Băng Nhi liền quẳng con cá trên tay vào trong lửa mà chạy về phía đó, đỡ lấy Tịnh Y trước khi thân thể cô ngã khuỵu xuống.
Gì... Gì đây? Ở phía sau chị ấy là xác của cả đám zombie nằm ngổn ngang tứ phía. Một mình chị ấy... xử hết chúng sao? Mạnh… Mạnh quá!
Nghĩ đoạn, tôi nhanh chạy đến đỡ lấy cánh tay còn lại của Tịnh Y, cứ thế mà cùng đại miêu dìu cô ấy đến một gốc cây đại thụ, cái đầu của con zombie cũng đã rời khỏi tay cô ấy tự bao giờ.
Ngay khi thân thể cô yên vị nơi gốc đại thụ, Băng Nhi liền thử vỗ nhẹ lên má cô mấy cái nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào. Thấy thế, tôi cũng bắt đầu hoảng loạn, bất giác lay mạnh tay cô ấy song vẫn vô dụng…
Ơ… Sao tay tôi lại thấy nong nóng thế này? Còn có cảm giác ươn ướt nữa. Hơ….
Trong lúc tôi vẫn chưa kịp nhận ra đó là gì, đã thấy mùi máu tanh xộc vào mũi. Kế đó là giọng nói bất an của Băng Nhi:
“Máu…Máu chảy nhiều quá!”
Nghe vậy, tôi liền theo phản xạ mà giơ tay lên nhìn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là lòng bàn tay đẫm máu của mình! Liền hốt hoảng đưa mắt nhìn chỗ tôi vừa chạm vào. Máu… Là máu! Nó đang dần phủ một màu đỏ sẫm lên cánh tay trắng như tuyết của Tịnh Y.
“Tịnh Y… Tịnh Y… Chị bị sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế này?” - Không cần nói cũng biết giọng tôi đã trở nên run rẩy thế nào.
Đáp lại tôi là giọng nói yếu ớt hòa cùng hơi thở gấp gáp rơi khỏi làn môi khô khốc của Tịnh Y:
“N...Nước… Nước…”
Hm? Tôi ngẩn người không hiểu rõ chị ấy muốn gì. Rồi trong lúc tôi vẫn ngơ cả ra, đã thấy Băng Nhi đứng phắt dậy, nhanh vớ lấy bình nước ban sáng mà chạy về phía dòng suối, ngay lập tức ấn cái bình xuống để dòng nước lạnh ngắt chảy vào.
Ra… Ra là chị ấy cần nước… Tôi quan sát hành động của Băng Nhi rồi cũng nhanh chóng hiểu ra.
Trong khi chờ cô ấy mang nước về, tôi cố nén tâm trạng hoảng loạn của mình, nhẹ nhàng tháo mảnh vải buộc hờ ở vết thương của Tịnh Y ra...
Tim tôi bỗng nhói lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt… Vết… Vết thương đó đã bị rách miệng khiến máu không ngừng tuôn ra, sưng mủ cả một mảng lớn da thịt trong khi thản mặc tiêm cơn đau thấu xương vào sâu trong từng thớ thịt của cô…
Aizz, dùng đầu gối nghĩ cũng biết được chị ấy chỉ băng qua loa rồi chiến đấu với cả đám zombie đột biến nên vết thương mới ra nông nỗi này đây mà. Tịnh Y… Chị có bị ngốc không vậy chứ? Đâu cần vì tìm kiếm em mà hành hạ bản thân như vậy… Điên thật mà.
Đáp lại dòng suy nghĩ của tôi chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của cô cùng giọt mồ hôi lăn dài, gương mặt thanh tú đó cũng đã đỏ ửng cả lên… Đồng thời đem cảm giác hoang mang khắc sâu vào tâm trí tôi.
…
Lát sau, Băng Nhi trở lại với cái bình đầy nước mà nhẹ nhàng kề vào miệng Tịnh Y. Từng ngụm nước tươi mát cứ thế mà chảy vào cổ họng khô khốc của cô ấy. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền xoay mặt đi mà ho khan vài tiếng rồi lại mê man như trước, hơi thở cũng ngày càng yếu đi.
Băng Nhi nhíu mày, liền thử áp tay lên trán Tịnh Y:
“Nguy rồi! Là sốt cấp tính!”
“Sốt… Sốt cấp tính á? Sao giờ sao giờ?” - Tôi cuống cuồng cả lên. Sốt cấp tính, là sốt cấp tính! Để lâu chị ấy nhất định sẽ chết mất! Làm sao đây làm sao đây?
“Cậu bình tĩnh đi!” - Băng Nhi chợt hét lên, gương mặt cũng căng thẳng không khác gì tôi.
Tôi hơi giật mình bởi tiếng hét đó, nhưng tình trạng nguy kịch của Tịnh Y khiến tôi không còn đủ bình tĩnh để điều khiển giọng nói của mình nữa, bèn cất giọng hét lại:
“Nhưng để lâu chị ấy sẽ nguy mất!”
“...” - Cô ấy trầm mặc khoảng hai giây, lại dứt khoát ra lệnh: “Mang cô ấy ra bờ suối mau!”
“Làm… Làm gì?” Mắt tôi hóa thành hình chữ o, ngơ ngác nhìn Băng Nhi.
“Tắm.”
Huh? Tắm á? Là sao? Hình như… Hình như tắm… Là cởi hết quần áo thì phải a… Nghĩ đến đây, gương mặt tôi phút chốc đỏ bừng, nhất thời quên luôn tình trạng nguy cấp của Tịnh Y.
“Cậu còn không mau giúp tôi mang chị ấy đi?” Băng Nhi ngắt ngang chuỗi suy nghĩ bậy bạ của tôi rồi nhanh đỡ cô ấy dậy.
“À.. Ừm…” Tôi ậm ừ rồi cũng nhanh dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên mà giúp cô một tay.
. . .
Vì sợ lại động vào vết thương của Tịnh Y nên chúng tôi phải mang cô ấy đến bờ suối bằng tốc độ còn chậm hơn cả rùa bò. Nếu bây giờ mà lũ zombie lại xuất hiện chắc toi quá! Hic hic, sao tự dưng giờ tôi thấy cái bờ suối nó xa quá, đi hoài cũng chẳng thấy đến luôn…
Suối ơi… Suối ơi….
Sau một lúc chật vật với tốc độ rùa bò, cuối cùng tôi và Băng Nhi cũng đã đặt được Tịnh Y xuống bãi cỏ cạnh suối một cách an toàn.
Tôi vừa định đưa tay lau mồ hôi bám trên trán, liền bị câu nói của Băng Nhi làm sững người:
“Được rồi, bắt đầu công việc thôi.”
Huh? Gì gì? Làm… Làm liền á? Trong khi nơron thần kinh của tôi còn chưa kịp tiếp nhận cái thông tin kia, đã thấy cô ấy vén áo Tịnh Y lên. Kéo theo đó là làn da trắng như tuyết dần lộ ra trước mắt tôi, mang hình ảnh cái bụng phẳng phiu cùng vòng eo thon thả in sâu vào võng mạc, từng giọt mồ hôi nóng bỏng lăn trên đó khiến tim tôi đập mạnh như trống hội. Cái… Cái rốn bé tí sâu hun hút điểm giữa làn da trắng muốt đó cũng khiến mặt tôi đỏ bừng. Ah~... Quyến rũ chết đi được mà!
Lên... Lên nữa… Lên nữa đi…
Đến khi vạt áo vừa chạm đến ngực cô ấy, tôi đã nhanh chặn tay Băng Nhi lại:
“Đừng đừng đừng… Dừng lại… Dù sao thì đó cũng là chỗ nhạy cảm của con gái mà! Sao cậu lại có thể tự tiện vén nó lên như vậy chứ?”
Nhìn con ngốc hốt hoảng nói trong khi mặt đỏ bừng bừng, thiếu điều xì khói đến nơi trước mặt, cô ấy liền nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nói:
“Cùng là con gái với nhau, cậu ngại cái quái gì cơ chứ?”
“Nhưng... Nhưng…” - Thấy đôi mày xếch ngược của cô ấy, lời nói phía sau ngay lập tức chui tọt vào trong bụng tôi, không tài nào thốt ra được.
Băng Nhi nhìn tôi khoảng hai giây rồi bơ luôn, không thèm quan tâm cái con ngốc đến từ sao Hỏa là tôi nữa, cứ thế mà tiếp tục công cuộc lột đồ Tịnh Y…
Tôi ở bên cạnh nhìn tay cô ấy mà lòng thì hồi hộp đến mức đưa tay lên che mặt luôn, hoàn toàn không dám nhìn cái cảnh nhạy cảm đó! À mà… Nhìn một tí chắc cũng không sao đâu ha…
Và thế là tôi đã chịu thua trước cái suy nghĩ biến thái đó, khẽ mở rộng kẽ ngón tay mà nhìn chăm chăm vào Tịnh Y…
Wow… Sắp… Sắp thấy rồi… Lên nữa… Lên nữa, lên nữa đi…
Một vùng trời trắng xóa hiện ra trước mắt tôi. Ah, kích thích chết mất!
Băng Nhi à, vén lên thêm một tí nữa đi… Tim tớ đang đập thình thịch đây này…
Như thể nghe được dòng suy nghĩ của tôi, tay của cô ấy vén lên thêm một tí nữa…
Rồi toàn bộ vùng trời quyến rũ đó cũng hiện ra trước mắt tôi, nhưng mà...
. . .
=====Có một con quạ đen bay ngang qua=====
Toàn bộ cảm xúc lâng lâng từ nãy đến giờ của tôi bỗng tiêu biến trong một nốt nhạc… Bởi vì nó đã bị cảm giác ngỡ ngàng đến mức suýt chút nữa là tim ngừng đập luôn của tôi át đi!
Cái… Cái sự thật quái đản gì đang xuất hiện trước mắt tôi vậy nè?
Giữa khoảng trời trắng xóa cực kỳ quyến rũ đó…Có… Có…
Có một con gấu Teddy màu nâu đang nằm chễm chệ giữa hai quả núi hùng vĩ kia. Hơn nữa… Hơn nữa nó còn đang nhếch miệng cười nhìn tôi mới thảm chứ!
Nơron thần kinh tôi bỗng đứt “phựt” như đèn bị đứt bóng, đồng thời khiến cơ thể tôi cứng đờ mà sững ra đó với dòng cảm xúc rất ư là… ba chấm…
[Và sau đó... Trước mắt cô gái đang bận bịu chăm sóc cho người bệnh là một bức tượng mang tên: “Diệp Gia Ái”.]
Cái bức tượng đó đang bị đóng đá với tư thế rất ư là “bá”! Mắt mở to, miệng há rộng, cằm thì như muốn rớt xuống đất đến nơi, tay cứng đờ ôm chặt lấy mặt như thể sợ nó rớt xuống thật. Nói chung là một sản phẩm nghệ thuật thất bại toàn tập luôn á! Và cái “sản phẩm nghệ thuật thất bại toàn tập” đó đang shock đến tận óc!
Thật là không thể ngờ một con người lạnh lùng hơn cả chữ “lạnh lùng” như Tịnh Y lại thích cái loại đồ lót hình gấu Teddy của con nít ba tuổi này! Hờ hờ hờ, ai đó hãy nói với tôi là mặt trời mọc ở hướng Tây đi…
“Cậu còn đứng thộn ra đó làm gì? Mau giúp tôi cởi váy chị ấy ra đi chứ!” Giọng nói của Băng Nhi lại một lần nữa đánh tan trạng thái “hồn lìa khỏi xác” của tôi, lôi tuột ba hồn bảy vía của tôi trở về thực tại trước khi nó bay cao, bay xa và… bay luôn.
“À… Ừm… Nhưng… Nhưng nhưng nhưng…” Sau khi vô thức gật đầu, một tràng từ “nhưng” lại tuôn khỏi miệng tôi như bị vấp đĩa trong khi tay tôi đã rời khỏi mặt mà quờ quạng lung tung.
Lộp bộp… Lộp bộp…
Có gì đó chảy ra từ mũi tôi thì phải a… Chớp chớp mắt, nhanh đưa tay sờ lên…
Ba má ơi con xịt máu mũi luôn rồi! Cái quái gì thế này? Diệp Gia Ái, mày bị chảy máu mũi từ khi nào thế hả? Hơn nữa bị mà cũng không biết là sao? Là sao chứ?
Băng Nhi nhìn con ngốc đang cuống cuồng lau lấy lau để máu mũi là tôi khoảng ba giây, liền thở dài ngụ ý: “hoàn toàn không thể trông mong gì ở cậu” mà cởi luôn áo Tịnh Y ra. Xong liền tăng tốc khi thấy tình trạng của cô ấy đang ngày càng trở nên nguy cấp hơn, bèn tự tay tháo khóa váy cô rồi cởi nốt ra, quẳng nó sang một bên đồng thời khiến mắt tôi trợn ngược.
Má ơi, đến quần lót cũng in hình gấu Teddy là thế quái nào? Chị có cần cuồng gấu Teddy đến vậy không chứ? Haizz...
Tôi thấy tay Băng Nhi chạm đến mép quần lót Tịnh Y, xong lại bối rối rụt tay lại, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng vài lần, lặp hoài nên mãi chẳng có tiến triển gì, bèn lên tiếng gọi tôi:
“Gia Ái, cậu mau đến đây giúp tôi.”
Tôi giật mình, vội ậm ừ rồi mon men tiến lại. Cô ấy liền với lấy cái áo sơmi rách tươm của Tịnh Y đưa tôi, tôi nhanh cầm lấy theo phản xạ:
“Cậu định làm gì?”
“Cậu giữ một bên, tôi giữ một bên, chúng ta cùng nhau xé đôi nó.”
“Oh.. Uhm… Nhưng mà để làm gì?” Tôi gật gù rồi hỏi nhanh.
“Cậu đừng hỏi nhiều, mau giúp tôi.” Nói rồi nhanh kéo mạnh bên còn lại. Tôi cũng bèn nghe theo mà giữ chặt bên mình, dùng hết sức xé đôi nó ra.
Xé xong, Băng Nhi liền cầm luôn mảnh trong tay tôi đặt xuống bên cạnh rồi cầm mảnh của mình đặt ngang hông Tịnh Y:
“Cậu nhấc người chị ấy lên một tí được không?”
“Đ.. Được..” Tôi đáp rồi khẽ nâng người cô ấy lên một chút, Băng Nhi ngay lập tức luồn mảnh vải qua vùng xương chậu khiêu gợi của Tịnh Y mà buộc lại.
Ah ah ah, giờ tôi hiểu ý cô ấy rồi, muốn tắm cho Tịnh Y thì phải cởi hết đồ cô ấy ra, Băng Nhi cũng vì vậy mà phải nghĩ ra diệu kế này. Để không trông thấy điểm nhạy cảm của Tịnh Y, chúng tôi phải buộc hai mảnh vải này vào sau đó mới từ từ cởi ra. Như vậy lúc cô ấy tỉnh lại, nhất định sẽ không cảm thấy quá ngượng, đúng hơn là còn có thể nhìn mặt chúng tôi. Gì thì gì, người ta cũng là con gái mà… Phải giữ lại một chút riêng tư cho cô ấy chứ.
Không liên quan nhưng mà… Cơ thể Tịnh Y thật mềm, thật ấm, lại còn tỏa ra hương thơm dịu nhẹ nữa, cuốn hút quá…
Chẳng mấy chốc Băng Nhi đã buộc gọn hai mảnh vải lên vùng trên và dưới của Tịnh Y, nhưng tình hình là đã buộc xong được khoảng ba phút rồi mà cô ấy vẫn không có động tĩnh gì…
Ngẫm nghĩ một lúc, cố ấy bèn cất giọng:
“Tịnh Y, thứ lỗi tôi mạo phạm.” Xong lại len tay vào bên trong mảnh vải, khẽ kéo cái mảnh vải in hình gấu Teddy kia xuống trong khi xoay sang hướng khác. Và dĩ nhiên là tôi cũng biết điều mà xoay lưng lại không nhìn.
Cởi… Cởi rồi… Trái tim tôi thét gào khi cái mảnh vải hình tam giác kia đã nằm yên vị trên cái váy sọc carô của Tịnh Y, dù đập vào mắt tôi chỉ là mảnh vải nâu nhưng tâm trí tôi vẫn cứ nhảy tưng tưng như bị động kinh… Aizz, người ta nói mức độ háo sắc của chòm sao hộ mệnh cho tôi là 100% quả không sai mà, loạn chết mất…
Sau khi an toàn tháo cái vật bé bé xinh xinh đó ra, Băng Nhi lại nâng người cô ấy cao lên, đồng… đồng thời mang hình ảnh một vết sẹo lồi dài khoảng 5cm vắt chéo trên tấm lưng nõn nà đập vào mắt chúng tôi. Nhìn thấy vết sẹo đó, cô hơi sững người, xong lại tiếp tục vờ như không thấy mà cởi nốt mảnh vải trắng ẩn bên trong ra, không nói không rằng đặt nó cạnh áo của Tịnh Y. Kế đó liền nhẹ nhàng đặt cô ấy vào trong làn nước mát lạnh mà không cho tôi cơ hội cất tiếng hỏi về vết sẹo đó luôn. Mà thôi, tôi sẽ hỏi cô sau vậy...
Tịnh Y vì vẫn đang trong cơn mê man, nên không hề phản kháng lại hành động của Băng Nhi mà chỉ thả ra hơi thở nặng nề, từng làn khói trắng nóng rực cứ liên tục thoát khỏi khuôn miệng hoàn mỹ đó, mang gương mặt đỏ ửng vì sốt của cô hằn rõ trên đáy mắt tôi.
Còn Băng Nhi thì không nói gì cả mà chỉ sờ soạng khắp người cô ấy, một tay cô đỡ lấy Tịnh Y, tay còn lại dần lướt từ đôi chân trần trắng nõn lên bên trên, khẽ xoa vết thương trên đùi cô ấy để máu bị dòng nước trong veo cuốn trôi. Rồi lại vụng về tìm đến cánh tay với vết thương sâu hoắm của cô, nhẹ nhàng xoa nắn…
Gì... Gì đây? Ở phía sau chị ấy là xác của cả đám zombie nằm ngổn ngang tứ phía. Một mình chị ấy... xử hết chúng sao? Mạnh… Mạnh quá!
Nghĩ đoạn, tôi nhanh chạy đến đỡ lấy cánh tay còn lại của Tịnh Y, cứ thế mà cùng đại miêu dìu cô ấy đến một gốc cây đại thụ, cái đầu của con zombie cũng đã rời khỏi tay cô ấy tự bao giờ.
Ngay khi thân thể cô yên vị nơi gốc đại thụ, Băng Nhi liền thử vỗ nhẹ lên má cô mấy cái nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào. Thấy thế, tôi cũng bắt đầu hoảng loạn, bất giác lay mạnh tay cô ấy song vẫn vô dụng…
Ơ… Sao tay tôi lại thấy nong nóng thế này? Còn có cảm giác ươn ướt nữa. Hơ….
Trong lúc tôi vẫn chưa kịp nhận ra đó là gì, đã thấy mùi máu tanh xộc vào mũi. Kế đó là giọng nói bất an của Băng Nhi:
“Máu…Máu chảy nhiều quá!”
Nghe vậy, tôi liền theo phản xạ mà giơ tay lên nhìn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là lòng bàn tay đẫm máu của mình! Liền hốt hoảng đưa mắt nhìn chỗ tôi vừa chạm vào. Máu… Là máu! Nó đang dần phủ một màu đỏ sẫm lên cánh tay trắng như tuyết của Tịnh Y.
“Tịnh Y… Tịnh Y… Chị bị sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu thế này?” - Không cần nói cũng biết giọng tôi đã trở nên run rẩy thế nào.
Đáp lại tôi là giọng nói yếu ớt hòa cùng hơi thở gấp gáp rơi khỏi làn môi khô khốc của Tịnh Y:
“N...Nước… Nước…”
Hm? Tôi ngẩn người không hiểu rõ chị ấy muốn gì. Rồi trong lúc tôi vẫn ngơ cả ra, đã thấy Băng Nhi đứng phắt dậy, nhanh vớ lấy bình nước ban sáng mà chạy về phía dòng suối, ngay lập tức ấn cái bình xuống để dòng nước lạnh ngắt chảy vào.
Ra… Ra là chị ấy cần nước… Tôi quan sát hành động của Băng Nhi rồi cũng nhanh chóng hiểu ra.
Trong khi chờ cô ấy mang nước về, tôi cố nén tâm trạng hoảng loạn của mình, nhẹ nhàng tháo mảnh vải buộc hờ ở vết thương của Tịnh Y ra...
Tim tôi bỗng nhói lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt… Vết… Vết thương đó đã bị rách miệng khiến máu không ngừng tuôn ra, sưng mủ cả một mảng lớn da thịt trong khi thản mặc tiêm cơn đau thấu xương vào sâu trong từng thớ thịt của cô…
Aizz, dùng đầu gối nghĩ cũng biết được chị ấy chỉ băng qua loa rồi chiến đấu với cả đám zombie đột biến nên vết thương mới ra nông nỗi này đây mà. Tịnh Y… Chị có bị ngốc không vậy chứ? Đâu cần vì tìm kiếm em mà hành hạ bản thân như vậy… Điên thật mà.
Đáp lại dòng suy nghĩ của tôi chỉ là tiếng thở dốc nặng nề của cô cùng giọt mồ hôi lăn dài, gương mặt thanh tú đó cũng đã đỏ ửng cả lên… Đồng thời đem cảm giác hoang mang khắc sâu vào tâm trí tôi.
…
Lát sau, Băng Nhi trở lại với cái bình đầy nước mà nhẹ nhàng kề vào miệng Tịnh Y. Từng ngụm nước tươi mát cứ thế mà chảy vào cổ họng khô khốc của cô ấy. Nhưng chỉ được một lúc, cô liền xoay mặt đi mà ho khan vài tiếng rồi lại mê man như trước, hơi thở cũng ngày càng yếu đi.
Băng Nhi nhíu mày, liền thử áp tay lên trán Tịnh Y:
“Nguy rồi! Là sốt cấp tính!”
“Sốt… Sốt cấp tính á? Sao giờ sao giờ?” - Tôi cuống cuồng cả lên. Sốt cấp tính, là sốt cấp tính! Để lâu chị ấy nhất định sẽ chết mất! Làm sao đây làm sao đây?
“Cậu bình tĩnh đi!” - Băng Nhi chợt hét lên, gương mặt cũng căng thẳng không khác gì tôi.
Tôi hơi giật mình bởi tiếng hét đó, nhưng tình trạng nguy kịch của Tịnh Y khiến tôi không còn đủ bình tĩnh để điều khiển giọng nói của mình nữa, bèn cất giọng hét lại:
“Nhưng để lâu chị ấy sẽ nguy mất!”
“...” - Cô ấy trầm mặc khoảng hai giây, lại dứt khoát ra lệnh: “Mang cô ấy ra bờ suối mau!”
“Làm… Làm gì?” Mắt tôi hóa thành hình chữ o, ngơ ngác nhìn Băng Nhi.
“Tắm.”
Huh? Tắm á? Là sao? Hình như… Hình như tắm… Là cởi hết quần áo thì phải a… Nghĩ đến đây, gương mặt tôi phút chốc đỏ bừng, nhất thời quên luôn tình trạng nguy cấp của Tịnh Y.
“Cậu còn không mau giúp tôi mang chị ấy đi?” Băng Nhi ngắt ngang chuỗi suy nghĩ bậy bạ của tôi rồi nhanh đỡ cô ấy dậy.
“À.. Ừm…” Tôi ậm ừ rồi cũng nhanh dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên mà giúp cô một tay.
. . .
Vì sợ lại động vào vết thương của Tịnh Y nên chúng tôi phải mang cô ấy đến bờ suối bằng tốc độ còn chậm hơn cả rùa bò. Nếu bây giờ mà lũ zombie lại xuất hiện chắc toi quá! Hic hic, sao tự dưng giờ tôi thấy cái bờ suối nó xa quá, đi hoài cũng chẳng thấy đến luôn…
Suối ơi… Suối ơi….
Sau một lúc chật vật với tốc độ rùa bò, cuối cùng tôi và Băng Nhi cũng đã đặt được Tịnh Y xuống bãi cỏ cạnh suối một cách an toàn.
Tôi vừa định đưa tay lau mồ hôi bám trên trán, liền bị câu nói của Băng Nhi làm sững người:
“Được rồi, bắt đầu công việc thôi.”
Huh? Gì gì? Làm… Làm liền á? Trong khi nơron thần kinh của tôi còn chưa kịp tiếp nhận cái thông tin kia, đã thấy cô ấy vén áo Tịnh Y lên. Kéo theo đó là làn da trắng như tuyết dần lộ ra trước mắt tôi, mang hình ảnh cái bụng phẳng phiu cùng vòng eo thon thả in sâu vào võng mạc, từng giọt mồ hôi nóng bỏng lăn trên đó khiến tim tôi đập mạnh như trống hội. Cái… Cái rốn bé tí sâu hun hút điểm giữa làn da trắng muốt đó cũng khiến mặt tôi đỏ bừng. Ah~... Quyến rũ chết đi được mà!
Lên... Lên nữa… Lên nữa đi…
Đến khi vạt áo vừa chạm đến ngực cô ấy, tôi đã nhanh chặn tay Băng Nhi lại:
“Đừng đừng đừng… Dừng lại… Dù sao thì đó cũng là chỗ nhạy cảm của con gái mà! Sao cậu lại có thể tự tiện vén nó lên như vậy chứ?”
Nhìn con ngốc hốt hoảng nói trong khi mặt đỏ bừng bừng, thiếu điều xì khói đến nơi trước mặt, cô ấy liền nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nói:
“Cùng là con gái với nhau, cậu ngại cái quái gì cơ chứ?”
“Nhưng... Nhưng…” - Thấy đôi mày xếch ngược của cô ấy, lời nói phía sau ngay lập tức chui tọt vào trong bụng tôi, không tài nào thốt ra được.
Băng Nhi nhìn tôi khoảng hai giây rồi bơ luôn, không thèm quan tâm cái con ngốc đến từ sao Hỏa là tôi nữa, cứ thế mà tiếp tục công cuộc lột đồ Tịnh Y…
Tôi ở bên cạnh nhìn tay cô ấy mà lòng thì hồi hộp đến mức đưa tay lên che mặt luôn, hoàn toàn không dám nhìn cái cảnh nhạy cảm đó! À mà… Nhìn một tí chắc cũng không sao đâu ha…
Và thế là tôi đã chịu thua trước cái suy nghĩ biến thái đó, khẽ mở rộng kẽ ngón tay mà nhìn chăm chăm vào Tịnh Y…
Wow… Sắp… Sắp thấy rồi… Lên nữa… Lên nữa, lên nữa đi…
Một vùng trời trắng xóa hiện ra trước mắt tôi. Ah, kích thích chết mất!
Băng Nhi à, vén lên thêm một tí nữa đi… Tim tớ đang đập thình thịch đây này…
Như thể nghe được dòng suy nghĩ của tôi, tay của cô ấy vén lên thêm một tí nữa…
Rồi toàn bộ vùng trời quyến rũ đó cũng hiện ra trước mắt tôi, nhưng mà...
. . .
=====Có một con quạ đen bay ngang qua=====
Toàn bộ cảm xúc lâng lâng từ nãy đến giờ của tôi bỗng tiêu biến trong một nốt nhạc… Bởi vì nó đã bị cảm giác ngỡ ngàng đến mức suýt chút nữa là tim ngừng đập luôn của tôi át đi!
Cái… Cái sự thật quái đản gì đang xuất hiện trước mắt tôi vậy nè?
Giữa khoảng trời trắng xóa cực kỳ quyến rũ đó…Có… Có…
Có một con gấu Teddy màu nâu đang nằm chễm chệ giữa hai quả núi hùng vĩ kia. Hơn nữa… Hơn nữa nó còn đang nhếch miệng cười nhìn tôi mới thảm chứ!
Nơron thần kinh tôi bỗng đứt “phựt” như đèn bị đứt bóng, đồng thời khiến cơ thể tôi cứng đờ mà sững ra đó với dòng cảm xúc rất ư là… ba chấm…
[Và sau đó... Trước mắt cô gái đang bận bịu chăm sóc cho người bệnh là một bức tượng mang tên: “Diệp Gia Ái”.]
Cái bức tượng đó đang bị đóng đá với tư thế rất ư là “bá”! Mắt mở to, miệng há rộng, cằm thì như muốn rớt xuống đất đến nơi, tay cứng đờ ôm chặt lấy mặt như thể sợ nó rớt xuống thật. Nói chung là một sản phẩm nghệ thuật thất bại toàn tập luôn á! Và cái “sản phẩm nghệ thuật thất bại toàn tập” đó đang shock đến tận óc!
Thật là không thể ngờ một con người lạnh lùng hơn cả chữ “lạnh lùng” như Tịnh Y lại thích cái loại đồ lót hình gấu Teddy của con nít ba tuổi này! Hờ hờ hờ, ai đó hãy nói với tôi là mặt trời mọc ở hướng Tây đi…
“Cậu còn đứng thộn ra đó làm gì? Mau giúp tôi cởi váy chị ấy ra đi chứ!” Giọng nói của Băng Nhi lại một lần nữa đánh tan trạng thái “hồn lìa khỏi xác” của tôi, lôi tuột ba hồn bảy vía của tôi trở về thực tại trước khi nó bay cao, bay xa và… bay luôn.
“À… Ừm… Nhưng… Nhưng nhưng nhưng…” Sau khi vô thức gật đầu, một tràng từ “nhưng” lại tuôn khỏi miệng tôi như bị vấp đĩa trong khi tay tôi đã rời khỏi mặt mà quờ quạng lung tung.
Lộp bộp… Lộp bộp…
Có gì đó chảy ra từ mũi tôi thì phải a… Chớp chớp mắt, nhanh đưa tay sờ lên…
Ba má ơi con xịt máu mũi luôn rồi! Cái quái gì thế này? Diệp Gia Ái, mày bị chảy máu mũi từ khi nào thế hả? Hơn nữa bị mà cũng không biết là sao? Là sao chứ?
Băng Nhi nhìn con ngốc đang cuống cuồng lau lấy lau để máu mũi là tôi khoảng ba giây, liền thở dài ngụ ý: “hoàn toàn không thể trông mong gì ở cậu” mà cởi luôn áo Tịnh Y ra. Xong liền tăng tốc khi thấy tình trạng của cô ấy đang ngày càng trở nên nguy cấp hơn, bèn tự tay tháo khóa váy cô rồi cởi nốt ra, quẳng nó sang một bên đồng thời khiến mắt tôi trợn ngược.
Má ơi, đến quần lót cũng in hình gấu Teddy là thế quái nào? Chị có cần cuồng gấu Teddy đến vậy không chứ? Haizz...
Tôi thấy tay Băng Nhi chạm đến mép quần lót Tịnh Y, xong lại bối rối rụt tay lại, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng vài lần, lặp hoài nên mãi chẳng có tiến triển gì, bèn lên tiếng gọi tôi:
“Gia Ái, cậu mau đến đây giúp tôi.”
Tôi giật mình, vội ậm ừ rồi mon men tiến lại. Cô ấy liền với lấy cái áo sơmi rách tươm của Tịnh Y đưa tôi, tôi nhanh cầm lấy theo phản xạ:
“Cậu định làm gì?”
“Cậu giữ một bên, tôi giữ một bên, chúng ta cùng nhau xé đôi nó.”
“Oh.. Uhm… Nhưng mà để làm gì?” Tôi gật gù rồi hỏi nhanh.
“Cậu đừng hỏi nhiều, mau giúp tôi.” Nói rồi nhanh kéo mạnh bên còn lại. Tôi cũng bèn nghe theo mà giữ chặt bên mình, dùng hết sức xé đôi nó ra.
Xé xong, Băng Nhi liền cầm luôn mảnh trong tay tôi đặt xuống bên cạnh rồi cầm mảnh của mình đặt ngang hông Tịnh Y:
“Cậu nhấc người chị ấy lên một tí được không?”
“Đ.. Được..” Tôi đáp rồi khẽ nâng người cô ấy lên một chút, Băng Nhi ngay lập tức luồn mảnh vải qua vùng xương chậu khiêu gợi của Tịnh Y mà buộc lại.
Ah ah ah, giờ tôi hiểu ý cô ấy rồi, muốn tắm cho Tịnh Y thì phải cởi hết đồ cô ấy ra, Băng Nhi cũng vì vậy mà phải nghĩ ra diệu kế này. Để không trông thấy điểm nhạy cảm của Tịnh Y, chúng tôi phải buộc hai mảnh vải này vào sau đó mới từ từ cởi ra. Như vậy lúc cô ấy tỉnh lại, nhất định sẽ không cảm thấy quá ngượng, đúng hơn là còn có thể nhìn mặt chúng tôi. Gì thì gì, người ta cũng là con gái mà… Phải giữ lại một chút riêng tư cho cô ấy chứ.
Không liên quan nhưng mà… Cơ thể Tịnh Y thật mềm, thật ấm, lại còn tỏa ra hương thơm dịu nhẹ nữa, cuốn hút quá…
Chẳng mấy chốc Băng Nhi đã buộc gọn hai mảnh vải lên vùng trên và dưới của Tịnh Y, nhưng tình hình là đã buộc xong được khoảng ba phút rồi mà cô ấy vẫn không có động tĩnh gì…
Ngẫm nghĩ một lúc, cố ấy bèn cất giọng:
“Tịnh Y, thứ lỗi tôi mạo phạm.” Xong lại len tay vào bên trong mảnh vải, khẽ kéo cái mảnh vải in hình gấu Teddy kia xuống trong khi xoay sang hướng khác. Và dĩ nhiên là tôi cũng biết điều mà xoay lưng lại không nhìn.
Cởi… Cởi rồi… Trái tim tôi thét gào khi cái mảnh vải hình tam giác kia đã nằm yên vị trên cái váy sọc carô của Tịnh Y, dù đập vào mắt tôi chỉ là mảnh vải nâu nhưng tâm trí tôi vẫn cứ nhảy tưng tưng như bị động kinh… Aizz, người ta nói mức độ háo sắc của chòm sao hộ mệnh cho tôi là 100% quả không sai mà, loạn chết mất…
Sau khi an toàn tháo cái vật bé bé xinh xinh đó ra, Băng Nhi lại nâng người cô ấy cao lên, đồng… đồng thời mang hình ảnh một vết sẹo lồi dài khoảng 5cm vắt chéo trên tấm lưng nõn nà đập vào mắt chúng tôi. Nhìn thấy vết sẹo đó, cô hơi sững người, xong lại tiếp tục vờ như không thấy mà cởi nốt mảnh vải trắng ẩn bên trong ra, không nói không rằng đặt nó cạnh áo của Tịnh Y. Kế đó liền nhẹ nhàng đặt cô ấy vào trong làn nước mát lạnh mà không cho tôi cơ hội cất tiếng hỏi về vết sẹo đó luôn. Mà thôi, tôi sẽ hỏi cô sau vậy...
Tịnh Y vì vẫn đang trong cơn mê man, nên không hề phản kháng lại hành động của Băng Nhi mà chỉ thả ra hơi thở nặng nề, từng làn khói trắng nóng rực cứ liên tục thoát khỏi khuôn miệng hoàn mỹ đó, mang gương mặt đỏ ửng vì sốt của cô hằn rõ trên đáy mắt tôi.
Còn Băng Nhi thì không nói gì cả mà chỉ sờ soạng khắp người cô ấy, một tay cô đỡ lấy Tịnh Y, tay còn lại dần lướt từ đôi chân trần trắng nõn lên bên trên, khẽ xoa vết thương trên đùi cô ấy để máu bị dòng nước trong veo cuốn trôi. Rồi lại vụng về tìm đến cánh tay với vết thương sâu hoắm của cô, nhẹ nhàng xoa nắn…
/47
|