Bất luận giờ phút này Thái Tử Trường Cầm đang có vẻ mặt như thế nào.
A Du vui vẻ chạy thật xa mới dừng lại ôm lấy bụng cười thật to, một lát sau mới miễn cưỡng dừng lại thân thể run rẩy, nếu giờ phút này có người thấy, sợ rằng sẽ nghĩ nàng lên cơn điên.
Nàng xoa nhẹ quai hàm bởi vì cười quá lâu mà gương mặt có chút co rút, làm xong cơm trưa bưng tới phòng khách, sau đó tỉ mỉ dùng cái lồng đậy kín, lại trở về phòng của mình dọn dẹp một chút —— để cho sắc mặt không có khó coi như vậy, làm xong lại ra ngoài.
Nàng tuyệt đối không phải là tạm thời không dám đối mặt với A Nhiên, chẳng qua là bề bộn nhiều việc, ừ, bề bộn nhiều việc!
Đi ra ngoài phải mang theo chút bạc , mặc dù những năm này nàng cũng gom góp được một chút tiền, nhưng câu cửa miệng nói Nghèo nhà giàu đường , ra cửa phải mang theo chút tiền trong lòng mới an tâm.
Ngôi viện này nàng còn chưa có muốn bán, ngược lại tốn công sức nhiều năm gầy dựng: A Du quyết tâm đem bán nó đi.
Mặc dù trong lòng không hề bỏ, nhưng nàng hiểu, giữ lại cũng không có chỗ dùng.
Nàng vừa đi đến quán cơm, trong lòng vừa âm thầm tính toán, vị trí kia không tệ, phong thủy bố cục đều được đặc biệt mời người xem qua, trải qua nhiều năm nàng chăm sóc quản lý cũng có thể nói nhân khí tràn đầy, tuy là vội vàng bán ra, cũng không đến nổi bị ép giá quá nhiều.
Bản thân cho thuê cũng có thể, vậy mà... Nàng cùng A Nhiên đi lần này, không biết bao giờ mới có thể trở về, chỉ riêng chuyện cứ hai mươi năm lại nộp tiền thuê, sợ là sẽ không người nào đáp ứng... Thôi, còn hơn là bán đi.
Nghĩ tới đây, A Du không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may nhờ năm đó nàng không mở quán cơm trong nhà.
Mặc dù hơi có bất tiện, vậy mà, lúc ấy A Du cảm thấy quán cơm ở chổ quá nhỏ lại gần sẽ rất ầm ĩ, tính A Nhiên lại hơi im lặng, lại vừa đúng có người vội vã nhờ họ hàng bán đổ bán tháo cái nhà này, nàng liền kịp thời bỏ tiền ra mua, nếu không, hiện tại sợ là ngay cả nhà cũng phải bán, vậy bọn họ coi như không còn nhà để về.
Đến quán cơm lúc đang đông khách, A Du nhân cơ hội này, đem chuyện mình muốn bán quán cơm nói trước mặt mọi người, theo mức độ lan truyền của khách nhân, sợ là không tới buổi chiều liền có thể truyền vào trong tai người có ý.
A Du, ở đây rất tốt, tại sao muốn bán quán cơm?
A Du là có chuyện gì khó xử?
Có người làm khó A Du?
Nhìn cuộc nói chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng quỷ dị, A Du cũng khó tránh khỏi có chút đen mặt, vội vàng bác bỏ tin đồn nói: Cũng không phải như thế, chẳng qua là mấy ngày trước ta hỏi thăm được tin tức huynh đệ thất lạc nhiều năm, muốn bán đi quán cơm để nương nhờ họ hàng.
Bất luận người khác hỏi tới như thế nào, dù sao A Du đều một mực nói như thế, ai hỏi cũng trả lời như thế còn không thì không đáp.
Xác thực, dĩ nhiên tốt.
Không tin, có chứng cớ tỏ rõ nàng đang nói láo không?
Nhân tiện đổi tên cho A Nhiên nhà nàng mới vừa về—— đây là nữ nhi của ca ca nàng, nàng có một cháu gái ruột, tạm thời tới nhà nàng làm khách, mấy ngày nữa nàng muốn dẫn cô bé đi xa.
Lời này vốn là lừa bịp người khác, nhưng mà... A Du không nghĩ tới, người khác mặc dù không tin nàng muốn nương nhờ họ hàng, lại nhất trí cho là đứa bé gọi là Tiểu Điệp kia mới chính là thân thích nhà nàng, vốn là không có gì khác ——
Dáng dấp đứa bé kia và đệ đệ mất tích nhiều năm của A Du thật là quá giống!
Theo ta thấy, dáng dấp giống nhau rất bình thường, chẳng qua là mỗi tiếng nói cử động ngược lại giống y như thật vậy.
Nàng cả ngày không bước ra cổng chính, rất ít lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngài từ đâu mà thấy mỗi tiếng nói cử động?
Đại nương ta đi ngoài đường tốt hơn so với ngươi chỉ biết ăn, ta nói giống chính là giống!
... Tốt thôi, tốt thôi, ngài nói cái gì chính cái đó đi.
Đối với lần này, A Du bày tỏ tương đối im lặng.
Không thể không nói, công lực bà tám của lực lượng quần chúng nhân dân vô cùng mạnh mẽ, vì vậy, ở thời điểm A Du không chú ý tới, đề tài bị thay đổi sai lệch, đại khái như thế ——
Có nghe nói hay không? Cháu gái ruột của A Du, dáng dấp thật là tuấn!
Hải! Con gái sao lại gọi là ‘tuấn’, phải gọi là ‘xinh đẹp’, ‘xinh đẹp’!
Không biết năm nay mấy tuổi, đã hứa hôn hay chưa?
Nghe nói mới vừa tròn mười tuổi, sợ là còn chưa có?
Chậc chậc, cũng không biết tiểu tử nhà nào có vận khí, có thể tìm được một thê tử như vậy.
Ai bảo xinh đẹp quá!
Sau đó... A Du đang dốc toàn lực bán nhà với giá cao nhất lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nghe nói có người lặng lẽ tới cửa cầu thân.
Lần đầu tiên nghe nói có người muốn cầu hôn với Ninh Tiểu Điệp, A Du sửng sốt thật lâu, không nhớ ra được cái tên này vì sao nghe không có ấn tượng gì lại có mấy phần quen tai?
Qua thật lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, nàng và thân thể này cùng tên, cũng gọi là Ninh Du, A Nhiên là nữ nhi của ca ca nàng, không phải cũng nên họ Ninh!
Về phần Tiểu Điệp... Ho khan, nàng có nên nói cho những người này biết, lúc ấy nàng chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến cái yếm thêu hoa mẫu đơn kia bên cạnh có một con bướm đang bay múa, rồi sau đó thuận miệng nói ra sao?
Sau khi biết được chân tướng, nàng chảy nước mắt.
Không thể không nói, tên khốn A Nhiên này, lại hung hăng làm tổn thương lòng tự tôn của nàng.
Mới trở về có mấy ngày, cũng không ra cửa, lại có thể mang về một đám ong bướm, hừ, thật là quá ghê tởm!
Như vậy là từ trước đến nay, nàng dùng cái tên giả đó cũng không thích hợp, nên gọi là Mẫu Đơn mới phải!
Vì vậy đêm đó trên bàn ăn cơm, mặt A Du hầm hừ tức giận, nhìn chung quanh, chính là không nhìn Thái Tử Trường Cầm ngồi đối diện với mình.
... Trường Cầm cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng coi như là người bị hại, hơn nữa, cái tên Tiểu Điệp là chuyện gì xảy ra? (Mèo: Tội nghiệp huynh, nằm thôi cũng trúng đạn ~^^~)
Hắn còn chưa tính sổ chuyện sau trung thu, đầu sỏ gây chuyện này còn dám nổi cáu. (◣_◢) (Mèo: Chuyện cái yếm nha ~~)
Nữ nhân, chỉ giỏi cố tình gây sự.
Nếu lúc này A Du nghe được, sợ là sẽ ói ra một câu —— Cmn ngươi bây giờ cũng không phải là nữ nhân hay sao?!
Ở lần thứ mười chín A Du cố ý ngó lơ, Thái Tử Trường Cầm rốt cục thở dài mở miệng: Ngươi đây là vì sao tức giận?
Hừ!
... Là không có ai cầu hôn ngươi sao?
... Đánh người không phải sẽ mất mặt hay sao!
Mắt thấy A Du muốn lật bàn, một lần nữa Trường Cầm bình tĩnh mở miệng: Người khác không có mắt, ngươi cần gì phải chú ý?
Những lời này, cũng chỉ là tạm thời dập tắt lòng tự tôn của phái nữ đang tức giận trong lòng.
Ta mới không để ý! A Du mếu máo: Chẳng qua là hôm nay có một bà mai quá khinh người.
Cái gì? Trường Cầm nhướng mày, hắn tuy biết hôm nay năm sáu bà mối tới cửa cầu thân, nhưng cũng không muốn nghe, còn không biết có chuyện như vậy: A Du có muốn nói một chút không?
Mụ ta cầu hôn đệ còn chưa tính, lại còn muốn chỉa mũi về phía tỷ. A Du tức giận nói: Nói cái gì mà đệ gả cho chất nhi, tỷ gả cho thúc thúc, còn nói cái gì cô cháu cùng hầu hạ chú cháu, thật đúng là lương duyên trời ban—— đáng tiếc hiện tại tỷ không hề bán mì nữa, nếu không lúc ấy tỷ có thể cho mụ ta cả mặt đều là mì!
Thái Tử Trường Cầm hơi dừng lại, mắt phượng híp lại, lóe lên một tia sáng lạnh, mặt không cảm xúc tiếp tục hỏi: Cùng hầu hạ chú cháu?
Đúng vậy! A Du càng thêm căm phẫn sục sôi: “Chất nhi kia cũng thôi đi, coi như là người đàng hoàng, nhưng cái tên thúc thúc, ba mươi mấy tuổi rồi cũng chưa có thê tử, cả ngày chơi bời lêu lổng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ăn chơi đàn đúm không có gì là không có… Hơ! Thật là càng nói càng tức giận, lúc ấy tỷ nên dùng nước trà tạt vào mặt mụ ta!
A Du cũng có thể im lặng.
Đệ lại đùa giỡn với tỷ? A Du không khách khí chút nào liếc hắn một cái, nói: Tỷ không có hắt trà vào mặt mụ, nhưng cũng không có khách khí với mụ ta, lập tức đuổi mụ ra ngoài rồi đóng kín cửa. Dứt lời, nàng đứng lên kề sát vào Thái Tử Trường Cầm, híp mắt nói: Cho nên, tỷ đã dạy dỗ họ rồi, đệ mau thu hồi tính nhỏ mọn kia thôi, chúng ta sắp rời đi, nên khoan dung độ lượng, chớ nên kết thù nữa.
... Thái Tử Trường Cầm ngước mắt nhìn A Du chốc lát, rốt cục mở miệng: Thật đúng là không tức giận?
Tức sao không! Nhưng mà dù sao thì tỷ đã báo được thù, lại nói, so đo cùng loại người như vậy làm cái gì, ngược lại làm mất thân phận của mình.
Nếu như thế, cũng không sao. Thái Tử Trường Cầm để đũa trúc xuống, đột nhiên cười lên.
Nụ cười kia phá lệ ôn hòa dễ gần, lại làm cho A Du tự dưng run rẩy, nàng không nhịn được dựng tóc gáy chà xát lên cánh tay, giọng nói nhu hòa của Thái Tử Trường Cầm rốt cục truyền đến.
Như vậy, hiện tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay không?
...
A Du vui vẻ chạy thật xa mới dừng lại ôm lấy bụng cười thật to, một lát sau mới miễn cưỡng dừng lại thân thể run rẩy, nếu giờ phút này có người thấy, sợ rằng sẽ nghĩ nàng lên cơn điên.
Nàng xoa nhẹ quai hàm bởi vì cười quá lâu mà gương mặt có chút co rút, làm xong cơm trưa bưng tới phòng khách, sau đó tỉ mỉ dùng cái lồng đậy kín, lại trở về phòng của mình dọn dẹp một chút —— để cho sắc mặt không có khó coi như vậy, làm xong lại ra ngoài.
Nàng tuyệt đối không phải là tạm thời không dám đối mặt với A Nhiên, chẳng qua là bề bộn nhiều việc, ừ, bề bộn nhiều việc!
Đi ra ngoài phải mang theo chút bạc , mặc dù những năm này nàng cũng gom góp được một chút tiền, nhưng câu cửa miệng nói Nghèo nhà giàu đường , ra cửa phải mang theo chút tiền trong lòng mới an tâm.
Ngôi viện này nàng còn chưa có muốn bán, ngược lại tốn công sức nhiều năm gầy dựng: A Du quyết tâm đem bán nó đi.
Mặc dù trong lòng không hề bỏ, nhưng nàng hiểu, giữ lại cũng không có chỗ dùng.
Nàng vừa đi đến quán cơm, trong lòng vừa âm thầm tính toán, vị trí kia không tệ, phong thủy bố cục đều được đặc biệt mời người xem qua, trải qua nhiều năm nàng chăm sóc quản lý cũng có thể nói nhân khí tràn đầy, tuy là vội vàng bán ra, cũng không đến nổi bị ép giá quá nhiều.
Bản thân cho thuê cũng có thể, vậy mà... Nàng cùng A Nhiên đi lần này, không biết bao giờ mới có thể trở về, chỉ riêng chuyện cứ hai mươi năm lại nộp tiền thuê, sợ là sẽ không người nào đáp ứng... Thôi, còn hơn là bán đi.
Nghĩ tới đây, A Du không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may nhờ năm đó nàng không mở quán cơm trong nhà.
Mặc dù hơi có bất tiện, vậy mà, lúc ấy A Du cảm thấy quán cơm ở chổ quá nhỏ lại gần sẽ rất ầm ĩ, tính A Nhiên lại hơi im lặng, lại vừa đúng có người vội vã nhờ họ hàng bán đổ bán tháo cái nhà này, nàng liền kịp thời bỏ tiền ra mua, nếu không, hiện tại sợ là ngay cả nhà cũng phải bán, vậy bọn họ coi như không còn nhà để về.
Đến quán cơm lúc đang đông khách, A Du nhân cơ hội này, đem chuyện mình muốn bán quán cơm nói trước mặt mọi người, theo mức độ lan truyền của khách nhân, sợ là không tới buổi chiều liền có thể truyền vào trong tai người có ý.
A Du, ở đây rất tốt, tại sao muốn bán quán cơm?
A Du là có chuyện gì khó xử?
Có người làm khó A Du?
Nhìn cuộc nói chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng quỷ dị, A Du cũng khó tránh khỏi có chút đen mặt, vội vàng bác bỏ tin đồn nói: Cũng không phải như thế, chẳng qua là mấy ngày trước ta hỏi thăm được tin tức huynh đệ thất lạc nhiều năm, muốn bán đi quán cơm để nương nhờ họ hàng.
Bất luận người khác hỏi tới như thế nào, dù sao A Du đều một mực nói như thế, ai hỏi cũng trả lời như thế còn không thì không đáp.
Xác thực, dĩ nhiên tốt.
Không tin, có chứng cớ tỏ rõ nàng đang nói láo không?
Nhân tiện đổi tên cho A Nhiên nhà nàng mới vừa về—— đây là nữ nhi của ca ca nàng, nàng có một cháu gái ruột, tạm thời tới nhà nàng làm khách, mấy ngày nữa nàng muốn dẫn cô bé đi xa.
Lời này vốn là lừa bịp người khác, nhưng mà... A Du không nghĩ tới, người khác mặc dù không tin nàng muốn nương nhờ họ hàng, lại nhất trí cho là đứa bé gọi là Tiểu Điệp kia mới chính là thân thích nhà nàng, vốn là không có gì khác ——
Dáng dấp đứa bé kia và đệ đệ mất tích nhiều năm của A Du thật là quá giống!
Theo ta thấy, dáng dấp giống nhau rất bình thường, chẳng qua là mỗi tiếng nói cử động ngược lại giống y như thật vậy.
Nàng cả ngày không bước ra cổng chính, rất ít lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngài từ đâu mà thấy mỗi tiếng nói cử động?
Đại nương ta đi ngoài đường tốt hơn so với ngươi chỉ biết ăn, ta nói giống chính là giống!
... Tốt thôi, tốt thôi, ngài nói cái gì chính cái đó đi.
Đối với lần này, A Du bày tỏ tương đối im lặng.
Không thể không nói, công lực bà tám của lực lượng quần chúng nhân dân vô cùng mạnh mẽ, vì vậy, ở thời điểm A Du không chú ý tới, đề tài bị thay đổi sai lệch, đại khái như thế ——
Có nghe nói hay không? Cháu gái ruột của A Du, dáng dấp thật là tuấn!
Hải! Con gái sao lại gọi là ‘tuấn’, phải gọi là ‘xinh đẹp’, ‘xinh đẹp’!
Không biết năm nay mấy tuổi, đã hứa hôn hay chưa?
Nghe nói mới vừa tròn mười tuổi, sợ là còn chưa có?
Chậc chậc, cũng không biết tiểu tử nhà nào có vận khí, có thể tìm được một thê tử như vậy.
Ai bảo xinh đẹp quá!
Sau đó... A Du đang dốc toàn lực bán nhà với giá cao nhất lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nghe nói có người lặng lẽ tới cửa cầu thân.
Lần đầu tiên nghe nói có người muốn cầu hôn với Ninh Tiểu Điệp, A Du sửng sốt thật lâu, không nhớ ra được cái tên này vì sao nghe không có ấn tượng gì lại có mấy phần quen tai?
Qua thật lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, nàng và thân thể này cùng tên, cũng gọi là Ninh Du, A Nhiên là nữ nhi của ca ca nàng, không phải cũng nên họ Ninh!
Về phần Tiểu Điệp... Ho khan, nàng có nên nói cho những người này biết, lúc ấy nàng chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến cái yếm thêu hoa mẫu đơn kia bên cạnh có một con bướm đang bay múa, rồi sau đó thuận miệng nói ra sao?
Sau khi biết được chân tướng, nàng chảy nước mắt.
Không thể không nói, tên khốn A Nhiên này, lại hung hăng làm tổn thương lòng tự tôn của nàng.
Mới trở về có mấy ngày, cũng không ra cửa, lại có thể mang về một đám ong bướm, hừ, thật là quá ghê tởm!
Như vậy là từ trước đến nay, nàng dùng cái tên giả đó cũng không thích hợp, nên gọi là Mẫu Đơn mới phải!
Vì vậy đêm đó trên bàn ăn cơm, mặt A Du hầm hừ tức giận, nhìn chung quanh, chính là không nhìn Thái Tử Trường Cầm ngồi đối diện với mình.
... Trường Cầm cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng coi như là người bị hại, hơn nữa, cái tên Tiểu Điệp là chuyện gì xảy ra? (Mèo: Tội nghiệp huynh, nằm thôi cũng trúng đạn ~^^~)
Hắn còn chưa tính sổ chuyện sau trung thu, đầu sỏ gây chuyện này còn dám nổi cáu. (◣_◢) (Mèo: Chuyện cái yếm nha ~~)
Nữ nhân, chỉ giỏi cố tình gây sự.
Nếu lúc này A Du nghe được, sợ là sẽ ói ra một câu —— Cmn ngươi bây giờ cũng không phải là nữ nhân hay sao?!
Ở lần thứ mười chín A Du cố ý ngó lơ, Thái Tử Trường Cầm rốt cục thở dài mở miệng: Ngươi đây là vì sao tức giận?
Hừ!
... Là không có ai cầu hôn ngươi sao?
... Đánh người không phải sẽ mất mặt hay sao!
Mắt thấy A Du muốn lật bàn, một lần nữa Trường Cầm bình tĩnh mở miệng: Người khác không có mắt, ngươi cần gì phải chú ý?
Những lời này, cũng chỉ là tạm thời dập tắt lòng tự tôn của phái nữ đang tức giận trong lòng.
Ta mới không để ý! A Du mếu máo: Chẳng qua là hôm nay có một bà mai quá khinh người.
Cái gì? Trường Cầm nhướng mày, hắn tuy biết hôm nay năm sáu bà mối tới cửa cầu thân, nhưng cũng không muốn nghe, còn không biết có chuyện như vậy: A Du có muốn nói một chút không?
Mụ ta cầu hôn đệ còn chưa tính, lại còn muốn chỉa mũi về phía tỷ. A Du tức giận nói: Nói cái gì mà đệ gả cho chất nhi, tỷ gả cho thúc thúc, còn nói cái gì cô cháu cùng hầu hạ chú cháu, thật đúng là lương duyên trời ban—— đáng tiếc hiện tại tỷ không hề bán mì nữa, nếu không lúc ấy tỷ có thể cho mụ ta cả mặt đều là mì!
Thái Tử Trường Cầm hơi dừng lại, mắt phượng híp lại, lóe lên một tia sáng lạnh, mặt không cảm xúc tiếp tục hỏi: Cùng hầu hạ chú cháu?
Đúng vậy! A Du càng thêm căm phẫn sục sôi: “Chất nhi kia cũng thôi đi, coi như là người đàng hoàng, nhưng cái tên thúc thúc, ba mươi mấy tuổi rồi cũng chưa có thê tử, cả ngày chơi bời lêu lổng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ăn chơi đàn đúm không có gì là không có… Hơ! Thật là càng nói càng tức giận, lúc ấy tỷ nên dùng nước trà tạt vào mặt mụ ta!
A Du cũng có thể im lặng.
Đệ lại đùa giỡn với tỷ? A Du không khách khí chút nào liếc hắn một cái, nói: Tỷ không có hắt trà vào mặt mụ, nhưng cũng không có khách khí với mụ ta, lập tức đuổi mụ ra ngoài rồi đóng kín cửa. Dứt lời, nàng đứng lên kề sát vào Thái Tử Trường Cầm, híp mắt nói: Cho nên, tỷ đã dạy dỗ họ rồi, đệ mau thu hồi tính nhỏ mọn kia thôi, chúng ta sắp rời đi, nên khoan dung độ lượng, chớ nên kết thù nữa.
... Thái Tử Trường Cầm ngước mắt nhìn A Du chốc lát, rốt cục mở miệng: Thật đúng là không tức giận?
Tức sao không! Nhưng mà dù sao thì tỷ đã báo được thù, lại nói, so đo cùng loại người như vậy làm cái gì, ngược lại làm mất thân phận của mình.
Nếu như thế, cũng không sao. Thái Tử Trường Cầm để đũa trúc xuống, đột nhiên cười lên.
Nụ cười kia phá lệ ôn hòa dễ gần, lại làm cho A Du tự dưng run rẩy, nàng không nhịn được dựng tóc gáy chà xát lên cánh tay, giọng nói nhu hòa của Thái Tử Trường Cầm rốt cục truyền đến.
Như vậy, hiện tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay không?
...
/29
|