Edit: A Tịch ( linhchi12388) / Beta: Phong lưu công tử
Chương 49:
Dù sắp đến giờ nghỉ rồi nhưng Brent vẫn ăn mặc chỉnh tề như kiểu chuẩn bị tham dự yến hội gì đó. Dải lụa xanh dương quấn quanh mái tóc màu vàng nhạt, áo choàng tuyết trắng sạch sẽ phẳng phiu, một đôi cánh lớn được thu gọn đằng sau lưng, che kín mít tầm mắt của Ninh Tịnh. ( =_=)
Ninh Tịnh: " Đây chính xác là kiểu bà cô giám thị đánh úp bất ngờ về đêm."
Hệ thống: "......"
Dù cho trong lòng có một vạn cái không muốn, nhưng Ninh Tịnh nào dám để vị tôn đại Phật chân quý này đứng ngoài cửa nói chuyện, cô cung kính mời hắn vào phòng.
Phòng Ninh Tịnh không nhỏ, nhưng lúc này lại vô cùng bừa bộn, một chỗ để đặt chân cũng không có, Brent vừa bước vào cửa, đã kinh ngạc đến mức dừng lại.
Ninh· sống trong ổ chó · Tịnh bối rối mất nửa giây, vội vàng túm lấy đống quần áo trước mặt Brent rồi treo lên xà ngang. Chỗ duy nhất tạm chấp nhận được chính là cái bàn thấp vừa giấu Trứng Thối lúc nãy. Brent vén vạt áo, ưu nhã ngồi xuống. Ninh Tịnh đành phải ngồi xuống theo.
Đêm nay Brent tới, là bởi vì ban ngày bận rộn xử lí công vụ trong Thần hội, không có thời gian giải thích tỉ mỉ chuyến đi ngày mai với Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh nghe xong mới ngộ ra hoá ra chuyến đi ngày mai không phải việc công, Brent không muốn dẫn lữ đoàn hay một đám người chim đi theo. Đó chỉ là chuyến đi của hắn cùng Ninh Tịnh.
Đồng thời, hắn muốn Ninh Tịnh chuẩn bị các đạo cụ như nước thánh linh tinh để nhảy đồng... à nhầm, là đạo cụ để tinh lọc. Ninh Tịnh sợ bị sót nên trải tấm da dê ra, dùng bút lông chim chấm mực, vừa nghe vừa lập danh sách những thứ cần mang.
Ánh mắt của Brent bị thu hút bởi cây bút trong tay cô: "Hera, con vẫn còn giữ cây bút này sao?"
Ninh Tịnh thoáng sửng sốt, nhiều năm sử dụng khiến mực nước thấm vào ngòi bút, lông chim cán bút rất chỉnh tề, có thể nhìn ra chủ nhận rất nâng niu cây bút. Brent đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ đằng sau cây bút này có chuyện xưa gì sao?
Ninh Tịnh nghĩ nghĩ, cẩn thận chọn một đáp an toàn nói: "Dùng quen."
"Năm đó lúc ta mang con về từ Ma giới, con còn chưa mọc cánh, có rất nhiều người trong Thần hội hoài nghi thân phận của con, ta chỉ đành giữ con lại đây. Lúc đó mang cây bút này về vốn dĩ muốn cho con làm đồ chơi." Brent cười khẽ: "Không ngờ con lại dùng nó đến tận bây giờ"
" Làm đồ chơi?" Ninh Tịnh kinh ngạc nhìn cây bút trước mắt, cái này làm sao chơi?
Brent ngạc nhiên: "Con không biết đây là đồ chơi?"
Ninh Tịnh lắc đầu, Brent đặt cây bút trong lòng bàn tay, niệm một câu chú ngữ, theo tiếng vỡ thanh thuý vang lên, cây bút bung ra thành vô số điểm sáng chói loá, bay tán loạn trong không khí, lung linh ảo diệu. Đốm sáng rơi xuống đọng trên cuốn da dê, để lại trên vị trí lạc khoản một cái tên vàng óng: Hera.
Ninh Tịnh hiếu kì cầm quyển trục lên, giơ lên ánh đèn thưởng thức, sau đó giơ tay chậm rãi sờ lên chữ nổi trên bề mặt: " Đẹp quá"
Hera được đưa tới Thiên tộc lâu như vậy mà ngay cả loại đồ chơi dành cho con nít như này cũng không biết, chỉ một ma pháp bé nhỏ đã có thể dỗ cô tươi cười rạng rỡ. Biểu cảm lúc này không giống với vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh cô hay biểu hiện, nhưng Brent lại cảm thấy cô như vậy mới càng chân thật và thú vị.
Nghĩ vậy nên Brent ôn hòa giải thích: "Đây là phép thuật dùng một lần, niệm chú là có thể lưu lại chữ kí trên bất kì bề mặt nào, thời gian lưu lại phụ thuộc vào năng lực của người thi pháp. Bởi vì phần đa là trẻ con chơi nên thời gian lưu chữ sẽ không quá một ngày, nếu dài quá sẽ trở thành trò đùa dai."
Ninh Tịnh cảm khái nói: " Đẹp thật, đáng tiếc chỉ dùng được một lần, không thể duy trì vĩnh viên."
"Nếu con muốn, lần sau ta lại đưa con một cái khác."
Brent vừa dứt lời thì chiếc bàn trước mặt đột nhiên rung lên, có vẻ như ai đó đang phát tiết bất mãn của bản thân.
Ninh Tịnh chưa nhận ra, vẫn đang buồn bực nói: "Phó thần quan, ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, ta đâu còn là trẻ con nữa, không cần phải mua đồ chơi cho ta đâu."
Brent mỉm cười tỏ vẻ không có ý kiến.
Người Thiên tộc được thần Quang Minh bảo hộ, khí chất đều tương đối thánh khiết. Brent chính là một ví dụ điển hình, mọi người ngưỡng mộ hắn, ca tụng hắn, nhưng sẽ không bị hắn hấp dẫn. Lúc này cũng thế, tuy Brent mỉm cười vô cùng hoàn mỹ, nhưng Ninh Tịnh lại không có cảm giác điện giật. Mỗi giây phút đồng hồ ở chung đều là khoảng thời gian hiền triết.
Hệ thống lạnh nhạt nói: " Tồn thiên lý, diệt nhân dục, khá tốt."
Ninh Tịnh bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Này, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta kể cho Brent nghe một câu chuyện cười đồi trụy, hắn nghe hiểu được không?"
Hệ thống: "Còn sống không tốt sao?"
Ninh Tịnh: "......"
Thiên tộc là một tập thể hài hòa, nhưng Ma tộc bên kia lại phát triển theo khuynh hướng hoàn toàn ngược lại, tự thả bay chính mình. Tạm thời bỏ qua những Ma vật cấp thấp trên người toàn mùi hôi tanh tưởi, chỉ đề cập đến những Ma tộc cấp cao nổi dậy sau khi A Tư Già Lạc lên làm Ma vương. Chúng đều theo đuổi nguyên tắc tuỳ tâm sở dục, không có tý hóc môn con người nào, toàn suy nghĩ mấy cái 18+ không đâu. Bọn chúng không chỉ có bảo khố những câu chuyện cười đội trụy, mà còn là những kẻ rất thực tế.
Ở đây chịu ảnh hướng rất lớn từ các thế hệ đầu tiên, chỉ sau hơn hai trăm năm ngắn ngủi mà bầu không khí toàn Ma giới ngày càng trở nên cởi mở, ở dân gian thậm chí còn lưu truyền một câu nói đùa —— không biết gái Verdoga thì đừng nói mình là người Ma tộc.
À quên nói, Verdoga là thủ đô tương lai của Ma giới, cũng là thành phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất của Ma tộc. Có điều bây giờ còn chưa được xây dựng, vì dù sao người tạo ra nó là A Tư Già Lạc, tức bạn nhỏ Trứng Thối của chúng ta bây giờ mới phá xác được có một tháng thôi. ╮( ̄▽ ̄"")╭
Ở một góc không ai chú ý tới, hai móng vuốt rồng nào đó có lẽ không thể chịu thêm được nữa, lặng lẽ vén góc khăn lụa, một ngọn lửa đỏ hồng phun ra từ khoảng trống vừa nhấc lên, nhưng có thể do lửa quá nhỏ nên vừa rơi xuống áo choàng của Brent đã tắt ngóm.
Brent hoàn toàn không nhận ra, dặn dò xong thì xoay người đứng dậy cáo từ. Ninh Tịnh sợ Trứng Thối bò dưới đất quá lâu nên chỉ ước Brent nhanh chóng đi mau, nghe thấy hắn cáo từ thì vội vàng đứng dậy tiễn hắn ra ngoài.
Ngay lúc Brent vừa xoay người đi, một quả cầu lửa bướng bỉnh từ dưới bàn phóng ra. Lần này ngọn lửa kia đã thành công đốt cháy áo choàng của Brent, một làn khói trắng bốc lên, góc áo từ từ bốc cháy.
Hệ thống: "Đinh! Giá trị Nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 22 điểm."
Ninh Tịnh: "???" Anh da đen đầu đầy chấm hỏi.jpg
Trứng Thối ngồi xổm đến sảng luôn rồi?
Không có cái gì gọi là đột nhiên, đột nhiên tất có biến, Ninh Tịnh khịt mũi, dường như cô ngửi thấy mùi quần áo cháy.
Hệ thống nhắc nhở: "Quần áo của Brent cháy kìa."
Ninh Tịnh cúi đầu nhìn xuống, cực kì sợ hãi —— quả nhiên, áo choàng của Brent......đang vô cớ bốc cháy!
Bản thân Brent chưa phát giác nhưng đám lửa đang có xu hướng lan rộng, may mà hôm nay hắn có buộc tóc, nếu để xoã tung sau lưng thì có khéo đã bị đốt trụi đuôi tóc.
Loại lửa này chỉ là " muỗi" so với Brent, nó không thể làm hắn bị thương nhưng rất có thể sự bất thường này sẽ khiến hắn phát hiện ra Trứng Thối. Ninh Tịnh hành động dứt khoát, lấy đà phi lên như đại bàng giương cánh, dậm thật mạnh vào góc áo choàng đang bốc cháy của Brent, ngọn lửa mới nhóm lên đã được dập tắt.
Brent kinh ngạc xoay người, trên vạt áo trắng tinh thình lình xuất hiện một dấu giày chói mắt, ngay cả vết xém do lửa cũng bị dấu giày che khuất.
Brent: "......"
Ninh Tịnh nói: "Xin lỗi, ta bị vấp." Dứt lời liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, giả bộ chùi sạch vết giày, lấy thân thể che khuất tầm mắt của Brent, bí mật niệm một câu chú ngữ hòng xoá sạch dấu vết bị lửa đốt.
Sau khi tiễn Brent đi, Ninh Tịnh vội vàng đóng cửa lại.
Ninh Tịnh: "Nhân sinh thay đổi quá nhanh, bao lần rồi mà vẫn không quen được."
Hệ thống: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì A Tư Già Lạc còn nhỏ tuổi, bây giờ hắn mới chỉ phun được ngọn lửa đỏ hồng ở nhiệt độ thấp. Một con rồng trưởng thành có thể phun ra ngọn lửa nung chảy cả sắt thép, đừng mơ nó nhỏ như lúc nãy"
Ninh Tịnh: "......"
Không chờ cô xông đến hỏi tội, Trứng Thối đã tự động bò ra khỏi gầm bàn, kiêu ngạo hất cánh dơi, cái đuôi dựng ngược lên trời, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ninh Tịnh, tựa như chiến sĩ chờ đợi khen thưởng sau khi xua đuổi được kẻ thù xâm lược.
Ninh Tịnh không nghĩ giống nó, xông lên túm lấy Trứng Thối, vung tay tét vài cái vào mông nó, mắng: "Tại sao ngươi lại làm vậy? Nếu lúc nãy cái áo đó cháy thật thì ngươi đã bị Brent phát hiện lâu rồi!"
Trứng Thối bị đánh đến phát ngốc, mất một lúc lâu mới mờ mịt nhìn Ninh Tịnh, hoàn toàn không hiểu vì sao mình ra sức bảo vệ địa bàn mà lại bị đối xử như vậy. Dần dần, trong đôi mắt tròn xoe của nó bất ngờ xuất hiện một tầng nước mắt bực bội và bướng bỉnh.
Thật ra Ninh Tịnh không dùng sức đánh mông nó, thậm chí lòng bàn tay còn bị vảy của nó chọc đau. Nhưng cô không chịu được cảnh người khác khóc, thấy thế vẫn mềm lòng, thở dài, đem Trứng Thối đặt trong lòng bàn tay, nâng lên ngang với tầm mắt mình, nghiêm túc nói: " Không phải ta thiên vị Brent, ta làm vậy chỉ muốn bảo vệ ngươi. Nếu Brent phát hiện ra sự tồn tại của ngươi thì ngươi chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây, vừa rồi may mắn nên mới không sao. Nếu ngươi không biết an phận, để người khác trông thấy thì rất có thể ngươi sẽ bị đánh chết"
Ninh Tịnh nửa thật nửa giả nói. Về sau Trứng Thối còn rất nhiều cơ hội chung đụng với người Thiên tộc, cho nên cô cần nhanh chóng phân tích lợi hại cho hắn hiểu. Nếu thật sự có ngày hắn bị phát hiện, tuy rằng không thể một địch trăm, nhưng vẫn có thể yểm hộ Trứng Thối chạy thoát.
Chỉ là, bản thân cô không thể chạy trốn cùng hắn. Bên trong cốt truyện gốc, nhiều năm sau, Brent trong một lần tuần tra biên giới Thiên giới đã bị A Tư Già Lạc đột kích, nguyên chủ lúc đó vừa hay ở cạnh Brent và thay hắn ta đỡ một chiêu. Nhờ đó mà Brent chỉ bị trọng thương hôn mê chứ chưa game over. Nói cách khác, trước sự kiện đó, cô nhất định phải ở bên cạnh Brent, hoàn thành sứ mệnh mà cốt truyện giao cho nguyên chủ.
Cho nên, Ninh Tịnh hy vọng rằng trước khi Trứng Thối trở về Ma giới làm A Tư Già Lạc thì sẽ không có bất kì tình tiết ngoại tuyến nào xảy ra.
Trứng thối gục đầu xuống, cái đuôi quẫy qua quẫy lại giờ ỉu xìu ủ rũ.
Ninh Tịnh vừa tức vừa buồn cười, vì vậy cô dùng chóp mũi đẩy đẩy đầu hắn để an ủi, sau đó duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn.
Trứng Thối thu lại móng vuốt sắc bén ở chân, dang chân ôm lấy ngón tay Ninh Tịnh đúc vào miệng. Ninh Tịnh hoảng sợ nhưng không rút tay về. Trứng Thối không cắn cô mà chỉ để lại dấu răng giống như ấn kí trên đầu ngón tay.
Hắn nghe hiểu —— hang của người này rất không an toàn. Quả nhiên, chỉ có Long tộc mới là cao thủ xây tổ, giống loài dị tộc cánh trắng như cô, chỉ là thường dân mà thôi. Về sau chuyện tìm tổ cứ để hắn lo liệu.
Ninh Tịnh không biết câu nói của mình đã bị Trứng Thối suy luận xa tới tận phương trời, cô chỉ thấy Trứng Thối có vẻ nghe lọt tai nên mới vừa lòng gật đầu.
Ngày hôm sau.
Ninh Tịnh cõng theo tiểu Trứng Thối nhà mình, tay cầm đạo cụ thực hiện nghi lễ do Brent chỉ định, cùng hắn ta rời khỏi Thần hội.
Cơ thể của Trứng Thối không thay đổi nhưng lại nặng thêm không ít, giờ hắn nặng như một quả cân nhỏ, đè Ninh Tịnh thở hổn hển.
Ban đầu cứ tưởng đích đến mà Brent nói có hiện tượng dị thường xảy ra nằm trong phạm vi Thiên giới. Không ngờ, nơi ấy lại là.... Ma giới.
Cũng dễ hiểu vì sao Brent lại mang cô đi cùng. Ngoại trừ việc cô sẽ không bao giờ phản bội hắn thì còn bởi cánh của cô sẽ không bị nhiễm đen.
Hai người thu hồi cánh, đứng trước cánh cổng dữ tợn của Ma giới.
Brent nói, không hiểu vì sao nửa tháng trước, ma khí tại Ma giới lại đột nhiên trở nên nồng đậm, điều này khiến hắn chú ý. Nhưng vẫn chưa sắp xếp tốt thời gian tới đây tìm kiểu kỹ nguyên nhân.
Ninh Tịnh gật đầu, ma khí bao phủ trên bầu trời chỉ có những người cấp Thần quan mới có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô đứng đây, cùng lắm chỉ thấy được sắc trời tối hơn bình thường.
Brent nói: "Vào thôi."
Những Ma vật nhỏ sống gần cổng Ma giới, thâm chí cả một số Ma thú đều bị bộ cánh chói lọi của Brent uy hiếp, chỉ dám trốn phía xa.
Ninh Tịnh trốn phía sau Brent, cả đường đi hết sức thông thoáng thuận lợi, hoàn toàn không nghĩ tới, nhiều năm về sau, khi phong thuỷ thay đổi, vật đổi sao dời, khi Ma Giới hoàn toàn bị A Tư Già Lạc thống trị, đến lúc đó, cô sẽ đến thăm Ma giới một lần nữa, nhưng bản thân lại suýt bị Ma vật canh gác cổng Ma giới đánh chết.
Đúng như những gì Brent nói, ma khí ở Ma giới vô cùng nồng đậm. Ban đầu Brent tính toán mang theo công cụ trừ tà để loại bỏ trướng khí đột nhiên bạo phát. Không ngờ khi bước vào mới phát hiện, nguyên nhân khiến ma khí bạo phát là do sự gia tăng đột ngột số lượng Ma vật cấp cao trong khoảng thời gian gần đây.
Những Ma vật cấp cao về cơ bản đã phát triển xong hình người, chỉ số thông minh cao, hình thái mị hoặc, sức chiến đấu tương đương với con dân Thiên tộc, chỉ có điều tần suất xuất hiện không cao. Con dân Ma tộc hầu hết đều là những Ma vật cấp thấp, Ma vật cấp cao có thể chiến đấu quá ít, chính vì thế mới bị Thiên tộc đàn áp nhiều năm như vậy.
Nhưng lúc này, Ma giới tự dưng lại xuất hiện một lượng lớn Ma vật cấp cao, đây thực sự là một điều bất thường.
Brent nghĩ mãi không ra nhưng Ninh Tịnh lại biết lý do, trong sử sách Ma giới có viết, sự ra đời của A Tư Già Lạc chính là khúc dạo đầu cho sự ra đời của hàng loạt con dân Ma tộc cấp cao. Kể từ đó, Ma giới chuẩn bị bước vào thời kì đồng sắc. Sau khi A Tư Già Lạc lên nắm quyền, Ma giới cũng từng bước tiến vào thời kì ngân sắc rồi đến thời kì hoàng kim.
Nghĩ đến việc quả cân nhỏ mình đang cõng trên lưng tương lai sẽ trở nên trâu bò như vậy, Ninh Tịnh chỉ muốn nói với nó: "Cẩu phú quý, chớ tương quên." [1]
[1] Cẩu phú quý, chớ tương quên: Mai sau giàu có, chớ quên nhau
Chương 49:
Dù sắp đến giờ nghỉ rồi nhưng Brent vẫn ăn mặc chỉnh tề như kiểu chuẩn bị tham dự yến hội gì đó. Dải lụa xanh dương quấn quanh mái tóc màu vàng nhạt, áo choàng tuyết trắng sạch sẽ phẳng phiu, một đôi cánh lớn được thu gọn đằng sau lưng, che kín mít tầm mắt của Ninh Tịnh. ( =_=)
Ninh Tịnh: " Đây chính xác là kiểu bà cô giám thị đánh úp bất ngờ về đêm."
Hệ thống: "......"
Dù cho trong lòng có một vạn cái không muốn, nhưng Ninh Tịnh nào dám để vị tôn đại Phật chân quý này đứng ngoài cửa nói chuyện, cô cung kính mời hắn vào phòng.
Phòng Ninh Tịnh không nhỏ, nhưng lúc này lại vô cùng bừa bộn, một chỗ để đặt chân cũng không có, Brent vừa bước vào cửa, đã kinh ngạc đến mức dừng lại.
Ninh· sống trong ổ chó · Tịnh bối rối mất nửa giây, vội vàng túm lấy đống quần áo trước mặt Brent rồi treo lên xà ngang. Chỗ duy nhất tạm chấp nhận được chính là cái bàn thấp vừa giấu Trứng Thối lúc nãy. Brent vén vạt áo, ưu nhã ngồi xuống. Ninh Tịnh đành phải ngồi xuống theo.
Đêm nay Brent tới, là bởi vì ban ngày bận rộn xử lí công vụ trong Thần hội, không có thời gian giải thích tỉ mỉ chuyến đi ngày mai với Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh nghe xong mới ngộ ra hoá ra chuyến đi ngày mai không phải việc công, Brent không muốn dẫn lữ đoàn hay một đám người chim đi theo. Đó chỉ là chuyến đi của hắn cùng Ninh Tịnh.
Đồng thời, hắn muốn Ninh Tịnh chuẩn bị các đạo cụ như nước thánh linh tinh để nhảy đồng... à nhầm, là đạo cụ để tinh lọc. Ninh Tịnh sợ bị sót nên trải tấm da dê ra, dùng bút lông chim chấm mực, vừa nghe vừa lập danh sách những thứ cần mang.
Ánh mắt của Brent bị thu hút bởi cây bút trong tay cô: "Hera, con vẫn còn giữ cây bút này sao?"
Ninh Tịnh thoáng sửng sốt, nhiều năm sử dụng khiến mực nước thấm vào ngòi bút, lông chim cán bút rất chỉnh tề, có thể nhìn ra chủ nhận rất nâng niu cây bút. Brent đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ đằng sau cây bút này có chuyện xưa gì sao?
Ninh Tịnh nghĩ nghĩ, cẩn thận chọn một đáp an toàn nói: "Dùng quen."
"Năm đó lúc ta mang con về từ Ma giới, con còn chưa mọc cánh, có rất nhiều người trong Thần hội hoài nghi thân phận của con, ta chỉ đành giữ con lại đây. Lúc đó mang cây bút này về vốn dĩ muốn cho con làm đồ chơi." Brent cười khẽ: "Không ngờ con lại dùng nó đến tận bây giờ"
" Làm đồ chơi?" Ninh Tịnh kinh ngạc nhìn cây bút trước mắt, cái này làm sao chơi?
Brent ngạc nhiên: "Con không biết đây là đồ chơi?"
Ninh Tịnh lắc đầu, Brent đặt cây bút trong lòng bàn tay, niệm một câu chú ngữ, theo tiếng vỡ thanh thuý vang lên, cây bút bung ra thành vô số điểm sáng chói loá, bay tán loạn trong không khí, lung linh ảo diệu. Đốm sáng rơi xuống đọng trên cuốn da dê, để lại trên vị trí lạc khoản một cái tên vàng óng: Hera.
Ninh Tịnh hiếu kì cầm quyển trục lên, giơ lên ánh đèn thưởng thức, sau đó giơ tay chậm rãi sờ lên chữ nổi trên bề mặt: " Đẹp quá"
Hera được đưa tới Thiên tộc lâu như vậy mà ngay cả loại đồ chơi dành cho con nít như này cũng không biết, chỉ một ma pháp bé nhỏ đã có thể dỗ cô tươi cười rạng rỡ. Biểu cảm lúc này không giống với vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh cô hay biểu hiện, nhưng Brent lại cảm thấy cô như vậy mới càng chân thật và thú vị.
Nghĩ vậy nên Brent ôn hòa giải thích: "Đây là phép thuật dùng một lần, niệm chú là có thể lưu lại chữ kí trên bất kì bề mặt nào, thời gian lưu lại phụ thuộc vào năng lực của người thi pháp. Bởi vì phần đa là trẻ con chơi nên thời gian lưu chữ sẽ không quá một ngày, nếu dài quá sẽ trở thành trò đùa dai."
Ninh Tịnh cảm khái nói: " Đẹp thật, đáng tiếc chỉ dùng được một lần, không thể duy trì vĩnh viên."
"Nếu con muốn, lần sau ta lại đưa con một cái khác."
Brent vừa dứt lời thì chiếc bàn trước mặt đột nhiên rung lên, có vẻ như ai đó đang phát tiết bất mãn của bản thân.
Ninh Tịnh chưa nhận ra, vẫn đang buồn bực nói: "Phó thần quan, ta chỉ tiện miệng nói thế thôi, ta đâu còn là trẻ con nữa, không cần phải mua đồ chơi cho ta đâu."
Brent mỉm cười tỏ vẻ không có ý kiến.
Người Thiên tộc được thần Quang Minh bảo hộ, khí chất đều tương đối thánh khiết. Brent chính là một ví dụ điển hình, mọi người ngưỡng mộ hắn, ca tụng hắn, nhưng sẽ không bị hắn hấp dẫn. Lúc này cũng thế, tuy Brent mỉm cười vô cùng hoàn mỹ, nhưng Ninh Tịnh lại không có cảm giác điện giật. Mỗi giây phút đồng hồ ở chung đều là khoảng thời gian hiền triết.
Hệ thống lạnh nhạt nói: " Tồn thiên lý, diệt nhân dục, khá tốt."
Ninh Tịnh bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Này, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta kể cho Brent nghe một câu chuyện cười đồi trụy, hắn nghe hiểu được không?"
Hệ thống: "Còn sống không tốt sao?"
Ninh Tịnh: "......"
Thiên tộc là một tập thể hài hòa, nhưng Ma tộc bên kia lại phát triển theo khuynh hướng hoàn toàn ngược lại, tự thả bay chính mình. Tạm thời bỏ qua những Ma vật cấp thấp trên người toàn mùi hôi tanh tưởi, chỉ đề cập đến những Ma tộc cấp cao nổi dậy sau khi A Tư Già Lạc lên làm Ma vương. Chúng đều theo đuổi nguyên tắc tuỳ tâm sở dục, không có tý hóc môn con người nào, toàn suy nghĩ mấy cái 18+ không đâu. Bọn chúng không chỉ có bảo khố những câu chuyện cười đội trụy, mà còn là những kẻ rất thực tế.
Ở đây chịu ảnh hướng rất lớn từ các thế hệ đầu tiên, chỉ sau hơn hai trăm năm ngắn ngủi mà bầu không khí toàn Ma giới ngày càng trở nên cởi mở, ở dân gian thậm chí còn lưu truyền một câu nói đùa —— không biết gái Verdoga thì đừng nói mình là người Ma tộc.
À quên nói, Verdoga là thủ đô tương lai của Ma giới, cũng là thành phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất của Ma tộc. Có điều bây giờ còn chưa được xây dựng, vì dù sao người tạo ra nó là A Tư Già Lạc, tức bạn nhỏ Trứng Thối của chúng ta bây giờ mới phá xác được có một tháng thôi. ╮( ̄▽ ̄"")╭
Ở một góc không ai chú ý tới, hai móng vuốt rồng nào đó có lẽ không thể chịu thêm được nữa, lặng lẽ vén góc khăn lụa, một ngọn lửa đỏ hồng phun ra từ khoảng trống vừa nhấc lên, nhưng có thể do lửa quá nhỏ nên vừa rơi xuống áo choàng của Brent đã tắt ngóm.
Brent hoàn toàn không nhận ra, dặn dò xong thì xoay người đứng dậy cáo từ. Ninh Tịnh sợ Trứng Thối bò dưới đất quá lâu nên chỉ ước Brent nhanh chóng đi mau, nghe thấy hắn cáo từ thì vội vàng đứng dậy tiễn hắn ra ngoài.
Ngay lúc Brent vừa xoay người đi, một quả cầu lửa bướng bỉnh từ dưới bàn phóng ra. Lần này ngọn lửa kia đã thành công đốt cháy áo choàng của Brent, một làn khói trắng bốc lên, góc áo từ từ bốc cháy.
Hệ thống: "Đinh! Giá trị Nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 22 điểm."
Ninh Tịnh: "???" Anh da đen đầu đầy chấm hỏi.jpg
Trứng Thối ngồi xổm đến sảng luôn rồi?
Không có cái gì gọi là đột nhiên, đột nhiên tất có biến, Ninh Tịnh khịt mũi, dường như cô ngửi thấy mùi quần áo cháy.
Hệ thống nhắc nhở: "Quần áo của Brent cháy kìa."
Ninh Tịnh cúi đầu nhìn xuống, cực kì sợ hãi —— quả nhiên, áo choàng của Brent......đang vô cớ bốc cháy!
Bản thân Brent chưa phát giác nhưng đám lửa đang có xu hướng lan rộng, may mà hôm nay hắn có buộc tóc, nếu để xoã tung sau lưng thì có khéo đã bị đốt trụi đuôi tóc.
Loại lửa này chỉ là " muỗi" so với Brent, nó không thể làm hắn bị thương nhưng rất có thể sự bất thường này sẽ khiến hắn phát hiện ra Trứng Thối. Ninh Tịnh hành động dứt khoát, lấy đà phi lên như đại bàng giương cánh, dậm thật mạnh vào góc áo choàng đang bốc cháy của Brent, ngọn lửa mới nhóm lên đã được dập tắt.
Brent kinh ngạc xoay người, trên vạt áo trắng tinh thình lình xuất hiện một dấu giày chói mắt, ngay cả vết xém do lửa cũng bị dấu giày che khuất.
Brent: "......"
Ninh Tịnh nói: "Xin lỗi, ta bị vấp." Dứt lời liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, giả bộ chùi sạch vết giày, lấy thân thể che khuất tầm mắt của Brent, bí mật niệm một câu chú ngữ hòng xoá sạch dấu vết bị lửa đốt.
Sau khi tiễn Brent đi, Ninh Tịnh vội vàng đóng cửa lại.
Ninh Tịnh: "Nhân sinh thay đổi quá nhanh, bao lần rồi mà vẫn không quen được."
Hệ thống: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì A Tư Già Lạc còn nhỏ tuổi, bây giờ hắn mới chỉ phun được ngọn lửa đỏ hồng ở nhiệt độ thấp. Một con rồng trưởng thành có thể phun ra ngọn lửa nung chảy cả sắt thép, đừng mơ nó nhỏ như lúc nãy"
Ninh Tịnh: "......"
Không chờ cô xông đến hỏi tội, Trứng Thối đã tự động bò ra khỏi gầm bàn, kiêu ngạo hất cánh dơi, cái đuôi dựng ngược lên trời, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ninh Tịnh, tựa như chiến sĩ chờ đợi khen thưởng sau khi xua đuổi được kẻ thù xâm lược.
Ninh Tịnh không nghĩ giống nó, xông lên túm lấy Trứng Thối, vung tay tét vài cái vào mông nó, mắng: "Tại sao ngươi lại làm vậy? Nếu lúc nãy cái áo đó cháy thật thì ngươi đã bị Brent phát hiện lâu rồi!"
Trứng Thối bị đánh đến phát ngốc, mất một lúc lâu mới mờ mịt nhìn Ninh Tịnh, hoàn toàn không hiểu vì sao mình ra sức bảo vệ địa bàn mà lại bị đối xử như vậy. Dần dần, trong đôi mắt tròn xoe của nó bất ngờ xuất hiện một tầng nước mắt bực bội và bướng bỉnh.
Thật ra Ninh Tịnh không dùng sức đánh mông nó, thậm chí lòng bàn tay còn bị vảy của nó chọc đau. Nhưng cô không chịu được cảnh người khác khóc, thấy thế vẫn mềm lòng, thở dài, đem Trứng Thối đặt trong lòng bàn tay, nâng lên ngang với tầm mắt mình, nghiêm túc nói: " Không phải ta thiên vị Brent, ta làm vậy chỉ muốn bảo vệ ngươi. Nếu Brent phát hiện ra sự tồn tại của ngươi thì ngươi chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây, vừa rồi may mắn nên mới không sao. Nếu ngươi không biết an phận, để người khác trông thấy thì rất có thể ngươi sẽ bị đánh chết"
Ninh Tịnh nửa thật nửa giả nói. Về sau Trứng Thối còn rất nhiều cơ hội chung đụng với người Thiên tộc, cho nên cô cần nhanh chóng phân tích lợi hại cho hắn hiểu. Nếu thật sự có ngày hắn bị phát hiện, tuy rằng không thể một địch trăm, nhưng vẫn có thể yểm hộ Trứng Thối chạy thoát.
Chỉ là, bản thân cô không thể chạy trốn cùng hắn. Bên trong cốt truyện gốc, nhiều năm sau, Brent trong một lần tuần tra biên giới Thiên giới đã bị A Tư Già Lạc đột kích, nguyên chủ lúc đó vừa hay ở cạnh Brent và thay hắn ta đỡ một chiêu. Nhờ đó mà Brent chỉ bị trọng thương hôn mê chứ chưa game over. Nói cách khác, trước sự kiện đó, cô nhất định phải ở bên cạnh Brent, hoàn thành sứ mệnh mà cốt truyện giao cho nguyên chủ.
Cho nên, Ninh Tịnh hy vọng rằng trước khi Trứng Thối trở về Ma giới làm A Tư Già Lạc thì sẽ không có bất kì tình tiết ngoại tuyến nào xảy ra.
Trứng thối gục đầu xuống, cái đuôi quẫy qua quẫy lại giờ ỉu xìu ủ rũ.
Ninh Tịnh vừa tức vừa buồn cười, vì vậy cô dùng chóp mũi đẩy đẩy đầu hắn để an ủi, sau đó duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn.
Trứng Thối thu lại móng vuốt sắc bén ở chân, dang chân ôm lấy ngón tay Ninh Tịnh đúc vào miệng. Ninh Tịnh hoảng sợ nhưng không rút tay về. Trứng Thối không cắn cô mà chỉ để lại dấu răng giống như ấn kí trên đầu ngón tay.
Hắn nghe hiểu —— hang của người này rất không an toàn. Quả nhiên, chỉ có Long tộc mới là cao thủ xây tổ, giống loài dị tộc cánh trắng như cô, chỉ là thường dân mà thôi. Về sau chuyện tìm tổ cứ để hắn lo liệu.
Ninh Tịnh không biết câu nói của mình đã bị Trứng Thối suy luận xa tới tận phương trời, cô chỉ thấy Trứng Thối có vẻ nghe lọt tai nên mới vừa lòng gật đầu.
Ngày hôm sau.
Ninh Tịnh cõng theo tiểu Trứng Thối nhà mình, tay cầm đạo cụ thực hiện nghi lễ do Brent chỉ định, cùng hắn ta rời khỏi Thần hội.
Cơ thể của Trứng Thối không thay đổi nhưng lại nặng thêm không ít, giờ hắn nặng như một quả cân nhỏ, đè Ninh Tịnh thở hổn hển.
Ban đầu cứ tưởng đích đến mà Brent nói có hiện tượng dị thường xảy ra nằm trong phạm vi Thiên giới. Không ngờ, nơi ấy lại là.... Ma giới.
Cũng dễ hiểu vì sao Brent lại mang cô đi cùng. Ngoại trừ việc cô sẽ không bao giờ phản bội hắn thì còn bởi cánh của cô sẽ không bị nhiễm đen.
Hai người thu hồi cánh, đứng trước cánh cổng dữ tợn của Ma giới.
Brent nói, không hiểu vì sao nửa tháng trước, ma khí tại Ma giới lại đột nhiên trở nên nồng đậm, điều này khiến hắn chú ý. Nhưng vẫn chưa sắp xếp tốt thời gian tới đây tìm kiểu kỹ nguyên nhân.
Ninh Tịnh gật đầu, ma khí bao phủ trên bầu trời chỉ có những người cấp Thần quan mới có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô đứng đây, cùng lắm chỉ thấy được sắc trời tối hơn bình thường.
Brent nói: "Vào thôi."
Những Ma vật nhỏ sống gần cổng Ma giới, thâm chí cả một số Ma thú đều bị bộ cánh chói lọi của Brent uy hiếp, chỉ dám trốn phía xa.
Ninh Tịnh trốn phía sau Brent, cả đường đi hết sức thông thoáng thuận lợi, hoàn toàn không nghĩ tới, nhiều năm về sau, khi phong thuỷ thay đổi, vật đổi sao dời, khi Ma Giới hoàn toàn bị A Tư Già Lạc thống trị, đến lúc đó, cô sẽ đến thăm Ma giới một lần nữa, nhưng bản thân lại suýt bị Ma vật canh gác cổng Ma giới đánh chết.
Đúng như những gì Brent nói, ma khí ở Ma giới vô cùng nồng đậm. Ban đầu Brent tính toán mang theo công cụ trừ tà để loại bỏ trướng khí đột nhiên bạo phát. Không ngờ khi bước vào mới phát hiện, nguyên nhân khiến ma khí bạo phát là do sự gia tăng đột ngột số lượng Ma vật cấp cao trong khoảng thời gian gần đây.
Những Ma vật cấp cao về cơ bản đã phát triển xong hình người, chỉ số thông minh cao, hình thái mị hoặc, sức chiến đấu tương đương với con dân Thiên tộc, chỉ có điều tần suất xuất hiện không cao. Con dân Ma tộc hầu hết đều là những Ma vật cấp thấp, Ma vật cấp cao có thể chiến đấu quá ít, chính vì thế mới bị Thiên tộc đàn áp nhiều năm như vậy.
Nhưng lúc này, Ma giới tự dưng lại xuất hiện một lượng lớn Ma vật cấp cao, đây thực sự là một điều bất thường.
Brent nghĩ mãi không ra nhưng Ninh Tịnh lại biết lý do, trong sử sách Ma giới có viết, sự ra đời của A Tư Già Lạc chính là khúc dạo đầu cho sự ra đời của hàng loạt con dân Ma tộc cấp cao. Kể từ đó, Ma giới chuẩn bị bước vào thời kì đồng sắc. Sau khi A Tư Già Lạc lên nắm quyền, Ma giới cũng từng bước tiến vào thời kì ngân sắc rồi đến thời kì hoàng kim.
Nghĩ đến việc quả cân nhỏ mình đang cõng trên lưng tương lai sẽ trở nên trâu bò như vậy, Ninh Tịnh chỉ muốn nói với nó: "Cẩu phú quý, chớ tương quên." [1]
[1] Cẩu phú quý, chớ tương quên: Mai sau giàu có, chớ quên nhau
/65
|