Sau khi Trịnh Tâm Ngữ giới thiệu Du Tử Khâm với mọi người, bọn họ chẳng những không tỏ thái độ hoan nghênh, mà còn xen lẫn xem thường, hừ, nghĩa muội của hoàng hậu ư, chỉ là loại dân đen không biết lai lịch, nói không chừng là cái dã chủng.
Triệu Như Bích thấy Du TỬ Khâm không hề nhìn bọn họ, chỉ lo thưởng thức hoa anh đào thì nhíu mày. Đứng bên cạnh nàng là Lưu Ái Tình liền cười như không cười nói :
-“Vị Du tiểu thư này cũng thật là có mặt mũi, nãy giờ người ta còn không muốn chào hỏi tỷ muội chúng ta đây.”
Tĩnh Hoan, Tĩnh Nhã liền phụ họa :” Phải đấy, hay là , Du tiểu thư xem thường chúng ta.”
Triệu Như Bích thấy Du Tử Khâm vẫn không lên tiếng, liền cười cười nói:” Các vị muội muội đừng hiểu làm, có lẽ. Vị Du tiểu thư đây, từ nhỏ sinh hoạt tại dân gian, nên không rõ hết các quy củ.”
Du Tử Khâm vẫn im lặng xem hoa, muốn nói nàng là cái dã nha đầu không hiểu quy củ chứ gì, nàng mới không cần nói chuyện với những người này, nghe nói ngu ngốc cũng có thể bị lây, cứ nhìn bốn người chơi chung với nhau thì biết, tốt nhất là tránh xa chút.
Trịnh Tâm Ngữ tuy là người hơi ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng không hiểu, từ nhỏ nàng luôn sinh hoạt trong thế giới như vậy, sớm đã biết những câu nói kia là đang công kích Du Tử Khâm, mặt nàng liền trầm xuống, không thèm để ý có người ở đây, lôi kéo Du Tử Khâm :
-“Tỷ TỶ, chúng ta qua bên kia đi, không cần để ý bọn họ.” – Thật ra nàng muốn kêu là tứ tẩu, nhưng bây giờ tứ tẩu vẫn chưa thành thân với tứ ca, nếu gọi loạn, không tránh khỏi bị cái đám tiểu thư này nói hư thanh danh, như vậy đối tứ tẩu không tốt.
Du Tử Khâm nhìn gương mặt nhăn nhó của Trịnh Tâm Ngữ, biết nàng ấy là thay mình bất bình, liền mỉm cười gật đầu.
Tuy nhiên, những người phía sau lại không tha. Lưu Ái Tình thấy bọn họ không thèm để bọn họ vào mắt, gương mặt liền hồng lên, tức giận nói với Trịnh Tâm Ngữ :
-“Trịnh tiểu thư, sao người có thể không có lễ nghi như vậy!” – Trước mặt bọn họ mà dám nói không để bọn họ vào mắt.
Tĩnh Nhã cũng nhìn chằm chằm vào hai người , nhẹ nhàng nói :” Trịnh tiểu thư, ta khuyên ngươi, tốt nhất nên chọn người mà chơi, đừng tùy tiện chọn a miêu, a cẩu ngoài đường, để rồi từ từ mình cũng biến thành giống họ, không có một chút quy củ.”
Động tĩnh quá lớn, khiến cho mọi người đang xem hoa cũng chú ý. Bốn người Triệu Như Bích là những tiểu thư có tiếng tronh kinh thành, chẳng những diện mạo tốt, gia thế cao, bọn họ còn nổi danh tài nữ, là người nởi bật trong số các cô nương ở kinh thành.
Bởi vậy, khi nhìn thấy bọn họ gây chuyện với hai người Du Tử Khâm, ai cũng không dám lỗ mãng xen vào, chỉ đứng bên cạnh xem, dù sao, thế lực của ba nhà này mà hợp tác, có thể khiến cho bất cứ ai trong bọn họ nan kham.
Du Tử Khâm quan sát, thấy mọi người phản ứng như vậy, liền cau mày, nàng thì không nói, nhưng còn có Trịnh Tâm Ngữ là muội muội ruột thịt của hoàng hậu, vậy mà bọn họ vẫn đứng bàng quan, xem ra, bốn vị cô nương này, thế lực cũng thật lớn, chỉ là không biết họ có phải đã quên, thiên hạ này, vẫn chưa đổi chủ.
Trịnh Tâm Ngữ bị Tĩnh Nhã nói như vậy thì tức giận, không kìm được la to :” Câm miệng!”
Triệu Như Bích thấy vậy liền nhăn mày, đưa tay chặn Tĩnh Hoan đang muốn xông lên, đôi mắt như có như không liếc qua Du Tử Khâm, nói :” Trịnh muội muội, mọi người đều là tỷ muội với nhau, không tất vì một người không ra gì mà tổn thương hòa khí.”
Trịnh Tâm Ngữ gương mặt đỏ lên vì tức giận.
Du Tử Khâm sau khi nghe được câu “người không ra gì” thì gương mặt cũng khẽ biến. Nàng ta có thể nói bóng nói gió, nàng không để ý, nhưng hiện tại, nàng ta cũng đã trèo lên tới trên đầu nàng rồi, nếu nàng còn không phản ứng, trừ phi là nàng bị đứt dây thần kinh nhục nhã.
Du Tử Khâm từ từ đi lại chỗ Triệu Như Bích, mọi người đều nhìn nàng,đang nghĩ không biết nàng sẽ làm gì thì Du Tử Khâm đã đưa tay lên, giáng cho Triệu Như Bích một bạt tai.
Tiếng BỐP vang lên, khiến cho mọi người đều sững sờ, ai cũng không ngờ Du Tử Khâm sẽ đáng Triệu Như Bích.
Du Tử Kham đánh xong, phủi phủi tay, sau đó thâm trầm nhìn Triệu Như Bích :” Đánh ngươi, để cho ngươi biết, lần sau không nên tùy tiện nói bậy.”- Hắn từng nói, nếu chướng mắt ai, thì cứ rat ay đánh người đó, mọi sự đều có hắn, không ngờ nàng lại thực hành nhanh như vậy.
Tĩnh Hoan là người tỉnh lại đầu tiên, nàng ta liền đưa tay, muốn tát Du Tử Khâm, nhưng bàn tay còn chưa đụng được vào Du Tử Khâm, thì Trứ Nhi bên cạnh đã nhanh tay bắt lấy tay nàng, bẽ một cái.
Tuy không gãy xương, nhưng lại làm Tĩnh Hoan đau đớn không thôi, nàng ta hét một tiếng, sau đó liền lùi lại.
Lưu Ái Tình nhìn Du Tử Khâm đầy sát ý, thâm trầm nói :” Du Tử Khâm, người khá lắm, dám rat ay với đích nữ Vĩnh Nhạc Hầu và Tĩnh quốc công, ngươi chờ gặp chuyện đi!”
Trịnh Tâm Ngữ sau khi khôi phục lại thần trí, nghe thấy Lưu Ái Tình nói như vậy, liền lên tiếng:” Đánh nàng ta thì đã sao, nếu ngươi còn nói bậy, đánh luôn ngươi!” – Đứng tưởng là nàng không biết, mấy hôm trước, đại tỷ có đưa cho nàng “danh sách kẻ thù”, Lưu Ái Tình lẫn Triệu Như Bích đều có trong đó,
Hai người này, một người thì luôn “tình cờ” gặp phải Sở Dực, một người thì từ sáng tới tối, cứ gửi tranh chữ đến cho Sở Dực, mĩ danh viết “ nhờ Linh Lung vương chỉ giáo.”
Lưu Ái Tình nghe vậy liền xanh mặt:” Trịnh Tâm Ngữ, ngươi đừng có quá đáng!”
Trịnh Tâm Ngữ liền tặng nàng một cái mặt hề. Du Tử Khâm đứngn bên cạnh nhìn thấy thì bật cười, đúng là nha đầu tinh quái.
Triệu Như Bích lúc này mới lên tiếng, giọng nói run run vì giận, gương mặt đã trở nên vặn vẹo, đối mắt hung ác nhìn vào hai người nói:” Ngươi đánh ta, ta chính là đích nữ Vĩnh Nhạc hầu phủ, một dân đen như ngươi mà dám đánh ta, ta Triệu Như Bích thề, sẽ không để ngươi yên.”
Nói xong, nàng ta quay qua nhìn nha hoàn của mình:” Còn đứng chết ra đó, không nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi bị đánh sao?”
Nha hoàn, bà tử nghe vậy, liền xông lên, Lưu Ái Tình , Tĩnh Hoan, Tĩnh Nhã cũng lưu chon ha hoàn mình một ánh mắt, bọn họ thấy vậy, cũng cùng nhau hướng Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ đi tới, mối nhục nhã hôm nay, nếu như không trả lại, bọn họ sẽ không yên.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng đã gần 10 năm từ vụ chấn chỉnh triều cương năm ấy, mấy năm nay, các quan lại đều thành thật làm việc, không dám đắc tội với hoàng gia, hơn nữa, Sở Phong là người ái mộ nhân tài, chỉ cần có tài, có thể phục vụ cho hắn, cho dù có làm một vài chuyện quá đáng, hắn cũng mắt nhắm mắt mở.
Chỉ cần những chuyện ấy, không đụng đến điểm mấu chốt của hắn, không nguy hại cho lợi ích của nhà họ Sở, thì hắn không quản. Cũng vì vậy, những công tử, tiểu thư thường ngày được nuông chiều quá mức, luôn làm một vài việc sai trái, nhưng không bị trị tội, thì liền không biết trời cao đất dày là gì.
Giống như bốn người Trịnh Tâm Ngữ, nếu như chướng mắt ai, các nàng liền liên thủ lại, bài xích, nhục nhã người đó, nhưng chưa hề bị hoàng gia làm gì, trong nhà cũng không ai ngăn cản, liền nghĩ rằng quyền lực ở trong nhà lớn lắm, đến nỗi hoàng đế cũng phải e dè, vì vậy, bọn họ càng tự tung tự tác, không quan tâm đến hậu quả, bởi thế nên mới có việc hôm nay.
Triệu Như Bích thấy Du TỬ Khâm không hề nhìn bọn họ, chỉ lo thưởng thức hoa anh đào thì nhíu mày. Đứng bên cạnh nàng là Lưu Ái Tình liền cười như không cười nói :
-“Vị Du tiểu thư này cũng thật là có mặt mũi, nãy giờ người ta còn không muốn chào hỏi tỷ muội chúng ta đây.”
Tĩnh Hoan, Tĩnh Nhã liền phụ họa :” Phải đấy, hay là , Du tiểu thư xem thường chúng ta.”
Triệu Như Bích thấy Du Tử Khâm vẫn không lên tiếng, liền cười cười nói:” Các vị muội muội đừng hiểu làm, có lẽ. Vị Du tiểu thư đây, từ nhỏ sinh hoạt tại dân gian, nên không rõ hết các quy củ.”
Du Tử Khâm vẫn im lặng xem hoa, muốn nói nàng là cái dã nha đầu không hiểu quy củ chứ gì, nàng mới không cần nói chuyện với những người này, nghe nói ngu ngốc cũng có thể bị lây, cứ nhìn bốn người chơi chung với nhau thì biết, tốt nhất là tránh xa chút.
Trịnh Tâm Ngữ tuy là người hơi ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng không hiểu, từ nhỏ nàng luôn sinh hoạt trong thế giới như vậy, sớm đã biết những câu nói kia là đang công kích Du Tử Khâm, mặt nàng liền trầm xuống, không thèm để ý có người ở đây, lôi kéo Du Tử Khâm :
-“Tỷ TỶ, chúng ta qua bên kia đi, không cần để ý bọn họ.” – Thật ra nàng muốn kêu là tứ tẩu, nhưng bây giờ tứ tẩu vẫn chưa thành thân với tứ ca, nếu gọi loạn, không tránh khỏi bị cái đám tiểu thư này nói hư thanh danh, như vậy đối tứ tẩu không tốt.
Du Tử Khâm nhìn gương mặt nhăn nhó của Trịnh Tâm Ngữ, biết nàng ấy là thay mình bất bình, liền mỉm cười gật đầu.
Tuy nhiên, những người phía sau lại không tha. Lưu Ái Tình thấy bọn họ không thèm để bọn họ vào mắt, gương mặt liền hồng lên, tức giận nói với Trịnh Tâm Ngữ :
-“Trịnh tiểu thư, sao người có thể không có lễ nghi như vậy!” – Trước mặt bọn họ mà dám nói không để bọn họ vào mắt.
Tĩnh Nhã cũng nhìn chằm chằm vào hai người , nhẹ nhàng nói :” Trịnh tiểu thư, ta khuyên ngươi, tốt nhất nên chọn người mà chơi, đừng tùy tiện chọn a miêu, a cẩu ngoài đường, để rồi từ từ mình cũng biến thành giống họ, không có một chút quy củ.”
Động tĩnh quá lớn, khiến cho mọi người đang xem hoa cũng chú ý. Bốn người Triệu Như Bích là những tiểu thư có tiếng tronh kinh thành, chẳng những diện mạo tốt, gia thế cao, bọn họ còn nổi danh tài nữ, là người nởi bật trong số các cô nương ở kinh thành.
Bởi vậy, khi nhìn thấy bọn họ gây chuyện với hai người Du Tử Khâm, ai cũng không dám lỗ mãng xen vào, chỉ đứng bên cạnh xem, dù sao, thế lực của ba nhà này mà hợp tác, có thể khiến cho bất cứ ai trong bọn họ nan kham.
Du Tử Khâm quan sát, thấy mọi người phản ứng như vậy, liền cau mày, nàng thì không nói, nhưng còn có Trịnh Tâm Ngữ là muội muội ruột thịt của hoàng hậu, vậy mà bọn họ vẫn đứng bàng quan, xem ra, bốn vị cô nương này, thế lực cũng thật lớn, chỉ là không biết họ có phải đã quên, thiên hạ này, vẫn chưa đổi chủ.
Trịnh Tâm Ngữ bị Tĩnh Nhã nói như vậy thì tức giận, không kìm được la to :” Câm miệng!”
Triệu Như Bích thấy vậy liền nhăn mày, đưa tay chặn Tĩnh Hoan đang muốn xông lên, đôi mắt như có như không liếc qua Du Tử Khâm, nói :” Trịnh muội muội, mọi người đều là tỷ muội với nhau, không tất vì một người không ra gì mà tổn thương hòa khí.”
Trịnh Tâm Ngữ gương mặt đỏ lên vì tức giận.
Du Tử Khâm sau khi nghe được câu “người không ra gì” thì gương mặt cũng khẽ biến. Nàng ta có thể nói bóng nói gió, nàng không để ý, nhưng hiện tại, nàng ta cũng đã trèo lên tới trên đầu nàng rồi, nếu nàng còn không phản ứng, trừ phi là nàng bị đứt dây thần kinh nhục nhã.
Du Tử Khâm từ từ đi lại chỗ Triệu Như Bích, mọi người đều nhìn nàng,đang nghĩ không biết nàng sẽ làm gì thì Du Tử Khâm đã đưa tay lên, giáng cho Triệu Như Bích một bạt tai.
Tiếng BỐP vang lên, khiến cho mọi người đều sững sờ, ai cũng không ngờ Du Tử Khâm sẽ đáng Triệu Như Bích.
Du Tử Kham đánh xong, phủi phủi tay, sau đó thâm trầm nhìn Triệu Như Bích :” Đánh ngươi, để cho ngươi biết, lần sau không nên tùy tiện nói bậy.”- Hắn từng nói, nếu chướng mắt ai, thì cứ rat ay đánh người đó, mọi sự đều có hắn, không ngờ nàng lại thực hành nhanh như vậy.
Tĩnh Hoan là người tỉnh lại đầu tiên, nàng ta liền đưa tay, muốn tát Du Tử Khâm, nhưng bàn tay còn chưa đụng được vào Du Tử Khâm, thì Trứ Nhi bên cạnh đã nhanh tay bắt lấy tay nàng, bẽ một cái.
Tuy không gãy xương, nhưng lại làm Tĩnh Hoan đau đớn không thôi, nàng ta hét một tiếng, sau đó liền lùi lại.
Lưu Ái Tình nhìn Du Tử Khâm đầy sát ý, thâm trầm nói :” Du Tử Khâm, người khá lắm, dám rat ay với đích nữ Vĩnh Nhạc Hầu và Tĩnh quốc công, ngươi chờ gặp chuyện đi!”
Trịnh Tâm Ngữ sau khi khôi phục lại thần trí, nghe thấy Lưu Ái Tình nói như vậy, liền lên tiếng:” Đánh nàng ta thì đã sao, nếu ngươi còn nói bậy, đánh luôn ngươi!” – Đứng tưởng là nàng không biết, mấy hôm trước, đại tỷ có đưa cho nàng “danh sách kẻ thù”, Lưu Ái Tình lẫn Triệu Như Bích đều có trong đó,
Hai người này, một người thì luôn “tình cờ” gặp phải Sở Dực, một người thì từ sáng tới tối, cứ gửi tranh chữ đến cho Sở Dực, mĩ danh viết “ nhờ Linh Lung vương chỉ giáo.”
Lưu Ái Tình nghe vậy liền xanh mặt:” Trịnh Tâm Ngữ, ngươi đừng có quá đáng!”
Trịnh Tâm Ngữ liền tặng nàng một cái mặt hề. Du Tử Khâm đứngn bên cạnh nhìn thấy thì bật cười, đúng là nha đầu tinh quái.
Triệu Như Bích lúc này mới lên tiếng, giọng nói run run vì giận, gương mặt đã trở nên vặn vẹo, đối mắt hung ác nhìn vào hai người nói:” Ngươi đánh ta, ta chính là đích nữ Vĩnh Nhạc hầu phủ, một dân đen như ngươi mà dám đánh ta, ta Triệu Như Bích thề, sẽ không để ngươi yên.”
Nói xong, nàng ta quay qua nhìn nha hoàn của mình:” Còn đứng chết ra đó, không nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi bị đánh sao?”
Nha hoàn, bà tử nghe vậy, liền xông lên, Lưu Ái Tình , Tĩnh Hoan, Tĩnh Nhã cũng lưu chon ha hoàn mình một ánh mắt, bọn họ thấy vậy, cũng cùng nhau hướng Du Tử Khâm và Trịnh Tâm Ngữ đi tới, mối nhục nhã hôm nay, nếu như không trả lại, bọn họ sẽ không yên.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng đã gần 10 năm từ vụ chấn chỉnh triều cương năm ấy, mấy năm nay, các quan lại đều thành thật làm việc, không dám đắc tội với hoàng gia, hơn nữa, Sở Phong là người ái mộ nhân tài, chỉ cần có tài, có thể phục vụ cho hắn, cho dù có làm một vài chuyện quá đáng, hắn cũng mắt nhắm mắt mở.
Chỉ cần những chuyện ấy, không đụng đến điểm mấu chốt của hắn, không nguy hại cho lợi ích của nhà họ Sở, thì hắn không quản. Cũng vì vậy, những công tử, tiểu thư thường ngày được nuông chiều quá mức, luôn làm một vài việc sai trái, nhưng không bị trị tội, thì liền không biết trời cao đất dày là gì.
Giống như bốn người Trịnh Tâm Ngữ, nếu như chướng mắt ai, các nàng liền liên thủ lại, bài xích, nhục nhã người đó, nhưng chưa hề bị hoàng gia làm gì, trong nhà cũng không ai ngăn cản, liền nghĩ rằng quyền lực ở trong nhà lớn lắm, đến nỗi hoàng đế cũng phải e dè, vì vậy, bọn họ càng tự tung tự tác, không quan tâm đến hậu quả, bởi thế nên mới có việc hôm nay.
/65
|