Editor: Shmily
- ---------------------------
Ngày 7 tháng 6 là ngày đại đa số người dân toàn quốc đều chú ý, đối với học sinh cùng phụ huynh học sinh mà nói thì hai ngày này là hai ngày thấp thỏm nhất.
Trong hai ngày này, tất cả học sinh lớp 12 đều trở thành nhân vật cấp quốc bảo.
Hơn nữa ở trên các trang tin tức weibo, đứng đầu vẫn luôn là nội dung thi đại học.
Không phải đề Ngữ Văn mà là những vấn đề như kiểu địa phương này xảy ra chuyện gì, thí sinh gặp vấn đề gì.
Còn có các đồng chí cảnh sát hằng năm đều nhận mệnh lệnh đứng đây quản lí, cùng với đoàn đội phụ huynh học sinh tự phát tụ họp lại với nhau.
Tiễn Ý Ý thi xong môn cuối cùng, lúc từ dãy nhà dạy học đi ra, cô liền ưỡn người một cái.
Kết thúc rồi.
Quãng thời gian cấp ba của cô, đã kết thúc vào giờ phút này rồi.
Tương lại phía trước, cô chính là một người trưởng thành, là người có thể độc lập làm chủ cuộc sống của mình, muốn làm như thế nào đều tự do tùy ý thích.
Quá vui vẻ.
Tiễn Ý Ý đứng ở dưới sân thật lâu chờ Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý đứng ở nơi đó, có mấy thí sinh nộp bài thi ra về, ánh mắt đều dừng ở trên người cô.
Thời gian thi đại học, lực chú ý của hầu hết học sinh đều đặt ở trên bài thi, không có bao nhiêu người sẽ để ý đến những thứ khác.
Thế nhưng là sau khi thi xong, những tâm tình xao động của tuổi thanh xuân liền trỗi dậy, bắt đầu nhen nhóm ở trong lòng mấy đám nhóc đang trong thời kỳ trưởng thành này.
Nhất là sau khi vừa thi xong, đã hoàn toàn được giải phóng, tất cả mọi người chỉ hận không thể đem một mặt cuỗng dã chôn sâu dưới đáy lòng bùng phát ra, làm ra một chuyện gì đó vượt qua giới hạn của học sinh cấp ba.
"Bạn học..."
Tiễn Ý Ý đứng một chỗ, liền có mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy muốn tiến lại gần đây.
Trường thi này lớn như vậy, trong đám thí sinh đi tới đi lui luôn có vài người không cẩn thận chú ý tới cô.
Hơn nữa, Tiễn Ý Ý lại còn rất xinh đẹp.
Vẻ xinh đẹp của cô là toát từ bên trong ra đến bên ngoài, khiến cho người khác nhìn vào đều vô cùng thoải mái. Chỉ đứng đó thôi, chẳng cần làm gì cả cũng có thể hấp dẫn được người khác.
Thời điểm thi, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ gì, dù sao đang thi đại học đấy, không ai dám phân tâm ở tình huống này cả.
Bây giờ đã thi xong, mọi người đều không còn quan tâm tới nó nữa, dù sao cùng nhau thi một trường cũng coi như là duyên phận.
Nói không chừng đây chính là một lần cuồng hoan cuối cùng của thời học sinh, có thể có được một cô bạn gái xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch thì sao?
Mấy nam sinh đều vô cùng sung sức, thậm chí trên khuôn mặt còn có vài nét đỏ ửng.
"Tớ để ý cậu lâu rồi, bạn học, có thể thêm WeChat được không?"
Nam sinh bị đẩy lên trước có vóc người rất cao, chẳng qua nhìn có hơi ngốc ngốc.
Trên mặt mang kính mắt dày cộp, nhìn cực kỳ giống mọt sách ngày ngày đắm chìm vào trong sách vở.
Ngay từ đầu Tiễn Ý Ý còn không có phát hiện ra cậu ta đang nói chuyện với mình.
Cô vẫn đang chờ Lương Quyết Thành.
Không biết vị lão đại này có phải ngủ luôn trong trường thi hay không mà bây giờ còn chưa có ra nữa.
Thẳng đến lúc âm thanh bên cạnh càng ngày càng gần, cô mới ngước mắt lên.
Trong ánh mắt nữ sinh lưu chuyển một tia sáng, khiến cho tâm người đối diện đều rung động theo.
"Bạn học..." Nam sinh đỏ mặt, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, "Có thể... có thể thêm bạn WeChat được không?"
"Tớ là hạng nhất Lục Trung, học tập rất tốt... cậu có gì không hiểu có thể hỏi tớ."
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
Tiểu huynh đệ này có phải thi đến mức đầu óc mơ hồ rồi không.
Hiện tại thi đại học cũng xong rồi, hắn còn nói cái này làm gì?
Thật vất vả mới thoát khỏi kiếp học sinh, chẳng lẽ bây giờ cô còn muốn đi học lại?
Còn có cái gì muốn hỏi hắn đây?
"Không cần."
Người trả lời lại cậu ta không phải Tiễn Ý Ý mà là Lương Quyết Thành đi từ ngã rẽ cầu thang tới.
Anh ngáp một cái, buổi chiều có hơi nóng cho nên anh có vẻ rầu rĩ, giống như là đã ngủ một giấc ở trường thi, một bên má còn có chút hồng hồng.
Lương Quyết Thành giơ tay ôm lấy vai Tiễn Ý Ý, buông mi nói với cậu nam sinh kia: "Bạn gái tôi có gì không hiểu, hỏi tôi là được rồi."
Nam sinh choáng váng hai mắt.
Cô gái xinh đẹp trước mặt, bị một nam sinh cao lớn đẹp trai ôm vào trong ngực, cảm giác hai người thực xứng đôi, giống như là một bức họa vậy.
Miệng cậu ta run run, muốn nói điều gì đó.
"Đây không phải là cái người... Lương Quyết Thành của Nhất Trung hay sao, hạng nhất." Bên người có người nhận ra, nhỏ giọng nói.
Nam sinh bị đả kích một phát.
Cúi đầu nhường đường.
Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành ôm vào trong ngực, trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp.
"Bạn học Lương, anh bạo ghê nhỉ."
Tiễn Ý Ý chọc chọc bả vai Lương Quyết Thành.
Anh cười lạnh: "Thi đại học xong rồi, ai sẽ để ý tới chuyện này?"
Tiễn Ý Ý chống hông.
Lời này mà cũng nói được, anh lợi hại quá rồi. Thoát khỏi thân phận học sinh cấp ba, Lương Quyết Thành trong nháy mắt đã không chịu quản giáo rồi. Anh khả năng nghĩ mình đã trở thành người trưởng thành vô pháp vô thiên.
Đối với chuyện này, Tiễn Ý Ý chỉ muốn nói một câu, nghĩ nhiều rồi.
Thân là học sinh cấp ba bất quá chỉ là thêm một tầng ước thúc mà thôi. Thoát khỏi cái thân phận này, còn có gia đình, có cái khác ước thúc.
A, không đúng, với Lương Quyết Thành thì cái tầng ước thúc như gia đình vốn không tồn tại mà.
Anh chính là người làm chủ Lương gia a.
Tiễn Ý Ý cảm thấy, khả năng không ai có thể khống chế được vị lão đại này.
Hôm đầu thi không có người tới cùng, hôm nay thi xong, ở ngoài trường học lại có một chiếc xe bảo mẫu dừng ở đó.
Mẹ Lương và Lương Nguyệt Ninh, còn vợ chồng bác cả và vợ bác hai cũng tới.
Rốt cuộc cũng là thi đại học, không thể nói là một chút cũng không quan tâm được.
Vì sợ quấy rầy đến bọn họ cho nên mọi người vẫn nhịn cho tới khi thi xong, Lương gia đối với kì thi này của Lương Quyết Thành vẫn luôn rất để ý, sau khi lên xe liền bắt đầu hỏi.
Một màn này là một màn mà các học sinh sau khi thi xong sớm muộn gì cũng phải trải qua, Tiễn Ý Ý chỉ may mắn là mình và hai bác gái Lương gia không thân quen gì, cho nên miễn đi một tầng bị họ hỏi, chính mình ngồi một bên nói chuyện với Lương Nguyệt Ninh.
Sau học kỳ này, Lương Nguyệt Ninh liền lên lớp 11.
Cô bé trưởng thành rất nhanh.
Bây giờ cô cũng chỉ thấp hơn Tiễn Ý Ý có một chút, đường cong dáng người cũng không phải cứng ngắc như bộ dáng tiểu loli trước đó nữa.
Cô bé kéo tay Tiễn Ý Ý, thời điểm đi vào nhà hàng, ven đường có người bắt đầu đưa ánh mắt rơi vào trên người cô bé.
Nữ sinh 16 tuổi, giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ vậy.
Tiễn Ý Ý nghĩ, nếu như không có Diệc Văn, có lẽ Lương Nguyệt Ninh còn có thể trải qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của thời thanh xuân.
Về phần hiện tại, có tên Diệc Văn kia nhìn chằm chằm, đừng nói tới yêu đương, ngay đến một bạn học giới tính nam ở bên cạnh cũng không thấy.
Lương Nguyệt Ninh còn không biết chị dâu mình sao lại nhìn mình như vậy, cô bé kéo cánh tay Tiễn Ý Ý, nhỏ giọng lải nhải món ăn mình chọn.
Lương gia chọn một quán ăn nổi tiếng ở Hải thị, Lương Nguyệt Ninh cũng tham gia chọn món, cô bé còn tri kỉ chọn những món mà Tiễn Ý Ý thích ăn.
Chung quy lại thì một bàn này đều là người Lương gia, đại đa số đều là người ở Tô thị, khẩu vị cùng với người Hải thị có hơi khác biệt. Lương Nguyệt Ninh sợ Tiễn Ý Ý ăn không quen cho nên liền để tâm dặn dò qua nhân viện phục vụ.
Cô em gái này thật đáng yêu.
Tiễn Ý Ý cong mắt cười, nhéo nhéo hai má Lương Nguyệt Ninh.
Tiểu cô nương bây giờ đã khác với trước kia, không còn bộ dáng loli nữa, bây giờ có dịp liền xoa xoa hai má thật đã, chỉ sợ sau này cũng không thể tùy tâm sở dục sờ mặt cô bé nữa rồi.
Lương Quyết Thành ngồi ở bên cạnh Tiễn Ý Ý, hai anh em ngồi ở hai bên của cô, một người nhỏ giọng nói chuyện với cô, một người chuyên chú gắp đồ ăn cho cô. Mấy người lớn ở trên bàn đều nhìn thấy, sau đó liền quay sang mẹ Lương.
"Em gái, trước đó chị có nghe nói, hai đứa bé này sẽ đính hôn sau khi thi đại học có đúng không? Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vợ bác cả hỏi.
Vợ của bác cả là một người rất hòa khí, đối với Tiễn Ý Ý cũng như đối với Lương Quyết Thành vậy, đều có bộ dáng từ ái của một trưởng bối nên có.
Nghe nói từ lúc còn trẻ bà ấy đã là người ôn hòa như vậy rồi, dạy dỗ ra những đứa nhỏ cũng có tính cách rất tốt, lại là một trưởng bối khiến người khác dễ thân cận.
Mẹ Lương buông đũa xuống.
Mắt bà nhìn qua hai đứa nhỏ ở đối diện, có hơi do dự.
"Vừa mới thi xong, không cần vội quá đâu ạ."
Hiện tại chủ yếu là bên phía Tiễn gia còn chưa có nói ra cái gì, bọn họ nơi này cũng không biết nên an bài cụ thể như thế nào, cho nên cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
"Chị nói này..." Vợ bác cả nói, "Rốt cuộc nhà trai cũng là chúng ta, nên chủ động vẫn là phải chủ động trước đi."
Tâm mẹ Lương cũng động theo, bà nhìn về phía con trai mình: "Thành Thành."
Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý đều nghe thấy.
Loại lời này, mọi người nói ra cũng không có tránh Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành gật đầu với vợ bác cả: "Cháu sẽ cùng trưởng bối Tiễn gia liên hệ chuyện này."
"Không được."
Bác cả Lương gia nói.
"Nói cho cùng thì cháu vẫn là tiểu bối, không có chuyện lại để cháu đi bàn chuyện kết hôn với trưởng bối nhà người ta. Chuyện này, để bác thay cháu làm."
Nếu như trước đó anh không có người lớn bên cạnh, chỉ có thể dựa vào mẹ của mình, Lương Quyết Thành tự mình ra mặt thì cũng bỏ qua đi.
Tiễn lão gia tử và Tiễn tiểu thúc cũng không phải là người chuyên so đo về phương diện này, chắc chắn có thể thông cảm được.
Nhưng hiện tại thì không giống, hiện tại Lương Quyết Thành đã có người thân. Có trưởng bối ở đây, tất nhiên một tiểu bối như anh sẽ không phải làm loại chuyện này, miễn cho bọn họ nghĩ rằng Lương gia không coi trọng cô bé Tiễn gia kia.
Quy củ và lễ phép thì tất nhiên là phải có, đến thời điểm nhất định vẫn phải làm cho hoàn chỉnh.
Lương Quyết Thành cũng nghĩ tới chuyện đó.
"Vậy thì phiền bác cả ạ."
"Không phiền, nên làm." Bác cả thở dài, "Không nghĩ đến nhà chúng ta xử lý chuyện kết hôn đầu tiên, lại là chuyện của cháu."
"Cái thằng anh họ của cháu lớn hơn cháu đến vài tuổi mà tới bây giờ bạn gái còn không có lấy một người, đáng thương quá." Bác gái cả không chút lưu tình châm chọc con trai của mình, "Bọn bác đã tuyệt vọng với nó rồi. Bây giờ có thể giúp cháu lo liệu chuyện này, coi như cũng để chúng ta làm tròn giấc mộng."
Anh họ của anh, con trai của bác cả, Lương Quyết Thành chỉ gặp qua mấy lần vào hôm Tết. Người anh họ này là một nam nhân rất lạnh lùng, thấy anh và em gái cũng không có vẻ gì là vui vẻ lắm, thế nhưng cũng không hẳn là lạnh nhạt. Chỉ là không phải loại người dễ thân thiết mà thôi.
Nhưng đối với Lương Quyết Thành, vị anh họ này vẫn chủ động làm chút chuyện mà một người anh họ nên giúp đỡ.
Tiễn Ý Ý cắn đũa nghe người Lương gia tính toán chuyện đính hôn của cô và Lương Quyết Thành.
Thật sự là phải đính hôn nha.
Về sau cô với Lương Quyết Thành, chính là vợ/chồng chưa cưới đó.
Tiễn Ý Ý không nhịn được cong môi cười.
Người của Lương gia làm việc rất nhanh, sau khi xác nhận tốt chuyện này liền chủ động liên hệ với Tiễn gia, muốn cùng Tiễn lão gia tử hoặc Tiễn Thiếu Trầm thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ.
Tiễn Ý Ý làm đương sự, cũng phải trở về nhà của ông nội.
12/6, ngày Hoàng Đạo.
Mẹ Lương, vợ chồng bác cả, còn có bác hai không liên quan gì từ Tô thị cũng tới, tất cả đều cùng nhau đi tới Tiễn gia.
- ---------------------------
Ngày 7 tháng 6 là ngày đại đa số người dân toàn quốc đều chú ý, đối với học sinh cùng phụ huynh học sinh mà nói thì hai ngày này là hai ngày thấp thỏm nhất.
Trong hai ngày này, tất cả học sinh lớp 12 đều trở thành nhân vật cấp quốc bảo.
Hơn nữa ở trên các trang tin tức weibo, đứng đầu vẫn luôn là nội dung thi đại học.
Không phải đề Ngữ Văn mà là những vấn đề như kiểu địa phương này xảy ra chuyện gì, thí sinh gặp vấn đề gì.
Còn có các đồng chí cảnh sát hằng năm đều nhận mệnh lệnh đứng đây quản lí, cùng với đoàn đội phụ huynh học sinh tự phát tụ họp lại với nhau.
Tiễn Ý Ý thi xong môn cuối cùng, lúc từ dãy nhà dạy học đi ra, cô liền ưỡn người một cái.
Kết thúc rồi.
Quãng thời gian cấp ba của cô, đã kết thúc vào giờ phút này rồi.
Tương lại phía trước, cô chính là một người trưởng thành, là người có thể độc lập làm chủ cuộc sống của mình, muốn làm như thế nào đều tự do tùy ý thích.
Quá vui vẻ.
Tiễn Ý Ý đứng ở dưới sân thật lâu chờ Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý đứng ở nơi đó, có mấy thí sinh nộp bài thi ra về, ánh mắt đều dừng ở trên người cô.
Thời gian thi đại học, lực chú ý của hầu hết học sinh đều đặt ở trên bài thi, không có bao nhiêu người sẽ để ý đến những thứ khác.
Thế nhưng là sau khi thi xong, những tâm tình xao động của tuổi thanh xuân liền trỗi dậy, bắt đầu nhen nhóm ở trong lòng mấy đám nhóc đang trong thời kỳ trưởng thành này.
Nhất là sau khi vừa thi xong, đã hoàn toàn được giải phóng, tất cả mọi người chỉ hận không thể đem một mặt cuỗng dã chôn sâu dưới đáy lòng bùng phát ra, làm ra một chuyện gì đó vượt qua giới hạn của học sinh cấp ba.
"Bạn học..."
Tiễn Ý Ý đứng một chỗ, liền có mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy muốn tiến lại gần đây.
Trường thi này lớn như vậy, trong đám thí sinh đi tới đi lui luôn có vài người không cẩn thận chú ý tới cô.
Hơn nữa, Tiễn Ý Ý lại còn rất xinh đẹp.
Vẻ xinh đẹp của cô là toát từ bên trong ra đến bên ngoài, khiến cho người khác nhìn vào đều vô cùng thoải mái. Chỉ đứng đó thôi, chẳng cần làm gì cả cũng có thể hấp dẫn được người khác.
Thời điểm thi, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ gì, dù sao đang thi đại học đấy, không ai dám phân tâm ở tình huống này cả.
Bây giờ đã thi xong, mọi người đều không còn quan tâm tới nó nữa, dù sao cùng nhau thi một trường cũng coi như là duyên phận.
Nói không chừng đây chính là một lần cuồng hoan cuối cùng của thời học sinh, có thể có được một cô bạn gái xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch thì sao?
Mấy nam sinh đều vô cùng sung sức, thậm chí trên khuôn mặt còn có vài nét đỏ ửng.
"Tớ để ý cậu lâu rồi, bạn học, có thể thêm WeChat được không?"
Nam sinh bị đẩy lên trước có vóc người rất cao, chẳng qua nhìn có hơi ngốc ngốc.
Trên mặt mang kính mắt dày cộp, nhìn cực kỳ giống mọt sách ngày ngày đắm chìm vào trong sách vở.
Ngay từ đầu Tiễn Ý Ý còn không có phát hiện ra cậu ta đang nói chuyện với mình.
Cô vẫn đang chờ Lương Quyết Thành.
Không biết vị lão đại này có phải ngủ luôn trong trường thi hay không mà bây giờ còn chưa có ra nữa.
Thẳng đến lúc âm thanh bên cạnh càng ngày càng gần, cô mới ngước mắt lên.
Trong ánh mắt nữ sinh lưu chuyển một tia sáng, khiến cho tâm người đối diện đều rung động theo.
"Bạn học..." Nam sinh đỏ mặt, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, "Có thể... có thể thêm bạn WeChat được không?"
"Tớ là hạng nhất Lục Trung, học tập rất tốt... cậu có gì không hiểu có thể hỏi tớ."
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
Tiểu huynh đệ này có phải thi đến mức đầu óc mơ hồ rồi không.
Hiện tại thi đại học cũng xong rồi, hắn còn nói cái này làm gì?
Thật vất vả mới thoát khỏi kiếp học sinh, chẳng lẽ bây giờ cô còn muốn đi học lại?
Còn có cái gì muốn hỏi hắn đây?
"Không cần."
Người trả lời lại cậu ta không phải Tiễn Ý Ý mà là Lương Quyết Thành đi từ ngã rẽ cầu thang tới.
Anh ngáp một cái, buổi chiều có hơi nóng cho nên anh có vẻ rầu rĩ, giống như là đã ngủ một giấc ở trường thi, một bên má còn có chút hồng hồng.
Lương Quyết Thành giơ tay ôm lấy vai Tiễn Ý Ý, buông mi nói với cậu nam sinh kia: "Bạn gái tôi có gì không hiểu, hỏi tôi là được rồi."
Nam sinh choáng váng hai mắt.
Cô gái xinh đẹp trước mặt, bị một nam sinh cao lớn đẹp trai ôm vào trong ngực, cảm giác hai người thực xứng đôi, giống như là một bức họa vậy.
Miệng cậu ta run run, muốn nói điều gì đó.
"Đây không phải là cái người... Lương Quyết Thành của Nhất Trung hay sao, hạng nhất." Bên người có người nhận ra, nhỏ giọng nói.
Nam sinh bị đả kích một phát.
Cúi đầu nhường đường.
Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành ôm vào trong ngực, trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp.
"Bạn học Lương, anh bạo ghê nhỉ."
Tiễn Ý Ý chọc chọc bả vai Lương Quyết Thành.
Anh cười lạnh: "Thi đại học xong rồi, ai sẽ để ý tới chuyện này?"
Tiễn Ý Ý chống hông.
Lời này mà cũng nói được, anh lợi hại quá rồi. Thoát khỏi thân phận học sinh cấp ba, Lương Quyết Thành trong nháy mắt đã không chịu quản giáo rồi. Anh khả năng nghĩ mình đã trở thành người trưởng thành vô pháp vô thiên.
Đối với chuyện này, Tiễn Ý Ý chỉ muốn nói một câu, nghĩ nhiều rồi.
Thân là học sinh cấp ba bất quá chỉ là thêm một tầng ước thúc mà thôi. Thoát khỏi cái thân phận này, còn có gia đình, có cái khác ước thúc.
A, không đúng, với Lương Quyết Thành thì cái tầng ước thúc như gia đình vốn không tồn tại mà.
Anh chính là người làm chủ Lương gia a.
Tiễn Ý Ý cảm thấy, khả năng không ai có thể khống chế được vị lão đại này.
Hôm đầu thi không có người tới cùng, hôm nay thi xong, ở ngoài trường học lại có một chiếc xe bảo mẫu dừng ở đó.
Mẹ Lương và Lương Nguyệt Ninh, còn vợ chồng bác cả và vợ bác hai cũng tới.
Rốt cuộc cũng là thi đại học, không thể nói là một chút cũng không quan tâm được.
Vì sợ quấy rầy đến bọn họ cho nên mọi người vẫn nhịn cho tới khi thi xong, Lương gia đối với kì thi này của Lương Quyết Thành vẫn luôn rất để ý, sau khi lên xe liền bắt đầu hỏi.
Một màn này là một màn mà các học sinh sau khi thi xong sớm muộn gì cũng phải trải qua, Tiễn Ý Ý chỉ may mắn là mình và hai bác gái Lương gia không thân quen gì, cho nên miễn đi một tầng bị họ hỏi, chính mình ngồi một bên nói chuyện với Lương Nguyệt Ninh.
Sau học kỳ này, Lương Nguyệt Ninh liền lên lớp 11.
Cô bé trưởng thành rất nhanh.
Bây giờ cô cũng chỉ thấp hơn Tiễn Ý Ý có một chút, đường cong dáng người cũng không phải cứng ngắc như bộ dáng tiểu loli trước đó nữa.
Cô bé kéo tay Tiễn Ý Ý, thời điểm đi vào nhà hàng, ven đường có người bắt đầu đưa ánh mắt rơi vào trên người cô bé.
Nữ sinh 16 tuổi, giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ vậy.
Tiễn Ý Ý nghĩ, nếu như không có Diệc Văn, có lẽ Lương Nguyệt Ninh còn có thể trải qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của thời thanh xuân.
Về phần hiện tại, có tên Diệc Văn kia nhìn chằm chằm, đừng nói tới yêu đương, ngay đến một bạn học giới tính nam ở bên cạnh cũng không thấy.
Lương Nguyệt Ninh còn không biết chị dâu mình sao lại nhìn mình như vậy, cô bé kéo cánh tay Tiễn Ý Ý, nhỏ giọng lải nhải món ăn mình chọn.
Lương gia chọn một quán ăn nổi tiếng ở Hải thị, Lương Nguyệt Ninh cũng tham gia chọn món, cô bé còn tri kỉ chọn những món mà Tiễn Ý Ý thích ăn.
Chung quy lại thì một bàn này đều là người Lương gia, đại đa số đều là người ở Tô thị, khẩu vị cùng với người Hải thị có hơi khác biệt. Lương Nguyệt Ninh sợ Tiễn Ý Ý ăn không quen cho nên liền để tâm dặn dò qua nhân viện phục vụ.
Cô em gái này thật đáng yêu.
Tiễn Ý Ý cong mắt cười, nhéo nhéo hai má Lương Nguyệt Ninh.
Tiểu cô nương bây giờ đã khác với trước kia, không còn bộ dáng loli nữa, bây giờ có dịp liền xoa xoa hai má thật đã, chỉ sợ sau này cũng không thể tùy tâm sở dục sờ mặt cô bé nữa rồi.
Lương Quyết Thành ngồi ở bên cạnh Tiễn Ý Ý, hai anh em ngồi ở hai bên của cô, một người nhỏ giọng nói chuyện với cô, một người chuyên chú gắp đồ ăn cho cô. Mấy người lớn ở trên bàn đều nhìn thấy, sau đó liền quay sang mẹ Lương.
"Em gái, trước đó chị có nghe nói, hai đứa bé này sẽ đính hôn sau khi thi đại học có đúng không? Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vợ bác cả hỏi.
Vợ của bác cả là một người rất hòa khí, đối với Tiễn Ý Ý cũng như đối với Lương Quyết Thành vậy, đều có bộ dáng từ ái của một trưởng bối nên có.
Nghe nói từ lúc còn trẻ bà ấy đã là người ôn hòa như vậy rồi, dạy dỗ ra những đứa nhỏ cũng có tính cách rất tốt, lại là một trưởng bối khiến người khác dễ thân cận.
Mẹ Lương buông đũa xuống.
Mắt bà nhìn qua hai đứa nhỏ ở đối diện, có hơi do dự.
"Vừa mới thi xong, không cần vội quá đâu ạ."
Hiện tại chủ yếu là bên phía Tiễn gia còn chưa có nói ra cái gì, bọn họ nơi này cũng không biết nên an bài cụ thể như thế nào, cho nên cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
"Chị nói này..." Vợ bác cả nói, "Rốt cuộc nhà trai cũng là chúng ta, nên chủ động vẫn là phải chủ động trước đi."
Tâm mẹ Lương cũng động theo, bà nhìn về phía con trai mình: "Thành Thành."
Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý đều nghe thấy.
Loại lời này, mọi người nói ra cũng không có tránh Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành gật đầu với vợ bác cả: "Cháu sẽ cùng trưởng bối Tiễn gia liên hệ chuyện này."
"Không được."
Bác cả Lương gia nói.
"Nói cho cùng thì cháu vẫn là tiểu bối, không có chuyện lại để cháu đi bàn chuyện kết hôn với trưởng bối nhà người ta. Chuyện này, để bác thay cháu làm."
Nếu như trước đó anh không có người lớn bên cạnh, chỉ có thể dựa vào mẹ của mình, Lương Quyết Thành tự mình ra mặt thì cũng bỏ qua đi.
Tiễn lão gia tử và Tiễn tiểu thúc cũng không phải là người chuyên so đo về phương diện này, chắc chắn có thể thông cảm được.
Nhưng hiện tại thì không giống, hiện tại Lương Quyết Thành đã có người thân. Có trưởng bối ở đây, tất nhiên một tiểu bối như anh sẽ không phải làm loại chuyện này, miễn cho bọn họ nghĩ rằng Lương gia không coi trọng cô bé Tiễn gia kia.
Quy củ và lễ phép thì tất nhiên là phải có, đến thời điểm nhất định vẫn phải làm cho hoàn chỉnh.
Lương Quyết Thành cũng nghĩ tới chuyện đó.
"Vậy thì phiền bác cả ạ."
"Không phiền, nên làm." Bác cả thở dài, "Không nghĩ đến nhà chúng ta xử lý chuyện kết hôn đầu tiên, lại là chuyện của cháu."
"Cái thằng anh họ của cháu lớn hơn cháu đến vài tuổi mà tới bây giờ bạn gái còn không có lấy một người, đáng thương quá." Bác gái cả không chút lưu tình châm chọc con trai của mình, "Bọn bác đã tuyệt vọng với nó rồi. Bây giờ có thể giúp cháu lo liệu chuyện này, coi như cũng để chúng ta làm tròn giấc mộng."
Anh họ của anh, con trai của bác cả, Lương Quyết Thành chỉ gặp qua mấy lần vào hôm Tết. Người anh họ này là một nam nhân rất lạnh lùng, thấy anh và em gái cũng không có vẻ gì là vui vẻ lắm, thế nhưng cũng không hẳn là lạnh nhạt. Chỉ là không phải loại người dễ thân thiết mà thôi.
Nhưng đối với Lương Quyết Thành, vị anh họ này vẫn chủ động làm chút chuyện mà một người anh họ nên giúp đỡ.
Tiễn Ý Ý cắn đũa nghe người Lương gia tính toán chuyện đính hôn của cô và Lương Quyết Thành.
Thật sự là phải đính hôn nha.
Về sau cô với Lương Quyết Thành, chính là vợ/chồng chưa cưới đó.
Tiễn Ý Ý không nhịn được cong môi cười.
Người của Lương gia làm việc rất nhanh, sau khi xác nhận tốt chuyện này liền chủ động liên hệ với Tiễn gia, muốn cùng Tiễn lão gia tử hoặc Tiễn Thiếu Trầm thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ.
Tiễn Ý Ý làm đương sự, cũng phải trở về nhà của ông nội.
12/6, ngày Hoàng Đạo.
Mẹ Lương, vợ chồng bác cả, còn có bác hai không liên quan gì từ Tô thị cũng tới, tất cả đều cùng nhau đi tới Tiễn gia.
/147
|