Edit: Thương Thù
———————————————————
Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn người ngồi cùng bàn một chút.
Thiếu nữ bên cạnh tươi cười xán lạn, có một phần lấy lòng vừa khiến cho người ta không có cảm giác chán ghét vừa không có cảm giác nịnh nọt. Ngược lại khiến cho anh cảm thấy thân cận hơn không ít.
"Bạn học Lương?"
Bước đầu tiên để lấy lòng người khác của cô là đem trà sữa đẩy qua, lại cầm túi gà chiên thơm ngào ngạt đặt lên bàn: "Tớ không ngốc đâu, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu. Cậu chỉ cần cho tớ một giờ mỗi ngày thôi thì lập tức sẽ thu được một học trò siêu cấp lợi hại nha."
Tiễn Ý Ý năm đó cũng học khoa vật lý, không dám nói là học bá, học thần nhưng cũng rất có niềm tin vào bản thân. Hiện tại chẳng qua là học lại mấy kiến thức này, khẳng định sẽ học nhanh hơn so với những người khác.
Lương Quyết Thành trầm mặc.
Dạy học, đây là lần đầu tiên anh làm.
Tính tình anh không tốt, trẻ con nhìn thấy đều sợ hãi. Chưa kịp dạy đã dọa cho bọn chúng bỏ chạy lấy người. Chính vì thế nên dù trước đây anh có thử dạy học qua nhưng chưa đến hai buổi đã bị đuổi rồi.
Từ sau lần đó Lương Quyết Thành liền bỏ cái nghề dạy học này khỏi danh sách công việc kiếm sống của mình, cũng không dạy người khác học nữa.
Tiễn Ý Ý vừa mới tới không bao lâu, lần trước anh đều không có thi cho nên toàn xếp từ dưới đếm lên. Tiễn Ý Ý chắc chắn không phải vì thành tích anh tốt nên mới tìm anh làm gia sư. Hơn nữa chỉ bằng việc anh hay đánh nhau, cúp học, ngủ trong lớp thôi, cô có thể cảm thấy anh dạy được sao?
Làm sao có thể.
Lương Quyết Thành mơ hồ nghĩ đến lời Tại Tiếu lần trước nói Tào Khung có hỏi Tiễn Ý Ý thích anh đúng không. Hiện tại trong lòng anh đại khái cũng có câu trả lời.
Thân cận anh, lấy lòng anh, thà rằng bảo anh dạy học cho mình cũng muốn thân thiết với anh.
Lương Quyết Thành thu hồi tầm mắt. Có chút mất tự nhiên quay đầu.
Nữ sinh cùng bàn này...thích anh.
Việc này không dễ làm.
"Bạn học Lương, cậu muốn đi tiệm trà sữa học, hay là đến nhà tớ học?" Tiễn Ý Ý đưa ra hai lựa chọn.
Lương Quyết Thành mạnh mẽ đứng lên, một tay chống lên bàn học xoay người nhảy ra khỏi chỗ ngồi, cặp sách cũng không mang theo liền vội vàng rời khỏi lớp.
"Bạn học Lương?" Tiễn Ý Ý ôm trà sữa cùng gà chiên ngây ngẩn nhìn bóng dáng lão đại chạy trốn như lửa thiêu đến mông, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Lão đại làm sao vậy?
Lương Quyết Thành đi muộn về sớm đã là chuyện như cơm bữa, anh không hay lên lớp mới là chuyện nên xảy ra.
Nhưng Tiễn Ý Ý không nghĩ vậy. Cô thở dài một hơi.
Ở ban mười một cô chỉ có thể tìm Lương Quyết Thành cùng Nhâm Kha. Lương Quyết Thành đã chạy rồi thì cô tuyệt đối sẽ không để cho Nhâm Kha chạy trốn.
Học tập là việc quan trọng. Mặc kệ là ai dạy, cô đều phải cố mà học.
Chỉ là có chút thất vọng. Để Lương Quyết Thành dạy tại nhà vẫn là tốt nhất, đây chính là thủ khoa tương lai đó, có thể nghiền nát vô số học bá trên cả nước nha.
"Ý Ý, Lưu xấu xí lại đang ở ban một mắng cậu kìa."
Tô Á Na bước chân vội vàng đi đến chỗ Tiễn Ý Ý, lấy điện thoại di động mở ra một cái video.
Video được đăng trên nhóm chat của khối 11 bởi một tài khoản nặc danh.
Ở trong video có người đang không ngừng nói đi nói lại một vấn đề.
[Tiễn Ý Ý học kém đến mức nào chứ, họ Lưu kia mắng lâu như vậy, lỗ tai tao nghe đến phát chán rồi.]
[Tôi là bạn tốt của Tiễn Mân Văn, Tiễn Mân Văn nói Tiễn Ý Ý từ sơ trung đều không đủ điểm qua môn.]
[Chả vậy thì sao, nếu không cũng không bị phân đến ban mười một, cái ban rác rưởi đó, ha ha ha ha...]
[Chúng ta cũng thật là xui xẻo, bị giáo viên lôi ra so sánh với cái ban mười một đó, quá mất mặt rồi.]
[Yên tâm đi, ban mười một rác rưởi đó làm sao so được với chúng ta. Bọn chúng còn ngại không đủ mất mặt sao ha ha ha ha...]
[Nói trắng ra còn không phải do Tiễn Ý Ý sao. Đều là chị em với nhau, đều cũng chuyển trường như nhau. Tiễn Mân Văn người ta lần trước vừa đến đã cùng chúng ta làm bài thi, điểm số còn không tệ. Tiễn Ý Ý lại đi nộp giấy trắng, cùng giáo viên tranh cãi, lại còn cùng mấy học sinh trường khác thân cận như vậy.]
[Đừng nói nữa, mấy học sinh trường quý tộc kia không thể trêu vào. Họ không hẳn là chuyển hẳn đến đây đâu, họ tới là để chơi với Tiễn Ý Ý đó.]
[Đúng là kẻ có tiền...]
Đề tài rất nhanh đều bị truyền đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn một mực nhắc đến ba chữ Tiễn Ý Ý.
Kèm theo tên của Tiễn Ý Ý là mấy tin kiểu như: Kém hơn so với Tiễn Mân Văn, học tra,...
Ngón tay Tiễn Ý Ý hoạt động, đem tin tức lướt thật nhanh xem hết.
"Ý Ý, Lưu xấu xí cũng thật là quá đáng. Cô ta sao có thể nói như vậy chứ?" Tô Á Na thực sự tức giận, "Cô ta dạy học không ra đâu, lại còn ở đó mà mắng chửi người khác. Một giáo viên chuyên gia bắt nạt học sinh như thế sao còn có tư cách ở lại trường chứ, còn đi dạy cả ban một!"
Tiễn Ý Ý xem xong đăm chiêu nói: "Cảm ơn Na Na, chuyện này tớ sẽ nghĩ cách giải quyết."
Tô Á Na tuy rằng ngoài đời ít nói nhưng ở trên mạng thì lại vô cùng nhiều chuyện. Tất cả chuyện bát quái ở trường đều nằm trong lòng bàn tay, có bất kỳ động thái gì đều không thoát khỏi mắt cô nàng.
Mấy năm nay học sinh chuyển trường rất khó hòa hợp được với học sinh trong trường. Trước mắt, chỉ có Tiễn Mân Văn mới là người hoàn toàn hòa nhập được với bọn họ.
Dưới loại tình huống này, muốn tin tức truyền khắp trường thì có vẻ rất khó.
Tiễn Ý Ý đem đoạn video từ trong máy Tô Á Na đi tìm chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy Tiễn Ý Ý thì đầu như phình to ra, hận không thể làm cho mình có thuật ẩn thân, trực tiếp biến mất trước mắt cô. Đáng tiếc ông không thể, chỉ có thể cười khổ từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc trợ tim đặt sẵn ở bên cạnh phòng trường hợp khẩn cấp.
"Bạn học Tiễn, ban của em ở tầng ba, nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút lại đi đến tận đây, xa như vậy rất lãng phí thời gian nha."
Chủ nhiệm giáo dục không dám hỏi lí do cô tới. Bởi vì hỏi cũng như không, Tiễn Ý Ý đến hẳn là muốn làm một số chuyện không tốt, ông ta vẫn nên giả câm giả điếc vờ như không biết thì hơn.
"Chủ nhiệm." Tiễn Ý Ý nhu thuận ngồi đối diện với chủ nhiệm giáo dục, hai tay đặt ở trên đầu gối, một bộ dáng học sinh ngoan, "Em tới là muốn hỏi thầy một chút, lời xin lỗi cô Lưu nên nói với em có nên sắp xếp lúc chào cờ sáng thứ hai hay không?
Chủ nhiệm giáo dục run lên một cái. Nửa ngày sau, bày ra vẻ mặt thống khổ nói: "Bạn học, em cùng cô Lưu tranh cãi không liên quan đến phòng giáo vụ! Em nhìn xem, đi ra cửa rẽ trái đến phòng cô Lưu thương lượng một chút không phải tốt hay sao?"
Vì cái gì cứ phải đến làm khó ông ta! Ngại tóc trên đầu ông ta quá nhiều sao?
"Nhưng thầy là chủ nhiệm giáo dục, cô Lưu đến lớp em làm chủ nhiệm lớp cũng là do thầy sắp xếp, làm sao lại không liên quan đến thầy được." Tiễn Ý Ý nghiêng đầu, chân thành nói.
Chủ nhiệm giáo dục khóc không ra nước mắt. Ông ta sai rồi, ông ta thực sự sai rồi. Nếu thời gian quay lại một lần nữa, ông ta thà đắc tội ba người Tiễn gia cũng không muốn chọc tới tiểu ma đầu trước mặt này.
Chuyện này căn bản không có quan hệ với ông ta!
"Bạn học, em xem như vậy có được không. Thầy sẽ gọi điện cho cô Lưu tới rồi hai người thương lượng với nhau, thế nào?"
Chủ nhiệm giáo dục siết chặt hộp thuốc trợ tim, tùy lúc có thể chuẩn bị thăng thiên.
Tiễn Ý Ý gật đầu: "Vâng được ạ, gọi cả phó hiệu trưởng đến đi thầy."
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Em làm sao biết được mấy chuyện này??
Chủ nhiệm giáo dục không dám hỏi, dưới ánh nhìn của Tiễn Ý Ý chậm rãi ấn gọi cho Lưu Nhã.
Chuông vào học đột nhiên vang lên.
"Bạn học Tiễn! Mau quay về lớp! Em xem..." Chủ nhiệm giáo dục như vớ được phao cứu mạng.
Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm: "Em trốn học tiết này."
Chủ nhiệm giáo dục: "..." Em lợi hại nhất.
Lưu Nhã tiết này không có lớp, rất nhanh liền xuất hiện ở đây. Cô ta chân trước bước vào phòng giáo viên, chân sau liền xuất hiện phó hiệu trưởng ưỡn cái bụng to chắp tay đằng sau đi đến.
"Thầy Chu, gọi tôi có chuyện gì?"
Vừa nhìn thấy một học sinh ở đây, phó hiệu trưởng vẻ mặt liền nghiêm lại: "Bạn học này phạm lỗi gì sao?"
Phó hiệu trưởng chỉ cho Lưu Nhã một ánh mắt, rồi ngay lập tức quay đầu đi.
"Em chào thầy, em là Tiễn Ý Ý của ban mười một lớp mười một." Tiễn Ý Ý nhu thuận đứng lên tự giới thiệu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tướng mạo lại thanh thuần xinh đẹp, dù là học sinh ở trong cái lớp nghịch ngợm đó cũng không khỏi khiến cho người đối diện sinh ra hảo cảm.
Phó hiệu trưởng thái độ tốt hơn rất nhiều. Một học sinh ngoan như vậy có thể gây ra chuyện lớn gì chứ.
"Có chuyện gì sao?", Phó hiệu trưởng tìm một cái ghế ngồi xuống.
Lưu Nhã liếc nhìn Tiễn Ý Ý, trong ánh mắt đều như chứa hàng nghìn dao nhọn.
"Chuyện là như thế này, cô Lưu Nhã tự cao tự đại, bắt nạt học sinh, nói rất nhiều lời thiếu tôn trọng với em, em là muốn cô ấy phải nói xin lỗi với em ạ."
Tiễn Ý Ý vẫn là bộ dáng ôn hòa đó, nhưng lời nói ra lại không ôn hòa một chút nào.
Chủ nhiệm giáo dục đẩy đẩy cái ghế, định lặng lẽ chuồn. Ván bài này, ông ta không tiện góp mặt.
"Thầy chủ nhiệm cũng biết, có phải không ạ?", Nhưng ông ta vừa đứng lên, Tiễn Ý Ý liền quay sang ông ta cười cười.
Chủ nhiệm giáo dục đen mặt lại.
Ma quỷ!
"Cái đó, à thì...chuyện này nên giao cho thầy hiệu phó quyết định đi.", Chủ nhiệm giáo dục nói quanh co.
Phó hiệu trưởng đương nhiên hiểu rõ tính tình của Lưu Nhã, ba phải bảo: "Cô Lưu tuổi cũng còn trẻ, có chuyện gì thì các em cũng đừng nên quá so đo. Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng lắm, trở về lớp đi."
"Cô Lưu, cô cũng cảm thấy như vậy sao?" Tiễn Ý Ý đem lời nói chuyển tới bên người Lưu Nhã.
Lưu Nhã lập tức nói: "Em muốn tôi xin lỗi? Em là cái thá gì chứ! Kết quả học hành thì rách nát, về sau ra xã hội chính là cái loại cặn bã dưới đáy vực!"
Cô ta cũng nghẹn cả một bụng tức giận. Lúc ban đầu không biết Lương Quyết Thành là loại người như thế nào, bị cậu ta uy hiếp một cái rồi mới lặng lẽ đi thăm dò. Lại không ngờ tới cậu ta đã từng giết người ở sơ trung, là một tên vô cùng nguy hiểm, cô ta căn bản không dám cứng rắn ở trước mặt Lương Quyết Thành, cắp đuôi bỏ chạy lấy người.
Nhưng Tiễn Ý Ý thì không giống như thế, chỉ là một đứa con nuôi không hơn không kém của Tiễn gia. Có chơi chết cô ta cũng không ai thèm để ý.
Thế là mọi tức giận của Lưu Nhã đều đem trút hết lên người Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý nâng mí mắt lên, Lưu Nhã vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô, lập tức rụt cổ lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc kia, ánh mắt của cô giống y như ánh mắt của Lương Quyết Thành ngày đó nhìn cô ta. Chỉ khác là một người lộ ra ánh mắt khủng bố, một người là âm thầm uy hiếp.
"Cô Lưu, cô dám nói thêm một câu em có thể cam đoan rằng cô từ nay về sau cũng không cần nói chuyện nữa."
Ngữ điệu khi nói chuyện của Tiễn Ý Ý vô cùng ôn nhu, nhưng mấy người ở trong văn phòng đều có thể nghe ra được, cô là đang rất nghiêm túc.
Lưu Nhã chỉ được cái mạnh mồm, nghe thấy cô nói thế lại không dám nói gì nữa.
Sợ hãi.
Cô ta rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta xuất thân từ nông thôn, kiến thức hạn hẹp. Ỷ vào có phó hiệu trưởng chống lưng mà đâm ra khinh cuồng quá phận. Cô ta chưa bao giờ biết trên đời này có một loại người dựa vào gia thế cũng có thể ép mình đến đường cùng.
Lưu Nhã tránh đi tầm mắt của Tiễn Ý Ý.
"Cô Lưu, cô liên tục chửi bới em, em cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Buổi chào cờ ngày thứ hai cô công khai xin lỗi em trước toàn trường, sau đó tự mình từ chức, đừng để cho em trông thấy cô nữa. Chuyện này đến đây có thể dừng lại được rồi."
Tiễn Ý Ý cười một cái, thoạt nhìn qua là một nữ sinh rất dễ nói chuyện.
Phó hiệu trưởng không vui, bắt nạt Lưu Nhã trước mặt ông ta như thế này không phải giống như tát thẳng vào mặt ông ta hay sao?
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy phó hiệu trưởng như muốn động thủ, nhanh chóng kéo ông ta lại không để cho ông ta kích động quá.
Tiễn đi một Lưu Nhã khiến đại tiểu thư kia không vui như thế là đủ rồi. Thầy hiệu phó không cần phải lao đầu vào nguy hiểm làm gì nữa.
"Em là học sinh sao có thể ăn nói như thế. Cô Lưu không đúng chỗ nào em chỉ cần nói để cô ấy sửa, lời nói ngông cuồng như thế là ai dạy em? Phải mời phụ huynh, nhất định phải gọi cả người nhà em tới đây cho tôi!"
Cuối cùng thì phó hiệu trưởng cũng không nhịn được mà phát tiết.
"Mời phụ huynh?" Tiễn Ý Ý có ý tốt nhắc nhở, "Tiểu thúc của em họ Tiễn, tên là Tiễn Thiếu Trầm. Thầy hiệu phó, thầy có thể gọi cho chú ấy."
Phó hiệu trưởng như có điều suy nghĩ, cảm thấy cái tên này khá là quen. Cẩn thận nhớ lại một chút liền trợn tròn mắt.
Tiễn Thiếu Trầm? Hải thị thủ phủ?
"Thầy hiệu phó, nếu thầy vẫn muốn giữ cô Lưu lại thì em đành phải nói với phu nhân của thầy đến để quyết định vậy."
Trên mặt Tiễn Ý Ý vẫn mang theo nụ cười nhu thuận, chậm rãi bổ sung một câu.
Thầy hiệu phó thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lưu Nhã như quỷ nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý.
"Lương Quyết Thành...là mày bảo nó uy hiếp tao?"
Giờ Lưu Nhã chỉ cần nhắm mắt lại thôi cũng nghĩ đến thiếu niên cao lớn u ám kia, ghé vào tai cô ta dùng thanh âm như sét đánh nói: "Còn không mau cút đi, ảnh cô cùng với thầy hiệu phó lên giường với nhau sẽ được dán lên đầu giường vợ của ông ta."
Lưu Nhã không biết Lương Quyết Thành từ đâu nghe ra được bí mật này, càng không nghĩ ra cô ta không hề nhằm vào Lương Quyết Thành, tại sao cậu lại dùng cái này để uy hiếp cô ta. Lưu Nhã không dám đi hỏi, sợ chọc giận Lương Quyết Thành, cậu ta sẽ giết mình. Sợ đến mức chuyển ban ngay hôm đó.
Lại không nghĩ tới là do con ranh con này sai khiến!
Hai đứa nó ngồi cùng bàn, cô ta lại luôn nhằm vào Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành chính là do cô dùng thủ đoạn mang đến để chỉnh cô ta!
Tiễn Ý Ý buông mi, che giấu cảm xúc ngạc nhiên trong đáy mắt. Lương Quyết Thành cũng biết chuyện này?
Hôm đó anh dùng lời nói uy hiếp Lưu Nhã, là dùng cái này sao?
Thật đúng là...nghĩ qua nghĩ lại lại không ngờ đến điều này.
Không hổ danh boss phản diện, chưa trưởng thành cũng khiến cho người ta sợ hãi sự tồn tại của anh rồi.
Tiễn Ý Ý cong mắt cười.
Nụ cười này trong mắt Lưu Nhã chính là thừa nhận việc của Lương Quyết Thành có quan hệ với cô.
Lưu Nhã tức muốn điên lên.
Phó hiệu trưởng lau mặt, ông ta cùng giáo viên lén lút qua lại để cho một học sinh biết. Ông ta thực sự sợ hãi cô sẽ đem chuyện này nói cho phu nhân của lão biết.
Phu nhân của ông ta cũng không phải người bình thường. Nếu để cho bà ta biết, ông ta còn sống được sao?
Còn có tiểu cô nương trước mặt này cũng không phải con nhà bình dân, cháu gái của Tiễn Thiếu Trầm đó. Động vào một ngón tay của cô thôi cũng đủ làm cho bọn họ rước lấy một đống phiền phức. Tuyệt đối không thể chọc, cũng không thể trêu vào.
Do dự nhiều lần, phó hiệu trưởng bày ra bộ dáng phân xử công bằng.
"Lưu Nhã làm giáo viên mà không có đạo đức, làm ra nhiều chuyện không hay, thương tổn đến tâm lý của bạn học Tiễn. Xin lỗi là điều nhất định phải làm nhưng chuyện cho thôi việc cũng phải thông qua ban lãnh đạo nhà trường. Bạn học nhỏ này...em đợi kết quả sau có được không?"
Phó hiệu trưởng nói xong lại như muốn cứu vãn mặt mũi của mình, nói: "Có điều cô Lưu nói cũng không sai, em học hành không tốt là vấn đề của chính em, không trách được cô Lưu lại nhằm vào em. Nếu như em học giỏi một chút thì cô ấy cũng đâu thể mắng em được, đúng không nào?"
Tiễn Ý Ý nhướng mày: "Vậy là do em sai sao?"
Phó hiệu trưởng sờ sờ mũi: "Cũng không thể nói vậy. Nhưng em làm cũng không hay cho lắm."
"Em xem như thế này có được không. Cô Lưu nói khắp nơi em học hành không giỏi, nếu em đúng là học hành không tiến bộ chút nào thì cũng không tính là cô Lưu nói dối, chúng ta sẽ không có lý do kỉ luật cô ấy. Nhưng nếu lần thi này em có thể thi được qua ban một, vậy thì nó chính là đại biểu cho việc lời nói của cô Lưu là có vấn đề, chúng ta sẽ sa thải cô ấy. Em cảm thấy sao?"
Tiễn Ý Ý trầm mặc.
"Nếu em cảm thấy việc này quá khó thì..."
"Được."
Lời nói của thầy hiệu phó bị cắt đứt.
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nếu em thi được qua ban một thì cô Lưu phải xin lỗi em trước toàn trường, xin lỗi ban mười một, xin lỗi thầy Trương, sau đó từ chức."
*
Đáp ứng xong, Tiễn Ý Ý vừa ra khỏi phòng liền nhíu mày.
Cô vứt bỏ sách giáo khoa đã lâu, muốn học lại cũng mất rất nhiều thời gian và công sức. Dựa theo tiến độ của cô bây giờ thì muốn thi được vào ban một cũng có chút khó.
Người trước mắt có thể phụ đạo cho cô cũng chỉ có Nhâm Kha. Nhâm Kha học rất giỏi, nhưng dạy người khác thì không được giỏi như thế.
Khoảng cách từ giờ đến kì thi còn không đến một tháng, chỉ dựa vào Nhâm Kha có thể sao?
Phải mời thêm vài người nữa mới được.
Trong lòng Tiễn Ý Ý đã có kế hoạch, lúc về lớp thì đụng trúng hai nam sinh đi từ cầu thang lên.
Tại Tiếu với Chu Tam đang cười ha ha, khoa tay múa chân làm động tác gì đó, Lương Quyết Thành vẻ mặt lạnh lùng đút tay vào túi đi phía sau bọn họ.
Tiễn Ý Ý dừng chân.
Lương Quyết Thành.
Thủ khoa tương lai, chỉ số thông minh nghiền ép bạn cùng trang lứa, dùng chính sức mình thoải mái leo lên đỉnh cao vương giả.
Người như vậy lại ngồi ngay bên cạnh cô, dựa vào cái gì mà cô lại để tuột mất cơ hội tốt như vậy!?
Tiễn Ý Ý nhanh chóng bước đến, trong ánh mắt như có ngọn lửa nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra ngay là Tiễn Ý Ý. Nhìn vào ánh mắt của cô đã cảm thấy có một loại dự cảm.
Cô tới tìm anh.
Quả nhiên.
Thích không thể giấu, anh ngồi cùng bàn với cô nên chỉ với ánh mắt nhiệt tình kia của cô đã biết tình cảm của cô dành cho mình không thể kiềm chế được.
Lương Quyết Thành quay đầu.
Phiền phức.
"Bạn học Lương."
Tiễn Ý Ý chạy đến ngăn trước mặt anh.
Lương Quyết Thành không cẩn thận đối diện với tầm mắt của cô, khó có được một loại xúc động muốn lui về phía sau.
Cô...sẽ không ở đây tỏ tình với mình chứ?
"Bạn học Lương, tớ có chuyện muốn nhờ...à không muốn xin cậu. Tớ rất muốn cậu làm gia sư dạy học cho tớ, làm ơn!"
Ánh mắt Tiễn Ý Ý sáng ngời nhìn anh: "Cậu muốn cái gì tớ đều có thể cho cậu. Tiền? Xe? Phòng ở? Chỉ cần cậu chịu dạy, cái gì tớ cũng đồng ý."
Tại Tiếu với Chu Tam liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một sự khủng hoảng trong ánh mắt của đối phương.
Tiễn Ý Ý đây...là muốn bao nuôi Lương ca?
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành lạnh mặt cự tuyệt.
Theo đuổi người khác câu đầu tiên không phải là tỏ tình mà là tặng quà. Cái này đâu có giống yêu đương, cái này giống bao dưỡng hơn thì có.
Rốt cuộc cũng là đại tiểu thư có tiền.
Ngọn lửa trong mắt Tiễn Ý Ý vụt tắt, nữ sinh một giây trước mới giống như núi lửa phun trào, một giây sau đã như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, lung lay như sắp đổ.
Lương Quyết Thành hơi sững sờ.
"Bạn học Lương, tớ thực sự không ngốc đâu. Chỉ cần một ít thời gian của cậu thôi. Cậu chỉ tớ một chút, tớ có thể tự học được."
Tiễn Ý Ý cầu xin xong mới chợt nhớ ra, Lương Quyết Thành từ trước đến nay luôn bất hòa với bạn học, không thèm chú ý đến những người xung quanh. Anh từ chối cô cũng là điều dễ hiểu. Cô quên mất cho dù bây giờ anh vẫn còn là thiếu niên nhưng lại là thiếu niên lãnh khốc vô tình, không giống những người xung quanh...
"Được."
Tiễn Ý Ý chớp mắt.
Cái gì cơ?
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên người nam sinh đang nhìn ra tòa nhà phía xa xa, giọng điệu thản nhiên: "Tan học ở tiệm trà sữa đợi tôi."
Mấy nam sinh kia ôm bóng rổ trở lại lớp, Tiễn Ý Ý phát ngốc một lát. Lão đại lúc niên thiếu nguyên lai cũng không phải quá tuyệt tình nha.
Sau khi tan học, tiệm trà sữa nhiều người đến mức chen không được. Tiễn Ý Ý cùng đám người Tào Khung nói lời tạm biệt, đeo cặp đứng ở cửa chờ nửa ngày, một lúc sau Lương Quyết Thành đi tới.
Thiếu niên vai đeo cặp sách cùng hai nam sinh đi xe đạp tới. Chu Tam ở phía sau nói nói cười cười, Lương Quyết Thành toàn bộ hành trình lại lạnh mặt, nhưng nhìn kĩ có thể nhận ra anh vẫn đang nghe đám bạn nói chuyện.
Lương Quyết Thành dừng xe trước mặt Tiễn Ý Ý. Nhìn vào tiệm trà sữa đông đúc, ánh mắt nặng nề.
Tiễn Ý Ý quay đầu đưa mắt nhìn cửa tiệm, xòe tay: "Là tớ tính sai rồi."
"Bây giờ chúng ta chuyển sang phương án thứ hai nhé..." Tiễn Ý Ý cảm thấy xung quanh đây còn có vài tiệm trà tương đối yên tĩnh, đang muốn đề nghị thì Lương Quyết Thành nhanh chóng đánh gãy lời nói của cô.
"Nơi học do tôi chọn."
Lương Quyết Thành tuyệt đối không để Tiễn Ý Ý đưa mình về nhà.
Tiễn Ý Ý còn chưa nói xong thì Lương Quyết Thành đã quyết định tìm nơi mà khả năng mập mờ ít nhất, đem ý tưởng của cô bóp chết.
Hai mươi phút sau, bốn người đạp xe đến nơi Lương Quyết Thành nói.
Đây là một khu thể dục trống trải. Cụ thể có bao nhiêu trống trải thì nhìn một chút cũng có thể đếm được trên này có bao nhiêu người.
Ở giữa sân có một nhóm các dì mang theo tai nghe, đang im lặng nghe nhạc.
Tiễn Ý Ý khóa xe xong đeo cặp lên, vừa quay đầu lại liền trầm mặc.
Lão đại không hổ là lão đại...không hề đi theo một motip thông thường nha.
———————————————————
Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn người ngồi cùng bàn một chút.
Thiếu nữ bên cạnh tươi cười xán lạn, có một phần lấy lòng vừa khiến cho người ta không có cảm giác chán ghét vừa không có cảm giác nịnh nọt. Ngược lại khiến cho anh cảm thấy thân cận hơn không ít.
"Bạn học Lương?"
Bước đầu tiên để lấy lòng người khác của cô là đem trà sữa đẩy qua, lại cầm túi gà chiên thơm ngào ngạt đặt lên bàn: "Tớ không ngốc đâu, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu. Cậu chỉ cần cho tớ một giờ mỗi ngày thôi thì lập tức sẽ thu được một học trò siêu cấp lợi hại nha."
Tiễn Ý Ý năm đó cũng học khoa vật lý, không dám nói là học bá, học thần nhưng cũng rất có niềm tin vào bản thân. Hiện tại chẳng qua là học lại mấy kiến thức này, khẳng định sẽ học nhanh hơn so với những người khác.
Lương Quyết Thành trầm mặc.
Dạy học, đây là lần đầu tiên anh làm.
Tính tình anh không tốt, trẻ con nhìn thấy đều sợ hãi. Chưa kịp dạy đã dọa cho bọn chúng bỏ chạy lấy người. Chính vì thế nên dù trước đây anh có thử dạy học qua nhưng chưa đến hai buổi đã bị đuổi rồi.
Từ sau lần đó Lương Quyết Thành liền bỏ cái nghề dạy học này khỏi danh sách công việc kiếm sống của mình, cũng không dạy người khác học nữa.
Tiễn Ý Ý vừa mới tới không bao lâu, lần trước anh đều không có thi cho nên toàn xếp từ dưới đếm lên. Tiễn Ý Ý chắc chắn không phải vì thành tích anh tốt nên mới tìm anh làm gia sư. Hơn nữa chỉ bằng việc anh hay đánh nhau, cúp học, ngủ trong lớp thôi, cô có thể cảm thấy anh dạy được sao?
Làm sao có thể.
Lương Quyết Thành mơ hồ nghĩ đến lời Tại Tiếu lần trước nói Tào Khung có hỏi Tiễn Ý Ý thích anh đúng không. Hiện tại trong lòng anh đại khái cũng có câu trả lời.
Thân cận anh, lấy lòng anh, thà rằng bảo anh dạy học cho mình cũng muốn thân thiết với anh.
Lương Quyết Thành thu hồi tầm mắt. Có chút mất tự nhiên quay đầu.
Nữ sinh cùng bàn này...thích anh.
Việc này không dễ làm.
"Bạn học Lương, cậu muốn đi tiệm trà sữa học, hay là đến nhà tớ học?" Tiễn Ý Ý đưa ra hai lựa chọn.
Lương Quyết Thành mạnh mẽ đứng lên, một tay chống lên bàn học xoay người nhảy ra khỏi chỗ ngồi, cặp sách cũng không mang theo liền vội vàng rời khỏi lớp.
"Bạn học Lương?" Tiễn Ý Ý ôm trà sữa cùng gà chiên ngây ngẩn nhìn bóng dáng lão đại chạy trốn như lửa thiêu đến mông, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Lão đại làm sao vậy?
Lương Quyết Thành đi muộn về sớm đã là chuyện như cơm bữa, anh không hay lên lớp mới là chuyện nên xảy ra.
Nhưng Tiễn Ý Ý không nghĩ vậy. Cô thở dài một hơi.
Ở ban mười một cô chỉ có thể tìm Lương Quyết Thành cùng Nhâm Kha. Lương Quyết Thành đã chạy rồi thì cô tuyệt đối sẽ không để cho Nhâm Kha chạy trốn.
Học tập là việc quan trọng. Mặc kệ là ai dạy, cô đều phải cố mà học.
Chỉ là có chút thất vọng. Để Lương Quyết Thành dạy tại nhà vẫn là tốt nhất, đây chính là thủ khoa tương lai đó, có thể nghiền nát vô số học bá trên cả nước nha.
"Ý Ý, Lưu xấu xí lại đang ở ban một mắng cậu kìa."
Tô Á Na bước chân vội vàng đi đến chỗ Tiễn Ý Ý, lấy điện thoại di động mở ra một cái video.
Video được đăng trên nhóm chat của khối 11 bởi một tài khoản nặc danh.
Ở trong video có người đang không ngừng nói đi nói lại một vấn đề.
[Tiễn Ý Ý học kém đến mức nào chứ, họ Lưu kia mắng lâu như vậy, lỗ tai tao nghe đến phát chán rồi.]
[Tôi là bạn tốt của Tiễn Mân Văn, Tiễn Mân Văn nói Tiễn Ý Ý từ sơ trung đều không đủ điểm qua môn.]
[Chả vậy thì sao, nếu không cũng không bị phân đến ban mười một, cái ban rác rưởi đó, ha ha ha ha...]
[Chúng ta cũng thật là xui xẻo, bị giáo viên lôi ra so sánh với cái ban mười một đó, quá mất mặt rồi.]
[Yên tâm đi, ban mười một rác rưởi đó làm sao so được với chúng ta. Bọn chúng còn ngại không đủ mất mặt sao ha ha ha ha...]
[Nói trắng ra còn không phải do Tiễn Ý Ý sao. Đều là chị em với nhau, đều cũng chuyển trường như nhau. Tiễn Mân Văn người ta lần trước vừa đến đã cùng chúng ta làm bài thi, điểm số còn không tệ. Tiễn Ý Ý lại đi nộp giấy trắng, cùng giáo viên tranh cãi, lại còn cùng mấy học sinh trường khác thân cận như vậy.]
[Đừng nói nữa, mấy học sinh trường quý tộc kia không thể trêu vào. Họ không hẳn là chuyển hẳn đến đây đâu, họ tới là để chơi với Tiễn Ý Ý đó.]
[Đúng là kẻ có tiền...]
Đề tài rất nhanh đều bị truyền đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn một mực nhắc đến ba chữ Tiễn Ý Ý.
Kèm theo tên của Tiễn Ý Ý là mấy tin kiểu như: Kém hơn so với Tiễn Mân Văn, học tra,...
Ngón tay Tiễn Ý Ý hoạt động, đem tin tức lướt thật nhanh xem hết.
"Ý Ý, Lưu xấu xí cũng thật là quá đáng. Cô ta sao có thể nói như vậy chứ?" Tô Á Na thực sự tức giận, "Cô ta dạy học không ra đâu, lại còn ở đó mà mắng chửi người khác. Một giáo viên chuyên gia bắt nạt học sinh như thế sao còn có tư cách ở lại trường chứ, còn đi dạy cả ban một!"
Tiễn Ý Ý xem xong đăm chiêu nói: "Cảm ơn Na Na, chuyện này tớ sẽ nghĩ cách giải quyết."
Tô Á Na tuy rằng ngoài đời ít nói nhưng ở trên mạng thì lại vô cùng nhiều chuyện. Tất cả chuyện bát quái ở trường đều nằm trong lòng bàn tay, có bất kỳ động thái gì đều không thoát khỏi mắt cô nàng.
Mấy năm nay học sinh chuyển trường rất khó hòa hợp được với học sinh trong trường. Trước mắt, chỉ có Tiễn Mân Văn mới là người hoàn toàn hòa nhập được với bọn họ.
Dưới loại tình huống này, muốn tin tức truyền khắp trường thì có vẻ rất khó.
Tiễn Ý Ý đem đoạn video từ trong máy Tô Á Na đi tìm chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy Tiễn Ý Ý thì đầu như phình to ra, hận không thể làm cho mình có thuật ẩn thân, trực tiếp biến mất trước mắt cô. Đáng tiếc ông không thể, chỉ có thể cười khổ từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc trợ tim đặt sẵn ở bên cạnh phòng trường hợp khẩn cấp.
"Bạn học Tiễn, ban của em ở tầng ba, nghỉ giữa giờ chỉ có mười phút lại đi đến tận đây, xa như vậy rất lãng phí thời gian nha."
Chủ nhiệm giáo dục không dám hỏi lí do cô tới. Bởi vì hỏi cũng như không, Tiễn Ý Ý đến hẳn là muốn làm một số chuyện không tốt, ông ta vẫn nên giả câm giả điếc vờ như không biết thì hơn.
"Chủ nhiệm." Tiễn Ý Ý nhu thuận ngồi đối diện với chủ nhiệm giáo dục, hai tay đặt ở trên đầu gối, một bộ dáng học sinh ngoan, "Em tới là muốn hỏi thầy một chút, lời xin lỗi cô Lưu nên nói với em có nên sắp xếp lúc chào cờ sáng thứ hai hay không?
Chủ nhiệm giáo dục run lên một cái. Nửa ngày sau, bày ra vẻ mặt thống khổ nói: "Bạn học, em cùng cô Lưu tranh cãi không liên quan đến phòng giáo vụ! Em nhìn xem, đi ra cửa rẽ trái đến phòng cô Lưu thương lượng một chút không phải tốt hay sao?"
Vì cái gì cứ phải đến làm khó ông ta! Ngại tóc trên đầu ông ta quá nhiều sao?
"Nhưng thầy là chủ nhiệm giáo dục, cô Lưu đến lớp em làm chủ nhiệm lớp cũng là do thầy sắp xếp, làm sao lại không liên quan đến thầy được." Tiễn Ý Ý nghiêng đầu, chân thành nói.
Chủ nhiệm giáo dục khóc không ra nước mắt. Ông ta sai rồi, ông ta thực sự sai rồi. Nếu thời gian quay lại một lần nữa, ông ta thà đắc tội ba người Tiễn gia cũng không muốn chọc tới tiểu ma đầu trước mặt này.
Chuyện này căn bản không có quan hệ với ông ta!
"Bạn học, em xem như vậy có được không. Thầy sẽ gọi điện cho cô Lưu tới rồi hai người thương lượng với nhau, thế nào?"
Chủ nhiệm giáo dục siết chặt hộp thuốc trợ tim, tùy lúc có thể chuẩn bị thăng thiên.
Tiễn Ý Ý gật đầu: "Vâng được ạ, gọi cả phó hiệu trưởng đến đi thầy."
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Em làm sao biết được mấy chuyện này??
Chủ nhiệm giáo dục không dám hỏi, dưới ánh nhìn của Tiễn Ý Ý chậm rãi ấn gọi cho Lưu Nhã.
Chuông vào học đột nhiên vang lên.
"Bạn học Tiễn! Mau quay về lớp! Em xem..." Chủ nhiệm giáo dục như vớ được phao cứu mạng.
Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm: "Em trốn học tiết này."
Chủ nhiệm giáo dục: "..." Em lợi hại nhất.
Lưu Nhã tiết này không có lớp, rất nhanh liền xuất hiện ở đây. Cô ta chân trước bước vào phòng giáo viên, chân sau liền xuất hiện phó hiệu trưởng ưỡn cái bụng to chắp tay đằng sau đi đến.
"Thầy Chu, gọi tôi có chuyện gì?"
Vừa nhìn thấy một học sinh ở đây, phó hiệu trưởng vẻ mặt liền nghiêm lại: "Bạn học này phạm lỗi gì sao?"
Phó hiệu trưởng chỉ cho Lưu Nhã một ánh mắt, rồi ngay lập tức quay đầu đi.
"Em chào thầy, em là Tiễn Ý Ý của ban mười một lớp mười một." Tiễn Ý Ý nhu thuận đứng lên tự giới thiệu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tướng mạo lại thanh thuần xinh đẹp, dù là học sinh ở trong cái lớp nghịch ngợm đó cũng không khỏi khiến cho người đối diện sinh ra hảo cảm.
Phó hiệu trưởng thái độ tốt hơn rất nhiều. Một học sinh ngoan như vậy có thể gây ra chuyện lớn gì chứ.
"Có chuyện gì sao?", Phó hiệu trưởng tìm một cái ghế ngồi xuống.
Lưu Nhã liếc nhìn Tiễn Ý Ý, trong ánh mắt đều như chứa hàng nghìn dao nhọn.
"Chuyện là như thế này, cô Lưu Nhã tự cao tự đại, bắt nạt học sinh, nói rất nhiều lời thiếu tôn trọng với em, em là muốn cô ấy phải nói xin lỗi với em ạ."
Tiễn Ý Ý vẫn là bộ dáng ôn hòa đó, nhưng lời nói ra lại không ôn hòa một chút nào.
Chủ nhiệm giáo dục đẩy đẩy cái ghế, định lặng lẽ chuồn. Ván bài này, ông ta không tiện góp mặt.
"Thầy chủ nhiệm cũng biết, có phải không ạ?", Nhưng ông ta vừa đứng lên, Tiễn Ý Ý liền quay sang ông ta cười cười.
Chủ nhiệm giáo dục đen mặt lại.
Ma quỷ!
"Cái đó, à thì...chuyện này nên giao cho thầy hiệu phó quyết định đi.", Chủ nhiệm giáo dục nói quanh co.
Phó hiệu trưởng đương nhiên hiểu rõ tính tình của Lưu Nhã, ba phải bảo: "Cô Lưu tuổi cũng còn trẻ, có chuyện gì thì các em cũng đừng nên quá so đo. Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng lắm, trở về lớp đi."
"Cô Lưu, cô cũng cảm thấy như vậy sao?" Tiễn Ý Ý đem lời nói chuyển tới bên người Lưu Nhã.
Lưu Nhã lập tức nói: "Em muốn tôi xin lỗi? Em là cái thá gì chứ! Kết quả học hành thì rách nát, về sau ra xã hội chính là cái loại cặn bã dưới đáy vực!"
Cô ta cũng nghẹn cả một bụng tức giận. Lúc ban đầu không biết Lương Quyết Thành là loại người như thế nào, bị cậu ta uy hiếp một cái rồi mới lặng lẽ đi thăm dò. Lại không ngờ tới cậu ta đã từng giết người ở sơ trung, là một tên vô cùng nguy hiểm, cô ta căn bản không dám cứng rắn ở trước mặt Lương Quyết Thành, cắp đuôi bỏ chạy lấy người.
Nhưng Tiễn Ý Ý thì không giống như thế, chỉ là một đứa con nuôi không hơn không kém của Tiễn gia. Có chơi chết cô ta cũng không ai thèm để ý.
Thế là mọi tức giận của Lưu Nhã đều đem trút hết lên người Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý nâng mí mắt lên, Lưu Nhã vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô, lập tức rụt cổ lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc kia, ánh mắt của cô giống y như ánh mắt của Lương Quyết Thành ngày đó nhìn cô ta. Chỉ khác là một người lộ ra ánh mắt khủng bố, một người là âm thầm uy hiếp.
"Cô Lưu, cô dám nói thêm một câu em có thể cam đoan rằng cô từ nay về sau cũng không cần nói chuyện nữa."
Ngữ điệu khi nói chuyện của Tiễn Ý Ý vô cùng ôn nhu, nhưng mấy người ở trong văn phòng đều có thể nghe ra được, cô là đang rất nghiêm túc.
Lưu Nhã chỉ được cái mạnh mồm, nghe thấy cô nói thế lại không dám nói gì nữa.
Sợ hãi.
Cô ta rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta xuất thân từ nông thôn, kiến thức hạn hẹp. Ỷ vào có phó hiệu trưởng chống lưng mà đâm ra khinh cuồng quá phận. Cô ta chưa bao giờ biết trên đời này có một loại người dựa vào gia thế cũng có thể ép mình đến đường cùng.
Lưu Nhã tránh đi tầm mắt của Tiễn Ý Ý.
"Cô Lưu, cô liên tục chửi bới em, em cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Buổi chào cờ ngày thứ hai cô công khai xin lỗi em trước toàn trường, sau đó tự mình từ chức, đừng để cho em trông thấy cô nữa. Chuyện này đến đây có thể dừng lại được rồi."
Tiễn Ý Ý cười một cái, thoạt nhìn qua là một nữ sinh rất dễ nói chuyện.
Phó hiệu trưởng không vui, bắt nạt Lưu Nhã trước mặt ông ta như thế này không phải giống như tát thẳng vào mặt ông ta hay sao?
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy phó hiệu trưởng như muốn động thủ, nhanh chóng kéo ông ta lại không để cho ông ta kích động quá.
Tiễn đi một Lưu Nhã khiến đại tiểu thư kia không vui như thế là đủ rồi. Thầy hiệu phó không cần phải lao đầu vào nguy hiểm làm gì nữa.
"Em là học sinh sao có thể ăn nói như thế. Cô Lưu không đúng chỗ nào em chỉ cần nói để cô ấy sửa, lời nói ngông cuồng như thế là ai dạy em? Phải mời phụ huynh, nhất định phải gọi cả người nhà em tới đây cho tôi!"
Cuối cùng thì phó hiệu trưởng cũng không nhịn được mà phát tiết.
"Mời phụ huynh?" Tiễn Ý Ý có ý tốt nhắc nhở, "Tiểu thúc của em họ Tiễn, tên là Tiễn Thiếu Trầm. Thầy hiệu phó, thầy có thể gọi cho chú ấy."
Phó hiệu trưởng như có điều suy nghĩ, cảm thấy cái tên này khá là quen. Cẩn thận nhớ lại một chút liền trợn tròn mắt.
Tiễn Thiếu Trầm? Hải thị thủ phủ?
"Thầy hiệu phó, nếu thầy vẫn muốn giữ cô Lưu lại thì em đành phải nói với phu nhân của thầy đến để quyết định vậy."
Trên mặt Tiễn Ý Ý vẫn mang theo nụ cười nhu thuận, chậm rãi bổ sung một câu.
Thầy hiệu phó thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lưu Nhã như quỷ nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý.
"Lương Quyết Thành...là mày bảo nó uy hiếp tao?"
Giờ Lưu Nhã chỉ cần nhắm mắt lại thôi cũng nghĩ đến thiếu niên cao lớn u ám kia, ghé vào tai cô ta dùng thanh âm như sét đánh nói: "Còn không mau cút đi, ảnh cô cùng với thầy hiệu phó lên giường với nhau sẽ được dán lên đầu giường vợ của ông ta."
Lưu Nhã không biết Lương Quyết Thành từ đâu nghe ra được bí mật này, càng không nghĩ ra cô ta không hề nhằm vào Lương Quyết Thành, tại sao cậu lại dùng cái này để uy hiếp cô ta. Lưu Nhã không dám đi hỏi, sợ chọc giận Lương Quyết Thành, cậu ta sẽ giết mình. Sợ đến mức chuyển ban ngay hôm đó.
Lại không nghĩ tới là do con ranh con này sai khiến!
Hai đứa nó ngồi cùng bàn, cô ta lại luôn nhằm vào Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành chính là do cô dùng thủ đoạn mang đến để chỉnh cô ta!
Tiễn Ý Ý buông mi, che giấu cảm xúc ngạc nhiên trong đáy mắt. Lương Quyết Thành cũng biết chuyện này?
Hôm đó anh dùng lời nói uy hiếp Lưu Nhã, là dùng cái này sao?
Thật đúng là...nghĩ qua nghĩ lại lại không ngờ đến điều này.
Không hổ danh boss phản diện, chưa trưởng thành cũng khiến cho người ta sợ hãi sự tồn tại của anh rồi.
Tiễn Ý Ý cong mắt cười.
Nụ cười này trong mắt Lưu Nhã chính là thừa nhận việc của Lương Quyết Thành có quan hệ với cô.
Lưu Nhã tức muốn điên lên.
Phó hiệu trưởng lau mặt, ông ta cùng giáo viên lén lút qua lại để cho một học sinh biết. Ông ta thực sự sợ hãi cô sẽ đem chuyện này nói cho phu nhân của lão biết.
Phu nhân của ông ta cũng không phải người bình thường. Nếu để cho bà ta biết, ông ta còn sống được sao?
Còn có tiểu cô nương trước mặt này cũng không phải con nhà bình dân, cháu gái của Tiễn Thiếu Trầm đó. Động vào một ngón tay của cô thôi cũng đủ làm cho bọn họ rước lấy một đống phiền phức. Tuyệt đối không thể chọc, cũng không thể trêu vào.
Do dự nhiều lần, phó hiệu trưởng bày ra bộ dáng phân xử công bằng.
"Lưu Nhã làm giáo viên mà không có đạo đức, làm ra nhiều chuyện không hay, thương tổn đến tâm lý của bạn học Tiễn. Xin lỗi là điều nhất định phải làm nhưng chuyện cho thôi việc cũng phải thông qua ban lãnh đạo nhà trường. Bạn học nhỏ này...em đợi kết quả sau có được không?"
Phó hiệu trưởng nói xong lại như muốn cứu vãn mặt mũi của mình, nói: "Có điều cô Lưu nói cũng không sai, em học hành không tốt là vấn đề của chính em, không trách được cô Lưu lại nhằm vào em. Nếu như em học giỏi một chút thì cô ấy cũng đâu thể mắng em được, đúng không nào?"
Tiễn Ý Ý nhướng mày: "Vậy là do em sai sao?"
Phó hiệu trưởng sờ sờ mũi: "Cũng không thể nói vậy. Nhưng em làm cũng không hay cho lắm."
"Em xem như thế này có được không. Cô Lưu nói khắp nơi em học hành không giỏi, nếu em đúng là học hành không tiến bộ chút nào thì cũng không tính là cô Lưu nói dối, chúng ta sẽ không có lý do kỉ luật cô ấy. Nhưng nếu lần thi này em có thể thi được qua ban một, vậy thì nó chính là đại biểu cho việc lời nói của cô Lưu là có vấn đề, chúng ta sẽ sa thải cô ấy. Em cảm thấy sao?"
Tiễn Ý Ý trầm mặc.
"Nếu em cảm thấy việc này quá khó thì..."
"Được."
Lời nói của thầy hiệu phó bị cắt đứt.
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nếu em thi được qua ban một thì cô Lưu phải xin lỗi em trước toàn trường, xin lỗi ban mười một, xin lỗi thầy Trương, sau đó từ chức."
*
Đáp ứng xong, Tiễn Ý Ý vừa ra khỏi phòng liền nhíu mày.
Cô vứt bỏ sách giáo khoa đã lâu, muốn học lại cũng mất rất nhiều thời gian và công sức. Dựa theo tiến độ của cô bây giờ thì muốn thi được vào ban một cũng có chút khó.
Người trước mắt có thể phụ đạo cho cô cũng chỉ có Nhâm Kha. Nhâm Kha học rất giỏi, nhưng dạy người khác thì không được giỏi như thế.
Khoảng cách từ giờ đến kì thi còn không đến một tháng, chỉ dựa vào Nhâm Kha có thể sao?
Phải mời thêm vài người nữa mới được.
Trong lòng Tiễn Ý Ý đã có kế hoạch, lúc về lớp thì đụng trúng hai nam sinh đi từ cầu thang lên.
Tại Tiếu với Chu Tam đang cười ha ha, khoa tay múa chân làm động tác gì đó, Lương Quyết Thành vẻ mặt lạnh lùng đút tay vào túi đi phía sau bọn họ.
Tiễn Ý Ý dừng chân.
Lương Quyết Thành.
Thủ khoa tương lai, chỉ số thông minh nghiền ép bạn cùng trang lứa, dùng chính sức mình thoải mái leo lên đỉnh cao vương giả.
Người như vậy lại ngồi ngay bên cạnh cô, dựa vào cái gì mà cô lại để tuột mất cơ hội tốt như vậy!?
Tiễn Ý Ý nhanh chóng bước đến, trong ánh mắt như có ngọn lửa nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra ngay là Tiễn Ý Ý. Nhìn vào ánh mắt của cô đã cảm thấy có một loại dự cảm.
Cô tới tìm anh.
Quả nhiên.
Thích không thể giấu, anh ngồi cùng bàn với cô nên chỉ với ánh mắt nhiệt tình kia của cô đã biết tình cảm của cô dành cho mình không thể kiềm chế được.
Lương Quyết Thành quay đầu.
Phiền phức.
"Bạn học Lương."
Tiễn Ý Ý chạy đến ngăn trước mặt anh.
Lương Quyết Thành không cẩn thận đối diện với tầm mắt của cô, khó có được một loại xúc động muốn lui về phía sau.
Cô...sẽ không ở đây tỏ tình với mình chứ?
"Bạn học Lương, tớ có chuyện muốn nhờ...à không muốn xin cậu. Tớ rất muốn cậu làm gia sư dạy học cho tớ, làm ơn!"
Ánh mắt Tiễn Ý Ý sáng ngời nhìn anh: "Cậu muốn cái gì tớ đều có thể cho cậu. Tiền? Xe? Phòng ở? Chỉ cần cậu chịu dạy, cái gì tớ cũng đồng ý."
Tại Tiếu với Chu Tam liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một sự khủng hoảng trong ánh mắt của đối phương.
Tiễn Ý Ý đây...là muốn bao nuôi Lương ca?
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành lạnh mặt cự tuyệt.
Theo đuổi người khác câu đầu tiên không phải là tỏ tình mà là tặng quà. Cái này đâu có giống yêu đương, cái này giống bao dưỡng hơn thì có.
Rốt cuộc cũng là đại tiểu thư có tiền.
Ngọn lửa trong mắt Tiễn Ý Ý vụt tắt, nữ sinh một giây trước mới giống như núi lửa phun trào, một giây sau đã như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, lung lay như sắp đổ.
Lương Quyết Thành hơi sững sờ.
"Bạn học Lương, tớ thực sự không ngốc đâu. Chỉ cần một ít thời gian của cậu thôi. Cậu chỉ tớ một chút, tớ có thể tự học được."
Tiễn Ý Ý cầu xin xong mới chợt nhớ ra, Lương Quyết Thành từ trước đến nay luôn bất hòa với bạn học, không thèm chú ý đến những người xung quanh. Anh từ chối cô cũng là điều dễ hiểu. Cô quên mất cho dù bây giờ anh vẫn còn là thiếu niên nhưng lại là thiếu niên lãnh khốc vô tình, không giống những người xung quanh...
"Được."
Tiễn Ý Ý chớp mắt.
Cái gì cơ?
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên người nam sinh đang nhìn ra tòa nhà phía xa xa, giọng điệu thản nhiên: "Tan học ở tiệm trà sữa đợi tôi."
Mấy nam sinh kia ôm bóng rổ trở lại lớp, Tiễn Ý Ý phát ngốc một lát. Lão đại lúc niên thiếu nguyên lai cũng không phải quá tuyệt tình nha.
Sau khi tan học, tiệm trà sữa nhiều người đến mức chen không được. Tiễn Ý Ý cùng đám người Tào Khung nói lời tạm biệt, đeo cặp đứng ở cửa chờ nửa ngày, một lúc sau Lương Quyết Thành đi tới.
Thiếu niên vai đeo cặp sách cùng hai nam sinh đi xe đạp tới. Chu Tam ở phía sau nói nói cười cười, Lương Quyết Thành toàn bộ hành trình lại lạnh mặt, nhưng nhìn kĩ có thể nhận ra anh vẫn đang nghe đám bạn nói chuyện.
Lương Quyết Thành dừng xe trước mặt Tiễn Ý Ý. Nhìn vào tiệm trà sữa đông đúc, ánh mắt nặng nề.
Tiễn Ý Ý quay đầu đưa mắt nhìn cửa tiệm, xòe tay: "Là tớ tính sai rồi."
"Bây giờ chúng ta chuyển sang phương án thứ hai nhé..." Tiễn Ý Ý cảm thấy xung quanh đây còn có vài tiệm trà tương đối yên tĩnh, đang muốn đề nghị thì Lương Quyết Thành nhanh chóng đánh gãy lời nói của cô.
"Nơi học do tôi chọn."
Lương Quyết Thành tuyệt đối không để Tiễn Ý Ý đưa mình về nhà.
Tiễn Ý Ý còn chưa nói xong thì Lương Quyết Thành đã quyết định tìm nơi mà khả năng mập mờ ít nhất, đem ý tưởng của cô bóp chết.
Hai mươi phút sau, bốn người đạp xe đến nơi Lương Quyết Thành nói.
Đây là một khu thể dục trống trải. Cụ thể có bao nhiêu trống trải thì nhìn một chút cũng có thể đếm được trên này có bao nhiêu người.
Ở giữa sân có một nhóm các dì mang theo tai nghe, đang im lặng nghe nhạc.
Tiễn Ý Ý khóa xe xong đeo cặp lên, vừa quay đầu lại liền trầm mặc.
Lão đại không hổ là lão đại...không hề đi theo một motip thông thường nha.
/147
|