Trần Tiểu Lam cười méo mó, hiện tại thực sự là lệ muốn rơi đầy mặt được cái là cô chịu đựng rất tốt nên mới kiềm được mà khóc thét.
Mẹ nó!
Hàn Dực không phải là tên của đấng cứu thế - nam chính, hưởng hết tất cả những ánh hào quang YY do bà mẹ ruột tác giả tốn không biết bao nhiêu giấy mực để miêu tả ánh hào quang ấy.
Sao lúc đầu cô lại quên mất tại sao thằng bé này có thể sống sót khi tang thi lảng vảng xung quanh như vậy, chẳng phải là do hào quang của nam chính khiến tang thi sợ hãi không dám thèm ngó thể xác của cậu hay sao chứ!
Hơn nữa cô cũng quên mất không gian này không thể cho người lạ đi vào, ngoài cô chỉ có nam chính và nữ chính vào được ấy mà thẳng nhóc này lại vào được chẳng phải cũng là do hào quang nam chính nữa chứ!
Ôi mẹ ơi! Cô đã giảm thấp nhất tỉ lệ gặp mặt mấy nhân vật cường đại trong nguyên tác, giờ thảm rồi cố né vẫn dính chưởng!
Huhuhu! Thật muốn khóc thét mà!
Trong nguyên tác mất đến hai chương để miêu tả hắn cơ mà. Nào là: Gương mặt yêu vô đối, ánh mắt đen như muốn xoáy hết tâm can người đối diện hết vào đôi mắt ấy, sức quyến rũ cùng tà khí khiến cho người người run rẩy, Hàn Dực rất ghét ai nhìn thẳng vào mắt và khen hắn đáng yêu. Đối với hắn đó là sự khinh bỉ.... (_Trích nguyên tác máu chó_)
Nghĩ đến mà rùng mình chẳng phải từ lúc gặp mặt tới giờ cô luôn nhìn thẳng vào mắt hắn hay sao còn nữa, còn khen....
Em thật sự rất đáng yêu
Omg! Cô đã cố quên rồi mà sao nó vẫn hiện ra. Khen nam chính đáng yêu liệu hắn có một phát mà chém bay đầu cô không.
Nam chính ghét ai hỏi tới cha mẹ mình, vì hắn ghét họ, hắn mồ côi từ nhỏ. Quá khứ của Hàn Dực thực tình là chương ngoại truyện cơ mà vì tắm máu chó muốn ngộp nên cô bỏ qua.
Chúa ơi! Con nên làm gì đây?
Nhìn vẻ mặt muốn khóc mà khóc không nổi của Trần Tiểu Lam. Hàn Dực nội tâm nồng đậm hoảng hốt. Lam Lam, Lam Lam chán ghét cậu, muốn vứt bỏ cậu nên mới có gương mặt ấy phải không?
Vì biết cậu mồ côi nên Lam Lam muốn vứt cậu đi phải không?
Hàn Dực hoàn toàn quên mất không phải vì hoàn cảnh của cậu mà là chính cái tên của cậu khiến Trần Tiểu Lam sợ hãi~
Lam Lam....
Hàn Dực vì hoảng sợ mà kiềm chế không được xung quanh toát ra hàn khí. Lam Lam ghét cậu, tại sao niềm hy vọng mong manh vừa được đắp dày lại ghét cậu?
Trần Tiểu Lam bỗng dưng lạnh sống lưng nhìn Hàn Dực gương mặt đã muốn sinh khí. Nam chính đúng thật là cường đại từ nhỏ. Còn hàn khí này bây giờ khiến cô sợ run cả người.
Hai tay Hàn Dực đã siết lại thành nắm đấm.
Trần Tiểu Lam nhất thời phản ứng bằng cách ôm cậu lại, nhiều năm sau đó cô cũng không thể tin nổi lúc đó cô đã ôm Hàn Dực lại. Và cho dù nhiều năm sau đi chăng nữa, lúc nào Hàn Dực nổi điên chỉ cần Trần Tiểu Lam cô ôm cậu một cái là được. Thật sự là phép màu!
Nhưng đó vẫn là sau này, sau này a~
Hàn Dực thấy Trần Tiểu Lam ôm mình nhất thời cũng buông lỏng cánh tay đang siết lại, nội tâm dần được hòa hoãn chưa đầy một cái chớp mắt tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường. Trần Tiểu Lam liền thở phào nhẹ nhõm buông Hàn Dực ra nhưng cánh tay vừa mới buông ra lại cảm nhận cậu nhóc nhỏ cật lực siết chặt mình, không hiểu sao cảm giác khi biết cậu là nam chính cũng ném ra sau đầu bất giác lại vuốt lưng vỗ về.
Ngoan tiểu Dực
Trần Tiểu Lam vuốt lưng gọi tên cậu, Hàn Dực đang ôm chặt cô bỗng nói: Lam Lam, ghét tiểu Dực sao, muốn vứt bỏ tiểu Dực sao?
Giọng nói ngọt ngào thơ ngây đan xen chút gì đó run rẩy, Hàn Dực rất thích cô, Trần Tiểu Lam là người đầu tiên khen cậu, là người đầu tiên muốn ở bên cậu,... Lúc ở cái viện mồ côi đó không ai thương cậu cả, cũng chẳng có ai muốn ở bên cậu. Họ bảo cậu là đứa con hoang bị cha mẹ vứt bỏ, vì cô nhi viện đó ai trước đây cũng đều có cha mẹ, vì cha mẹ bọn họ chết nên mới vào đó. Còn Hàn Dực cậu từ lúc lọt lòng đã bị bỏ ở đó.
Không ai ngó ngàng tới cậu...
Không ai để ý rằng tại sao cậu có thể lớn lên?
Trong mắt bọn họ luôn luôn chứa sự khinh ghét, họ hất hủi, bỏ đói và nuôi nhốt cậu. Đến lúc mạt thế ập đến cô nhi viện đó tất cả bọn họ đều biến thành quái vật. Cậu lang thang và cuối cùng gặp được cô.
Không chán ghét hay hất hủi cô đưa tay cứu vớt lấy mạng sống của cậu.
Cậu sợ hãi nếu cô đi mất, nhìn thấy ánh mắt lúc nãy của cô , cậu sợ hãi. Cô... liệu có chán ghét cậu, muốn bỏ rơi cậu.
Trần Tiểu Lam nghe giọng nói của cậu thì ngẩng người, nam chính...
Cô có phải quá lo sợ nguyên tác nên mới vậy không?
Cho dù nam chính sau này tàn bạo như thế nào thì bây giờ chẳng phải cũng chỉ mới là thằng nhỏ lên mười hay sao? Thôi được rồi, dù cho cậu là nam chính đi nữa cô vẫn muốn nuôi cậu. Nuôi cậu lớn lên đối mặt với mạt thế, không tàn bạo, không cao ngạo cuồng sát. Chỉ đơn giản là lãnh tĩnh bình thản mà thôi.
Làm màu nuôi nó cũng được, sao cũng được. Cô hiện tại muốn toàn tâm toàn ý nuôi dạy nó, không thể nào để cho thằng bé này mồ côi vậy được. Cô cũng mồ côi, cô hiểu rõ cảm giác không có cha mẹ, hiểu rõ cảm giác khao khát tình thương là thế nào. Sau này lớn lên nó giết cô cũng được, bây giờ việc cô cần làm là chăm sóc cho thằng bé tình thương.
Trần Tiểu Lam bỗng ngạc nhiên với suy nghĩ của mình. Từ lúc nào cô lại có thể suy nghĩ như vậy.
Dù sao, chuyện gì đến rồi sẽ đến...
Tạm thời cứ sống tốt ở hiện tại đã.
Mỉm cười vỗ nhẹ lưng Hàn Dực: Tiểu Dực, Lam Lam không ghét bỏ em, thương em còn không hết sao lại ghét bỏ được chứ.
Hàn Dực nghe xong thì cánh tay ôm chặt cô buông ra, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Tiểu Lam, nở nụ cười.
Thật chứ! Vậy tại sao lúc nãy...
Gương mặt thằng bé có chút đắng đo.
Đuơng nhiên là thật , còn lúc nãy do tự dưng nghĩ lại chuyện rất buồn cười nên mới vậy
Trần Tiểu Lam nhìn cậu bé nhìn cô có chút nghi hoặc bèn gật mạnh đầu đính chính. Cô thật sự khâm phục tài nói dối của mình nha. Nhưng mà khi nhìn hai mắt thằng bé ươn ướt cô lại thấy xót xa. Trời ạ! Từ bao giờ cô lại yếu lòng thế này vậy?
Hàn Dực nghe lời cô nói vui cười nhoẻn miệng cười, gương mặt sáng bừng lên rạng rỡ, chốc cái lại ôm Trần Tiểu Lam lần nữa. Trần Tiểu Lam cũng vòng tay ôm lấy cậu nhóc.
Trần Tiểu Lam mỉm cười vuốt nhẹ lưng. Có một quyết định như vậy cô cũng thấy hơi sờ sợ nhưng mà lỡ sau này có làm gì nam chính cũng sẽ tha cho cô vì công nuôi dưỡng đi.
Ây cha, quên mất. Sao cứ nghĩ đến mấy vấn đề tiêu cực rồi đem nam chính ra mà lợi dụng vậy chứ! Trước mặt cô là Hàn Dực, thằng nhóc mười tuổi không phải nam chính cuồng sát thành tính.
Lần này cô phải làm nhiều việc lắm đây.
Haiz~ Thằng bé đáng yêu ngoan ngoãn thế này mà sau này lại trở nên tàn bạo thì thật là... Khốn nạn a~
Trần Tiểu Lam cứ vô tư nghĩ ngợi cách chăm sóc cho trẻ con, cách nuôi dưỡng theo chiều hướng tốt. Mà không mảy may để tâm cậu nhóc trong ngực ôm cô nở nụ cười giảo hoạt khó nhận ra.
Ừ thì có chúa mới nhận! Và tâm niệm cầu phúc cho Tiểu Lam, từ này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Mẹ nó!
Hàn Dực không phải là tên của đấng cứu thế - nam chính, hưởng hết tất cả những ánh hào quang YY do bà mẹ ruột tác giả tốn không biết bao nhiêu giấy mực để miêu tả ánh hào quang ấy.
Sao lúc đầu cô lại quên mất tại sao thằng bé này có thể sống sót khi tang thi lảng vảng xung quanh như vậy, chẳng phải là do hào quang của nam chính khiến tang thi sợ hãi không dám thèm ngó thể xác của cậu hay sao chứ!
Hơn nữa cô cũng quên mất không gian này không thể cho người lạ đi vào, ngoài cô chỉ có nam chính và nữ chính vào được ấy mà thẳng nhóc này lại vào được chẳng phải cũng là do hào quang nam chính nữa chứ!
Ôi mẹ ơi! Cô đã giảm thấp nhất tỉ lệ gặp mặt mấy nhân vật cường đại trong nguyên tác, giờ thảm rồi cố né vẫn dính chưởng!
Huhuhu! Thật muốn khóc thét mà!
Trong nguyên tác mất đến hai chương để miêu tả hắn cơ mà. Nào là: Gương mặt yêu vô đối, ánh mắt đen như muốn xoáy hết tâm can người đối diện hết vào đôi mắt ấy, sức quyến rũ cùng tà khí khiến cho người người run rẩy, Hàn Dực rất ghét ai nhìn thẳng vào mắt và khen hắn đáng yêu. Đối với hắn đó là sự khinh bỉ.... (_Trích nguyên tác máu chó_)
Nghĩ đến mà rùng mình chẳng phải từ lúc gặp mặt tới giờ cô luôn nhìn thẳng vào mắt hắn hay sao còn nữa, còn khen....
Em thật sự rất đáng yêu
Omg! Cô đã cố quên rồi mà sao nó vẫn hiện ra. Khen nam chính đáng yêu liệu hắn có một phát mà chém bay đầu cô không.
Nam chính ghét ai hỏi tới cha mẹ mình, vì hắn ghét họ, hắn mồ côi từ nhỏ. Quá khứ của Hàn Dực thực tình là chương ngoại truyện cơ mà vì tắm máu chó muốn ngộp nên cô bỏ qua.
Chúa ơi! Con nên làm gì đây?
Nhìn vẻ mặt muốn khóc mà khóc không nổi của Trần Tiểu Lam. Hàn Dực nội tâm nồng đậm hoảng hốt. Lam Lam, Lam Lam chán ghét cậu, muốn vứt bỏ cậu nên mới có gương mặt ấy phải không?
Vì biết cậu mồ côi nên Lam Lam muốn vứt cậu đi phải không?
Hàn Dực hoàn toàn quên mất không phải vì hoàn cảnh của cậu mà là chính cái tên của cậu khiến Trần Tiểu Lam sợ hãi~
Lam Lam....
Hàn Dực vì hoảng sợ mà kiềm chế không được xung quanh toát ra hàn khí. Lam Lam ghét cậu, tại sao niềm hy vọng mong manh vừa được đắp dày lại ghét cậu?
Trần Tiểu Lam bỗng dưng lạnh sống lưng nhìn Hàn Dực gương mặt đã muốn sinh khí. Nam chính đúng thật là cường đại từ nhỏ. Còn hàn khí này bây giờ khiến cô sợ run cả người.
Hai tay Hàn Dực đã siết lại thành nắm đấm.
Trần Tiểu Lam nhất thời phản ứng bằng cách ôm cậu lại, nhiều năm sau đó cô cũng không thể tin nổi lúc đó cô đã ôm Hàn Dực lại. Và cho dù nhiều năm sau đi chăng nữa, lúc nào Hàn Dực nổi điên chỉ cần Trần Tiểu Lam cô ôm cậu một cái là được. Thật sự là phép màu!
Nhưng đó vẫn là sau này, sau này a~
Hàn Dực thấy Trần Tiểu Lam ôm mình nhất thời cũng buông lỏng cánh tay đang siết lại, nội tâm dần được hòa hoãn chưa đầy một cái chớp mắt tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường. Trần Tiểu Lam liền thở phào nhẹ nhõm buông Hàn Dực ra nhưng cánh tay vừa mới buông ra lại cảm nhận cậu nhóc nhỏ cật lực siết chặt mình, không hiểu sao cảm giác khi biết cậu là nam chính cũng ném ra sau đầu bất giác lại vuốt lưng vỗ về.
Ngoan tiểu Dực
Trần Tiểu Lam vuốt lưng gọi tên cậu, Hàn Dực đang ôm chặt cô bỗng nói: Lam Lam, ghét tiểu Dực sao, muốn vứt bỏ tiểu Dực sao?
Giọng nói ngọt ngào thơ ngây đan xen chút gì đó run rẩy, Hàn Dực rất thích cô, Trần Tiểu Lam là người đầu tiên khen cậu, là người đầu tiên muốn ở bên cậu,... Lúc ở cái viện mồ côi đó không ai thương cậu cả, cũng chẳng có ai muốn ở bên cậu. Họ bảo cậu là đứa con hoang bị cha mẹ vứt bỏ, vì cô nhi viện đó ai trước đây cũng đều có cha mẹ, vì cha mẹ bọn họ chết nên mới vào đó. Còn Hàn Dực cậu từ lúc lọt lòng đã bị bỏ ở đó.
Không ai ngó ngàng tới cậu...
Không ai để ý rằng tại sao cậu có thể lớn lên?
Trong mắt bọn họ luôn luôn chứa sự khinh ghét, họ hất hủi, bỏ đói và nuôi nhốt cậu. Đến lúc mạt thế ập đến cô nhi viện đó tất cả bọn họ đều biến thành quái vật. Cậu lang thang và cuối cùng gặp được cô.
Không chán ghét hay hất hủi cô đưa tay cứu vớt lấy mạng sống của cậu.
Cậu sợ hãi nếu cô đi mất, nhìn thấy ánh mắt lúc nãy của cô , cậu sợ hãi. Cô... liệu có chán ghét cậu, muốn bỏ rơi cậu.
Trần Tiểu Lam nghe giọng nói của cậu thì ngẩng người, nam chính...
Cô có phải quá lo sợ nguyên tác nên mới vậy không?
Cho dù nam chính sau này tàn bạo như thế nào thì bây giờ chẳng phải cũng chỉ mới là thằng nhỏ lên mười hay sao? Thôi được rồi, dù cho cậu là nam chính đi nữa cô vẫn muốn nuôi cậu. Nuôi cậu lớn lên đối mặt với mạt thế, không tàn bạo, không cao ngạo cuồng sát. Chỉ đơn giản là lãnh tĩnh bình thản mà thôi.
Làm màu nuôi nó cũng được, sao cũng được. Cô hiện tại muốn toàn tâm toàn ý nuôi dạy nó, không thể nào để cho thằng bé này mồ côi vậy được. Cô cũng mồ côi, cô hiểu rõ cảm giác không có cha mẹ, hiểu rõ cảm giác khao khát tình thương là thế nào. Sau này lớn lên nó giết cô cũng được, bây giờ việc cô cần làm là chăm sóc cho thằng bé tình thương.
Trần Tiểu Lam bỗng ngạc nhiên với suy nghĩ của mình. Từ lúc nào cô lại có thể suy nghĩ như vậy.
Dù sao, chuyện gì đến rồi sẽ đến...
Tạm thời cứ sống tốt ở hiện tại đã.
Mỉm cười vỗ nhẹ lưng Hàn Dực: Tiểu Dực, Lam Lam không ghét bỏ em, thương em còn không hết sao lại ghét bỏ được chứ.
Hàn Dực nghe xong thì cánh tay ôm chặt cô buông ra, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Tiểu Lam, nở nụ cười.
Thật chứ! Vậy tại sao lúc nãy...
Gương mặt thằng bé có chút đắng đo.
Đuơng nhiên là thật , còn lúc nãy do tự dưng nghĩ lại chuyện rất buồn cười nên mới vậy
Trần Tiểu Lam nhìn cậu bé nhìn cô có chút nghi hoặc bèn gật mạnh đầu đính chính. Cô thật sự khâm phục tài nói dối của mình nha. Nhưng mà khi nhìn hai mắt thằng bé ươn ướt cô lại thấy xót xa. Trời ạ! Từ bao giờ cô lại yếu lòng thế này vậy?
Hàn Dực nghe lời cô nói vui cười nhoẻn miệng cười, gương mặt sáng bừng lên rạng rỡ, chốc cái lại ôm Trần Tiểu Lam lần nữa. Trần Tiểu Lam cũng vòng tay ôm lấy cậu nhóc.
Trần Tiểu Lam mỉm cười vuốt nhẹ lưng. Có một quyết định như vậy cô cũng thấy hơi sờ sợ nhưng mà lỡ sau này có làm gì nam chính cũng sẽ tha cho cô vì công nuôi dưỡng đi.
Ây cha, quên mất. Sao cứ nghĩ đến mấy vấn đề tiêu cực rồi đem nam chính ra mà lợi dụng vậy chứ! Trước mặt cô là Hàn Dực, thằng nhóc mười tuổi không phải nam chính cuồng sát thành tính.
Lần này cô phải làm nhiều việc lắm đây.
Haiz~ Thằng bé đáng yêu ngoan ngoãn thế này mà sau này lại trở nên tàn bạo thì thật là... Khốn nạn a~
Trần Tiểu Lam cứ vô tư nghĩ ngợi cách chăm sóc cho trẻ con, cách nuôi dưỡng theo chiều hướng tốt. Mà không mảy may để tâm cậu nhóc trong ngực ôm cô nở nụ cười giảo hoạt khó nhận ra.
Ừ thì có chúa mới nhận! Và tâm niệm cầu phúc cho Tiểu Lam, từ này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
/14
|