Lưu tỉnh dậy tronghoan lạc tuyệt vời. Chàng đã thành công trong bước đầu. Dù trong giấc mơ cũng đã làm chàng thoả mãn. Con Ma Ngãi đã đưa được người yêu chàng vào giấc ngủ. Như vậy, dù cho Phú có lấy được nàng. Trong chiêm bao, hàng đêmLưu vẫn được ôm ấp ngưới tình chàng si mê tới cuồng nhiệt.
Lưu đi rửa mặt, hương Thơm da thịt của Tú Quyên còn phảng phết đâu đây. Căn phòng nuôi Ma Ngải bây giờ có thể gọi là phòng ân ái, phòng của sự kết hợp yêu đương đoàn tụ. Tú Quyên nhất định phải là người tình muôn thủa của Lưu. Người bất diệt trong yêu thương tròn mộng.
Thơm cũngvừa tới, nàng ôm lấy chàng như chính thức là người tình công khai.
"Hôm nay trông anh tươi tĩnh hẳn lên, chắc tối qua anh ngủ được một giấc thật ngon phải không?"
Lưu ghì lấy nàng trong vòng tay siết chặt.
"Tối qua ahh mơ thấy được ngử với tiên, em có ghen không?"
Thơm cười khúc khích.
"Nếu đúng như vậy, chẳng những em không ghen mà còn quì bên cạnh thân thể hai người hầu hạ ân ái nữa."
Lưu cười ha hả.
"Em học được ở đâu cái kiểu nó cải lương đó?"
Thơln hôn lên môi Lưu nụ hôn thực dài, nàngthì thầm.
"Em học được trong tim anh, và chỉ nói với anh thôi."
Lưu bế bổng Thơln lên, nàng ôm lấy cổ chàng, nhắm mắt lại...
° ° °
Chiều về, Thơm đã ủi đồ, gói quà và kêu xe tận cửa chở Lưu qua Sàigon đi dự đám cưới. Dù sao thì chàng cũng là một Việt Kiều. Nhất định trong mắt những ngưới đồng hương thiếu may mắn của Lưu phải dành cho chàng một chỗ đứng xứng đáng. Mặc dù đó chỉ là giả tạo, ảo mộng nhất thời và ru ngủ chính bản thân.
Bước vào nhà hàng, Lưu ngạc nhiên chẳng có ai ngoài những thực khách tầm thường lác đác vài bàn. Chàng hỏi người quản lý mới biết tiệc cưới được đình lại vì cô dâu bất ngờ ngả bệnh trầm trọng.
Lưu ngạc nhiên tới thích thú. Chàngnghĩ không lý con Ma Ngải chẳng những giúp chàng ân ái với Tú Quyên trong giấc mơ, mà còn làm Cho nàng phát bệnh, ngăn cản đám cưới này nữa. Chàng quyết định tới nhà nàng hỏi thăm xem Tú Quyên đau ốm ra sao.
Căn nhà của ba má Tú Quyên chàng đã biết từ hồi còn ở bên Mỹ, khi cùng nàng đi gửi tiền hay quà về cho ông bà cụ. Ba má Tú Quyên ngạc nhiên nhìn thấy Lưu ôm quà cưới vô nhà.
Ông cụ nhận ra chàng ngay vì hồi đó Tú Quyên gửi nhiều hình ảnh của chàng về nhà. Lưu cũng không muốn nói dông dài, chỉ hỏi thăm qua loa, gửi quà cưới lại rồi xin phép vô nhà thương thăm Tú Quyên.
Chàng gặp nàng nằm bất động trên giưừng bệnh. Khuôn mặt nàng vẫn tươi rói như người đang ngử, hơi thở phập phồng, bộ ngực căng tròn dưới lớp áo nhà thương. Y tá cho biết từ hôm qua tới giờ vẫn thế, chưa ai kiếm ra được bệnh gì.
Bác sĩ không dám chữabậy nên chỉ tiếp nước biển khơi khơi và chờ đợi biến thái cũng như kết quả thí nghiện máu và nước tiểu.
Lưa ra về, lòng chàng tự nhiên thơ thới lạ lùng. Tình trạng này có khác gì Tú Quyên đã trở thành vợ chàng về đêm nữa đâu. Tối nay Ma Ngải lại đem nàng tới trong giấc mơ, con người thực của Tú Quyên sẽ bước qua ngưỡng cửa siêu linh để ân ái với Lưu hằng đêm.
Quả thực, cũng như tối qua. Con Ma Ngải sau khi hít máu. Nó lại nhìn Lưu và đưa chàng vào giấc ngử dễ dàng. Và rồi Tú Quyên lại hiện đến. Nàng như tỉnh như mơ, nhưng ái ân cuồng nhiệt. Bộ ngực nung núc, căng tròn và đứng thẳng làm Lưa mê man. Chàng không ngờ chĩ có vài chục ngày xa cách, da thịt Tú Quyên đã đẫy đà, đầy ắp tới mê người. Chàng vục mặt trên gò bồng đảo ấy mà rên lên
thích thú.
"Em... em... em... y.... ê.... u... ơi..."
Ngoài trời bỗngmưa thực lớn, giôngtốnổi dậybất ngờ. Tiếng gió rít lên qua cành cây đập vô mái ngói nghe tới rợn người. Cam choàng tỉnh, nàng ngơ ngác một hồi. Rụi mắt, thức dậy, tụt xuống giường. Cam đi ra nhà ngoài kiểm soát lại cửa nẻo, nàng bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng ai rên rỉ. Cam đi nhè nhẹ vô phòng ngủ Lưu. Nàng lật chiếc mền trên giường, không thấy chàng đâu. Kinh ngạc, Cam
mò ra nhà ngoài. Ánh sáng trong nhà lờ mờ qua cây đèn dầu nhỏ để trên bàn. Nàng lắng nghe tiếng rên rĩ và biết được phát ra từ căn phòng làm việc của Lưu. Nàng bước tới, nhưngrùn chânvì sợbị nhiễm phóng xạ như bữa trước.
Tiếng rên rĩ trong phòng phát ra thực rõ. Cam không dám gọi, nàng cũng không dám gõ cừa. Lưu đã dặn nàng không được tới gần căn phòng đó, dù bất cứ chuyện gì xẩy ra. Bởi vì với sức nàng, không thế nào làm gì được, cho dù có tai nạn cho chàng, mà ngược lại khi Cam dính vô, chắc chắn nàng mang họa, không ai cứu được nàng.
Nhưng trong trường hợp này, không thế nào Cam yên tâm được. Nàng bứt đầu bứt cổ, đi lên đi xuống. Ngồi đứng không yên, và cuối eùng Cam nghĩ ra một cách. Nàng vội vàng mặc áo mưa vào, nai nịt cho thực gọn. Đi vòng ra mé hiên nhà, leo lên cây si truyền lên ìnái ngói. Cam định đúng vị trí phòng làm việc của Lưu, nhẹ nhàng gỡ một miếng ngói nhìn xuống dưới.
Trong phòng tối om om, Cam không nhìn thấy gì. Trời vẫn mưa như thác đổ. Nàng cố chịu lạnh, nhất định phải nhìn thấy những gì xẩy ra trong phòng. Bỗng một tia sét loé lên, Cam giật bắn mình nhìn rõ mọi vật trong phòng Lưu. Nàng tụt xuốn gngay, quên cả lắp miếngngói lại. Cam cắm cổ chạy một mạch thẳng về nhà, không dám nhìn lại phía sau nữa
Lưu đi rửa mặt, hương Thơm da thịt của Tú Quyên còn phảng phết đâu đây. Căn phòng nuôi Ma Ngải bây giờ có thể gọi là phòng ân ái, phòng của sự kết hợp yêu đương đoàn tụ. Tú Quyên nhất định phải là người tình muôn thủa của Lưu. Người bất diệt trong yêu thương tròn mộng.
Thơm cũngvừa tới, nàng ôm lấy chàng như chính thức là người tình công khai.
"Hôm nay trông anh tươi tĩnh hẳn lên, chắc tối qua anh ngủ được một giấc thật ngon phải không?"
Lưu ghì lấy nàng trong vòng tay siết chặt.
"Tối qua ahh mơ thấy được ngử với tiên, em có ghen không?"
Thơm cười khúc khích.
"Nếu đúng như vậy, chẳng những em không ghen mà còn quì bên cạnh thân thể hai người hầu hạ ân ái nữa."
Lưu cười ha hả.
"Em học được ở đâu cái kiểu nó cải lương đó?"
Thơln hôn lên môi Lưu nụ hôn thực dài, nàngthì thầm.
"Em học được trong tim anh, và chỉ nói với anh thôi."
Lưu bế bổng Thơln lên, nàng ôm lấy cổ chàng, nhắm mắt lại...
° ° °
Chiều về, Thơm đã ủi đồ, gói quà và kêu xe tận cửa chở Lưu qua Sàigon đi dự đám cưới. Dù sao thì chàng cũng là một Việt Kiều. Nhất định trong mắt những ngưới đồng hương thiếu may mắn của Lưu phải dành cho chàng một chỗ đứng xứng đáng. Mặc dù đó chỉ là giả tạo, ảo mộng nhất thời và ru ngủ chính bản thân.
Bước vào nhà hàng, Lưu ngạc nhiên chẳng có ai ngoài những thực khách tầm thường lác đác vài bàn. Chàng hỏi người quản lý mới biết tiệc cưới được đình lại vì cô dâu bất ngờ ngả bệnh trầm trọng.
Lưu ngạc nhiên tới thích thú. Chàngnghĩ không lý con Ma Ngải chẳng những giúp chàng ân ái với Tú Quyên trong giấc mơ, mà còn làm Cho nàng phát bệnh, ngăn cản đám cưới này nữa. Chàng quyết định tới nhà nàng hỏi thăm xem Tú Quyên đau ốm ra sao.
Căn nhà của ba má Tú Quyên chàng đã biết từ hồi còn ở bên Mỹ, khi cùng nàng đi gửi tiền hay quà về cho ông bà cụ. Ba má Tú Quyên ngạc nhiên nhìn thấy Lưu ôm quà cưới vô nhà.
Ông cụ nhận ra chàng ngay vì hồi đó Tú Quyên gửi nhiều hình ảnh của chàng về nhà. Lưu cũng không muốn nói dông dài, chỉ hỏi thăm qua loa, gửi quà cưới lại rồi xin phép vô nhà thương thăm Tú Quyên.
Chàng gặp nàng nằm bất động trên giưừng bệnh. Khuôn mặt nàng vẫn tươi rói như người đang ngử, hơi thở phập phồng, bộ ngực căng tròn dưới lớp áo nhà thương. Y tá cho biết từ hôm qua tới giờ vẫn thế, chưa ai kiếm ra được bệnh gì.
Bác sĩ không dám chữabậy nên chỉ tiếp nước biển khơi khơi và chờ đợi biến thái cũng như kết quả thí nghiện máu và nước tiểu.
Lưa ra về, lòng chàng tự nhiên thơ thới lạ lùng. Tình trạng này có khác gì Tú Quyên đã trở thành vợ chàng về đêm nữa đâu. Tối nay Ma Ngải lại đem nàng tới trong giấc mơ, con người thực của Tú Quyên sẽ bước qua ngưỡng cửa siêu linh để ân ái với Lưu hằng đêm.
Quả thực, cũng như tối qua. Con Ma Ngải sau khi hít máu. Nó lại nhìn Lưu và đưa chàng vào giấc ngử dễ dàng. Và rồi Tú Quyên lại hiện đến. Nàng như tỉnh như mơ, nhưng ái ân cuồng nhiệt. Bộ ngực nung núc, căng tròn và đứng thẳng làm Lưa mê man. Chàng không ngờ chĩ có vài chục ngày xa cách, da thịt Tú Quyên đã đẫy đà, đầy ắp tới mê người. Chàng vục mặt trên gò bồng đảo ấy mà rên lên
thích thú.
"Em... em... em... y.... ê.... u... ơi..."
Ngoài trời bỗngmưa thực lớn, giôngtốnổi dậybất ngờ. Tiếng gió rít lên qua cành cây đập vô mái ngói nghe tới rợn người. Cam choàng tỉnh, nàng ngơ ngác một hồi. Rụi mắt, thức dậy, tụt xuống giường. Cam đi ra nhà ngoài kiểm soát lại cửa nẻo, nàng bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng ai rên rỉ. Cam đi nhè nhẹ vô phòng ngủ Lưu. Nàng lật chiếc mền trên giường, không thấy chàng đâu. Kinh ngạc, Cam
mò ra nhà ngoài. Ánh sáng trong nhà lờ mờ qua cây đèn dầu nhỏ để trên bàn. Nàng lắng nghe tiếng rên rĩ và biết được phát ra từ căn phòng làm việc của Lưu. Nàng bước tới, nhưngrùn chânvì sợbị nhiễm phóng xạ như bữa trước.
Tiếng rên rĩ trong phòng phát ra thực rõ. Cam không dám gọi, nàng cũng không dám gõ cừa. Lưu đã dặn nàng không được tới gần căn phòng đó, dù bất cứ chuyện gì xẩy ra. Bởi vì với sức nàng, không thế nào làm gì được, cho dù có tai nạn cho chàng, mà ngược lại khi Cam dính vô, chắc chắn nàng mang họa, không ai cứu được nàng.
Nhưng trong trường hợp này, không thế nào Cam yên tâm được. Nàng bứt đầu bứt cổ, đi lên đi xuống. Ngồi đứng không yên, và cuối eùng Cam nghĩ ra một cách. Nàng vội vàng mặc áo mưa vào, nai nịt cho thực gọn. Đi vòng ra mé hiên nhà, leo lên cây si truyền lên ìnái ngói. Cam định đúng vị trí phòng làm việc của Lưu, nhẹ nhàng gỡ một miếng ngói nhìn xuống dưới.
Trong phòng tối om om, Cam không nhìn thấy gì. Trời vẫn mưa như thác đổ. Nàng cố chịu lạnh, nhất định phải nhìn thấy những gì xẩy ra trong phòng. Bỗng một tia sét loé lên, Cam giật bắn mình nhìn rõ mọi vật trong phòng Lưu. Nàng tụt xuốn gngay, quên cả lắp miếngngói lại. Cam cắm cổ chạy một mạch thẳng về nhà, không dám nhìn lại phía sau nữa
/30
|