"Chính là. . . . . . Cái này. . . . . ."
Anna đối với phản ứng Trương Tuấn thì bất ngờ, cô có chút ngạc nhiên nhìn anh.
"Cô sợ cổ?"
Có chút buồn cười nhìn Liền Tịch Tịch đang núp trên giường như một con thỏ trắng nhỏ điềm đạm mà đáng yêu, lông mày Trương Tuấn nhẹ nhàng nhăn, nói.
Hít sâu một hơi, Anna nhấc chân đi vào trong phòng.
Nếu là bình thường, cô tất nhiên sẽ không lựa chọn ý nghĩ rời đi. Hay nói cách khác, khi cô đối mặt với một người phụ nữ có cường thế, cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng là, người phụ nữ trước mắt này giống như là trời sinh có thể làm cho người khác thương tiếc.
Cô bắt đầu không hiểu nổi vì cái gì Trương Tuấn lại đối xử như thế với vợ của mình.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, anh chính là cố ý .
Bất quá, những điều này không liên quan gì đến cô, bởi vì, Trương Tuấn có thể cho cô tiền, cho nên, người phụ nữ kia đáng thương hay không, cô làm như không thấy.
Anna phối hợp làm cho Trương Tuấn rất hài lòng, anh lôi kéo cô quăng lên trên giường, Liền Tịch Tịch sợ tới mức lập tức từ trên giường đứng lên, đứng ở một bên, đem giường tặng cho hai người.
Tình huống như vậy đã không phải là lần đầu tiên, và là người chứng kiến việc này, làm cho tâm Liền Tịch Tịch giống như bị vật gì đó đè lên khiển cho cực kỳ khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Trương Tuấn thuần thục đem váy trên người Anna rút đi, kỹ xảo thuần thục nhắm vào khiến Anna hờn dỗi liên tục.
"Tuấn thiếu, không cần phải như vậy nha, người ta không thích bị người khác chằm chằm vào. . . . . ."
Đối với tình huống có bên thứ ba đang xem cuộc chiến như thế, Anna kín đáo phê bình.
"Anh thích là được."
Trương Tuấn nói, hung hăng cắn môi của cô, đem lời cô còn muốn nói ngăn lại ở trong miệng, khẽ khom người, Liền Tịch Tịch rõ ràng nghe được thanh âm Anna duyên dáng kêu ăn sâu vào xương cốt.
Kế tiếp một trận trận rên rỉ tựa như ma chú ở trong lỗ tai Liền Tịch Tịch không ngừng vờn quanh, làm cho cô đỏ mặt lan đến cổ, cảm giác nhục nhã chưa từng có trong cuộc đời đã đem lòng tự tôn cô chà đạp đến tan nát.
Cô một mực nhắm mắt lại lẳng lặng đứng ở một bên, cô không biết trong đầu mình nghĩ những thứ gì, có lẽ, cái gì cũng không có nghĩ đi.
Cô nhẹ nhàng tự nói với mình, cô sẽ rời đi anh, cô nhất định có cơ hội rời đi ma quỷ.
Chính là, cô như thế nào mới có thể thoát ly khỏi ma chưởng của anh ?
Anna đối với phản ứng Trương Tuấn thì bất ngờ, cô có chút ngạc nhiên nhìn anh.
"Cô sợ cổ?"
Có chút buồn cười nhìn Liền Tịch Tịch đang núp trên giường như một con thỏ trắng nhỏ điềm đạm mà đáng yêu, lông mày Trương Tuấn nhẹ nhàng nhăn, nói.
Hít sâu một hơi, Anna nhấc chân đi vào trong phòng.
Nếu là bình thường, cô tất nhiên sẽ không lựa chọn ý nghĩ rời đi. Hay nói cách khác, khi cô đối mặt với một người phụ nữ có cường thế, cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng là, người phụ nữ trước mắt này giống như là trời sinh có thể làm cho người khác thương tiếc.
Cô bắt đầu không hiểu nổi vì cái gì Trương Tuấn lại đối xử như thế với vợ của mình.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, anh chính là cố ý .
Bất quá, những điều này không liên quan gì đến cô, bởi vì, Trương Tuấn có thể cho cô tiền, cho nên, người phụ nữ kia đáng thương hay không, cô làm như không thấy.
Anna phối hợp làm cho Trương Tuấn rất hài lòng, anh lôi kéo cô quăng lên trên giường, Liền Tịch Tịch sợ tới mức lập tức từ trên giường đứng lên, đứng ở một bên, đem giường tặng cho hai người.
Tình huống như vậy đã không phải là lần đầu tiên, và là người chứng kiến việc này, làm cho tâm Liền Tịch Tịch giống như bị vật gì đó đè lên khiển cho cực kỳ khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Trương Tuấn thuần thục đem váy trên người Anna rút đi, kỹ xảo thuần thục nhắm vào khiến Anna hờn dỗi liên tục.
"Tuấn thiếu, không cần phải như vậy nha, người ta không thích bị người khác chằm chằm vào. . . . . ."
Đối với tình huống có bên thứ ba đang xem cuộc chiến như thế, Anna kín đáo phê bình.
"Anh thích là được."
Trương Tuấn nói, hung hăng cắn môi của cô, đem lời cô còn muốn nói ngăn lại ở trong miệng, khẽ khom người, Liền Tịch Tịch rõ ràng nghe được thanh âm Anna duyên dáng kêu ăn sâu vào xương cốt.
Kế tiếp một trận trận rên rỉ tựa như ma chú ở trong lỗ tai Liền Tịch Tịch không ngừng vờn quanh, làm cho cô đỏ mặt lan đến cổ, cảm giác nhục nhã chưa từng có trong cuộc đời đã đem lòng tự tôn cô chà đạp đến tan nát.
Cô một mực nhắm mắt lại lẳng lặng đứng ở một bên, cô không biết trong đầu mình nghĩ những thứ gì, có lẽ, cái gì cũng không có nghĩ đi.
Cô nhẹ nhàng tự nói với mình, cô sẽ rời đi anh, cô nhất định có cơ hội rời đi ma quỷ.
Chính là, cô như thế nào mới có thể thoát ly khỏi ma chưởng của anh ?
/95
|