Nụ cười trên mặt Giang Thanh Vân đông cứng lại, cô kinh ngạc nhìn anh.
Trình Trạm thản nhiên nói: “Tôi có bạn gái rồi, chỉ là mẹ tôi quá nhọc lòng thôi.”
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Trạm một hồi, sau đó nhấp một ngụm rượu, cười khan: “Vậy sao anh không nói với dì?”
“À, vẫn chưa đến lúc.”
Ý của Trình Trạm là Hướng Nguyệt Minh chưa muốn công khai mối quan hệ của hai người. Nếu anh nói với mẹ, mẹ anh nhất định sẽ làm mọi cách để gặp được Hướng Nguyệt Minh, thậm chí còn giục anh đưa cô về nhà.
Vì vậy, anh sẽ không nói bất cứ điều gì mà không có sự đồng ý của Hướng Nguyệt Minh.
Nhưng với những người khác, anh rất muốn công khai mình đã có đối tượng.
Giang Khanh vân sững người một lúc, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Chắc chỉ là bạn gái qua đường thôi, đương nhiên không thích hợp đưa đến trước mặt phụ huynh.
Nghĩ nghĩ, cô cười nhẹ: “Bạn gái anh có xinh không?”
Trình Trạm “có” một tiếng.
Giang Khanh Vân hiểu ra, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Cô quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài, hoa trong sân nở rộ, hương hoa thoang thoảng tràn vào.
Giang Khanh Vân liếc nhìn đại sảnh đông cứng người đang ăn uống linh đình, cô đề nghị với Trình Trạm: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Trình Trạm liếc mắt nhìn Triệu Minh Hủy, Triệu Minh Hủy đang nhìn anh, anh đành gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài sẽ yên tĩnh hơn.
Hai người đứng dậy đi ra ngoài, Giang Khanh Vân đi phía trước, Trình trạm ở phía sau cô, giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Sau khi ra ngoài, Trình Trạm dừng lại cách đó không xa.
Anh cụp mắt nhìn điện thoại, đã một ngày không nhận được tin nhắn của Hướng Nguyệt Minh.
Trình Trạm đang suy nghĩ, định gửi cho cô một tin nhắn thì nhận được cuộc gọi từ Đinh Thuyên.
“Alo.”
Giọng nói của Trình Trạm trầm thấp, bao trùm trong bóng đêm, nghe có chút gợi cảm cùng khiêu khích.
“Trình tổng, bản kế hoạch đã gửi vào hộp thư của ngài.”
Trình Tràm nói “ừm” một tiếng: “Đợi tôi về rồi nói sau.”
Đinh Thuyên nhắc nhở: “Chuyến bay ngày mai vào lúc chín giờ sáng.”
Trình Trạm phải đến Giang Thành, dự án lớn gần đây của công ty là ở vùng ngoại ô Giang Thành.
“Biết rồi.”
“ Còn việc gì nữa không?”
Đinh Thuyên thấp giọng nói: “Dự án điện ảnh và truyền hình mà ngài đã xem lần trước, tôi đã chào hỏi qua đạo diễn ở đây, họ hẹn khi nào quay lại sẽ bàn bạc sau.”
“Ừ.” Trình Trạm nói: “Nhân tiện, cậu hẹn trước với Bác Ngọc đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm lúc này mới chú ý tới Giang Khanh Vân đang đứng trước mặt mình.
Anh cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt rất nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Giang Khanh Vân gật đầu, mỉm cười và nói: “Em có một câu hỏi mang tính chất công việc muốn hỏi anh.”
Trình Trạm khó hiểu nhìn cô ta.
Giang Khanh Vân giải thích: “Em sẽ trở lại và phải tiếp quản công ty. Khoảng một thời gian nữa, em sẽ chính thức gia nhập công ty. Khi đó, bố em sẽ tổ chức tiệc tối. Anh sẽ đến chứ?”
Trình Trạm đút tay vào túi, nói một cách bình tĩnh: “Mẹ tôi sẽ đến.”
Khuôn mặt tươi cười của Giang Khanh Vân cứng đờ lại: “Dạ?”
Trình trạm thờ ơ nói: “Tôi không có thời gian.”
Giang Khanh Vân mỉm cười, cũng không ép anh.
“Nếu có thời gian, cho em chút mặt mũi đi.”
“Lúc đó nói sau.”
Trình Trạm không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, huống hồ là một người phụ nữ mà anh ấy không thân quen lắm.
Ngay cả khi đó là con gái của một người bạn của mẹ anh, cũng không nhất thiết phải cho mặt mũi.
Giang Khanh Vân gật đầu. Cô ngước nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm và cười nói: “Mặt trăng ở Trung Quốc sáng hơn nhiều so với ở nước ngoài.”
Trình Trạm ngước mắt lên.
Anh nhìn vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đêm, sáng vằng vặc.
Không biết nghĩ tới cái gì, Trình Trạm bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng là đẹp thật.”
Giang Khanh Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh rất thích mặt trăng?”
“Khá thích.”Giọng điệu Trình Trạm nhẹ nhàng hơn một chút, buông xuống sự lạnh nhạt xa lánh, hiển nhiên nguyện ý muốn nói chuyện có liên quan đến mặt trăng.
Giang Khanh Vân dừng một chút, mím môi nói: “Hôm nay thời tiết tốt, trăng cũng đẹp.”
“Ừm.”
Trình Trạm đáp lại.
Giang Khanh Vân nhìn anh: “Đúng rồi, lúc trước em có đọc một quyển sách, trong đó phân tích mặt trăng, nói mỗi hình dáng của mặt trăng đại diện cho mỗi kiểu tâm tình khác nhau, anh có hứng thú không?”
Trình Trạm đảo mắt: “Có loại sách như vậy sao?”
“Đương nhiên, có sách về các chòm sao, tại sao không có mặt trăng cơ chứ?”
Trình Trạm thản nhiên đáp lại: “Khá thú vị.”
Giang Khanh Vân tiếp tục trò chuyện về mặt trăng, cô phát hiện ra Trình Trạm lợi hại hơn cô tưởng tượng một chút.
Dù không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều là điểm mấu chốt.
Trò chuyện một lúc, Giang Khanh Vân nhìn anh: “Anh Trình Trạm.”
Cô chỉ tay: “Anh lấy hộ em hai ly nước trái cây được không?”
Cô cười nói: “Em đi giày cao gót lâu có chút nhức chân, không muốn đi.”
Trình Trạm nhìn cô vài giây rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Dù anh lạnh nhạt, nhưng ít ra vẫn phải có phong thái lịch lãm. Hơn nữa, hai người họ có quen biết nhau nên lấy hộ một ly nước trái cây cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Trình Trạm không ngờ rằng chỉ trong mười phút, cảnh hai người trò chuyện và lấy nước trái cây cho nhau đã bị người ngoài chụp lại đăng lên mạng, cư dân mạng bắt đầu xem ảnh và lan truyền lung tung.
Ngay khi Trình Trạm và Giang Khanh Vân bước vào nhà, Triệu Minh Hủy quay đầu nhìn anh: “Sao rồi?”
“Gì ạ?” Trình Trạm với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bà: “Mẹ, cô ấy có bạn trai rồi.”
Triệu Minh Hủy sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
“Vâng.”
Trình Trạm uống một ngụm nước trái cây: “Cho dù có hay không, con cũng không quan tâm.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại, bà có chút chán ghét nhìn anh, vừa định nói thì điện thoại di động của Trình Trạm vang lên.
Triệu Minh Hủy liếc mắt, nhướng mày hỏi: “Ai vậy?”
“Đinh Thuyên!”
“Về công ty sao?”
“Con không rõ lắm.”
Trình Trạm nhìn bà: “Con ra ngoài nghe điện thoại.”
Triệu Minh Hủy đang chào hỏi người khác, cười nói: “Tôi và con trai đi ra ngoài một lát.”
Hai mẹ con bước ra khỏi đại sảnh.
Trình Trạm trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Đinh Thuyền khốn khổ nhỏ giọng nói: “Trình tổng, ngài bị chụp ảnh rồi.”
Trình Trạm dừng một chút, híp mắt: “Là sao?”
“Những bức ảnh chụp ngài và cô Giang đang rất nổi tiếng. “
“Đã lộ bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng trước.”
Sắc mặt Trình Trạm lạnh xuống, trầm giọng nói: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
Đinh Thuyên hơi lo lắng: “Tôi đang cố gắng tìm cách xóa nó đi, nhưng nó đang ở trên hot search được nửa tiếng rồi, cái gì nên thấy hẳn mọi người đã thấy hết rồi.”
Trình Trạm suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không cần xóa nữa.”
Đinh Thuyên: “Trình tổng, ngài chắc chứ?”
“Ừ.” Trình Trạm bình tĩnh nói, phân tích: “Nếu xóa đi, mọi người sẽ suy nghĩ theo nhiều hướng tiêu cực. Đây chẳng qua là một tin tức không quan trọng và không đúng sự thật. Cứ giải quyết theo cách bình thường đi.”
“Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Triệu Minh Hủy kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy? Sắc mặt con khó coi vậy?”
Trình Trạm cúi đầu nhìn bà: “Mẹ.”
“Hả?” Triệu Minh Hủy lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, nhất thời có chút bất an: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”
Trình Trạm chậm rãi đề cập đến những điều trên Internet, cuối cùng nhắc nhở bà: “Mẹ đừng lo lắng về những điều này, con và Giang Khanh Vân là không thể, những người khác cũng vậy.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại, tức giận nhìn anh: “Vậy con dẫn bạn gái về nhà cho mẹ.”
“Con sẽ dẫn.”
Trình Trạm đột nhiên gật đầu: “Một khoảng thời gian nữa sẽ đưa cô ấy về giới thiệu với mẹ.”
Triệu Minh Hủy cả kinh, mở to mắt nhìn anh: “Con có bạn gái sao?”
Môi bà mấp máy, giống như phát hiện ra điều gì khác thường: “Có thật không?”
Trình Trạm: “…”
Anh bất lực: “Nhìn con giống người không tìm được bạn gái lắm sao?”
“Không phải.” Triệu Minh Hủy phản bác: “Chỉ là từ trước tới giờ con chưa bao giờ tỏ ra… thích phụ nữ.”
Dứt lời, Triệu Minh hủy vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Bà gần như đã chấp nhận việc con trai mình thích đàn ông.
Từ nhỏ, Trình Trạm không có bạn nữ xung quanh. Ngoại trừ những người quen thuộc, anh không để ý nhiều đến những người khác.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trình Trạm, bà có chút tò mò: “Con thật sự có bạn gái sao?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao con không nói trước?”
Triệu Minh Hủy lườm anh một cái: “Mẹ lo lắng lâu như vậy, nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện rồi.”
“…”
Trình Trạm im lặng một lúc, giải thích: “Vẫn chưa đến lúc.”
“Vậy khi nào mới đến lúc?”
Triệu Minh Hủy nhìn anh: “Hay là con chỉ yêu chơi chơi thôi?”
“Không.” Trình Trạm tỏ vẻ bất lực: “Mẹ, sao mẹ có thể suy nghĩ bậy bạ như vậy?”
Triệu Minh Hủy chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Không thể nào?”
Bà kinh ngạc nhìn con trai: “Hay là bạn gái con không thích con? Không muốn người khác biết con là bạn trai của con bé?”
Trình Trạm dừng một chút, đâm lao thì phải theo lao đáp lại: “Gần như vậy.”
Triệu Minh Hủy: “…”
Bà im lặng một lúc, sau đó vỗ vai Trình Tạm: “Vậy nhất định là do biểu hiện của con không đủ tốt, làm cho tốt đi.”
Trình Trạm không giải thích nhiều, nhàn nhạt đáp lại.
Đột nhiên,Triệu Minh Hủy nghĩ đến một điểm quan trọng. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Trạm, chỉ tay nói: “Vậy tại sao con không gọi điện thoại cho bạn gái con để giải thích về bức ảnh vừa rồi?”
Trình Trạm liếc nhìn chiếc điện thoại im lặng từ nãy, bình tĩnh nói: “Tí nữa về con nói sau.”
Triệu Minh Hủy bất mãn nhướng mày: “Mau giải thích đi.”
“Vâng.” Trình Trạm lại nói thêm: “Mẹ, mẹ đừng tò mò về cô ấy, con đã hứa với cô ấy là không được nói cho người ngoài biết.”
Triệu Minh Hủy nhìn vào mắt anh, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ muốn làm vậy không phải vì muốn tốt cho con sao?”
Bà bước vào nhà và nói với vẻ chán ghét: “Nếu mẹ biết bây giờ con đang có mối quan hệ ngầm thì mẹ đã không thèm quan tâm rồi.”
Trình Trạm: “…”
Anh đứng đó một lúc, liếc nhìn chiếc điện thoại di động vẫn không động tĩnh gì, sau khi suy nghĩ, anh đi theo Triệu Minh Hủy vào đại sảnh.
Về nhà rồi giải thích sau.
–
Khi Hướng Nguyệt Minh về đến nhà, trời vẫn còn sớm.
Cô nhìn một vòng, Trình Trạm vẫn chưa về. Cô đưa tay xoa xoa cổ, cảm thấy hơi mỏi nhức.
Hướng Nguyệt Minh đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng thay đồ và nhìn quanh. Trình Trạm đã tặng cho cô rất nhiều đồ.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, giọng nói của Trình Trạm từ bên ngoài vọng vào.
“Tại sao em lại ở đây?”
Hướng Nguyệt Minh quay lại nhìn anh, vẫn là bộ âu phục anh mặc khi đưa tin, anh cởi bộ âu phục khoác lên cổ tay, bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, trông có vẻ không được trang trọng lắm, có chút gợi cảm.
Cô từ từ nhìn lên, dừng ở cặp kính của anh.
Phát hiện ánh mắt của cô, Trình Trạm hơi nhướng mày: “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh thôi.”
Hướng Nguyệt Minh cười rạng rỡ: “Anh hôm nay đẹp trai thật.”
Trình Trạm cau mày, cảm thấy những lời cô nói không đúng lắm.
“Em đã xem tin tức rồi à?”
Anh hỏi thẳng.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, gật đầu: “Em xem rồi.”
Trình Trạm dừng lại, dựa vào tường và cúi đầu nhìn cô: “Sao em không chất vấn anh?”
“Chất vấn gì cơ?”
Hướng Nguyệt Minh lấy từ trong ngăn tủ ra hai bộ đồ ngủ, quay đầu nhìn anh: “Cái nào nhìn đẹp hơn?”
Trình Trạm ngước mắt lên, một bên là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, còn chiếc kia là váy ren trắng, gần như trong suốt.
Yết hầu của anh khẽ lăn, giọng trầm xuống một chút, khiêu khích: “Tối nay em muốn làm à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nháy mắt với anh: “Vâng, anh thích cái nào hơn.”
Trình Trạm thản nhiên nói: “Tôi có bạn gái rồi, chỉ là mẹ tôi quá nhọc lòng thôi.”
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Trạm một hồi, sau đó nhấp một ngụm rượu, cười khan: “Vậy sao anh không nói với dì?”
“À, vẫn chưa đến lúc.”
Ý của Trình Trạm là Hướng Nguyệt Minh chưa muốn công khai mối quan hệ của hai người. Nếu anh nói với mẹ, mẹ anh nhất định sẽ làm mọi cách để gặp được Hướng Nguyệt Minh, thậm chí còn giục anh đưa cô về nhà.
Vì vậy, anh sẽ không nói bất cứ điều gì mà không có sự đồng ý của Hướng Nguyệt Minh.
Nhưng với những người khác, anh rất muốn công khai mình đã có đối tượng.
Giang Khanh vân sững người một lúc, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Chắc chỉ là bạn gái qua đường thôi, đương nhiên không thích hợp đưa đến trước mặt phụ huynh.
Nghĩ nghĩ, cô cười nhẹ: “Bạn gái anh có xinh không?”
Trình Trạm “có” một tiếng.
Giang Khanh Vân hiểu ra, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Cô quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài, hoa trong sân nở rộ, hương hoa thoang thoảng tràn vào.
Giang Khanh Vân liếc nhìn đại sảnh đông cứng người đang ăn uống linh đình, cô đề nghị với Trình Trạm: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Trình Trạm liếc mắt nhìn Triệu Minh Hủy, Triệu Minh Hủy đang nhìn anh, anh đành gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài sẽ yên tĩnh hơn.
Hai người đứng dậy đi ra ngoài, Giang Khanh Vân đi phía trước, Trình trạm ở phía sau cô, giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Sau khi ra ngoài, Trình Trạm dừng lại cách đó không xa.
Anh cụp mắt nhìn điện thoại, đã một ngày không nhận được tin nhắn của Hướng Nguyệt Minh.
Trình Trạm đang suy nghĩ, định gửi cho cô một tin nhắn thì nhận được cuộc gọi từ Đinh Thuyên.
“Alo.”
Giọng nói của Trình Trạm trầm thấp, bao trùm trong bóng đêm, nghe có chút gợi cảm cùng khiêu khích.
“Trình tổng, bản kế hoạch đã gửi vào hộp thư của ngài.”
Trình Tràm nói “ừm” một tiếng: “Đợi tôi về rồi nói sau.”
Đinh Thuyên nhắc nhở: “Chuyến bay ngày mai vào lúc chín giờ sáng.”
Trình Trạm phải đến Giang Thành, dự án lớn gần đây của công ty là ở vùng ngoại ô Giang Thành.
“Biết rồi.”
“ Còn việc gì nữa không?”
Đinh Thuyên thấp giọng nói: “Dự án điện ảnh và truyền hình mà ngài đã xem lần trước, tôi đã chào hỏi qua đạo diễn ở đây, họ hẹn khi nào quay lại sẽ bàn bạc sau.”
“Ừ.” Trình Trạm nói: “Nhân tiện, cậu hẹn trước với Bác Ngọc đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm lúc này mới chú ý tới Giang Khanh Vân đang đứng trước mặt mình.
Anh cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt rất nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Giang Khanh Vân gật đầu, mỉm cười và nói: “Em có một câu hỏi mang tính chất công việc muốn hỏi anh.”
Trình Trạm khó hiểu nhìn cô ta.
Giang Khanh Vân giải thích: “Em sẽ trở lại và phải tiếp quản công ty. Khoảng một thời gian nữa, em sẽ chính thức gia nhập công ty. Khi đó, bố em sẽ tổ chức tiệc tối. Anh sẽ đến chứ?”
Trình Trạm đút tay vào túi, nói một cách bình tĩnh: “Mẹ tôi sẽ đến.”
Khuôn mặt tươi cười của Giang Khanh Vân cứng đờ lại: “Dạ?”
Trình trạm thờ ơ nói: “Tôi không có thời gian.”
Giang Khanh Vân mỉm cười, cũng không ép anh.
“Nếu có thời gian, cho em chút mặt mũi đi.”
“Lúc đó nói sau.”
Trình Trạm không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, huống hồ là một người phụ nữ mà anh ấy không thân quen lắm.
Ngay cả khi đó là con gái của một người bạn của mẹ anh, cũng không nhất thiết phải cho mặt mũi.
Giang Khanh Vân gật đầu. Cô ngước nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm và cười nói: “Mặt trăng ở Trung Quốc sáng hơn nhiều so với ở nước ngoài.”
Trình Trạm ngước mắt lên.
Anh nhìn vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đêm, sáng vằng vặc.
Không biết nghĩ tới cái gì, Trình Trạm bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng là đẹp thật.”
Giang Khanh Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh rất thích mặt trăng?”
“Khá thích.”Giọng điệu Trình Trạm nhẹ nhàng hơn một chút, buông xuống sự lạnh nhạt xa lánh, hiển nhiên nguyện ý muốn nói chuyện có liên quan đến mặt trăng.
Giang Khanh Vân dừng một chút, mím môi nói: “Hôm nay thời tiết tốt, trăng cũng đẹp.”
“Ừm.”
Trình Trạm đáp lại.
Giang Khanh Vân nhìn anh: “Đúng rồi, lúc trước em có đọc một quyển sách, trong đó phân tích mặt trăng, nói mỗi hình dáng của mặt trăng đại diện cho mỗi kiểu tâm tình khác nhau, anh có hứng thú không?”
Trình Trạm đảo mắt: “Có loại sách như vậy sao?”
“Đương nhiên, có sách về các chòm sao, tại sao không có mặt trăng cơ chứ?”
Trình Trạm thản nhiên đáp lại: “Khá thú vị.”
Giang Khanh Vân tiếp tục trò chuyện về mặt trăng, cô phát hiện ra Trình Trạm lợi hại hơn cô tưởng tượng một chút.
Dù không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều là điểm mấu chốt.
Trò chuyện một lúc, Giang Khanh Vân nhìn anh: “Anh Trình Trạm.”
Cô chỉ tay: “Anh lấy hộ em hai ly nước trái cây được không?”
Cô cười nói: “Em đi giày cao gót lâu có chút nhức chân, không muốn đi.”
Trình Trạm nhìn cô vài giây rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Dù anh lạnh nhạt, nhưng ít ra vẫn phải có phong thái lịch lãm. Hơn nữa, hai người họ có quen biết nhau nên lấy hộ một ly nước trái cây cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Trình Trạm không ngờ rằng chỉ trong mười phút, cảnh hai người trò chuyện và lấy nước trái cây cho nhau đã bị người ngoài chụp lại đăng lên mạng, cư dân mạng bắt đầu xem ảnh và lan truyền lung tung.
Ngay khi Trình Trạm và Giang Khanh Vân bước vào nhà, Triệu Minh Hủy quay đầu nhìn anh: “Sao rồi?”
“Gì ạ?” Trình Trạm với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bà: “Mẹ, cô ấy có bạn trai rồi.”
Triệu Minh Hủy sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
“Vâng.”
Trình Trạm uống một ngụm nước trái cây: “Cho dù có hay không, con cũng không quan tâm.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại, bà có chút chán ghét nhìn anh, vừa định nói thì điện thoại di động của Trình Trạm vang lên.
Triệu Minh Hủy liếc mắt, nhướng mày hỏi: “Ai vậy?”
“Đinh Thuyên!”
“Về công ty sao?”
“Con không rõ lắm.”
Trình Trạm nhìn bà: “Con ra ngoài nghe điện thoại.”
Triệu Minh Hủy đang chào hỏi người khác, cười nói: “Tôi và con trai đi ra ngoài một lát.”
Hai mẹ con bước ra khỏi đại sảnh.
Trình Trạm trả lời điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Đinh Thuyền khốn khổ nhỏ giọng nói: “Trình tổng, ngài bị chụp ảnh rồi.”
Trình Trạm dừng một chút, híp mắt: “Là sao?”
“Những bức ảnh chụp ngài và cô Giang đang rất nổi tiếng. “
“Đã lộ bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng trước.”
Sắc mặt Trình Trạm lạnh xuống, trầm giọng nói: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
Đinh Thuyên hơi lo lắng: “Tôi đang cố gắng tìm cách xóa nó đi, nhưng nó đang ở trên hot search được nửa tiếng rồi, cái gì nên thấy hẳn mọi người đã thấy hết rồi.”
Trình Trạm suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không cần xóa nữa.”
Đinh Thuyên: “Trình tổng, ngài chắc chứ?”
“Ừ.” Trình Trạm bình tĩnh nói, phân tích: “Nếu xóa đi, mọi người sẽ suy nghĩ theo nhiều hướng tiêu cực. Đây chẳng qua là một tin tức không quan trọng và không đúng sự thật. Cứ giải quyết theo cách bình thường đi.”
“Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Triệu Minh Hủy kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy? Sắc mặt con khó coi vậy?”
Trình Trạm cúi đầu nhìn bà: “Mẹ.”
“Hả?” Triệu Minh Hủy lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, nhất thời có chút bất an: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”
Trình Trạm chậm rãi đề cập đến những điều trên Internet, cuối cùng nhắc nhở bà: “Mẹ đừng lo lắng về những điều này, con và Giang Khanh Vân là không thể, những người khác cũng vậy.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại, tức giận nhìn anh: “Vậy con dẫn bạn gái về nhà cho mẹ.”
“Con sẽ dẫn.”
Trình Trạm đột nhiên gật đầu: “Một khoảng thời gian nữa sẽ đưa cô ấy về giới thiệu với mẹ.”
Triệu Minh Hủy cả kinh, mở to mắt nhìn anh: “Con có bạn gái sao?”
Môi bà mấp máy, giống như phát hiện ra điều gì khác thường: “Có thật không?”
Trình Trạm: “…”
Anh bất lực: “Nhìn con giống người không tìm được bạn gái lắm sao?”
“Không phải.” Triệu Minh Hủy phản bác: “Chỉ là từ trước tới giờ con chưa bao giờ tỏ ra… thích phụ nữ.”
Dứt lời, Triệu Minh hủy vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Bà gần như đã chấp nhận việc con trai mình thích đàn ông.
Từ nhỏ, Trình Trạm không có bạn nữ xung quanh. Ngoại trừ những người quen thuộc, anh không để ý nhiều đến những người khác.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trình Trạm, bà có chút tò mò: “Con thật sự có bạn gái sao?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao con không nói trước?”
Triệu Minh Hủy lườm anh một cái: “Mẹ lo lắng lâu như vậy, nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện rồi.”
“…”
Trình Trạm im lặng một lúc, giải thích: “Vẫn chưa đến lúc.”
“Vậy khi nào mới đến lúc?”
Triệu Minh Hủy nhìn anh: “Hay là con chỉ yêu chơi chơi thôi?”
“Không.” Trình Trạm tỏ vẻ bất lực: “Mẹ, sao mẹ có thể suy nghĩ bậy bạ như vậy?”
Triệu Minh Hủy chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Không thể nào?”
Bà kinh ngạc nhìn con trai: “Hay là bạn gái con không thích con? Không muốn người khác biết con là bạn trai của con bé?”
Trình Trạm dừng một chút, đâm lao thì phải theo lao đáp lại: “Gần như vậy.”
Triệu Minh Hủy: “…”
Bà im lặng một lúc, sau đó vỗ vai Trình Tạm: “Vậy nhất định là do biểu hiện của con không đủ tốt, làm cho tốt đi.”
Trình Trạm không giải thích nhiều, nhàn nhạt đáp lại.
Đột nhiên,Triệu Minh Hủy nghĩ đến một điểm quan trọng. Bà ngẩng đầu nhìn Trình Trạm, chỉ tay nói: “Vậy tại sao con không gọi điện thoại cho bạn gái con để giải thích về bức ảnh vừa rồi?”
Trình Trạm liếc nhìn chiếc điện thoại im lặng từ nãy, bình tĩnh nói: “Tí nữa về con nói sau.”
Triệu Minh Hủy bất mãn nhướng mày: “Mau giải thích đi.”
“Vâng.” Trình Trạm lại nói thêm: “Mẹ, mẹ đừng tò mò về cô ấy, con đã hứa với cô ấy là không được nói cho người ngoài biết.”
Triệu Minh Hủy nhìn vào mắt anh, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ muốn làm vậy không phải vì muốn tốt cho con sao?”
Bà bước vào nhà và nói với vẻ chán ghét: “Nếu mẹ biết bây giờ con đang có mối quan hệ ngầm thì mẹ đã không thèm quan tâm rồi.”
Trình Trạm: “…”
Anh đứng đó một lúc, liếc nhìn chiếc điện thoại di động vẫn không động tĩnh gì, sau khi suy nghĩ, anh đi theo Triệu Minh Hủy vào đại sảnh.
Về nhà rồi giải thích sau.
–
Khi Hướng Nguyệt Minh về đến nhà, trời vẫn còn sớm.
Cô nhìn một vòng, Trình Trạm vẫn chưa về. Cô đưa tay xoa xoa cổ, cảm thấy hơi mỏi nhức.
Hướng Nguyệt Minh đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng thay đồ và nhìn quanh. Trình Trạm đã tặng cho cô rất nhiều đồ.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, giọng nói của Trình Trạm từ bên ngoài vọng vào.
“Tại sao em lại ở đây?”
Hướng Nguyệt Minh quay lại nhìn anh, vẫn là bộ âu phục anh mặc khi đưa tin, anh cởi bộ âu phục khoác lên cổ tay, bên trong là áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, trông có vẻ không được trang trọng lắm, có chút gợi cảm.
Cô từ từ nhìn lên, dừng ở cặp kính của anh.
Phát hiện ánh mắt của cô, Trình Trạm hơi nhướng mày: “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh thôi.”
Hướng Nguyệt Minh cười rạng rỡ: “Anh hôm nay đẹp trai thật.”
Trình Trạm cau mày, cảm thấy những lời cô nói không đúng lắm.
“Em đã xem tin tức rồi à?”
Anh hỏi thẳng.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, gật đầu: “Em xem rồi.”
Trình Trạm dừng lại, dựa vào tường và cúi đầu nhìn cô: “Sao em không chất vấn anh?”
“Chất vấn gì cơ?”
Hướng Nguyệt Minh lấy từ trong ngăn tủ ra hai bộ đồ ngủ, quay đầu nhìn anh: “Cái nào nhìn đẹp hơn?”
Trình Trạm ngước mắt lên, một bên là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, còn chiếc kia là váy ren trắng, gần như trong suốt.
Yết hầu của anh khẽ lăn, giọng trầm xuống một chút, khiêu khích: “Tối nay em muốn làm à?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nháy mắt với anh: “Vâng, anh thích cái nào hơn.”
/65
|