Nuông chiều vợ ngốc tận trời

Chương 1: Bị mù, từ chối hôn ước

/1


Chương 01: Bị mù, từ chối hôn ước

Edit: Vô Ngã

Trong bóng đêm tỉnh lại, Cố Dĩnh Nhi chỉ cảm thấy đầu rất đau, cả người giống như bị xé rách, thân thể bị giam cầm, muốn động một cái cũng đã trở thành  một loại hy vọng xa vời, d;d;l;q;d bên tai vẫn có người đang nói rù rì không ngừng, về phần nói cái gì thì một chữ cô cũng không nghe rõ, xúc giác lạnh buốt mang theo ớn lạnh đang rong chơi trên đùi cô, muốn thoát khỏi lại bất lực.

Phút chốc, một trận đau đớn bén nhọn truyền từ chân đến, sương mù dày đặc trong đầu lập tức bị đẩy lui, chân Cố Dĩnh Nhi theo phản xạ ra sức đạp, tiếp theo truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng rên rỉ hỗn loạn, mắt Cố Dĩnh Nhi lập tức muốn mở ra.

Màu đen, ngoài màu đen, vẫn lại là mà đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tiếp theo liền nghe thấy một giọng nữ đầy lo lắng, cả người đã bị đối phương ôm vào trong lòng, "Dĩnh Nhi, con tỉnh rồi, thật tốt quá."

Nghe giọng nói xa lạ, trong mắt lại vẫn như cũ cái gì cũng không có, Cố Dĩnh Nhi không khỏi cảm thấy bối rối.

Cô làm sao vậy?

Không phải ngày hôm qua cô nhất thời nổi hứng chạy đến bờ biển đi bơi lội kết quả gặp thuỷ triều xuống, cả người cũng không thể khống chế bị thủy triều kéo ra biển sao, tại sao vừa tỉnh dậy liền đến nơi này, mà cô còn giống như. . . . . . Mù.

"Bà là ai?" Cố Dĩnh Nhi muốn tránh khỏi cái ôm này, lại mang theo một chút cảm giác tê dại, hoàn toàn nhúc nhích không được.

"Mẹ là mẹ con đây, Dĩnh Nhi, con làm sao vậy?" Cao Cầm căng thẳng đứng dậy, hai tay dán trên mặt Cố Dĩnh Nhi, lúc này mới phát hiện cặp mắt to xinh đẹp của con gái mình bây giờ không có bất kỳ tia sáng nào, tiêu cự cũng không có, thật giống như. . . . . .

Một dòng dự cảm không tốt từ trong lòng dâng lên, Cao Cầm cứng ngắc  vươn tay quơ quơ trước mắt Cố Dĩnh Nhi, không có phản ứng.

"Bác sĩ, ông mau đến xem xem." Ngu ngơ trong chốc lát, Cao Cầm vội vàng đỡ một bác sĩ vừa mới bị Cố Dĩnh Nhi gạt ngã đến, giọng nói gấp gáp, "Mắt của con gái tôi giống như có vấn đề rồi."

"Cố phu nhân, bà đừng vội, trước mắt để tôi nhìn xem." Vị bác sĩ kéo quần áo của mình cũng sắp bị xé nát, không nhanh không chậm đi lên phía trước, tay đẩy mí mắt của Cố Dĩnh Nhi ra, từ trong túi áo lấy ra một cái đèn pin nhỏ, chiếu chiếu, sau cùng lắc đầu, thở dài.

Cao Cầm vừa thấy bộ dáng này của vị bác sĩ liền biết tình huống không ổn, nhất thời trong đầu hồi hộp một trận.

"Bác sĩ, rốt cuộc con gái của tôi như thế nào?"

"Khi Cố tiểu thư xảy ra tai nạn xe làm thương tổn đến não, máu bầm chèn ép giây thần kinh thị giác ở trong đầu, mà còn, khi giải phẫu chúng tôi phát hiện một vụn thủy tinh nhỏ rơi vào trong mắt Cố tiểu thư, phỏng chừng, sau này mắt của Cố tiểu thư cũng không thể nhìn thấy cái gì rồi."

Cái gì cũng không nhìn thấy.

Ánh sáng trong mắt Cao Cầm trong nháy mắt tối sầm lại, thân thể vô lực tựa vào cột giường, răng cắn mu bàn tay, không để mình phát ra tiếng, chỉ là nước mắt vẫn không thể khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Rốt cuộc bà là ai?" Một bên Cố Dĩnh Nhi càng nghe càng mơ hồ.

Cô là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp ba mẹ mình, theo lời nói của viện trưởng cả nhà cô đều đã bị chôn vùi dưới đất trong một trận động đất, chỉ còn một mình cô còn sống, d;d;l;q;d tại sao bỗng chốc mẹ cô lại xuất hiện? Chẳng lẽ người đàn bà này nhận lầm người?

Mà còn nữa, cô nhớ rất rõ ràng, mình chính là khi đi bơi vô ý bị nhấn chìm, như thế nào lại biến thành xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc vị bác sĩ này là lang bâm ở đâu vậy, ngay cả việc đơn giản như vậy cũng nhìn không ra, thật kém cỏi.

Cao Cầm lập tức bị đông cứng, ngơ ngác khép hờ miệng, trên mu bàn tay trơn bóng xuất hiện một vết máu.

Con gái của bà không nhớ bà nữa.

"Bác sĩ. . . . . ." Bà kích động nhìn vị bác sĩ.

"Khi Cố tiểu thư xảy ra tai nạn xe đầu bị va chạm mạnh, cho nên đã mất trí nhớ rồi." Giọng nói vị bác sĩ nhàn nhạt không mang theo một tia gợn sóng truyền đến, "Loại tình huống này về y học cực kỳ phổ biến, có khả năng rất nhanh có thể khôi phục, cũng có khả năng cả đời này cũng không thể nhớ lại."

Trên giường, Cố Dĩnh Nhi nghe càng thêm mơ hồ.

Rõ ràng là cô nhớ tất cả mọi thứ, tại sao lại nói cô mất trí nhớ?

Chẳng lẽ bọn họ đã lầm chuyện gì?

"Khoan đã, bác sĩ, có phải ông lầm rồi không, rõ ràng tôi không có xảy ra tai nạn xe, cũng không có mất trí nhớ. . . . . . " Cố Dĩnh Nhi muốn đưa tay, nhưng vừa động liền động đến miệng vết thương trên người, đau làm cô hít vào một hơi.

"Dĩnh Nhi, con đừng động, nằm ngoan đi, nghe mẹ." Cao Cầm tiến lên đè Cố Dĩnh Nhi đang vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Bà cũng biết mất trí nhớ là xảy ra chuyện gì, trong trận tai nạn xe liên hoàn nghiêm trọng như vậy mà con gái của bà có thể nhặt về một cái mạng bà cũng đã cực kỳ may mắn, bây giờ quan trọng chính là làm con gái ổn định cảm xúc lại, cái khác thì để về sau hãy tính.

"Tôi. . . . . ." Cố Dĩnh Nhi mới vừa mở miệng đã bị Cao Cầm ấm giọng ngắt lời, "Ngoan nghỉ ngơi, đừng nói nữa, đợi lát nữa ba con sẽ tới."

Cố Dĩnh Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng thuốc ngủ đã bắt đầu có tác dụng, đầu trầm trầm, tinh thần có chút không rõ, chỉ có thể thành thành thật thật nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nước mắt bên khóe mắt biến mất, Cao Cầm cẩn thận đắp chăn cho Cố Dĩnh Nhi, thấp giọng nói, "Bác sĩ, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Trong hành lang bệnh viện đầy mùi nước sát trùng nồng đậm, gần phòng bệnh cao cấp cũng không có ai lui tới, lẳng lặng, ảm đạm, ánh sáng đèn chiếu lên sàn phản xạ ra một đường cong trong veo mà lạnh lùng.

"Bác sĩ, mắt của con gái tôi còn có thể khôi phục không?" Trên hành lang, hai tay của Cao Cầm nắm chặc, thần kinh căng đến cực điểm, trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.

Dĩnh Nhi có thể khôi phục trí nhớ hay không đó chỉ là việc phụ, bây giờ quan trọng nhất chính là mắt. Bây giờ nó mới vừa hai mươi mốt tuổi, mới tốt nghiệp đại học, mắt liền mù, như vậy sao này nó phải sống như thế nào đây, mới vừa rồi trong phòng bệnh hỏi chuyện không tốt ở mặt trước mặt Dĩnh Nhi, ngộ nhỡ. . . . . .

"Cái này trước mắt cũng không rõ lắm." Vị bác sĩ đã nhìn quen sinh tử đối với những chuyện này đã sớm không có cảm giác, giọng điệu nhạt nhẽo, "Nếu mắt của Cố tiểu thư chỉ là bị thương, d;d;l;q;d đổi giác mạc là có thể, chỉ là máu bầm tích tụ trong đầu của Cố tiểu thư có vẻ khó giải quyết, vừa vặn nằm trên giây thần kinh thị giác, mà vị trí lại còn cực kỳ sâu, lấy trình độ  y học bây giờ, cho dù là nước Mĩ cũng không có bệnh viện nào dám tiếp nhận cuộc giải phẫu này.

Oanh một tiếng.

Cao Cầm cảm thấy đầu óc lập tức liền trống rỗng, toàn bộ kiên cường mà bà đã ngụy trang vào lúc này toàn bộ đều sụp đổ, tựa vào vách tường lạnh lẽo hai tay che mặt khóc lên.

Con gái của bà. . . . . .

"Cố phu nhân, không nên quá thương tâm, tình huống của Cố tiểu thư bây giờ vẫn chưa ổn định lại, nói không chừng sẽ có chuyển biến." Thầy thuốc an ủi.

Kỳ thật đây chẳng qua là muốn tìm chút hy vọng, trên thực tế tình huống của Cố Dĩnh Nhi trong lòng mọi người lại có vài phần nắm rõ. Khi đưa vào bệnh viện đầu đều là máu, ở trong phòng cấp cứu một ngày một đêm mới đẩy ra, không ngừng phẫu thuật, hôn mê ba tháng hôm nay mới tỉnh lại, tình huống như bây giờ đã xem như rất không tệ, dù sao, trong trận tai nạn xe kia, cô là người duy nhất còn sống sót.

Chỉ là, có vài lời, mặc dù biết rõ mình nói sẽ không có tác dụng gì nhưng vị bác sĩ vẫn nói, đây là một phần trách nhiệm của bọn họ.

Chẳng qua, bây giờ Cao Cầm cái gì cũng đã nghe không vào, hoàn toàn đắm chìm trong bi thương khi con gái bị mù, câu nói kế tiếp của vị bác sĩ một chữ bà cũng không nghe thấy, mãi đến được một cái ôm quen thuộc ôm lấy Cao Cầm mới hoàn hồn.

"Bà xã." Cố Phong người cầm quyền cao nhất Cố thị đi tới, bước chân trầm trầm, một tay ôm bà xã của mình vào trong ngực, gắt gao, hơi hơi ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh màu đỏ tươi.

Mới vừa rồi ông cũng nghe tình huống của con gái mình bảy tám phần cũng đã rõ ràng.

Mắt mù.

Chuyện này quá tàn nhẫn, con gái của ông mới 21tuổi, vừa bước vào giai đoạn tốt đẹp nhất của đời người, không có thị giác, cô lấy cái gì để hưởng thụ cái thế giới rực rỡ này.

"Cám ơn bác sĩ." Cố Phong trầm thấp nói với vị bác sĩ đứng ở một bên, giọng nói khàn khàn.

Mặc kệ như thế nào, mỗi ngày đều phải trải qua, vì cái nhà này, vì bà xã và con gái, ông phải bình tỉnh, không thể hoảng loạn, không thể gấp gáp.

. . . . . .

Nhà họ Lãnh.

"Con nhất định phải cưới Dĩnh Nhi." Lãnh Thiên Thành đứng bên cạnh cửa sổ nói với con trai mình, kiên trì trong giọng nói không muốn bỏ qua.

"Không cưới." Lãnh Mộ Dương không quay đầu nhìn lá rụng nơi xa, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

"Con bé vì con mà bây giờ nằm ở trong bệnh viện sống chết không rõ, đối với điểm này con nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

"Con không bắt cô ấy làm như vậy, là chính cô ấy muốn." Ngữ khí của Lãnh Mộ Dương vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối.

Không nói đến tính cách của cô, bắt anh đi cưới một người mình không thích, làm sao có thể? Hơn nữa, cô gái kia không chỉ ái mộ hư vinh, mà còn tâm địa ác độc, người phụ nữ như vậy anh tuyệt đối không cưới.

"Con không cưới cũng phải cưới, lần này không phải do con chọn." Lãnh Thiên Thành quẳng xuống những lời này liền đóng cửa đi ra, tiếng va chạm lớn truyền thật xa trong không gian mùa đông yên tĩnh.

Lãnh Mộ Dương đứng ở tại chỗ, một đôi mắt đẹp đào hoa chứa đựng sương lạnh, con ngươi màu đen sâu thẩm quay cuồng.


/1

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status