Hình như có một chút lẫn lộn về xưng hô giữa LS – LTT, lúc thì anh – tôi lúc thì cậu – tôi, mình đã thống nhất là cậu – tôi nhưng không hiểu sao vẫn có nhiều lúc gõ nhầm mà không nhận ra, bạn nào để ý thì cm cho mình để mình vào sửa nha!
——-
Chương 31
“Điểm giống nhau?”
Lê Sóc có một cặp mắt vô cùng xinh đẹp, không lớn mà lại hẹp dài, thâm thúy dị thường, sau khi bỏ mắt kính xuống, ít đi mấy phần nghiêm khắc lão luyện, thêm mấy phần phong lưu hào phóng, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm tựa như có thể bị nhìn thấu trong nháy mắt.
Lý Trình Tú bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, ánh mắt bắt đầu khắp nơi đảo đảo khắp nơi.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã nổi lên một cơn mưa nhỏ, bên ngoài chỗ bọn họ ngồi là một cái đài phun nước, âm nhạc ôn nhu trầm tĩnh, nước mưa rơi tí tách lên mặt nước, thanh âm rõ ràng dễ nghe, thanh âm hùng hậu từ tính của Lê Sóc trịnh trọng vang lên ngay lúc đó, sau này khi Lý Trình Tú hồi tưởng lại, cậu vẫn cảm thấy đó vẫn là một đoạn văn nghe rất êm tai.
“Trình Tú, người tới cái tuổi này như tôi kiêng kỵ nhất chính là lãng phí thì giờ, bởi vì tuổi xuân đã không còn, làm chuyện gì cũng phải thừa dịp khi còn sớm, tránh bỏ lỡ cơ hội tốt rồi đến khi già lại phải hối hận. Thành thật mà nói, mấy tháng trước, tôi vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm, tôi đã đầu tư vào ba năm, còn cho rằng người ấy có thể làm bạn cả đời với mình, nhưng mà… Nói như thế nào đây, tâm tư người trẻ tuổi tôi cũng dần dần theo không kịp rồi. Tôi tin tưởng tính hướng của tôi ở công ty cũng không phải là bí mật gì, tôi có một đôi cha mẹ rất sáng suốt, tôi vẫn luôn muốn tìm một người nguyện ý sống chung một cách nghiêm túc với tôi. Cho nên hôm nay tôi mời cậu, muốn tìm hiểu cậu, tôi hy vọng như vậy sẽ không quá đột ngột nhưng mà tôi tin tưởng cậu cũng không thích vòng vo, đúng không?”
Lý Trình Tú áy náy không ngừng vặn ngón tay ở dưới bàn, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới Lê Sóc sẽ có cái ý này với mình, kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.
Trong mắt cậu, Lê Sóc là người ở trên cao, không thể leo tới. Mặc dù hắn đối nhân xử thế rất khiêm tốn lễ độ, nhưng một người không thể tìm ra khuyết điểm như vậy, rất dễ bị người ta coi thành thần tượng mà sùng bái.
Sao Lê Sóc lại có thể đi xuống bàn thờ chứ?
Cái này làm cho cậu sợ hãi không dứt.
Lê Sóc “phốc” một tiếng bật cười, ngón tay thon dài quơ quơ ở trước mắt cậu, “Cậu nhìn cậu xem, sợ đến vậy sao.”
Lý Trình Tú lúng túng lấy lại tinh thần, “Ông chủ...”
“Ấy, vừa mới nói xong, đừng gọi tôi là ông chủ, gọi tôi là Lê đại ca đi.”
Lý Trình Tú căng miệng mấy lần vẫn không dám không biết xấu hổ gọi như vậy, “Tôi, anh làm sao, biết, tôi là...”
Lê Sóc cố làm ra vẻ thần bí cười cười, “Đời này tôi đã thấy quá nhiều người, có phải là đồng loại hay không tất nhiên là có thể nhìn ra. Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên đưa cậu về nhà, tôi cũng chỉ là tốt bụng thôi. Không nghĩ tới, cậu lại tự động đưa tới trước mặt tôi, đây không phải là duyên phận sao.”
“Nhưng mà...”
“Làm sao, chẳng lẽ cậu đã có bạn trai?”
Lý Trình Tú mặt đỏ lên, vừa muốn mở miệng, điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu nhìn màn hình một cái, lập tức cầm điện thoại lên “Alo, Thiệu Quần...”
“Anh lại đi đâu vậy!” Thanh âm tràn đầy tức giận của Thiệu Quần vang lên từ đầu dây bên kia, chung quanh vốn rất an tĩnh, Lê Sóc lại ở gần cậu, tự nhiên nghe rất rõ ràng, không khỏi nhíu mày.
Mặt Lý Trình Tú một mảnh lúng túng, gật đầu xin lỗi với Lê Sóc một cái, đứng dậy đi tới trong góc.
“Thiệu Quần, cậu nghe tôi nói.”
“Bây giờ đã bảy giờ hơn rồi đó, anh có biết hay không, tôi đang rất đói bụng, vừa vào nhà một chút khí người cũng không có. Không phải đã bảo anh không tham gia mấy cái tụ họp ngu xuẩn rồi à?”
“Không phải tụ tập. Hôm nay đi tham gia, một cuộc kêu gọi đầu tư, lúc, trở lại, thì kẹt xe.”
“Cho dù là kẹt xe, thì hẳn là bây giờ anh cũng phải đang ở trong xe chứ, cơ mà thanh âm bên kia hình như không phải đang ở trong xe đâu.”
“Tôi đang ở, cùng...” Lý Trình Tú nhớ tới mỗi lần nhắc tới ông chủ của cậu, Thiệu Quần đều rất khinh thường, mặt lập tức sẽ trầm xuống, cậu không muốn bởi vì chuyện này mà khiến Thiệu Quần mất vui, liền tránh nặng tìm nhẹ nói, “Cùng đồng nghiệp, ăn cơm.”
Thanh âm của Thiệu Quần bên kia lập tức sắc bén hơn, “Đồng nghiệp gì? Nam hay nữ?”
Lý Trình Tú nhìn Lê Sóc một cái Lê Sóc, cắn răng một cái, “Đồng nghiệp... Rất nhiều, đồng nghiệp.”
Thiệu Quần giọng hơi chậm lại nhưng vẫn không chịu buông tha, “Anh con mẹ nó từ chức sớm đi, tôi mệt nhọc cả ngày, về nhà ngay cả bữa cơm cũng không có, rốt cuộc tôi ở với anh để làm cái gì hả?”
Lý Trình Tú căng thẳng trong lòng, cảm thấy Thiệu Quần nói hơi nặng lời.
Thiệu Quần đại khái cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, thở hổn hển nói, “Anh ở nơi nào, tôi đi đón anh.”
“Tôi... Tôi cũng không biết.”
“Hỏi nhân viên phục vụ một chút đi, nói địa chỉ cho tôi, bất kể anh đang ăn gì cũng không cho phép ăn thêm nữa, chờ tôi đến đưa anh đi ăn cơm cùng.”
“Nhưng mà...”
“Trình Tú, thức ăn của chúng ta được bưng lên rồi kia, thừa dịp còn nóng ăn chút đi, bụng tôi đói đến mức kêu rột rột nãy giờ rồi.” Một đạo âm thanh ôn nhu mập mờ đột nhiên chen vào, sống lưng Lý Trình Tú chợt lạnh, Thiệu Quần ở bên kia đột nhiên không phát ra âm thanh gì nữa.
“Tôi, tôi lập tức đi, qua.” Lý Trình Tú sợ hãi, vội vàng lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lê Sóc.
“Lý Trình Tú!” Thiệu Quần cắn răng nghiến lợi từ trong miệng nghiến ra ba chữ này, bực tức cúp điện thoại.
Lý Trình Tú ngây người nhìn điện thoại, muốn gọi lại lần nữa nhưng lại không dám, dù sao Thiệu Quần cũng đang tức giận.
Lê Sóc kéo cậu trở về trước bàn, “Tới, ăn cơm đi, đồ mà lạnh lên thì thật đáng tiếc.”
Lý Trình Tú vẫn tâm thần không yên, trên trán vẫn rịn đầy mồ hôi.
Lê Sóc kẹp món ăn thả vào bát cậu, “Trình Tú, cậu là một người ôn nhu, cậu xứng đáng có người tốt hơn, ít nhất cũng phải biết tôn trọng cậu.”
Lý Trình Tú giải thích, “Hắn chẳng qua, tính khí, có chút thất thường, thật ra thì hắn đối với tôi... Rất tốt.”
“Ồ, thật sao?” Lê Sóc ha ha cười nói, “Lời này nghe sao có chút miễn cưỡng? Cậu chẳng qua là ăn chung với đồng nghiệp một bữa cơm, hắn đã hô to gọi nhỏ với cậu rồi, này sao có thể được gọi là tôn trọng chứ?”
Lý Trình Tú sắc mặt dần dần nhợt nhạt hơn.
“Xin lỗi, tôi không nên xói mói chuyện của các cậu, chẳng qua là tôi cảm thấy một đoạn tình cảm nếu như thiếu đi sự tôn trọng và niềm tin, như vậy đây nhất định là mất cân bằng rồi. Một đoạn tình cảm đã mất cân bằng, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, cậu nói xem có đúng hay không?”
Lý Trình Tú trầm mặc ăn một miếng thức ăn, cảm thấy mùi vị không khác gì ăn phải hương nhang.
Lời của Lê Sóc tựa như một lời thức tỉnh người trong mộng, trước đây, cho tới bây giờ Lý Trình Tú cũng chưa từng nghĩ đến hai chữ “tôn trọng” này.
Cậu vẫn luôn ôm, hoặc có thể nói là mang tâm trạng biết ơn mà giữ gìn mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Quần. Có người có thể thích cậu, cùng cậu làm bạn, chỉ cần một điểm này thôi đã đủ khiến cậu cảm kích cả đời, huống chi là người ưu tú như Thiệu Quần, giữa cậu và Thiệu Quần giữa đã định trước không cân bằng.
Thiệu Quần tính khí không tốt, bá đạo vô lý, có lúc nói chuyện sẽ rất khó nghe, những thứ này đều rất tổn thương người khác. Nhưng Thiệu Quần cũng lúc có ôn nhu thân thiết, Thiệu Quần cho cậu chỗ ở, cho cậu học tập trở lại, cho cậu rất nhiều thứ tốt đẹp. Nói tóm lại, Thiệu Quần đối với cậu rất tốt. Cậu không nên quá tham lam, dù việc gìn giữ mối quan hệ này quả thực phải khiến cậu thỏa hiệp một số chuyện, nhưng cậu vẫn cảm thấy đáng giá. Giữa hai người bọn họ, Thiệu Quần tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu thiệt, vì vậy cậu phải tiếp tục bao dung cho Thiệu Quần, vì đoạn tình cảm không dễ có được trước mắt này.
Hơn nữa, nghĩ lại những chuyện vừa rồi, cậu cũng có sai, cậu đã nói dối Thiệu Quần.
Nghĩ tới đây, cậu càng không yên, áy náy nói với Lê Sóc, “Ông chủ, hay là tôi, về trước.”
Lê Sóc để đũa xuống, hơi cau mày, “Gấp như vậy? Cậu còn chưa ăn cơm nữa.”
Lý Trình Tú cũng cảm thấy rất xấu hổ, cậu muốn bao bữa ăn nữa, hy vọng có thể bày tỏ nỗi áy náy, vì vậy theo bản năng liếc nhìn giấy tình tiền ở bên cạnh. Nhưng mà giá tiền cũng quá kinh dị, con cua kia vậy mà lại có giá hơn hai ngàn, Lý Trình Tú nhất thời như mắc nghẹn ở cổ họng. Trước kia cậu làm việc ở khách sạn, nguyên liệu nấu ăn đắt tiền không phải là chưa từng thấy qua, nhưng đến khi thật sự muốn trả tiền mới phá lệ cảm thấy cái giá này thực sự là không thể chấp nhận được.
Gần 6tr8
Cậu nhìn con cua cà ri trước mắt, cảm thấy nếu như không ăn hết đồ trước mắt thật sự là lãng phí quá nhiều, điều đó càng khiến cậu cảm thấy áy náy hơn với Lê Sóc.
Vì vậy cậu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, tiếp tục ăn cơm với Lê Sóc.
Lê Sóc điều chỉnh chủ đề, đàm luận với Lý Trình Tú về thức ăn nơi đây, nhất thời làm dịu thành công bầu không khí khó xử giữa hai người.
Đến cuối bữa ăn, điện thoại Lý Trình Tú lại vang lên một lần nữa, lần này là một dãy số xa lạ.
“Xin chào?”
Giọng nói lạnh như băng của trợ lý Chu vang lên ở đầu dây bên kia, “Lý tiên sinh, xin hỏi là nhà hàng Pháp, nhà hàng Thái, nhà hàng nấu món Tương Giang hay là nhà hàng nấu món cay Tứ Xuyên?”
“Hả?” Lý Trình Tú bị hắn hỏi đến sửng sốt.
“Thiệu tổng bảo tôi xác định vị trí điện thoại di động của ngài, bây giờ ngài đang ở trong một cao ốc, có bốn nhà hàng, tôi đoán các ngài hẳn sẽ không ở Pizza Hut, cho nên, đến tột cùng là ngài đang ở đâu? Tôi sẽ nói cho Thiệu tổng, rất nhanh nữa hắn sẽ đến.”
Lý Trình Tú nhất thời cảm thấy sống lưng phát rét, run rẩy nói, “Nhà, nhà hàng Thái.”
“Cám ơn.” Bên kia sạch sẽ lưu loát cúp điện thoại.
Lý Trình Tú lo âu nhìn ngoài cửa sổ một chút, để đũa xuống, “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tôi, tôi phải đi.”
“Ấy?” Lê Sóc cầm khăn ăn lau miệng, “Tôi cũng ăn no, vậy thì chúng ta ăn món điểm tâm ngọt đi, nơi này có món điểm tâm ngọt làm từ dừa ăn ngon cực kỳ, cậu phải nếm thử một chút.” Vừa nói hắn vừa giơ tay lên gọi người phục vụ.
Lý Trình Tú ngăn cản không kịp, người phục vụ xoay người liền bưng tới cho bọn họ một món điểm tâm tinh xảo.
Lý Trình Tú đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn một chút điện thoại di động.
Lê Sóc cười nói, “Bạn trai của cậu muốn tới đón cậu sao?”
Lý Trình Tú gật đầu một cái.
“Đây là chuyện tốt a, tại sao cậu lại phải hồi hộp như vậy?”
“Tôi...”
Lê Sóc thở dài một cái, “Thật đáng tiếc, tôi rất có hảo cảm với cậu, vậy mà đã có người cướp trước một bước rồi, cơ mà...” Lê Sóc nháy mắt một cái, “Các cậu lại không kết hôn, cậu tùy thời đều có thể đổi ý mà không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào trước pháp luật.”
Lý Trình Tú sợ hãi khoát tay lia lịa, “Chúng tôi, chúng tôi đang rất tốt.”
Lê Sóc nhướn mày cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, “Trình Tú, mặc dù cướp người thương của người khác không phải là việc quân tử nên làm, nhưng mà bỏ tối theo sáng vẫn luôn là lựa chọn của người khôn ngoan, tôi tình nguyện làm tiểu nhân một lần để cho cậu làm người khôn ngoan, chẳng qua, không biết ý của cậu như thế nào thôi.”
Lý Trình Tú vừa muốn há mồm cãi lại, Lê Sóc đột nhiên giơ tay lên ngăn lời cậu, “Bổ sung một chuyện, tôi là người Mỹ gốc Hoa, tôi có thể dành cho người yêu của tôi, một cuộc hôn nhân chân chính, lúc đó cả hai đều sẽ được hưởng quyền lợi phổ thông như giữa vợ chồng bình thường vậy. Trình Tú, cậu có muốn cân nhắc bỏ qua vị bạn trai trẻ tuổi xung động này không?”
Lý Trình Tú bị hắn hỏi đến sửng sốt. Hôn nhân?
Lê Sóc thành khẩn nhìn cậu, “Trình Tú, mặc dù nói lời này còn quá sớm, nhưng tôi thật lòng cảm thấy, tôi sống chung với cậu rất phù hợp. Trên người cậu có loại khí chất rất đặc biệt, chẳng hạn như ôn hòa trầm tĩnh, chẳng hạn như cẩn thận tỉ mỉ, tất cả đều khiến tôi vô cùng ưa thích. Tôi là thật lòng, hy vọng có thể được hiểu biết rõ hơn về cậu.”
Lý Trình Tú mới vừa há miệng, Lê Sóc lại một lần nữa cắt đứt cậu, “Cậu đừng vội cự tuyệt tôi. Khi còn sống, một người có rất nhiều lựa chọn, có thể là đúng, có thể là sai, có thể phải đợi tới khi nhìn thấy kết quả rồi mới có thể hiểu rõ. Cho nên đừng vội cự tuyệt tôi, có lẽ hắn thật sự không phải là người phù hợp, có lẽ tôi mới là người ấy, ít nhất thì tôi sẽ là một người tình thành thục ôn nhu hơn hắn, tôi sẽ tôn trọng cậu. Chẳng lẽ cậu không tò mò, đến tột cùng là ai mới có thể cùng cậu chung sống cả đời sao?”
Lời nói của Lê Sóc, từng câu đều chạm vào lòng người, tuy không không nhọn hoắt chói tai nhưng vẫn khiến Lý Trình Tú chống đỡ không nổi.
Lý Trình Tú chỉ nghĩ tới việc trốn đi. Cậu bắt đầu mặc quần áo vào, “Cám ơn ông chủ, tôi đi đây.”
Mới vừa quàng khăn lên cổ xong, một tiếng quát chói tai liền vang dội khắp toàn bộ nhà hàng.
“Lý Trình Tú!”
Lý Trình Tú cả người run rẩy một cái, đảo mắt liền thấy Thiệu Quần đang nổi giận đùng đùng đi tới, sàn nhà bằng gỗ bị hắn đạp bịch bịch rất vang dội, mọi người trong nhà hàng đều rối rít nhìn qua.
Lý Trình Tú khẩn trương đứng lên tới, Lê Sóc nhíu mày, động tác ưu nhã đứng lên, hơi có vẻ dò xét nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần vừa nhìn thấy Lê Sóc cao lớn phong độ khí phách bên người Lý Trình Tú, hỏa khí trong ngực y như bị châm thuốc nổ vậy, đốt cả người hắn nóng bừng lên.
Ngay khi hắn cách họ chỉ còn vài mét, Lê Sóc đã đánh đòn phủ đầu đưa tay ra, cười lễ độ nói, “Tiểu đệ họ Lê, là sếp của Trình Tú, không biết tiên sinh họ gì?”
Thiệu Quần liều mạng đè nén quả đấm bản thân đang muốn vung ra, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền chuyển qua kéo cánh tay Lý Trình Tú, cả giận nói, “Rất nhiều đồng nghiệp? Hả? Anh học nói dối lúc nào vậy?”
Lê Sóc thu tay về, cũng không cảm thấy lúng túng, mà là tiến lên một bước rồi giải thích, “Mới vừa rồi quả thật còn có mấy người đồng nghiệp, nhưng mà mọi người đều đã đi về, tôi coi như là ông chủ, dù sao cũng phải lưu lại để trả tiền mà.”
Thiệu Quần nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, trợn mắt nhìn Lý Trình Tú, “Thật không?”
Lúc này cậu nào dám nói không, vội vàng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Lê Sóc.
Thiệu Quần híp mắt nhìn bàn ăn của họ một cái, nhìn như nào cũng giống như hai người này đang cùng nhau đi ăn tối vậy.
Lý Trình Tú khẩn trương đến nỗi tay không ngừng run rẩy.
Lê Sóc thản nhiên giải thích thay cậu lần nữa, “Vốn là ăn ở cái bàn lớn, nhưng mà sau khi mọi người về hết, nhà hàng đổi cho chúng tôi dùng bàn nhỏ, bàn lớn để lại cho những vị khách khác dùng.”
Lý Trình Tú vội vàng gật đầu một cái, yếu ớt kêu, “Thiệu Quần...”
Trong lòng Thiệu Quần vẫn tràn đầy nghi ngờ, hắn không muốn tin tưởng người đàn ông trơ tráo trước mắt.
Hắn kéo Lý Trình Tú một cái, lạnh nhạt nói, “Về nhà.” Vừa nói vừa kéo cậu ra khỏi nhà hàng.
Lý Trình Tú xin lỗi nhìn Lê Sóc một cái, vội vàng cúi đầu xuống, né tránh những ánh mắt đầy hoài nghi của mọi người đang nhìn về phía bọn họ.
Ra cửa rồi Lý Trình Tú mới nhớ ra mình mặc ít quần áo, lạnh đến nỗi cả người cậu cứ run lẩy bẩy lên.
Thiệu Quần dường như không phát hiện điểm này, không một tiếng động kéo Lý Trình Tú đi về phía bãi đậu xe.
Lý Trình Tú định hòa hoãn bầu không khí khẩn trương này một chút, “Thiệu Quần... Tôi đi ăn cùng cậu nhé.”
Thiệu Quần đột nhiên dừng bước, xoay người lại, mặt đầy một mảnh âm trầm không thèm che giấu, hắn dùng một tay bóp cằm Lý Trình Tú, nghiêm giọng nói, “Trở về rồi xử anh.”
Sắc mặt Lý Trình Tú lập tức tái nhợt hơn.
Ngay vào lúc này, thanh âm Lê Sóc từ xa xa lại vang lên lần nữa, “Trình Tú.”
Hai người đồng thời quay đầu, Lê Sóc khoác trên người một cái áo khoác làm bằng vải cashmere màu lạc đà, dù đang đi trong gió rét vẫn rất sang trọng. Hắn cầm áo khoác Lý Trình tú trong tay.
“Trình Tú, sao cậu lại quên áo khoác của mình vậy, cẩn thận bị cảm.” Lê Sóc nhìn cũng không thèm nhìn Thiệu Quần mặt đầy âm trầm, đưa cái áo choàng dài cho Lý Trình Tú.
Thiệu Quần đột nhiên đoạt lấy áo choàng dài, hung hãn ném nó xuống đất, sau đó đi lên túm lấy cổ áo của Lê Sóc, nheo mắt đe dọa, “Cách xa người của tao ra một chút.”
Lê Sóc không sợ hãi chút nào, ngược lại còn ưu nhã cười một tiếng, “Vậy cậu phải hết sức chú ý.”
Quả đấm của Thiệu Quần đã chuẩn bị ra tay, chỉ cần trong đầu động một ý liền trực tiếp vung qua, Lý Trình Tú vẫn đang một mực ở bên cạnh họ cẩn thận chú ý cử động của Thiệu Quần, vừa thấy hắn giơ cánh tay lên liền vội vàng nhào tới ôm cánh tay hắn, “Thiệu Quần, Thiệu Quần, đừng mà, đừng mà.” Đây chính là ông chủ của cậu, không phải mấy kẻ xấu bỉ ổi chung quanh
Lê Sóc giật cổ áo bị Thiệu Quần nắm lấy, vẫn ung dung vuốt phẳng lại cà vạt, cười với Lý Trình Tú rồi nói tiếp, “Trình Tú, gặp lại sau, chú ý giữ ấm đấy.” Nói xong liền nhanh nhẹn rời đi.
Thiệu Quần dùng sức vung tay lên, Lý Trình Tú bị hắn quăng xuống đất. Hắn xoay người lại một cước đá lên xe của mình, lưu loát làm cho thân xe lập tức tróc một mảng lớn.
Thiệu Quần nhấc Lý Trình Tú bị ngã đang không ngừng mơ hồ Lý Trình Tú từ dưới đất lên, nhét vào trong xe, một cước nhấn chân ga phóng vùn vụt ra khỏi bãi đậu xe.
——-
Chương 31
“Điểm giống nhau?”
Lê Sóc có một cặp mắt vô cùng xinh đẹp, không lớn mà lại hẹp dài, thâm thúy dị thường, sau khi bỏ mắt kính xuống, ít đi mấy phần nghiêm khắc lão luyện, thêm mấy phần phong lưu hào phóng, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm tựa như có thể bị nhìn thấu trong nháy mắt.
Lý Trình Tú bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, ánh mắt bắt đầu khắp nơi đảo đảo khắp nơi.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã nổi lên một cơn mưa nhỏ, bên ngoài chỗ bọn họ ngồi là một cái đài phun nước, âm nhạc ôn nhu trầm tĩnh, nước mưa rơi tí tách lên mặt nước, thanh âm rõ ràng dễ nghe, thanh âm hùng hậu từ tính của Lê Sóc trịnh trọng vang lên ngay lúc đó, sau này khi Lý Trình Tú hồi tưởng lại, cậu vẫn cảm thấy đó vẫn là một đoạn văn nghe rất êm tai.
“Trình Tú, người tới cái tuổi này như tôi kiêng kỵ nhất chính là lãng phí thì giờ, bởi vì tuổi xuân đã không còn, làm chuyện gì cũng phải thừa dịp khi còn sớm, tránh bỏ lỡ cơ hội tốt rồi đến khi già lại phải hối hận. Thành thật mà nói, mấy tháng trước, tôi vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm, tôi đã đầu tư vào ba năm, còn cho rằng người ấy có thể làm bạn cả đời với mình, nhưng mà… Nói như thế nào đây, tâm tư người trẻ tuổi tôi cũng dần dần theo không kịp rồi. Tôi tin tưởng tính hướng của tôi ở công ty cũng không phải là bí mật gì, tôi có một đôi cha mẹ rất sáng suốt, tôi vẫn luôn muốn tìm một người nguyện ý sống chung một cách nghiêm túc với tôi. Cho nên hôm nay tôi mời cậu, muốn tìm hiểu cậu, tôi hy vọng như vậy sẽ không quá đột ngột nhưng mà tôi tin tưởng cậu cũng không thích vòng vo, đúng không?”
Lý Trình Tú áy náy không ngừng vặn ngón tay ở dưới bàn, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới Lê Sóc sẽ có cái ý này với mình, kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt.
Trong mắt cậu, Lê Sóc là người ở trên cao, không thể leo tới. Mặc dù hắn đối nhân xử thế rất khiêm tốn lễ độ, nhưng một người không thể tìm ra khuyết điểm như vậy, rất dễ bị người ta coi thành thần tượng mà sùng bái.
Sao Lê Sóc lại có thể đi xuống bàn thờ chứ?
Cái này làm cho cậu sợ hãi không dứt.
Lê Sóc “phốc” một tiếng bật cười, ngón tay thon dài quơ quơ ở trước mắt cậu, “Cậu nhìn cậu xem, sợ đến vậy sao.”
Lý Trình Tú lúng túng lấy lại tinh thần, “Ông chủ...”
“Ấy, vừa mới nói xong, đừng gọi tôi là ông chủ, gọi tôi là Lê đại ca đi.”
Lý Trình Tú căng miệng mấy lần vẫn không dám không biết xấu hổ gọi như vậy, “Tôi, anh làm sao, biết, tôi là...”
Lê Sóc cố làm ra vẻ thần bí cười cười, “Đời này tôi đã thấy quá nhiều người, có phải là đồng loại hay không tất nhiên là có thể nhìn ra. Thật ra thì ngay từ lần đầu tiên đưa cậu về nhà, tôi cũng chỉ là tốt bụng thôi. Không nghĩ tới, cậu lại tự động đưa tới trước mặt tôi, đây không phải là duyên phận sao.”
“Nhưng mà...”
“Làm sao, chẳng lẽ cậu đã có bạn trai?”
Lý Trình Tú mặt đỏ lên, vừa muốn mở miệng, điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu nhìn màn hình một cái, lập tức cầm điện thoại lên “Alo, Thiệu Quần...”
“Anh lại đi đâu vậy!” Thanh âm tràn đầy tức giận của Thiệu Quần vang lên từ đầu dây bên kia, chung quanh vốn rất an tĩnh, Lê Sóc lại ở gần cậu, tự nhiên nghe rất rõ ràng, không khỏi nhíu mày.
Mặt Lý Trình Tú một mảnh lúng túng, gật đầu xin lỗi với Lê Sóc một cái, đứng dậy đi tới trong góc.
“Thiệu Quần, cậu nghe tôi nói.”
“Bây giờ đã bảy giờ hơn rồi đó, anh có biết hay không, tôi đang rất đói bụng, vừa vào nhà một chút khí người cũng không có. Không phải đã bảo anh không tham gia mấy cái tụ họp ngu xuẩn rồi à?”
“Không phải tụ tập. Hôm nay đi tham gia, một cuộc kêu gọi đầu tư, lúc, trở lại, thì kẹt xe.”
“Cho dù là kẹt xe, thì hẳn là bây giờ anh cũng phải đang ở trong xe chứ, cơ mà thanh âm bên kia hình như không phải đang ở trong xe đâu.”
“Tôi đang ở, cùng...” Lý Trình Tú nhớ tới mỗi lần nhắc tới ông chủ của cậu, Thiệu Quần đều rất khinh thường, mặt lập tức sẽ trầm xuống, cậu không muốn bởi vì chuyện này mà khiến Thiệu Quần mất vui, liền tránh nặng tìm nhẹ nói, “Cùng đồng nghiệp, ăn cơm.”
Thanh âm của Thiệu Quần bên kia lập tức sắc bén hơn, “Đồng nghiệp gì? Nam hay nữ?”
Lý Trình Tú nhìn Lê Sóc một cái Lê Sóc, cắn răng một cái, “Đồng nghiệp... Rất nhiều, đồng nghiệp.”
Thiệu Quần giọng hơi chậm lại nhưng vẫn không chịu buông tha, “Anh con mẹ nó từ chức sớm đi, tôi mệt nhọc cả ngày, về nhà ngay cả bữa cơm cũng không có, rốt cuộc tôi ở với anh để làm cái gì hả?”
Lý Trình Tú căng thẳng trong lòng, cảm thấy Thiệu Quần nói hơi nặng lời.
Thiệu Quần đại khái cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, thở hổn hển nói, “Anh ở nơi nào, tôi đi đón anh.”
“Tôi... Tôi cũng không biết.”
“Hỏi nhân viên phục vụ một chút đi, nói địa chỉ cho tôi, bất kể anh đang ăn gì cũng không cho phép ăn thêm nữa, chờ tôi đến đưa anh đi ăn cơm cùng.”
“Nhưng mà...”
“Trình Tú, thức ăn của chúng ta được bưng lên rồi kia, thừa dịp còn nóng ăn chút đi, bụng tôi đói đến mức kêu rột rột nãy giờ rồi.” Một đạo âm thanh ôn nhu mập mờ đột nhiên chen vào, sống lưng Lý Trình Tú chợt lạnh, Thiệu Quần ở bên kia đột nhiên không phát ra âm thanh gì nữa.
“Tôi, tôi lập tức đi, qua.” Lý Trình Tú sợ hãi, vội vàng lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Lê Sóc.
“Lý Trình Tú!” Thiệu Quần cắn răng nghiến lợi từ trong miệng nghiến ra ba chữ này, bực tức cúp điện thoại.
Lý Trình Tú ngây người nhìn điện thoại, muốn gọi lại lần nữa nhưng lại không dám, dù sao Thiệu Quần cũng đang tức giận.
Lê Sóc kéo cậu trở về trước bàn, “Tới, ăn cơm đi, đồ mà lạnh lên thì thật đáng tiếc.”
Lý Trình Tú vẫn tâm thần không yên, trên trán vẫn rịn đầy mồ hôi.
Lê Sóc kẹp món ăn thả vào bát cậu, “Trình Tú, cậu là một người ôn nhu, cậu xứng đáng có người tốt hơn, ít nhất cũng phải biết tôn trọng cậu.”
Lý Trình Tú giải thích, “Hắn chẳng qua, tính khí, có chút thất thường, thật ra thì hắn đối với tôi... Rất tốt.”
“Ồ, thật sao?” Lê Sóc ha ha cười nói, “Lời này nghe sao có chút miễn cưỡng? Cậu chẳng qua là ăn chung với đồng nghiệp một bữa cơm, hắn đã hô to gọi nhỏ với cậu rồi, này sao có thể được gọi là tôn trọng chứ?”
Lý Trình Tú sắc mặt dần dần nhợt nhạt hơn.
“Xin lỗi, tôi không nên xói mói chuyện của các cậu, chẳng qua là tôi cảm thấy một đoạn tình cảm nếu như thiếu đi sự tôn trọng và niềm tin, như vậy đây nhất định là mất cân bằng rồi. Một đoạn tình cảm đã mất cân bằng, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, cậu nói xem có đúng hay không?”
Lý Trình Tú trầm mặc ăn một miếng thức ăn, cảm thấy mùi vị không khác gì ăn phải hương nhang.
Lời của Lê Sóc tựa như một lời thức tỉnh người trong mộng, trước đây, cho tới bây giờ Lý Trình Tú cũng chưa từng nghĩ đến hai chữ “tôn trọng” này.
Cậu vẫn luôn ôm, hoặc có thể nói là mang tâm trạng biết ơn mà giữ gìn mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Quần. Có người có thể thích cậu, cùng cậu làm bạn, chỉ cần một điểm này thôi đã đủ khiến cậu cảm kích cả đời, huống chi là người ưu tú như Thiệu Quần, giữa cậu và Thiệu Quần giữa đã định trước không cân bằng.
Thiệu Quần tính khí không tốt, bá đạo vô lý, có lúc nói chuyện sẽ rất khó nghe, những thứ này đều rất tổn thương người khác. Nhưng Thiệu Quần cũng lúc có ôn nhu thân thiết, Thiệu Quần cho cậu chỗ ở, cho cậu học tập trở lại, cho cậu rất nhiều thứ tốt đẹp. Nói tóm lại, Thiệu Quần đối với cậu rất tốt. Cậu không nên quá tham lam, dù việc gìn giữ mối quan hệ này quả thực phải khiến cậu thỏa hiệp một số chuyện, nhưng cậu vẫn cảm thấy đáng giá. Giữa hai người bọn họ, Thiệu Quần tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu thiệt, vì vậy cậu phải tiếp tục bao dung cho Thiệu Quần, vì đoạn tình cảm không dễ có được trước mắt này.
Hơn nữa, nghĩ lại những chuyện vừa rồi, cậu cũng có sai, cậu đã nói dối Thiệu Quần.
Nghĩ tới đây, cậu càng không yên, áy náy nói với Lê Sóc, “Ông chủ, hay là tôi, về trước.”
Lê Sóc để đũa xuống, hơi cau mày, “Gấp như vậy? Cậu còn chưa ăn cơm nữa.”
Lý Trình Tú cũng cảm thấy rất xấu hổ, cậu muốn bao bữa ăn nữa, hy vọng có thể bày tỏ nỗi áy náy, vì vậy theo bản năng liếc nhìn giấy tình tiền ở bên cạnh. Nhưng mà giá tiền cũng quá kinh dị, con cua kia vậy mà lại có giá hơn hai ngàn, Lý Trình Tú nhất thời như mắc nghẹn ở cổ họng. Trước kia cậu làm việc ở khách sạn, nguyên liệu nấu ăn đắt tiền không phải là chưa từng thấy qua, nhưng đến khi thật sự muốn trả tiền mới phá lệ cảm thấy cái giá này thực sự là không thể chấp nhận được.
Gần 6tr8
Cậu nhìn con cua cà ri trước mắt, cảm thấy nếu như không ăn hết đồ trước mắt thật sự là lãng phí quá nhiều, điều đó càng khiến cậu cảm thấy áy náy hơn với Lê Sóc.
Vì vậy cậu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, tiếp tục ăn cơm với Lê Sóc.
Lê Sóc điều chỉnh chủ đề, đàm luận với Lý Trình Tú về thức ăn nơi đây, nhất thời làm dịu thành công bầu không khí khó xử giữa hai người.
Đến cuối bữa ăn, điện thoại Lý Trình Tú lại vang lên một lần nữa, lần này là một dãy số xa lạ.
“Xin chào?”
Giọng nói lạnh như băng của trợ lý Chu vang lên ở đầu dây bên kia, “Lý tiên sinh, xin hỏi là nhà hàng Pháp, nhà hàng Thái, nhà hàng nấu món Tương Giang hay là nhà hàng nấu món cay Tứ Xuyên?”
“Hả?” Lý Trình Tú bị hắn hỏi đến sửng sốt.
“Thiệu tổng bảo tôi xác định vị trí điện thoại di động của ngài, bây giờ ngài đang ở trong một cao ốc, có bốn nhà hàng, tôi đoán các ngài hẳn sẽ không ở Pizza Hut, cho nên, đến tột cùng là ngài đang ở đâu? Tôi sẽ nói cho Thiệu tổng, rất nhanh nữa hắn sẽ đến.”
Lý Trình Tú nhất thời cảm thấy sống lưng phát rét, run rẩy nói, “Nhà, nhà hàng Thái.”
“Cám ơn.” Bên kia sạch sẽ lưu loát cúp điện thoại.
Lý Trình Tú lo âu nhìn ngoài cửa sổ một chút, để đũa xuống, “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tôi, tôi phải đi.”
“Ấy?” Lê Sóc cầm khăn ăn lau miệng, “Tôi cũng ăn no, vậy thì chúng ta ăn món điểm tâm ngọt đi, nơi này có món điểm tâm ngọt làm từ dừa ăn ngon cực kỳ, cậu phải nếm thử một chút.” Vừa nói hắn vừa giơ tay lên gọi người phục vụ.
Lý Trình Tú ngăn cản không kịp, người phục vụ xoay người liền bưng tới cho bọn họ một món điểm tâm tinh xảo.
Lý Trình Tú đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn một chút điện thoại di động.
Lê Sóc cười nói, “Bạn trai của cậu muốn tới đón cậu sao?”
Lý Trình Tú gật đầu một cái.
“Đây là chuyện tốt a, tại sao cậu lại phải hồi hộp như vậy?”
“Tôi...”
Lê Sóc thở dài một cái, “Thật đáng tiếc, tôi rất có hảo cảm với cậu, vậy mà đã có người cướp trước một bước rồi, cơ mà...” Lê Sóc nháy mắt một cái, “Các cậu lại không kết hôn, cậu tùy thời đều có thể đổi ý mà không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào trước pháp luật.”
Lý Trình Tú sợ hãi khoát tay lia lịa, “Chúng tôi, chúng tôi đang rất tốt.”
Lê Sóc nhướn mày cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, “Trình Tú, mặc dù cướp người thương của người khác không phải là việc quân tử nên làm, nhưng mà bỏ tối theo sáng vẫn luôn là lựa chọn của người khôn ngoan, tôi tình nguyện làm tiểu nhân một lần để cho cậu làm người khôn ngoan, chẳng qua, không biết ý của cậu như thế nào thôi.”
Lý Trình Tú vừa muốn há mồm cãi lại, Lê Sóc đột nhiên giơ tay lên ngăn lời cậu, “Bổ sung một chuyện, tôi là người Mỹ gốc Hoa, tôi có thể dành cho người yêu của tôi, một cuộc hôn nhân chân chính, lúc đó cả hai đều sẽ được hưởng quyền lợi phổ thông như giữa vợ chồng bình thường vậy. Trình Tú, cậu có muốn cân nhắc bỏ qua vị bạn trai trẻ tuổi xung động này không?”
Lý Trình Tú bị hắn hỏi đến sửng sốt. Hôn nhân?
Lê Sóc thành khẩn nhìn cậu, “Trình Tú, mặc dù nói lời này còn quá sớm, nhưng tôi thật lòng cảm thấy, tôi sống chung với cậu rất phù hợp. Trên người cậu có loại khí chất rất đặc biệt, chẳng hạn như ôn hòa trầm tĩnh, chẳng hạn như cẩn thận tỉ mỉ, tất cả đều khiến tôi vô cùng ưa thích. Tôi là thật lòng, hy vọng có thể được hiểu biết rõ hơn về cậu.”
Lý Trình Tú mới vừa há miệng, Lê Sóc lại một lần nữa cắt đứt cậu, “Cậu đừng vội cự tuyệt tôi. Khi còn sống, một người có rất nhiều lựa chọn, có thể là đúng, có thể là sai, có thể phải đợi tới khi nhìn thấy kết quả rồi mới có thể hiểu rõ. Cho nên đừng vội cự tuyệt tôi, có lẽ hắn thật sự không phải là người phù hợp, có lẽ tôi mới là người ấy, ít nhất thì tôi sẽ là một người tình thành thục ôn nhu hơn hắn, tôi sẽ tôn trọng cậu. Chẳng lẽ cậu không tò mò, đến tột cùng là ai mới có thể cùng cậu chung sống cả đời sao?”
Lời nói của Lê Sóc, từng câu đều chạm vào lòng người, tuy không không nhọn hoắt chói tai nhưng vẫn khiến Lý Trình Tú chống đỡ không nổi.
Lý Trình Tú chỉ nghĩ tới việc trốn đi. Cậu bắt đầu mặc quần áo vào, “Cám ơn ông chủ, tôi đi đây.”
Mới vừa quàng khăn lên cổ xong, một tiếng quát chói tai liền vang dội khắp toàn bộ nhà hàng.
“Lý Trình Tú!”
Lý Trình Tú cả người run rẩy một cái, đảo mắt liền thấy Thiệu Quần đang nổi giận đùng đùng đi tới, sàn nhà bằng gỗ bị hắn đạp bịch bịch rất vang dội, mọi người trong nhà hàng đều rối rít nhìn qua.
Lý Trình Tú khẩn trương đứng lên tới, Lê Sóc nhíu mày, động tác ưu nhã đứng lên, hơi có vẻ dò xét nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần vừa nhìn thấy Lê Sóc cao lớn phong độ khí phách bên người Lý Trình Tú, hỏa khí trong ngực y như bị châm thuốc nổ vậy, đốt cả người hắn nóng bừng lên.
Ngay khi hắn cách họ chỉ còn vài mét, Lê Sóc đã đánh đòn phủ đầu đưa tay ra, cười lễ độ nói, “Tiểu đệ họ Lê, là sếp của Trình Tú, không biết tiên sinh họ gì?”
Thiệu Quần liều mạng đè nén quả đấm bản thân đang muốn vung ra, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền chuyển qua kéo cánh tay Lý Trình Tú, cả giận nói, “Rất nhiều đồng nghiệp? Hả? Anh học nói dối lúc nào vậy?”
Lê Sóc thu tay về, cũng không cảm thấy lúng túng, mà là tiến lên một bước rồi giải thích, “Mới vừa rồi quả thật còn có mấy người đồng nghiệp, nhưng mà mọi người đều đã đi về, tôi coi như là ông chủ, dù sao cũng phải lưu lại để trả tiền mà.”
Thiệu Quần nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, trợn mắt nhìn Lý Trình Tú, “Thật không?”
Lúc này cậu nào dám nói không, vội vàng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Lê Sóc.
Thiệu Quần híp mắt nhìn bàn ăn của họ một cái, nhìn như nào cũng giống như hai người này đang cùng nhau đi ăn tối vậy.
Lý Trình Tú khẩn trương đến nỗi tay không ngừng run rẩy.
Lê Sóc thản nhiên giải thích thay cậu lần nữa, “Vốn là ăn ở cái bàn lớn, nhưng mà sau khi mọi người về hết, nhà hàng đổi cho chúng tôi dùng bàn nhỏ, bàn lớn để lại cho những vị khách khác dùng.”
Lý Trình Tú vội vàng gật đầu một cái, yếu ớt kêu, “Thiệu Quần...”
Trong lòng Thiệu Quần vẫn tràn đầy nghi ngờ, hắn không muốn tin tưởng người đàn ông trơ tráo trước mắt.
Hắn kéo Lý Trình Tú một cái, lạnh nhạt nói, “Về nhà.” Vừa nói vừa kéo cậu ra khỏi nhà hàng.
Lý Trình Tú xin lỗi nhìn Lê Sóc một cái, vội vàng cúi đầu xuống, né tránh những ánh mắt đầy hoài nghi của mọi người đang nhìn về phía bọn họ.
Ra cửa rồi Lý Trình Tú mới nhớ ra mình mặc ít quần áo, lạnh đến nỗi cả người cậu cứ run lẩy bẩy lên.
Thiệu Quần dường như không phát hiện điểm này, không một tiếng động kéo Lý Trình Tú đi về phía bãi đậu xe.
Lý Trình Tú định hòa hoãn bầu không khí khẩn trương này một chút, “Thiệu Quần... Tôi đi ăn cùng cậu nhé.”
Thiệu Quần đột nhiên dừng bước, xoay người lại, mặt đầy một mảnh âm trầm không thèm che giấu, hắn dùng một tay bóp cằm Lý Trình Tú, nghiêm giọng nói, “Trở về rồi xử anh.”
Sắc mặt Lý Trình Tú lập tức tái nhợt hơn.
Ngay vào lúc này, thanh âm Lê Sóc từ xa xa lại vang lên lần nữa, “Trình Tú.”
Hai người đồng thời quay đầu, Lê Sóc khoác trên người một cái áo khoác làm bằng vải cashmere màu lạc đà, dù đang đi trong gió rét vẫn rất sang trọng. Hắn cầm áo khoác Lý Trình tú trong tay.
“Trình Tú, sao cậu lại quên áo khoác của mình vậy, cẩn thận bị cảm.” Lê Sóc nhìn cũng không thèm nhìn Thiệu Quần mặt đầy âm trầm, đưa cái áo choàng dài cho Lý Trình Tú.
Thiệu Quần đột nhiên đoạt lấy áo choàng dài, hung hãn ném nó xuống đất, sau đó đi lên túm lấy cổ áo của Lê Sóc, nheo mắt đe dọa, “Cách xa người của tao ra một chút.”
Lê Sóc không sợ hãi chút nào, ngược lại còn ưu nhã cười một tiếng, “Vậy cậu phải hết sức chú ý.”
Quả đấm của Thiệu Quần đã chuẩn bị ra tay, chỉ cần trong đầu động một ý liền trực tiếp vung qua, Lý Trình Tú vẫn đang một mực ở bên cạnh họ cẩn thận chú ý cử động của Thiệu Quần, vừa thấy hắn giơ cánh tay lên liền vội vàng nhào tới ôm cánh tay hắn, “Thiệu Quần, Thiệu Quần, đừng mà, đừng mà.” Đây chính là ông chủ của cậu, không phải mấy kẻ xấu bỉ ổi chung quanh
Lê Sóc giật cổ áo bị Thiệu Quần nắm lấy, vẫn ung dung vuốt phẳng lại cà vạt, cười với Lý Trình Tú rồi nói tiếp, “Trình Tú, gặp lại sau, chú ý giữ ấm đấy.” Nói xong liền nhanh nhẹn rời đi.
Thiệu Quần dùng sức vung tay lên, Lý Trình Tú bị hắn quăng xuống đất. Hắn xoay người lại một cước đá lên xe của mình, lưu loát làm cho thân xe lập tức tróc một mảng lớn.
Thiệu Quần nhấc Lý Trình Tú bị ngã đang không ngừng mơ hồ Lý Trình Tú từ dưới đất lên, nhét vào trong xe, một cước nhấn chân ga phóng vùn vụt ra khỏi bãi đậu xe.
/78
|