Tiêu Dật Phong đem tên gác trên dây, hướng hồng tâm cách hai trăm dặm bắn tới, ngay giữa điểm đỏ.
“Oa, thật là lợi hại!” Vừa lúc Hạ Vân Hi chạy tới cao giọng hoan hô, tiếng vỗ tay hết sức vang dội.
Trường bắn tên này thật đúng là khó tìm, tốn không ít công sức của nàng, nhưng mà bây giờ được nhìn thấy người mà nàng ngày nhớ đêm mong, tất cả khổ cực đều là đáng giá.
Vừa nghe đến thanh âm chán ghét này, Tiêu Dật Phong mày kiếm không tự chủ cau chặt.
Đáng chết, nàng đến làm cái gì? Còn có hương hoa nhài đáng ghét, hun đến hắn trận trận ghê tởm.
“Dật Phong!” Nàng cười hì hì chạy đến bên người hắn, tay nhỏ bé nhanh chóng kéo cánh tay của hắn.
“Cút!” Chán ghét từ từ tạo thành trong mắt hắn, vung tay lên, dùng sức nghĩ hất ra nàng, lại bị Hạ Vân Hi cơ trí tránh qua.
Đôi tay bám dính vừa rời khỏi, nàng lại không biết sống chết đổi qua ôm mặt hắn.
“Đáng chết, bỏ đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Tiêu Dật phong dùng sức đẩy ma chưởng đang vuốt ve trên người hắn, không thể nhịn được nữa tức giận hét lên. Nữ nhân đáng chết này, lại dám sờ loạn mặt của hắn, nàng chán sống rồi chăng?
Hạ Vân Hi rút tay về, phía trên đã sưng đỏ thành một mảnh, nhâm nhẩm đau. Đáng ghét, nam nhân này xuống tay thật ác độc, thật là máu lạnh.
“Đau quá.” Nàng đáng thương nhìn hắn, muốn tranh thủ sự thương cảm ít ỏi của hắn.
“Đáng đời!” Hắn hừ lạnh, gò má anh tuấn kiêu căng ánh lạnh vô tình, ai kêu nàng phạm vào cấm kỵ của hắn?
Tiếp tục không để ý nàng, Tiêu Dật Phong nhấc lên mũi tên thứ hai, vận sức chuẩn bị bắn ra.
“Dật Phong, ta cũng sẽ bắn tên vậy, chúng ta so tên có được hay không.” Hạ Vân Hi dĩ nhiên sẽ không để cho hắn không nhìn mình, tiếp tục nói thu hút sự chú ý của hắn.
“Bằng ngươi?” Hắn khinh thường nói, vẻ mặt lạnh lùng đã thay thế vẻ giận dữ khi nãy.
“Không sai, nếu như mà ta thắng, chàng không được đuổi ta nữa.” Nàng đề nghị. Ở hiện đại, nàng bắn cung cũng coi là hảo thủ, nhất định có thể cho hắn lau mắt mà nhìn.
Tiêu Dật Phong chỉ là hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
”Nếu Vân Hi đã nói vậy, con so tài cùng nàng xem.” Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, nói.
“Xem đi, hoàng hậu nương nương cũng tán thành.” Hạ Vân Hi đắc ý nhìn hắn.
Tiêu Dật phong lạnh lùng liếc nhìn người bước tới ——hoàng hậu mặt xem kịch vui cùng Tề Diệp Lỗi cười đến quỷ dị.
Hai người này tám phần là theo nữ nhân ngu ngốc kia.
“Ta sẽ không so tài cùng nàng.” Như vậy rất mất mặt.
“Phong nhi, đây là lệnh của bổn cung.” Nụ cười Hoàng hậu nhìn như thân thiết nhưng có sự uy nghiêm không thể kháng cự. Tiểu tử thúi, lại dám đem lời nàng bỏ tai này qua tai kia.
Con ngươi băng hàn của Tiêu Dật Phật nhen nhóm lửa giận.
“Được!” Hồi lâu, hắn mới phun ra một chữ, trừng mắt nhìn Hạ Vân Hi đang cười vui vẻ.
Ngu ngốc! Nàng cho là nàng có thể thắng hắn sao?
“Vậy đề ta làm giám khảo.” Tề Diệp Lỗi xung phong nhận việc.
Mới vừa rồi hắn nghe hoàng hậu nói đã biết chuyện gì đang xảy ra, chơi vui như vậy đương nhiên gia nhập giúp một tay. Hỗ trợ cái gì? Đương nhiên là giúp Hạ Vân Hi đánh tan đại băng sơn đấy.
“Khoan, ta cũng có một điều kiện.” Tiêu Dật Phong nhàn nhạt nói, giọng nói vẫn lạnh băng.
“A?” Ba người đồng thời nhìn về phía hắn.
Khóe miệng kéo lên độ cong âm trầm, hàn khí đáy mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Hạ Vân Hi: ”Nếu ngươi thua, về sau cũng không cho phép xuất hiện ở trước mặt ta.” Nữ nhân này chỉ làm hắn vận rủi liên tiếp.
“Không thành vấn đề!” Nàng sảng khoái đáp ứng một tiếng. Không cho phép nàng xuất hiện trước mặt hắn, nàng khiến hắn xuất hiện trước mặt nàng là được. Hì hì, Hạ Vân Hi âm thầm tính toán, cười gian xảo.
Còn nữa…, nàng cũng chưa chắc sẽ thua đâu rồi, chỉ cần ngay giữa cơ là được.
Tiêu Dật Phong quái dị nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, vả mặt hờ hững, lạnh nhạt.
“Vân Hi......” Hoàng hậu có chút nóng nảy, ngộ nhỡ thua làm thế nào? Mộng của nàng chẳng phải là tan vỡ hay sao.
Hạ Vân Hi nháy mắt ý bảo hoàng hậu yên tâm, sau đó nhận lấy mũi tên Tề Diệp Lỗi đưa tới.
“Dật Phong, chàng xem, tài bắn cung ta cũng sẽ không kém so với chàng đâu.” Nàng vừa nói vừa đem tên gài chặc, nhắm trúng mục tiêu, hướng phía trước bắn.
“Vút” một tiếng, không nghiêng không lệch, ngay giữa hồng tâm.
“Oa, vừa bắn liền trúng tâm, Vân Hi thật là lợi hại.” Hoàng hậu tán thưởng nói, con dâu nàng xem trọng quả nhiên không giống nữ tử bình thường.
Tề Diệp Lỗi cũng hết sức kinh ngạc với tài bắn cung thần kỳ của nàng, Hạ cô nương này quả nhiên có chút bản lãnh, lần đầu tiên hắn thấy một cô nương lợi hại như vậy, rất xứng với thái tử điện hạ.
“Chút bản lãnh.” Hạ Vân Hi cũng không khiêm tốn, cười kiêu ngạo.
Bởi vì sinh ra trong hào môn thế gia, lúc nào cũng bị thăm dò, an toàn bản thân rất quan trọng, vì vậy nàng từ nhỏ đã bị đại ca bức bách luyện tập các loại vận động, dần dà cũng thành tính.
Vút ——
Một mũi tên nhọn xẹt qua, bắn trúng hồng tâm đồng thời chẻ tên Hạ Vân Hi thành hai nửa, cũng đánh rớt luôn kiêu ngạo của nàng.
“Oa, thật là lợi hại!” Vừa lúc Hạ Vân Hi chạy tới cao giọng hoan hô, tiếng vỗ tay hết sức vang dội.
Trường bắn tên này thật đúng là khó tìm, tốn không ít công sức của nàng, nhưng mà bây giờ được nhìn thấy người mà nàng ngày nhớ đêm mong, tất cả khổ cực đều là đáng giá.
Vừa nghe đến thanh âm chán ghét này, Tiêu Dật Phong mày kiếm không tự chủ cau chặt.
Đáng chết, nàng đến làm cái gì? Còn có hương hoa nhài đáng ghét, hun đến hắn trận trận ghê tởm.
“Dật Phong!” Nàng cười hì hì chạy đến bên người hắn, tay nhỏ bé nhanh chóng kéo cánh tay của hắn.
“Cút!” Chán ghét từ từ tạo thành trong mắt hắn, vung tay lên, dùng sức nghĩ hất ra nàng, lại bị Hạ Vân Hi cơ trí tránh qua.
Đôi tay bám dính vừa rời khỏi, nàng lại không biết sống chết đổi qua ôm mặt hắn.
“Đáng chết, bỏ đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Tiêu Dật phong dùng sức đẩy ma chưởng đang vuốt ve trên người hắn, không thể nhịn được nữa tức giận hét lên. Nữ nhân đáng chết này, lại dám sờ loạn mặt của hắn, nàng chán sống rồi chăng?
Hạ Vân Hi rút tay về, phía trên đã sưng đỏ thành một mảnh, nhâm nhẩm đau. Đáng ghét, nam nhân này xuống tay thật ác độc, thật là máu lạnh.
“Đau quá.” Nàng đáng thương nhìn hắn, muốn tranh thủ sự thương cảm ít ỏi của hắn.
“Đáng đời!” Hắn hừ lạnh, gò má anh tuấn kiêu căng ánh lạnh vô tình, ai kêu nàng phạm vào cấm kỵ của hắn?
Tiếp tục không để ý nàng, Tiêu Dật Phong nhấc lên mũi tên thứ hai, vận sức chuẩn bị bắn ra.
“Dật Phong, ta cũng sẽ bắn tên vậy, chúng ta so tên có được hay không.” Hạ Vân Hi dĩ nhiên sẽ không để cho hắn không nhìn mình, tiếp tục nói thu hút sự chú ý của hắn.
“Bằng ngươi?” Hắn khinh thường nói, vẻ mặt lạnh lùng đã thay thế vẻ giận dữ khi nãy.
“Không sai, nếu như mà ta thắng, chàng không được đuổi ta nữa.” Nàng đề nghị. Ở hiện đại, nàng bắn cung cũng coi là hảo thủ, nhất định có thể cho hắn lau mắt mà nhìn.
Tiêu Dật Phong chỉ là hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
”Nếu Vân Hi đã nói vậy, con so tài cùng nàng xem.” Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, nói.
“Xem đi, hoàng hậu nương nương cũng tán thành.” Hạ Vân Hi đắc ý nhìn hắn.
Tiêu Dật phong lạnh lùng liếc nhìn người bước tới ——hoàng hậu mặt xem kịch vui cùng Tề Diệp Lỗi cười đến quỷ dị.
Hai người này tám phần là theo nữ nhân ngu ngốc kia.
“Ta sẽ không so tài cùng nàng.” Như vậy rất mất mặt.
“Phong nhi, đây là lệnh của bổn cung.” Nụ cười Hoàng hậu nhìn như thân thiết nhưng có sự uy nghiêm không thể kháng cự. Tiểu tử thúi, lại dám đem lời nàng bỏ tai này qua tai kia.
Con ngươi băng hàn của Tiêu Dật Phật nhen nhóm lửa giận.
“Được!” Hồi lâu, hắn mới phun ra một chữ, trừng mắt nhìn Hạ Vân Hi đang cười vui vẻ.
Ngu ngốc! Nàng cho là nàng có thể thắng hắn sao?
“Vậy đề ta làm giám khảo.” Tề Diệp Lỗi xung phong nhận việc.
Mới vừa rồi hắn nghe hoàng hậu nói đã biết chuyện gì đang xảy ra, chơi vui như vậy đương nhiên gia nhập giúp một tay. Hỗ trợ cái gì? Đương nhiên là giúp Hạ Vân Hi đánh tan đại băng sơn đấy.
“Khoan, ta cũng có một điều kiện.” Tiêu Dật Phong nhàn nhạt nói, giọng nói vẫn lạnh băng.
“A?” Ba người đồng thời nhìn về phía hắn.
Khóe miệng kéo lên độ cong âm trầm, hàn khí đáy mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Hạ Vân Hi: ”Nếu ngươi thua, về sau cũng không cho phép xuất hiện ở trước mặt ta.” Nữ nhân này chỉ làm hắn vận rủi liên tiếp.
“Không thành vấn đề!” Nàng sảng khoái đáp ứng một tiếng. Không cho phép nàng xuất hiện trước mặt hắn, nàng khiến hắn xuất hiện trước mặt nàng là được. Hì hì, Hạ Vân Hi âm thầm tính toán, cười gian xảo.
Còn nữa…, nàng cũng chưa chắc sẽ thua đâu rồi, chỉ cần ngay giữa cơ là được.
Tiêu Dật Phong quái dị nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, vả mặt hờ hững, lạnh nhạt.
“Vân Hi......” Hoàng hậu có chút nóng nảy, ngộ nhỡ thua làm thế nào? Mộng của nàng chẳng phải là tan vỡ hay sao.
Hạ Vân Hi nháy mắt ý bảo hoàng hậu yên tâm, sau đó nhận lấy mũi tên Tề Diệp Lỗi đưa tới.
“Dật Phong, chàng xem, tài bắn cung ta cũng sẽ không kém so với chàng đâu.” Nàng vừa nói vừa đem tên gài chặc, nhắm trúng mục tiêu, hướng phía trước bắn.
“Vút” một tiếng, không nghiêng không lệch, ngay giữa hồng tâm.
“Oa, vừa bắn liền trúng tâm, Vân Hi thật là lợi hại.” Hoàng hậu tán thưởng nói, con dâu nàng xem trọng quả nhiên không giống nữ tử bình thường.
Tề Diệp Lỗi cũng hết sức kinh ngạc với tài bắn cung thần kỳ của nàng, Hạ cô nương này quả nhiên có chút bản lãnh, lần đầu tiên hắn thấy một cô nương lợi hại như vậy, rất xứng với thái tử điện hạ.
“Chút bản lãnh.” Hạ Vân Hi cũng không khiêm tốn, cười kiêu ngạo.
Bởi vì sinh ra trong hào môn thế gia, lúc nào cũng bị thăm dò, an toàn bản thân rất quan trọng, vì vậy nàng từ nhỏ đã bị đại ca bức bách luyện tập các loại vận động, dần dà cũng thành tính.
Vút ——
Một mũi tên nhọn xẹt qua, bắn trúng hồng tâm đồng thời chẻ tên Hạ Vân Hi thành hai nửa, cũng đánh rớt luôn kiêu ngạo của nàng.
/140
|