Tuy nói hai kẻ cường tráng đánh tiên phong, nhưng An Nhược Hảo nhìn một cái đã thấy chính chủ, nhìn thấy hắn mặc áo tơ lụa màu thủy mặc tốt nhất, áo khoác ngoài màu khói, trên chân đeo giày da thêu kim tuyến, không cần nói cũng biết là người quyền quý đất này. Tuy đào kép bên cạnh hắn là nam tử, nhưng dáng vẻ quả thật là xinh đẹp quyến rũ, mắt xếch nhỏ dài không ngừng quan sát nàng.
An Nhược Hảo nào nghĩ đến ở trên bãi cỏ chơi diều cũng có thể chọc tới cường hào ác bá, nhưng không thể gây chuyện cho Bạch tiên sinh, vậy dàn xếp ổn thỏa thì tốt hơn, giật nhẹ tay áo Lăng Canh Tân: “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
“Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân khẽ nghiêng đầu, thấy lo lắng trong mắt nàng, ngay sau đó gật đầu.
“Muốn đi?” Hai kẻ cường tráng không cho, “Muốn đi trước tiên phải chỉnh sửa lại bãi cỏ này cho tam thiếu gia chúng ta.”
“Cỏ này là của nhà ngươi sao?” Lăng Canh Tân thấy đi không được, cũng nổi giận, sao trên thế giới này lại có loại người như thế, hắn khó có thể tưởng tượng.
“Đây là của tam thiếu gia chúng ta.” Một kẻ cường tráng phun khinh bỉ từ trong lỗ mũi ra.
“Tam thiếu gia các ngươi mua mảnh đất này rồi hả?” Mặt Lăng Canh Tân cũng đen xì.
“Tam thiếu gia chúng ta muốn mảnh đất kia còn không cần phải nói một tiếng, sao phải mua? Các ngươi nói đúng không?” Một kẻ cường tráng khác nhìn chung quanh một vòng, chờ mong đồng tình từ chung quanh, nhưng chung quanh chỉ xem kịch vui, cũng không hưởng ứng hắn.
“Nói cách khác mảnh đất này là của chung, người nào đứng đây cũng có thể, sao các ngươi lại đuổi chúng ta đi?” An Nhược Hảo vừa nghe là biết vốn kẻ có tiền ỷ thế ăn hiếp người.
“Các ngươi dám ngỗ nghịch ý tứ của tam thiếu gia chúng ta, các ngươi không muốn sống nữa!” Hai kẻ cường tráng xô đẩy về phía Lăng Canh Tân, không ngờ không đẩy được. Hai kẻ cường tráng này giỏi động tay động chân nhất của Hoắc tam thiếu, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy lại không đẩy được một tiểu tử chưa từng thấy mặt, sau này làm sao bọn họ có thể lăn lộn, vén tay áo tại chỗ.
“Nhan Nhan tránh ra.” Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy quyền của bọn chúng đã vung tới đây, vội vàng đẩy An Nhược Hảo ra, trên mặt hắn bị một quyền mạnh mẽ.
Nhưng ngay sau đó, Lăng Canh Tân lqd đã vặn ngược trở lại, chỉ thấy hắn lướt ngang ba thước, khó khăn lắm mới tránh khỏi một cú đá hậu của một kẻ, đồng thời bắt lấy quyền của kẻ khác, thuận thế ném qua vai, kẻ cường tráng kia chỉ một phát đã nằm trên mặt đất.
“Oa, đau chết lão tử!” Kẻ cường tráng kia ôm cánh tay gào lên, xem dáng vẻ đã bị trật khớp, mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
Bọn ám vệ Bạch gia đi theo phía sau bọn họ vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy Lăng Canh Tân lợi hại như vậy, hơn nữa bọn họ cũng muốn xem lão gia đã từng lấy võ nghệ xưng bá Bắc Đô dạy dỗ nhi tử như thế nào, liền ôm quyền tiếp tục ẩn náu.
Hôm nay An Nhược Hảo mới phát hiện thì ra Lăng Canh Tân thật sự biết võ, không phải là anh nông dân mạnh mẽ bình thường, mà chân chính có đường lối. Bản lĩnh của hắn không tệ lắm, đánh ngã hai kẻ cường tráng không nói chơi. An Nhược Hảo thầm nghĩ trước kia vẫn che giấu, lúc về phải trừng trị thích đáng một chút, ngay cả nàng cũng không thẳng thắn, không chừng còn có chuyện khác gạt nàng. Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện hắn học chữ vô cùng nhanh, chuyện này cũng kỳ lạ, đồng thời nạy miệng hắn chuyện đó luôn.
“Dừng tay!” Vừa rồi Hoắc tam thiếu còn có nhiều hứng thú mà nhìn, bây giờ nhìn một trong hai viên đại tướng thủ hạ lợi hại nhất dưới tay mình bị đánh nằm trên mặt đất mà gào lên, khiến cho một chút thể diện của hắn cũng không có, còn người kia nhìn cũng không chịu nổi, vội vàng kêu ngừng.
Kẻ cường tráng kia liều chết vội vàng đỡ huynh đệ đang nằm dưới đất lên trốn sau lưng Hoắc tam thiếu, thoáng sợ hãi mà dò xét Lăng Canh Tân.
“Các ngươi từ đâu tới?” Hoắc tam thiếu nheo mắt, ở thành Bắc Đô, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích hắn.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo sửng sốt, bọn họ chỉ biết Bạch tiên sinh, nhưng không biết Bạch tiên sinh tên gì, ngay cả tên tửu lâu cũng không hỏi, liền trầm mặc.
Hoắc tam thiếu nhìn bọn họ trầm mặc, nghĩ là coi rẻ hắn, vẻ giận dữ trên mặt càng tăng lên.
“Hoắc tam thiếu, chúng ta là Bạch ngọc tửu trang, đây là thiếu gia và thiếu phu nhân của chúng ta, mới theo lão dlqd gia từ bên ngoài về, không hiểu quy củ Bắc Đô, kính xin Hoắc tam thiếu khoan hồng độ lượng.” Một nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ đầu óc mơ hồ của thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình, vội vàng tiến lên đáp lời, tránh khỏi chọc phỉa vô lại đệ nhất Bắc Đô.
“Bạch ngọc tửu trang?” Ánh mắt của Hoắc tam thiếu híp lại, vẻ giận dữ giảm đi, đổi lại thành vẻ khinh thường, “Năm đó không phải dựa vào chúng ta lập nghiệp sao, còn không biết xấu hổ đứng trước mặt bổn thiếu gia. Bạch Linh khốn kiếp đó, cho rằng mở tửu lâu là có thể xóa chuyện đã từng làm nô tài ở Hoắc phủ sao?”
Mặc dù Lăng Canh Tân không thích Bạch tiên sinh, nhưng cũng không cho phép người khác dội nước đục lên người Bạch tiên sinh, hắn đang định cãi lại, Hoắc tam thiếu lại nói tiếp: “Nô tài sinh nhi tử, không phải còn phải gọi ta một tiếng thiếu gia sao! Đồ khốn kiếp!”
Lần này Lăng Canh Tân hoàn toàn tức giận, An Nhược Hảo vội kéo hắn, trước mặt nhiều người như vậy, nhỡ để cho hắn dạy dỗ Hoắc tam thiếu, chỉ sợ Bạch gia không cần lăn lộn ở Bắc Đô. Họ Hoắc ở Bắc Đô sơ sơ cũng là người một nhà, sau này còn muốn gặp bà ngoại, hôm nay cứ động khẩu không động thủ * thì tốt hơn: “Hoắc tam thiếu, ý của ngươi là nô tài sinh nhi tử đều là nô tài?”
(*) động khẩu không động thủ: dùng lời chứ không động tay động chân
“Chẳng lẽ còn có thể khác?”
“Nghĩ tới ban đầu Hoàng đế Cao Tổ của chúng ta ăn nhờ ở đậu, nhưng Hoàng đế tiền triều không biết tiến thủ giết hại dân chúng, sau Hoàng đế Cao Tổ gia nhập nghĩa quân, cần cù chăm chỉ được lòng dân, cuối cùng đăng cao nhất hô *, anh hùng thiên hạ đều tập hợp dưới trướng. Nếu không có trau dồi lúc trước, tại sao chúng ta có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ?”
(*) đăng cao nhất hô: đứng nơi cao nhất hô hoán
Hoắc tam thiếu ngẩn người, không ngờ nàng lại kéo Hoàng đế Cao Tổ tới: Hoàng đế Cao Tổ là nhi tử của nô tài quyền thần tiền triều, vốn vĩnh viễn là nô tài, nhưng ngài chính là nhân trung long phượng cuối cùng đoạt được ngôi báu. Hắn thừa nhận cũng không được mà không thừa nhận cũng không xong, nhất thời mặt đỏ bừng lên.
Người chung quanh cảm thấy, lá gan cô nương này quá lớn, lại dám lấy Hoàng đế Cao Tổ ra so sánh, may mà nói không có chỗ sơ hở, còn tán dương Hoàng đế Cao Tổ anh dũng, nếu không đúng là mười đầu cũng không đủ chém.
An Nhược Hảo vốn định thừa dịp tốt thu binh, nhưng trong lòng Hoắc tam thiếu không phục, sợ rằng về sau sẽ gặp nhiễu loạn cho nên đã giáo dục thì dạy cho thấu đáo, cuối cùng để bậc thang bước xuống là tốt rồi: “Hoắc tam thiếu, hôm nay quân dân cả nước đều trong nước lửa, khói lửa chiến tranh lan tràn, chúng ta đang trải qua cuộc sống sa hoa lãng phí ở Bắc Đô. Ngươi không thấy thật có lỗi với tướng sĩ đang chiến đấu ở biên cương sao? Hoắc gia là đại gia Bắc Đô, ta kiến thức nông cạn, chỉ cảm thấy về mặt tiền tài Hoắc gia tài trợ triều đình không ít, nhưng nếu Hoắc tam thiếu có thể tiết kiệm một chút, cống hiến cho ba quân, nghĩ rằng dân chúng cũng sẽ cảm tạ Hoắc tam thiếu. Ta nghĩ, Hoắc tam thiếu nhất định càng vui khi thấy dân chúng Bắc Đô sống hòa thuận vui vẻ, càng thêm nguyện ý ra chút tiền bạc làm chút việc vì tướng sĩ biên cương, đúng không?”
Hoắc tam thiếu bị nàng vừa đánh vừa thổi phồng như vậy, đầu óc trực tiếp hỗn loạn rồi, đáp theo: “Đúng, đúng, tiền bạc bản thiếu gia muốn tiêu ở chỗ có ích.”
Lăng Canh Tân thấy An Nhược Hảo đã nói hết ý liền rời đi, không ở chỗ này mất mặt nữa, liền nhìn theo An Nhược Hảo ôm quyền nói: “Nếu Hoắc tam thiếu khảng khái như vậy, chuyện hôm nay coi như chúng ta không đánh nhau không quen biết, lần sau nếu may mắn gặp lại, hy vọng còn có thể là bằng hữu.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngay sau đó An Nhược Hảo kéo Lăng Canh Tân trở về Bạch ngọc tửu trang, lão Bạch nghe thuộc hạ báo cáo lại, may mà bọn họ thức thời, không đánh Hoắc tam thiếu. Chỉ cho thủ hạ chút giáo huấn cũng không quá đáng, nhưng lão còn cần giáo dục bọn họ, ngộ nhỡ ngày nào thật sự gây ra mầm họa cho lão gia thì xong rồi.
Bữa tối hôm đó qua đi, lão Bạch dienlqdonbắt đầu tận tình khuyên bảo “Giáo dục” bọn họ, để cho sau này bọn họ tránh một chút, trước lúc chơi đùa tốt nhất nên hỏi nô tỳ bên cạnh.
Lão Bạch dong dài chừng nửa canh giờ, giới thiệu đại khái tình hình Bắc Đô hiện tại cho bọn họ, lại nói tình hình tửu trang, thấy bọn họ lại không thấy lão phiền, liền thao thao bất tuyệt về lễ tiết cần chú ý ở Bắc Đô.
Tình trạng Bắc Đô là chuyện mới mẻ, lễ tiết lại rất nhiều hạn chế, hai người lắng nghe thì đôi mắt mơ màng rồi.
“Thôi, lão Bạch lắm điều hai người không thích nghe, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nữa tìm mấy ma ma dạy hai người.” Lão Bạch đau lòng chắp tay đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ còn phải giáo huấn mấy ám vệ, đã quá lâu không dạy dỗ bọn họ. Bây giờ lão gia trở lại, cũng không thể khiến lão gia thất vọng, nếu không lão gia còn có thể coi thường lão.
“Nhan Nhan, ta sắp ngủ thiếp đi rồi.” Lăng Canh Tân chống mí mắt nhìn An Nhược Hảo, thật ra nàng không chu đáo bằng hắn, nhưng mục đích học kiến thức của nàng tương đối mạnh, cho nên chịu đựng được lâu hơn hắn.
“Nhị ca, chúng ta trở về tắm một cái rồi ngủ.”
“Được.” Hai người ta dựa ngươi, ngươi dựa ta đỡ nhau về.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, rửa tay trước rồi rửa mặt.” Hai nha hoàn hết lòng hết dạ bắt đầu “Giảng giải” thứ tự rửa mặt.
“Các ngươi tên là gì?” An Nhược Hảo cố gắng mở to hai mắt hỏi, phải lôi kéo làm quen trước. Hai nha hoàn này rất nghe lời lão Bạch, nếu không giữ quan hệ tốt trước, sau này bọn họ sẽ không có lúc nào sống yên ổn.
“Nô tỳ tên Mộc Dung, nàng ấy tên Thức Vi.”
An Nhược Hảo theo lời họ dạy lau chùi hàm răng, chỉ cảm thấy trong miệng có mùi thuốc là lạ, những người này rửa mặt đúng là giày vò, nhưng hôm nay thật sự mệt mỏi: “Dung Dung, Vi Vi, hôm nay chúng ta rất mệt mỏi, ta thấy các ngươi cũng mệt mỏi, rửa xong thì để chúng ta ngủ, các ngươi cũng nhanh về nghỉ ngơi.”
“Vậy không được, trang sức của thiếu phu nhân còn chưa tháo, vừa nói đã quên rồi.” Mộc Dung hơi tự trách.
“Không có việc gì, tự ta tháo là được.”
“Không được, Bạch đại thúc dặn dò, nhất định phải làm cho thiếu gia và thiếu phu nhân có thói quen được phục vụ, nếu không về sau sẽ bị giễu cợt.” Thức Vi nói xong ấn An Nhược Hảo lqd vào trước gương, hai người bắt đầu thong thả ung dung tháo vật trang sức cho nàng, tổng cộng mấy thứ như vậy, nhưng dường như họ sợ đụng phải tóc nàng, cẩn thận tháo xuống từng cái một.
Đợi các nàng tháo xong, An Nhược Hảo cũng đã ngủ thiếp đi.
Hai nha hoàn thấy vậy, thật ra thì thiếu phu nhân chỉ là tiểu cô nương vẫn chưa lớn mà thôi, chỉ có đôi mắt nhìn già dặn hơn các nàng. Họ thấy đôi mắt nàng khép hờ, liền đỡ nàng lên giường, lại muốn giúp Lăng Canh Tân cởi áo ra, Lăng Canh Tân vội vàng che trước ngực: “Các ngươi muốn làm gì?” Thật ra thì hắn lại càng muốn kêu một câu “Vô lễ”.
“Thiếu gia, người phải bắt đầu thói quen, để nô tỳ giúp người cởi áo ra.”
“Không cần, để tự ta, cởi xiêm áo còn cần các ngươi động thủ, không phải ta không cởi.” Lăng Canh Tân thấy họ đến gần, vội nhảy sang một bên.
“Này…” Hai nha hoàn nhìn hắn nhảy ra, rất khó xử, lại không thể cưỡng chế cởi áo cho hắn.
“Để ta đi.” An Nhược Hảo bò dậy từ trên giường, mặc dù nàng rất buồn ngủ, nhưng nhìn Lăng Canh Tân như vậy, ba người toàn cơ bắp, chỉ sợ sẽ giằng co với hai nha hoàn đến sáng mai.
Hai nha hoàn nhìn thê tử ra tay, dĩ nhiên không kiên trì nữa, theo lời lui ra ngoài.
An Nhược Hảo đưa tay thật sự giúp Lăng Canh Tân cởi áo ra, ngoại trừ bên ngoài đây là lần đầu tiên An Nhược Hảo chính đáng hợp tình cởi quần áo cho hắn, Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, cười ha ha không ngừng.
“Nhìn chàng mừng rỡ giống kẻ ngốc, cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt, nếu mỗi ngày Nhan Nhan đều giúp ta cởi áo thì thật tốt.
“Ta không rộng rãi cũng không được, hai nha đầu này tuyệt đối sẽ cùng chàng liều chết đến cùng.”
“Cho nên, Nhan Nhan, từ nay về sau nàng hãy giúp vi phu cởi áo thôi.”
“Vi phu đi chết đi.” An Nhược Hảo tức giận lườm hắn một cái.
“Vi phu cũng giúp nàng cởi áo.” Lăng Canh Tân thấy nàng xoay người đi về phía bên giường, vội kéo lấy nàng, An Nhược Hảo chỉ mặc một cái áo lót, hắn vừa gỡ đai lưng thì tung ra hết.
An Nhược Hảo nào nghĩ đến ở trên bãi cỏ chơi diều cũng có thể chọc tới cường hào ác bá, nhưng không thể gây chuyện cho Bạch tiên sinh, vậy dàn xếp ổn thỏa thì tốt hơn, giật nhẹ tay áo Lăng Canh Tân: “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
“Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân khẽ nghiêng đầu, thấy lo lắng trong mắt nàng, ngay sau đó gật đầu.
“Muốn đi?” Hai kẻ cường tráng không cho, “Muốn đi trước tiên phải chỉnh sửa lại bãi cỏ này cho tam thiếu gia chúng ta.”
“Cỏ này là của nhà ngươi sao?” Lăng Canh Tân thấy đi không được, cũng nổi giận, sao trên thế giới này lại có loại người như thế, hắn khó có thể tưởng tượng.
“Đây là của tam thiếu gia chúng ta.” Một kẻ cường tráng phun khinh bỉ từ trong lỗ mũi ra.
“Tam thiếu gia các ngươi mua mảnh đất này rồi hả?” Mặt Lăng Canh Tân cũng đen xì.
“Tam thiếu gia chúng ta muốn mảnh đất kia còn không cần phải nói một tiếng, sao phải mua? Các ngươi nói đúng không?” Một kẻ cường tráng khác nhìn chung quanh một vòng, chờ mong đồng tình từ chung quanh, nhưng chung quanh chỉ xem kịch vui, cũng không hưởng ứng hắn.
“Nói cách khác mảnh đất này là của chung, người nào đứng đây cũng có thể, sao các ngươi lại đuổi chúng ta đi?” An Nhược Hảo vừa nghe là biết vốn kẻ có tiền ỷ thế ăn hiếp người.
“Các ngươi dám ngỗ nghịch ý tứ của tam thiếu gia chúng ta, các ngươi không muốn sống nữa!” Hai kẻ cường tráng xô đẩy về phía Lăng Canh Tân, không ngờ không đẩy được. Hai kẻ cường tráng này giỏi động tay động chân nhất của Hoắc tam thiếu, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy lại không đẩy được một tiểu tử chưa từng thấy mặt, sau này làm sao bọn họ có thể lăn lộn, vén tay áo tại chỗ.
“Nhan Nhan tránh ra.” Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy quyền của bọn chúng đã vung tới đây, vội vàng đẩy An Nhược Hảo ra, trên mặt hắn bị một quyền mạnh mẽ.
Nhưng ngay sau đó, Lăng Canh Tân lqd đã vặn ngược trở lại, chỉ thấy hắn lướt ngang ba thước, khó khăn lắm mới tránh khỏi một cú đá hậu của một kẻ, đồng thời bắt lấy quyền của kẻ khác, thuận thế ném qua vai, kẻ cường tráng kia chỉ một phát đã nằm trên mặt đất.
“Oa, đau chết lão tử!” Kẻ cường tráng kia ôm cánh tay gào lên, xem dáng vẻ đã bị trật khớp, mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
Bọn ám vệ Bạch gia đi theo phía sau bọn họ vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy Lăng Canh Tân lợi hại như vậy, hơn nữa bọn họ cũng muốn xem lão gia đã từng lấy võ nghệ xưng bá Bắc Đô dạy dỗ nhi tử như thế nào, liền ôm quyền tiếp tục ẩn náu.
Hôm nay An Nhược Hảo mới phát hiện thì ra Lăng Canh Tân thật sự biết võ, không phải là anh nông dân mạnh mẽ bình thường, mà chân chính có đường lối. Bản lĩnh của hắn không tệ lắm, đánh ngã hai kẻ cường tráng không nói chơi. An Nhược Hảo thầm nghĩ trước kia vẫn che giấu, lúc về phải trừng trị thích đáng một chút, ngay cả nàng cũng không thẳng thắn, không chừng còn có chuyện khác gạt nàng. Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện hắn học chữ vô cùng nhanh, chuyện này cũng kỳ lạ, đồng thời nạy miệng hắn chuyện đó luôn.
“Dừng tay!” Vừa rồi Hoắc tam thiếu còn có nhiều hứng thú mà nhìn, bây giờ nhìn một trong hai viên đại tướng thủ hạ lợi hại nhất dưới tay mình bị đánh nằm trên mặt đất mà gào lên, khiến cho một chút thể diện của hắn cũng không có, còn người kia nhìn cũng không chịu nổi, vội vàng kêu ngừng.
Kẻ cường tráng kia liều chết vội vàng đỡ huynh đệ đang nằm dưới đất lên trốn sau lưng Hoắc tam thiếu, thoáng sợ hãi mà dò xét Lăng Canh Tân.
“Các ngươi từ đâu tới?” Hoắc tam thiếu nheo mắt, ở thành Bắc Đô, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích hắn.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo sửng sốt, bọn họ chỉ biết Bạch tiên sinh, nhưng không biết Bạch tiên sinh tên gì, ngay cả tên tửu lâu cũng không hỏi, liền trầm mặc.
Hoắc tam thiếu nhìn bọn họ trầm mặc, nghĩ là coi rẻ hắn, vẻ giận dữ trên mặt càng tăng lên.
“Hoắc tam thiếu, chúng ta là Bạch ngọc tửu trang, đây là thiếu gia và thiếu phu nhân của chúng ta, mới theo lão dlqd gia từ bên ngoài về, không hiểu quy củ Bắc Đô, kính xin Hoắc tam thiếu khoan hồng độ lượng.” Một nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ đầu óc mơ hồ của thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình, vội vàng tiến lên đáp lời, tránh khỏi chọc phỉa vô lại đệ nhất Bắc Đô.
“Bạch ngọc tửu trang?” Ánh mắt của Hoắc tam thiếu híp lại, vẻ giận dữ giảm đi, đổi lại thành vẻ khinh thường, “Năm đó không phải dựa vào chúng ta lập nghiệp sao, còn không biết xấu hổ đứng trước mặt bổn thiếu gia. Bạch Linh khốn kiếp đó, cho rằng mở tửu lâu là có thể xóa chuyện đã từng làm nô tài ở Hoắc phủ sao?”
Mặc dù Lăng Canh Tân không thích Bạch tiên sinh, nhưng cũng không cho phép người khác dội nước đục lên người Bạch tiên sinh, hắn đang định cãi lại, Hoắc tam thiếu lại nói tiếp: “Nô tài sinh nhi tử, không phải còn phải gọi ta một tiếng thiếu gia sao! Đồ khốn kiếp!”
Lần này Lăng Canh Tân hoàn toàn tức giận, An Nhược Hảo vội kéo hắn, trước mặt nhiều người như vậy, nhỡ để cho hắn dạy dỗ Hoắc tam thiếu, chỉ sợ Bạch gia không cần lăn lộn ở Bắc Đô. Họ Hoắc ở Bắc Đô sơ sơ cũng là người một nhà, sau này còn muốn gặp bà ngoại, hôm nay cứ động khẩu không động thủ * thì tốt hơn: “Hoắc tam thiếu, ý của ngươi là nô tài sinh nhi tử đều là nô tài?”
(*) động khẩu không động thủ: dùng lời chứ không động tay động chân
“Chẳng lẽ còn có thể khác?”
“Nghĩ tới ban đầu Hoàng đế Cao Tổ của chúng ta ăn nhờ ở đậu, nhưng Hoàng đế tiền triều không biết tiến thủ giết hại dân chúng, sau Hoàng đế Cao Tổ gia nhập nghĩa quân, cần cù chăm chỉ được lòng dân, cuối cùng đăng cao nhất hô *, anh hùng thiên hạ đều tập hợp dưới trướng. Nếu không có trau dồi lúc trước, tại sao chúng ta có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ?”
(*) đăng cao nhất hô: đứng nơi cao nhất hô hoán
Hoắc tam thiếu ngẩn người, không ngờ nàng lại kéo Hoàng đế Cao Tổ tới: Hoàng đế Cao Tổ là nhi tử của nô tài quyền thần tiền triều, vốn vĩnh viễn là nô tài, nhưng ngài chính là nhân trung long phượng cuối cùng đoạt được ngôi báu. Hắn thừa nhận cũng không được mà không thừa nhận cũng không xong, nhất thời mặt đỏ bừng lên.
Người chung quanh cảm thấy, lá gan cô nương này quá lớn, lại dám lấy Hoàng đế Cao Tổ ra so sánh, may mà nói không có chỗ sơ hở, còn tán dương Hoàng đế Cao Tổ anh dũng, nếu không đúng là mười đầu cũng không đủ chém.
An Nhược Hảo vốn định thừa dịp tốt thu binh, nhưng trong lòng Hoắc tam thiếu không phục, sợ rằng về sau sẽ gặp nhiễu loạn cho nên đã giáo dục thì dạy cho thấu đáo, cuối cùng để bậc thang bước xuống là tốt rồi: “Hoắc tam thiếu, hôm nay quân dân cả nước đều trong nước lửa, khói lửa chiến tranh lan tràn, chúng ta đang trải qua cuộc sống sa hoa lãng phí ở Bắc Đô. Ngươi không thấy thật có lỗi với tướng sĩ đang chiến đấu ở biên cương sao? Hoắc gia là đại gia Bắc Đô, ta kiến thức nông cạn, chỉ cảm thấy về mặt tiền tài Hoắc gia tài trợ triều đình không ít, nhưng nếu Hoắc tam thiếu có thể tiết kiệm một chút, cống hiến cho ba quân, nghĩ rằng dân chúng cũng sẽ cảm tạ Hoắc tam thiếu. Ta nghĩ, Hoắc tam thiếu nhất định càng vui khi thấy dân chúng Bắc Đô sống hòa thuận vui vẻ, càng thêm nguyện ý ra chút tiền bạc làm chút việc vì tướng sĩ biên cương, đúng không?”
Hoắc tam thiếu bị nàng vừa đánh vừa thổi phồng như vậy, đầu óc trực tiếp hỗn loạn rồi, đáp theo: “Đúng, đúng, tiền bạc bản thiếu gia muốn tiêu ở chỗ có ích.”
Lăng Canh Tân thấy An Nhược Hảo đã nói hết ý liền rời đi, không ở chỗ này mất mặt nữa, liền nhìn theo An Nhược Hảo ôm quyền nói: “Nếu Hoắc tam thiếu khảng khái như vậy, chuyện hôm nay coi như chúng ta không đánh nhau không quen biết, lần sau nếu may mắn gặp lại, hy vọng còn có thể là bằng hữu.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngay sau đó An Nhược Hảo kéo Lăng Canh Tân trở về Bạch ngọc tửu trang, lão Bạch nghe thuộc hạ báo cáo lại, may mà bọn họ thức thời, không đánh Hoắc tam thiếu. Chỉ cho thủ hạ chút giáo huấn cũng không quá đáng, nhưng lão còn cần giáo dục bọn họ, ngộ nhỡ ngày nào thật sự gây ra mầm họa cho lão gia thì xong rồi.
Bữa tối hôm đó qua đi, lão Bạch dienlqdonbắt đầu tận tình khuyên bảo “Giáo dục” bọn họ, để cho sau này bọn họ tránh một chút, trước lúc chơi đùa tốt nhất nên hỏi nô tỳ bên cạnh.
Lão Bạch dong dài chừng nửa canh giờ, giới thiệu đại khái tình hình Bắc Đô hiện tại cho bọn họ, lại nói tình hình tửu trang, thấy bọn họ lại không thấy lão phiền, liền thao thao bất tuyệt về lễ tiết cần chú ý ở Bắc Đô.
Tình trạng Bắc Đô là chuyện mới mẻ, lễ tiết lại rất nhiều hạn chế, hai người lắng nghe thì đôi mắt mơ màng rồi.
“Thôi, lão Bạch lắm điều hai người không thích nghe, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nữa tìm mấy ma ma dạy hai người.” Lão Bạch đau lòng chắp tay đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ còn phải giáo huấn mấy ám vệ, đã quá lâu không dạy dỗ bọn họ. Bây giờ lão gia trở lại, cũng không thể khiến lão gia thất vọng, nếu không lão gia còn có thể coi thường lão.
“Nhan Nhan, ta sắp ngủ thiếp đi rồi.” Lăng Canh Tân chống mí mắt nhìn An Nhược Hảo, thật ra nàng không chu đáo bằng hắn, nhưng mục đích học kiến thức của nàng tương đối mạnh, cho nên chịu đựng được lâu hơn hắn.
“Nhị ca, chúng ta trở về tắm một cái rồi ngủ.”
“Được.” Hai người ta dựa ngươi, ngươi dựa ta đỡ nhau về.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, rửa tay trước rồi rửa mặt.” Hai nha hoàn hết lòng hết dạ bắt đầu “Giảng giải” thứ tự rửa mặt.
“Các ngươi tên là gì?” An Nhược Hảo cố gắng mở to hai mắt hỏi, phải lôi kéo làm quen trước. Hai nha hoàn này rất nghe lời lão Bạch, nếu không giữ quan hệ tốt trước, sau này bọn họ sẽ không có lúc nào sống yên ổn.
“Nô tỳ tên Mộc Dung, nàng ấy tên Thức Vi.”
An Nhược Hảo theo lời họ dạy lau chùi hàm răng, chỉ cảm thấy trong miệng có mùi thuốc là lạ, những người này rửa mặt đúng là giày vò, nhưng hôm nay thật sự mệt mỏi: “Dung Dung, Vi Vi, hôm nay chúng ta rất mệt mỏi, ta thấy các ngươi cũng mệt mỏi, rửa xong thì để chúng ta ngủ, các ngươi cũng nhanh về nghỉ ngơi.”
“Vậy không được, trang sức của thiếu phu nhân còn chưa tháo, vừa nói đã quên rồi.” Mộc Dung hơi tự trách.
“Không có việc gì, tự ta tháo là được.”
“Không được, Bạch đại thúc dặn dò, nhất định phải làm cho thiếu gia và thiếu phu nhân có thói quen được phục vụ, nếu không về sau sẽ bị giễu cợt.” Thức Vi nói xong ấn An Nhược Hảo lqd vào trước gương, hai người bắt đầu thong thả ung dung tháo vật trang sức cho nàng, tổng cộng mấy thứ như vậy, nhưng dường như họ sợ đụng phải tóc nàng, cẩn thận tháo xuống từng cái một.
Đợi các nàng tháo xong, An Nhược Hảo cũng đã ngủ thiếp đi.
Hai nha hoàn thấy vậy, thật ra thì thiếu phu nhân chỉ là tiểu cô nương vẫn chưa lớn mà thôi, chỉ có đôi mắt nhìn già dặn hơn các nàng. Họ thấy đôi mắt nàng khép hờ, liền đỡ nàng lên giường, lại muốn giúp Lăng Canh Tân cởi áo ra, Lăng Canh Tân vội vàng che trước ngực: “Các ngươi muốn làm gì?” Thật ra thì hắn lại càng muốn kêu một câu “Vô lễ”.
“Thiếu gia, người phải bắt đầu thói quen, để nô tỳ giúp người cởi áo ra.”
“Không cần, để tự ta, cởi xiêm áo còn cần các ngươi động thủ, không phải ta không cởi.” Lăng Canh Tân thấy họ đến gần, vội nhảy sang một bên.
“Này…” Hai nha hoàn nhìn hắn nhảy ra, rất khó xử, lại không thể cưỡng chế cởi áo cho hắn.
“Để ta đi.” An Nhược Hảo bò dậy từ trên giường, mặc dù nàng rất buồn ngủ, nhưng nhìn Lăng Canh Tân như vậy, ba người toàn cơ bắp, chỉ sợ sẽ giằng co với hai nha hoàn đến sáng mai.
Hai nha hoàn nhìn thê tử ra tay, dĩ nhiên không kiên trì nữa, theo lời lui ra ngoài.
An Nhược Hảo đưa tay thật sự giúp Lăng Canh Tân cởi áo ra, ngoại trừ bên ngoài đây là lần đầu tiên An Nhược Hảo chính đáng hợp tình cởi quần áo cho hắn, Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, cười ha ha không ngừng.
“Nhìn chàng mừng rỡ giống kẻ ngốc, cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt, nếu mỗi ngày Nhan Nhan đều giúp ta cởi áo thì thật tốt.
“Ta không rộng rãi cũng không được, hai nha đầu này tuyệt đối sẽ cùng chàng liều chết đến cùng.”
“Cho nên, Nhan Nhan, từ nay về sau nàng hãy giúp vi phu cởi áo thôi.”
“Vi phu đi chết đi.” An Nhược Hảo tức giận lườm hắn một cái.
“Vi phu cũng giúp nàng cởi áo.” Lăng Canh Tân thấy nàng xoay người đi về phía bên giường, vội kéo lấy nàng, An Nhược Hảo chỉ mặc một cái áo lót, hắn vừa gỡ đai lưng thì tung ra hết.
/89
|