Gió lạnh, mới đây hai ngày đã trôi qua, Tạ Khuyển nghiên cứu thuốc giúp nàng điều trị vẫn không có tiến triển.
Tình hình chiến sự mỗi ngày càng nhiều hiểm nguy. Trừ Thiên Song Song cùng Tạ Khuyển ở lại trong phủ, mọi người đều phải ra ngoài xử lý mọi chuyện.
Vì lo lắng sức khỏe của nàng, không ai cho nàng ra khỏi phủ, bọn hắn thay nàng xử lý mọi chuyện, làm cho nàng muốn làm cũng không làm được.
- Phu nhân, ngươi đang nghĩ gì? Mặc Tư Thủy bỗng từ phía sau lưng tao nhã bước tới nhìn Thiên Song Song, hiện nàng đang nằm không có chút tiếng động nhìn trời.
Nàng không có trả lời hắn.
Mặc Tư Thủy hơi nhíu mi, cũng không biết đang nghĩ gì.
- Phu nhân, ngươi không sợ chết sao? Mặc Tư Thủy giọng nhẹ như bông, có chút tò mò nhìn nàng hỏi.
- Không Thiên Song Song bạc môi khẽ phun ra một chữ.
Mặc Tư Thủy lại trầm mặc không nói gì.
- Minh chủ, có người trở về thông báo. Tất cả các vị công tử đột nhiên mất tích Hoa Băng đệ tử hốt hoảng chạy vào báo cáo.
- Sao lại có chuyện này, tất cả? Thiên Song Song khuôn mặt hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng lại cố gắng đè nén.
- Đúng vậy, Minh chủ, Lãnh Phong công tử, Bạch Vân công tử, Đông Y Ly thái tử, Bắc Thần Tử Yên vương gia, Tây Thần Ninh ngũ hoàng tử, Thượng Quan Thần Tinh công tử, Hoa Trầm Hương công tử, Mạch Thiên Dạ trưởng môn, Nam Cung Tiếu thái tử tất cả đều cùng mất tung tích.
- Lập tức phái người đi đều tra tin tức bọn hắn, dù có lật tung thiên hạ này cũng phải đem bọn hắn về . Thiên Song Song một tiếng phân phó, lệnh nhanh chóng được thực thi. Tất cả mọi người đều sốt sắng làm, không phải vì một mình Thiên Song Song mà là mọi người đều là đi theo mấy người bọn hắn đến đây, không thể không lo lắng cho chủ tử bọn họ.
Không cần điều tra, ta nghĩ chủ tử hành động Mặc Tư Thủy bỗng cất tiếng nói, Thiên Song Song khẽ giật mình, nàng còn tưởng hắn đã đi đâu.
- Hắn bức ta? Thiên Song Song hỏi cũng là khẳng định.
- Có lẽ hắn không đợi được nữa Mặc Tư Thủy không đầu không đuôi nói, làm người ta không thể hiểu.
- Đợi gì? Thiên Song Song có một chút ngốc, nàng không hiểu hắn muốn nói gì.
- Là.. ngươi không lấy hắn, hắn buộc phải như vậy Mặc Tư Thủy tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
- Vậy hiện tại ta lấy hắn, hắn sẽ tha cho bọn họ Thiên Song Song trầm mặc một lát đưa ra một cái quyết định.
- Ta cũng không chắc, nhưng là ta mang ngươi về Mặc Tư Thủy bỗng chấp tay tạo thành một cái kết ấn kì lạ, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ cuối cùng hiện ra trước mặt một thông đạo, hai người nhanh chóng đi vào.
Phía trước một bức tường vững chắc che khuất tầm mắt, Mặc Tư Thủy xoay một hòn đá làm cửa mở ra.
Một thân màu vàng long bào sặc sỡ, mắt ngọc, mày rậm, tóc được cắm một cây trâm ngọc mạ vàng, hắn một mắt nhắm một mắt mở tựa hồ không quan tâm thế gian, khí chất vương giả bắn ra tứ phía, tuấn nhan cực kì hoàn mỹ tựa bảo thạch.
- Tham kiến chủ tử Mặc Tư Thủy cúi người mà không có quỳ xem như hắn hành lễ.
Nam tử phía trên không có nhìn hắn mà là nhìn sang Thiên Song Song có một chút đánh giá.
- Giao nàng cho ngươi, ta không thích nàng, miễn sao nàng không chết là được nam tử lạnh lùng không nhìn nàng, nàng nhìn ra hắn đối với nàng chán ghét.
- Thả bọn hắn ra Thiên Song Song lạnh nhạt nói, như là không nghe hắn mới vừa nói là việc liên quan đến nàng.
- Bọn hắn?
Tình hình chiến sự mỗi ngày càng nhiều hiểm nguy. Trừ Thiên Song Song cùng Tạ Khuyển ở lại trong phủ, mọi người đều phải ra ngoài xử lý mọi chuyện.
Vì lo lắng sức khỏe của nàng, không ai cho nàng ra khỏi phủ, bọn hắn thay nàng xử lý mọi chuyện, làm cho nàng muốn làm cũng không làm được.
- Phu nhân, ngươi đang nghĩ gì? Mặc Tư Thủy bỗng từ phía sau lưng tao nhã bước tới nhìn Thiên Song Song, hiện nàng đang nằm không có chút tiếng động nhìn trời.
Nàng không có trả lời hắn.
Mặc Tư Thủy hơi nhíu mi, cũng không biết đang nghĩ gì.
- Phu nhân, ngươi không sợ chết sao? Mặc Tư Thủy giọng nhẹ như bông, có chút tò mò nhìn nàng hỏi.
- Không Thiên Song Song bạc môi khẽ phun ra một chữ.
Mặc Tư Thủy lại trầm mặc không nói gì.
- Minh chủ, có người trở về thông báo. Tất cả các vị công tử đột nhiên mất tích Hoa Băng đệ tử hốt hoảng chạy vào báo cáo.
- Sao lại có chuyện này, tất cả? Thiên Song Song khuôn mặt hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng lại cố gắng đè nén.
- Đúng vậy, Minh chủ, Lãnh Phong công tử, Bạch Vân công tử, Đông Y Ly thái tử, Bắc Thần Tử Yên vương gia, Tây Thần Ninh ngũ hoàng tử, Thượng Quan Thần Tinh công tử, Hoa Trầm Hương công tử, Mạch Thiên Dạ trưởng môn, Nam Cung Tiếu thái tử tất cả đều cùng mất tung tích.
- Lập tức phái người đi đều tra tin tức bọn hắn, dù có lật tung thiên hạ này cũng phải đem bọn hắn về . Thiên Song Song một tiếng phân phó, lệnh nhanh chóng được thực thi. Tất cả mọi người đều sốt sắng làm, không phải vì một mình Thiên Song Song mà là mọi người đều là đi theo mấy người bọn hắn đến đây, không thể không lo lắng cho chủ tử bọn họ.
Không cần điều tra, ta nghĩ chủ tử hành động Mặc Tư Thủy bỗng cất tiếng nói, Thiên Song Song khẽ giật mình, nàng còn tưởng hắn đã đi đâu.
- Hắn bức ta? Thiên Song Song hỏi cũng là khẳng định.
- Có lẽ hắn không đợi được nữa Mặc Tư Thủy không đầu không đuôi nói, làm người ta không thể hiểu.
- Đợi gì? Thiên Song Song có một chút ngốc, nàng không hiểu hắn muốn nói gì.
- Là.. ngươi không lấy hắn, hắn buộc phải như vậy Mặc Tư Thủy tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
- Vậy hiện tại ta lấy hắn, hắn sẽ tha cho bọn họ Thiên Song Song trầm mặc một lát đưa ra một cái quyết định.
- Ta cũng không chắc, nhưng là ta mang ngươi về Mặc Tư Thủy bỗng chấp tay tạo thành một cái kết ấn kì lạ, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ cuối cùng hiện ra trước mặt một thông đạo, hai người nhanh chóng đi vào.
Phía trước một bức tường vững chắc che khuất tầm mắt, Mặc Tư Thủy xoay một hòn đá làm cửa mở ra.
Một thân màu vàng long bào sặc sỡ, mắt ngọc, mày rậm, tóc được cắm một cây trâm ngọc mạ vàng, hắn một mắt nhắm một mắt mở tựa hồ không quan tâm thế gian, khí chất vương giả bắn ra tứ phía, tuấn nhan cực kì hoàn mỹ tựa bảo thạch.
- Tham kiến chủ tử Mặc Tư Thủy cúi người mà không có quỳ xem như hắn hành lễ.
Nam tử phía trên không có nhìn hắn mà là nhìn sang Thiên Song Song có một chút đánh giá.
- Giao nàng cho ngươi, ta không thích nàng, miễn sao nàng không chết là được nam tử lạnh lùng không nhìn nàng, nàng nhìn ra hắn đối với nàng chán ghét.
- Thả bọn hắn ra Thiên Song Song lạnh nhạt nói, như là không nghe hắn mới vừa nói là việc liên quan đến nàng.
- Bọn hắn?
/137
|