- Chờ một chút đi, ngươi đúng là dính nương tử như sam Lãnh Phong lạnh lùng khinh bỉ Bạch Vân ra mặt.
- Ta lo lắng nương tử thôi Bạch Vân khó chịu trả lời, Lãnh Phong khinh bỉ làm hắn một đầu hắc tuyến.
- Phụ nữ thường tốn thời gian nhiều hơn nam nhân, ngươi đừng lo lắng quá Hoan Trầm Hương trấn an Bạch Vân, cười cười nói.
Nhưng là thời gian đã qua một khắc, tiểu nhị cũng đã tính tiền xong rồi, Thiên Song Song cũng chưa có trở lại, lúc này ba nam nhân đã không thể bình tĩnh như lúc ban đầu.
- Ta nói các ngươi không nghe, Song nhi có chuyện gì là tại các ngươi Bạch Vân tức giận nói. Hắn chính là lo lắng cho nàng đúng mà, vậy mà hai người bọn hắn không tin tưởng, giờ sự việc đến mức này có nói cũng không thể ngăn cản a.
- Đừng nói nữa, đi tìm nàng xem . Hoa Trầm Hương cũng không thể ngồi yên, chưa nói xong câu đã rời đi rồi.
Ba nam nhân đi đến nhà xí chính là không phát hiện một bóng người, một nỗi bất an dâng lên làm không khí có một chút ngưng trọng.
Lãnh Phong lạnh lùng, trích tiên khuôn mặt có một chút không ai thấy xúc động, cũng tại hắn không sớm tìm nàng, nếu không nàng đã không mất tích như thế này.
Hoa Trầm Hương điềm tĩnh hơn hai người còn lại, liền chặn đường một gã sai vặt hỏi thăm Cho ta hỏi ngươi có gặp một cô nương mặc bạch y, bộ dáng rất xinh đẹp một khắc trước ở đây không?
Gã sai vặt không suy nghĩ nhiều liền gật đầu một cái, vì Thiên Song Song bộ dạng khuynh thành không ai có thể không nhớ tới nên hắn là đặc biết khắc sâu, lúc đầu gặp còn có bàng hoàng cùng kinh diễm đâu Khách quan, lúc nãy ta thấy tiểu cô nương đã rời khỏi chỗ này rồi hướng về phòng trong, lúc đó ta bận chạy việc nên không có quan sát kĩ lắm .
Hoa Trầm Hương nghe xong gật đầu cám ơn gã một tiếng liền cấp hắn một thỏi bạc làm hắn tủm tỉm cười, nhanh chóng lui đi, trước khi đi còn không quên dặn dò ba người bọn họ có cần gì thì lại kêu hắn, hắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Ba người hỏi thăm trên dưới mười người liền không có tiến triển gì, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi nơi đây.
Ba người đang trên đường trở về khách sạn trước đó. Lãnh Phong lúc này cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc rối rắm làm hắn nhất thời chưa suy nghĩ được gì, Bạch Vân còn tệ hơn, từ lúc biết Thiên Song Song mất tích hắn cứ như người điên, nháo nhào đòi đi tìm nàng, hỏi hắn đi đâu hắn cũng không biết. Duy nhất Hoa Trầm Hương là điềm tĩnh hơn cả, vừa đi vừa nghĩ cách tìm kiếm Thiên Song Song.
Ba người tại phòng trong khách sạn. Người nào cũng sốt ruột và lo lắng.
- Ta có ý kiến này không biết các ngươi nghĩ sao? Hoa Trầm Hương đạm mạc nói, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra làm người ta không biết rõ hắn có đang lo lắng cho nàng không.
- Nói nhanh đi Lãnh Phong cùng Bạch Vân hai miệng một lời, đồng thanh nói, bọn hắn chính là sốt ruột muốn tử rồi.
- Ta nghĩ chúng ta chia nhau ra tìm tin tức của Song Song, Lãnh Phong báo cho Bắc Thần Tử Yên nhờ hắn giúp đỡ, với một người lo cho dân và mối quan hệ khá tốt giữa hắn và Song Song thì hắn sẽ giúp chúng ta. Bạch Vân lại nơi nàng mất tích điều tra lại một lần nữa xem chúng ta có bỏ sót cái gì không, ta sẽ tìm nàng theo cách của mình. Hoa Trầm Hương tao nhã nói, khí phách lan tỏa, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất văn nhân, đúng là đầu óc thông minh, bình tĩnh, sáng suốt.
- Hảo Bạch Vân cùng Lãnh Phong rất nhanh đi rồi, bọn hắn không phải người dễ dàng nghe lời người khác, nhưng là lúc này không có thời gian cho bọn hắn tranh luận, cấp bách là phải tìm ra tin tức của nàng, lúc đó bọn hắn mới yên tâm.
- Ta lo lắng nương tử thôi Bạch Vân khó chịu trả lời, Lãnh Phong khinh bỉ làm hắn một đầu hắc tuyến.
- Phụ nữ thường tốn thời gian nhiều hơn nam nhân, ngươi đừng lo lắng quá Hoan Trầm Hương trấn an Bạch Vân, cười cười nói.
Nhưng là thời gian đã qua một khắc, tiểu nhị cũng đã tính tiền xong rồi, Thiên Song Song cũng chưa có trở lại, lúc này ba nam nhân đã không thể bình tĩnh như lúc ban đầu.
- Ta nói các ngươi không nghe, Song nhi có chuyện gì là tại các ngươi Bạch Vân tức giận nói. Hắn chính là lo lắng cho nàng đúng mà, vậy mà hai người bọn hắn không tin tưởng, giờ sự việc đến mức này có nói cũng không thể ngăn cản a.
- Đừng nói nữa, đi tìm nàng xem . Hoa Trầm Hương cũng không thể ngồi yên, chưa nói xong câu đã rời đi rồi.
Ba nam nhân đi đến nhà xí chính là không phát hiện một bóng người, một nỗi bất an dâng lên làm không khí có một chút ngưng trọng.
Lãnh Phong lạnh lùng, trích tiên khuôn mặt có một chút không ai thấy xúc động, cũng tại hắn không sớm tìm nàng, nếu không nàng đã không mất tích như thế này.
Hoa Trầm Hương điềm tĩnh hơn hai người còn lại, liền chặn đường một gã sai vặt hỏi thăm Cho ta hỏi ngươi có gặp một cô nương mặc bạch y, bộ dáng rất xinh đẹp một khắc trước ở đây không?
Gã sai vặt không suy nghĩ nhiều liền gật đầu một cái, vì Thiên Song Song bộ dạng khuynh thành không ai có thể không nhớ tới nên hắn là đặc biết khắc sâu, lúc đầu gặp còn có bàng hoàng cùng kinh diễm đâu Khách quan, lúc nãy ta thấy tiểu cô nương đã rời khỏi chỗ này rồi hướng về phòng trong, lúc đó ta bận chạy việc nên không có quan sát kĩ lắm .
Hoa Trầm Hương nghe xong gật đầu cám ơn gã một tiếng liền cấp hắn một thỏi bạc làm hắn tủm tỉm cười, nhanh chóng lui đi, trước khi đi còn không quên dặn dò ba người bọn họ có cần gì thì lại kêu hắn, hắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Ba người hỏi thăm trên dưới mười người liền không có tiến triển gì, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi nơi đây.
Ba người đang trên đường trở về khách sạn trước đó. Lãnh Phong lúc này cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc rối rắm làm hắn nhất thời chưa suy nghĩ được gì, Bạch Vân còn tệ hơn, từ lúc biết Thiên Song Song mất tích hắn cứ như người điên, nháo nhào đòi đi tìm nàng, hỏi hắn đi đâu hắn cũng không biết. Duy nhất Hoa Trầm Hương là điềm tĩnh hơn cả, vừa đi vừa nghĩ cách tìm kiếm Thiên Song Song.
Ba người tại phòng trong khách sạn. Người nào cũng sốt ruột và lo lắng.
- Ta có ý kiến này không biết các ngươi nghĩ sao? Hoa Trầm Hương đạm mạc nói, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra làm người ta không biết rõ hắn có đang lo lắng cho nàng không.
- Nói nhanh đi Lãnh Phong cùng Bạch Vân hai miệng một lời, đồng thanh nói, bọn hắn chính là sốt ruột muốn tử rồi.
- Ta nghĩ chúng ta chia nhau ra tìm tin tức của Song Song, Lãnh Phong báo cho Bắc Thần Tử Yên nhờ hắn giúp đỡ, với một người lo cho dân và mối quan hệ khá tốt giữa hắn và Song Song thì hắn sẽ giúp chúng ta. Bạch Vân lại nơi nàng mất tích điều tra lại một lần nữa xem chúng ta có bỏ sót cái gì không, ta sẽ tìm nàng theo cách của mình. Hoa Trầm Hương tao nhã nói, khí phách lan tỏa, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất văn nhân, đúng là đầu óc thông minh, bình tĩnh, sáng suốt.
- Hảo Bạch Vân cùng Lãnh Phong rất nhanh đi rồi, bọn hắn không phải người dễ dàng nghe lời người khác, nhưng là lúc này không có thời gian cho bọn hắn tranh luận, cấp bách là phải tìm ra tin tức của nàng, lúc đó bọn hắn mới yên tâm.
/137
|