- Song nhi/ Song Song ngươi tỉnh? Lãnh Phong, Bạch Vân, Hoa Trầm Hương, Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly năm miệng một lời hỏi thăm.
- Ân Thiên Hoa Băng mung lung trả lời. Nàng mặc dù không nghe đúng tên mình, nhưng là tự nhiên trả lời đâu.
- Song nhi ngươi cảm thấy thế nào? Bạch Vân yêu nghiệt trèo qua bốn người còn lại tiến lên trước Thiên Hoa Băng hỏi.
- Ta không sao, cám ơn ngươi quan tâm. Nhưng là ta tên Thiên Hoa Băng Thiên Hoa Băng thấy trước mắt năm người đều là lo lắng cho nàng, đạm mạc nói. Nàng chính là không muốn cự tuyệt bọn hắn nói rằng nàng không phải cái gì Song nhi, Song Song gì.
- Hoa Băng mặc dù ngươi có thể không tin nhưng ngươi thật sự là Thiên Song Song, là Song nhi của bọn ta Hoa Trầm Hương bỗng nhiên nói, làm cho Thiên Hoa Băng hơi giật mình, tự hỏi vì cớ gì hắn biết nàng đang nghĩ cái gì đi.
- Ta cũng không biết, ta không có ấn tượng gì với các ngươi nhưng là có lúc ta lại cảm nhận được một cái gì đó khác lạ Hoa Thiên Băng hơi suy yếu nói, khẽ nhìn xuống đôi tay được quấn đầy băng gạt Cám ơn các ngươi cứu ta, về sau ta sẽ xem các ngươi là bằng hữu .
- Song nhi ngươi đừng khách khí như vậy, bọn ta làm đều là cam tâm tình nguyện Lãnh Phong lạnh nhạt tựa hồ biến mất ôn nhu hề hề.
- Băng nhi, ta sẽ là ngươi yêu thượng ta, phía trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, mặc kệ ngươi là cái gì ta đều thích Đông Y Ly bá đạo nói, như là tuyen bố một cái chủ quyền.
- Đông Y Ly cái tên vô sỉ, ta còn chưa kịp nói đâu Bạch Vân chu cái miệng tức giận, lập tức chuyển mắt sang Thiên Hoa Băng nịn nọt làm người ta nổi da gà Băng nhi, ngươi mà quên ta thì ta chết mất Mỗ Bạch Vân nói xong còn móc trong tay áo ra một cái khăn tay lau lau khóe mi.
Mấy người còn lại cùng Thiên Hoa Băng khóe miệng rút trừu, ai cũng cười đi ra. Bạch Vân thấy thế chu cái miệng bất mãn Băng nhi, ngươi còn hùa theo bọn họ ăn hiếp ta .
Nói xong Bạch Vân còn không quên quay qua ăn một cái đậu hũ. Ôm lấy người ngọc như cái chó con nép vào lòng mẹ. Mấy nam nhân còn lại liền phóng cho hắn một đạo ánh mắt khinh bỉ.
- Hoa Băng, dù là ngươi là ai ta cũng quyết định từ đây về sau sẽ một lòng theo đuổi ngươi, đến khi nào ngươi đồng ý thì thôi Bắc Thần Tử Yên lúc này cũng mặt dày nói, hắn sợ nếu hắn không mặt dày thì nàng liền bị bọn sói này ăn sạch sẽ mất.
- Ân Thiên Hoa Băng mung lung trả lời. Nàng mặc dù không nghe đúng tên mình, nhưng là tự nhiên trả lời đâu.
- Song nhi ngươi cảm thấy thế nào? Bạch Vân yêu nghiệt trèo qua bốn người còn lại tiến lên trước Thiên Hoa Băng hỏi.
- Ta không sao, cám ơn ngươi quan tâm. Nhưng là ta tên Thiên Hoa Băng Thiên Hoa Băng thấy trước mắt năm người đều là lo lắng cho nàng, đạm mạc nói. Nàng chính là không muốn cự tuyệt bọn hắn nói rằng nàng không phải cái gì Song nhi, Song Song gì.
- Hoa Băng mặc dù ngươi có thể không tin nhưng ngươi thật sự là Thiên Song Song, là Song nhi của bọn ta Hoa Trầm Hương bỗng nhiên nói, làm cho Thiên Hoa Băng hơi giật mình, tự hỏi vì cớ gì hắn biết nàng đang nghĩ cái gì đi.
- Ta cũng không biết, ta không có ấn tượng gì với các ngươi nhưng là có lúc ta lại cảm nhận được một cái gì đó khác lạ Hoa Thiên Băng hơi suy yếu nói, khẽ nhìn xuống đôi tay được quấn đầy băng gạt Cám ơn các ngươi cứu ta, về sau ta sẽ xem các ngươi là bằng hữu .
- Song nhi ngươi đừng khách khí như vậy, bọn ta làm đều là cam tâm tình nguyện Lãnh Phong lạnh nhạt tựa hồ biến mất ôn nhu hề hề.
- Băng nhi, ta sẽ là ngươi yêu thượng ta, phía trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, mặc kệ ngươi là cái gì ta đều thích Đông Y Ly bá đạo nói, như là tuyen bố một cái chủ quyền.
- Đông Y Ly cái tên vô sỉ, ta còn chưa kịp nói đâu Bạch Vân chu cái miệng tức giận, lập tức chuyển mắt sang Thiên Hoa Băng nịn nọt làm người ta nổi da gà Băng nhi, ngươi mà quên ta thì ta chết mất Mỗ Bạch Vân nói xong còn móc trong tay áo ra một cái khăn tay lau lau khóe mi.
Mấy người còn lại cùng Thiên Hoa Băng khóe miệng rút trừu, ai cũng cười đi ra. Bạch Vân thấy thế chu cái miệng bất mãn Băng nhi, ngươi còn hùa theo bọn họ ăn hiếp ta .
Nói xong Bạch Vân còn không quên quay qua ăn một cái đậu hũ. Ôm lấy người ngọc như cái chó con nép vào lòng mẹ. Mấy nam nhân còn lại liền phóng cho hắn một đạo ánh mắt khinh bỉ.
- Hoa Băng, dù là ngươi là ai ta cũng quyết định từ đây về sau sẽ một lòng theo đuổi ngươi, đến khi nào ngươi đồng ý thì thôi Bắc Thần Tử Yên lúc này cũng mặt dày nói, hắn sợ nếu hắn không mặt dày thì nàng liền bị bọn sói này ăn sạch sẽ mất.
/137
|