Lăng Nhược Tâm yêu cầu Từ đại nương mang sổ sách tháng này tới, lật qua lật lại xem lấy lệ vài trang rồi nói: "Sau này, cứ nửa tháng bà cho người đưa sổ sách tới sơn trang một lần." Dứt lời, hắn cũng không nói xem tình hình kiểm tra thế nào, chỉ đứng dậy đi ra phòng ngoài, thấy những cô gái ở đó đúng là đều đã nhận phần thêu của mình, liền nhìn xung quanh. Thanh Hạm thấy hắn khẽ cau mày, đi đến trước mặt một cô gái nói: "Cô là người mới tới à?"
Cô gái kia hơi căng thẳng, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Lăng Nhược Tâm cầm tay cô gái kia nhìn nhìn, Thanh Hạm thấy cô gái đó mi thanh mục tú, làn da trắng mịn, lông mày nàng liền nhíu lại như dính chặt vào nhau, trong lòng thầm khinh thường, tên Lăng Nhược Tâm này đúng là tên quỷ háo sắc, tới kiểm tra còn không quên đùa giỡn người ta. Với cái chiêu bài giả gái của hắn, không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của người khác rồi, may mà nàng sớm phát hiện ra giới tính thật của hắn, nếu không thì đúng là thiệt thòi lớn. Nàng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như nàng cũng bị hắn sàm sỡ không ít lần, trong lòng Thanh Hạm lại dâng lên sự căm tức.
Lăng Nhược Tâm hỏi: "Từ đại nương, cô gái này là người bà tuyển vào sao?"
Trong phút chốc, Từ đại nương chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, chỉ đáp: "Đúng vậy, thời gian trước có một vài cô nương ở phường thêu thành thân, nên ta phải tuyển một số người mới. Không biết có gì không ổn không?"
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng còn chưa nói gì, thì Thanh Hạm ở bên cạnh, nhìn thấy hắn cứ sờ tay cô gái kia mãi, lại còn đưa lên mắt nhìn chăm chú, bèn không nhịn được, khẽ đập tay hắn nói: "Tuy Đại tiểu thư là nữ nhân, nhưng cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người. Người ta còn là hoàng hoa khuê nữ, lại bị tiểu thư xăm xoi dò xét như vậy, làm sao có thể không xấu hổ!" Trong đôi mắt to tròn tràn ngập ý cảnh cáo, nàng ngầm muốn nói với hắn, sàm sỡ người ta thế là đủ rồi đấy, nàng nhìn chướng mắt lắm rồi!
Thanh Hạm vừa nói xong, những người trong phường thêu đều kinh sợ đến trợn mắt há mồm, chưa từng có ai dám nói chuyện với Đại tiểu thư như vậy. Chưa kể đến khí chất của Đại tiểu thư, mà chỉ cần những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của nàng đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục rồi. Giờ nhìn thấy hành động của Thanh Hạm, mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay nàng.
Lớp sương lạnh trên mặt Lăng Nhược Tâm dường như càng dày đặc, hắn khẽ cười, nhưng trong mắt tràn ngập băng tuyết. Hắn liếc Thanh Hạm một cái, rồi nói với cô gái kia: "Giờ cô đến phòng thu chi, lĩnh tiền lương mấy ngày vừa rồi, ngày mai không cần tới đây nữa!"
Hắn vừa nói xong, Thanh Hạm giật mình vừa hoảng sợ vừa bất bình thay cô gái kia, hắn thật đúng là, vừa sàm sỡ người ta xong đã không thèm nhận người ta nữa rồi. Cô gái kia bị dọa đến khóc ròng nói: "Đại tiểu thư, không biết ta đã làm gì sai? Bên trên ta có mẹ già, dưới có tiểu đệ phải nuôi, người đuổi ta như vậy cũng phải cho ta biết lý do chứ!"
Mặt Lăng Nhược Tâm tươi tỉnh hẳn, nhưng con ngươi càng lạnh lẽo, liếc nhìn cô gái kia rồi thản nhiên nói: "Dù đã diễn thì phải diễn cho trót, nhưng người của Tô gia đúng là càng lúc càng to gan." Cô gái kia không nói gì nữa, vẻ mặt thể hiện rõ sự thất bại, thu thập đồ đạc định rời đi.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn cô gái kia, tay nhẹ nhàng đưa ra kéo túi đồ của cô, không biết trên tay hắn có vũ khí gì, mà chỉ kéo một cái, đồ trong túi tiền rơi ra hết, hóa ra là một bọc tơ vàng! Mọi người nhìn thấy đều vô cùng kinh hãi. Vốn dĩ Thanh Hạm còn định lên tiếng bênh vực cô gái kia, nhưng tình hình này khiến mọi lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Cô gái kia thở dài một hơi nói: "Lăng Đại tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền, có thể nhìn thấu thân phận của ta nhanh như vậy, ta không còn gì để nói." Dứt lời, cô liền xoay người muốn đi.
Lăng Nhược Tâm đưa tay giữ cô lại: "Cô cho rằng Huyến Thải sơn trang của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hay vì lão gia nhà các người nói đương gia của Huyến Thải sơn trang chỉ là một nữ tử, dễ dàng đối phó?"
Cô gái kia nhướng mày hỏi: "Cô muốn thế nào?" Sự việc bại lộ bị người ta bắt được, tình hình này cực kỳ bất lợi với cô.
Lăng Nhược Tâm cười cực kỳ dịu dàng nói: "Vốn dĩ ta cứ nghĩ cô chỉ là người bị Tô gia sai khiến, nên cũng không muốn làm khó cho cô, không ngờ cô lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, muốn lấy trộm tơ vàng bí truyền của Lăng gia ta. Trong thiên hạ này, ngoài người Tô gia ra, không có ai hiểu được tác dụng của tơ vàng. Chuyện này quá nghiêm trọng, có lẽ phải mời Tô nhị tiểu thư tới nha môn một chuyến vậy!"
Cô gái kia ngạc nhiên nói: "Sao cô biết ta là Tô nhị tiểu thư?"
Lăng Nhược Tâm cười bí hiểm nói: "Tô nhị tiểu thư đừng hỏi vì sao ta biết, giờ thì phải bắt tiểu thư chịu ấm ức rồi!" Dứt lời, hắn liếc ánh mắt sắc bén về phía Thanh Hạm, ý bảo nàng bắt cô gái kia lại.
Thanh Hạm đứng bên cạnh chỉ nghe thôi cũng thấy ù ù cạc cạc, nàng không rõ mối quan hệ giữa Lăng gia và Tô gia, nhưng vì nàng vẫn có thành kiến với Lăng Nhược Tâm, lại thấy hắn sàm sỡ cô gái kia, tuy biết thân phận cô ấy cũng hơi kỳ lạ, nhưng nàng đã bị Lăng Nhược Tâm trêu đùa vài lần, nhiều lần bị hắn sàm sỡ, làm sao ngoan ngoãn nghe lời hắn được? Đôi mắt tròn khẽ đảo quanh, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt sai khiến của hắn.
Tô nhị tiểu thư vừa nghe thấy Lăng Nhược Tâm nói vậy, bộ dạng ngoan ngoãn lúc đầu liền biến mất, xoay ngược người muốn tông cửa xông ra. Trong lòng Lăng Nhược Tâm tức muốn bốc lửa, Đoàn Thanh Hạm này muốn đối đầu với hắn hay sao, vất vả lắm mới có cơ hội bắt được Tô nhị tiểu thư, làm sao hắn có thể bỏ qua như thế? Hắn vội ra tay nhanh như điện, mấy chiếc kim thêu bắn vụt ra từ tay áo hắn, điểm vào mấy đại huyệt trên người Tô nhị tiểu thư. Tô nhị tiểu thư không ngờ hắn còn có tuyệt kỹ này, nhất thời không tránh kịp, chỉ cảm thấy người tê rần rồi không nhúc nhích được nữa.
Thanh Hạm thấy tốc độ xuất chiêu của hắn cũng cực kỳ kinh hãi, tuy nói nam nhân mà dùng kim thêu làm vũ khí thì có hơi cổ quái, nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn ra tay thực sự rất kỳ diệu. Nhớ tới mấy lần nàng giao đấu với hắn đều thất thủ, trước giờ nàng vẫn tưởng là do mình sơ suất khinh địch, nhưng lúc này, nàng buộc phải đánh giá lại thực lực của hắn lần nữa.
Tô nhị tiểu thư thấy hắn ra tay cũng giật mình, cô không biết Lăng Đại tiểu thư còn có võ công, xem ra, toàn bộ Tô gia đều đã đánh giá thấp nàng ta rồi! Đã bị phát hiện lại còn bị Lăng Nhược Tâm bắt được, lần này đúng là rắc rối to, cô liền xuống giọng cầu xin: "Đại tiểu thư, ta biết hai nhà chúng ta vẫn có chút hiềm khích, nhưng ta và cô đều là nữ tử, nếu bị áp lên công đường, thực sự rất thiếu lễ độ, xin tiểu thư hạ thủ lưu tình, chuyện này âm thầm chấm dứt được không?"
Lăng Nhược Tâm vừa nghe thấy nàng nói vậy, hắn vốn cũng có ý như thế, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Tục ngữ có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giờ ta có đủ nhân chứng vật chứng, chuyện này nếu ta không xử lý cẩn thận, chỉ sợ mọi người đều không phục, cho nên, Tô nhị tiểu thư, đành phải để cô chịu ấm ức rồi!" Người Tô gia dám trà trộn vào phường thêu, đúng là nghĩ hắn dễ bắt nạt mà! Con ngươi hắn càng lạnh lẽo hơn. Thanh Hạm chỉ nhìn ánh mắt hắn thôi đã đổ mồ hôi thay Tô nhị tiểu thư rồi.
***
Cô gái kia hơi căng thẳng, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Lăng Nhược Tâm cầm tay cô gái kia nhìn nhìn, Thanh Hạm thấy cô gái đó mi thanh mục tú, làn da trắng mịn, lông mày nàng liền nhíu lại như dính chặt vào nhau, trong lòng thầm khinh thường, tên Lăng Nhược Tâm này đúng là tên quỷ háo sắc, tới kiểm tra còn không quên đùa giỡn người ta. Với cái chiêu bài giả gái của hắn, không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của người khác rồi, may mà nàng sớm phát hiện ra giới tính thật của hắn, nếu không thì đúng là thiệt thòi lớn. Nàng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như nàng cũng bị hắn sàm sỡ không ít lần, trong lòng Thanh Hạm lại dâng lên sự căm tức.
Lăng Nhược Tâm hỏi: "Từ đại nương, cô gái này là người bà tuyển vào sao?"
Trong phút chốc, Từ đại nương chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, chỉ đáp: "Đúng vậy, thời gian trước có một vài cô nương ở phường thêu thành thân, nên ta phải tuyển một số người mới. Không biết có gì không ổn không?"
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng còn chưa nói gì, thì Thanh Hạm ở bên cạnh, nhìn thấy hắn cứ sờ tay cô gái kia mãi, lại còn đưa lên mắt nhìn chăm chú, bèn không nhịn được, khẽ đập tay hắn nói: "Tuy Đại tiểu thư là nữ nhân, nhưng cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu giữa người với người. Người ta còn là hoàng hoa khuê nữ, lại bị tiểu thư xăm xoi dò xét như vậy, làm sao có thể không xấu hổ!" Trong đôi mắt to tròn tràn ngập ý cảnh cáo, nàng ngầm muốn nói với hắn, sàm sỡ người ta thế là đủ rồi đấy, nàng nhìn chướng mắt lắm rồi!
Thanh Hạm vừa nói xong, những người trong phường thêu đều kinh sợ đến trợn mắt há mồm, chưa từng có ai dám nói chuyện với Đại tiểu thư như vậy. Chưa kể đến khí chất của Đại tiểu thư, mà chỉ cần những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của nàng đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục rồi. Giờ nhìn thấy hành động của Thanh Hạm, mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay nàng.
Lớp sương lạnh trên mặt Lăng Nhược Tâm dường như càng dày đặc, hắn khẽ cười, nhưng trong mắt tràn ngập băng tuyết. Hắn liếc Thanh Hạm một cái, rồi nói với cô gái kia: "Giờ cô đến phòng thu chi, lĩnh tiền lương mấy ngày vừa rồi, ngày mai không cần tới đây nữa!"
Hắn vừa nói xong, Thanh Hạm giật mình vừa hoảng sợ vừa bất bình thay cô gái kia, hắn thật đúng là, vừa sàm sỡ người ta xong đã không thèm nhận người ta nữa rồi. Cô gái kia bị dọa đến khóc ròng nói: "Đại tiểu thư, không biết ta đã làm gì sai? Bên trên ta có mẹ già, dưới có tiểu đệ phải nuôi, người đuổi ta như vậy cũng phải cho ta biết lý do chứ!"
Mặt Lăng Nhược Tâm tươi tỉnh hẳn, nhưng con ngươi càng lạnh lẽo, liếc nhìn cô gái kia rồi thản nhiên nói: "Dù đã diễn thì phải diễn cho trót, nhưng người của Tô gia đúng là càng lúc càng to gan." Cô gái kia không nói gì nữa, vẻ mặt thể hiện rõ sự thất bại, thu thập đồ đạc định rời đi.
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn cô gái kia, tay nhẹ nhàng đưa ra kéo túi đồ của cô, không biết trên tay hắn có vũ khí gì, mà chỉ kéo một cái, đồ trong túi tiền rơi ra hết, hóa ra là một bọc tơ vàng! Mọi người nhìn thấy đều vô cùng kinh hãi. Vốn dĩ Thanh Hạm còn định lên tiếng bênh vực cô gái kia, nhưng tình hình này khiến mọi lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Cô gái kia thở dài một hơi nói: "Lăng Đại tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền, có thể nhìn thấu thân phận của ta nhanh như vậy, ta không còn gì để nói." Dứt lời, cô liền xoay người muốn đi.
Lăng Nhược Tâm đưa tay giữ cô lại: "Cô cho rằng Huyến Thải sơn trang của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hay vì lão gia nhà các người nói đương gia của Huyến Thải sơn trang chỉ là một nữ tử, dễ dàng đối phó?"
Cô gái kia nhướng mày hỏi: "Cô muốn thế nào?" Sự việc bại lộ bị người ta bắt được, tình hình này cực kỳ bất lợi với cô.
Lăng Nhược Tâm cười cực kỳ dịu dàng nói: "Vốn dĩ ta cứ nghĩ cô chỉ là người bị Tô gia sai khiến, nên cũng không muốn làm khó cho cô, không ngờ cô lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, muốn lấy trộm tơ vàng bí truyền của Lăng gia ta. Trong thiên hạ này, ngoài người Tô gia ra, không có ai hiểu được tác dụng của tơ vàng. Chuyện này quá nghiêm trọng, có lẽ phải mời Tô nhị tiểu thư tới nha môn một chuyến vậy!"
Cô gái kia ngạc nhiên nói: "Sao cô biết ta là Tô nhị tiểu thư?"
Lăng Nhược Tâm cười bí hiểm nói: "Tô nhị tiểu thư đừng hỏi vì sao ta biết, giờ thì phải bắt tiểu thư chịu ấm ức rồi!" Dứt lời, hắn liếc ánh mắt sắc bén về phía Thanh Hạm, ý bảo nàng bắt cô gái kia lại.
Thanh Hạm đứng bên cạnh chỉ nghe thôi cũng thấy ù ù cạc cạc, nàng không rõ mối quan hệ giữa Lăng gia và Tô gia, nhưng vì nàng vẫn có thành kiến với Lăng Nhược Tâm, lại thấy hắn sàm sỡ cô gái kia, tuy biết thân phận cô ấy cũng hơi kỳ lạ, nhưng nàng đã bị Lăng Nhược Tâm trêu đùa vài lần, nhiều lần bị hắn sàm sỡ, làm sao ngoan ngoãn nghe lời hắn được? Đôi mắt tròn khẽ đảo quanh, làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt sai khiến của hắn.
Tô nhị tiểu thư vừa nghe thấy Lăng Nhược Tâm nói vậy, bộ dạng ngoan ngoãn lúc đầu liền biến mất, xoay ngược người muốn tông cửa xông ra. Trong lòng Lăng Nhược Tâm tức muốn bốc lửa, Đoàn Thanh Hạm này muốn đối đầu với hắn hay sao, vất vả lắm mới có cơ hội bắt được Tô nhị tiểu thư, làm sao hắn có thể bỏ qua như thế? Hắn vội ra tay nhanh như điện, mấy chiếc kim thêu bắn vụt ra từ tay áo hắn, điểm vào mấy đại huyệt trên người Tô nhị tiểu thư. Tô nhị tiểu thư không ngờ hắn còn có tuyệt kỹ này, nhất thời không tránh kịp, chỉ cảm thấy người tê rần rồi không nhúc nhích được nữa.
Thanh Hạm thấy tốc độ xuất chiêu của hắn cũng cực kỳ kinh hãi, tuy nói nam nhân mà dùng kim thêu làm vũ khí thì có hơi cổ quái, nhưng nàng không thể không thừa nhận, hắn ra tay thực sự rất kỳ diệu. Nhớ tới mấy lần nàng giao đấu với hắn đều thất thủ, trước giờ nàng vẫn tưởng là do mình sơ suất khinh địch, nhưng lúc này, nàng buộc phải đánh giá lại thực lực của hắn lần nữa.
Tô nhị tiểu thư thấy hắn ra tay cũng giật mình, cô không biết Lăng Đại tiểu thư còn có võ công, xem ra, toàn bộ Tô gia đều đã đánh giá thấp nàng ta rồi! Đã bị phát hiện lại còn bị Lăng Nhược Tâm bắt được, lần này đúng là rắc rối to, cô liền xuống giọng cầu xin: "Đại tiểu thư, ta biết hai nhà chúng ta vẫn có chút hiềm khích, nhưng ta và cô đều là nữ tử, nếu bị áp lên công đường, thực sự rất thiếu lễ độ, xin tiểu thư hạ thủ lưu tình, chuyện này âm thầm chấm dứt được không?"
Lăng Nhược Tâm vừa nghe thấy nàng nói vậy, hắn vốn cũng có ý như thế, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Tục ngữ có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giờ ta có đủ nhân chứng vật chứng, chuyện này nếu ta không xử lý cẩn thận, chỉ sợ mọi người đều không phục, cho nên, Tô nhị tiểu thư, đành phải để cô chịu ấm ức rồi!" Người Tô gia dám trà trộn vào phường thêu, đúng là nghĩ hắn dễ bắt nạt mà! Con ngươi hắn càng lạnh lẽo hơn. Thanh Hạm chỉ nhìn ánh mắt hắn thôi đã đổ mồ hôi thay Tô nhị tiểu thư rồi.
***
/95
|