Nhìn vẻ mặt của tiểu nhị kia, Thanh Hạm lấy khuỷu tay huých vào người Lăng Nhược Tâm nói: “Xem ra, có diện mạo xinh đẹp cũng không phải chuyện xấu nhỉ. Ta chắc chắn là tiểu nhị kia si mê huynh rồi.” Giọng điệu nàng đầy vẻ đùa cợt.
Nếu là mấy ngày trước, nhất định Lăng Nhược Tâm sẽ chế nhạo lại, nhưng giờ hắn đang có tâm sự, chỉ thản nhiên nói: “Vậy à?”
Thanh Hạm nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị, rồi nghĩ lại lời kể của tiểu nhị kia, nhớ hôm qua Lăng Ngọc Song có nói tình trạng trước khi qua đời của cha Lăng Nhược Tâm, nàng cũng không dám đùa giỡn nữa: “Huynh thấy cái truyền thuyết kia thế nào? Núi Lung liệu có thực sự đáng sợ như thế không?”
Lăng Nhược Tâm rút khăn ra lau miệng nói: “Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng vài chục năm gần đây thì đúng là có rất nhiều người tới núi Lung rồi không thấy về nữa. Những người có thể về được thì tình trạng rất giống với cha ta.” Nhìn Thanh Hạm có vẻ hoảng hốt và không tin, hắn khẽ mỉm cười nói: “Không cần biết ngọn núi Lung kia có yêu ma quỷ quái gì, ta và muội xông vào một lần là biết thôi. Nếu muội sợ thì giờ hối hận vẫn còn kịp!”
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, nàng sợ bao giờ chứ?! Nàng hơi ấm ức, nói với Lăng Nhược Tâm: “Trên thế gian này làm gì có yêu ma quỷ quái, ngoại hiệu của ta là Quỷ Kiến Sầu (quỷ gặp còn khóc), yêu ma có thấy ta cũng phải nhường đường! Ta sợ gì bọn họ chứ!” Thật ra, nàng đang cố nói cứng vậy thôi, chứ trong lòng cũng bắt đầu lo lắng rồi.
Lăng Nhược Tâm không khỏi buồn cười, thản nhiên cười nói: “Vậy sao? Muội lợi hại thế cơ à?! Nếu thế thì ngày mai, ta đành nhờ cậy cả vào muội rồi.” Dứt lời, hắn tao nhã quay về phòng nghỉ ngơi.
Thấy hắn rời đi, Thanh Hạm vội chạy nhanh theo sau hắn, cũng quay về phòng nghỉ. Hai người vội vàng đi nên không để ý có một hắc y nhân ngồi trong góc tường nhìn chằm chằm theo bọn họ, chờ bọn họ đi khuất mới bước ra. Toàn thân mặc đồ đen như nhập vào bóng đêm, ánh mắt loé lên nhiều vẻ phức tạp, vừa giống cười nhạo, lại vừa có chút âm ngoan, hiểm độc.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Tâm đánh thức Thanh Hạm dậy, hai người dùng qua một chút điểm tâm rồi mua lương khô đi đường, xuất phát đi về phía núi Lung. Tuy Thanh Hạm đã biết núi Lung không giống các ngọn núi bình thường khác, nhưng khi nàng và Lăng Nhược Tâm đi đến một vực sâu, nhìn những đỉnh núi bên dưới bị sương mù bao phủ, nàng vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Sương mù đang lúc dầy đặc nhất, từ chỗ bọn họ nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng đỉnh núi, còn nhìn sâu xuống dưới thì chỉ là một mảng sương mù mênh mông, không thể nhìn thấy gì cả, cũng không biết vực đá này sâu đến bao nhiêu.
Thanh Hạm quay đầu nhìn Lăng Nhược Tâm, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, lấy một sợi dây thừng trên lưng ngựa xuống, buộc vào một thân cây trên vách đá, rồi hất cằm ý bảo nàng xuống trước.
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn: “Sao ta phải xuống trước?”
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm hơi nhếch lên: “Bởi vì ta hơi sợ, mà không phải hôm qua muội nói muội là quỷ kiến sầu sao? Muội to gan như vậy, đương nhiên là muội xuống trước rồi.” Nhìn cái dáng vẻ bình thản như nước chảy mây trôi kia của hắn, có chỗ nào thể hiện hắn đang sợ hãi không?!
Thanh Hạm nghẹn lời không phản bác được gì, hừ một tiếng, đi thì đi, nàng không sợ! Nàng buộc chắc hành trang vào sau lưng, đưa tay nắm sợi dây thừng, nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ chưa tới nửa khắc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng đi xuống thật, trong lòng lại không kìm được sự lo lắng, hắn gọi to: “Thanh Hạm!” Nhưng gọi vài tiếng vẫn không thấy ai đáp lại, hắn càng sốt ruột hơn, cũng vội vàng túm dây thừng nhảy xuống. Có điều, khi hắn xuống tới tận đáy vực, nhìn xung quanh mà không thấy bóng nàng đâu khiến hắn càng thêm lo lắng, lại gọi Thanh Hạm vài tiếng nữa nhưng không thấy ai đáp lại. Đây là lần đầu tiên hắn đến núi Lung, nhưng đã nghe rất nhiều về sự nguy hiểm của nó, hắn hơi chán nản, nếu biết trước thế này thì vừa rồi hắn đã không khích nàng như thế.
Lăng Nhược Tâm vô cùng rối loạn, nhưng nghĩ một chút, thì nha đầu kia tính tình vốn nghịch ngợm, liệu có khi nào nàng tức vì hắn bắt nàng xuống trước, nên không lên tiếng không? Nghĩ vậy, hắn liền cất giọng: “Thanh Hạm, đừng nghịch nữa, ở đây không phải Huyến Thải sơn trang đâu, nếu muội giận ta, thì chờ về nhà tính sau, muội ra đây đi!”
Hắn nói liên tục mấy lần, sợ nàng không nghe được, lại dùng cả nội lực để lặp lại mấy lần nữa, nhưng trong sơn cốc vẫn yên tĩnh dị thường, trừ tiếng vọng lại thì không còn bất cứ âm thanh gì nữa. Lăng Nhược Tâm phát hiện thấy có điểm bất thường. Xung quanh đây không có dấu vết gì là có người đã đi qua, nếu Thanh Hạm có nghịch ngợm trêu chọc hắn, thì hắn cũng phải tìm thấy dấu chân của nàng chứ. Rốt cuộc là nàng đi đâu rồi?!
Khi hắn đang do dự, thì chợt nghe một tiếng thét chói tai truyền tới từ ngọn núi phía xa, Lăng Nhược Tâm kinh hãi, không kịp nghĩ ngợi liền thi triển khinh công bay về phía phát ra tiếng kêu kia. Khi hắn vừa tới nơi, thì cảnh tượng trước mắt làm hắn vô cùng kinh hãi, Thanh Hạm bị một con mãng xà rất lớn quấn vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái xanh. Hắn không kịp nghĩ gì nữa, vội rút bội kiếm trên người đâm thẳng vào điểm yếu của con mãng xà kia, mãng xà bị đau, buông lỏng Thanh Hạm ra, há thật to cái miệng đỏ như máu hướng về phía Lăng Nhược Tâm. (nghe mọi người nói khoảng bảy tấc từ trên đầu rắn tính xuống là điểm yếu của rắn. Ở đây tác giả dùng câu: đâm thẳng vào bảy tấc của mãng xà, nên mình để là điểm yếu nhé.)
Hắn đã có sự chuẩn bị, lắc người đổi vị trí tránh sự công kích của mãng xà, sau đó, hắn vận chưởng, tụ khí vào hai bàn tay, bắn thẳng bội kiếm vào điểm yếu của mãng xà. Chiêu thức vừa nhanh vừa tàn độc, bội kiếm lại là thần binh lợi khí, khiến đầu mãng xà đứt lìa khỏi cổ, rơi xuống đất. Nhưng cái đầu kia vẫn không chịu thua, tiếp tục há to miệng đớp về phía Lăng Nhược Tâm, có điều, sức tàn lực kiệt, còn chưa tới gần được hắn đã cạn sức. Thân mình khổng lồ vặn vẹo trên đất mấy vòng, quét đổ cả đám cây cối xung quanh. Thấy đuôi mãng xà sắp đập vào người Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm vội vàng phi đến ôm Thanh Hạm rời khỏi phạm vi đuôi mãng xà có thể chạm đến. Một lát sau, thân mình của mãng xà cũng hết khí lực, không còn nhúc nhích nữa. Nhưng nhìn cảnh tượng đầu mãng xà khổng lồ chết vẫn há to miệng, máu tươi chảy khắp nơi cũng thật quá đáng sợ.
Lăng Nhược Tâm thả Thanh Hạm xuống, thấy mặt nàng vẫn xanh xao, hắn vội hỏi: “Muội sao rồi?” Trong đôi mắt đẹp của hắn tràn ngập tình cảm và sự thương tiếc.
Cuối cùng Thanh Hạm cũng phục hồi tinh thần, thấy mình đang dựa vào ngực hắn liền khóc oà lên, vừa khóc vừa nói: “Tại huynh bắt ta xuống trước, nếu không ta cũng sẽ không gặp phải thứ đáng sợ kia…”
Trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng vô cùng áy náy, hắn ôm chặt nàng vào lòng: “Đúng đúng, đều là tại ta không tốt, nhưng sao muội lại xuống ở đây?”
Mặt Thanh Hạm vẫn còn ướt đẫm lệ, đôi mắt đen tròn nhìn hắn với vẻ quái dị nói: “Ta vừa xuống tới đáy vực là đã hạ chân xuống đây rồi mà, ta chờ mãi, chờ bao nhiêu lâu vẫn không thấy bóng dáng huynh, nên mới quyết định ngồi đây chờ huynh, ai ngờ lại gặp con quái vật kia!” Nàng vốn còn muốn trốn đi doạ hắn, nhưng nhớ tới truyền thuyết tiểu nhị đã kể nên cũng không dám doạ hắn nữa.
Lăng Nhược Tâm vừa nghe đã thấy kỳ quái, hắn hỏi: “Nhưng chỗ ta xuống lại cách đây rất xa, sau khi nghe tiếng muội hét, ta thi triển khinh công mới bay tới đây được. Muội nói muội xuống ở đây, vậy sợi dây thừng kia đâu?”
Thanh Hạm nghĩ hắn đang doạ nàng, liền không nghĩ gì, chỉ sang bên cạnh: “Không phải là ở đây sao?” Lúc nàng quay đầu, lại không thấy sợi dây thừng đâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, trong mắt đầy vẻ lo sợ, hoang mang. Nàng vùng đứng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Lăng Nhược Tâm nói: “Ban nãy còn ở đây, sao giờ không thấy đâu nữa rồi?!”
Hết chương 50
Nếu là mấy ngày trước, nhất định Lăng Nhược Tâm sẽ chế nhạo lại, nhưng giờ hắn đang có tâm sự, chỉ thản nhiên nói: “Vậy à?”
Thanh Hạm nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị, rồi nghĩ lại lời kể của tiểu nhị kia, nhớ hôm qua Lăng Ngọc Song có nói tình trạng trước khi qua đời của cha Lăng Nhược Tâm, nàng cũng không dám đùa giỡn nữa: “Huynh thấy cái truyền thuyết kia thế nào? Núi Lung liệu có thực sự đáng sợ như thế không?”
Lăng Nhược Tâm rút khăn ra lau miệng nói: “Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng vài chục năm gần đây thì đúng là có rất nhiều người tới núi Lung rồi không thấy về nữa. Những người có thể về được thì tình trạng rất giống với cha ta.” Nhìn Thanh Hạm có vẻ hoảng hốt và không tin, hắn khẽ mỉm cười nói: “Không cần biết ngọn núi Lung kia có yêu ma quỷ quái gì, ta và muội xông vào một lần là biết thôi. Nếu muội sợ thì giờ hối hận vẫn còn kịp!”
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, nàng sợ bao giờ chứ?! Nàng hơi ấm ức, nói với Lăng Nhược Tâm: “Trên thế gian này làm gì có yêu ma quỷ quái, ngoại hiệu của ta là Quỷ Kiến Sầu (quỷ gặp còn khóc), yêu ma có thấy ta cũng phải nhường đường! Ta sợ gì bọn họ chứ!” Thật ra, nàng đang cố nói cứng vậy thôi, chứ trong lòng cũng bắt đầu lo lắng rồi.
Lăng Nhược Tâm không khỏi buồn cười, thản nhiên cười nói: “Vậy sao? Muội lợi hại thế cơ à?! Nếu thế thì ngày mai, ta đành nhờ cậy cả vào muội rồi.” Dứt lời, hắn tao nhã quay về phòng nghỉ ngơi.
Thấy hắn rời đi, Thanh Hạm vội chạy nhanh theo sau hắn, cũng quay về phòng nghỉ. Hai người vội vàng đi nên không để ý có một hắc y nhân ngồi trong góc tường nhìn chằm chằm theo bọn họ, chờ bọn họ đi khuất mới bước ra. Toàn thân mặc đồ đen như nhập vào bóng đêm, ánh mắt loé lên nhiều vẻ phức tạp, vừa giống cười nhạo, lại vừa có chút âm ngoan, hiểm độc.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Tâm đánh thức Thanh Hạm dậy, hai người dùng qua một chút điểm tâm rồi mua lương khô đi đường, xuất phát đi về phía núi Lung. Tuy Thanh Hạm đã biết núi Lung không giống các ngọn núi bình thường khác, nhưng khi nàng và Lăng Nhược Tâm đi đến một vực sâu, nhìn những đỉnh núi bên dưới bị sương mù bao phủ, nàng vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ.
Sương mù đang lúc dầy đặc nhất, từ chỗ bọn họ nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng đỉnh núi, còn nhìn sâu xuống dưới thì chỉ là một mảng sương mù mênh mông, không thể nhìn thấy gì cả, cũng không biết vực đá này sâu đến bao nhiêu.
Thanh Hạm quay đầu nhìn Lăng Nhược Tâm, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, lấy một sợi dây thừng trên lưng ngựa xuống, buộc vào một thân cây trên vách đá, rồi hất cằm ý bảo nàng xuống trước.
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn: “Sao ta phải xuống trước?”
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm hơi nhếch lên: “Bởi vì ta hơi sợ, mà không phải hôm qua muội nói muội là quỷ kiến sầu sao? Muội to gan như vậy, đương nhiên là muội xuống trước rồi.” Nhìn cái dáng vẻ bình thản như nước chảy mây trôi kia của hắn, có chỗ nào thể hiện hắn đang sợ hãi không?!
Thanh Hạm nghẹn lời không phản bác được gì, hừ một tiếng, đi thì đi, nàng không sợ! Nàng buộc chắc hành trang vào sau lưng, đưa tay nắm sợi dây thừng, nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ chưa tới nửa khắc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng đi xuống thật, trong lòng lại không kìm được sự lo lắng, hắn gọi to: “Thanh Hạm!” Nhưng gọi vài tiếng vẫn không thấy ai đáp lại, hắn càng sốt ruột hơn, cũng vội vàng túm dây thừng nhảy xuống. Có điều, khi hắn xuống tới tận đáy vực, nhìn xung quanh mà không thấy bóng nàng đâu khiến hắn càng thêm lo lắng, lại gọi Thanh Hạm vài tiếng nữa nhưng không thấy ai đáp lại. Đây là lần đầu tiên hắn đến núi Lung, nhưng đã nghe rất nhiều về sự nguy hiểm của nó, hắn hơi chán nản, nếu biết trước thế này thì vừa rồi hắn đã không khích nàng như thế.
Lăng Nhược Tâm vô cùng rối loạn, nhưng nghĩ một chút, thì nha đầu kia tính tình vốn nghịch ngợm, liệu có khi nào nàng tức vì hắn bắt nàng xuống trước, nên không lên tiếng không? Nghĩ vậy, hắn liền cất giọng: “Thanh Hạm, đừng nghịch nữa, ở đây không phải Huyến Thải sơn trang đâu, nếu muội giận ta, thì chờ về nhà tính sau, muội ra đây đi!”
Hắn nói liên tục mấy lần, sợ nàng không nghe được, lại dùng cả nội lực để lặp lại mấy lần nữa, nhưng trong sơn cốc vẫn yên tĩnh dị thường, trừ tiếng vọng lại thì không còn bất cứ âm thanh gì nữa. Lăng Nhược Tâm phát hiện thấy có điểm bất thường. Xung quanh đây không có dấu vết gì là có người đã đi qua, nếu Thanh Hạm có nghịch ngợm trêu chọc hắn, thì hắn cũng phải tìm thấy dấu chân của nàng chứ. Rốt cuộc là nàng đi đâu rồi?!
Khi hắn đang do dự, thì chợt nghe một tiếng thét chói tai truyền tới từ ngọn núi phía xa, Lăng Nhược Tâm kinh hãi, không kịp nghĩ ngợi liền thi triển khinh công bay về phía phát ra tiếng kêu kia. Khi hắn vừa tới nơi, thì cảnh tượng trước mắt làm hắn vô cùng kinh hãi, Thanh Hạm bị một con mãng xà rất lớn quấn vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái xanh. Hắn không kịp nghĩ gì nữa, vội rút bội kiếm trên người đâm thẳng vào điểm yếu của con mãng xà kia, mãng xà bị đau, buông lỏng Thanh Hạm ra, há thật to cái miệng đỏ như máu hướng về phía Lăng Nhược Tâm. (nghe mọi người nói khoảng bảy tấc từ trên đầu rắn tính xuống là điểm yếu của rắn. Ở đây tác giả dùng câu: đâm thẳng vào bảy tấc của mãng xà, nên mình để là điểm yếu nhé.)
Hắn đã có sự chuẩn bị, lắc người đổi vị trí tránh sự công kích của mãng xà, sau đó, hắn vận chưởng, tụ khí vào hai bàn tay, bắn thẳng bội kiếm vào điểm yếu của mãng xà. Chiêu thức vừa nhanh vừa tàn độc, bội kiếm lại là thần binh lợi khí, khiến đầu mãng xà đứt lìa khỏi cổ, rơi xuống đất. Nhưng cái đầu kia vẫn không chịu thua, tiếp tục há to miệng đớp về phía Lăng Nhược Tâm, có điều, sức tàn lực kiệt, còn chưa tới gần được hắn đã cạn sức. Thân mình khổng lồ vặn vẹo trên đất mấy vòng, quét đổ cả đám cây cối xung quanh. Thấy đuôi mãng xà sắp đập vào người Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm vội vàng phi đến ôm Thanh Hạm rời khỏi phạm vi đuôi mãng xà có thể chạm đến. Một lát sau, thân mình của mãng xà cũng hết khí lực, không còn nhúc nhích nữa. Nhưng nhìn cảnh tượng đầu mãng xà khổng lồ chết vẫn há to miệng, máu tươi chảy khắp nơi cũng thật quá đáng sợ.
Lăng Nhược Tâm thả Thanh Hạm xuống, thấy mặt nàng vẫn xanh xao, hắn vội hỏi: “Muội sao rồi?” Trong đôi mắt đẹp của hắn tràn ngập tình cảm và sự thương tiếc.
Cuối cùng Thanh Hạm cũng phục hồi tinh thần, thấy mình đang dựa vào ngực hắn liền khóc oà lên, vừa khóc vừa nói: “Tại huynh bắt ta xuống trước, nếu không ta cũng sẽ không gặp phải thứ đáng sợ kia…”
Trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng vô cùng áy náy, hắn ôm chặt nàng vào lòng: “Đúng đúng, đều là tại ta không tốt, nhưng sao muội lại xuống ở đây?”
Mặt Thanh Hạm vẫn còn ướt đẫm lệ, đôi mắt đen tròn nhìn hắn với vẻ quái dị nói: “Ta vừa xuống tới đáy vực là đã hạ chân xuống đây rồi mà, ta chờ mãi, chờ bao nhiêu lâu vẫn không thấy bóng dáng huynh, nên mới quyết định ngồi đây chờ huynh, ai ngờ lại gặp con quái vật kia!” Nàng vốn còn muốn trốn đi doạ hắn, nhưng nhớ tới truyền thuyết tiểu nhị đã kể nên cũng không dám doạ hắn nữa.
Lăng Nhược Tâm vừa nghe đã thấy kỳ quái, hắn hỏi: “Nhưng chỗ ta xuống lại cách đây rất xa, sau khi nghe tiếng muội hét, ta thi triển khinh công mới bay tới đây được. Muội nói muội xuống ở đây, vậy sợi dây thừng kia đâu?”
Thanh Hạm nghĩ hắn đang doạ nàng, liền không nghĩ gì, chỉ sang bên cạnh: “Không phải là ở đây sao?” Lúc nàng quay đầu, lại không thấy sợi dây thừng đâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, trong mắt đầy vẻ lo sợ, hoang mang. Nàng vùng đứng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Lăng Nhược Tâm nói: “Ban nãy còn ở đây, sao giờ không thấy đâu nữa rồi?!”
Hết chương 50
/95
|