Châu Linh Đại Lục năm 1080, tình hình cả Đại lục vẫn đang thái bình, hầu như các nước đều đang trong tình trạng đẩy mạnh phát triển. Từ cuộc chiến tranh giành thuộc địa năm 1065, các nước chiến thắng đã chia Châu Linh đại lục thành 5 quốc gia: phía Bắc là Đường Trấn Quốc, phía Nam là Sa Chu Quốc, phía Tây có Tây An Quốc, phía Đông Nam là Dĩ Sương Quốc, nước nằm giữa, giáp ranh với Tứ Quốc là Thanh Thiên Quốc.
Mà hôm nay, ở Thanh Thiên Quốc đang có một sự kiện được cả nước quan tâm. Từ già, trẻ, lớn, bé khắp cả Thanh Thiên Quốc, ai ai cũng bàn tán chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái cho Như Hoa Công Tử. Các tửu lâu ở kinh thành đều đông đến không còn chỗ ngồi, mà câu chuyện cửa miệng của khách nhân đều là chuyện này.
Vũ Linh ngồi nghe đến ngây ngốc, A! Chuyện này là sao nha? Từ sau khi tỉnh lại thấy lạc trong rừng, nàng đi thẳng đến đây, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy khung cảnh thật lạ, người ở đây lại còn mặc toàn là đồ cổ trang! Suy nghĩ một lúc, chắc là đang mơ, dù sao nàng vốn hay mơ tỉnh, ừm... lại tiếp tục đi một chút vậy.
Chuyện này quả thật quá kỳ lạ rồi! Nàng còn nhớ bản thân hình như lúc đang đi chơi với nhỏ bạn cùng lớp, có người chặn đánh nàng... Không phải chứ?! Này... không phải là bản thân bị đánh đến hôn mê chứ?
Vũ Linh nhanh chóng trấn tỉnh một chút, nếu vậy thì vẫn đang hôn mê, vẫn đang hôn mê thôi, vẫn chưa có chết nha~
Một lát sau:...
Người qua đường : Ngươi vẫn chưa nghe chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái sao? Ngươi không phải là vừa mới từ trời rơi xuống chứ?!
... nếu ta nói ta là từ trên trời rơi xuống thật ngươi sẽ tin sao? Vũ Linh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, tiếp tục ai~ một tiếng trong lòng. Nàng vốn là một người dân chuẩn mực ở thế kỉ 21 nha, mặc dù có hơi bị đẹp trai một chút nhưng vẫn là nữ trăm phần trăm, cư nhiên đang đi chơi với nhỏ bạn lại bị đánh ghen? Lại còn bị đánh đến nổi xuyên qua??? Cái này cũng thật quá lố đi... Nhu nhu thái dương một chút, haizz vừa nãy nàng tưởng bản thân đang bị hôn mê, đi xung quanh một chút, lại hỏi xung quanh một chút, biết được một chuyện cực kì bi ai...Nàng không phải đang hôn mê...Nàng đây là xuyên qua thật sự.
... trầm mặc một chút... thảo nào lại cảm thấy lần này mơ thật quá... haizz Vũ Linh nàng cũng không có té xuống sông hay bị sét đánh, chỉ là bản thân bị đánh oan một lần, thế nào lại trực tiếp xuyên qua chứ!
Người nọ thấy người thanh niên trước mặt nghe mình hỏi xong thì đâm ra đứng ngốc trong giây lát, lát sau lại đưa tay nhu nhu thái dương, nhịn không được hỏi tiếp:
Vị huynh đệ này, Ngươi là lần đầu đến đây phải không?
Gật đầu.
Ngươi chắc là mới hạ sơn không lâu?
Nghĩ nghĩ, mình mới từ núi xuống, nói vậy cũng không sai, lại gật đầu.
...A! Huynh đệ! Thảo nào nhìn ngươi khổ như vậy! Không sao, ngươi ở trên núi, khó trách, khó trách! Haha, nào ngồi xuống, ta kể ngươi cho ngươi một số chuyện ở đây!
Khổ như vậy?! Khoan đã... Vũ Linh nhìn người trước mắt, lại nhìn quần áo trên người...rớt nước mắt...từ khi tỉnh lại đến giờ, nàng nhận ra thêm một chuyện bi ai khác: nàng là nguyên người xuyên qua nha~ căn bản là bộ đồ hay đồ dùng trên người đều là đồ ở thế kỷ 21, chỉ có ngôn ngữ là giống thôi . Ai~ hèn gì nãy giờ nàng đi xung quanh, đều bị người khác xì xào dòm ngó.
Cố gắng bình tĩnh, nuốt nước mắt, phải nhẫn nhịn, dù sao bây giờ cũng không có cách nào quay về, chỉ có thể tới đâu hay tới đó vậy!
Sau khi đã thông suốt, nàng hướng vị huynh đệ nhiều chuyện trước mắt mỉm cừơi thật ôn nhu :
Vị huynh đệ này... Thật ngại quá...không biết xung quanh đây có shop nào, a không phải, là có tiệm trang phục nào ở gần đây hay không?
Người nọ nhìn Vũ linh một lựơt, lát sau gật đầu lộ vẻ đã hiểu
Huynh đệ, chắc ngươi ở trên núi không có đầy đủ tiện nghi, ăn mặc phong phanh như vậy, đã chịu không ít khổ phải không?
Im lặng... cái gì phong phanh chứ? Cái gì chịu khổ chứ? Lão tử đang mặc chính là áo sơ mi, quần jean, giày nike! Ở thế kỷ 21 ăn mặc vậy đã là kín rồi! Thế nào bây giờ lại có cảm giác mặc đồ chắp vá vậy chứ? ...Im lặng...tiếp tục giữ vững im lặng...haiz thôi vậy, nàng phải kiềm chế, cố nặn ra một nụ cười xem như câu trả lời vậy.
Người nọ thấy người huynh đệ mới xuống núi cười, ngay lập tức cho rằng vị huynh đệ này đang cười khổ, vội gật đầu
thật khổ cho ngươi, ngươi nghèo như vậy, lại vừa xuống núi, không biết chuyện xung quanh. Vầy đi, coi như ta làm phước, cầm lấy, ngươi đi mua vài bộ quần áo đi
Nhìn vài đồng tiền trong tay, Vũ Linh thật không biết nên cảm thấy thế nào cho phải, cười khổ, nàng vừa nhận ra thêm một chuyện bi ai khác: tiền ở thế giới này khác với tiền nàng mang theo a~ Bây giờ, nàng chính là người nghèo không có một xu!
Bây giờ, nàng thực sự ứơc đây chỉ là một giấc mơ. Xuyên qua, lập tức nhận ra chuyện bi ai này đến chuyện bi ai khác... Có phải nàng đã làm chuyện gì tội lỗi lắm rồi không?! Nếu không, tại sao một ngừơi lương thiện như nàng lại gặp phải hoàn cảnh này chứ??? Đăng bởi: admin
Mà hôm nay, ở Thanh Thiên Quốc đang có một sự kiện được cả nước quan tâm. Từ già, trẻ, lớn, bé khắp cả Thanh Thiên Quốc, ai ai cũng bàn tán chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái cho Như Hoa Công Tử. Các tửu lâu ở kinh thành đều đông đến không còn chỗ ngồi, mà câu chuyện cửa miệng của khách nhân đều là chuyện này.
Vũ Linh ngồi nghe đến ngây ngốc, A! Chuyện này là sao nha? Từ sau khi tỉnh lại thấy lạc trong rừng, nàng đi thẳng đến đây, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy khung cảnh thật lạ, người ở đây lại còn mặc toàn là đồ cổ trang! Suy nghĩ một lúc, chắc là đang mơ, dù sao nàng vốn hay mơ tỉnh, ừm... lại tiếp tục đi một chút vậy.
Chuyện này quả thật quá kỳ lạ rồi! Nàng còn nhớ bản thân hình như lúc đang đi chơi với nhỏ bạn cùng lớp, có người chặn đánh nàng... Không phải chứ?! Này... không phải là bản thân bị đánh đến hôn mê chứ?
Vũ Linh nhanh chóng trấn tỉnh một chút, nếu vậy thì vẫn đang hôn mê, vẫn đang hôn mê thôi, vẫn chưa có chết nha~
Một lát sau:...
Người qua đường : Ngươi vẫn chưa nghe chuyện Nhị Vương Gia ép gả con gái sao? Ngươi không phải là vừa mới từ trời rơi xuống chứ?!
... nếu ta nói ta là từ trên trời rơi xuống thật ngươi sẽ tin sao? Vũ Linh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, tiếp tục ai~ một tiếng trong lòng. Nàng vốn là một người dân chuẩn mực ở thế kỉ 21 nha, mặc dù có hơi bị đẹp trai một chút nhưng vẫn là nữ trăm phần trăm, cư nhiên đang đi chơi với nhỏ bạn lại bị đánh ghen? Lại còn bị đánh đến nổi xuyên qua??? Cái này cũng thật quá lố đi... Nhu nhu thái dương một chút, haizz vừa nãy nàng tưởng bản thân đang bị hôn mê, đi xung quanh một chút, lại hỏi xung quanh một chút, biết được một chuyện cực kì bi ai...Nàng không phải đang hôn mê...Nàng đây là xuyên qua thật sự.
... trầm mặc một chút... thảo nào lại cảm thấy lần này mơ thật quá... haizz Vũ Linh nàng cũng không có té xuống sông hay bị sét đánh, chỉ là bản thân bị đánh oan một lần, thế nào lại trực tiếp xuyên qua chứ!
Người nọ thấy người thanh niên trước mặt nghe mình hỏi xong thì đâm ra đứng ngốc trong giây lát, lát sau lại đưa tay nhu nhu thái dương, nhịn không được hỏi tiếp:
Vị huynh đệ này, Ngươi là lần đầu đến đây phải không?
Gật đầu.
Ngươi chắc là mới hạ sơn không lâu?
Nghĩ nghĩ, mình mới từ núi xuống, nói vậy cũng không sai, lại gật đầu.
...A! Huynh đệ! Thảo nào nhìn ngươi khổ như vậy! Không sao, ngươi ở trên núi, khó trách, khó trách! Haha, nào ngồi xuống, ta kể ngươi cho ngươi một số chuyện ở đây!
Khổ như vậy?! Khoan đã... Vũ Linh nhìn người trước mắt, lại nhìn quần áo trên người...rớt nước mắt...từ khi tỉnh lại đến giờ, nàng nhận ra thêm một chuyện bi ai khác: nàng là nguyên người xuyên qua nha~ căn bản là bộ đồ hay đồ dùng trên người đều là đồ ở thế kỷ 21, chỉ có ngôn ngữ là giống thôi . Ai~ hèn gì nãy giờ nàng đi xung quanh, đều bị người khác xì xào dòm ngó.
Cố gắng bình tĩnh, nuốt nước mắt, phải nhẫn nhịn, dù sao bây giờ cũng không có cách nào quay về, chỉ có thể tới đâu hay tới đó vậy!
Sau khi đã thông suốt, nàng hướng vị huynh đệ nhiều chuyện trước mắt mỉm cừơi thật ôn nhu :
Vị huynh đệ này... Thật ngại quá...không biết xung quanh đây có shop nào, a không phải, là có tiệm trang phục nào ở gần đây hay không?
Người nọ nhìn Vũ linh một lựơt, lát sau gật đầu lộ vẻ đã hiểu
Huynh đệ, chắc ngươi ở trên núi không có đầy đủ tiện nghi, ăn mặc phong phanh như vậy, đã chịu không ít khổ phải không?
Im lặng... cái gì phong phanh chứ? Cái gì chịu khổ chứ? Lão tử đang mặc chính là áo sơ mi, quần jean, giày nike! Ở thế kỷ 21 ăn mặc vậy đã là kín rồi! Thế nào bây giờ lại có cảm giác mặc đồ chắp vá vậy chứ? ...Im lặng...tiếp tục giữ vững im lặng...haiz thôi vậy, nàng phải kiềm chế, cố nặn ra một nụ cười xem như câu trả lời vậy.
Người nọ thấy người huynh đệ mới xuống núi cười, ngay lập tức cho rằng vị huynh đệ này đang cười khổ, vội gật đầu
thật khổ cho ngươi, ngươi nghèo như vậy, lại vừa xuống núi, không biết chuyện xung quanh. Vầy đi, coi như ta làm phước, cầm lấy, ngươi đi mua vài bộ quần áo đi
Nhìn vài đồng tiền trong tay, Vũ Linh thật không biết nên cảm thấy thế nào cho phải, cười khổ, nàng vừa nhận ra thêm một chuyện bi ai khác: tiền ở thế giới này khác với tiền nàng mang theo a~ Bây giờ, nàng chính là người nghèo không có một xu!
Bây giờ, nàng thực sự ứơc đây chỉ là một giấc mơ. Xuyên qua, lập tức nhận ra chuyện bi ai này đến chuyện bi ai khác... Có phải nàng đã làm chuyện gì tội lỗi lắm rồi không?! Nếu không, tại sao một ngừơi lương thiện như nàng lại gặp phải hoàn cảnh này chứ??? Đăng bởi: admin
/4
|