Nhưng mà Phong Cốc có chủ nhân đi ….”
Hạ Noãn Ngôn hơi do dự.
Ngày hôm qua vừa xông tới còn chưa cảm thấy, nhưng hôm nay đi đã lâu, liền nhận ra không bình thường rồi.
Nơi này hoa cỏ cây cối gieo trồng rất có quy luật, không phải trạng thái mọc hoang.
Tuy rằng tựa hồ vì thật lâu không có người quản lý, cành là mọc đều lộn xộn, nhưng cẩn thận xem vẫn nhìn ra được trước đây có người tốn rất nhiều tâm tư để chăm sóc chúng.
Có lẽ chủ nhân của Phong Cốc đã đi đâu đó chơi rồi?
Truyền thuyết nơi này chính là chỗ ở của thần tiên mà …..
Đối với thần tiên có năng lực trường sinh bất lão mà nói, ra ngoài vài chục năm có lẽ cùng người thường vài ngày cũng không có gì khác biệt.
Ta cũng muốn ở nơi này, chủ nhân đáng sợ của Phong Cốc không đồng ý đâu”.
Bằng không nơi này thật đúng là cái chốn thực thích hợp để an cư!
Ta xem chủ nhân của Phong Cốc sẽ không không đồng ý .
Hả?
Vì sao?
Hắn lại không biết chủ nhân của Phong Cốc là ai, làm sao có thể biết rõ?
Gia Cát Mộ Quy không đáp, chỉ mỉm cười bí ẩn.
Hắn lại biết cái chuyện gì rồi sao?
Hay là chủ nhân Phong Cốc là người bọn họ quen biết?
Nàng tò mò đoán ở trong lòng, Gia Cát Mộ Quy quan sát bốn phía, tìm kiếm dấu vết của Long Tiên Quả.
Tìm tìm, hắn đột nhiên hỏi nàng, Nàng lần đầu tiên trông thấy ta, có cảm giác gì?”
Lần đầu tiên a. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn nhớ lại một chút, có chút lúng túng, “Khuôn mặt đẹp không một lời nói, người cũng ….. yếu đuối không ấn tượng”.
Nàng khi đó còn nghĩ, làm sao có thể nam nhân mặc người chà đạp như vậy, yếu đuối như vậy.
Kết quả là nàng nhìn nhầm rồi, hơn nữa nhìn nhầm hết sức thái quá!
Hắn yếu đuối?
Thật đúng là đã từng nghe nàng nói như vậy.
Gia Cát Mộ Quy buồn cười ké tay nàng qua, cắn một chút trừng phạt.
Nàng là ăn ngay nói thật mà!
Hạ Noãn Ngôn làm mặt quỷ, lấy tay của mình về, hỏi hắn, “Vậy còn chàng? Chàng lần đầu tiên thấy ta, là cái cảm giác gì?”
Không có cảm giác.
. . . . . .
Ta luôn luôn không nhìn kỹ nữ nhân”.
. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bã nhìn hắn.
Thật ra đây là ưu điểm đi …..
Ai sẽ hi vọng một nửa kia của chính mình không việc gì liền nhìn chằm chằm vào người khác giới mãnh liệt như vậy?
Nhưng lần đầu tiên gặp mặt liền như vậy bị không nhìn, thật đúng là làm cho người ta buồn bã a!
Hạ Noãn Ngôn hơi do dự.
Ngày hôm qua vừa xông tới còn chưa cảm thấy, nhưng hôm nay đi đã lâu, liền nhận ra không bình thường rồi.
Nơi này hoa cỏ cây cối gieo trồng rất có quy luật, không phải trạng thái mọc hoang.
Tuy rằng tựa hồ vì thật lâu không có người quản lý, cành là mọc đều lộn xộn, nhưng cẩn thận xem vẫn nhìn ra được trước đây có người tốn rất nhiều tâm tư để chăm sóc chúng.
Có lẽ chủ nhân của Phong Cốc đã đi đâu đó chơi rồi?
Truyền thuyết nơi này chính là chỗ ở của thần tiên mà …..
Đối với thần tiên có năng lực trường sinh bất lão mà nói, ra ngoài vài chục năm có lẽ cùng người thường vài ngày cũng không có gì khác biệt.
Ta cũng muốn ở nơi này, chủ nhân đáng sợ của Phong Cốc không đồng ý đâu”.
Bằng không nơi này thật đúng là cái chốn thực thích hợp để an cư!
Ta xem chủ nhân của Phong Cốc sẽ không không đồng ý .
Hả?
Vì sao?
Hắn lại không biết chủ nhân của Phong Cốc là ai, làm sao có thể biết rõ?
Gia Cát Mộ Quy không đáp, chỉ mỉm cười bí ẩn.
Hắn lại biết cái chuyện gì rồi sao?
Hay là chủ nhân Phong Cốc là người bọn họ quen biết?
Nàng tò mò đoán ở trong lòng, Gia Cát Mộ Quy quan sát bốn phía, tìm kiếm dấu vết của Long Tiên Quả.
Tìm tìm, hắn đột nhiên hỏi nàng, Nàng lần đầu tiên trông thấy ta, có cảm giác gì?”
Lần đầu tiên a. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn nhớ lại một chút, có chút lúng túng, “Khuôn mặt đẹp không một lời nói, người cũng ….. yếu đuối không ấn tượng”.
Nàng khi đó còn nghĩ, làm sao có thể nam nhân mặc người chà đạp như vậy, yếu đuối như vậy.
Kết quả là nàng nhìn nhầm rồi, hơn nữa nhìn nhầm hết sức thái quá!
Hắn yếu đuối?
Thật đúng là đã từng nghe nàng nói như vậy.
Gia Cát Mộ Quy buồn cười ké tay nàng qua, cắn một chút trừng phạt.
Nàng là ăn ngay nói thật mà!
Hạ Noãn Ngôn làm mặt quỷ, lấy tay của mình về, hỏi hắn, “Vậy còn chàng? Chàng lần đầu tiên thấy ta, là cái cảm giác gì?”
Không có cảm giác.
. . . . . .
Ta luôn luôn không nhìn kỹ nữ nhân”.
. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bã nhìn hắn.
Thật ra đây là ưu điểm đi …..
Ai sẽ hi vọng một nửa kia của chính mình không việc gì liền nhìn chằm chằm vào người khác giới mãnh liệt như vậy?
Nhưng lần đầu tiên gặp mặt liền như vậy bị không nhìn, thật đúng là làm cho người ta buồn bã a!
/268
|