Bất quá rất nhanh Hạ Noãn Ngôn liền lắc đầu, phủ định điều mình phỏng đoán.
Cho dù không cho người khác đến gần mình, thì cũng phải có tần phi bên cạnh hầu hạ, như thế sao gọi là tịch mịch cô đơn được?
Nhưng mà lại nói tiếp, mấy người trỏng Vĩnh Ninh điện kể với nàng rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ nói đến nhóm mỹ nữ phi tần bao giờ nhỉ?
Chẳng lẽ nơi đây không có hậu cung à??
Hay là mỹ nam hoàng đế……. Khụ khụ, không muốn cho mỹ nhân bên cạnh hắn một danh phận?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Hạ Noãn Ngôn càng nghĩ càng tò mò, hận không thể biết ngay đáp án.
Nhìn bốn phía không thấy người, nàng uống trà trên bàn đá, nhìn về phía tẩm cung xa xa.
Ai, tường cũng rất cao, nhìn không tới được.
Bất quá sự hiếu kỳ đang lên cao, nàng lại không thể một khắc có thể quay về Vĩnh Ninh điện hỏi chuyện.
Do dự một chút, nàng lắc lư thắt lưng, bắt đầu nhảy lên cột leo lên nóc đình.
Cây cột tuy cao có ba thước, nhưng nàng không có võ công.
Tuy nhiên cây cột này có nhiều hoa văn chạm trổ, nàng có thể mượn đó làm lực trèo lên, rất nhanh có thể leo đến đỉnh rồi.
Coi như thuận lợi leo lên nóc, lúc này có thể nhìn rõ được bên trong tẩm cung rồi.
Từ nơi này quan sát, phát hiện ngoài sân không có gì, diện tích lại còn hơi bé, so với những hoàng cung trong ti vi thì nơi này có vẻ hơi keo kiệt.
Mỹ nam hoàng đế làm được gì ở nơi này chứ?
Đúng là một quái nhân.
Đang nghĩ tới thì cửa tẩm cung đột ngột bị người đẩy ra, mỹ nam hoàng đế một thân áo xanh thong thả đi ra.
Giống như một hồ lý mê hoặc chốn nhân gian………
Mặc dù khoảng cách rất xa, khả năng nhìn mặt hắn vẫn còn rất mơ hồ không rõ nhưng trong lòng nàng đã hiện ra ý nghĩ đó.
Hắn đúng là người sao?
Cha mẹ phải đẹp tựa thiên tiên may ra mới sinh ra được người như hắn!
A?
Lại nói tiếp, ở Vĩnh Ninh điện nàng cũng chưa gặp qua người được cho là Thái Thượng hoàng cùng Thái hậu bao giờ.
Có lẽ là họ đi đến một nơi nào đó nghỉ dưỡng rồi, Hạ Noãn Ngôn cũng không nghĩ nhiều.
Từ khi ra khỏi phòng, mỹ nam hoàng đế vẫn đứng nguyên chỗ đó không di chuyển, chỉ là cúi xuống nhìn mặt đất.
Đứng lâu thấy thân ảnh đó giống như rất cô đơn.
………. Là nàng suy nghĩ nhiều quá mà.
Hạ Noãn Ngôn sờ sờ mũi, ánh mặt nhìn nhìn.
Cho dù không cho người khác đến gần mình, thì cũng phải có tần phi bên cạnh hầu hạ, như thế sao gọi là tịch mịch cô đơn được?
Nhưng mà lại nói tiếp, mấy người trỏng Vĩnh Ninh điện kể với nàng rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ nói đến nhóm mỹ nữ phi tần bao giờ nhỉ?
Chẳng lẽ nơi đây không có hậu cung à??
Hay là mỹ nam hoàng đế……. Khụ khụ, không muốn cho mỹ nhân bên cạnh hắn một danh phận?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Hạ Noãn Ngôn càng nghĩ càng tò mò, hận không thể biết ngay đáp án.
Nhìn bốn phía không thấy người, nàng uống trà trên bàn đá, nhìn về phía tẩm cung xa xa.
Ai, tường cũng rất cao, nhìn không tới được.
Bất quá sự hiếu kỳ đang lên cao, nàng lại không thể một khắc có thể quay về Vĩnh Ninh điện hỏi chuyện.
Do dự một chút, nàng lắc lư thắt lưng, bắt đầu nhảy lên cột leo lên nóc đình.
Cây cột tuy cao có ba thước, nhưng nàng không có võ công.
Tuy nhiên cây cột này có nhiều hoa văn chạm trổ, nàng có thể mượn đó làm lực trèo lên, rất nhanh có thể leo đến đỉnh rồi.
Coi như thuận lợi leo lên nóc, lúc này có thể nhìn rõ được bên trong tẩm cung rồi.
Từ nơi này quan sát, phát hiện ngoài sân không có gì, diện tích lại còn hơi bé, so với những hoàng cung trong ti vi thì nơi này có vẻ hơi keo kiệt.
Mỹ nam hoàng đế làm được gì ở nơi này chứ?
Đúng là một quái nhân.
Đang nghĩ tới thì cửa tẩm cung đột ngột bị người đẩy ra, mỹ nam hoàng đế một thân áo xanh thong thả đi ra.
Giống như một hồ lý mê hoặc chốn nhân gian………
Mặc dù khoảng cách rất xa, khả năng nhìn mặt hắn vẫn còn rất mơ hồ không rõ nhưng trong lòng nàng đã hiện ra ý nghĩ đó.
Hắn đúng là người sao?
Cha mẹ phải đẹp tựa thiên tiên may ra mới sinh ra được người như hắn!
A?
Lại nói tiếp, ở Vĩnh Ninh điện nàng cũng chưa gặp qua người được cho là Thái Thượng hoàng cùng Thái hậu bao giờ.
Có lẽ là họ đi đến một nơi nào đó nghỉ dưỡng rồi, Hạ Noãn Ngôn cũng không nghĩ nhiều.
Từ khi ra khỏi phòng, mỹ nam hoàng đế vẫn đứng nguyên chỗ đó không di chuyển, chỉ là cúi xuống nhìn mặt đất.
Đứng lâu thấy thân ảnh đó giống như rất cô đơn.
………. Là nàng suy nghĩ nhiều quá mà.
Hạ Noãn Ngôn sờ sờ mũi, ánh mặt nhìn nhìn.
/268
|