“ Ngày mai ta sẽ dạy ngươi cách quỳ ở miếu thần, nếu ngươi học được, mùng 10 tháng sau ngươi có thể đi”
“ Được”.
Quy củ trong thần miếu thật làm người ta mệt chết, nàng cố gắng lắm mới học được quy củ ở đó.
Nghiêm khắc mà nói, miếu thần là nơi của thân vương quý tộc có thể mở ra, hơn nữa đi dâng hương chỉ mang một người đi theo.
Người đi theo này không thể tùy tiện chạy loạn, chỉ có thể đứng ngoài, nếu tự tiện tiến vào, lập tức sẽ xử trảm.
Nghe câu sau đó, Hạ Noãn Ngôn đối với miếu thần này lập tức có cảm giác tốt.
Nơi này lớn như vậy, cũng không phải là nơi dân chúng thường dân có thể tiến vào, không phải nói là thần linh rất từ bi lương thiện sao?
Thế nhưng có thể đưa ra luật xử trảm, thật sự là…………
Bất mãn rất bất mãn, ngày mùng 10 đó, nàng theo kế hoạch cùng Gia Các Mộ Quy đi dâng hương, đồng hành còn có tiểu Vương gia Tư Đồ Nhiên cùng cung nữ Quả Lựu.
Nàng cùng Quả Lựu có trách nhiệm quản lý đồ đạc, nhưng vào miếu thần dâng hương hay muốn tắm rửa thay quần áo để dâng hương, sau lại bị đuổi ra ngoài điện chờ chủ tử đi ra.
Ngoại điện không thể nói chuyện nhưng được tự do đi lại.
Ra ngoài điện, có một tòa hoa viên lớn, so với trong cung thì không xinh đẹp bằng nhưng có thể thoải mái nói chuyện.
Quả Lựu hàng tháng đều cùng tiểu Vương gia đi dâng hương, đã sớm nhìn hoa viên này đến phát chán, vẫn là ngồi trong hoa viên nhìn, Hạ Noãn Ngôn chạy đến.
Nơi này rốt cuộc cùng Bạch công tử có quan hệ gì?
Chậm rãi đi tới hoa viên, nàng lưu ý nhìn cảnh vật trong hoa viên, không bỏ sót một chi tiết nào.
“ Đồ vô lại!”
Cách đó không xa vang tiếng nữ nhân tức giận mắng chửi, Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu, không nhìn thấy người.
Như thế nào mà trong miếu thần lại có cãi nhau?
Xoay người, định tránh chỗ cãi nhau đó, đi nơi khác, cảm thấy có một cơn gió thơm thơm.
Ngay sau đó, có một người đụng mạnh nàng một cái, dùng đôi mắt sắc bén mắng nàng, “ Thường dân không có mắt!”
Đúng là người vừa mắng “ Đồ vô lại!”
“………….”
Nàng liền mở to mắt đến mức sắp sửa rớt ra rồi, rõ ràng nàng ta vừa đụng vào nàng mà.
“ Được”.
Quy củ trong thần miếu thật làm người ta mệt chết, nàng cố gắng lắm mới học được quy củ ở đó.
Nghiêm khắc mà nói, miếu thần là nơi của thân vương quý tộc có thể mở ra, hơn nữa đi dâng hương chỉ mang một người đi theo.
Người đi theo này không thể tùy tiện chạy loạn, chỉ có thể đứng ngoài, nếu tự tiện tiến vào, lập tức sẽ xử trảm.
Nghe câu sau đó, Hạ Noãn Ngôn đối với miếu thần này lập tức có cảm giác tốt.
Nơi này lớn như vậy, cũng không phải là nơi dân chúng thường dân có thể tiến vào, không phải nói là thần linh rất từ bi lương thiện sao?
Thế nhưng có thể đưa ra luật xử trảm, thật sự là…………
Bất mãn rất bất mãn, ngày mùng 10 đó, nàng theo kế hoạch cùng Gia Các Mộ Quy đi dâng hương, đồng hành còn có tiểu Vương gia Tư Đồ Nhiên cùng cung nữ Quả Lựu.
Nàng cùng Quả Lựu có trách nhiệm quản lý đồ đạc, nhưng vào miếu thần dâng hương hay muốn tắm rửa thay quần áo để dâng hương, sau lại bị đuổi ra ngoài điện chờ chủ tử đi ra.
Ngoại điện không thể nói chuyện nhưng được tự do đi lại.
Ra ngoài điện, có một tòa hoa viên lớn, so với trong cung thì không xinh đẹp bằng nhưng có thể thoải mái nói chuyện.
Quả Lựu hàng tháng đều cùng tiểu Vương gia đi dâng hương, đã sớm nhìn hoa viên này đến phát chán, vẫn là ngồi trong hoa viên nhìn, Hạ Noãn Ngôn chạy đến.
Nơi này rốt cuộc cùng Bạch công tử có quan hệ gì?
Chậm rãi đi tới hoa viên, nàng lưu ý nhìn cảnh vật trong hoa viên, không bỏ sót một chi tiết nào.
“ Đồ vô lại!”
Cách đó không xa vang tiếng nữ nhân tức giận mắng chửi, Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu, không nhìn thấy người.
Như thế nào mà trong miếu thần lại có cãi nhau?
Xoay người, định tránh chỗ cãi nhau đó, đi nơi khác, cảm thấy có một cơn gió thơm thơm.
Ngay sau đó, có một người đụng mạnh nàng một cái, dùng đôi mắt sắc bén mắng nàng, “ Thường dân không có mắt!”
Đúng là người vừa mắng “ Đồ vô lại!”
“………….”
Nàng liền mở to mắt đến mức sắp sửa rớt ra rồi, rõ ràng nàng ta vừa đụng vào nàng mà.
/268
|