Trên đường về họ ngồi hai xe ngựa khác nhau, không có cơ hội để nói chuyện.
Thất tốt là Quả Lựu vẫn ngất, bằng không khi nàng tỉnh dậy, phát hiện trong xe ngựa này chỉ có hai người bọn họ, chắc lại ngất lần nữa mất………..
Hạ Noãn Ngôn thực sự không tưởng tượng được.
Đi đến miếu thần một lần, Bạch công tử cũng chưa kịp tìm kiếm, ngược lại lại đeo một đống rắc rối trở về.
Nó chỉ là cái bớt thôi mà.
Mặc dù cả quốc gia Trăng Non này không có ai có cái bớt dài như thế, nàng cũng không phải người ở đây, có cái bớt như thế có gì đâu.
Về phần cái cây kia………….
Có thể như nó đã quá già đến lúc muốn hồi xuân trở thành cây chồi non thì sao…………
Nói không chừng là ở miếu thần quá lâu biến thành tinh, muốn trẻ hóa.
Cùng nàng không chút liên qua……… mà.
Ngay cả chính nàng cũng không biết nàng làm thế nào mà được như vậy.
Nhớ tới trước kia Bạch công tử có gọi nàng là chủ nhân, Hạ Noãn Ngôn cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc tiểu tử kia bao giờ thì tìm nàng đây, nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Rùng mình một cái, đột nhiên nàng nghĩ đến, cái kia là miếu “ thần” nha!
Thực sự tiểu gia hỏa kia là thần sao?
Hơn nữa lúc trước bọn họ bay trên trời…………
Không biết ở nơi này có phải là “ Bầu trời một ngày, nhân gian một năm” không nữa?(ý chỉ nơi ở của tiên nhân)
Nếu thực sự có, nàng chỉ có thể mong tiểu gia hỏa kia tìm nàng nhanh nhanh một chút!
Thật choáng váng.
Trở lại hoàng cung, bọn họ đều xuống ngựa.
Gia Các Mộ Quy xoay người nhìn nàng, “ Buổi tối gặp”.
“……….. Được”.
Nói thực ra thì thái độ của hắn cũng không có gì khác biệt, cũng không ép hỏi nàng có phải là người Linh tộc, làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xoay người rời đi, Gia Các Mộ Quy đột nhiên dừng bước, “Trước trở lại thay quần áo đi”.
“……….. Được”.
“…………” Gia Các Mộ Quy sắc mặt cổ quái rời đi.
“ Thỏ tỷ tỷ”.
Tiểu Vương gia giật nhẹ tà áo của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn nàng.
“…………. Làm sao vậy?” Hạ Noãn Ngôn cảm giác có vẻ khác lạ.
“ Hoàng đế ca ca đỏ mặt”.
“……………….”
“Hoàng đế ca ca chưa bao giờ đỏ mặt, thỏ tỷ tỷ, ngươi phải đối tốt với hắn nha!”
“……………….”
Bạn nhỏ, ngươi biết nhiều ghê!
Thất tốt là Quả Lựu vẫn ngất, bằng không khi nàng tỉnh dậy, phát hiện trong xe ngựa này chỉ có hai người bọn họ, chắc lại ngất lần nữa mất………..
Hạ Noãn Ngôn thực sự không tưởng tượng được.
Đi đến miếu thần một lần, Bạch công tử cũng chưa kịp tìm kiếm, ngược lại lại đeo một đống rắc rối trở về.
Nó chỉ là cái bớt thôi mà.
Mặc dù cả quốc gia Trăng Non này không có ai có cái bớt dài như thế, nàng cũng không phải người ở đây, có cái bớt như thế có gì đâu.
Về phần cái cây kia………….
Có thể như nó đã quá già đến lúc muốn hồi xuân trở thành cây chồi non thì sao…………
Nói không chừng là ở miếu thần quá lâu biến thành tinh, muốn trẻ hóa.
Cùng nàng không chút liên qua……… mà.
Ngay cả chính nàng cũng không biết nàng làm thế nào mà được như vậy.
Nhớ tới trước kia Bạch công tử có gọi nàng là chủ nhân, Hạ Noãn Ngôn cảm thấy đau đầu.
Rốt cuộc tiểu tử kia bao giờ thì tìm nàng đây, nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Rùng mình một cái, đột nhiên nàng nghĩ đến, cái kia là miếu “ thần” nha!
Thực sự tiểu gia hỏa kia là thần sao?
Hơn nữa lúc trước bọn họ bay trên trời…………
Không biết ở nơi này có phải là “ Bầu trời một ngày, nhân gian một năm” không nữa?(ý chỉ nơi ở của tiên nhân)
Nếu thực sự có, nàng chỉ có thể mong tiểu gia hỏa kia tìm nàng nhanh nhanh một chút!
Thật choáng váng.
Trở lại hoàng cung, bọn họ đều xuống ngựa.
Gia Các Mộ Quy xoay người nhìn nàng, “ Buổi tối gặp”.
“……….. Được”.
Nói thực ra thì thái độ của hắn cũng không có gì khác biệt, cũng không ép hỏi nàng có phải là người Linh tộc, làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xoay người rời đi, Gia Các Mộ Quy đột nhiên dừng bước, “Trước trở lại thay quần áo đi”.
“……….. Được”.
“…………” Gia Các Mộ Quy sắc mặt cổ quái rời đi.
“ Thỏ tỷ tỷ”.
Tiểu Vương gia giật nhẹ tà áo của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn nàng.
“…………. Làm sao vậy?” Hạ Noãn Ngôn cảm giác có vẻ khác lạ.
“ Hoàng đế ca ca đỏ mặt”.
“……………….”
“Hoàng đế ca ca chưa bao giờ đỏ mặt, thỏ tỷ tỷ, ngươi phải đối tốt với hắn nha!”
“……………….”
Bạn nhỏ, ngươi biết nhiều ghê!
/268
|