Thời điểm rời khỏi quán rượu, đèn hoa rực rỡ đã được thắp lên. Ở ngã tư chợ rộn ràng náo nhiệt, người đến người đi.
Hoàng đế không muốn ngồi xe ngựa, khó có thể xuất môn một chuyến, hắn thực sự không có đủ kiên nhẫn cho những loại trói buộc, cũng không quản cấm vệ quân quan tâm như thế nào, chính mình leo lên con ngựa trắng, thuận tiện bế Thái tử lên ngựa, để hắn ngồi trước ngực, cẩn thận bảo hộ hắn.
Khi làm động tác này, hắn nhìn thấy khóe mắt Uông Vân Phong dự tợn. Không phải là con trai ruột sao! Uông Vân Phong hắn sớm hay muộn một ngày nào đó cũng sẽ có nhi tử ôm vào ngự, đắc chí cái gì chứ.
Hoàng đế nhếch cầm dưới, khẽ cười nói: “Kỳ thực hỗn tiểu tử không họ Uông cũng tốt. Tiếu bối Hạ gia, cùng vợ con ta cãi nhau đó là nhóm đường huynh đệ cùng chơi đùa ồn ào, thay đổi họ khác, còn không có phần vinh hạnh đặc biệt này đâu.” Nói xong, còn sờ đầu Thái tử: “Hắn nếu họ Uông, khó tránh khỏi dính phải bản tính gian manh của bọn quan văn các ngươi. Tâm bất chính, làm người không thành, còn võ nghệ cao cường chính là vị quan được ưu ái, có thể bảo vệ quốc gia, trấn quốc tướng quân, cũng có thể làm loạn triều cương họa quốc gian nhân. Uông Ngự Sử, ngươi muốn hắn đi đường nào?”
Uông Vân Phong nén giận.
Thâm ý lần này của Hoàng đế, nói trắng ra là cho Thái tử một lợi thế. Hạ gia là nhà ngoại của Thái tử, tiểu bối Hạ gia về sau tự nhiên chính là quân cờ trong tay Thái tử. Quan văn là trắng, ngũ quan là đen. Hạ gia tuy trong tay có ảnh vệ, nhưng đều dùng để bảo vệ người trong nhà, không nguy hại đến chút xíu hoàng quyền.
Phần đông quan văn Hạ gia, thân cư có vị trí cao rất ít, đây là đại tộc thế gia tự mình bảo vệ chi đạo. Nhiều người địa vị cao, tâm tư liền hỗn tạp, sẽ uy hiếp lực của gia tộc. Cho dù là quan viên dưới tam phẩm, đó cũng là người đỉnh hai, nên đặt ở chỗ địa phương, không nên quá giới hạn. Tựa như một gốc cây đại thụ, nó không nhất định là cao nhất, nhưng phải sum xuê, cành là duỗi ra rộng khắp, đã chịu nhiều mưa gió nhất. Ở trong rừng xanh um tươi tốt, mắt người đầu tiên sẽ không đế ý tới, mắt thứ hai, thứ ba đều sẽ chú ý tới.
Quan văn là lá cây, võ quan chính là nhánh cây đại thụ. Nhánh cây ít, nhưng tráng kiện, bám sâu vững vàng, rắc rối khó gỡ làm cho người ta khó có thể trừ tận gốc. Thời điểm mỗi khi gặp phải mưa to gió lớn, mặc kệ lá cây bị đánh tán bao nhiêu, chỉ cần đương sự bất động, cây này như cũ có thể sống. Ngũ gia Hạ gia Hạ Tường Dân chính là thân cây quan trọng nhất của Hạ gia, quan nhất phẩm đại tướng quân cũng không ở trong triều đình, phái đi trú đóng bờ biển, khống chế một phần ba binh quyền Hải Binh, đại khái cũng ổn định căn cơ của Hạ gia.
Trưởng bối Hạ gia có văn có võ, trong văn học có nhiều tiểu bối xuất chúng có rất nhiều đứa nhỏ, nhưng nổi tiếng võ nghệ thì rất ít. Tam phòng Hạ gia đã xuất giá Hạ Lệnh Mị có nhi tử coi như có một người, có đứa nhỏ đi nữa thì cũng là hạng người bình thường.
Hai vị ca ca của Thái tử sớm đã hiểu rõ uy hiếp của Thái tử, từ sớm đã lôi kéo không ít sức lực của võ tướng, Nhị Hoàng tử thì tự mình huấn luyện quân đội, nói là về sau vì Thái tử đệ đệ bảo vệ ranh giới. Lời hay thì ai cũng thích nghe, nhưng Hoàng đế lại không tin tưởng. Hoàng đế cần là một người không uy hiếp địa vị của Thái tử, thay Thái tử nắm lấy binh quyền. Ngươi như vậy chỉ có thể chính mình bồi dưỡng, cũng có thể theo phía sau Thái tử trong lúc đó lạm quyền một chút. Thật sự không được, khiến cho quan văn Hạ gia đứng đầu, đối lập với Hạ gia trong đó chọn một người làm quan võ làm đầu đàn, duy trì cân bằng.
Nào biết được rằng, nửa đường từ trên trời rơi xuống dã tiểu báo như Hạ Phân. Không sợ trời không sợ đất, khó được là tuổi còn nhỏ, tính tình còn chưa được mài dũa. Thái tử nếu thuần phục được thú vật này, toàn lực của Hạ Phân sẽ dâng cho Thái tử, thay Thái tử loại bỏ hết mọi chướng ngại. Hạ Phân, chính là dã thú hung mãnh ngồi bên chân Thái tử. Thời điểm sử dụng, có thể cho dã thú cắn chết con mồi, không phải thời điểm, giết dã thú ăn thịt cũng không cần phí sức lực của người nào.
Hoàng đế nghĩ đến lâu dài, Uông Vân Phong suy nghĩ là tính mạng của Hạ Phân.
Hoàng đế nói lần này đã muốn bố thí ân huệ, làm cho Uông Vân Phong buông tha cho
Hoàng đế không muốn ngồi xe ngựa, khó có thể xuất môn một chuyến, hắn thực sự không có đủ kiên nhẫn cho những loại trói buộc, cũng không quản cấm vệ quân quan tâm như thế nào, chính mình leo lên con ngựa trắng, thuận tiện bế Thái tử lên ngựa, để hắn ngồi trước ngực, cẩn thận bảo hộ hắn.
Khi làm động tác này, hắn nhìn thấy khóe mắt Uông Vân Phong dự tợn. Không phải là con trai ruột sao! Uông Vân Phong hắn sớm hay muộn một ngày nào đó cũng sẽ có nhi tử ôm vào ngự, đắc chí cái gì chứ.
Hoàng đế nhếch cầm dưới, khẽ cười nói: “Kỳ thực hỗn tiểu tử không họ Uông cũng tốt. Tiếu bối Hạ gia, cùng vợ con ta cãi nhau đó là nhóm đường huynh đệ cùng chơi đùa ồn ào, thay đổi họ khác, còn không có phần vinh hạnh đặc biệt này đâu.” Nói xong, còn sờ đầu Thái tử: “Hắn nếu họ Uông, khó tránh khỏi dính phải bản tính gian manh của bọn quan văn các ngươi. Tâm bất chính, làm người không thành, còn võ nghệ cao cường chính là vị quan được ưu ái, có thể bảo vệ quốc gia, trấn quốc tướng quân, cũng có thể làm loạn triều cương họa quốc gian nhân. Uông Ngự Sử, ngươi muốn hắn đi đường nào?”
Uông Vân Phong nén giận.
Thâm ý lần này của Hoàng đế, nói trắng ra là cho Thái tử một lợi thế. Hạ gia là nhà ngoại của Thái tử, tiểu bối Hạ gia về sau tự nhiên chính là quân cờ trong tay Thái tử. Quan văn là trắng, ngũ quan là đen. Hạ gia tuy trong tay có ảnh vệ, nhưng đều dùng để bảo vệ người trong nhà, không nguy hại đến chút xíu hoàng quyền.
Phần đông quan văn Hạ gia, thân cư có vị trí cao rất ít, đây là đại tộc thế gia tự mình bảo vệ chi đạo. Nhiều người địa vị cao, tâm tư liền hỗn tạp, sẽ uy hiếp lực của gia tộc. Cho dù là quan viên dưới tam phẩm, đó cũng là người đỉnh hai, nên đặt ở chỗ địa phương, không nên quá giới hạn. Tựa như một gốc cây đại thụ, nó không nhất định là cao nhất, nhưng phải sum xuê, cành là duỗi ra rộng khắp, đã chịu nhiều mưa gió nhất. Ở trong rừng xanh um tươi tốt, mắt người đầu tiên sẽ không đế ý tới, mắt thứ hai, thứ ba đều sẽ chú ý tới.
Quan văn là lá cây, võ quan chính là nhánh cây đại thụ. Nhánh cây ít, nhưng tráng kiện, bám sâu vững vàng, rắc rối khó gỡ làm cho người ta khó có thể trừ tận gốc. Thời điểm mỗi khi gặp phải mưa to gió lớn, mặc kệ lá cây bị đánh tán bao nhiêu, chỉ cần đương sự bất động, cây này như cũ có thể sống. Ngũ gia Hạ gia Hạ Tường Dân chính là thân cây quan trọng nhất của Hạ gia, quan nhất phẩm đại tướng quân cũng không ở trong triều đình, phái đi trú đóng bờ biển, khống chế một phần ba binh quyền Hải Binh, đại khái cũng ổn định căn cơ của Hạ gia.
Trưởng bối Hạ gia có văn có võ, trong văn học có nhiều tiểu bối xuất chúng có rất nhiều đứa nhỏ, nhưng nổi tiếng võ nghệ thì rất ít. Tam phòng Hạ gia đã xuất giá Hạ Lệnh Mị có nhi tử coi như có một người, có đứa nhỏ đi nữa thì cũng là hạng người bình thường.
Hai vị ca ca của Thái tử sớm đã hiểu rõ uy hiếp của Thái tử, từ sớm đã lôi kéo không ít sức lực của võ tướng, Nhị Hoàng tử thì tự mình huấn luyện quân đội, nói là về sau vì Thái tử đệ đệ bảo vệ ranh giới. Lời hay thì ai cũng thích nghe, nhưng Hoàng đế lại không tin tưởng. Hoàng đế cần là một người không uy hiếp địa vị của Thái tử, thay Thái tử nắm lấy binh quyền. Ngươi như vậy chỉ có thể chính mình bồi dưỡng, cũng có thể theo phía sau Thái tử trong lúc đó lạm quyền một chút. Thật sự không được, khiến cho quan văn Hạ gia đứng đầu, đối lập với Hạ gia trong đó chọn một người làm quan võ làm đầu đàn, duy trì cân bằng.
Nào biết được rằng, nửa đường từ trên trời rơi xuống dã tiểu báo như Hạ Phân. Không sợ trời không sợ đất, khó được là tuổi còn nhỏ, tính tình còn chưa được mài dũa. Thái tử nếu thuần phục được thú vật này, toàn lực của Hạ Phân sẽ dâng cho Thái tử, thay Thái tử loại bỏ hết mọi chướng ngại. Hạ Phân, chính là dã thú hung mãnh ngồi bên chân Thái tử. Thời điểm sử dụng, có thể cho dã thú cắn chết con mồi, không phải thời điểm, giết dã thú ăn thịt cũng không cần phí sức lực của người nào.
Hoàng đế nghĩ đến lâu dài, Uông Vân Phong suy nghĩ là tính mạng của Hạ Phân.
Hoàng đế nói lần này đã muốn bố thí ân huệ, làm cho Uông Vân Phong buông tha cho
/79
|