Mấy ngày nay, Hạ Lệnh Mị không phải thoạt nhìn nhẹ nhõm tự tại.
Giáng chức Uông Vân Phong thoạt nhìn là Hoàng đế thay hắn thỏa hiệp với các thế gia, chèn ép Uông Vân Phong, cho các thế gia đã đắc tội qua có cơ hội trả thù. Giống như đang nói, các ngươi nhìn, đao phủ Uông Vân Phong bị giáng chức, hắn tìm các ngươi điều tra, trẫm rất mất hứng, cho nên trẫm dạy dỗ hắn, kéo hắn từ tam phẩm xuống ngũ phẩm, nhìn trẫm coi trọng ý của các người hơn.
Trên thực tế, người có tâm nghĩ đến lâu dài. Ban đầu, Uông Vân Phong là phụng chỉ Hoàng đế đi điều tra, nửa năm ngắn ngủi hắn đến không ít nơi, tiếp xúc với không ít quan viên trấn tĩnh dân chúng. Nghe nói sau khi hắn trở về nộp sổ con lên, đủ bày đầy ngự án, có thể thấy được bên trong rốt cuộc tố chuyện bẩn của bao nhiêu người. Nhưng hắn đưa đồ, cổng đại môn cũng không có đi ra, Hoàng đế nhìn những thứ sổ con kia cư nhiên cũng không có động tĩnh, quá là kì lạ.
Giống như có người đang gọi “Bão muốn tới rồi”, mây đen dày đặc kéo đến, mặt trời cũng bị che khuất, y phục cũng bị thu vào, nhưng đợi hơn một tháng, gió to mưa rào cũng chưa thấy đâu, làm người ta quá mức ngạc nhiên, có phải bị Uông Vân Phong đùa giỡn hay không?
Lão Thử* núp ở bên trong phủ nha, len lút thò đầu ra, mưu đồ bí mật quyết định tiên hạ thủ vi cường**, kéo Uông Vân Phong xuống ngựa, sau đó sẽ đàm phán cùng Hoàng đế.
*Lão Thử: là con chuột á ^^
**tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm lấy lợi thế.
Sau khi Uông Vân Phong bị kéo xuống, Hoàng đế cũng không có biểu lộ ý định chỉnh đốn chuyện tham quan.
Hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Nhưng không tới hai ngày, Uông Vân Phong bị phái đi ra ngoài. Giúp nạn thiên tai, lúc nào trở lại thì không biết chừng. Có lẽ, khu bị nạn nhiều dân chúng như vậy, an bài cho họ hao phí không ít thời gian, còn phải tu bổ đê đập, hưng ruộng tốt, còn phải chu toàn với quan viên địa phương, khẳng định là đi một năm rưỡi. Nếu như chuyện không làm xong, Uông Vân Phong có thể mấy năm không thể về nhà được.
Điều này tương đương với chuyện ở bên ngoài, hơn nữa còn không bằng quan địa phương tay cầm quyền to.
Mấy ngày nay, nàng đi không ít nhà để thám thính tin tức, cũng thuận tiện lung lạc một số thân quyến, để cho Uông Vân Phong mau chóng trở về nhà. Bên trong có người giúp một tay, Uông Vân Phong cũng không cần chịu khổ như vậy.
Lòng nàng như lửa đốt, nhưng trên mặt phải tiếp tục duy trì dáng vẻ nhẹ nhõm, vui vẻ tự tại.
Thời điểm Bạch Nghiên Mực chấn vấn, đáy lòng nàng nổi lên tức giận.
“Bổn phu nhân đi nơi nào, lúc nào thì trở về, cũng không tới lượt ngươi chỉ trích.”
Bạch Nghiên Mực vốn dĩ không sợ lửa giận của Hạ Lệnh Mị. Hắn là cận vệ của Uông Vân Phong, từ đầu đến cuối chỉ nghe lời Uông Vân Phong, suy tính mọi chuyện cũng là theo góc độ lập trường của Uông Vân Phong.
Đối với Bạch Nghiên Mực mà nói, hắn nhìn không quen Hạ Lệnh Mị ra cửa! Hắn cũng tin tưởng, bên trong Uông phủ này chỉ cần có người chân thành cùng Uông Vân Phong, đối với mỗi lần Hạ Lệnh Mị ra khỏi cửa, hắn cũng thấp thỏm bất an trong lòng.
Chẳng qua là, trong ngày thường Uông Vân Phong không nói, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Tựa như chất vấn Hạ Lệnh Mị, bọn họ căn bản không có quyền. Một là chủ, một là nô, người hầu làm sao có tư cách hỏi chủ nhân đi nơi nào.
Hạ Lệnh Mị tức giận điên người trở về hậu viện, trong lòng tiểu nha hoàn run sợ, rót bình trà nóng, trở mấy cái đĩa điểm tâm. Điểm tâm mới vừa được phòng bếp làm, mềm mại nóng hổi tỏa đầy mùi thơm.
Cuối tháng, cây phong xanh lá đỏ phủ lên một lớp bụi trên đỉnh, mắt thường nhìn thấy cũng có thể giảm nhận được lãnh ý trong không trung. Loại lãnh ý này là từ trong xương mà ra, dùng sức xoa xoa hai tay cũng không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ thấy lòng bàn tay một mảng khô ráo, nhưng đầu ngón tay như dính phải một lớp keo, rất khó chịu.
Hạ Lệnh Mị dùng sức dậm chân, đi mấy vòng ở trong phòng. Tụ Ngọc cùng Huỳnh Thạch nhìn ra nàng có phiền não, đề nghị nàng thêu hoa hoặc là đọc sách, vẽ tranh.
“Ta không phải là các ngươi, làm sao ngồi yên được với mấy thứ đó.” Cắn miếng điểm tâm hai miếng, định xách roi chạy đến sân để múa mấy vòng, rút ra trúng sàn nhà, làm bụi đất tung bay.
Vốn là cây đã khô một nửa, không ít lá vàng rơi rụng, rơi xuống rực rỡ, bay theo ống tay áo của nàng trông rất đẹp, cực kỳ giống dưới ngòi bút của Uông Vân Phong thuở xưa. Trong bảy năm, Uông Vân Phong vẽ bức họa của Hạ Lệnh Mị không ít, có khi nhỏ học võ, dáng vẻ chân tay vụng về té ngã rồi khóc; cũng có lúc thiếu nữ, trừng trị ác bá phách lối cười to; còn có lúc mới gả; mệt mỏi vô cùng yên tĩnh ngủ trên giường nhỏ. Nhiều hơn là, bóng dáng múa trường tiên trong xuân, hạ, thu, đông. Vẽ Hạ Lệnh Mị như một đoàn lửa, thỉnh thoảng thiêu đốt lý trí nam nhân.
Bọn người hầu xem, hôm nay Hạ Lệnh Mị bị Bạch Nghiên Mực chọc tức không nhẹ, xem mặt đất là Bạch Nghiên Mực mà quật. Mọi người hầu hạ, nhịn không được rút lui, hết sức ẩn nấp thân mình, hy vọng phu nhân không giận cá chém thớt.
Lão quản gia nách kẹp sổ ghi chép mỏng, lắc lư đi ngang qua cửa viện, nhìn trộm cười hỏi: “Phu nhân, có muốn lão nô trói Bạch Nghiên Mực tới cho người xả giận hay không?”
“Hừ!”
“Ai nha, tiểu tử Bạch Nghiên Mực từ nhỏ đã khó chịu. Chuyện càng để ý nói như vân đạm phong khinh*, ngược lại là chuyện nhỏ đi, hắn sợ thiên hạ
Giáng chức Uông Vân Phong thoạt nhìn là Hoàng đế thay hắn thỏa hiệp với các thế gia, chèn ép Uông Vân Phong, cho các thế gia đã đắc tội qua có cơ hội trả thù. Giống như đang nói, các ngươi nhìn, đao phủ Uông Vân Phong bị giáng chức, hắn tìm các ngươi điều tra, trẫm rất mất hứng, cho nên trẫm dạy dỗ hắn, kéo hắn từ tam phẩm xuống ngũ phẩm, nhìn trẫm coi trọng ý của các người hơn.
Trên thực tế, người có tâm nghĩ đến lâu dài. Ban đầu, Uông Vân Phong là phụng chỉ Hoàng đế đi điều tra, nửa năm ngắn ngủi hắn đến không ít nơi, tiếp xúc với không ít quan viên trấn tĩnh dân chúng. Nghe nói sau khi hắn trở về nộp sổ con lên, đủ bày đầy ngự án, có thể thấy được bên trong rốt cuộc tố chuyện bẩn của bao nhiêu người. Nhưng hắn đưa đồ, cổng đại môn cũng không có đi ra, Hoàng đế nhìn những thứ sổ con kia cư nhiên cũng không có động tĩnh, quá là kì lạ.
Giống như có người đang gọi “Bão muốn tới rồi”, mây đen dày đặc kéo đến, mặt trời cũng bị che khuất, y phục cũng bị thu vào, nhưng đợi hơn một tháng, gió to mưa rào cũng chưa thấy đâu, làm người ta quá mức ngạc nhiên, có phải bị Uông Vân Phong đùa giỡn hay không?
Lão Thử* núp ở bên trong phủ nha, len lút thò đầu ra, mưu đồ bí mật quyết định tiên hạ thủ vi cường**, kéo Uông Vân Phong xuống ngựa, sau đó sẽ đàm phán cùng Hoàng đế.
*Lão Thử: là con chuột á ^^
**tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm lấy lợi thế.
Sau khi Uông Vân Phong bị kéo xuống, Hoàng đế cũng không có biểu lộ ý định chỉnh đốn chuyện tham quan.
Hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Nhưng không tới hai ngày, Uông Vân Phong bị phái đi ra ngoài. Giúp nạn thiên tai, lúc nào trở lại thì không biết chừng. Có lẽ, khu bị nạn nhiều dân chúng như vậy, an bài cho họ hao phí không ít thời gian, còn phải tu bổ đê đập, hưng ruộng tốt, còn phải chu toàn với quan viên địa phương, khẳng định là đi một năm rưỡi. Nếu như chuyện không làm xong, Uông Vân Phong có thể mấy năm không thể về nhà được.
Điều này tương đương với chuyện ở bên ngoài, hơn nữa còn không bằng quan địa phương tay cầm quyền to.
Mấy ngày nay, nàng đi không ít nhà để thám thính tin tức, cũng thuận tiện lung lạc một số thân quyến, để cho Uông Vân Phong mau chóng trở về nhà. Bên trong có người giúp một tay, Uông Vân Phong cũng không cần chịu khổ như vậy.
Lòng nàng như lửa đốt, nhưng trên mặt phải tiếp tục duy trì dáng vẻ nhẹ nhõm, vui vẻ tự tại.
Thời điểm Bạch Nghiên Mực chấn vấn, đáy lòng nàng nổi lên tức giận.
“Bổn phu nhân đi nơi nào, lúc nào thì trở về, cũng không tới lượt ngươi chỉ trích.”
Bạch Nghiên Mực vốn dĩ không sợ lửa giận của Hạ Lệnh Mị. Hắn là cận vệ của Uông Vân Phong, từ đầu đến cuối chỉ nghe lời Uông Vân Phong, suy tính mọi chuyện cũng là theo góc độ lập trường của Uông Vân Phong.
Đối với Bạch Nghiên Mực mà nói, hắn nhìn không quen Hạ Lệnh Mị ra cửa! Hắn cũng tin tưởng, bên trong Uông phủ này chỉ cần có người chân thành cùng Uông Vân Phong, đối với mỗi lần Hạ Lệnh Mị ra khỏi cửa, hắn cũng thấp thỏm bất an trong lòng.
Chẳng qua là, trong ngày thường Uông Vân Phong không nói, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Tựa như chất vấn Hạ Lệnh Mị, bọn họ căn bản không có quyền. Một là chủ, một là nô, người hầu làm sao có tư cách hỏi chủ nhân đi nơi nào.
Hạ Lệnh Mị tức giận điên người trở về hậu viện, trong lòng tiểu nha hoàn run sợ, rót bình trà nóng, trở mấy cái đĩa điểm tâm. Điểm tâm mới vừa được phòng bếp làm, mềm mại nóng hổi tỏa đầy mùi thơm.
Cuối tháng, cây phong xanh lá đỏ phủ lên một lớp bụi trên đỉnh, mắt thường nhìn thấy cũng có thể giảm nhận được lãnh ý trong không trung. Loại lãnh ý này là từ trong xương mà ra, dùng sức xoa xoa hai tay cũng không cảm nhận được nhiệt độ, chỉ thấy lòng bàn tay một mảng khô ráo, nhưng đầu ngón tay như dính phải một lớp keo, rất khó chịu.
Hạ Lệnh Mị dùng sức dậm chân, đi mấy vòng ở trong phòng. Tụ Ngọc cùng Huỳnh Thạch nhìn ra nàng có phiền não, đề nghị nàng thêu hoa hoặc là đọc sách, vẽ tranh.
“Ta không phải là các ngươi, làm sao ngồi yên được với mấy thứ đó.” Cắn miếng điểm tâm hai miếng, định xách roi chạy đến sân để múa mấy vòng, rút ra trúng sàn nhà, làm bụi đất tung bay.
Vốn là cây đã khô một nửa, không ít lá vàng rơi rụng, rơi xuống rực rỡ, bay theo ống tay áo của nàng trông rất đẹp, cực kỳ giống dưới ngòi bút của Uông Vân Phong thuở xưa. Trong bảy năm, Uông Vân Phong vẽ bức họa của Hạ Lệnh Mị không ít, có khi nhỏ học võ, dáng vẻ chân tay vụng về té ngã rồi khóc; cũng có lúc thiếu nữ, trừng trị ác bá phách lối cười to; còn có lúc mới gả; mệt mỏi vô cùng yên tĩnh ngủ trên giường nhỏ. Nhiều hơn là, bóng dáng múa trường tiên trong xuân, hạ, thu, đông. Vẽ Hạ Lệnh Mị như một đoàn lửa, thỉnh thoảng thiêu đốt lý trí nam nhân.
Bọn người hầu xem, hôm nay Hạ Lệnh Mị bị Bạch Nghiên Mực chọc tức không nhẹ, xem mặt đất là Bạch Nghiên Mực mà quật. Mọi người hầu hạ, nhịn không được rút lui, hết sức ẩn nấp thân mình, hy vọng phu nhân không giận cá chém thớt.
Lão quản gia nách kẹp sổ ghi chép mỏng, lắc lư đi ngang qua cửa viện, nhìn trộm cười hỏi: “Phu nhân, có muốn lão nô trói Bạch Nghiên Mực tới cho người xả giận hay không?”
“Hừ!”
“Ai nha, tiểu tử Bạch Nghiên Mực từ nhỏ đã khó chịu. Chuyện càng để ý nói như vân đạm phong khinh*, ngược lại là chuyện nhỏ đi, hắn sợ thiên hạ
/79
|