Mấy ngày nay ở trong phòng, Uông Vân Phong cảm thấy rất bức bối, trên thực tế chuyện của hắn còn rất nhiều, có nhiều phiền toái còn chưa giải quyết xong, thời điểm nghỉ ngơi ở trong phòng rất ít. Chẳng qua là phát hiện có thêm một người ở trong phòng, trừ khi mỗi ngày tới thời điểm nghỉ ngơi không thì hắn không trở về.
Còn có một loại tâm tình gọi là nóng ruột nóng gan!
Uông Vân Phong trốn tránh, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà không nhịn được nhìn vào trong xem hài tử kia có an phận hay không, có gây phiền toái cho người khác không, có ăn cơm đủ bữa không…
Hắn càng thấy đau đầu thêm.
Thái tử cũng muốn ở lại một thời gian, nhưng mà bên ngoài thành, khắp nơi đều dân tị nạn đang cư trú. Cách hắn mười dặm, có một cái hố lớn, mỗi ngày đều có cả người bệnh và đồ vật bị thiêu đốt ở cái hố đó. Nửa đêm cũng có thể người thấy mùi tử khí*, Thái tử ở lại đây, có sai sót gì, Uông Vân Phong chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, phần lớn thời gian hắn sẽ tới xem Thái tử một chút, không dám để bị phát hiện, không dám dừng lại.
*tử khí: mùi chết chóc.
Cũng may Thái tử cũng biết mệnh của mình quý, đối với tình cảnh hiện giờ của Uông Vân Phong cũng có chút thông cảm. Bản thân hắn chẳng qua là đi qua khu tị nạn, muốn nhân cơ hội nhìn thử tai ương như thế nào, cũng thuận tiện nhờ Uông Vân Phong che chở, để thấy rõ một chút chuyện mờ ám chốn quan trường, tích lũy kiến thức một ít, cũng muốn hiểu rõ ngọn nguồn không được trị tận gốc của nạn lụt hàng năm.
Hạ Phân căn bản không nghĩ đến Thái tử có tính toán, ở trong mắt hắn Thái tử là người đồng trang lứa gian trá nhất, đi theo hắn, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Tựa như ở trên chiến trường, Thái tử là tướng quân, Hạ Phân là tiên phong, Thái tử quyết định tất cả, Hạ Phân chỉ cần đấu tranh anh dũng.
Hiện tại, tướng quân vẫn còn đang suy tư, tiên phong như hắn cười trộm một cái, chiếm đoạt tiện nghi của cha hắn, cáo mượn oai hùm, thoải mái ăn ngủ. Dù sao, Uông Vân Phong tình nguyện chịu khổ cho nên cha hắn sẽ không để hắn phải khổ.
Hai phụ tử không phát hiện rằng, Hạ Phân dần lệ thuộc vào Uông Vân Phong.
Bất quá, mỗi ngày Uông Vân Phong đi sớm về trễ lại làm cho Hạ Phân khó chịu, mà khi các quan viên địa phương kia khoanh tay đứng nhìn cũng dần khiến cho Thái tử không vui.
“Có lẽ, chúng ta nên cho đám quan viên kia biết tay một chút.” Thái tử rốt cục nhịn không được nữa, bắt đầu oán trách.
Hạ Phân lập tức giơ nấm đấm lên: “Dẹp phủ đệ của bọn họ luôn.”
Thái tử bất ngờ đập vào đầu của hắn: “Ngươi ngoài việc đánh giết ở bên ngoài, còn có thể làm gì nữa?”
Hạ Phân khinh bỉ Thái tử: “Ngươi nghĩ đây là chiến trường à? Đây chính là khu bị nạn, ngươi chính là ngăn trở con đường phía trước của bọn họ, hiện tại ngươi đang ở tại hang ổ của bọn họ đó.”
Hạ Phân căn bản không hiểu những thứ này, trong mắt hắn chỉ có quân địch, quân ta. Không phải là chính thì là tà, hoàn toàn không có trung lập.
Thái tử cũng hiểu nói với hắn, hắn cũng không hiểu. Đợi Uông Vân Phong trở về, liền hỏi: “Chúng ta còn lại bao nhiêu lương thực?”
“Nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực còn lại chỉ có thể chống đỡ được trong ba ngày. Vài ngày trước đó có ép thương nhân giúp đỡ nạn dân một chút, nhưng họ đưa đến toàn là gạo cũ mốc meo.”
Thái tử nhìn về phía trên bàn còn chất đầy văn thư, cười nói: “Ta nghe phụ thân nói qua, Uông đại nhân giỏi nhất là thu thập chuyện bí mật của người khác, ngươi đến Trác Châu cũng hơn nửa tháng rồi, không biết có thu hoạch được gì không?”
Uông Vân Phong đang muốn kiểm tra lại tin tức mấy ngày trước đưa tới, ngẩng đầu nhìn hắn: “Phụ thân để cho ngươi làm những chuyện này, ta đều biết. Hơn nửa tháng nay ẩn
Còn có một loại tâm tình gọi là nóng ruột nóng gan!
Uông Vân Phong trốn tránh, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà không nhịn được nhìn vào trong xem hài tử kia có an phận hay không, có gây phiền toái cho người khác không, có ăn cơm đủ bữa không…
Hắn càng thấy đau đầu thêm.
Thái tử cũng muốn ở lại một thời gian, nhưng mà bên ngoài thành, khắp nơi đều dân tị nạn đang cư trú. Cách hắn mười dặm, có một cái hố lớn, mỗi ngày đều có cả người bệnh và đồ vật bị thiêu đốt ở cái hố đó. Nửa đêm cũng có thể người thấy mùi tử khí*, Thái tử ở lại đây, có sai sót gì, Uông Vân Phong chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, phần lớn thời gian hắn sẽ tới xem Thái tử một chút, không dám để bị phát hiện, không dám dừng lại.
*tử khí: mùi chết chóc.
Cũng may Thái tử cũng biết mệnh của mình quý, đối với tình cảnh hiện giờ của Uông Vân Phong cũng có chút thông cảm. Bản thân hắn chẳng qua là đi qua khu tị nạn, muốn nhân cơ hội nhìn thử tai ương như thế nào, cũng thuận tiện nhờ Uông Vân Phong che chở, để thấy rõ một chút chuyện mờ ám chốn quan trường, tích lũy kiến thức một ít, cũng muốn hiểu rõ ngọn nguồn không được trị tận gốc của nạn lụt hàng năm.
Hạ Phân căn bản không nghĩ đến Thái tử có tính toán, ở trong mắt hắn Thái tử là người đồng trang lứa gian trá nhất, đi theo hắn, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Tựa như ở trên chiến trường, Thái tử là tướng quân, Hạ Phân là tiên phong, Thái tử quyết định tất cả, Hạ Phân chỉ cần đấu tranh anh dũng.
Hiện tại, tướng quân vẫn còn đang suy tư, tiên phong như hắn cười trộm một cái, chiếm đoạt tiện nghi của cha hắn, cáo mượn oai hùm, thoải mái ăn ngủ. Dù sao, Uông Vân Phong tình nguyện chịu khổ cho nên cha hắn sẽ không để hắn phải khổ.
Hai phụ tử không phát hiện rằng, Hạ Phân dần lệ thuộc vào Uông Vân Phong.
Bất quá, mỗi ngày Uông Vân Phong đi sớm về trễ lại làm cho Hạ Phân khó chịu, mà khi các quan viên địa phương kia khoanh tay đứng nhìn cũng dần khiến cho Thái tử không vui.
“Có lẽ, chúng ta nên cho đám quan viên kia biết tay một chút.” Thái tử rốt cục nhịn không được nữa, bắt đầu oán trách.
Hạ Phân lập tức giơ nấm đấm lên: “Dẹp phủ đệ của bọn họ luôn.”
Thái tử bất ngờ đập vào đầu của hắn: “Ngươi ngoài việc đánh giết ở bên ngoài, còn có thể làm gì nữa?”
Hạ Phân khinh bỉ Thái tử: “Ngươi nghĩ đây là chiến trường à? Đây chính là khu bị nạn, ngươi chính là ngăn trở con đường phía trước của bọn họ, hiện tại ngươi đang ở tại hang ổ của bọn họ đó.”
Hạ Phân căn bản không hiểu những thứ này, trong mắt hắn chỉ có quân địch, quân ta. Không phải là chính thì là tà, hoàn toàn không có trung lập.
Thái tử cũng hiểu nói với hắn, hắn cũng không hiểu. Đợi Uông Vân Phong trở về, liền hỏi: “Chúng ta còn lại bao nhiêu lương thực?”
“Nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực còn lại chỉ có thể chống đỡ được trong ba ngày. Vài ngày trước đó có ép thương nhân giúp đỡ nạn dân một chút, nhưng họ đưa đến toàn là gạo cũ mốc meo.”
Thái tử nhìn về phía trên bàn còn chất đầy văn thư, cười nói: “Ta nghe phụ thân nói qua, Uông đại nhân giỏi nhất là thu thập chuyện bí mật của người khác, ngươi đến Trác Châu cũng hơn nửa tháng rồi, không biết có thu hoạch được gì không?”
Uông Vân Phong đang muốn kiểm tra lại tin tức mấy ngày trước đưa tới, ngẩng đầu nhìn hắn: “Phụ thân để cho ngươi làm những chuyện này, ta đều biết. Hơn nửa tháng nay ẩn
/79
|