Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 61 - Chương 61

/79


Gần đây Thái tử muốn làm chuyện xấu, Hạ Phân cũng nhìn ra, Tiểu Bạch cũng đoán được, Uông Vân Phong… sớm đã biết Thái tử cũng không phải cái dạng an phận gì.

Cho nên thời điểm Thái tử lôi kéo Hạ Phân làm chuyện xấu, Tiểu Bạch ở phía sau đánh yểm trợ… Uông Vân Phong làm bộ mắt điếc tai ngơ, làm như không biết gì.

Quyển Thư cảm thấy, trên đời này chỉ có một mình hắn là lương thiện nhất, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, dĩ nhiên cũng không tham dự chuyện xấu luôn.

Mỗi sáng sớm Thái tử ra cửa, kéo theo Hạ Phân theo cùng, cùng thêm ba cái đuôi và Tiểu Bạch tập trung lại thành một đội đào đất, sau đó đứng trước đông đảo dân tị nạn, dõng dạc phát biểu, cuối cùng chỉ huy mọi người----- đào địa đao!

Đào địa đạo là một kỹ năng, một khi bất cẩn sẽ làm thành đất bên trên sụp đổ, chôn sống mọi người bên trong, đào địa đạo rất khổ, mỗi sáng sớm phải thức sớm còn hơn cả gà, buổi tối không được ngủ nhiều, mệt chết đi được còn không được cầm bạc; đào địa đạo còn phải bí mật, không thể nói gì cùng với cha mẹ già, người bên ngoài có kề dao ngay cổ cũng không được tiết lộ nửa chữ; đào địa đạo….

Dù sao, một đám chịu khổ, thân thể cường tráng, nhàn rỗi ắt phát sinh chuyện để làm, tại khu tị nạn nam cũng bị Tiểu Bạch dọn dẹp một chỗ, bị Thái tử miệng đầy lới nói dối giả nhân giả nghĩa gạt đi làm không thấy ánh mắt trời.

Nói đào ba ngày, đào được sâu hơn, điểm khởi đầu là kho lúa Trác Châu ngoài đại viện bên dưới giường ngủ của nha hoàn, điểm cuối là kho lúa lớn nhất trong kho hàng bên trong đại viện.

Ở một đêm gió lớn, không có trăng sao, cũng không có mưa vào buổi tối, Thái tử chỉ huy mọi người dọn sạch kho lúa lớn nhất.

Lương thực chuyển đi nơi nào? Ở đây dù sao cũng không phải ở bên dưới giường của bọn nha hoàn! Dù sao, Uông đại nhân cũng biết nạn dân tạm thời không thiếu lương thực! Hơn nữa, khoan hồng độ lượng, vì nước vì dân Uông đại nhân còn tiếp tay cho Thái tử, tiếp tục cổ động một nhóm người dân lao động moi hết mấy kho lúa còn lại, sau đó cho san lấp bí đạo, lối ra cũng cho lấp lại. Ừ, hai ngày liền này, nha hoàn kia cũng bị nha sai cho thu phòng, thật đáng mừng, tất cả thật đáng mừng!

Thái tử lòng dạ độc ác, biết rằng, lấy thánh chỉ của Hoàng đế, ép buộc bọn tham quan chiếm giữ lương thực đi giúp nạn dân. Nạn dân được người có tâm giúp đỡ một tay đẩy cửa lớn, tụ tập trước cửa quan phủ ngay trên đường lớn, nghe Uông đại nhân đọc từng chữ tuyên thánh chỉ, sau đó nạn dân vác cả kho lúa của quan phủ Trác Châu đi, ép quan viên mở khóa kho lúa…

Kho lúa lại trống không!

Quần chúng nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu muốn làm phản, một vị quan đang bị treo trên tường hô to: “Mở lầm kho lúa rồi, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ có lương thực! Mọi người ngày mai trở lại, tha mạng aaaa”

Tham quan sợ chết, hắn thế nào cũng không nghĩ đến chiếm giữ lương thực thế nhưng bây giờ không thấy tăm hơi. Chìa khóa đều ở trên người của hắn, hắn là quan địa phương nhậm chức, lương thực không thấy, chính là trách nhiệm của hắn. Dân chúng sẽ không tin tưởng hắn nói “Lương thực đã sớm giúp cho nạn thiên tai”, bọn họ chỉ biết là Thánh thượng yêu cầu quan phủ mở kho lúa, không có lương thực bọn họ sẽ ăn thịt quan địa phương, gặm xương bọn họ, phát sinh bạo động, đó là lỗi của quan phụ mẫu, Thánh thượng mà biết được sẽ chém đầu bọn họ, muốn diệt cả cửu tộc.

Ngay đêm đó, ánh đèn nha môn sáng trưng.

Ngày thứ hai bố cáo được thông báo, nạn dân được phép đi đến tiệm gạo nhận gạo. Bọn quan lại cấu kết, trong lòng các quan viên lo sợ, muốn nghĩ đối sách, thương nhân vụng trộm cùng ký kết với các quan viên như thế nào, Uông Vân Phong không biết được, Thái tử cũng không quan tâm.

Uông Vân Phong làm một tiệc trà nhỏ, mời tất cả hết mười quan viên lớn nhỏ của Trác Châu, tính cả việc lánh nạn. Sau đó, ném ra hơn mười cuốn sách, mỗi một góc sách đều ghi chép số lượng tham ô của từng vị. Các quan viên ồn ào, chen lấn rồi nói đây là vu tội.

Uông Vân Phong cười lạnh, Thiết Diện Ngự Sử lộ ra đôi mắt dữ tợn, vô tình: “Có phải vu tội hay không không quan trọng. Quan trọng là…, chỉ cần sách này được trình lên ngự án của Thánh thượng, ta liền có năng lực làm cho bệ hạ tin nó.”

Lời nãy nói ra cũng không phải lừa người.

Trước mặt Hoàng đế, Uông Ngự Sử là sủng thần*, là cây đao trong tay Hoàng đế. Hoàng đế chỉ nơi nào, chuôi tay Uông Vân Phong liền bổ về phía đó. Giống như, nếu chuôi đao này đưa ngay tới dưới cổ vị quan viên kia, Hoàng đế cũng sẽ tin




/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status