Hoa Bảo Hà lần đầu tiên thưởng thức đàn thì chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy kì quái.
Nàng có cảm giác có người ôm lấy mình, không nhịn được nhíu mày một cái. Nàng là thiên kim tiểu thư, công tử thế gia tầm thường chạm vào thì thôi, nếu bị người hầu chạm vào, trong sạch dễ dàng bị đánh mất. May thay, lúc người đó đỡ eo nàng, đã có người lên tiếng.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn cưới nàng.” Vừa nghe là tiếng của người thanh niên, mặc dù còn nghe thấy là tiếng nói khàn khàn của người trưởng thành, nhưng âm điệu trầm thấp, khi tiếp xúc với vòng eo của nàng khí lực trầm ổn, nghĩ đến là một người có trách nhiệm. Giống như, cảm xúc ngày đó Uông Vân Phong đỡ nàng, trái tim của nàng đập bình bịch loạn nhịp.
Mơ hồ có người nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngươi cõng nàng đi.” Tiếp theo, Hoa Bảo Hà cảm giác mình bay lên không trung, nàng chưa kịp thét chói tai thì liền rơi xuống một vật gì đó mất thăng bằng, giống như là một cái bàn nhỏ? Cái người nào, sao có thể vứt nàng xuống bàn chứ, nàng muốn giáo huấn hắn ta. Nàng muốn mở mắt ra, nhưng đầu hôn mê, chỉ cảm thấy cái bàn nhỏ chuyển động, sau đó trán của nạng “đụng” một cái, không biết đụng phải thứ gì, làm nàng hôn mê bất tỉnh.
Hạ Phân khiêng Hoa Bảo Hà, lay động di chuyển, “Thình thịch” lần nữa, chân Hoa Bảo Hà đụng trúng băng ghế, hắn không nhịn được oán trách: “Nàng quá dài, không vác được.”
Đúng là quá “dài”, Hạ Phân giống như là con kiến bị con mèo trắng đè ép, thoạt nhìn đáng thương lại rất buồn cười. Hoàn hảo khí lực của Hạ Phân tốt, vác hai nữ tử nữa cũng không sao.
Tiểu Bạch kéo xuống vải che mặt, hở ra lỗ mũi. Hôm nay có chút lạnh, che mặt lúc nói chuyện, nhiệt khí dính vào mũi làm ngứa, không thoải mái: “Ngươi có thể gấp nàng lại được không.”
Hạ Phân bừng tỉnh, cũng được. Vì vậy Hoa Bảo Hà đang hôn mê bị ném lên sàn nhà, hai chân nàng bị uốn cong đến ngực, hai tay bị trói lại cùng với hai chân, cả người bị cuốn lại giống như một cái bánh bao mập mạp. Áo choàng lông thỏ thượng hạng bao từ đầu đến chân của nàng, giống như một con thỏ nhỏ chết. Hạ Phân lấy dây thừng đã thắt lại đeo trên cổ, tung người từ mặt đất. Hắn bây giờ còn quá nhỏ, không có nhảy được một lần, vải bố liền chạm vào đất phát ra một tiếng vang trầm muộn.
“Đi thôi!”
Hai bóng đen một lớn một nhỏ cõng một cái bao to thoát khỏi cầm hành, cũng không đi Hoa gia, lại không đi ra ngoài thành, bọn họ lượn quanh khu vực phồn hoa, đi Tây thành. Bên kia có núi sâu, căn cứ vào lúc Tiểu Bạch hy sinh nhan sắc để đổi lấy tin tức, Hắc Tử lấy mật gấu chính là ở đằng sau thành Tây phía sâu trong núi.
Ra khỏi thành, Hạ Phân liền ném cái bao cho Tiểu Bạch. Hắn nhớ tới mình là thiếu gia Uông gia, nào có thể vác đồ, mà đạo lý gì để cho hai tên thị vệ đi tay không, đây cũng không phải là chiến trường đầy bất an.
Tháng mười hai sắp đến, trong núi có gió lạnh, phần lớn bị cây cối ngăn trở, nhưng vẫn có một chút gió lạnh từ trong khe hở thổi đến, quất vào mặt rất đau và rát.
Tiểu Bạch dứt khoát lấy vải bố che kín mặt, từ trong hang có hai cửa động, sát vào bên trong cửa núi. Từ chỗ này nhìn, chỉ thấy rừng rậm đen tối, cả người đen sì, từ hai cửa động đen sì có ánh mắt phát sáng, người khác nhìn còn nghĩ rằng gặp quỷ, đủ kinh khủng. Hạ Phân học theo, hắn liền biến thành một cái quỷ nhỏ nghịch ngợm.
Hai người kia dựa vào Hạ Phân, con chó kia giống nhau ngửi đến hang động của bọn gấu đen, không có cách nào, hôm nay phần lớn động vật đều ngủ đông. Chỉ cần men theo mùi hương trong rừng rậm, cũng rất dễ tìm được động vật đang hoạt động.
Bọn họ nhét Hoa Bảo Hà vào hang ổ của gấu đen.
Nếu Thái tử ở đây, hắn nhất định cười nhạo một lớn một nhỏ ngu ngốc, nào có người hủy thanh danh của người khác như thế này chứ? Không phải là nên cởi hết xiêm áo của tiểu thư người ta rồi đưa vào phòng đầy mùi rượu ư, sau đó sẽ gọi một phu xe, người gác cổng, biểu ca, biểu đệ, thậm chí là Huyện thái gia hoặc là tướng công của một quán ven đường cũng được, như vậy có thể tước đoạt trong sạch của người ta, sáng ngày mai có người
Nàng có cảm giác có người ôm lấy mình, không nhịn được nhíu mày một cái. Nàng là thiên kim tiểu thư, công tử thế gia tầm thường chạm vào thì thôi, nếu bị người hầu chạm vào, trong sạch dễ dàng bị đánh mất. May thay, lúc người đó đỡ eo nàng, đã có người lên tiếng.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn cưới nàng.” Vừa nghe là tiếng của người thanh niên, mặc dù còn nghe thấy là tiếng nói khàn khàn của người trưởng thành, nhưng âm điệu trầm thấp, khi tiếp xúc với vòng eo của nàng khí lực trầm ổn, nghĩ đến là một người có trách nhiệm. Giống như, cảm xúc ngày đó Uông Vân Phong đỡ nàng, trái tim của nàng đập bình bịch loạn nhịp.
Mơ hồ có người nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngươi cõng nàng đi.” Tiếp theo, Hoa Bảo Hà cảm giác mình bay lên không trung, nàng chưa kịp thét chói tai thì liền rơi xuống một vật gì đó mất thăng bằng, giống như là một cái bàn nhỏ? Cái người nào, sao có thể vứt nàng xuống bàn chứ, nàng muốn giáo huấn hắn ta. Nàng muốn mở mắt ra, nhưng đầu hôn mê, chỉ cảm thấy cái bàn nhỏ chuyển động, sau đó trán của nạng “đụng” một cái, không biết đụng phải thứ gì, làm nàng hôn mê bất tỉnh.
Hạ Phân khiêng Hoa Bảo Hà, lay động di chuyển, “Thình thịch” lần nữa, chân Hoa Bảo Hà đụng trúng băng ghế, hắn không nhịn được oán trách: “Nàng quá dài, không vác được.”
Đúng là quá “dài”, Hạ Phân giống như là con kiến bị con mèo trắng đè ép, thoạt nhìn đáng thương lại rất buồn cười. Hoàn hảo khí lực của Hạ Phân tốt, vác hai nữ tử nữa cũng không sao.
Tiểu Bạch kéo xuống vải che mặt, hở ra lỗ mũi. Hôm nay có chút lạnh, che mặt lúc nói chuyện, nhiệt khí dính vào mũi làm ngứa, không thoải mái: “Ngươi có thể gấp nàng lại được không.”
Hạ Phân bừng tỉnh, cũng được. Vì vậy Hoa Bảo Hà đang hôn mê bị ném lên sàn nhà, hai chân nàng bị uốn cong đến ngực, hai tay bị trói lại cùng với hai chân, cả người bị cuốn lại giống như một cái bánh bao mập mạp. Áo choàng lông thỏ thượng hạng bao từ đầu đến chân của nàng, giống như một con thỏ nhỏ chết. Hạ Phân lấy dây thừng đã thắt lại đeo trên cổ, tung người từ mặt đất. Hắn bây giờ còn quá nhỏ, không có nhảy được một lần, vải bố liền chạm vào đất phát ra một tiếng vang trầm muộn.
“Đi thôi!”
Hai bóng đen một lớn một nhỏ cõng một cái bao to thoát khỏi cầm hành, cũng không đi Hoa gia, lại không đi ra ngoài thành, bọn họ lượn quanh khu vực phồn hoa, đi Tây thành. Bên kia có núi sâu, căn cứ vào lúc Tiểu Bạch hy sinh nhan sắc để đổi lấy tin tức, Hắc Tử lấy mật gấu chính là ở đằng sau thành Tây phía sâu trong núi.
Ra khỏi thành, Hạ Phân liền ném cái bao cho Tiểu Bạch. Hắn nhớ tới mình là thiếu gia Uông gia, nào có thể vác đồ, mà đạo lý gì để cho hai tên thị vệ đi tay không, đây cũng không phải là chiến trường đầy bất an.
Tháng mười hai sắp đến, trong núi có gió lạnh, phần lớn bị cây cối ngăn trở, nhưng vẫn có một chút gió lạnh từ trong khe hở thổi đến, quất vào mặt rất đau và rát.
Tiểu Bạch dứt khoát lấy vải bố che kín mặt, từ trong hang có hai cửa động, sát vào bên trong cửa núi. Từ chỗ này nhìn, chỉ thấy rừng rậm đen tối, cả người đen sì, từ hai cửa động đen sì có ánh mắt phát sáng, người khác nhìn còn nghĩ rằng gặp quỷ, đủ kinh khủng. Hạ Phân học theo, hắn liền biến thành một cái quỷ nhỏ nghịch ngợm.
Hai người kia dựa vào Hạ Phân, con chó kia giống nhau ngửi đến hang động của bọn gấu đen, không có cách nào, hôm nay phần lớn động vật đều ngủ đông. Chỉ cần men theo mùi hương trong rừng rậm, cũng rất dễ tìm được động vật đang hoạt động.
Bọn họ nhét Hoa Bảo Hà vào hang ổ của gấu đen.
Nếu Thái tử ở đây, hắn nhất định cười nhạo một lớn một nhỏ ngu ngốc, nào có người hủy thanh danh của người khác như thế này chứ? Không phải là nên cởi hết xiêm áo của tiểu thư người ta rồi đưa vào phòng đầy mùi rượu ư, sau đó sẽ gọi một phu xe, người gác cổng, biểu ca, biểu đệ, thậm chí là Huyện thái gia hoặc là tướng công của một quán ven đường cũng được, như vậy có thể tước đoạt trong sạch của người ta, sáng ngày mai có người
/79
|