Sau khi ra khỏi phòng tiệc, Điền Miêu Miêu theo Phạm Hinh Dư vào phòng khách sạn. Buổi chiều phải trả đồ phù dâu phù rể lại cho tiệm đồ cưới nên phải trả đồ rồi mới đi ăn tối.
“Phòng bếp có để lại một bàn cho chúng ta, chờ mọi người về gần hết rồi chúng ta hãy xuống.” Phạm Hinh Dư không muốn xuống chén chú chén anh nữa nên định ở trong phòng một hồi, “Hai người đi thay đồ rồi nghỉ ngơi tí đi.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu cũng rất mệt, ngồi trên sô pha không muốn cử động, “Em ngồi một lát rồi thay sau.”
“Chị cũng ngồi một lát.” Diêu Trân cởi giày cao gót, trực tiếp để chân trần xuống sàn, “Chúng ta chia bao lì xì đi Miêu Miêu.”
“Vâng ạ.” Nhắc tới lì xì Điền Miêu Miêu tỉnh hẳn, hôm nay nhận được rất nhiều bao lì xì, cô và Diêu Trân giữ lại một ít, bây giờ lấy ra chia nhau.
“Bao lì xì nhỏ là do Chu Nhất Minh lén đưa cho chị.” Diêu Trân trải một lượng lớn bao lì xì lên bàn, cong môi, “Nhìn số lượng có vẻ khủng bố nhưng mỗi người được tầm năm mươi tệ là ngon rồi.”
Điền Miêu Miêu mở bao lì xì lớn nhất, hào hứng nói với Diêu Trân: “Trong này có một trăm tệ!”
“Cái này chắc là Lăng Sấm đưa cho em.” Diêu Trân cũng lấy ra một bao lì xì lớn, quả nhiên bên trong cũng là một trăm, “Bao lì xì lớn ít lắm, chúng ta có hai cái đều là Lăng Sấm lén đưa cho em, đúng là tình yêu chân thành.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Đó cũng đâu phải là tiền của Lăng Sấm đâu.
Phạm Hinh Dư thay quần áo rồi thì bước ra, nhìn thấy hai người đang đếm bao lì xì mới nhớ trong phòng còn quà lưu niệm cho phù dâu: “Mình để quà lưu niệm của hai người trong phòng, lát nữa nhớ lấy nhé.”
“Tuyệt!” Chân Điền Miêu Miêu không đau, eo không nhức, cô lập tức chạy vào phòng lấy hai hộp quà lưu niệm ra: “Để em xem bên trong có gì.”
Diêu Trân nói: “Hình như có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn có trà sữa các thứ nữa.”
Điền Miêu Miêu mở hộp ra, bên trong là một bộ mỹ phẩm dưỡng da của một thương hiệu lớn, cô không khỏi giơ ngón cái với Phạm Hinh Dư đang tẩy trang trong phòng tắm: “Bà chủ hào phóng quá!”
“Bà chủ hào phóng.” Diêu Trân cũng làm theo, lấy bao lì xì trong hộp ra, “Vẫn là bao lì xì này dày nhất, đủ tiền ăn cho tháng sau của tớ rồi.”
Phạm Hinh Dư cười, quay lại nói với họ: “Có bao nhiêu đâu, chắc chỉ đủ tiền cơm một tuần thôi.”
“Đủ rồi, đủ rồi. Dù sao ngày mai tớ còn phải đi dự đám cưới khác nữa.” Diêu Trân cất bao lì xì, bỏ hộp quà lại vào túi, “Đành sống nhờ vào đám cưới của các bà chủ thôi.”
Điền Miêu Miêu nhìn cô ấy mà ngưỡng mộ: “Ngày mai chị còn một trận nữa à?”
“Đúng vậy, hai hôm nay tốt ngày nên rất nhiều người kết hôn.”
“Chị cũng làm phù dâu à?”
“Ừ, bây giờ chị đã là một phù dâu có kinh nghiệm rồi.” Diêu Trân nói, nháy mắt với Điền Miêu Miêu, “Khi nào em với Lăng Sấm kết hôn cũng có thể gọi chị làm phù dâu.”
“...” Điền Miêu Miêu trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên khỏi sô pha, “Cái này mà cũng kéo em với Lăng Sấm vào được à? Thôi không nói chuyện nữa đâu, em đi thay quần áo.”
Trong phòng tiệc, Lăng Sấm và Chu Nhất Minh đã thay lại quần áo của mình, đang ngồi chờ cô dâu và phù dâu xuống cùng với Chu Khải Tinh.
Trên bàn có mấy món xà lách phục vụ mới bưng lên, những món còn lại thì Chu Khải Tinh bảo chờ cô dâu tới mới dọn lên.
“Sao bọn họ thay quần áo lâu vậy?” Chu Nhất Minh gặp một đũa xà lách bỏ vào miệng.
Chu Khải Tinh cầm điện thoại trong tay, ngước mắt nhìn cậu: “Chờ một lát thì em chết đói chắc?”
Chu Nhất Minh tặc lưỡi, nhìn Lăng Sấm bên cạnh: “Lăng Sấm không đói à? Ăn chút gì trước đi đã.”
Lăng Sấm nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Chờ đám Miêu Miêu xuống rồi ăn.”
Chu Nhất Minh: “...”
Cả hai đều không ăn, Chu Nhất Minh xấu hổ không dám gắp.
Anh nhìn Lăng Sấm đang nghịch điện thoại bên cạnh, cố ý nói: “Mà phải nói, hôm nay có nhiều người hỏi anh trai em về phù dâu lắm, nhất là Điền Miêu Miêu.”
Ngón tay của Lăng Sấm đặt trên màn hình dừng lại, Chu Khải Tinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Chu Nhất Minh: “Đến ăn cũng không chặn nổi cái miệng của em hả?”
Chu Nhất Minh nghe thế lại gắp một đũa nữa bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.
Một người chú của Chu Khải Tinh đi tới kéo anh nói chuyện: “Khải Tinh, vừa rồi nhiều người quá chú không uống với cháu được. Giờ vừa hay, uống với chú vài ly đi.”
Chu Khải Tinh để điện thoại di động xuống, đứng dậy nói: “Chú, chú cũng biết tửu lượng con ra sao mà, chú cũng uống ít thôi.”
“Bình thường uống ít cũng được, nhưng hôm nay con kết hôn phải uống thêm hai ly chứ.”
Chú đang định rót rượu cho Chu Khải Tinh nhưng Chu Khải Tinh vội chặn miệng ly lại: “Con uống không nổi đâu, chờ lát Hinh Dư xuống mà thấy con uống say lại càm ràm con nữa. Hay là thế này, chú uống với Nhất Minh đi, nó là phù rể, uống với nó cũng như vậy thôi.”
Chu Nhất Minh: “...”
Không được ăn lại còn phải uống.
“Tửu lượng của con cũng không tốt, hay là để Lăng Sấm đi.” Chu Nhất Minh vội đá sang Lăng Sấm.
“Như nhau cả thôi.” Chu Khải Tinh cầm chai rượu trên bàn lên, rót cho Lăng Sấm một ly rượu, “Uống cái này đi.”
Trên bàn là bình dùng lúc mời rượu chưa uống hết, Chu Khải Tinh nháy mắt ra hiệu cho Lăng Sấm, ám chỉ bên trong là nước.
Lăng Sấm nhìn anh rồi cầm ly rượu trong tay đứng dậy: “Vậy để con uống với chú một ly.”
“Được.” Ông chú nhìn Lăng Sấm, nhịn không được hỏi: “Con có bạn gái chưa? Hôm nay trên bàn bọn chú có nhiều người hỏi về con lắm, nếu con chưa có bạn gái thì bọn chú giới thiệu cho.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh mỉm cười: “Chú nhìn anh ấy thế này mà còn cần người giới thiệu bạn gái à? Hay là chú giới thiệu cho con đi.”
Chú nhìn cậu một cái rồi nâng ly lên nói với Lăng Sấm: “Uống đi, uống đi.”
Chu Nhất Minh: “...”
Này, ánh mắt vừa rồi có ý gì?
Lăng Sấm khẽ cười, vừa cúi đầu đã ngửi thấy mùi rượu trắng nồng nặc trong ly.
...Chu Khải Tinh liên tục dặn họ đừng cầm nhầm rượu nhưng đến phiên mình lại lấy sai ngay.
Lăng Sấm cau mày nhưng vẫn uống rượu.
“Đỉnh! Thêm một ly nữa.”
Chú vẫn muốn rót rượu cho Lăng Sấm, Chu Khải Tinh thấy vậy nhanh chóng rót đầy rượu cho Lăng Sấm: “Để tôi, để tôi.”
Lăng Sấm: “...”
Lăng Sấm đưa ly rượu cho anh, mỉm cười: “Ly này cậu uống với chú đi.”
Chu Khải Tinh tưởng là nước nên cầm ly nước uống một ngụm, sắc mặt thay đổi ngay.
“Sao vậy, tôi uống được cậu cũng phải uống được.” Ông chú úp ly uống, ra hiệu không còn một giọt nào. Chu Khải Tinh cắn răng uống hết rượu trong ly.
Lăng Sấm nhìn Chu Khải Tinh với vẻ mặt khinh bỉ.
Chu Khải Tinh vừa đặt ly rượu xuống là chú đã muốn rót cho anh một ly nữa, Chu Khải Tinh lập tức dùng tay chặn ly rượu lại: “Đủ rồi, đủ rồi, con không uống nổi nữa đâu.”
“Mới hai ly thôi, rót thêm đi.”
Trong lúc hai người còn đang lôi kéo nhau thì cuối cùng Phạm Hinh Dư và phù dâu cũng xuống, chú Chu Khải Tinh thấy cô thì không mời rượu nữa. Phạm Hinh Dư ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Tinh, nhìn anh rồi hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu ly rồi?”
“Chỉ một ly thôi, còn ly kia Lăng Sấm uống giúp.” Chu Khải Tinh cũng ngồi xuống, “Anh muốn dùng nước nhưng lại lấy nhầm.”
“Còn không biết ngại mà nói.” Lăng Sấm để Điền Miêu Miêu ngồi xuống bên cạnh mình, vẫy tay với người phục vụ: “Có thể dọn đồ ăn lên giúp chúng tôi.”
“Được.” Người phục vụ đáp lại rồi đi vào bếp bưng đồ ăn. Điền Miêu Miêu nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi: “Sao mọi người không ăn trước đi?”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh ăn nói quái gở: “Anh em với Lăng Sấm cứ nhất định phải chờ mọi người tới rồi mới ăn.”
Diêu Trân nhìn cậu: “Thế nên cậu đã biết tại sao hai người họ một người đã kết hôn, một người có người con gái theo đuổi chưa?”
Chu Nhất Minh: “...”
Anh trai cậu thì không nói, Lăng Sấm có nhiều người theo đuổi chỉ là do anh ấy có gương mặt kia thôi!
Đồ ăn trong bếp đã được chuẩn bị từ lâu nên mang thức ăn lên cũng rất nhanh, không để Chu Nhất Minh đói chết. Món ăn của họ cũng giống như của những người khác, nhưng sáu người ngồi cùng một bàn ăn sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Buổi chiều tôi định đặt phòng trà hoặc phòng karaoke, mọi người muốn đi uống trà hay ca hát?” Chu Khải Tinh hỏi.
Diêu Trân và Chu Nhất Minh đều muốn hát nên Điền Miêu Miêu cũng định theo họ. Lăng Sấm múc một thìa cơm, cũng nói đi hát.
“Vậy lát nữa chúng ta cùng đi nhé, quán karaoke ở cạnh khách sạn nên đi bộ qua là được.” Phạm Hinh Dư nói.
Tất cả mọi người không phản đối gì, cùng nhau đi đến quán karaoke sau khi ăn uống xong xuôi. Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đi bên cạnh, thấy lỗ tai anh hơi đỏ lên: “Có phải khó chịu không? Vừa rồi uống nhiều quá à?”
Lăng Sấm lắc đầu nói với cô: “Anh chỉ uống có một ly thôi, chỉ là rượu hơi nồng.”
“Vậy lát nữa tới quán karaoke thì anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Lăng Sấm giơ tay xoa tóc mình, hai người cùng nhau đi vào phòng riêng.
Phòng riêng Chu Khải Tinh đặt trước rất rộng, Điền Miêu Miêu tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Lăng Sấm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Chu Nhất Minh và Diêu Trân dùng điện thoại di động quét mã QR trên màn hình, hò hét bảo mọi người chọn bài. Dường như Lăng Sấm cảm thấy hơi nóng, bèn cầm bình nước trên bàn rót một ly nước đá, uống một hớp.
Điền Miêu Miêu ngước mắt nhìn anh, hơi lo lắng: “Anh còn ổn không?”
Rượu trên bàn rượu hôm nay có nồng độ cồn rất cao, cô cũng không biết tửu lượng Lăng Sấm ra sao, nhưng hình như trông anh không được ổn lắm.
“Không sao đâu.” Lăng Sấm lại cầm một ly khác lên, nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”
“Để em tự rót là được.” Điền Miêu Miêu đứng dậy muốn tự rót nước nhưng Lăng Sấm lại không đưa bình cho cô mà rót cho cô một ly.
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu bưng ly uống một ngụm.
Hai người lại ngồi xuống ghế sô pha, cũng không có ý định chọn bài, Điền Miêu Miêu nhích sang một bên nói với Lăng Sấm: “Hay anh nằm xuống ngủ một lát đi?”
“Không cần.” Lăng Sấm hướng về phía cô, lấp đầy khoảng trống giữa hai người, “Anh ngồi một lát là được.”
Điền Miêu Miêu thấy anh không muốn ngủ nên cũng không ép buộc, rất nhanh người phục vụ đã mang một ít đồ ăn nhẹ, trong đó có bỏng ngô và trái cây. Điền Miêu Miêu ăn một ít bỏng ngô, Diêu Trân và Chu Nhất Minh đã bắt đầu song ca một bản tình ca, nói là tặng cho Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư.
Điền Miêu Miêu đang ngồi trên sô pha nghe hát chợt cảm thấy trên vai có một sức nặng. Cô quay đầu lại thì thấy đầu Lăng Sấm tựa vào vai mình như thể đã ngủ say.
“...” Điền Miêu Miêu đang ăn bỏng ngô dừng lại một chút, gọi thăm dò: “Lăng Sấm, anh ngủ rồi à?”
“Ừm?” Lăng Sấm khẽ đáp lại, giọng điệu nghe khác hẳn bình thường, hơi giống...đang nũng nịu, “Anh không ngủ.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Có người nói mình không ngủ nhưng lại không mở mắt nổi.
“Hay là anh nằm xuống ngủ một lát đi? Ở đây có gối.” Điền Miêu Miêu lấy một cái gối đưa cho Lăng Sấm nhưng anh lại không nhận.
“Anh không ngủ.” Anh lại nói.
Điền Miêu Miêu: “...”
Nếu mở mắt ra nói có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
“Lăng Sấm sao vậy?” Phạm Hinh Dư thấy Lăng Sấm dựa vào người Điền Miêu Miêu nên khẽ hỏi: “Khó chịu chỗ nào hả?”
Điền Miêu Miêu nói: “Có lẽ là hơi say.”
Chu Khải Tinh đi tới, nói với giọng bất ngờ: “Cậu ấy chỉ uống có một ly thôi, sao có thể say như vậy được?”
Phạm Hinh Dư hỏi anh: “Chẳng phải hai anh là bạn hồi đại học à? Hai người chưa từng uống rượu cùng nhau sao?”
Chu Khải Tinh nói: “Bọn anh toàn uống bia thôi, ai lại uống rượu làm gì.”
Hình như Lăng Sấm nghe thấy giọng bọn họ, anh mở mắt thẳng người từ trên vai Điền Miêu Miêu: “Tôi không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
“Ồ...” Chu Khải Tinh cũng ném cho anh một chiếc gối, “Vậy cậu nằm một lát đi, chiếc ghế sofa này lớn vậy mà.”
Lăng Sấm ôm gối không nằm, Diêu Trân và Chu Nhất Minh hát xong một bài cũng tới Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư song ca.
Điền Miêu Miêu cầm điện thoại di động bắt đầu chọn bài, vừa mới chọn hai bài là bả vai lại nặng xuống.
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô cũng không hiểu sao Lăng Sấm lại tựa vào vai mình nữa, chẳng lẽ ngủ trên vai cô thoải mái hơn ngủ trên gối hả?
“Anh có muốn uống thêm một ly nước nữa không?” Điền Miêu Miêu hỏi anh.
Lăng Sấm khẽ lắc đầu, trả lời cô: “Không cần, vậy được rồi.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Chu Nhất Minh lấy điện thoại di động đi tới chụp ảnh Lăng Sấm nhắm mắt lại, khoé miệng Điền Miêu Miêu giật giật, nhìn cậu nói: “Anh ấy có quen luật sư, ghét bị người ta tùy tiện phát tán hình ảnh của mình.”
“...” Động tác của Chu Nhất Minh hơi ngừng lại, ngồi sang một bên, “Nếu em gửi cho chị thì có xem như tùy tiện phát tán không?”
“...” Cái này phải hỏi chính Lăng Sấm.
“Miêu Miêu, bài tiếp theo của em đó.” Diêu Trân đưa micro trong tay cho cô: “Chuẩn bị đi.”
Điền Miêu Miêu nhận lấy, nhìn Lăng Sấm với vẻ do dự. Lăng Sấm còn đang dựa vào cô mà ngủ, nếu cô hát có trực tiếp đánh thức anh dậy không?
Dường như Lăng Sấm cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi mở mắt ra, giọng nói mang theo chút hơi thở: “Sao thế?”
Giọng nói này cực kỳ gợi cảm, anh nhìn Điền Miêu Miêu bằng ánh mắt ướt át làm Điền Miêu Miêu hơi ngẩn ra.
Cô không nói gì nhưng Lăng Sấm lại nhìn thấy micro trong tay cô: “Em muốn hát à? Không sao đâu, cứ hát đi, không cần để ý đến anh.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Thế thì anh rời khỏi vai em đi!
Lăng Sấm dựa vào vai Điền Miêu Miêu nghe cô hát xong một bài, lúc kết thúc thì vỗ tay cho cô. Điền Miêu Miêu đưa micro lại cho Diêu Trân, cúi đầu nhìn Lăng Sấm đang nhắm mắt ngủ, khuôn mặt anh hơi đỏ lên, chắc là anh đang say thật, lâu vậy rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.
Cô đẩy đầu anh sang một bên, Lăng Sấm nhanh chóng mở mắt ra, hỏi cô với giọng điệu bất mãn: “Sao vậy?”
“...” Điền Miêu Miêu cười với anh, “Em muốn đi vệ sinh.”
Lăng Sấm mở miệng như đang muốn buột miệng nói “Anh đi cùng em“. Cũng may sau khi ngẩn ra một hồi anh mới ngồi đó ôm gối nói: “Ồ...vậy em đi đi, anh ở đây chờ em.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn ông làm nũng là tuyệt nhất [Tuyệt vời]
“Phòng bếp có để lại một bàn cho chúng ta, chờ mọi người về gần hết rồi chúng ta hãy xuống.” Phạm Hinh Dư không muốn xuống chén chú chén anh nữa nên định ở trong phòng một hồi, “Hai người đi thay đồ rồi nghỉ ngơi tí đi.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu cũng rất mệt, ngồi trên sô pha không muốn cử động, “Em ngồi một lát rồi thay sau.”
“Chị cũng ngồi một lát.” Diêu Trân cởi giày cao gót, trực tiếp để chân trần xuống sàn, “Chúng ta chia bao lì xì đi Miêu Miêu.”
“Vâng ạ.” Nhắc tới lì xì Điền Miêu Miêu tỉnh hẳn, hôm nay nhận được rất nhiều bao lì xì, cô và Diêu Trân giữ lại một ít, bây giờ lấy ra chia nhau.
“Bao lì xì nhỏ là do Chu Nhất Minh lén đưa cho chị.” Diêu Trân trải một lượng lớn bao lì xì lên bàn, cong môi, “Nhìn số lượng có vẻ khủng bố nhưng mỗi người được tầm năm mươi tệ là ngon rồi.”
Điền Miêu Miêu mở bao lì xì lớn nhất, hào hứng nói với Diêu Trân: “Trong này có một trăm tệ!”
“Cái này chắc là Lăng Sấm đưa cho em.” Diêu Trân cũng lấy ra một bao lì xì lớn, quả nhiên bên trong cũng là một trăm, “Bao lì xì lớn ít lắm, chúng ta có hai cái đều là Lăng Sấm lén đưa cho em, đúng là tình yêu chân thành.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Đó cũng đâu phải là tiền của Lăng Sấm đâu.
Phạm Hinh Dư thay quần áo rồi thì bước ra, nhìn thấy hai người đang đếm bao lì xì mới nhớ trong phòng còn quà lưu niệm cho phù dâu: “Mình để quà lưu niệm của hai người trong phòng, lát nữa nhớ lấy nhé.”
“Tuyệt!” Chân Điền Miêu Miêu không đau, eo không nhức, cô lập tức chạy vào phòng lấy hai hộp quà lưu niệm ra: “Để em xem bên trong có gì.”
Diêu Trân nói: “Hình như có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn có trà sữa các thứ nữa.”
Điền Miêu Miêu mở hộp ra, bên trong là một bộ mỹ phẩm dưỡng da của một thương hiệu lớn, cô không khỏi giơ ngón cái với Phạm Hinh Dư đang tẩy trang trong phòng tắm: “Bà chủ hào phóng quá!”
“Bà chủ hào phóng.” Diêu Trân cũng làm theo, lấy bao lì xì trong hộp ra, “Vẫn là bao lì xì này dày nhất, đủ tiền ăn cho tháng sau của tớ rồi.”
Phạm Hinh Dư cười, quay lại nói với họ: “Có bao nhiêu đâu, chắc chỉ đủ tiền cơm một tuần thôi.”
“Đủ rồi, đủ rồi. Dù sao ngày mai tớ còn phải đi dự đám cưới khác nữa.” Diêu Trân cất bao lì xì, bỏ hộp quà lại vào túi, “Đành sống nhờ vào đám cưới của các bà chủ thôi.”
Điền Miêu Miêu nhìn cô ấy mà ngưỡng mộ: “Ngày mai chị còn một trận nữa à?”
“Đúng vậy, hai hôm nay tốt ngày nên rất nhiều người kết hôn.”
“Chị cũng làm phù dâu à?”
“Ừ, bây giờ chị đã là một phù dâu có kinh nghiệm rồi.” Diêu Trân nói, nháy mắt với Điền Miêu Miêu, “Khi nào em với Lăng Sấm kết hôn cũng có thể gọi chị làm phù dâu.”
“...” Điền Miêu Miêu trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên khỏi sô pha, “Cái này mà cũng kéo em với Lăng Sấm vào được à? Thôi không nói chuyện nữa đâu, em đi thay quần áo.”
Trong phòng tiệc, Lăng Sấm và Chu Nhất Minh đã thay lại quần áo của mình, đang ngồi chờ cô dâu và phù dâu xuống cùng với Chu Khải Tinh.
Trên bàn có mấy món xà lách phục vụ mới bưng lên, những món còn lại thì Chu Khải Tinh bảo chờ cô dâu tới mới dọn lên.
“Sao bọn họ thay quần áo lâu vậy?” Chu Nhất Minh gặp một đũa xà lách bỏ vào miệng.
Chu Khải Tinh cầm điện thoại trong tay, ngước mắt nhìn cậu: “Chờ một lát thì em chết đói chắc?”
Chu Nhất Minh tặc lưỡi, nhìn Lăng Sấm bên cạnh: “Lăng Sấm không đói à? Ăn chút gì trước đi đã.”
Lăng Sấm nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Chờ đám Miêu Miêu xuống rồi ăn.”
Chu Nhất Minh: “...”
Cả hai đều không ăn, Chu Nhất Minh xấu hổ không dám gắp.
Anh nhìn Lăng Sấm đang nghịch điện thoại bên cạnh, cố ý nói: “Mà phải nói, hôm nay có nhiều người hỏi anh trai em về phù dâu lắm, nhất là Điền Miêu Miêu.”
Ngón tay của Lăng Sấm đặt trên màn hình dừng lại, Chu Khải Tinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Chu Nhất Minh: “Đến ăn cũng không chặn nổi cái miệng của em hả?”
Chu Nhất Minh nghe thế lại gắp một đũa nữa bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.
Một người chú của Chu Khải Tinh đi tới kéo anh nói chuyện: “Khải Tinh, vừa rồi nhiều người quá chú không uống với cháu được. Giờ vừa hay, uống với chú vài ly đi.”
Chu Khải Tinh để điện thoại di động xuống, đứng dậy nói: “Chú, chú cũng biết tửu lượng con ra sao mà, chú cũng uống ít thôi.”
“Bình thường uống ít cũng được, nhưng hôm nay con kết hôn phải uống thêm hai ly chứ.”
Chú đang định rót rượu cho Chu Khải Tinh nhưng Chu Khải Tinh vội chặn miệng ly lại: “Con uống không nổi đâu, chờ lát Hinh Dư xuống mà thấy con uống say lại càm ràm con nữa. Hay là thế này, chú uống với Nhất Minh đi, nó là phù rể, uống với nó cũng như vậy thôi.”
Chu Nhất Minh: “...”
Không được ăn lại còn phải uống.
“Tửu lượng của con cũng không tốt, hay là để Lăng Sấm đi.” Chu Nhất Minh vội đá sang Lăng Sấm.
“Như nhau cả thôi.” Chu Khải Tinh cầm chai rượu trên bàn lên, rót cho Lăng Sấm một ly rượu, “Uống cái này đi.”
Trên bàn là bình dùng lúc mời rượu chưa uống hết, Chu Khải Tinh nháy mắt ra hiệu cho Lăng Sấm, ám chỉ bên trong là nước.
Lăng Sấm nhìn anh rồi cầm ly rượu trong tay đứng dậy: “Vậy để con uống với chú một ly.”
“Được.” Ông chú nhìn Lăng Sấm, nhịn không được hỏi: “Con có bạn gái chưa? Hôm nay trên bàn bọn chú có nhiều người hỏi về con lắm, nếu con chưa có bạn gái thì bọn chú giới thiệu cho.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh mỉm cười: “Chú nhìn anh ấy thế này mà còn cần người giới thiệu bạn gái à? Hay là chú giới thiệu cho con đi.”
Chú nhìn cậu một cái rồi nâng ly lên nói với Lăng Sấm: “Uống đi, uống đi.”
Chu Nhất Minh: “...”
Này, ánh mắt vừa rồi có ý gì?
Lăng Sấm khẽ cười, vừa cúi đầu đã ngửi thấy mùi rượu trắng nồng nặc trong ly.
...Chu Khải Tinh liên tục dặn họ đừng cầm nhầm rượu nhưng đến phiên mình lại lấy sai ngay.
Lăng Sấm cau mày nhưng vẫn uống rượu.
“Đỉnh! Thêm một ly nữa.”
Chú vẫn muốn rót rượu cho Lăng Sấm, Chu Khải Tinh thấy vậy nhanh chóng rót đầy rượu cho Lăng Sấm: “Để tôi, để tôi.”
Lăng Sấm: “...”
Lăng Sấm đưa ly rượu cho anh, mỉm cười: “Ly này cậu uống với chú đi.”
Chu Khải Tinh tưởng là nước nên cầm ly nước uống một ngụm, sắc mặt thay đổi ngay.
“Sao vậy, tôi uống được cậu cũng phải uống được.” Ông chú úp ly uống, ra hiệu không còn một giọt nào. Chu Khải Tinh cắn răng uống hết rượu trong ly.
Lăng Sấm nhìn Chu Khải Tinh với vẻ mặt khinh bỉ.
Chu Khải Tinh vừa đặt ly rượu xuống là chú đã muốn rót cho anh một ly nữa, Chu Khải Tinh lập tức dùng tay chặn ly rượu lại: “Đủ rồi, đủ rồi, con không uống nổi nữa đâu.”
“Mới hai ly thôi, rót thêm đi.”
Trong lúc hai người còn đang lôi kéo nhau thì cuối cùng Phạm Hinh Dư và phù dâu cũng xuống, chú Chu Khải Tinh thấy cô thì không mời rượu nữa. Phạm Hinh Dư ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Tinh, nhìn anh rồi hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu ly rồi?”
“Chỉ một ly thôi, còn ly kia Lăng Sấm uống giúp.” Chu Khải Tinh cũng ngồi xuống, “Anh muốn dùng nước nhưng lại lấy nhầm.”
“Còn không biết ngại mà nói.” Lăng Sấm để Điền Miêu Miêu ngồi xuống bên cạnh mình, vẫy tay với người phục vụ: “Có thể dọn đồ ăn lên giúp chúng tôi.”
“Được.” Người phục vụ đáp lại rồi đi vào bếp bưng đồ ăn. Điền Miêu Miêu nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi: “Sao mọi người không ăn trước đi?”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh ăn nói quái gở: “Anh em với Lăng Sấm cứ nhất định phải chờ mọi người tới rồi mới ăn.”
Diêu Trân nhìn cậu: “Thế nên cậu đã biết tại sao hai người họ một người đã kết hôn, một người có người con gái theo đuổi chưa?”
Chu Nhất Minh: “...”
Anh trai cậu thì không nói, Lăng Sấm có nhiều người theo đuổi chỉ là do anh ấy có gương mặt kia thôi!
Đồ ăn trong bếp đã được chuẩn bị từ lâu nên mang thức ăn lên cũng rất nhanh, không để Chu Nhất Minh đói chết. Món ăn của họ cũng giống như của những người khác, nhưng sáu người ngồi cùng một bàn ăn sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Buổi chiều tôi định đặt phòng trà hoặc phòng karaoke, mọi người muốn đi uống trà hay ca hát?” Chu Khải Tinh hỏi.
Diêu Trân và Chu Nhất Minh đều muốn hát nên Điền Miêu Miêu cũng định theo họ. Lăng Sấm múc một thìa cơm, cũng nói đi hát.
“Vậy lát nữa chúng ta cùng đi nhé, quán karaoke ở cạnh khách sạn nên đi bộ qua là được.” Phạm Hinh Dư nói.
Tất cả mọi người không phản đối gì, cùng nhau đi đến quán karaoke sau khi ăn uống xong xuôi. Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đi bên cạnh, thấy lỗ tai anh hơi đỏ lên: “Có phải khó chịu không? Vừa rồi uống nhiều quá à?”
Lăng Sấm lắc đầu nói với cô: “Anh chỉ uống có một ly thôi, chỉ là rượu hơi nồng.”
“Vậy lát nữa tới quán karaoke thì anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Lăng Sấm giơ tay xoa tóc mình, hai người cùng nhau đi vào phòng riêng.
Phòng riêng Chu Khải Tinh đặt trước rất rộng, Điền Miêu Miêu tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Lăng Sấm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Chu Nhất Minh và Diêu Trân dùng điện thoại di động quét mã QR trên màn hình, hò hét bảo mọi người chọn bài. Dường như Lăng Sấm cảm thấy hơi nóng, bèn cầm bình nước trên bàn rót một ly nước đá, uống một hớp.
Điền Miêu Miêu ngước mắt nhìn anh, hơi lo lắng: “Anh còn ổn không?”
Rượu trên bàn rượu hôm nay có nồng độ cồn rất cao, cô cũng không biết tửu lượng Lăng Sấm ra sao, nhưng hình như trông anh không được ổn lắm.
“Không sao đâu.” Lăng Sấm lại cầm một ly khác lên, nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn uống nước không?”
“Để em tự rót là được.” Điền Miêu Miêu đứng dậy muốn tự rót nước nhưng Lăng Sấm lại không đưa bình cho cô mà rót cho cô một ly.
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu bưng ly uống một ngụm.
Hai người lại ngồi xuống ghế sô pha, cũng không có ý định chọn bài, Điền Miêu Miêu nhích sang một bên nói với Lăng Sấm: “Hay anh nằm xuống ngủ một lát đi?”
“Không cần.” Lăng Sấm hướng về phía cô, lấp đầy khoảng trống giữa hai người, “Anh ngồi một lát là được.”
Điền Miêu Miêu thấy anh không muốn ngủ nên cũng không ép buộc, rất nhanh người phục vụ đã mang một ít đồ ăn nhẹ, trong đó có bỏng ngô và trái cây. Điền Miêu Miêu ăn một ít bỏng ngô, Diêu Trân và Chu Nhất Minh đã bắt đầu song ca một bản tình ca, nói là tặng cho Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư.
Điền Miêu Miêu đang ngồi trên sô pha nghe hát chợt cảm thấy trên vai có một sức nặng. Cô quay đầu lại thì thấy đầu Lăng Sấm tựa vào vai mình như thể đã ngủ say.
“...” Điền Miêu Miêu đang ăn bỏng ngô dừng lại một chút, gọi thăm dò: “Lăng Sấm, anh ngủ rồi à?”
“Ừm?” Lăng Sấm khẽ đáp lại, giọng điệu nghe khác hẳn bình thường, hơi giống...đang nũng nịu, “Anh không ngủ.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Có người nói mình không ngủ nhưng lại không mở mắt nổi.
“Hay là anh nằm xuống ngủ một lát đi? Ở đây có gối.” Điền Miêu Miêu lấy một cái gối đưa cho Lăng Sấm nhưng anh lại không nhận.
“Anh không ngủ.” Anh lại nói.
Điền Miêu Miêu: “...”
Nếu mở mắt ra nói có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
“Lăng Sấm sao vậy?” Phạm Hinh Dư thấy Lăng Sấm dựa vào người Điền Miêu Miêu nên khẽ hỏi: “Khó chịu chỗ nào hả?”
Điền Miêu Miêu nói: “Có lẽ là hơi say.”
Chu Khải Tinh đi tới, nói với giọng bất ngờ: “Cậu ấy chỉ uống có một ly thôi, sao có thể say như vậy được?”
Phạm Hinh Dư hỏi anh: “Chẳng phải hai anh là bạn hồi đại học à? Hai người chưa từng uống rượu cùng nhau sao?”
Chu Khải Tinh nói: “Bọn anh toàn uống bia thôi, ai lại uống rượu làm gì.”
Hình như Lăng Sấm nghe thấy giọng bọn họ, anh mở mắt thẳng người từ trên vai Điền Miêu Miêu: “Tôi không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
“Ồ...” Chu Khải Tinh cũng ném cho anh một chiếc gối, “Vậy cậu nằm một lát đi, chiếc ghế sofa này lớn vậy mà.”
Lăng Sấm ôm gối không nằm, Diêu Trân và Chu Nhất Minh hát xong một bài cũng tới Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư song ca.
Điền Miêu Miêu cầm điện thoại di động bắt đầu chọn bài, vừa mới chọn hai bài là bả vai lại nặng xuống.
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô cũng không hiểu sao Lăng Sấm lại tựa vào vai mình nữa, chẳng lẽ ngủ trên vai cô thoải mái hơn ngủ trên gối hả?
“Anh có muốn uống thêm một ly nước nữa không?” Điền Miêu Miêu hỏi anh.
Lăng Sấm khẽ lắc đầu, trả lời cô: “Không cần, vậy được rồi.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Chu Nhất Minh lấy điện thoại di động đi tới chụp ảnh Lăng Sấm nhắm mắt lại, khoé miệng Điền Miêu Miêu giật giật, nhìn cậu nói: “Anh ấy có quen luật sư, ghét bị người ta tùy tiện phát tán hình ảnh của mình.”
“...” Động tác của Chu Nhất Minh hơi ngừng lại, ngồi sang một bên, “Nếu em gửi cho chị thì có xem như tùy tiện phát tán không?”
“...” Cái này phải hỏi chính Lăng Sấm.
“Miêu Miêu, bài tiếp theo của em đó.” Diêu Trân đưa micro trong tay cho cô: “Chuẩn bị đi.”
Điền Miêu Miêu nhận lấy, nhìn Lăng Sấm với vẻ do dự. Lăng Sấm còn đang dựa vào cô mà ngủ, nếu cô hát có trực tiếp đánh thức anh dậy không?
Dường như Lăng Sấm cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi mở mắt ra, giọng nói mang theo chút hơi thở: “Sao thế?”
Giọng nói này cực kỳ gợi cảm, anh nhìn Điền Miêu Miêu bằng ánh mắt ướt át làm Điền Miêu Miêu hơi ngẩn ra.
Cô không nói gì nhưng Lăng Sấm lại nhìn thấy micro trong tay cô: “Em muốn hát à? Không sao đâu, cứ hát đi, không cần để ý đến anh.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Thế thì anh rời khỏi vai em đi!
Lăng Sấm dựa vào vai Điền Miêu Miêu nghe cô hát xong một bài, lúc kết thúc thì vỗ tay cho cô. Điền Miêu Miêu đưa micro lại cho Diêu Trân, cúi đầu nhìn Lăng Sấm đang nhắm mắt ngủ, khuôn mặt anh hơi đỏ lên, chắc là anh đang say thật, lâu vậy rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.
Cô đẩy đầu anh sang một bên, Lăng Sấm nhanh chóng mở mắt ra, hỏi cô với giọng điệu bất mãn: “Sao vậy?”
“...” Điền Miêu Miêu cười với anh, “Em muốn đi vệ sinh.”
Lăng Sấm mở miệng như đang muốn buột miệng nói “Anh đi cùng em“. Cũng may sau khi ngẩn ra một hồi anh mới ngồi đó ôm gối nói: “Ồ...vậy em đi đi, anh ở đây chờ em.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn ông làm nũng là tuyệt nhất [Tuyệt vời]
/59
|