Sau khi Phùng Chính Bân bị đánh tới nhập viện thì cửa Bắc chợ đêm lại được yên ổn hai ngày. Lăng Sấm dọn quầy về nhà, sau khi tắm xong bèn ngồi trước bàn máy tính nhìn hộp quà màu hồng đặt trên bàn.
Đây là quà sinh nhật mà Lương Tinh Tinh đưa cho anh, mấy ngày nay anh cứ luôn lo chuyện Phùng Chính Bân nên chưa có thời gian mở ra. Chiếc hộp được đóng gói rất tinh tế là phong cách yêu thích của Lương Tinh Tinh, Lăng Sấm khẽ cong môi, tháo chiếc nơ trên hộp ra.
Trong hộp quà có một tấm thiệp nhỏ tự làm, trên đó có vẽ hai nhân vật nhỏ đang nắm tay nhau, tuy không phải phong cách tả thực nhưng đặc điểm của các nhân vật rất nổi bật, có thể nhận ra đó là Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu.
Bức tranh hẳn là do chính tay Lương Tinh Tinh vẽ, cô bé còn trang trí xung quanh rất nhiều, Lăng Sấm lấy tấm thiệp ra nhìn, nghĩ có lẽ Điền Miêu Miêu sẽ thích thứ này hơn.
Ngoài tấm thiệp nhỏ, trong hộp quà còn có hai vé xem phim, anh đoán đó là phúc lợi của chỗ chị Trương làm, tạm thời được Lương Tinh Tinh dùng làm quà sinh nhật.
Lăng Sấm cầm vé xem phim được đổi lên xem, phát hiện bên dưới có một tờ giấy do Lương Tinh Tinh viết.
“Anh Lăng Sấm nhất định phải rủ chị Miêu Miêu đi xem phim đó nha!!”
“Lại còn chỉ định người nữa.” Lăng Sấm khẽ cười, đặt tờ giấy và vé xem phim lại cùng một chỗ rồi chụp ảnh gửi cho Điền Miêu Miêu.
Lăng Sấm: Món quà sinh nhật mà Tinh Tinh tặng anh là phải mời em đi xem phim.
Lúc này Điền Miêu Miêu cũng về đến nhà, đang chuẩn bị đi tắm thì nghe tiếng thông báo của điện thoại. Cô đặt chiếc khăn trên tay xuống, cầm điện thoại lên xem rồi lại rơi vào trầm mặc.
Đây là tặng quà sinh nhật hay giao nhiệm vụ vậy?
Điền Miêu Miêu: Con bé còn muốn kiểm tra nữa à? [dở khóc dở cười]
Lăng Sấm: Cho dù không kiểm tra thì lừa gạt trẻ con cũng không tốt.
Điền Miêu Miêu:......
Lăng Sấm: Anh xem qua thì thấy vé này chỉ chỉ định rạp chiếu phim, còn thời gian và phim thì có thể tự chọn, hạn sử dụng đến cuối tháng sau, hay là em dành chút thời gian để thực hiện mong muốn của đứa bé nhé?
Điền Miêu Miêu:...hoàn thành mong muốn của đứa trẻ hay hoàn thành mong muốn của anh?
Lăng Sấm: Như nhau cả [Mèo cute.jpg]
Điền Miêu Miêu: [ngớ ra.jpg]
Lăng Sấm:? Em chôm gói cảm xúc của anh
Điền Miêu Miêu: Ha ha ha ha ha ha! [Mèo cute.jpg]
Điền Miêu Miêu: Sao anh có nhiều biểu tượng cảm xúc đáng yêu thế, đều là cô gái nào đó gửi cho anh à?
Lăng Sấm: Không phải, tự anh tìm hết đấy
Điền Miêu Miêu: Hahahahahahahahaha
Lăng Sấm: Vậy em muốn đi xem phim không? Các bộ phim trong kỳ nghỉ hè vẫn đang chiếu, có mấy bộ cũng không tệ lắm
Điền Miêu Miêu: Được rồi, hay là chúng ta chọn xem buổi trưa đi, sau khi xem xong vẫn có thể đi bán
Lăng Sấm:?
Lăng Sấm: Không hổ là em
Điền Miêu Miêu: Quá khen, quá khen [đầu chó]
Điền Miêu Miêu vẫn đang gõ tin nhắn gửi cho Lăng Sấm thì tên anh bỗng sáng lên trên màn hình. Cô hơi sững người rồi mới nhận điện thoại của anh: “Lăng Sấm?”
“Ừm.” Lăng Sấm nghe thấy giọng cô, trong mắt hiện lên ý cười, “Gửi tin nhắn hoài phiền phức quá nên anh gọi cho em luôn.”
“À, khụ khụ.” Điền Miêu Miêu hắng giọng hỏi anh: “Chúng ta nên xem phim nào đây?”
Lăng Sấm nhìn giới thiệu phim trên màn hình máy tính, cảm thấy phim hài ít mắc lỗi nhất liền đề nghị với cô: “Phim hài có được không?”
“Được, khi nào ạ?”
Lăng Sấm suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Trưa mai?”
“......Cũng được.”
“Vậy chúng ta đi sớm chút rồi ăn trưa ở bên ngoài luôn.”
“Vâng.”
Lăng Sấm ở đầu bên kia điện thoại không khỏi cong khóe miệng, thanh âm vô thức dịu đi rất nhiều: “Vậy lúc đó anh sẽ đến đón em, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.” Sau khi cúp máy Điền Miêu Miêu mới thở ra một hơi. Không phải chỉ là xem phim với Lăng Sấm thôi mà, sao cô căng thẳng như vậy chứ?
Cô lại nhặt khăn tắm lên và đi vào phòng tắm, thế nhưng giờ trong đầu cô chỉ toàn nghĩ mai nên mặc gì để đi xem phim đây.
Sau khi tắm xong cô sấy tóc, thấy đèn trong phòng Điền Đậu Đậu vẫn sáng bèn đến gõ cửa phòng cậu.
“Có chuyện gì vậy?” Điền Đậu Đậu đang nằm trên giường chơi game thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên hỏi.
Điền Miêu Miêu đứng ở cửa nói với cậu: “Trưa mai chị ra ngoài ăn cơm, khoảng ba giờ chiều mới về.”
“A?” Cuối cùng Điền Đậu Đậu cũng nhìn về phía cửa, đứng dậy mở cửa cho Điền Miêu Miêu, “Chị đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả, chỉ là bận việc riêng thôi.” Điền Miêu Miêu giả vờ nghiêm túc.
Điền Đậu Đậu nhìn cô, khẽ cau mày: “Chuyện riêng tư gì thế? Đừng nói là hẹn hò với anh Sấm nhé?”
“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Điền Miêu Miêu nhìn cậu nói: “Chị nói cho em biết để em và Chúc Tinh đừng lười biếng.”
“...Người bỏ đi chơi như chị mà còn dám nói tụi em lười biếng hả?”
Điền Miêu Miêu lại ho một tiếng, quay người đi về phòng: “Vậy thôi, em ngủ sớm đi, đừng có chơi game hoài.”
Nói xong cô đóng cửa lại, Điền Đậu Đậu chơi xong ván này lại không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Lăng Sấm.
Điền Đậu Đậu: Anh Sấm có biết trưa mai chị em đi đâu không?
Lăng Sấm: Ăn trưa rồi xem phim với anh
Điền Đậu Đậu:...Thế à [mỉm cười]
Cậu nói chị gái hẹn hò với anh Sấm mà chị ấy còn không chịu thừa nhận!
Lúc này Điền Miêu Miêu nằm trên giường không ngủ được. Nói cũng lạ, rõ ràng cô và Lăng Sấm đều đã cùng nhau tham gia lễ hội âm nhạc, cùng nhau làm phù rể phù dâu, ngày mai chỉ đi xem phim thôi mà sao lại không ngủ được?
Điền Miêu Miêu buộc mình nhắm mắt lại nhưng không thể khống chế trong đầu suy nghĩ ngày mai nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì.
Cô không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ, giấc mơ toàn là cảnh cô và Lăng Sấm xem phim. Sau khi tỉnh dậy, cô mơ hồ nhớ ra mình có một kiểu tóc siêu đẹp, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không nhớ được nó ra sao.
Một giấc mơ vô ích.
Sau khi đến trang trại Ánh Sao lấy đồ về thì Điền Đậu Đậu cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cậu đi ra từ trong bếp, nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ mặt bí ẩn, cười: “Chị, chị và anh Sấm phát triển nhanh thế? Xem ra tâm nguyện của mẹ chúng ta sẽ sớm được thực hiện.”
“...” Điền Miêu Miêu giả vờ không hiểu, ngồi vào bàn bưng bữa sáng lên ăn: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Ồ, chị vẫn muốn giấu em.” Điền Đậu Đậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, bộ dạng như đang thẩm vấn, “Em đã hỏi anh Sấm rồi, chị ra ngoài ăn cơm xem phim với anh ấy!”
“...” Điền Miêu Miêu nuốt bữa sáng trong miệng, giả vờ bình tĩnh, “Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm rồi xem phim thôi sao, có gì mà ngạc nhiên thế? Em hóng chuyện ít thôi thì hôm nay người ra ngoài ăn cơm xem phim chính là em và Chúc Tinh rồi.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Sao lại còn cà khịa người ta nữa chứ!
Có phải là cậu không muốn ra ngoài ăn cơm xem phim với Chúc Tinh đâu!
Điền Đậu Đậu tức giận rời khỏi bàn.
Điền Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu rời đi. Ăn sáng xong, Điền Miêu Miêu tìm bộ quần áo cô muốn mặc hôm nay, Lăng Sấm gửi tin nhắn cho cô, nói 1 giờ phim chiếu, 10 giờ sẽ đi.
Điền Miêu Miêu loay hoay một hồi đã tới mười giờ. Cô chạy đua với thời gian để thái rau cần xiên, sau đó nhận được tin nhắn từ Lăng Sấm, nói anh đã ở dưới chung cư.
Điền Miêu Miêu vội vàng đứng dậy, rửa tay lần nữa, cầm túi đi ra ngoài.
Lăng Sấm ngồi trong xe hơi ngước mắt nhìn về phía cổng chung cư. Nhìn thấy bóng dáng Điền Miêu Miêu xuất hiện, ánh mắt hắn khẽ động, mở cửa xe bước xuống.
Điền Miêu Miêu nhìn thấy anh, chạy tới: “Anh chờ lâu rồi ạ? Đáng lẽ lúc anh đi phải nói với em để em còn ra trước.”
“Không sao, cũng không lâu.” Lăng Sấm cong môi mỉm cười, mở cửa xe cho cô, “Lên xe trước đã.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu cúi người ngồi vào xe, Lăng Sấm giúp cô đóng cửa, đi vòng đến ghế lái.
Điền Miêu Miêu thắt dây an toàn, nhìn Lăng Sấm bên cạnh hỏi: “Bữa trưa chúng ta ăn gì?”
Lăng Sấm khởi động xe, nói với cô: “Có nhiều quán lắm, em có đặc biệt muốn ăn gì không?”
“Ừm... chúng ta đi tiệm kia đi, có món lẩu thái không tệ, em đã từng ăn với bạn bè rồi.”
“Được rồi, ăn cái này đi.”
Quán lẩu Thái mà Điền Miêu Miêu nói đến nằm cùng tầng với rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại, hai người không mua vé trên mạng nên đến rạp chiếu phim để đổi vé trước.
“Tầm này rất ít người, nhất định còn vé trống.” Lăng Sấm khẽ cười khi thấy Điền Miêu Miêu vội vã như vậy.
Điền Miêu Miêu quay đầu lại nói với anh: “Trên đường tới đây em đã xem thử rồi, không đông lắm nhưng chỗ tốt đã được đặt hết rồi, em sợ chậm chút nữa thì vị trí tốt thứ hai cũng vuột mất!”
“Không sao đâu. Đây là 2D, chỉ cần không ngồi trong góc là được.” Miệng thì nói vậy nhưng chân Lăng Sấm vẫn bước nhanh hơn.
Lúc này trong rạp chiếu phim không có bao nhiêu người, Lăng Sấm cầm vé trong tay nói với Điền Miêu Miêu: “Ngồi ở đây đợi anh, anh đi đổi vé.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu, ngồi xuống ghế.
Mấy thiếu niên từ ngoài rạp đi vào, nhìn thấy Điền Miêu Miêu ngồi một mình ở đó, xì xào bàn tán một hồi thì có một cậu trai bị đẩy ra.
Cậu ấy là người đẹp nhất trong số các chàng trai, làn da trắng của cậu làm đôi tai ửng đỏ rất dễ nhận thấy.
Cậu lo lắng bước tới trước mặt Điền Miêu Miêu, gọi cô: “Xin chào người đẹp, người đẹp đi một mình à?”
Điền Miêu Miêu quay đầu nhìn cậu rồi hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
“Ừm, có thể kết bạn không ạ?”
Điền Miêu Miêu nói: “Tôi đã có bạn trai rồi.”
Chàng trai sửng sốt như không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy: “A? Cậu gạt mình đúng không?”
Điền Miêu Miêu nói: “Tôi đẹp như vậy, trông không giống có bạn trai à?”
Cậu trai kia: “...”
Nhất thời bị thuyết phục.
Cậu đưa tay sờ lên sau đầu, đang định nói thêm gì nữa thì Lăng Sấm từ phía sau đi tới: “Cậu tìm bạn gái tôi có việc gì không?”
Thiếu niên nghe được thanh âm, vô thức nhìn về phía anh, sững người.
Lăng Sấm cao lớn, có ngoại hình và khí chất nổi bật, cậu bé đứng trước mặt anh mới chợt nhận ra mình như chú hề.
“Hahahaha, không có gì, chỉ là tôi chơi thật hay thách thua, bị buộc phải tới nói chuyện với cô gái này. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Thiếu niên lúng túng nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, mấy người bạn đang đợi cậu thấy thế cũng đi theo.
Chỉ còn lại hai người Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm cầm hai tấm vé xem phim trên tay, mỉm cười nhìn Điền Miêu Miêu: “Bạn gái của anh được chào đón quá, rời khỏi hai phút đã có người tới bắt chuyện.”
“...” Điền Miêu Miêu ngượng ngùng vén lọn tóc trên mặt cô, đứng dậy khỏi ghế, “Người ta đã nói chơi thật hay thách rồi, còn anh dọa người ta đến thế mà.”
Lăng Sấm cười, đưa vé xem phim trong tay cho cô xem: “Anh đã mua chỗ em muốn, bây giờ em có thể yên tâm đi ăn.”
“Vâng ạ.” Điền Miêu Miêu vui vẻ đáp lại, sóng vai cùng anh đi ra ngoài, cô không khỏi nhìn lâu hơn khi đi ngang qua máy gắp thú ở cửa rạp chiếu phim.
“Muốn gắp thú bông à?” Lăng Sấm chú ý tới ánh mắt của cô.
Điền Miêu Miêu nói: “Em muốn gắp nhưng mà quên mất là chưa bao giờ gắp được.”
Cô luôn tự hỏi những người khoe gắp được thú bông trên khoảnh khắc sao mà gắp được hay thế?
Lăng Sấm dừng lại, nói với cô: “Vậy anh gắp giúp em nhé?”
Điền Miêu Miêu nhìn anh, chớp mắt thật nhanh: “Anh gắp thú bông giỏi lắm hả?”
“Có thể thử xem sao.” Lăng Sấm bước tới, dùng điện thoại di động quét mã, “Dù sao gắp thú bông giúp bạn gái là nghĩa vụ của một người bạn trai mà.”
Đây là quà sinh nhật mà Lương Tinh Tinh đưa cho anh, mấy ngày nay anh cứ luôn lo chuyện Phùng Chính Bân nên chưa có thời gian mở ra. Chiếc hộp được đóng gói rất tinh tế là phong cách yêu thích của Lương Tinh Tinh, Lăng Sấm khẽ cong môi, tháo chiếc nơ trên hộp ra.
Trong hộp quà có một tấm thiệp nhỏ tự làm, trên đó có vẽ hai nhân vật nhỏ đang nắm tay nhau, tuy không phải phong cách tả thực nhưng đặc điểm của các nhân vật rất nổi bật, có thể nhận ra đó là Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu.
Bức tranh hẳn là do chính tay Lương Tinh Tinh vẽ, cô bé còn trang trí xung quanh rất nhiều, Lăng Sấm lấy tấm thiệp ra nhìn, nghĩ có lẽ Điền Miêu Miêu sẽ thích thứ này hơn.
Ngoài tấm thiệp nhỏ, trong hộp quà còn có hai vé xem phim, anh đoán đó là phúc lợi của chỗ chị Trương làm, tạm thời được Lương Tinh Tinh dùng làm quà sinh nhật.
Lăng Sấm cầm vé xem phim được đổi lên xem, phát hiện bên dưới có một tờ giấy do Lương Tinh Tinh viết.
“Anh Lăng Sấm nhất định phải rủ chị Miêu Miêu đi xem phim đó nha!!”
“Lại còn chỉ định người nữa.” Lăng Sấm khẽ cười, đặt tờ giấy và vé xem phim lại cùng một chỗ rồi chụp ảnh gửi cho Điền Miêu Miêu.
Lăng Sấm: Món quà sinh nhật mà Tinh Tinh tặng anh là phải mời em đi xem phim.
Lúc này Điền Miêu Miêu cũng về đến nhà, đang chuẩn bị đi tắm thì nghe tiếng thông báo của điện thoại. Cô đặt chiếc khăn trên tay xuống, cầm điện thoại lên xem rồi lại rơi vào trầm mặc.
Đây là tặng quà sinh nhật hay giao nhiệm vụ vậy?
Điền Miêu Miêu: Con bé còn muốn kiểm tra nữa à? [dở khóc dở cười]
Lăng Sấm: Cho dù không kiểm tra thì lừa gạt trẻ con cũng không tốt.
Điền Miêu Miêu:......
Lăng Sấm: Anh xem qua thì thấy vé này chỉ chỉ định rạp chiếu phim, còn thời gian và phim thì có thể tự chọn, hạn sử dụng đến cuối tháng sau, hay là em dành chút thời gian để thực hiện mong muốn của đứa bé nhé?
Điền Miêu Miêu:...hoàn thành mong muốn của đứa trẻ hay hoàn thành mong muốn của anh?
Lăng Sấm: Như nhau cả [Mèo cute.jpg]
Điền Miêu Miêu: [ngớ ra.jpg]
Lăng Sấm:? Em chôm gói cảm xúc của anh
Điền Miêu Miêu: Ha ha ha ha ha ha! [Mèo cute.jpg]
Điền Miêu Miêu: Sao anh có nhiều biểu tượng cảm xúc đáng yêu thế, đều là cô gái nào đó gửi cho anh à?
Lăng Sấm: Không phải, tự anh tìm hết đấy
Điền Miêu Miêu: Hahahahahahahahaha
Lăng Sấm: Vậy em muốn đi xem phim không? Các bộ phim trong kỳ nghỉ hè vẫn đang chiếu, có mấy bộ cũng không tệ lắm
Điền Miêu Miêu: Được rồi, hay là chúng ta chọn xem buổi trưa đi, sau khi xem xong vẫn có thể đi bán
Lăng Sấm:?
Lăng Sấm: Không hổ là em
Điền Miêu Miêu: Quá khen, quá khen [đầu chó]
Điền Miêu Miêu vẫn đang gõ tin nhắn gửi cho Lăng Sấm thì tên anh bỗng sáng lên trên màn hình. Cô hơi sững người rồi mới nhận điện thoại của anh: “Lăng Sấm?”
“Ừm.” Lăng Sấm nghe thấy giọng cô, trong mắt hiện lên ý cười, “Gửi tin nhắn hoài phiền phức quá nên anh gọi cho em luôn.”
“À, khụ khụ.” Điền Miêu Miêu hắng giọng hỏi anh: “Chúng ta nên xem phim nào đây?”
Lăng Sấm nhìn giới thiệu phim trên màn hình máy tính, cảm thấy phim hài ít mắc lỗi nhất liền đề nghị với cô: “Phim hài có được không?”
“Được, khi nào ạ?”
Lăng Sấm suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Trưa mai?”
“......Cũng được.”
“Vậy chúng ta đi sớm chút rồi ăn trưa ở bên ngoài luôn.”
“Vâng.”
Lăng Sấm ở đầu bên kia điện thoại không khỏi cong khóe miệng, thanh âm vô thức dịu đi rất nhiều: “Vậy lúc đó anh sẽ đến đón em, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.” Sau khi cúp máy Điền Miêu Miêu mới thở ra một hơi. Không phải chỉ là xem phim với Lăng Sấm thôi mà, sao cô căng thẳng như vậy chứ?
Cô lại nhặt khăn tắm lên và đi vào phòng tắm, thế nhưng giờ trong đầu cô chỉ toàn nghĩ mai nên mặc gì để đi xem phim đây.
Sau khi tắm xong cô sấy tóc, thấy đèn trong phòng Điền Đậu Đậu vẫn sáng bèn đến gõ cửa phòng cậu.
“Có chuyện gì vậy?” Điền Đậu Đậu đang nằm trên giường chơi game thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên hỏi.
Điền Miêu Miêu đứng ở cửa nói với cậu: “Trưa mai chị ra ngoài ăn cơm, khoảng ba giờ chiều mới về.”
“A?” Cuối cùng Điền Đậu Đậu cũng nhìn về phía cửa, đứng dậy mở cửa cho Điền Miêu Miêu, “Chị đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả, chỉ là bận việc riêng thôi.” Điền Miêu Miêu giả vờ nghiêm túc.
Điền Đậu Đậu nhìn cô, khẽ cau mày: “Chuyện riêng tư gì thế? Đừng nói là hẹn hò với anh Sấm nhé?”
“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Điền Miêu Miêu nhìn cậu nói: “Chị nói cho em biết để em và Chúc Tinh đừng lười biếng.”
“...Người bỏ đi chơi như chị mà còn dám nói tụi em lười biếng hả?”
Điền Miêu Miêu lại ho một tiếng, quay người đi về phòng: “Vậy thôi, em ngủ sớm đi, đừng có chơi game hoài.”
Nói xong cô đóng cửa lại, Điền Đậu Đậu chơi xong ván này lại không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Lăng Sấm.
Điền Đậu Đậu: Anh Sấm có biết trưa mai chị em đi đâu không?
Lăng Sấm: Ăn trưa rồi xem phim với anh
Điền Đậu Đậu:...Thế à [mỉm cười]
Cậu nói chị gái hẹn hò với anh Sấm mà chị ấy còn không chịu thừa nhận!
Lúc này Điền Miêu Miêu nằm trên giường không ngủ được. Nói cũng lạ, rõ ràng cô và Lăng Sấm đều đã cùng nhau tham gia lễ hội âm nhạc, cùng nhau làm phù rể phù dâu, ngày mai chỉ đi xem phim thôi mà sao lại không ngủ được?
Điền Miêu Miêu buộc mình nhắm mắt lại nhưng không thể khống chế trong đầu suy nghĩ ngày mai nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì.
Cô không nhớ mình ngủ lúc mấy giờ, giấc mơ toàn là cảnh cô và Lăng Sấm xem phim. Sau khi tỉnh dậy, cô mơ hồ nhớ ra mình có một kiểu tóc siêu đẹp, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không nhớ được nó ra sao.
Một giấc mơ vô ích.
Sau khi đến trang trại Ánh Sao lấy đồ về thì Điền Đậu Đậu cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cậu đi ra từ trong bếp, nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ mặt bí ẩn, cười: “Chị, chị và anh Sấm phát triển nhanh thế? Xem ra tâm nguyện của mẹ chúng ta sẽ sớm được thực hiện.”
“...” Điền Miêu Miêu giả vờ không hiểu, ngồi vào bàn bưng bữa sáng lên ăn: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Ồ, chị vẫn muốn giấu em.” Điền Đậu Đậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, bộ dạng như đang thẩm vấn, “Em đã hỏi anh Sấm rồi, chị ra ngoài ăn cơm xem phim với anh ấy!”
“...” Điền Miêu Miêu nuốt bữa sáng trong miệng, giả vờ bình tĩnh, “Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm rồi xem phim thôi sao, có gì mà ngạc nhiên thế? Em hóng chuyện ít thôi thì hôm nay người ra ngoài ăn cơm xem phim chính là em và Chúc Tinh rồi.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Sao lại còn cà khịa người ta nữa chứ!
Có phải là cậu không muốn ra ngoài ăn cơm xem phim với Chúc Tinh đâu!
Điền Đậu Đậu tức giận rời khỏi bàn.
Điền Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu rời đi. Ăn sáng xong, Điền Miêu Miêu tìm bộ quần áo cô muốn mặc hôm nay, Lăng Sấm gửi tin nhắn cho cô, nói 1 giờ phim chiếu, 10 giờ sẽ đi.
Điền Miêu Miêu loay hoay một hồi đã tới mười giờ. Cô chạy đua với thời gian để thái rau cần xiên, sau đó nhận được tin nhắn từ Lăng Sấm, nói anh đã ở dưới chung cư.
Điền Miêu Miêu vội vàng đứng dậy, rửa tay lần nữa, cầm túi đi ra ngoài.
Lăng Sấm ngồi trong xe hơi ngước mắt nhìn về phía cổng chung cư. Nhìn thấy bóng dáng Điền Miêu Miêu xuất hiện, ánh mắt hắn khẽ động, mở cửa xe bước xuống.
Điền Miêu Miêu nhìn thấy anh, chạy tới: “Anh chờ lâu rồi ạ? Đáng lẽ lúc anh đi phải nói với em để em còn ra trước.”
“Không sao, cũng không lâu.” Lăng Sấm cong môi mỉm cười, mở cửa xe cho cô, “Lên xe trước đã.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu cúi người ngồi vào xe, Lăng Sấm giúp cô đóng cửa, đi vòng đến ghế lái.
Điền Miêu Miêu thắt dây an toàn, nhìn Lăng Sấm bên cạnh hỏi: “Bữa trưa chúng ta ăn gì?”
Lăng Sấm khởi động xe, nói với cô: “Có nhiều quán lắm, em có đặc biệt muốn ăn gì không?”
“Ừm... chúng ta đi tiệm kia đi, có món lẩu thái không tệ, em đã từng ăn với bạn bè rồi.”
“Được rồi, ăn cái này đi.”
Quán lẩu Thái mà Điền Miêu Miêu nói đến nằm cùng tầng với rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại, hai người không mua vé trên mạng nên đến rạp chiếu phim để đổi vé trước.
“Tầm này rất ít người, nhất định còn vé trống.” Lăng Sấm khẽ cười khi thấy Điền Miêu Miêu vội vã như vậy.
Điền Miêu Miêu quay đầu lại nói với anh: “Trên đường tới đây em đã xem thử rồi, không đông lắm nhưng chỗ tốt đã được đặt hết rồi, em sợ chậm chút nữa thì vị trí tốt thứ hai cũng vuột mất!”
“Không sao đâu. Đây là 2D, chỉ cần không ngồi trong góc là được.” Miệng thì nói vậy nhưng chân Lăng Sấm vẫn bước nhanh hơn.
Lúc này trong rạp chiếu phim không có bao nhiêu người, Lăng Sấm cầm vé trong tay nói với Điền Miêu Miêu: “Ngồi ở đây đợi anh, anh đi đổi vé.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu, ngồi xuống ghế.
Mấy thiếu niên từ ngoài rạp đi vào, nhìn thấy Điền Miêu Miêu ngồi một mình ở đó, xì xào bàn tán một hồi thì có một cậu trai bị đẩy ra.
Cậu ấy là người đẹp nhất trong số các chàng trai, làn da trắng của cậu làm đôi tai ửng đỏ rất dễ nhận thấy.
Cậu lo lắng bước tới trước mặt Điền Miêu Miêu, gọi cô: “Xin chào người đẹp, người đẹp đi một mình à?”
Điền Miêu Miêu quay đầu nhìn cậu rồi hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
“Ừm, có thể kết bạn không ạ?”
Điền Miêu Miêu nói: “Tôi đã có bạn trai rồi.”
Chàng trai sửng sốt như không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy: “A? Cậu gạt mình đúng không?”
Điền Miêu Miêu nói: “Tôi đẹp như vậy, trông không giống có bạn trai à?”
Cậu trai kia: “...”
Nhất thời bị thuyết phục.
Cậu đưa tay sờ lên sau đầu, đang định nói thêm gì nữa thì Lăng Sấm từ phía sau đi tới: “Cậu tìm bạn gái tôi có việc gì không?”
Thiếu niên nghe được thanh âm, vô thức nhìn về phía anh, sững người.
Lăng Sấm cao lớn, có ngoại hình và khí chất nổi bật, cậu bé đứng trước mặt anh mới chợt nhận ra mình như chú hề.
“Hahahaha, không có gì, chỉ là tôi chơi thật hay thách thua, bị buộc phải tới nói chuyện với cô gái này. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Thiếu niên lúng túng nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, mấy người bạn đang đợi cậu thấy thế cũng đi theo.
Chỉ còn lại hai người Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm cầm hai tấm vé xem phim trên tay, mỉm cười nhìn Điền Miêu Miêu: “Bạn gái của anh được chào đón quá, rời khỏi hai phút đã có người tới bắt chuyện.”
“...” Điền Miêu Miêu ngượng ngùng vén lọn tóc trên mặt cô, đứng dậy khỏi ghế, “Người ta đã nói chơi thật hay thách rồi, còn anh dọa người ta đến thế mà.”
Lăng Sấm cười, đưa vé xem phim trong tay cho cô xem: “Anh đã mua chỗ em muốn, bây giờ em có thể yên tâm đi ăn.”
“Vâng ạ.” Điền Miêu Miêu vui vẻ đáp lại, sóng vai cùng anh đi ra ngoài, cô không khỏi nhìn lâu hơn khi đi ngang qua máy gắp thú ở cửa rạp chiếu phim.
“Muốn gắp thú bông à?” Lăng Sấm chú ý tới ánh mắt của cô.
Điền Miêu Miêu nói: “Em muốn gắp nhưng mà quên mất là chưa bao giờ gắp được.”
Cô luôn tự hỏi những người khoe gắp được thú bông trên khoảnh khắc sao mà gắp được hay thế?
Lăng Sấm dừng lại, nói với cô: “Vậy anh gắp giúp em nhé?”
Điền Miêu Miêu nhìn anh, chớp mắt thật nhanh: “Anh gắp thú bông giỏi lắm hả?”
“Có thể thử xem sao.” Lăng Sấm bước tới, dùng điện thoại di động quét mã, “Dù sao gắp thú bông giúp bạn gái là nghĩa vụ của một người bạn trai mà.”
/59
|