Type: Ha Trang Dang
Mẹ tôi vẫn đang rất khỏe mạnh, nên đoán chừng cô muốn vị trí thứ hai.” Trình Lục Dương xoa cằm, cẩn thận đánh giá Tần Chân, “Trông mặt mũi miễn cưỡng thì cũng được tính là xinh xắn. Về phần dáng người...” Anh lắc đầu, “trông chẳng có tí da tí thịt nào, mất cảm tình, ôm vào không thoải mái, đè lên lại càng không dễ chịu.”
Nói gì mà “nhạy cảm” thế này? Mặt Tần Chân đỏ lên.
“Tính cách thì, ham lợi nhỏ, trong mắt chỉ có tiền, lại thích tính toán chi li. Tôi nói gì cũng cãi, ăn miếng trả miếng cho bằng được.” Tổng hợp các điều trên lại, Trình Lục Dương cười tít mắt, lắc đầu, “Hai chúng ta không hợp, cô nên sớm dập tắt cái ý nghĩ này đi!”
Anh luôn dùng các cách thức khác nhau để châm chọc cô, nhất là từ sau khi hai người trở thành bạn bè, lại càng không kiêng nể, nghĩ cái gì là nói cái đấy.
Tần Chân biết mình bị anh trêu chọc, lẽ ra phải giống như trước đây, hùng hồn tranh cãi với anh một phen, xem ai bị ai làm cho tức chết. Nhưng không hiểu sao, bị anh nói vậy, cô lại không thể thốt ra một từ nào.
Giống như bị anh nói trúng nỗi lòng, nhất thời không tìm được lời lẽ phản bác.
Trình Lục Dương thấy cô lặng thinh chăm chút nhét cơm vào miệng, bèn nói: “Cô mới từ châu Phi về đấy à? Đói đến mức ngay cả miệng để nói cũng không thấy đâu nữa, chỉ biết ăn thôi!”
Tần Chân miễn cưỡng và cơm vào miệng, nhồm nhoàm: “Ai cần anh lo!”
Trình Lục Dương bĩu môi, vươn vai đứng dậy, đi ra phòng khách, bỏ lại Tần Chân ngồi ngơ ngác rất lâu trước bàn, khó khăn lắm mới nuốt hết cơm trong miệng.
Tuy bữa ăn rất ngon nhưng sao khó nuốt thế này!
Cô yên lặng thu dọn bát đũa. Đến lúc rửa bát lại ngẩn người, nước trong vòi chảy ào ào, theo phản xạ cô muốn vặn nhỏ van lại, bàn tay giơ đến nửa chừng lại rụt về.
Nhà tư sản lắm tiền, cô lại không phải là gì của anh, việc gì phải tiết kiệm giúp anh?
Đến khi Tần Chân quay lại phòng khách, Trình Lục Dương không có trên sô pha, ti vi vẫn mở như trước, lúc này đang phát một chương trình kịch nói, hoa đán mặt vẽ hoa hát í í a a không ngừng, nghe mà ong hết cả tai.
Cô nhớ mang máng rằng những lần trước đến nhà Trình Lục Dương, rõ ràng anh không xem ti vi, nhưng lại chỉnh âm lượng lên rất to, trong đầu ngờ ngợ nghĩ: Anh cảm thấy ngôi nhà quá trống trải, nên hi vọng có chút âm thanh cho náo nhiệt chăng?
Giải thích như vậy có vẻ hợp lí.
Trong khi cô đang nhìn chằm chằm ti vi đến ngẩn người thì Trình Lục Dương xuất hiện trước cửa phòng ngủ, lên tiếng kéo suy nghĩ của cô trở về, “Tần Chân, cô lại đây một chút.”
Cô theo lời anh đi vào, thấy Trình Lục Dương chỉ vào cái tủ quần áo đang mở rộng, dửng dưng nói: “Không định giải thích sao?”
Trước mắt là rất nhiều mảnh giấy nhớ với đủ màu sắc dán đầy trong tủ quần áo, nhìn mà giật cả mình.
Vẻ mặt Tần Chân cứng ngắc, cô mất tự nhiên cười cười, “Rảnh rỗi không có việc gì nên giúp anh sắp xếp lại một chút...”
“Làm sao cô biết được?” Trình Lục Dương cắt ngang lời cô.
Tần Chân hơi xấu hổ đáp, “Lần trước đến nhà anh, đứng ngoài cửa phòng sách, không cẩn thận... không cẩn thận nghe thấy.”
Trình Lục Dương lập tức nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại kia. Hôm đó, bác sĩ nói với anh, cảm giác màu sắc của anh đang ngày càng yếu đi, có lẽ không lâu nữa sẽ mù màu hoàn toàn.
Anh yên lặng nhìn Tần Chân, thấy cô chột dạ ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái, rồi lại vội vàng cúi xuống. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng anh lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt kia, mang theo sự thương hại và thông cảm.
Cô còn muốn thử an ủi anh: “Thật ra thì cảm giác màu sắc không quan trọng đến vậy đâu, ít nhất sẽ không vì biến thành mù màu mà không biết lá cây có màu xanh lục, bầu trời có màu xanh lam mà? Tỉ lệ mắc bệnh mù màu màu đỏ lục của nam giới là 7% cho nên bệnh mù màu hoàn toàn không đáng sợ như vậy, dù sao...”
“Cô nói đủ chưa?” Trình Lục Dương đột ngột lạnh lùng ngắt lời cô.
Cho tới tận bây giờ, anh vẫn luôn cẩn thận cất giấu bí mật này, bố mẹ không biết, Trình Húc Đông không biết, đến cả cộng sự nhiều năm của anh là Phương Khải cũng không biết.
Anh tìm đủ loại lí do để che giấu việc cảm giác màu sắc của mình không tốt. Ví dụ như, tổng giám đốc là nhân vật có máu mặt cần phải có tài xế, làm sao có thể tự mình lái xe? Ví dụ như, trở thành một ông chủ xấu tính, quần áo phải đưa tới tận tay, cơm phải bưng tới tận miệng, cho dù là công việc vô cùng đơn giản như phân loại màu sắc của mấy kẹp tài liệu, anh cũng không phải tự mình làm.
Anh vốn đã là một đứa con bố không thương mẹ không yêu. Nếu ngay cả khiếm khuyết sinh lí cũng bị phơi bày trước con mắt mọi người, sợ rằng sẽ chỉ nhận thêm chế giễu và thương hại.
Cho dù là ai, anh đều không muốn họ biết được bí mật của mình.
Mà lúc này, bí mật của anh lại bị cô nàng này nghe lén được... Trái tim Trình Lục Dương bỗng trở nên bồn chồn, bất an.
Tần Chân bị giọng anh dọa cho sững sờ, ngẩng đầu thấy vẻ mặt anh sa sầm, cô tưởng anh ngượng, vội vàng an ủi: “Bị mù màu thật sự không có vấn đề gì đâu, vẫn sống như những người bình thường thôi. Hồi học cấp ba, người bạn ngồi cùng bàn tôi cũng bị mù màu đỏ lục nhưng mọi người đều không biết. Nếu không phải trong tiết Sinh học có nói đến bệnh này, thì đến chính cậu ta cũng không biết bản thân có khiếm khuyết này...”
Mù màu, người bình thường, người bệnh.
Mấy từ ấy khiến cho việc hít thở của Trình Lục Dương trở nên nặng nhọc. Không thể nhịn được nữa, anh ngắt lời Tần Chân, chỉ về phía cửa, “Đi ra ngoài!”
Tần Chân ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
“Ai cho cô nghe lén? Ai cần cô nhiều chuyện? Ai cần cô thương hại tôi?” Trình Lục Dương giật mạnh những tờ giấy nhớ ném xuống đất, anh dùng lực rất mạnh, nhưng giấy lại rất nhẹ, theo nhau rơi lả tả.
Hành động ấy khiến cho Tần Chân cứng đờ, bối rối giống như vừa bị người ta giáng một cái tát thật mạnh vào mặt.
Cô ấp úng nói: “Tôi chỉ... chỉ lo lắng cho anh...”
“Tôi nói rồi, tôi cần cô lo lắng sao? Ai cần lo lắng?” Giọng nói Trình Lục Dương khản đặc, khó nghe, anh chìm trong trạng thái giận dữ, “Tần Chân, tôi hỏi cô, cô là gì của tôi, cô dựa vào cái gì mà nghe lén tôi nói chuyện điện thoại? Cô dựa vào cái gì mà động vào đồ đạc của tôi? Tôi có bị mù màu hay không thì có liên quan gì tới cô? Cô không thấy là mình nhiều chuyện hay sao?”
Một loạt câu hỏi, từng câu từng câu quất vào mặt Tần Chân tới tấp, càng lúc càng xoáy mạnh vào trái tim cô.
Cô ngơ ngác nhìn Trình Lục Dương, chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, khóe mắt cũng cay cay.
Trình Lục Dương nhìn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng kia, thật sự không chống đỡ nổi bao cảm xúc chất chứa trong đó nữa, chỉ có thể một lần nữa chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài!”
Tần Chân cắn chặt răng, lao thẳng ra ngoài phòng khách, cầm lấy túi của mình rồi đi ra ngoài. Khi đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa phòng ngủ, nói từng câu từng chữ: “Là do tôi nhiều chuyện, ăn no rửng mỡ mới đi lo lắng cho anh! Trình đại gia, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không mặt dày mà đi lo lắng cho anh nữa!”
Rầm! Tiếng đóng cửa của cô dữ dội, giống như tiếng sét đánh vang vọng khắp căn nhà.
Ti vi vẫn đang chiếu chương trình kịch nói, tiếng hát như làm phân tán suy nghĩ của người nghe. Trình Lục Dương đứng trước cửa phòng ngủ một lúc lâu, rồi mới buồn bực đi tới bên cạnh bàn uống nước, cầm lấy điều khiển từ xa ấn nút tắt.
Trong lòng rối bời, anh buồn bực vò đầu đi vào nhà vệ sinh, vùi mặt vào nước lạnh, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy trên bồn rửa mặt có một chiếc ô... Là chiếc ô hoa của Tần Chân.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa đang rơi lộp độp lên mái hiên, dường như vẫn còn chưa tạnh. Anh nhìn khuôn mặt giận dữ của mình trong gương, trên mặt đong đầy nước... Người phụ nữ kia không mang theo ô đã lao ra ngoài, có lẽ lúc này cũng đang chật vật giống như anh.
Cô mặc bộ đồ công sở, váy ngắn đến đáng thương, lại còn bệnh cũ, đang đến ngày đèn đỏ. Tệ nhất là, vì tiết kiệm tiền, nhất định cô sẽ không bắt taxi mà sẽ đi bộ ra bến xe buýt...
Trình Lục Dương gần như nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, cuối cùng cầm ô lên, chạy ra ngoài.
Hành động này của anh có ý nghĩa gì?
Không có tự trọng?
Chính xác là không có tự trọng đến hết thuốc chữa.
Trình Lục Dương nghiến răng, hùng hổ chạy ra ngoài, trong thang máy không có người, đến sảnh lớn tầng 1 cũng không có người, bật ô lao ra ngoài, tất cả mọi người đều đang ăn trưa, khu nhà không có một bóng người.
Anh bung ô bước nhanh ra ngoài, khi đến cổng tiểu khu, chú bảo vệ vừa ăn cơm hộp, vừa ngẩng đầu cười tít mắt chào hỏi anh: Cậu Trình đi ra ngoài sao? Đi ăn trưa à?
Đang vội nên anh không trả lời mà chạy ra ngoài. Nhưng nhìn ngó hai bên đường một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Tần Chân đâu. Nơi này cách bến xe buýt đến mấy trăm mét, cô không thể chạy nhanh như vậy, người đang bị báo động đỏ như vậy không có lí nào biến thành Usain Bolt chỉ trong một giây được. Trình Lục Dương vừa lo lắng vừa luống cuống tìm kiếm trên đường một vòng, rốt cuộc nhớ tới cái gì, lại vội vàng đi trở về phòng bảo vệ, Chú ơi vừa rồi chú có thấy cô gái nào không cầm ô chạy qua đây không? Chính là người hôm trước nói với chú là tôi đi đổ rác ấy!
Chú bảo vệ ngơ ngác lắc đầu, Không có, giờ này mọi người nếu không ăn cơm thì cũng ngủ trưa, rất ít người đi ra ngoài.
Trình Lục Dương sửng sốt, không thể nào... Cô còn chưa ra khỏi khu nhà?
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng nói cảm ơn, rồi lại chạy vào bên trong.
Anh tìm một vòng, tìm đến khu vui chơi giải trí cho trẻ em, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người.
Tần Chân bị mưa ướt, tóc ướt sũng dính vào mặt, lúc này đang ngồi trong cầu trượt hình lâu đài dành cho trẻ em, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trình Lục Dương dừng bước, nhìn cô, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Tần Chân dùng giọng mũi trả lời điện thoại, A lô một tiếng, không biết đối phương nói gì đó, cô cúi đầu đáp lại một câu: Mạnh Đường! rồi không biết nên nói thêm cái gì.
Trình Lục Dương định đợi cô nghe điện thoại xong thì mới đi tới, kết quả vừa nghe hai chữ này, cơn giận dữ bốc lên, anh sải bước xông về phía đó, giật lấy di động trong tay cô, lập tức ngắt máy.
Tần Chân khiếp sợ ngẩng đầu lên, bỗng nghe thấy anh hùng hổ mắng cô: Tôi đã nói gì với cô nào? Nói cho anh ta vào danh sách hạn chế! Nói cô đừng để ý tới anh ta nữa! Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai à? Cô đem sự lo lắng của người khác cho chó ăn rồi sao?
Uất ức, phẫn nộ, tức cười... hàng loạt các cảm xúc dâng trào, Tần Chân cũng gân cổ gào lên với anh: Liên quan quái gì đến anh?
Trình Lục Dương bị cô gào to đến mức sững sờ, thấy vậy, Tần Chân càng không kiêng nể gì, đốp trả lại anh bằng từng câu từng chữ của chính anh: Tôi nói rồi, tôi cần anh lo lắng sao? Ai cần anh lo lắng? Trình Lục Dương, anh không thấy là anh rất nhiều chuyện sao?
Nước mưa rơi tí tách xuống mặt đất, rơi vào những vũng nước, khiến bọt nước bắn lên tung toé.
Trình Lục Dương nắm chặt chiếc ô, đứng yên tại chỗ, nhìn Tần Chân gào lên với anh rồi lại nhìn cô nhảy khỏi cầu trượt, liều lĩnh đội mưa chạy ra ngoài.
Trình Lục Dương một tay kéo cô lại, không quan tâm đến việc cô mất thăng bằng ngã vào người anh, chỉ rít từng tiếng qua kẽ răng, Tần Chân, cô đi đâu vậy?
Trong màn mưa, người con gái toàn thân ướt sũng nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, dõng dạc nặn ra một câu: Anh có tư cách gì để nói tôi? Hử? Anh chịu nói lí? Anh chịu nghe lời khuyên? Anh sẵn sàng đón nhận sự quan tâm của người khác sao?
Trình Lục Dương há miệng ngây người tại chỗ, bị đôi mắt đỏ hoe của cô doạ sợ.
Tần Chân oán hận trừng anh, “Cảm thấy rất bất lực phải không? Cảm thấy có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú phải không? Trình Lục Dương, tôi nói cho anh biết, đáng đời anh! Đáng đời anh, đáng đời anh, đáng đời anh!”
Từng đợt công kích liên tiếp đổ ập xuống người Trình Lục Dương, anh há hốc mồm, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng kéo Tần Chân đi về phía nhà mình.
“Buông tay ra!”
“Không buông!”
“Mau buông tay!”
“Cô đừng có mơ.”
“Trình Lục Dương, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà ép tôi, tôi mà điên lên là cái gì cũng làm được đấy!”
Ha ha, vậy cô cứ làm đi!
Tần Chân nóng nảy, gân cổ kêu lên: Cứu mạng! Có ai không! Có kẻ muốn bắt cóc!
Trình Lục Dương lập tức dừng lại, quẳng cái ô đi, một tay vác Tần Chân lên, một tay bịt miệng cô, Ngậm miệng lại cho tôi!
...
Buổi chiều, khu nhà rốt cuộc yên tĩnh trở lại, Trình đại gia nghiến răng nghiến răng nghiến lợi khiêng con tin bắt cóc được về nhà.
Trình Lục Dương quẳng Tần Chân lên sô pha giống như quăng một cái bao tải, giận giữ nói: Nếu bây giờ cô lại chạy nữa, xem tôi có đánh gãy chân cô không!
Tần Chân toàn thân ướt như chuột lột, nhưng khí thế không hề suy giảm, lập tức nhảy sức lên, cười lạnh lùng hai tiếng rồi đi về phía cửa.
Trình Lục Dương bị chọc giận, nhanh chóng đuổi theo, khiêng cô trở về quăng lên sô pha, Tần Chân lại chạy, anh lại khiêng... Màn bắt người ngốc nghếch này lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Chân rốt cuộc nổi giận.
Cô để nguyên giày nhảy lên chiếc sô pha bọc vải caro trắng của Trình Lục Dương, trên ghế lập tức hiện lên mấy dấu giày bẩn thỉu. Sau đó, cô chỉ vào mũi Trình Lục Dương mắng: Tôi hỏi anh, anh vẫn không chịu nói lí sao?
Trình Lục Dương nhìn mấy dấu giày kia. Anh tức giận túm lấy tay cô lôi về phía nhà vệ sinh, đẩy cô đi vào sau đó giật chiếc khăn tắm treo ở trên giá xuống, trùm lên đầu cô, “Cô trông cô đi! Có giống một người đang trong kỳ nguyệt san không? Hả?”
Thấy cô giật cái khăn từ trên đầu xuống, ném vào ngực anh, anh lại bắt đầu hung dữ xắn tay áo. Tần Chân tưởng anh muốn đánh cô hoặc trùm kín khăn tắm cho cô tắc thở nên lập tức máu dồn lên não, mím chặt môi trừng anh, tức giận đến run rẩy cả người.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu Trình Lục Dương thật sự dám ra tay với cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!
Yêu đương cái nỗi gì chứ! Cô đúng là có mắt như mù mới thấy anh là người tốt, bị làm cho mờ mắt mới có thể rung động trước anh!
Đang mải suy nghĩ lung tung, bất ngờ Trình Lục Dương vươn tay về phía cô thật, nhưng anh không đánh cô, mà cầm khăn tắm lau tóc giúp cô, một tay anh cầm khăn tắm chà chà tóc cô, một tay nắm chặt tay cô.
Động tác của anh thô bạo, vẻ mặt cau có giống như đang nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng, anh lại đang mang khuôn mặt sa sầm ấy im lặng lau tóc giúp cô.
Tần Chân sợ ngây người, quên cả mắng chửi, quên cả giãy giụa.
Chiếc khăn tắm màu trắng che khuất tầm mắt cô, Trình Lục Dương lau mái tóc ướt sũng của cô từng chút từng chút một, cô chỉ có thể nhìn xuống đôi chân đi dép màu lam của anh dưới lớp khăn tắm.
Quần âu màu đen của anh cũng bị ướt gần hết, dính vào chân, nhìn mà thấy khó chịu.
Cô mất tự nhiên nhúc nhích người, lại bị anh quát: “Đừng lộn xộn!”
Anh vừa quát lên lại khiến cô nổi tính ương bướng. Cô một lần nữa giật khăn tắm ra, nhét vào lòng anh, “Trình Lục Dương, anh bớt ở đây làm người tốt đi! Nếu anh đã từ chối sự quan tâm của người khác, thì làm gì có tư cách ra vẻ quan tâm? Tất cả chúng ta sinh ra trên thế giới này đều bình đẳng. Cho dù nhà anh có lắm tiền nhiều của, có quyền có thế, thì trong quan hệ giữa người với người cũng chẳng có bất cứ đặc quyền nào hết! Tôi là người, không phải thú cưng của anh, để cho anh khi vui vẻ là có thể xưng bạn gọi bè, xoa đầu hai ba cái, đến khi không vui là có thể đá sang một bên, bắt tôi phải cút đi thật xa!”
Cô nhắm mắt lại, lau đi giọt nước vừa lăn từ trên tóc xuống mi mắt, sau đó lại trợn mắt nhìn anh, “Không phải hối hận lại có thể rút lại được. Con người bằng xương bằng thịt, không phải như những bản thiết kế mà muốn sửa đi sửa lại theo ý mình là được đâu.”
Tần Chân không nói không rằng, lướt qua người anh đi ra ngoài.
Cô cảm thấy đã nói đến mức này rồi, mối quan hệ có thể gọi là tình bạn của hai người xem chừng đã đi đến ngõ cụt. Chung quy cũng không phải là người thuộc cùng một thế giới, cô không ăn lương của anh, không có khả năng kiềm chế tốt như Phương Khải, không thể chấp nhận tính tình thiếu gia của anh.
Chỉ là, lòng cô vẫn cảm thấy chua xót, vì niềm xao xuyến cô từng có không chỉ một lần, cũng vì hành động thất thường lặp đi lặp lại của anh đối với cô.
Khi Tần Chân ra tới cửa, cổ tay lại bị túm lấy, đang định bảo buông ra, bỗng nghe thấy người phía sau khó khăn nói một câu: “Xin lỗi.”
Cô phải dừng bước.
Trình Lục Dương nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như một đứa bé đang lo lắng không yên, hít sâu một hơi, “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, như vậy được chưa?”
Cửa thang máy mở ra, Trình Húc Đông nhìn thấy Tần Chân đi ra từ nhà Trình Lục Dương, cánh cửa phía sau cô chậm rãi khép lại, che khuất vẻ mặt có thể nói là khổ sở của Trình Lục Dương.
Anh ấy đứng lại, chăm chút nhìn người phụ nữ có vẻ chật vật kia, nhận ra cô chính là người mà buổi tối hôm đó Trình Lục Dương vội vội vàng vàng chạy tới đồn công an đón đi, vì thế vô cùng kinh ngạc nhướng mày, gọi một tiếng: “Cô Tần?”
Tần Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hao hao giống Trình Lục Dương, không khỏi khựng lại, tâm trạng hỗn độn cũng vơi đi phần nào.
Nhận được lời mời đi uống cà phê của Trình Húc Đông, Tần Chân xấu hổ nhìn xuống quần áo ướt nhẹp của mình, khéo léo từ chối.
Trình Húc Đông ra chiều thông cảm, chỉ làm như vô tình hỏi một câu: “Cãi nhau à?”
Tần Chân vội giải thích: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu!”
Thấy cô nóng vội như vậy, Trình Húc Đông ngược lại bật cười, hứng thú hỏi vặn lại: “Quan hệ mà tôi nghĩ là quan hệ gì?”
“...” Tần Chân im bặt, phát hiện cô đã tự làm khó mình.
Trình Húc Đông chỉ cười, “Tôi có lái xe đến, để tôi chở cô một đoạn.”
“Không cần...” Tần Chân đang định từ chối, người trong thang máy đã bước ra ngoài, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Từ trung tâm thành phố đến khu nhà cô ở phải mất nửa tiếng đi xe, đối mặt với thành phần tinh anh trong giới kinh doanh như Trình Húc Đông, Tần Chân cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trình Húc Đông lại nói: “Cô đã là bạn của Lục Dương, thì cứ xem tôi như là anh trai đi.”
Tần Chân nào dám xưng anh xưng em với ông chủ tương lai của tập đoàn Viễn Hàng, cô tự thấy bản thân không có bản lĩnh này. Hơn nữa... nghĩ đến sau này cô với Trình Lục Dương chắc sẽ trở thành người dưng, cô ủ rũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.
Trình Húc Đông dễ dàng nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, chỉ mỉm cười, “Tính tình Lục Dương chắc rất xấu phải không?”
“Bình thường.” Ha ha, rất xấu? Rõ ràng là xấu đến mức trước nay chưa từng có, mà sau này cũng sẽ không ai bằng!
“Thật ra em trai tôi chỉ thích nói độc mồm độc miệng thế thôi chứ trong lòng không có ác ý gì đâu.” Trình Húc Đông nói đỡ cho em trai.
Tần Chân không buồn trả lời lấy lệ, chỉ thầm phản bác trong lòng, nếu tất cả mọi người trên đời này đều dùng lời lẽ mỉa mai châm biếm để cư xử với người khác như anh, sau đó lại dùng mấy từ như không có ác ý để giải thích cho hành vi của mình thì thế giới sẽ loạn mất.
Không nghe thấy cô đáp lại, Trình Húc Đông dừng một chút, mới hỏi: “Lục Dương có kể cho cô nghe chuyện trước kia của nó không?”
Tần Chân quả nhiên khựng lại giây lát, sau đó quay sang nhìn anh ấy, “Chưa kể.”
Rõ ràng là rất tò mò.
Trình Húc Đông đã đạt được mục đích, lúc này có đi uống cà phê hay không không quan trọng nữa. Anh ấy dùng giọng đều đều kể cho Tần Chân nghe một câu chuyện cũ.
...
Có một đôi vợ chồng trẻ lấy nhau với đôi bàn tay trắng, khi kết hôn hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nhưng hai vợ chồng đều có khát vọng có lí tưởng, mang theo túi hành lí trên vai, đi từ thị trấn nhỏ lên thành phố lớn, muốn tự mình lập nghiệp, dùng chút vốn tích cóp trong nhà không ngừng cố gắng làm ăn.
Công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, và họ sinh con. Công ty đang trong giai đoạn mới thành lập, nhân lực không đủ, công việc lại nhiều, rất nhiều chuyện hai vợ chồng phải tự mình làm. Đứa con trai lớn chỉ mới tám tuổi, có thể tự chăm sóc được bản thân. Trong khi đó, đứa con trai nhỏ suốt ngày khóc lóc, cần người chăm sóc lại trở thành gánh nặng.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai vợ chồng đành gửi đứa con trai nhỏ về nhà ông ngoại dưới quê, mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền về. Còn con trai lớn có thể tự chăm sóc bản thân được bố mẹ dẫn theo bên người.
Cứ thế, đứa con trai nhỏ chưa đầy một tuổi đã phải rời xa bố mẹ, cô đơn sống cùng ông ngoại suốt mười một năm, cho đến tận khi ông ngoại qua đời.
Từ lúc cậu bé ấy bắt đầu hiểu chuyện tới nay, ấn tượng duy nhất đối với bố mẹ chính là trong suốt mười một năm số lần gặp mặt họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tết năm nào cậu cũng gọi điện cho bố mẹ, hết lần này tới lần khác nghe bố mẹ dỗ dành: “Sang năm bố mẹ sẽ về đón con, đến lúc ấy con với anh con đều ở bên cạnh bố mẹ, được không?”
Cậu bé vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu với người ở bên kia điện thoại, “Vâng ạ!”, sau đó từ từ lớn lên trong sự chờ đợi, hết năm này qua năm khác.
Trong mười một năm, có hai lần nghỉ hè cậu được bố mẹ đón lên thành phố. Nhưng bởi vì việc làm ăn càng lúc càng lớn, trong suốt kì nghỉ hè cậu với bố mẹ cậu chẳng mấy lần gặp mặt, mà chỉ có hai anh em trai cậu với nhau. Sau đó, lúc đưa cậu về thị trấn, mẹ cậu sợ cậu mới tám tuổi, vẫn còn bám mẹ sẽ không cho bà đi, nên bảo cậu đứng đợi mình ở trong cửa hàng ke, cho tới tận khi lên xe buýt rồi mới gọi điện cho ông ngoại cậu ra đón cậu về.
Trong mười một năm này, mới đầu cậu còn háo hức chờ đợi, nhưng càng về sau, cậu càng ý thức được bố mẹ chỉ nói dối cho có lệ, cậu hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì với bố mẹ nữa, cậu để mặc tính khí của mình trở nên lập dị kiêu ngạo, giống như hạt giống tự do sinh trưởng tươi tốt trên vách núi cao.
Việc làm ăn của bố mẹ càng lúc càng lớn, điều kiện vật chất của cậu cũng theo đó càng ngày càng tốt, nhưng niềm khát vọng cùng sự thiếu thốn tình thân trong lòng vẫn vậy, không hề thay đổi.
...
Trình Húc Đông kể xong chuyện cũ, xe đã đi được một đoạn rất xa.
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm con đường phía trước, không khó đoán ra nhân vật chính trong câu chuyện là ai – người ngồi bên cạnh cô chính là cậu con trai lớn, còn tên đáng ghét vừa khiến cô tức giận đến vung tay bỏ đi, chính là cậu con trai nhỏ.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Anh không nghĩ là câu chuyện này có thể viết thành kịch bản phim dài tập chiếu trên giờ vàng của CCTV* sao?”
*Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
Lần này một người vốn hay cười như Trình Húc Đông lại không cười được, chỉ chậm rãi dừng xe ven đường, quay đầu lại nói với cô: “Đã chuẩn bị xong chưa? Vẫn chưa tới phần gay cấn nhất đâu, sau khi nghe xong, có thể cô sẽ hiểu được vì sao tính tình Lục Dương lại trở nên sắc bén gai góc như hiện tại.”
Tần Chân vẫy tay chào Trình Húc Đông, sau đó dưới sự kiên quyết của anh ấy, cô buộc phải nhận lấy chiếc ô anh ấy đưa, sợ hãi đi về nhà.
Đó là một chiếc ô quý giá màu đen tuyền phù hợp với sự sang trọng của Trình Húc Đông. Tần Chân không biết nhãn hiệu trên chiếc ô, nhưng nói thật, cô rất muốn được hoán đổi vị trí với chiếc ô này, ai bảo cái ô này trông còn đáng giá hơn cả cô!
Cô hết sức cẩn thận cầm chiếc ô về nhà, cung kính đặt “ô đại nhân” trong phòng khách hong cho cô, còn lấy khăn lau mặt lau từng ly từng tí nước mưa ở trên đó.
Tối đó, ôm cái bụng đau quằn quại vì người chị em hằng tháng, Tần Chân không hề ngạc nhiên khi mình bị mất ngủ. Nhưng nguyên nhân mất ngủ, ngoài việc cô không được khỏe, thì còn còn do câu chuyện mà Trình Húc Đông kể.
Trời đã sang thu, ngoài cửa sổ trời mưa không ngớt, nước mưa từ mái hiên cửa sổ rơi lộp độp xuống mành che, âm thanh nhỏ vụn tựa một khúc ca giục giã, ầm ĩ không cho người ta đi vào giấc ngủ.
Tần Chân vật vã lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm. Từng chi tiết trong câu chuyện Trình Húc Đông kể giống như những thước phim không ngừng hiện lên trong đầu cô, từng cảnh từng cảnh đều rất rõ ràng. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngày bé của Trình Lục Dương, một cậu bé với đôi mắt sáng, khi cười giống như ánh mặt trời rực rỡ, trong phút chốc xua tan cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, nghĩ đến cảnh tượng một đứa bé mười một tuổi ngồi bên giường bệnh ông ngoại, mếu máo gọi điện cho bố mẹ, nhưng suốt một đêm, cho đến tận khi hơi thở của ông ngoại dần trở nên yếu ớt, điện thoại vẫn luôn trong tình trạng máy bận.
Vào lúc ấy, anh đã nghĩ gì?
Bệnh của ông ngoại đã theo ông hơn nửa đời người. Nửa năm trước bác sĩ đã nói, ông đã lớn tuổi, có phẫu thuật cũng không khá hơn được, chỉ nên cố gắng dưỡng bệnh ở nhà, uống thuốc đúng giờ, có thể gắng gượng được bao lâu thì hay bấy lâu.
Một đứa trẻ mười một tuổi phải tận mắt thấy người thân nhất của mình qua đời, nhìn ông ngoại thở hắt từng hơi vì bệnh phổi, cuối cùng đã qua đời trong cuộc chiến với tử thần.
Đèn sợi đốt trong phòng cứ bật suốt một ngày một đêm như vậy. Mà Trình Lục Dương thì nằm cạnh ông, cho đến tận khi ông trút hơi thở cuối cùng. Trong lúc này, bởi vì quá sợ hãi, Trình Lục Dương vẫn nhìn chằm chằm vào bóng đèn kia không chớp mắt, toàn thân cứng đờ, mãi đến ngày hôm sau mới có người phát hiện.
Trình Húc Đông nói, bởi vì hai mắt tiếp xúc với ánh sáng đèn điện quá lâu, một khoảng thời gian ngắn sau đó, Trình Lục Dương có hiện tượng mù tạm thời, lại không chịu mở miệng nói một câu, suốt ngày ngồi ngơ ngác một chỗ, mặc cho ai nói chuyện cũng không quan tâm. Về sau, bố mẹ anh đưa anh tới tìm một vị bác sĩ rất giỏi để chữa trị, trải qua một quá trình trị liệu, rốt cuộc cũng khôi phục được thị lực.
Nhưng tính tình quái gở kia thì vẫn không thay đổi, không thích kết bạn kết bè, luôn giữ khoảng cách với mọi người, quan hệ với bố mẹ lại càng gay gắt.
Sau đó, anh được bố mẹ đưa tới thành phố B học cấp hai, từ lúc đó anh lựa chọn học nội trú. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, thể theo nguyện vọng của anh, bố mẹ anh cho anh sang Anh du học, học chuyên ngành kiến trúc và thiết kế nội thất.
Sau đó, anh về nước, cư xử với mọi người, bao gồm cả người thân của anh, vẫn quái gở như trước.
...
Tần Chân thật sự không ngủ được, với lấy chiếc áo khoác đi ra ngoài ban công, luồng gió mát lạnh thổi về phía cô, thỉnh thoảng mang theo vài hạt mưa.
Cô lơ đãng nhìn cảnh đêm trong màn mưa, nhìn thẳng về phía xa, nhìn ra phía sau các tòa nhà chọc trời, cô chẳng biết mình đang nhìn về đâu. Mãi một lúc lâu sau, cô mới phát hiện đó chính là hướng trung tâm thành phố, trong đêm tối mờ mịt, người kia lúc này đang làm gì?
Cô không khỏi bực mình, chẳng phải cô nên giận anh sao? Vì sao sau khi nghe xong câu chuyện kia bỗng nhiên không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy vừa lo lắng vừa thông cảm cho anh?
Trình Lục Dương nói anh không cần sự lo lắng và thương hại của cô, hành vi này của cô đúng là không có tự trọng!
Nhưng nghĩ lại, Tần Chân vẫn luôn cảm thấy, khi Trình Lục Dương nói những lời này, trong ánh mắt chứa đựng vẻ yếu ớt và sợ hãi khó bề che giấu. Anh khát khao tình thân, khao khát được yêu thương. Nhưng những kí ức thời thơ ấu khiến anh sợ bị bỏ rơi, nếu không có sẽ không sợ mất, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh gạt tất cả mọi người ra khỏi trái tim mình.
Tần Chân khép chặt áo khoác trên người. Trình Lục Dương, bây giờ anh đã ngủ chưa?
Trình Lục Dương một mình giận dữ suốt buổi tối, cuối cùng gọi Phương Khải đến, nói là micro mua đã lâu mà chưa dùng tới, cần phải thử âm thanh.
Kết quả Phương Khải đứng bên ngoài gõ cửa cả buổi lại không thấy ai trả lời, đành phải lấy chìa khóa dự phòng của mình ra mở cửa, không ngờ khi bước vào phòng, suýt chút nữa bị dọa chết.
Trình đại gia đã tự lắp micro, đứng chân trần trên ghế sô pha, hò hét loạn xạ.
Thấy Phương Khải đến, anh kéo Phương Khải vào hát cùng. Giày vò như vậy cả đêm, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Trình Lục Dương hát đến mệt, ngã vào sô pha ngủ, Phương Khải được giải thoát, lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Con người ta sống trên đời này, kiếm tiền thật chẳng dễ chút nào, đặc biệt khi gặp phải một ông chủ quỷ quái thế này, quả thực vừa nhọc thân vừa mệt óc.
Mãi đến hơn nửa đêm, Trình Lục Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại reo.
Trong phòng khách tối đen như mực, anh lại đang bị cảm, đầu óc quay cuồng. Anh ngồi dậy, mò mẫm xung quanh tìm di động. Cuối cùng phát hiện tiếng chuông phát ra từ phía bàn uống nước, anh với tay về phía đó, nhưng chân trần mới bước một bước đã giẫm ngay phải chiếc micro trên mặt đất, ngã uỵch một cái.
Cú ngã này khiến Trình Lục Dương tỉnh ngủ hẳn.
Anh đau đớn ôm cằm đứng dậy, giận dữ chửi thề, với tay lấy chiếc di động, thấy hai chữ lóe lên rõ ràng trên màn hình: Gái xấu.
Đôi lông mày mấy giây trước còn nhíu chặt thoáng chốc giãn ra, anh vội vàng áp di động vào tai, “A lô?”
Bởi vì bị cảm, cộng thêm hát hò cả tối nên giọng anh nghe hơi khàn khàn, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
Ở đầu dây bên kia, Tần Chân dừng lại một chút, rồi mới nói: “Anh ngủ chưa?”
Anh lập tức lắc đầu, “Chưa ngủ, chưa ngủ.”
Nghe thấy giọng anh đã khản đặc, Tần Chân không nhịn được hỏi: “Anh đã uống thuốc cảm tôi mua cho chưa? Sao lại có vẻ càng ngày càng nặng vậy?”
Trình Lục Dương bật đèn trong phòng khách lên, vừa vào phòng bếp rót nước, vừa nói: “Rồi, đã uống rồi.”
Sau đó lại cầm cốc nước trở ra phòng khách, lấy thuốc trên bàn nuốt xuống ừng ực.
Tần Chân nghe thấy tiếng uống nước, buồn cười hỏi anh: “Uống khi nào?”
“... Vừa xong.”
Trình Lục Dương đặt cốc nước xuống, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng. Anh đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn quang cảnh sáng sủa dưới ánh đèn đường bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gọi điện thoại đến... có chuyện gì sao?”
Câu hỏi này khiến Tần Chân sửng sốt, đúng vậy, cô gọi tới làm gì?
Ngừng một chút, cô trả lời: “Hôm nay tôi đã gặp anh trai anh.”
Hơi thở Trình Lục Dương nghẹn lại, “Sao đó thì sao?”
Một lúc lâu vẫn không thấy Tần Chân trả lời, giọng anh đột ngột trầm xuống: “Anh tôi đã nói gì với cô?”
Lại là giọng điệu như sợ bị người ta vạch trần bí mật. Tuy ở một khoảng cách rất xa xôi, nhưng Tần Chân vẫn cảm nhận được tâm trạng anh lúc này, cuối cùng cười cười, “Không có gì đặc biệt cả, chỉ nói với tôi là tính tình của anh không tốt, mong tôi hãy rộng lượng hơn.”
Trình Lục Dương thở ra một hơi, lại bắt đầu cao giọng, “Sao anh ta lại không biết xấu hổ mà nói tôi như vậy nhỉ, cứ như tính tình anh ta dễ chịu lắm không bằng! Cô không biết đâu, Trình Húc Đông đó chỉ được cái mã tao nhã lịch sự bên ngoài thôi, chứ thực chất bên trong là bụng dạ nham hiểm đấy. Không biết bao nhiêu cô gái đã phải đau lòng vì anh ta, các bà các cô cứ thấy anh ta mỉm cười liền nghĩ ngay rằng anh ta có ý với mình, kết quả... À, đúng rồi, anh ta với Mạnh Đường là cùng một loại người đấy!”
Nói tới đây, anh đột nhiên trở nên cảnh giác, “Này, Tần Chân, tôi nói cô hãy kiềm chế một chút! Đừng tưởng là anh trai tôi cười với cô tức là anh ấy có ý gì với cô, anh ấy làm vậy chỉ là phép lịch sự thôi, hiểu chưa? Còn nữa...”
Trình Lục Dương mà lại lải nhải cằn nhằn như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Giọng nói bởi vì bị cảm nên hơi trầm khàn, pha lẫn chút êm ái mơ hồ, khiến người ta liên tưởng tới ánh sáng đom đóm ban đêm và sương mờ buổi sớm.
Tần Chân không nhịn được phì cười.
Một lần nữa, Trình Lục Dương bị tiếng cười của cô làm cho sợ ngây người, lập tức dừng lại, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cô... không giận nữa?”
“Tất nhiên là giận!” Tần Chân nói chắc như đinh đóng cột. Cô nghe thấy Trình Lục Dương ở đầu bên kia khẽ rủa thầm một tiếng, không nhịn được lại cười: “Nhưng tôi quyết định cho anh một cơ hội lập công chuộc tội.”
“Tần Chân, cô đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu! Ông đây đã bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác như vậy chưa? Nói cho cô biết, cô là người đầu tiên đấy, cô lại được thể mà vênh mặt lên à?” Trình Lục Dương cất cao giọng hơn, nhưng mãi lâu sau vẫn không thấy đầu bên kia trả lời, lại nhanh chóng xìu giọng, “... Phải lập công chuộc tội thế nào?”
Trên ban công, Tần Chân lẳng lặng cười đến thắt cả ruột. Trình Lục Dương ơi là Trình Lục Dương, đáng lẽ phải đổi tên thành “Trình kiêu ngạo” hay “Trình ngu ngốc” mới đúng!
“Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho anh.” Tần Chân nhìn mưa rơi tí tách trong đêm, bỗng dịu giọng nói, “Ngủ đi, muộn rồi.”
Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Nửa đêm đánh thức tôi dậy, nói được mấy câu đã đòi ngắt máy, cô đùa tôi đấy à?”
Tần Chân sửng sốt, “Sao anh bảo là còn chưa ngủ?”
“Tôi...” Trình Lục Dương ngắc ngứ, cuối cùng lí sự, “Cô đánh thức tôi dậy, tôi đương nhiên không ngủ rồi, chả lẽ tôi mộng du nói chuyện với cô?”
Tần Chân hắt hơi một cái, anh lập tức hỏi cô: “Cô đang ở chỗ nào đấy?”
“Ngoài ban công.”
“Cô không biết là nhiệt độ đang giảm sao? Không biết là bên ngoài đang mưa sao? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ban công làm gì?” Anh không kìm được hung hăng mắng cô, “Tôi nói cô này Tần Chân, khi nào thì cô mới chịu trưởng thành vậy? Suốt ngày khiến người khác phải lo lắng, cô cảm thấy người khác rảnh quá, nên suốt ngày phải nhắc nhở cô sao?”
“Trình Lục Dương.” Tần Chân khẽ nói.
“Làm sao?” Trình Lục Dương vẫn đang tức giận, cực kì tức giận.
Tần Chân hỏi anh một câu, giọng nói pha lẫn tiếng cười: “Anh lo lắng cho tôi?”
“Nói thừa!”
“Nếu tôi không nghe lời, vẫn cứ đứng ở đây, sau đó muốn anh cút sang một bên, đừng để ý đến tôi, trong lòng anh sẽ có cảm giác như thế nào?”
“Chỉ muốn đến đó đánh cho cô một trận.”
“Vậy đúng rồi, lúc anh bảo tôi cút khỏi nhà anh, bảo tôi bớt lo chuyện của người khác đi, tôi cũng có tâm trạng như vậy.”
Trình Lục Dương lập tức cứng họng.
Giọng Tần Chân như đến từ một nơi rất xa, nhẹ nhàng mà mờ ảo, “Anh lo lắng cho tôi cũng giống tôi lo lắng cho anh thôi. Nếu muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, không đối xử tệ với thân thể của mình nữa, thì anh phải đồng ý với tôi, về sau nếu lại có chuyện gì, không được phép từ chối sự quan tâm của tôi nữa.”
“...”
“Anh đã nói chúng ta là bạn bè, như vậy, tình cảm giữa bạn bè phải có qua có lại, chứ không phải là từ một phía. Hơn nữa, khi gặp chuyện gì, có người chia sẻ cùng vẫn hơn là một mình chịu đựng, phải không?”
Trình Lục Dương đứng bên cửa sổ, nghe tiếng nói chuyện chậm rãi cùng hơi thở đều đều của cô, một góc nào đó trong lòng bỗng nhiên mềm mại hẳn.
Trong phòng đèn điện sáng trưng, ngoài cửa sổ bóng đêm dịu dàng, đến cả cơn mưa mùa thu làm nhiễu loạn tâm trí người ta cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Một lúc lâu sau, anh hơi cong môi lên, khẽ nói: “Được.”
Ban đêm thế này, rõ ràng chẳng có đề tài gì hay để nói, nhưng hai người lại có thể nói chuyện điện thoại rất lâu.
Trình Lục Dương nói: “Còn đau bụng nên không ngủ được à?”
Lúc này Tần Chân đã chui vào trong chăn, mặt đã hơi nóng lên, lí nhí trả lời.
Thế này là thế nào, mỗi lần đến ngày đều có anh tham dự vào là sao.
Trình Lục Dương lại hỏi: “Đã vào giường chưa vậy?”
“Rồi.”
“Còn chăn? Đã đắp chưa?”
“Rồi.”
“Thế à, vậy cô ngủ trước đi.”
Tần Chân tò mò, “Vậy còn anh?”
“Đợi cô ngủ rồi tôi ngủ.” Trình Lục Dương tìm một vị trí thoải mái trên sô pha rồi nằm xuống, tiện tay cầm lấy một quyển sách ở trên bàn uống nước, “Không phải cô không ngủ được sao? Vậy tôi sẽ đọc sách, đợi khi nào cô ngủ thì tắt máy.”
“Anh giai à, lại có người lãng phí tiền điện thoại như anh sao?” Mặt Tần Chân méo xệch.
“Cô quản lí tôi đấy à!” Trình Lục Dương cười, “Được rồi, cô cứ việc ngủ, muốn nói chuyện thì cứ nói, tôi nghe.”
Trái tim Tần Chân đập thình thịch, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, rồi lập tức lan dần khắp cơ thể.
Cô vẫn biết Trình Lục Dương là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong tinh tế và chu đáo, nhưng khi anh thể hiện sự dịu dàng, chu đáo đó với cô, lòng cô lại cảm thấy rất bối rối, rất mâu thuẫn.
Là vui mừng, là hạnh phúc, đồng thời cũng là thấp thỏm không yên.
Cô gối đầu lên chiếc gối mềm, nghe bên kia thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, lại càng không ngủ được.
Một lúc lâu sau, cô khẽ gọi một tiếng: “Trình Lục Dương?”
“Vẫn chưa ngủ sao?” Anh hỏi lại cô.
“Không ngủ được.” Tần Chân trở mình, gọi điện như vậy ngủ được mới là lạ! “Hay là, anh đọc cho tôi nghe quyển sách anh đang đọc đi?”
Trình Lục Dương hừ một tiếng, Chỉ biết sai bảo tôi, được rồi, hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, cô chờ chút!”
Anh làm bộ hắng hắng giọng, Tần Chân liền chăm chú lắng nghe. Chỉ là thật không ngờ, anh vừa mở miệng lại đọc một đoạn tiếng Anh lưu loát.
“Everybody in our family has different hair. My papa’s hair is like a broom, all up in the air. And me, my hair is lazy. It never obeys barrettes or bands.”
...
“But my mother’s hair, my mother’s hair, like little rosettes, like little candy circles all curly and pretty because she pinned it in pincurls all day...”
Đã có rất nhiều năm rồi Tần Chân không động đến tiếng Anh, cho dù đoạn này rất đơn giản, cô cũng chỉ hiểu được sơ sơ. Nhưng giọng đọc của Trình Lục Dương trầm thấp dễ nghe như đến từ một vì sao xa xôi, mang theo ánh sáng dịu dàng lấp lánh.
Đến khi anh dừng lại, cô nhỏ nhẹ hỏi anh: “Có thể giải thích nội dung của đoạn vừa rồi được không?”
Trình Lục Dương cười nói: “Vậy cô phải năn nỉ Trình đại gia làm ơn giải thích giùm mới được.”
Cô hừ một tiếng khinh miệt.
Trình Lục Dương bật cười, dịch cho cô một lần.
Đây là một quyển sách thiếu nhi. Tác giả đứng dưới góc nhìn của một cô bé để viết một quyển nhật kí, lấy tựa để là “Căn nhà trên đường Xoài”.
Mà chương anh đọc này là chương về tóc, trong đó có một đoạn văn ấm áp đáng yêu khiến trái tim Tần Chân dịu đi phần nào:
Tóc của mẹ trông giống như những chiếc nơ hoa hồng xinh xắn, như những viên kẹo tròn tròn nho nhỏ, chúng cuộn tròn lại, cực kì xinh đẹp... Mỗi khi mẹ ôm bạn, bạn sẽ cảm thấy vô cùng an toàn, sẽ ngửi thấy hương thơm ngọt ngào đó, là mùi bánh mì trước khi cho vào lò nướng, là mùi hương những lúc mẹ nhường cho bạn phần giường còn vương hơi ấm. Bạn ngủ bên cạnh mẹ, bên ngoài mưa đang rơi, còn bố đang nằm ngáy. Ôi chao, tiếng ngáy, tiếng mưa rơi, và tóc mẹ thơm mùi bánh mì!
Giọng nói của Trình Lục Dương khàn khàn trầm thấp xen lẫn chút giọng mũi. Lúc này, Tần Chân như đang quay về rất nhiều năm trước đó, nhìn thấy Trình Lục Dương của thời thơ ấu.
Anh khao khát tình thân, khao khát cha mẹ, lại càng khao khát được yêu thương. Cô cuộn người trong chăn, khẽ gọi anh: “Trình Lục Dương!”
Anh lập tức dừng lại, dùng giọng mũi trả lời: “Hử?”
“Ngủ ngon.” Cô khẽ khàng nói, trong giọng nói mang theo chút cảm giác lưu luyến không rời.
Trình Lục Dương cười nói: “Muốn ngủ rồi sao?”
Không muốn, thực sự không muốn chút nào... Tần Chân thầm thở dài tiếc nuối, lại nói với người ở bên kia điện thoại: “Ừ, tôi mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Anh còn đang bị bệnh, không thể thức quá khuya.
Trình Lục Dương mỉm cười, “Ừm, cô tắt máy trước đi.”
Cô hạ quyết tâm, dứt khoát ấn nút tắt, sau đó vừa buồn phiền lại vừa thỏa mãn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, rồi mới đi ngủ.
Ở đầu bên kia, Trình Lục Dương nhìn quyển sách nhỏ bìa màu vàng nhạt ở trong tay rất lâu, cuối cùng quay trở về phòng ngủ.
Tóc của mẹ thật sự có mùi thơm như vậy sao? Anh thật sự tò mò.
Cảm giác khi thích một người là như thế nào?
Là giống như khi bạn chạy băng băng trên một cánh đồng bao la bát ngát, chạy đến mệt thở hồng hộc mà dừng lại, chẳng ngại ngần gì mà nằm ngửa ngay trên ruộng lúa, sau đó nhìn thấy đám mây ở trên bầu trời không ngừng di chuyển như muốn rơi xuống, thân thiết bao phủ lên người bạn.
Giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ nhỏ bé như khoảng trời trước mắt bạn thôi.
Cũng trong giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy mình đang sở hữu cả khoảng trời bao la mà mọi người đều yêu thích và ngưỡng mộ.
Cho nên, khi Tần Chân nghĩ đến Trình Lục Dương, sẽ cảm thấy cả thế giới đang ùa vào lòng cô.
Công việc buồn tẻ không chút mới mẻ hằng ngày trở nên vô cùng thú vị vì được gặp anh. Cô giống như một cô gái đang đắm say trong tình yêu, mỗi ngày vội vàng chạy từ Âu Đình tới chỗ Trình Lục Dương, đến khi rời đi lại cảm thấy lưu luyến không rời.
Ngày thứ bảy, Tần Chân nhận được điện thoại của mẹ, nói cô về nhà ăn cơm, cô vui mừng đồng ý.
Nhưng sau khi mất mấy tiếng đồng hồ để về nhà, tất cả vui sướng lúc trước đều bay biến, nguyên nhân là trong nhà ngoại trừ bố mẹ và Tần Thiên ra, còn có thêm một người lạ.
Chúc Vân Chi ân cần kéo tay cô, muốn cô đến ngồi cạnh người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia, sau đó giới thiệu: “Đây là Thiệu Phong, cháu của cô Triệu nhà bên cạnh, lại đây, Tần Chân, mau đến chào hỏi đi!”
Chúc Vân Chi đẩy hai người ra ngoài ăn tối, rõ ràng là có mục đích để hai người xem mặt.
Thiệu Phong là một thanh niên vô cùng bình thường, làm quản lí một công ty bảo hiểm.
Tần Chân không có hứng thú nói chuyện với anh ta. Cô gẩy gẩy từng hạt cơm một, lại còn phải dùng vẻ mặt tươi cười tiếp chuyện. Sau cuộc nói chuyện phiếm, cô không khỏi có ánh mắt ngưỡng mộ mẹ mình, quản lí công ty bảo hiểm kết đôi với quản lí công ty bất động sản, đúng là sự kết hợp hoàn hảo!
Chỉ là, nhìn dáng vẻ ăn uống thiếu nam tính cùng cách nói chuyện gượng gạo mất tự nhiên của Thiệu Phong, Tần Chân thật khó mà tưởng tượng, làm sao mình có thể chung sống với một người như vậy cả đời.
Cơm nước xong, cô lịch sự từ chối lời đề nghị đưa về của Thiệu Phong, nói là công ty có việc, cô phải lập tức về thành phố B ngay.
Có lẽ Thiệu Phong cũng nhìn ra cô không có hứng thú, sau khi nói mấy câu xã giao, hai người liền chia tay.
Tần Chân đi một mình trên đường rất lâu, cho đến tận khi trời đã trở nên tối đen, dạo một vòng quanh khu vực quen thuộc rồi mới quay về nhà.
Hiển nhiên Chúc Vân Chi đã nghe ngóng được tiến triển của hai người từ phía Thiệu Phong, khi mở cửa, sắc mặt bà xám xịt, đợi cô vào nhà, ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bà không nhịn được trách móc: “Mẹ phải nói với con như thế nào hả Tần Chân? Mẹ vất vả lắm mới sắp xếp được đối tượng xem mắt cho con, vậy mà con lại ăn xong bỏ chạy?”
Tần Chân để túi xuống ghế, biểu cảm cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Mẹ, con không muốn xem mặt.”
Hai mẹ con tranh cãi kịch liệt, chỉ mình mẹ cô cứ lải nhải chuyện hôn nhân đại sự, trong khi đó Tần Chân đã mệt rồi, không buồn mở miệng, vội vàng rời đi ngay sau đó.
Giờ này, đã không còn xe buýt về thành phố B, ngồi taxi thì tốn không biết bao nhiêu tiền.
Tần Chân buồn bực vẫy một chiếc xe trống, cắn răng ngồi lên, đọc địa chỉ.
Đáng tiếc, phúc chưa thấy đâu mà họa đến dồn dập, khi đã đi được một quãng rất xa để trở về khu nhà mình, cô phát hiện không mang đủ tiền.
Tài xế nhìn cô với vẻ cảnh giác, giống như sợ cô quỵt nợ. Tần Chân không biết nên khóc hay cười, lúng túng khép ví lại, “Thế này đi, anh tài xế, anh chở tôi thêm một đoạn nữa đi!”
Cô đọc địa chỉ nhà Trình Lục Dương, sau đó vội lấy di động gọi cho anh, nhỏ nhẹ giải thích tình cảnh xấu hổ của mình.
Không lâu sau đó, xe đã dừng lại ở ngoài khu nhà Trình Lục Dương đang ở. Anh đang đứng ven đường, trên người mặc một chiếc áo lên đơn giản màu xanh dương giống như một thiếu niên. Khi nhìn thấy cô vẫy tay từ cửa sổ xe, anh tiến lên phía trước vài bước, cầm tiền mặt đã chuẩn bị trước đưa cho tài xế.
Tần Chân cầm túi xách nhảy xuống xe, trong giây phút nhìn thấy Trình Lục Dương, cô bỗng ý thức được một vấn đề: Bắt đầu từ khi nào, mỗi khi gặp phải những tình huống nan giải như thế này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới đã chuyển từ Bạch Lộ sang anh?
Mẹ tôi vẫn đang rất khỏe mạnh, nên đoán chừng cô muốn vị trí thứ hai.” Trình Lục Dương xoa cằm, cẩn thận đánh giá Tần Chân, “Trông mặt mũi miễn cưỡng thì cũng được tính là xinh xắn. Về phần dáng người...” Anh lắc đầu, “trông chẳng có tí da tí thịt nào, mất cảm tình, ôm vào không thoải mái, đè lên lại càng không dễ chịu.”
Nói gì mà “nhạy cảm” thế này? Mặt Tần Chân đỏ lên.
“Tính cách thì, ham lợi nhỏ, trong mắt chỉ có tiền, lại thích tính toán chi li. Tôi nói gì cũng cãi, ăn miếng trả miếng cho bằng được.” Tổng hợp các điều trên lại, Trình Lục Dương cười tít mắt, lắc đầu, “Hai chúng ta không hợp, cô nên sớm dập tắt cái ý nghĩ này đi!”
Anh luôn dùng các cách thức khác nhau để châm chọc cô, nhất là từ sau khi hai người trở thành bạn bè, lại càng không kiêng nể, nghĩ cái gì là nói cái đấy.
Tần Chân biết mình bị anh trêu chọc, lẽ ra phải giống như trước đây, hùng hồn tranh cãi với anh một phen, xem ai bị ai làm cho tức chết. Nhưng không hiểu sao, bị anh nói vậy, cô lại không thể thốt ra một từ nào.
Giống như bị anh nói trúng nỗi lòng, nhất thời không tìm được lời lẽ phản bác.
Trình Lục Dương thấy cô lặng thinh chăm chút nhét cơm vào miệng, bèn nói: “Cô mới từ châu Phi về đấy à? Đói đến mức ngay cả miệng để nói cũng không thấy đâu nữa, chỉ biết ăn thôi!”
Tần Chân miễn cưỡng và cơm vào miệng, nhồm nhoàm: “Ai cần anh lo!”
Trình Lục Dương bĩu môi, vươn vai đứng dậy, đi ra phòng khách, bỏ lại Tần Chân ngồi ngơ ngác rất lâu trước bàn, khó khăn lắm mới nuốt hết cơm trong miệng.
Tuy bữa ăn rất ngon nhưng sao khó nuốt thế này!
Cô yên lặng thu dọn bát đũa. Đến lúc rửa bát lại ngẩn người, nước trong vòi chảy ào ào, theo phản xạ cô muốn vặn nhỏ van lại, bàn tay giơ đến nửa chừng lại rụt về.
Nhà tư sản lắm tiền, cô lại không phải là gì của anh, việc gì phải tiết kiệm giúp anh?
Đến khi Tần Chân quay lại phòng khách, Trình Lục Dương không có trên sô pha, ti vi vẫn mở như trước, lúc này đang phát một chương trình kịch nói, hoa đán mặt vẽ hoa hát í í a a không ngừng, nghe mà ong hết cả tai.
Cô nhớ mang máng rằng những lần trước đến nhà Trình Lục Dương, rõ ràng anh không xem ti vi, nhưng lại chỉnh âm lượng lên rất to, trong đầu ngờ ngợ nghĩ: Anh cảm thấy ngôi nhà quá trống trải, nên hi vọng có chút âm thanh cho náo nhiệt chăng?
Giải thích như vậy có vẻ hợp lí.
Trong khi cô đang nhìn chằm chằm ti vi đến ngẩn người thì Trình Lục Dương xuất hiện trước cửa phòng ngủ, lên tiếng kéo suy nghĩ của cô trở về, “Tần Chân, cô lại đây một chút.”
Cô theo lời anh đi vào, thấy Trình Lục Dương chỉ vào cái tủ quần áo đang mở rộng, dửng dưng nói: “Không định giải thích sao?”
Trước mắt là rất nhiều mảnh giấy nhớ với đủ màu sắc dán đầy trong tủ quần áo, nhìn mà giật cả mình.
Vẻ mặt Tần Chân cứng ngắc, cô mất tự nhiên cười cười, “Rảnh rỗi không có việc gì nên giúp anh sắp xếp lại một chút...”
“Làm sao cô biết được?” Trình Lục Dương cắt ngang lời cô.
Tần Chân hơi xấu hổ đáp, “Lần trước đến nhà anh, đứng ngoài cửa phòng sách, không cẩn thận... không cẩn thận nghe thấy.”
Trình Lục Dương lập tức nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại kia. Hôm đó, bác sĩ nói với anh, cảm giác màu sắc của anh đang ngày càng yếu đi, có lẽ không lâu nữa sẽ mù màu hoàn toàn.
Anh yên lặng nhìn Tần Chân, thấy cô chột dạ ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái, rồi lại vội vàng cúi xuống. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng anh lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt kia, mang theo sự thương hại và thông cảm.
Cô còn muốn thử an ủi anh: “Thật ra thì cảm giác màu sắc không quan trọng đến vậy đâu, ít nhất sẽ không vì biến thành mù màu mà không biết lá cây có màu xanh lục, bầu trời có màu xanh lam mà? Tỉ lệ mắc bệnh mù màu màu đỏ lục của nam giới là 7% cho nên bệnh mù màu hoàn toàn không đáng sợ như vậy, dù sao...”
“Cô nói đủ chưa?” Trình Lục Dương đột ngột lạnh lùng ngắt lời cô.
Cho tới tận bây giờ, anh vẫn luôn cẩn thận cất giấu bí mật này, bố mẹ không biết, Trình Húc Đông không biết, đến cả cộng sự nhiều năm của anh là Phương Khải cũng không biết.
Anh tìm đủ loại lí do để che giấu việc cảm giác màu sắc của mình không tốt. Ví dụ như, tổng giám đốc là nhân vật có máu mặt cần phải có tài xế, làm sao có thể tự mình lái xe? Ví dụ như, trở thành một ông chủ xấu tính, quần áo phải đưa tới tận tay, cơm phải bưng tới tận miệng, cho dù là công việc vô cùng đơn giản như phân loại màu sắc của mấy kẹp tài liệu, anh cũng không phải tự mình làm.
Anh vốn đã là một đứa con bố không thương mẹ không yêu. Nếu ngay cả khiếm khuyết sinh lí cũng bị phơi bày trước con mắt mọi người, sợ rằng sẽ chỉ nhận thêm chế giễu và thương hại.
Cho dù là ai, anh đều không muốn họ biết được bí mật của mình.
Mà lúc này, bí mật của anh lại bị cô nàng này nghe lén được... Trái tim Trình Lục Dương bỗng trở nên bồn chồn, bất an.
Tần Chân bị giọng anh dọa cho sững sờ, ngẩng đầu thấy vẻ mặt anh sa sầm, cô tưởng anh ngượng, vội vàng an ủi: “Bị mù màu thật sự không có vấn đề gì đâu, vẫn sống như những người bình thường thôi. Hồi học cấp ba, người bạn ngồi cùng bàn tôi cũng bị mù màu đỏ lục nhưng mọi người đều không biết. Nếu không phải trong tiết Sinh học có nói đến bệnh này, thì đến chính cậu ta cũng không biết bản thân có khiếm khuyết này...”
Mù màu, người bình thường, người bệnh.
Mấy từ ấy khiến cho việc hít thở của Trình Lục Dương trở nên nặng nhọc. Không thể nhịn được nữa, anh ngắt lời Tần Chân, chỉ về phía cửa, “Đi ra ngoài!”
Tần Chân ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
“Ai cho cô nghe lén? Ai cần cô nhiều chuyện? Ai cần cô thương hại tôi?” Trình Lục Dương giật mạnh những tờ giấy nhớ ném xuống đất, anh dùng lực rất mạnh, nhưng giấy lại rất nhẹ, theo nhau rơi lả tả.
Hành động ấy khiến cho Tần Chân cứng đờ, bối rối giống như vừa bị người ta giáng một cái tát thật mạnh vào mặt.
Cô ấp úng nói: “Tôi chỉ... chỉ lo lắng cho anh...”
“Tôi nói rồi, tôi cần cô lo lắng sao? Ai cần lo lắng?” Giọng nói Trình Lục Dương khản đặc, khó nghe, anh chìm trong trạng thái giận dữ, “Tần Chân, tôi hỏi cô, cô là gì của tôi, cô dựa vào cái gì mà nghe lén tôi nói chuyện điện thoại? Cô dựa vào cái gì mà động vào đồ đạc của tôi? Tôi có bị mù màu hay không thì có liên quan gì tới cô? Cô không thấy là mình nhiều chuyện hay sao?”
Một loạt câu hỏi, từng câu từng câu quất vào mặt Tần Chân tới tấp, càng lúc càng xoáy mạnh vào trái tim cô.
Cô ngơ ngác nhìn Trình Lục Dương, chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, khóe mắt cũng cay cay.
Trình Lục Dương nhìn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng kia, thật sự không chống đỡ nổi bao cảm xúc chất chứa trong đó nữa, chỉ có thể một lần nữa chỉ ra cửa, “Đi ra ngoài!”
Tần Chân cắn chặt răng, lao thẳng ra ngoài phòng khách, cầm lấy túi của mình rồi đi ra ngoài. Khi đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa phòng ngủ, nói từng câu từng chữ: “Là do tôi nhiều chuyện, ăn no rửng mỡ mới đi lo lắng cho anh! Trình đại gia, anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không mặt dày mà đi lo lắng cho anh nữa!”
Rầm! Tiếng đóng cửa của cô dữ dội, giống như tiếng sét đánh vang vọng khắp căn nhà.
Ti vi vẫn đang chiếu chương trình kịch nói, tiếng hát như làm phân tán suy nghĩ của người nghe. Trình Lục Dương đứng trước cửa phòng ngủ một lúc lâu, rồi mới buồn bực đi tới bên cạnh bàn uống nước, cầm lấy điều khiển từ xa ấn nút tắt.
Trong lòng rối bời, anh buồn bực vò đầu đi vào nhà vệ sinh, vùi mặt vào nước lạnh, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy trên bồn rửa mặt có một chiếc ô... Là chiếc ô hoa của Tần Chân.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa đang rơi lộp độp lên mái hiên, dường như vẫn còn chưa tạnh. Anh nhìn khuôn mặt giận dữ của mình trong gương, trên mặt đong đầy nước... Người phụ nữ kia không mang theo ô đã lao ra ngoài, có lẽ lúc này cũng đang chật vật giống như anh.
Cô mặc bộ đồ công sở, váy ngắn đến đáng thương, lại còn bệnh cũ, đang đến ngày đèn đỏ. Tệ nhất là, vì tiết kiệm tiền, nhất định cô sẽ không bắt taxi mà sẽ đi bộ ra bến xe buýt...
Trình Lục Dương gần như nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, cuối cùng cầm ô lên, chạy ra ngoài.
Hành động này của anh có ý nghĩa gì?
Không có tự trọng?
Chính xác là không có tự trọng đến hết thuốc chữa.
Trình Lục Dương nghiến răng, hùng hổ chạy ra ngoài, trong thang máy không có người, đến sảnh lớn tầng 1 cũng không có người, bật ô lao ra ngoài, tất cả mọi người đều đang ăn trưa, khu nhà không có một bóng người.
Anh bung ô bước nhanh ra ngoài, khi đến cổng tiểu khu, chú bảo vệ vừa ăn cơm hộp, vừa ngẩng đầu cười tít mắt chào hỏi anh: Cậu Trình đi ra ngoài sao? Đi ăn trưa à?
Đang vội nên anh không trả lời mà chạy ra ngoài. Nhưng nhìn ngó hai bên đường một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Tần Chân đâu. Nơi này cách bến xe buýt đến mấy trăm mét, cô không thể chạy nhanh như vậy, người đang bị báo động đỏ như vậy không có lí nào biến thành Usain Bolt chỉ trong một giây được. Trình Lục Dương vừa lo lắng vừa luống cuống tìm kiếm trên đường một vòng, rốt cuộc nhớ tới cái gì, lại vội vàng đi trở về phòng bảo vệ, Chú ơi vừa rồi chú có thấy cô gái nào không cầm ô chạy qua đây không? Chính là người hôm trước nói với chú là tôi đi đổ rác ấy!
Chú bảo vệ ngơ ngác lắc đầu, Không có, giờ này mọi người nếu không ăn cơm thì cũng ngủ trưa, rất ít người đi ra ngoài.
Trình Lục Dương sửng sốt, không thể nào... Cô còn chưa ra khỏi khu nhà?
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng nói cảm ơn, rồi lại chạy vào bên trong.
Anh tìm một vòng, tìm đến khu vui chơi giải trí cho trẻ em, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng người.
Tần Chân bị mưa ướt, tóc ướt sũng dính vào mặt, lúc này đang ngồi trong cầu trượt hình lâu đài dành cho trẻ em, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trình Lục Dương dừng bước, nhìn cô, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Tần Chân dùng giọng mũi trả lời điện thoại, A lô một tiếng, không biết đối phương nói gì đó, cô cúi đầu đáp lại một câu: Mạnh Đường! rồi không biết nên nói thêm cái gì.
Trình Lục Dương định đợi cô nghe điện thoại xong thì mới đi tới, kết quả vừa nghe hai chữ này, cơn giận dữ bốc lên, anh sải bước xông về phía đó, giật lấy di động trong tay cô, lập tức ngắt máy.
Tần Chân khiếp sợ ngẩng đầu lên, bỗng nghe thấy anh hùng hổ mắng cô: Tôi đã nói gì với cô nào? Nói cho anh ta vào danh sách hạn chế! Nói cô đừng để ý tới anh ta nữa! Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai à? Cô đem sự lo lắng của người khác cho chó ăn rồi sao?
Uất ức, phẫn nộ, tức cười... hàng loạt các cảm xúc dâng trào, Tần Chân cũng gân cổ gào lên với anh: Liên quan quái gì đến anh?
Trình Lục Dương bị cô gào to đến mức sững sờ, thấy vậy, Tần Chân càng không kiêng nể gì, đốp trả lại anh bằng từng câu từng chữ của chính anh: Tôi nói rồi, tôi cần anh lo lắng sao? Ai cần anh lo lắng? Trình Lục Dương, anh không thấy là anh rất nhiều chuyện sao?
Nước mưa rơi tí tách xuống mặt đất, rơi vào những vũng nước, khiến bọt nước bắn lên tung toé.
Trình Lục Dương nắm chặt chiếc ô, đứng yên tại chỗ, nhìn Tần Chân gào lên với anh rồi lại nhìn cô nhảy khỏi cầu trượt, liều lĩnh đội mưa chạy ra ngoài.
Trình Lục Dương một tay kéo cô lại, không quan tâm đến việc cô mất thăng bằng ngã vào người anh, chỉ rít từng tiếng qua kẽ răng, Tần Chân, cô đi đâu vậy?
Trong màn mưa, người con gái toàn thân ướt sũng nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, dõng dạc nặn ra một câu: Anh có tư cách gì để nói tôi? Hử? Anh chịu nói lí? Anh chịu nghe lời khuyên? Anh sẵn sàng đón nhận sự quan tâm của người khác sao?
Trình Lục Dương há miệng ngây người tại chỗ, bị đôi mắt đỏ hoe của cô doạ sợ.
Tần Chân oán hận trừng anh, “Cảm thấy rất bất lực phải không? Cảm thấy có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú phải không? Trình Lục Dương, tôi nói cho anh biết, đáng đời anh! Đáng đời anh, đáng đời anh, đáng đời anh!”
Từng đợt công kích liên tiếp đổ ập xuống người Trình Lục Dương, anh há hốc mồm, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng kéo Tần Chân đi về phía nhà mình.
“Buông tay ra!”
“Không buông!”
“Mau buông tay!”
“Cô đừng có mơ.”
“Trình Lục Dương, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà ép tôi, tôi mà điên lên là cái gì cũng làm được đấy!”
Ha ha, vậy cô cứ làm đi!
Tần Chân nóng nảy, gân cổ kêu lên: Cứu mạng! Có ai không! Có kẻ muốn bắt cóc!
Trình Lục Dương lập tức dừng lại, quẳng cái ô đi, một tay vác Tần Chân lên, một tay bịt miệng cô, Ngậm miệng lại cho tôi!
...
Buổi chiều, khu nhà rốt cuộc yên tĩnh trở lại, Trình đại gia nghiến răng nghiến răng nghiến lợi khiêng con tin bắt cóc được về nhà.
Trình Lục Dương quẳng Tần Chân lên sô pha giống như quăng một cái bao tải, giận giữ nói: Nếu bây giờ cô lại chạy nữa, xem tôi có đánh gãy chân cô không!
Tần Chân toàn thân ướt như chuột lột, nhưng khí thế không hề suy giảm, lập tức nhảy sức lên, cười lạnh lùng hai tiếng rồi đi về phía cửa.
Trình Lục Dương bị chọc giận, nhanh chóng đuổi theo, khiêng cô trở về quăng lên sô pha, Tần Chân lại chạy, anh lại khiêng... Màn bắt người ngốc nghếch này lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Chân rốt cuộc nổi giận.
Cô để nguyên giày nhảy lên chiếc sô pha bọc vải caro trắng của Trình Lục Dương, trên ghế lập tức hiện lên mấy dấu giày bẩn thỉu. Sau đó, cô chỉ vào mũi Trình Lục Dương mắng: Tôi hỏi anh, anh vẫn không chịu nói lí sao?
Trình Lục Dương nhìn mấy dấu giày kia. Anh tức giận túm lấy tay cô lôi về phía nhà vệ sinh, đẩy cô đi vào sau đó giật chiếc khăn tắm treo ở trên giá xuống, trùm lên đầu cô, “Cô trông cô đi! Có giống một người đang trong kỳ nguyệt san không? Hả?”
Thấy cô giật cái khăn từ trên đầu xuống, ném vào ngực anh, anh lại bắt đầu hung dữ xắn tay áo. Tần Chân tưởng anh muốn đánh cô hoặc trùm kín khăn tắm cho cô tắc thở nên lập tức máu dồn lên não, mím chặt môi trừng anh, tức giận đến run rẩy cả người.
Cô nghĩ kĩ rồi, nếu Trình Lục Dương thật sự dám ra tay với cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!
Yêu đương cái nỗi gì chứ! Cô đúng là có mắt như mù mới thấy anh là người tốt, bị làm cho mờ mắt mới có thể rung động trước anh!
Đang mải suy nghĩ lung tung, bất ngờ Trình Lục Dương vươn tay về phía cô thật, nhưng anh không đánh cô, mà cầm khăn tắm lau tóc giúp cô, một tay anh cầm khăn tắm chà chà tóc cô, một tay nắm chặt tay cô.
Động tác của anh thô bạo, vẻ mặt cau có giống như đang nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng, anh lại đang mang khuôn mặt sa sầm ấy im lặng lau tóc giúp cô.
Tần Chân sợ ngây người, quên cả mắng chửi, quên cả giãy giụa.
Chiếc khăn tắm màu trắng che khuất tầm mắt cô, Trình Lục Dương lau mái tóc ướt sũng của cô từng chút từng chút một, cô chỉ có thể nhìn xuống đôi chân đi dép màu lam của anh dưới lớp khăn tắm.
Quần âu màu đen của anh cũng bị ướt gần hết, dính vào chân, nhìn mà thấy khó chịu.
Cô mất tự nhiên nhúc nhích người, lại bị anh quát: “Đừng lộn xộn!”
Anh vừa quát lên lại khiến cô nổi tính ương bướng. Cô một lần nữa giật khăn tắm ra, nhét vào lòng anh, “Trình Lục Dương, anh bớt ở đây làm người tốt đi! Nếu anh đã từ chối sự quan tâm của người khác, thì làm gì có tư cách ra vẻ quan tâm? Tất cả chúng ta sinh ra trên thế giới này đều bình đẳng. Cho dù nhà anh có lắm tiền nhiều của, có quyền có thế, thì trong quan hệ giữa người với người cũng chẳng có bất cứ đặc quyền nào hết! Tôi là người, không phải thú cưng của anh, để cho anh khi vui vẻ là có thể xưng bạn gọi bè, xoa đầu hai ba cái, đến khi không vui là có thể đá sang một bên, bắt tôi phải cút đi thật xa!”
Cô nhắm mắt lại, lau đi giọt nước vừa lăn từ trên tóc xuống mi mắt, sau đó lại trợn mắt nhìn anh, “Không phải hối hận lại có thể rút lại được. Con người bằng xương bằng thịt, không phải như những bản thiết kế mà muốn sửa đi sửa lại theo ý mình là được đâu.”
Tần Chân không nói không rằng, lướt qua người anh đi ra ngoài.
Cô cảm thấy đã nói đến mức này rồi, mối quan hệ có thể gọi là tình bạn của hai người xem chừng đã đi đến ngõ cụt. Chung quy cũng không phải là người thuộc cùng một thế giới, cô không ăn lương của anh, không có khả năng kiềm chế tốt như Phương Khải, không thể chấp nhận tính tình thiếu gia của anh.
Chỉ là, lòng cô vẫn cảm thấy chua xót, vì niềm xao xuyến cô từng có không chỉ một lần, cũng vì hành động thất thường lặp đi lặp lại của anh đối với cô.
Khi Tần Chân ra tới cửa, cổ tay lại bị túm lấy, đang định bảo buông ra, bỗng nghe thấy người phía sau khó khăn nói một câu: “Xin lỗi.”
Cô phải dừng bước.
Trình Lục Dương nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như một đứa bé đang lo lắng không yên, hít sâu một hơi, “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, như vậy được chưa?”
Cửa thang máy mở ra, Trình Húc Đông nhìn thấy Tần Chân đi ra từ nhà Trình Lục Dương, cánh cửa phía sau cô chậm rãi khép lại, che khuất vẻ mặt có thể nói là khổ sở của Trình Lục Dương.
Anh ấy đứng lại, chăm chút nhìn người phụ nữ có vẻ chật vật kia, nhận ra cô chính là người mà buổi tối hôm đó Trình Lục Dương vội vội vàng vàng chạy tới đồn công an đón đi, vì thế vô cùng kinh ngạc nhướng mày, gọi một tiếng: “Cô Tần?”
Tần Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hao hao giống Trình Lục Dương, không khỏi khựng lại, tâm trạng hỗn độn cũng vơi đi phần nào.
Nhận được lời mời đi uống cà phê của Trình Húc Đông, Tần Chân xấu hổ nhìn xuống quần áo ướt nhẹp của mình, khéo léo từ chối.
Trình Húc Đông ra chiều thông cảm, chỉ làm như vô tình hỏi một câu: “Cãi nhau à?”
Tần Chân vội giải thích: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu!”
Thấy cô nóng vội như vậy, Trình Húc Đông ngược lại bật cười, hứng thú hỏi vặn lại: “Quan hệ mà tôi nghĩ là quan hệ gì?”
“...” Tần Chân im bặt, phát hiện cô đã tự làm khó mình.
Trình Húc Đông chỉ cười, “Tôi có lái xe đến, để tôi chở cô một đoạn.”
“Không cần...” Tần Chân đang định từ chối, người trong thang máy đã bước ra ngoài, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Từ trung tâm thành phố đến khu nhà cô ở phải mất nửa tiếng đi xe, đối mặt với thành phần tinh anh trong giới kinh doanh như Trình Húc Đông, Tần Chân cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trình Húc Đông lại nói: “Cô đã là bạn của Lục Dương, thì cứ xem tôi như là anh trai đi.”
Tần Chân nào dám xưng anh xưng em với ông chủ tương lai của tập đoàn Viễn Hàng, cô tự thấy bản thân không có bản lĩnh này. Hơn nữa... nghĩ đến sau này cô với Trình Lục Dương chắc sẽ trở thành người dưng, cô ủ rũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.
Trình Húc Đông dễ dàng nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, chỉ mỉm cười, “Tính tình Lục Dương chắc rất xấu phải không?”
“Bình thường.” Ha ha, rất xấu? Rõ ràng là xấu đến mức trước nay chưa từng có, mà sau này cũng sẽ không ai bằng!
“Thật ra em trai tôi chỉ thích nói độc mồm độc miệng thế thôi chứ trong lòng không có ác ý gì đâu.” Trình Húc Đông nói đỡ cho em trai.
Tần Chân không buồn trả lời lấy lệ, chỉ thầm phản bác trong lòng, nếu tất cả mọi người trên đời này đều dùng lời lẽ mỉa mai châm biếm để cư xử với người khác như anh, sau đó lại dùng mấy từ như không có ác ý để giải thích cho hành vi của mình thì thế giới sẽ loạn mất.
Không nghe thấy cô đáp lại, Trình Húc Đông dừng một chút, mới hỏi: “Lục Dương có kể cho cô nghe chuyện trước kia của nó không?”
Tần Chân quả nhiên khựng lại giây lát, sau đó quay sang nhìn anh ấy, “Chưa kể.”
Rõ ràng là rất tò mò.
Trình Húc Đông đã đạt được mục đích, lúc này có đi uống cà phê hay không không quan trọng nữa. Anh ấy dùng giọng đều đều kể cho Tần Chân nghe một câu chuyện cũ.
...
Có một đôi vợ chồng trẻ lấy nhau với đôi bàn tay trắng, khi kết hôn hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nhưng hai vợ chồng đều có khát vọng có lí tưởng, mang theo túi hành lí trên vai, đi từ thị trấn nhỏ lên thành phố lớn, muốn tự mình lập nghiệp, dùng chút vốn tích cóp trong nhà không ngừng cố gắng làm ăn.
Công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, và họ sinh con. Công ty đang trong giai đoạn mới thành lập, nhân lực không đủ, công việc lại nhiều, rất nhiều chuyện hai vợ chồng phải tự mình làm. Đứa con trai lớn chỉ mới tám tuổi, có thể tự chăm sóc được bản thân. Trong khi đó, đứa con trai nhỏ suốt ngày khóc lóc, cần người chăm sóc lại trở thành gánh nặng.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hai vợ chồng đành gửi đứa con trai nhỏ về nhà ông ngoại dưới quê, mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền về. Còn con trai lớn có thể tự chăm sóc bản thân được bố mẹ dẫn theo bên người.
Cứ thế, đứa con trai nhỏ chưa đầy một tuổi đã phải rời xa bố mẹ, cô đơn sống cùng ông ngoại suốt mười một năm, cho đến tận khi ông ngoại qua đời.
Từ lúc cậu bé ấy bắt đầu hiểu chuyện tới nay, ấn tượng duy nhất đối với bố mẹ chính là trong suốt mười một năm số lần gặp mặt họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tết năm nào cậu cũng gọi điện cho bố mẹ, hết lần này tới lần khác nghe bố mẹ dỗ dành: “Sang năm bố mẹ sẽ về đón con, đến lúc ấy con với anh con đều ở bên cạnh bố mẹ, được không?”
Cậu bé vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu với người ở bên kia điện thoại, “Vâng ạ!”, sau đó từ từ lớn lên trong sự chờ đợi, hết năm này qua năm khác.
Trong mười một năm, có hai lần nghỉ hè cậu được bố mẹ đón lên thành phố. Nhưng bởi vì việc làm ăn càng lúc càng lớn, trong suốt kì nghỉ hè cậu với bố mẹ cậu chẳng mấy lần gặp mặt, mà chỉ có hai anh em trai cậu với nhau. Sau đó, lúc đưa cậu về thị trấn, mẹ cậu sợ cậu mới tám tuổi, vẫn còn bám mẹ sẽ không cho bà đi, nên bảo cậu đứng đợi mình ở trong cửa hàng ke, cho tới tận khi lên xe buýt rồi mới gọi điện cho ông ngoại cậu ra đón cậu về.
Trong mười một năm này, mới đầu cậu còn háo hức chờ đợi, nhưng càng về sau, cậu càng ý thức được bố mẹ chỉ nói dối cho có lệ, cậu hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì với bố mẹ nữa, cậu để mặc tính khí của mình trở nên lập dị kiêu ngạo, giống như hạt giống tự do sinh trưởng tươi tốt trên vách núi cao.
Việc làm ăn của bố mẹ càng lúc càng lớn, điều kiện vật chất của cậu cũng theo đó càng ngày càng tốt, nhưng niềm khát vọng cùng sự thiếu thốn tình thân trong lòng vẫn vậy, không hề thay đổi.
...
Trình Húc Đông kể xong chuyện cũ, xe đã đi được một đoạn rất xa.
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm con đường phía trước, không khó đoán ra nhân vật chính trong câu chuyện là ai – người ngồi bên cạnh cô chính là cậu con trai lớn, còn tên đáng ghét vừa khiến cô tức giận đến vung tay bỏ đi, chính là cậu con trai nhỏ.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Anh không nghĩ là câu chuyện này có thể viết thành kịch bản phim dài tập chiếu trên giờ vàng của CCTV* sao?”
*Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.
Lần này một người vốn hay cười như Trình Húc Đông lại không cười được, chỉ chậm rãi dừng xe ven đường, quay đầu lại nói với cô: “Đã chuẩn bị xong chưa? Vẫn chưa tới phần gay cấn nhất đâu, sau khi nghe xong, có thể cô sẽ hiểu được vì sao tính tình Lục Dương lại trở nên sắc bén gai góc như hiện tại.”
Tần Chân vẫy tay chào Trình Húc Đông, sau đó dưới sự kiên quyết của anh ấy, cô buộc phải nhận lấy chiếc ô anh ấy đưa, sợ hãi đi về nhà.
Đó là một chiếc ô quý giá màu đen tuyền phù hợp với sự sang trọng của Trình Húc Đông. Tần Chân không biết nhãn hiệu trên chiếc ô, nhưng nói thật, cô rất muốn được hoán đổi vị trí với chiếc ô này, ai bảo cái ô này trông còn đáng giá hơn cả cô!
Cô hết sức cẩn thận cầm chiếc ô về nhà, cung kính đặt “ô đại nhân” trong phòng khách hong cho cô, còn lấy khăn lau mặt lau từng ly từng tí nước mưa ở trên đó.
Tối đó, ôm cái bụng đau quằn quại vì người chị em hằng tháng, Tần Chân không hề ngạc nhiên khi mình bị mất ngủ. Nhưng nguyên nhân mất ngủ, ngoài việc cô không được khỏe, thì còn còn do câu chuyện mà Trình Húc Đông kể.
Trời đã sang thu, ngoài cửa sổ trời mưa không ngớt, nước mưa từ mái hiên cửa sổ rơi lộp độp xuống mành che, âm thanh nhỏ vụn tựa một khúc ca giục giã, ầm ĩ không cho người ta đi vào giấc ngủ.
Tần Chân vật vã lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm. Từng chi tiết trong câu chuyện Trình Húc Đông kể giống như những thước phim không ngừng hiện lên trong đầu cô, từng cảnh từng cảnh đều rất rõ ràng. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngày bé của Trình Lục Dương, một cậu bé với đôi mắt sáng, khi cười giống như ánh mặt trời rực rỡ, trong phút chốc xua tan cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, nghĩ đến cảnh tượng một đứa bé mười một tuổi ngồi bên giường bệnh ông ngoại, mếu máo gọi điện cho bố mẹ, nhưng suốt một đêm, cho đến tận khi hơi thở của ông ngoại dần trở nên yếu ớt, điện thoại vẫn luôn trong tình trạng máy bận.
Vào lúc ấy, anh đã nghĩ gì?
Bệnh của ông ngoại đã theo ông hơn nửa đời người. Nửa năm trước bác sĩ đã nói, ông đã lớn tuổi, có phẫu thuật cũng không khá hơn được, chỉ nên cố gắng dưỡng bệnh ở nhà, uống thuốc đúng giờ, có thể gắng gượng được bao lâu thì hay bấy lâu.
Một đứa trẻ mười một tuổi phải tận mắt thấy người thân nhất của mình qua đời, nhìn ông ngoại thở hắt từng hơi vì bệnh phổi, cuối cùng đã qua đời trong cuộc chiến với tử thần.
Đèn sợi đốt trong phòng cứ bật suốt một ngày một đêm như vậy. Mà Trình Lục Dương thì nằm cạnh ông, cho đến tận khi ông trút hơi thở cuối cùng. Trong lúc này, bởi vì quá sợ hãi, Trình Lục Dương vẫn nhìn chằm chằm vào bóng đèn kia không chớp mắt, toàn thân cứng đờ, mãi đến ngày hôm sau mới có người phát hiện.
Trình Húc Đông nói, bởi vì hai mắt tiếp xúc với ánh sáng đèn điện quá lâu, một khoảng thời gian ngắn sau đó, Trình Lục Dương có hiện tượng mù tạm thời, lại không chịu mở miệng nói một câu, suốt ngày ngồi ngơ ngác một chỗ, mặc cho ai nói chuyện cũng không quan tâm. Về sau, bố mẹ anh đưa anh tới tìm một vị bác sĩ rất giỏi để chữa trị, trải qua một quá trình trị liệu, rốt cuộc cũng khôi phục được thị lực.
Nhưng tính tình quái gở kia thì vẫn không thay đổi, không thích kết bạn kết bè, luôn giữ khoảng cách với mọi người, quan hệ với bố mẹ lại càng gay gắt.
Sau đó, anh được bố mẹ đưa tới thành phố B học cấp hai, từ lúc đó anh lựa chọn học nội trú. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, thể theo nguyện vọng của anh, bố mẹ anh cho anh sang Anh du học, học chuyên ngành kiến trúc và thiết kế nội thất.
Sau đó, anh về nước, cư xử với mọi người, bao gồm cả người thân của anh, vẫn quái gở như trước.
...
Tần Chân thật sự không ngủ được, với lấy chiếc áo khoác đi ra ngoài ban công, luồng gió mát lạnh thổi về phía cô, thỉnh thoảng mang theo vài hạt mưa.
Cô lơ đãng nhìn cảnh đêm trong màn mưa, nhìn thẳng về phía xa, nhìn ra phía sau các tòa nhà chọc trời, cô chẳng biết mình đang nhìn về đâu. Mãi một lúc lâu sau, cô mới phát hiện đó chính là hướng trung tâm thành phố, trong đêm tối mờ mịt, người kia lúc này đang làm gì?
Cô không khỏi bực mình, chẳng phải cô nên giận anh sao? Vì sao sau khi nghe xong câu chuyện kia bỗng nhiên không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy vừa lo lắng vừa thông cảm cho anh?
Trình Lục Dương nói anh không cần sự lo lắng và thương hại của cô, hành vi này của cô đúng là không có tự trọng!
Nhưng nghĩ lại, Tần Chân vẫn luôn cảm thấy, khi Trình Lục Dương nói những lời này, trong ánh mắt chứa đựng vẻ yếu ớt và sợ hãi khó bề che giấu. Anh khát khao tình thân, khao khát được yêu thương. Nhưng những kí ức thời thơ ấu khiến anh sợ bị bỏ rơi, nếu không có sẽ không sợ mất, có lẽ đây chính là nguyên nhân anh gạt tất cả mọi người ra khỏi trái tim mình.
Tần Chân khép chặt áo khoác trên người. Trình Lục Dương, bây giờ anh đã ngủ chưa?
Trình Lục Dương một mình giận dữ suốt buổi tối, cuối cùng gọi Phương Khải đến, nói là micro mua đã lâu mà chưa dùng tới, cần phải thử âm thanh.
Kết quả Phương Khải đứng bên ngoài gõ cửa cả buổi lại không thấy ai trả lời, đành phải lấy chìa khóa dự phòng của mình ra mở cửa, không ngờ khi bước vào phòng, suýt chút nữa bị dọa chết.
Trình đại gia đã tự lắp micro, đứng chân trần trên ghế sô pha, hò hét loạn xạ.
Thấy Phương Khải đến, anh kéo Phương Khải vào hát cùng. Giày vò như vậy cả đêm, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Trình Lục Dương hát đến mệt, ngã vào sô pha ngủ, Phương Khải được giải thoát, lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho anh rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Con người ta sống trên đời này, kiếm tiền thật chẳng dễ chút nào, đặc biệt khi gặp phải một ông chủ quỷ quái thế này, quả thực vừa nhọc thân vừa mệt óc.
Mãi đến hơn nửa đêm, Trình Lục Dương đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại reo.
Trong phòng khách tối đen như mực, anh lại đang bị cảm, đầu óc quay cuồng. Anh ngồi dậy, mò mẫm xung quanh tìm di động. Cuối cùng phát hiện tiếng chuông phát ra từ phía bàn uống nước, anh với tay về phía đó, nhưng chân trần mới bước một bước đã giẫm ngay phải chiếc micro trên mặt đất, ngã uỵch một cái.
Cú ngã này khiến Trình Lục Dương tỉnh ngủ hẳn.
Anh đau đớn ôm cằm đứng dậy, giận dữ chửi thề, với tay lấy chiếc di động, thấy hai chữ lóe lên rõ ràng trên màn hình: Gái xấu.
Đôi lông mày mấy giây trước còn nhíu chặt thoáng chốc giãn ra, anh vội vàng áp di động vào tai, “A lô?”
Bởi vì bị cảm, cộng thêm hát hò cả tối nên giọng anh nghe hơi khàn khàn, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
Ở đầu dây bên kia, Tần Chân dừng lại một chút, rồi mới nói: “Anh ngủ chưa?”
Anh lập tức lắc đầu, “Chưa ngủ, chưa ngủ.”
Nghe thấy giọng anh đã khản đặc, Tần Chân không nhịn được hỏi: “Anh đã uống thuốc cảm tôi mua cho chưa? Sao lại có vẻ càng ngày càng nặng vậy?”
Trình Lục Dương bật đèn trong phòng khách lên, vừa vào phòng bếp rót nước, vừa nói: “Rồi, đã uống rồi.”
Sau đó lại cầm cốc nước trở ra phòng khách, lấy thuốc trên bàn nuốt xuống ừng ực.
Tần Chân nghe thấy tiếng uống nước, buồn cười hỏi anh: “Uống khi nào?”
“... Vừa xong.”
Trình Lục Dương đặt cốc nước xuống, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng. Anh đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn quang cảnh sáng sủa dưới ánh đèn đường bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Cô gọi điện thoại đến... có chuyện gì sao?”
Câu hỏi này khiến Tần Chân sửng sốt, đúng vậy, cô gọi tới làm gì?
Ngừng một chút, cô trả lời: “Hôm nay tôi đã gặp anh trai anh.”
Hơi thở Trình Lục Dương nghẹn lại, “Sao đó thì sao?”
Một lúc lâu vẫn không thấy Tần Chân trả lời, giọng anh đột ngột trầm xuống: “Anh tôi đã nói gì với cô?”
Lại là giọng điệu như sợ bị người ta vạch trần bí mật. Tuy ở một khoảng cách rất xa xôi, nhưng Tần Chân vẫn cảm nhận được tâm trạng anh lúc này, cuối cùng cười cười, “Không có gì đặc biệt cả, chỉ nói với tôi là tính tình của anh không tốt, mong tôi hãy rộng lượng hơn.”
Trình Lục Dương thở ra một hơi, lại bắt đầu cao giọng, “Sao anh ta lại không biết xấu hổ mà nói tôi như vậy nhỉ, cứ như tính tình anh ta dễ chịu lắm không bằng! Cô không biết đâu, Trình Húc Đông đó chỉ được cái mã tao nhã lịch sự bên ngoài thôi, chứ thực chất bên trong là bụng dạ nham hiểm đấy. Không biết bao nhiêu cô gái đã phải đau lòng vì anh ta, các bà các cô cứ thấy anh ta mỉm cười liền nghĩ ngay rằng anh ta có ý với mình, kết quả... À, đúng rồi, anh ta với Mạnh Đường là cùng một loại người đấy!”
Nói tới đây, anh đột nhiên trở nên cảnh giác, “Này, Tần Chân, tôi nói cô hãy kiềm chế một chút! Đừng tưởng là anh trai tôi cười với cô tức là anh ấy có ý gì với cô, anh ấy làm vậy chỉ là phép lịch sự thôi, hiểu chưa? Còn nữa...”
Trình Lục Dương mà lại lải nhải cằn nhằn như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Giọng nói bởi vì bị cảm nên hơi trầm khàn, pha lẫn chút êm ái mơ hồ, khiến người ta liên tưởng tới ánh sáng đom đóm ban đêm và sương mờ buổi sớm.
Tần Chân không nhịn được phì cười.
Một lần nữa, Trình Lục Dương bị tiếng cười của cô làm cho sợ ngây người, lập tức dừng lại, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cô... không giận nữa?”
“Tất nhiên là giận!” Tần Chân nói chắc như đinh đóng cột. Cô nghe thấy Trình Lục Dương ở đầu bên kia khẽ rủa thầm một tiếng, không nhịn được lại cười: “Nhưng tôi quyết định cho anh một cơ hội lập công chuộc tội.”
“Tần Chân, cô đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu! Ông đây đã bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác như vậy chưa? Nói cho cô biết, cô là người đầu tiên đấy, cô lại được thể mà vênh mặt lên à?” Trình Lục Dương cất cao giọng hơn, nhưng mãi lâu sau vẫn không thấy đầu bên kia trả lời, lại nhanh chóng xìu giọng, “... Phải lập công chuộc tội thế nào?”
Trên ban công, Tần Chân lẳng lặng cười đến thắt cả ruột. Trình Lục Dương ơi là Trình Lục Dương, đáng lẽ phải đổi tên thành “Trình kiêu ngạo” hay “Trình ngu ngốc” mới đúng!
“Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho anh.” Tần Chân nhìn mưa rơi tí tách trong đêm, bỗng dịu giọng nói, “Ngủ đi, muộn rồi.”
Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Nửa đêm đánh thức tôi dậy, nói được mấy câu đã đòi ngắt máy, cô đùa tôi đấy à?”
Tần Chân sửng sốt, “Sao anh bảo là còn chưa ngủ?”
“Tôi...” Trình Lục Dương ngắc ngứ, cuối cùng lí sự, “Cô đánh thức tôi dậy, tôi đương nhiên không ngủ rồi, chả lẽ tôi mộng du nói chuyện với cô?”
Tần Chân hắt hơi một cái, anh lập tức hỏi cô: “Cô đang ở chỗ nào đấy?”
“Ngoài ban công.”
“Cô không biết là nhiệt độ đang giảm sao? Không biết là bên ngoài đang mưa sao? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ban công làm gì?” Anh không kìm được hung hăng mắng cô, “Tôi nói cô này Tần Chân, khi nào thì cô mới chịu trưởng thành vậy? Suốt ngày khiến người khác phải lo lắng, cô cảm thấy người khác rảnh quá, nên suốt ngày phải nhắc nhở cô sao?”
“Trình Lục Dương.” Tần Chân khẽ nói.
“Làm sao?” Trình Lục Dương vẫn đang tức giận, cực kì tức giận.
Tần Chân hỏi anh một câu, giọng nói pha lẫn tiếng cười: “Anh lo lắng cho tôi?”
“Nói thừa!”
“Nếu tôi không nghe lời, vẫn cứ đứng ở đây, sau đó muốn anh cút sang một bên, đừng để ý đến tôi, trong lòng anh sẽ có cảm giác như thế nào?”
“Chỉ muốn đến đó đánh cho cô một trận.”
“Vậy đúng rồi, lúc anh bảo tôi cút khỏi nhà anh, bảo tôi bớt lo chuyện của người khác đi, tôi cũng có tâm trạng như vậy.”
Trình Lục Dương lập tức cứng họng.
Giọng Tần Chân như đến từ một nơi rất xa, nhẹ nhàng mà mờ ảo, “Anh lo lắng cho tôi cũng giống tôi lo lắng cho anh thôi. Nếu muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, không đối xử tệ với thân thể của mình nữa, thì anh phải đồng ý với tôi, về sau nếu lại có chuyện gì, không được phép từ chối sự quan tâm của tôi nữa.”
“...”
“Anh đã nói chúng ta là bạn bè, như vậy, tình cảm giữa bạn bè phải có qua có lại, chứ không phải là từ một phía. Hơn nữa, khi gặp chuyện gì, có người chia sẻ cùng vẫn hơn là một mình chịu đựng, phải không?”
Trình Lục Dương đứng bên cửa sổ, nghe tiếng nói chuyện chậm rãi cùng hơi thở đều đều của cô, một góc nào đó trong lòng bỗng nhiên mềm mại hẳn.
Trong phòng đèn điện sáng trưng, ngoài cửa sổ bóng đêm dịu dàng, đến cả cơn mưa mùa thu làm nhiễu loạn tâm trí người ta cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Một lúc lâu sau, anh hơi cong môi lên, khẽ nói: “Được.”
Ban đêm thế này, rõ ràng chẳng có đề tài gì hay để nói, nhưng hai người lại có thể nói chuyện điện thoại rất lâu.
Trình Lục Dương nói: “Còn đau bụng nên không ngủ được à?”
Lúc này Tần Chân đã chui vào trong chăn, mặt đã hơi nóng lên, lí nhí trả lời.
Thế này là thế nào, mỗi lần đến ngày đều có anh tham dự vào là sao.
Trình Lục Dương lại hỏi: “Đã vào giường chưa vậy?”
“Rồi.”
“Còn chăn? Đã đắp chưa?”
“Rồi.”
“Thế à, vậy cô ngủ trước đi.”
Tần Chân tò mò, “Vậy còn anh?”
“Đợi cô ngủ rồi tôi ngủ.” Trình Lục Dương tìm một vị trí thoải mái trên sô pha rồi nằm xuống, tiện tay cầm lấy một quyển sách ở trên bàn uống nước, “Không phải cô không ngủ được sao? Vậy tôi sẽ đọc sách, đợi khi nào cô ngủ thì tắt máy.”
“Anh giai à, lại có người lãng phí tiền điện thoại như anh sao?” Mặt Tần Chân méo xệch.
“Cô quản lí tôi đấy à!” Trình Lục Dương cười, “Được rồi, cô cứ việc ngủ, muốn nói chuyện thì cứ nói, tôi nghe.”
Trái tim Tần Chân đập thình thịch, cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, rồi lập tức lan dần khắp cơ thể.
Cô vẫn biết Trình Lục Dương là người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong tinh tế và chu đáo, nhưng khi anh thể hiện sự dịu dàng, chu đáo đó với cô, lòng cô lại cảm thấy rất bối rối, rất mâu thuẫn.
Là vui mừng, là hạnh phúc, đồng thời cũng là thấp thỏm không yên.
Cô gối đầu lên chiếc gối mềm, nghe bên kia thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, lại càng không ngủ được.
Một lúc lâu sau, cô khẽ gọi một tiếng: “Trình Lục Dương?”
“Vẫn chưa ngủ sao?” Anh hỏi lại cô.
“Không ngủ được.” Tần Chân trở mình, gọi điện như vậy ngủ được mới là lạ! “Hay là, anh đọc cho tôi nghe quyển sách anh đang đọc đi?”
Trình Lục Dương hừ một tiếng, Chỉ biết sai bảo tôi, được rồi, hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, cô chờ chút!”
Anh làm bộ hắng hắng giọng, Tần Chân liền chăm chú lắng nghe. Chỉ là thật không ngờ, anh vừa mở miệng lại đọc một đoạn tiếng Anh lưu loát.
“Everybody in our family has different hair. My papa’s hair is like a broom, all up in the air. And me, my hair is lazy. It never obeys barrettes or bands.”
...
“But my mother’s hair, my mother’s hair, like little rosettes, like little candy circles all curly and pretty because she pinned it in pincurls all day...”
Đã có rất nhiều năm rồi Tần Chân không động đến tiếng Anh, cho dù đoạn này rất đơn giản, cô cũng chỉ hiểu được sơ sơ. Nhưng giọng đọc của Trình Lục Dương trầm thấp dễ nghe như đến từ một vì sao xa xôi, mang theo ánh sáng dịu dàng lấp lánh.
Đến khi anh dừng lại, cô nhỏ nhẹ hỏi anh: “Có thể giải thích nội dung của đoạn vừa rồi được không?”
Trình Lục Dương cười nói: “Vậy cô phải năn nỉ Trình đại gia làm ơn giải thích giùm mới được.”
Cô hừ một tiếng khinh miệt.
Trình Lục Dương bật cười, dịch cho cô một lần.
Đây là một quyển sách thiếu nhi. Tác giả đứng dưới góc nhìn của một cô bé để viết một quyển nhật kí, lấy tựa để là “Căn nhà trên đường Xoài”.
Mà chương anh đọc này là chương về tóc, trong đó có một đoạn văn ấm áp đáng yêu khiến trái tim Tần Chân dịu đi phần nào:
Tóc của mẹ trông giống như những chiếc nơ hoa hồng xinh xắn, như những viên kẹo tròn tròn nho nhỏ, chúng cuộn tròn lại, cực kì xinh đẹp... Mỗi khi mẹ ôm bạn, bạn sẽ cảm thấy vô cùng an toàn, sẽ ngửi thấy hương thơm ngọt ngào đó, là mùi bánh mì trước khi cho vào lò nướng, là mùi hương những lúc mẹ nhường cho bạn phần giường còn vương hơi ấm. Bạn ngủ bên cạnh mẹ, bên ngoài mưa đang rơi, còn bố đang nằm ngáy. Ôi chao, tiếng ngáy, tiếng mưa rơi, và tóc mẹ thơm mùi bánh mì!
Giọng nói của Trình Lục Dương khàn khàn trầm thấp xen lẫn chút giọng mũi. Lúc này, Tần Chân như đang quay về rất nhiều năm trước đó, nhìn thấy Trình Lục Dương của thời thơ ấu.
Anh khao khát tình thân, khao khát cha mẹ, lại càng khao khát được yêu thương. Cô cuộn người trong chăn, khẽ gọi anh: “Trình Lục Dương!”
Anh lập tức dừng lại, dùng giọng mũi trả lời: “Hử?”
“Ngủ ngon.” Cô khẽ khàng nói, trong giọng nói mang theo chút cảm giác lưu luyến không rời.
Trình Lục Dương cười nói: “Muốn ngủ rồi sao?”
Không muốn, thực sự không muốn chút nào... Tần Chân thầm thở dài tiếc nuối, lại nói với người ở bên kia điện thoại: “Ừ, tôi mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Anh còn đang bị bệnh, không thể thức quá khuya.
Trình Lục Dương mỉm cười, “Ừm, cô tắt máy trước đi.”
Cô hạ quyết tâm, dứt khoát ấn nút tắt, sau đó vừa buồn phiền lại vừa thỏa mãn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, rồi mới đi ngủ.
Ở đầu bên kia, Trình Lục Dương nhìn quyển sách nhỏ bìa màu vàng nhạt ở trong tay rất lâu, cuối cùng quay trở về phòng ngủ.
Tóc của mẹ thật sự có mùi thơm như vậy sao? Anh thật sự tò mò.
Cảm giác khi thích một người là như thế nào?
Là giống như khi bạn chạy băng băng trên một cánh đồng bao la bát ngát, chạy đến mệt thở hồng hộc mà dừng lại, chẳng ngại ngần gì mà nằm ngửa ngay trên ruộng lúa, sau đó nhìn thấy đám mây ở trên bầu trời không ngừng di chuyển như muốn rơi xuống, thân thiết bao phủ lên người bạn.
Giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ nhỏ bé như khoảng trời trước mắt bạn thôi.
Cũng trong giây phút đó, bạn sẽ cảm thấy mình đang sở hữu cả khoảng trời bao la mà mọi người đều yêu thích và ngưỡng mộ.
Cho nên, khi Tần Chân nghĩ đến Trình Lục Dương, sẽ cảm thấy cả thế giới đang ùa vào lòng cô.
Công việc buồn tẻ không chút mới mẻ hằng ngày trở nên vô cùng thú vị vì được gặp anh. Cô giống như một cô gái đang đắm say trong tình yêu, mỗi ngày vội vàng chạy từ Âu Đình tới chỗ Trình Lục Dương, đến khi rời đi lại cảm thấy lưu luyến không rời.
Ngày thứ bảy, Tần Chân nhận được điện thoại của mẹ, nói cô về nhà ăn cơm, cô vui mừng đồng ý.
Nhưng sau khi mất mấy tiếng đồng hồ để về nhà, tất cả vui sướng lúc trước đều bay biến, nguyên nhân là trong nhà ngoại trừ bố mẹ và Tần Thiên ra, còn có thêm một người lạ.
Chúc Vân Chi ân cần kéo tay cô, muốn cô đến ngồi cạnh người đàn ông đang ngồi trên sô pha kia, sau đó giới thiệu: “Đây là Thiệu Phong, cháu của cô Triệu nhà bên cạnh, lại đây, Tần Chân, mau đến chào hỏi đi!”
Chúc Vân Chi đẩy hai người ra ngoài ăn tối, rõ ràng là có mục đích để hai người xem mặt.
Thiệu Phong là một thanh niên vô cùng bình thường, làm quản lí một công ty bảo hiểm.
Tần Chân không có hứng thú nói chuyện với anh ta. Cô gẩy gẩy từng hạt cơm một, lại còn phải dùng vẻ mặt tươi cười tiếp chuyện. Sau cuộc nói chuyện phiếm, cô không khỏi có ánh mắt ngưỡng mộ mẹ mình, quản lí công ty bảo hiểm kết đôi với quản lí công ty bất động sản, đúng là sự kết hợp hoàn hảo!
Chỉ là, nhìn dáng vẻ ăn uống thiếu nam tính cùng cách nói chuyện gượng gạo mất tự nhiên của Thiệu Phong, Tần Chân thật khó mà tưởng tượng, làm sao mình có thể chung sống với một người như vậy cả đời.
Cơm nước xong, cô lịch sự từ chối lời đề nghị đưa về của Thiệu Phong, nói là công ty có việc, cô phải lập tức về thành phố B ngay.
Có lẽ Thiệu Phong cũng nhìn ra cô không có hứng thú, sau khi nói mấy câu xã giao, hai người liền chia tay.
Tần Chân đi một mình trên đường rất lâu, cho đến tận khi trời đã trở nên tối đen, dạo một vòng quanh khu vực quen thuộc rồi mới quay về nhà.
Hiển nhiên Chúc Vân Chi đã nghe ngóng được tiến triển của hai người từ phía Thiệu Phong, khi mở cửa, sắc mặt bà xám xịt, đợi cô vào nhà, ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bà không nhịn được trách móc: “Mẹ phải nói với con như thế nào hả Tần Chân? Mẹ vất vả lắm mới sắp xếp được đối tượng xem mắt cho con, vậy mà con lại ăn xong bỏ chạy?”
Tần Chân để túi xuống ghế, biểu cảm cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Mẹ, con không muốn xem mặt.”
Hai mẹ con tranh cãi kịch liệt, chỉ mình mẹ cô cứ lải nhải chuyện hôn nhân đại sự, trong khi đó Tần Chân đã mệt rồi, không buồn mở miệng, vội vàng rời đi ngay sau đó.
Giờ này, đã không còn xe buýt về thành phố B, ngồi taxi thì tốn không biết bao nhiêu tiền.
Tần Chân buồn bực vẫy một chiếc xe trống, cắn răng ngồi lên, đọc địa chỉ.
Đáng tiếc, phúc chưa thấy đâu mà họa đến dồn dập, khi đã đi được một quãng rất xa để trở về khu nhà mình, cô phát hiện không mang đủ tiền.
Tài xế nhìn cô với vẻ cảnh giác, giống như sợ cô quỵt nợ. Tần Chân không biết nên khóc hay cười, lúng túng khép ví lại, “Thế này đi, anh tài xế, anh chở tôi thêm một đoạn nữa đi!”
Cô đọc địa chỉ nhà Trình Lục Dương, sau đó vội lấy di động gọi cho anh, nhỏ nhẹ giải thích tình cảnh xấu hổ của mình.
Không lâu sau đó, xe đã dừng lại ở ngoài khu nhà Trình Lục Dương đang ở. Anh đang đứng ven đường, trên người mặc một chiếc áo lên đơn giản màu xanh dương giống như một thiếu niên. Khi nhìn thấy cô vẫy tay từ cửa sổ xe, anh tiến lên phía trước vài bước, cầm tiền mặt đã chuẩn bị trước đưa cho tài xế.
Tần Chân cầm túi xách nhảy xuống xe, trong giây phút nhìn thấy Trình Lục Dương, cô bỗng ý thức được một vấn đề: Bắt đầu từ khi nào, mỗi khi gặp phải những tình huống nan giải như thế này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới đã chuyển từ Bạch Lộ sang anh?
/25
|