Tôi là Trình Lục Dương, giới tính nam, ba mươi tuổi, từng yêu ba lần, ba cô bạn gái trước đều thông minh xinh đẹp, điều kiện gia đình xuất sắc.
Ba mối tình ấy, dài nhất được ba tháng, ngắn nhất mười bảy ngày.
Mới đầu người ta luôn tưởng tôi đẹp trai lại lắm tiền. Không phải tôi tự cao tự đại, nhưng đúng là, tuy tính tinh quái gở, sớm nắng chiều mưa, nhưng tôi tự tin một trăm phần trăm mình đủ sức cưới được một nữ thần vầ nhà.
Thế nhưng không ngờ lại có một ngày tôi cưới một cô nàng hoàn toàn không có bất cứ thuộc tính nữ thần nào về làm vợ.
Cô ấy đanh đá lắm, lại còn hay khôn vặt, động chút là nổi cáu, nhưng cứ có lợi là y như rằng hăm hả sà vào. Cô ấy không có tiền, cũng không học hành xuất sắc, công việc làng nhàng, gia đình bình thường, là kiểu người không cùng một thế giới với tôi. Cô ấy sinh ra và lớn lên trong một môi trường xã hội phức tạp, sớm đã phải vật lộn để mưu sinh, thế nhưng cuộc sống vẫn chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Tôi vốn vẫn giữ khoảng cách với kiểu người như cô ấy, bởi con người tôi từ trước đến nay chưa từng quá gắn bó với bất kì ai.
Cho nên tôi cực kì nghi ngờ rằng khi lo liệu chuyện tình yêu cho tôi, thần Cupid đã nhầm lẫn bắn rơi tất cả các nữ thần, để đến nỗi Nguyệt Lão phải đền cho tôi một cô nàng cực kì thực tế.
Cô ấy cứ thế ngang ngược xông vào thế giới của tôi, hoạt bát lanh lợi, không hề nữ tính dịu dàng. Cô ấy mang theo nỗi cô đơn đầy dũng cảm mà tôi không sao hiểu nổi. Cô ấy mang trái tim mình đặt trước mắt tôi, trần trụi, không chút giấu che.
Cô ấy quan tâm đến tôi, tức giận mắng nhiếc tôi, cằn nhằn dạy dỗ tôi, chăm sóc cho tôi khi tôi ốm.
Dường như cô ấy chẳng sợ hãi điều gì, thế nhưng khi đối mặt với tình yêu, cô ấy lại yếu đuối và ngây thơ đến nỗi phải chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác.
Mới đầu tôi chỉ chướng mắt, dẫu gì cô ấy cũng là “thuộc hạ” của Trình Lục Dương tôi, sao có thể bị người khác bắt nạt đến nỗi không đủ sức chống trả?
Rồi sau đó, khi cô ấy không kiêng nể gì mà khóc như mưa như gió trước mặt tôi, trái tim tôi bỗng xuất hiện một xúc cảm lạ lùng: Tim tôi đau nhói.
Thậm chí tôi còn ghen tị với Mạnh Đường, căm ghét Mạnh Đường, thù hận Mạnh Đường.
Trước cảm nhận chưa từng xuất hiện trong ba mươi năm cuộc đời ấy, tôi chẳng biết phải làm sao. Rồi chính lúc vội vã ra tay hỗ trợ cô ấy, giúp cô ấy đi xem mắt hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng “giải quyết vấn đề tồn kho” cho cô ấy, cõi lòng tôi bỗng hoang mang thảng thốt.
Tôi thích cô ấy.
Tôi muốn chiếm cô ấy làm của riêng.
Tôi nghĩ trên đời này không hề có sự kết hợp hoàn mĩ, bởi thế nên tôi và Tần Chân, một anh chàng đẹp trai cao to, giàu có và một cô nàng cỏ dại yêu nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Trong tình yêu, những thứ như trời sinh một cặp hay tâm đầu ý hợp không xuất phát từ sự môn đăng hộ đối hay ngoại hình cân xứng. Bởi trước trái tim chân thành, tất cả những “xứng hay không xứng” kia đều chỉ là cát bụi.
Tôi tên là Trình Lục Dương, giới tính nam, ba mươi tuổi, vào một ngày như bao ngày, khi vẫn tưởng mình sẽ sống cô độc giữa thế giới chỉ có hai màu đen và trắng này, tôi đã gặp một người con gái tên là Tần Chân.
Từ đó về sau, thế giới của tôi có thêm một vầng mặt trời rực rỡ, lộng lẫy sắc màu, tỏa sáng muôn phương, không bao giờ tàn úa.
ĐÔI LỜI CUỐI SÁCH
Xin được gửi tặng cuốn sách này đến những người đang đắm chìm trong tình yêu hoặc đang chờ đợi tình yêu tới.
Mong sao khi đọc đến những dòng này, trái tim bạn vẫn đang bình yên hạnh phúc, ngập tràn yêu thương.
Trong bài thơ kết truyện, Pablo đã viết: “Với trái tim thuần khiết chân thành. Em bước vào đời anh, mang theo bao hy vọng”.
Còn tôi, xin chân thành cảm ơn các bạn đọc đã bước vào cuốn sách này, mang theo tâm trạng vui tươi và thích thú.
Tôi đã dành ba tháng để hoàn thành cuốn sách này, sau hơn một năm, cuối cũng câu chuyện cũng xuất hiện trên mặt giấy. Chuyện giữa Trình Lục Dương và Tần Chân đã đi đến hồi kết, tôi và các bạn, chính là chứng nhân cho tình yêu của họ.
Không có gì có thể diễn tả được sự xúc động và tấm lòng biết ơn của tôi trong giây phút này.
Xin được cung kính nghiêng mình.
Dung Quang
Ngày 1 tháng 11 năm 2015
Ba mối tình ấy, dài nhất được ba tháng, ngắn nhất mười bảy ngày.
Mới đầu người ta luôn tưởng tôi đẹp trai lại lắm tiền. Không phải tôi tự cao tự đại, nhưng đúng là, tuy tính tinh quái gở, sớm nắng chiều mưa, nhưng tôi tự tin một trăm phần trăm mình đủ sức cưới được một nữ thần vầ nhà.
Thế nhưng không ngờ lại có một ngày tôi cưới một cô nàng hoàn toàn không có bất cứ thuộc tính nữ thần nào về làm vợ.
Cô ấy đanh đá lắm, lại còn hay khôn vặt, động chút là nổi cáu, nhưng cứ có lợi là y như rằng hăm hả sà vào. Cô ấy không có tiền, cũng không học hành xuất sắc, công việc làng nhàng, gia đình bình thường, là kiểu người không cùng một thế giới với tôi. Cô ấy sinh ra và lớn lên trong một môi trường xã hội phức tạp, sớm đã phải vật lộn để mưu sinh, thế nhưng cuộc sống vẫn chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Tôi vốn vẫn giữ khoảng cách với kiểu người như cô ấy, bởi con người tôi từ trước đến nay chưa từng quá gắn bó với bất kì ai.
Cho nên tôi cực kì nghi ngờ rằng khi lo liệu chuyện tình yêu cho tôi, thần Cupid đã nhầm lẫn bắn rơi tất cả các nữ thần, để đến nỗi Nguyệt Lão phải đền cho tôi một cô nàng cực kì thực tế.
Cô ấy cứ thế ngang ngược xông vào thế giới của tôi, hoạt bát lanh lợi, không hề nữ tính dịu dàng. Cô ấy mang theo nỗi cô đơn đầy dũng cảm mà tôi không sao hiểu nổi. Cô ấy mang trái tim mình đặt trước mắt tôi, trần trụi, không chút giấu che.
Cô ấy quan tâm đến tôi, tức giận mắng nhiếc tôi, cằn nhằn dạy dỗ tôi, chăm sóc cho tôi khi tôi ốm.
Dường như cô ấy chẳng sợ hãi điều gì, thế nhưng khi đối mặt với tình yêu, cô ấy lại yếu đuối và ngây thơ đến nỗi phải chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác.
Mới đầu tôi chỉ chướng mắt, dẫu gì cô ấy cũng là “thuộc hạ” của Trình Lục Dương tôi, sao có thể bị người khác bắt nạt đến nỗi không đủ sức chống trả?
Rồi sau đó, khi cô ấy không kiêng nể gì mà khóc như mưa như gió trước mặt tôi, trái tim tôi bỗng xuất hiện một xúc cảm lạ lùng: Tim tôi đau nhói.
Thậm chí tôi còn ghen tị với Mạnh Đường, căm ghét Mạnh Đường, thù hận Mạnh Đường.
Trước cảm nhận chưa từng xuất hiện trong ba mươi năm cuộc đời ấy, tôi chẳng biết phải làm sao. Rồi chính lúc vội vã ra tay hỗ trợ cô ấy, giúp cô ấy đi xem mắt hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng “giải quyết vấn đề tồn kho” cho cô ấy, cõi lòng tôi bỗng hoang mang thảng thốt.
Tôi thích cô ấy.
Tôi muốn chiếm cô ấy làm của riêng.
Tôi nghĩ trên đời này không hề có sự kết hợp hoàn mĩ, bởi thế nên tôi và Tần Chân, một anh chàng đẹp trai cao to, giàu có và một cô nàng cỏ dại yêu nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Trong tình yêu, những thứ như trời sinh một cặp hay tâm đầu ý hợp không xuất phát từ sự môn đăng hộ đối hay ngoại hình cân xứng. Bởi trước trái tim chân thành, tất cả những “xứng hay không xứng” kia đều chỉ là cát bụi.
Tôi tên là Trình Lục Dương, giới tính nam, ba mươi tuổi, vào một ngày như bao ngày, khi vẫn tưởng mình sẽ sống cô độc giữa thế giới chỉ có hai màu đen và trắng này, tôi đã gặp một người con gái tên là Tần Chân.
Từ đó về sau, thế giới của tôi có thêm một vầng mặt trời rực rỡ, lộng lẫy sắc màu, tỏa sáng muôn phương, không bao giờ tàn úa.
ĐÔI LỜI CUỐI SÁCH
Xin được gửi tặng cuốn sách này đến những người đang đắm chìm trong tình yêu hoặc đang chờ đợi tình yêu tới.
Mong sao khi đọc đến những dòng này, trái tim bạn vẫn đang bình yên hạnh phúc, ngập tràn yêu thương.
Trong bài thơ kết truyện, Pablo đã viết: “Với trái tim thuần khiết chân thành. Em bước vào đời anh, mang theo bao hy vọng”.
Còn tôi, xin chân thành cảm ơn các bạn đọc đã bước vào cuốn sách này, mang theo tâm trạng vui tươi và thích thú.
Tôi đã dành ba tháng để hoàn thành cuốn sách này, sau hơn một năm, cuối cũng câu chuyện cũng xuất hiện trên mặt giấy. Chuyện giữa Trình Lục Dương và Tần Chân đã đi đến hồi kết, tôi và các bạn, chính là chứng nhân cho tình yêu của họ.
Không có gì có thể diễn tả được sự xúc động và tấm lòng biết ơn của tôi trong giây phút này.
Xin được cung kính nghiêng mình.
Dung Quang
Ngày 1 tháng 11 năm 2015
/25
|