Type: Ha Trang Dang
Lúc Tần Chân nhận được điện thoại của Phương Khải thì đã là một tuần sau khi vụ đụng xe xảy ra.
Đang kiên nhẫn đưa một vị khách hàng đi xem căn nhà thứ tư, khi đã nói đến sùi cả bọt mép mà vị khách vẫn chưa cảm thấy hài lòng, cô bèn lấy cớ đi vệ sinh, tự nhìn mình trong gương rồi lại động viên chính mình: phải cố, phải cố.
Bỗng điện thoại của cô rung lên. Là Phương Khải gọi tới. Phương Khải lịch sự hỏi cô chiều nay có bận không? Nếu không thì hẹn gặp cô tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố vào lúc một giờ chiều để cùng trao đổi về phương án giải quyết sự cố tông xe giữa hai người. Tần Chân liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 45, nếu như khách hàng vẫn không hài lòng với căn hộ thứ tư này thì xem ra cuộc mua bán hôm nay khó mà thành công được. Nghĩ vậy, cô liền đồng ý gặp Phương Khải.
Rõ ràng bà Lý không hề có ý muốn mua nhà. Bà ta không tiếc lời phàn nàn, chê bai khiến cho Tần Chân không khỏi bực bội. Cô cúi mặt lẩm bẩm: Nếu đã không vừa ý thì thôi đừng xem nữa, cần gì phải lãng phí thời gian của cả hai bên!
Bà Lý tai thính như mèo, quay ngoắt lại lườm Tần Chân: Cô nói vậy là có ý gì?
Tần Chân vội vàng tươi cười: Đâu có, đâu có, ý tôi là cũng đã trưa rồi, nếu như bà đói bụng thì chúng ta có thể nghỉ đi ăn trưa, chiều nay một nhân viên khác bên công ty chúng tôi sẽ tiếp tục đưa bà đi xem nhà!
Hừ cô chê tôi kén chọn khó chiều chứ gì? Cô không chịu nổi tôi nên muốn đổi người khác chứ gì? Bà Lý mặt hầm hầm, Tôi nói cho cô biết, tôi đã từng làm việc với rất nhiều công ty bất động sản rồi, chưa từng gặp nhân viên nào kênh kiệu như cô, dám tỏ thái độ với khách hàng, cô không biết khách hàng là Thượng đế hay sao?
Dạ, dạ, dạ, khách hàng là Thượng đế, là Thượng đế... Tần Chân rối rít xin lỗi. Trước đây cô chưa từng như vậy, dẫu khách hàng có soi mói hay khó tính đến đâu, cô cũng có thể chịu đựng bằng một tinh thần thép. Nhưng hôm nay, nghĩ đến những rắc rối sắp tới phải giải quyết, cô cảm thấy bứt rứt khó chịu, vô tình thốt ra những lời trách móc đó. Nhưng dù nói thế nào thì bà Lý cũng không cho qua. Bà ta quay phắt người bỏ đi, còn không quên ném lại một câu: Tần Chân đúng không? Quản lí kinh doanh đúng không? Được lắm, tôi sẽ khiếu nại với cấp trên của cô!
... Tần Chân không còn đủ sức để mà khóc nữa.
Từ đường vành đai hai đến trung tâm thành phố đi xe buýt mất khoảng ba mươi phút nhưng vì muốn mua bánh bao ăn trưa dọc đường nên Tần Chân đã vẫy taxi. Không ngờ đi được nửa đường thì kẹt xe.
Lúc Tần Chân ba chân bốn cẳng chạy tới quán cà phê mà Phương Khải hẹn gặp thì đã là 13 giờ 17 phút, nghĩa là cô đã muộn mất 17 phút.
Không may, trong 17 phút này, Trình Lục Dương đã gọi điện thoại cho Phương Khải, bởi vì không có Phương Khải, anh không thể tìm được tài liệu mình cần.
Phương Khải rất kiên nhẫn nói với anh: Cô gái kia còn chưa tới, tổng giám đốc có thể tự mình đi lấy tài liệu được không, nó được để trong túi tài liệu màu đỏ sậm ở ngăn thứ ba của tủ hồ sơ ấy.
Trình Lục Dương đi tìm theo lời Phương Khải, nhưng ngăn tủ thứ ba gần như được xếp đầy các túi hồ sơ dày cộp, chúng có màu sắc khác nhau, ít nhất cũng phải ba bốn chục cái. Cái túi màu đỏ sậm là cái nào?
Trình Lục Dương loay hoay một hồi chưa xong, cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại lại cho Phương Khải: Tôi không tìm được.
Nhưng trong các tập tài liệu đó chỉ có một túi hồ sơ màu đỏ sậm mà!
Bớt nói nhảm đi, tôi chờ cậu về tìm , Trình Lục Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Phương Khải khó xử: Nhưng mà cô Tần kia vẫn còn chưa tới...
Trình Lục Dương nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: Người không đúng giờ như vậy, chẳng trách lái xe cũng cẩu thả đến nỗi đâm cả vào xe người khác. Nếu 5 phút nữa cô ta vẫn chưa tới thì cậu cứ về trước, bảo cô ta chờ mà nhận thư của luật sư.
May mà trong 5 phút đó Tần Chân đã kịp thời chạy tới. Cô không hề hay biết suýt chút nữa tai họa đã ập lên đầu. Tần Chân hết lời xin lỗi Phương Khải, giải thích rằng dọc đường không ngờ kẹt xe khủng khiếp đến vậy. Phương Khải đang định nhẹ nhàng nói với cô là không sao thì sau lưng Tần Chân đã vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng: Cô Tần không phải là người thành phố phải không? Không tắc đường thì gọi gì là đường thành phố nữa, không tắc đường thì nơi này thành vùng xa xôi hẻo lánh của cô à?
... Tần Chân giật mình, quay người lại, trông thấy vẻ mặt lạnh như băng của Trình Lục Dương.
Cô lại bắt đầu xin lỗi: Xin lỗi xin lỗi, tại tôi sơ suất, không nghĩ đến chuyện kẹt xe, vì vội vàng chạy tới đây mà ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, cho nên...
Cô còn chưa nói hết câu thì Trình Lục Dương đã ngắt lời: Cô Tần, ngại quá, tôi tới đây không phải nghe cô kể lể.
Sau đó anh nói với Phương Khải: Cậu về tìm tài liệu đi, tổng giám đốc Triệu đang đợi ở trong phòng nghỉ đấy, ông ấy cần tài liệu gấp , sau đó, anh ngồi vào chỗ của Phương Khải bên chiếc bàn kính, khẽ hất hàm ra hiệu cho Tần Chân ngồi xuống vị trí đối diện.
Tần Chân ngồi xuống, toan mở miệng thì Trình Lục Dương giơ tay vẫy nhân viên phục vụ, vừa trông thấy anh, nhân viên phục vụ lập tức chạy vào phòng nghỉ sau quầy. Lát sau, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đỏ chót uyển chuyển bước ra.
Lục Dương, sao bỗng dưng rảnh rỗi xuống đây uống cà phê vậy? Giọng nói của người đẹp cũng quyến rũ hệt như thân hình của cô ta vậy.
Trình Lục Dương cau mày, Một Latte với ba viên đường.
... Người đẹp bị đối xử như nhân viên phục vụ, bĩu môi tỏ ý không vừa lòng.
Thấy cô gái còn ở đó chưa đi, Trình Lục Dương càng nhíu mày chặt hơn: Tôi cứ nghĩ thái độ phục vụ ở đây tốt lắm, với khách VIP thì đích thân bà chủ ra tiếp đón, nhưng mà, như cô thấy đó, tôi có việc cần bàn, phiền cô đi chuẩn bị cà phê!
Người đẹp mặt biến sắc, thấp giọng mắng: Đồ vô lương tâm! nhưng cũng không dám phản ứng mạnh hơn, chỉ biết hậm hực quay vào.
Tần Chân buột miệng hỏi: Cô ấy là...
Bà chủ.
Tôi muốn hỏi, cô ấy đối với anh là...
Bạn gái cũ...
Bạn gái cũ? Tần Chân tròn mắt ngạc nhiên: Vậy sao anh...
Cô Tần, cô không cảm thấy cô hơi nhiều chuyện sao? Trình Lục Dương liếc nhìn Tần Chân, cảm thấy hài lòng khi cô đã ngậm miệng lại, sau đó đẩy xấp giấy tờ lúc nãy Phương Khải để trên bàn tới trước mặt cô: Đây là chi phí sửa xe, mời cô xem qua.
Tay Tần Chân bắt đầu run rẩy, không khỏi lo sợ giây phút xấp giấy được mở ra, miệng cô không ngừng niệm câu A di đà Phật.” Sau khi nhìn thấy dãy số trên tờ hoá đơn, cô sững người, bàn tay run rẩy, tập giấy tờ trên tay vì thế mà rơi xuống đất. 37532 tệ?
Khó khăn lắm Tần Chân mới định hình được những con số này.
Ánh mắt của Trình Lục Dương từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, trông thấy đôi tay run rẩy của Tần Chân, gương mặt anh thoáng vẻ khinh thường. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, anh cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Ly cà phê thơm ngào ngạt, cộng thêm độ ngọt vừa phải của ba viên đường khiến chân mày anh giãn ra, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đây cũng là lí do mà sau khi chia tay, anh vẫn sai Phương Khải ngày ngày đến đây mua cà phê rồi đem lên phòng làm việc cho mình.
Anh chậm rãi đặt tách cà phê xuống, khẽ mỉm cười: Cô Tần, số thẻ tín dụng của tôi được viết rõ trong hoá đơn, sau khi xác nhận không có gì sai sót, phiền cô chuyển tiền vào đó, tôi hi vọng chuyện này đến đây là kết thúc, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Cuối cùng Tần Chân cũng trấn tĩnh lại, lảo đảo cúi xuống nhặt tờ giấy kia lên, lúc ngồi dậy, trông cô giống như vừa trải qua một trận giằng xé nội tâm sâu sắc, cô đỏ mặt hỏi: Tôi trả góp được không?
Trình Lục Dương dừng lại một chút: Bao lâu?
Nửa năm được không... Trông thấy sắc mặt khó coi của đối phương, Tần Chân vội vàng sửa lại: Năm tháng, năm tháng thôi... không thì bốn tháng cũng được.
Trình Lục Dương yên lặng một lát rồi nhìn cô chằm chằm, nói: Thật ngại quá, cô cho rằng tôi là đồng nghiệp với cô chắc? Trả góp ư? Cô mua nhà hả?
Tần Chân lúng túng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nghĩ đến khả năng tài chính của mình, đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích: Thực sự gần đây tôi mới mua một căn hộ nhỏ, hiện giờ trong người tôi cũng không còn tiền, hơn nữa lúc mua căn hộ đó tôi cũng phải đi vay mượn thêm một ít nên hiện tại cũng ngại đi mượn tiếp... Anh Trình, không phải tôi muốn quỵt nợ, mà tôi chỉ muốn nói, nếu như số tiền này anh không cần gấp, anh có thể gia hạn cho tôi thêm vài ngày được không? Xem như giúp đỡ tôi vậy... Tôi nhất định sẽ trả mà.
Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy hi vọng. Nhưng thấy anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, hi vọng trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Trình Lục Dương để cốc Latte trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng dậy, giả câm giả điếc bỏ đi, mặc kệ Tần Chân đỏ mặt ở đó. Dáng vẻ y như khủng long bạo chúa của Trình Lục Dương khiến Tần Chân chỉ muốn cầm cốc cà phê ném thẳng vào mặt anh.
Khi Tần Chân thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì nhân viên phục vụ đến bên cạnh lịch sự nhắc nhở: Thưa cô, mời cô thanh toán, tổng cộng là 175 tệ.
... Thế nào gọi là chó cắn áo rách? Đến hôm nay, sau khi tự mình nếm trải, cô mới thực sự hiểu được!
Cô ôm cục tức bước ra cửa, để tiết kiệm tiền taxi, cô đi bộ về hướng trạm xe buýt tít đằng xa, đang đi thì nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Vừa mới kịp nói một tiếng: Trưởng phòng Lưu thì cô đã nghe đối phương tức giận la hét: Tần Chân! Tại sao lại là cô? Cô có biết là có khách hàng vừa mới khiếu nại cô không? Lần này không phải là tới trễ mà là muốn thể hiện đúng không? Tôi đã nói với cô rồi, ra ngoài làm việc thì đừng có tự coi mình như thiên kim đại tiểu thư mà tỏ thái độ kiêu căng, tự cao tự đại? Lại còn bày đặt đổi người đưa khách đi xem nhà, nói vậy chẳng phải từ chối bán nhà cho khách hay sao? Những lời khó nghe được dịp dồn dập trút lên đầu cô, trong lòng Tần Chân vốn đã hoảng loạn, lúc này đây như muốn nổ tung. Bình thường theo thói quen cô sẽ chịu đựng bằng cách nói vài câu xin lỗi, nhưng đối phương không thèm đếm xỉa đến cô, cũng không để cho cô được nói lời nào, đầu óc Tần Chân trống rỗng. Cô im lặng ấn nút bấm máy.
Đầu xuân tiết trời rất đẹp, quang đãng trong xanh vô cùng, đến nỗi cái thành phố quanh năm bị lớp sương mù khói bụi bao phủ bỗng trở nên tươi mới lạ kì. Nhưng đối với Tần Chân, mọi thứ chỉ toàn một màu xám xịt. Cô bước đi trong vô thức. Cõi lòng tăm tối không một tia hi vọng.
Trong hộp thư đến của cô vẫn còn mấy tin nhắn, mẹ hỏi cô tiền lương tháng này sao chưa gửi, ở nhà vừa đóng học phí cho em trai nên tháng này kinh tế eo hẹp hơn nhiều. Rồi tiếp đó là tin nhắn than nghèo kể khổ của em trai cô, nó nói đôi giày Nike của nó đã mòn rồi, tháng sau trường lại có trận thi đấu, nó muốn mua một đôi mới nhưng mẹ không cho.
Tiền tiền tiền, cô làm như không có tiền thì Trái đất sẽ ngừng quay không bằng. Tần Chân giận dữ nắm chặt di động, bước lên xe buýt, sau khi tìm được chỗ ngồi liền mở máy gửi một tin nhắn cho Lưu Trân Châu với nội dung: Xin lỗi trưởng phòng Lưu, khi nãy điện thoại bị mất tín hiệu. Xin lỗi bà, rất xin lỗi bà, lần sau nhất định tôi sẽ sửa!
Không phải là cô không nhìn ra, trong lúc cô mặt dày xin xỏ, Trình Lục Dương đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và ánh mắt xem thường cô như thế nào. Cô hiểu hơn ai hết, người nghèo khó luôn thua thiệt hơn những người khác. Không phải cô không biết tức giận, không phải việc gì cô cũng nhịn được, nhưng thói đời có quy tắc riêng của nó, địa vị vốn có của bạn không thể nào thay đổi được, bạn chỉ có thể thỏa hiệp, bằng lòng với nó mà thôi.
Khi Trình Lục Dương trở lại phòng làm việc, Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ sậm mà tổng giám đốc Triệu đã xem bước tới, sau khi truyền đạt lại ý của tổng giám đốc Triệu, Phương Khải đang định đi ra thì bị Trình Lục Dương gọi lại. Trình Lục Dương vừa cởi chiếc blazer treo lên mắc, vừa thờ ơ dặn: Lát nữa cậu gọi điện cho cô Tần.
Nếu không phải là đối tác làm ăn hoặc ở cái thời anh có bạn gái thì gần như chẳng bao giờ Trình Lục Dương dặn Phương Khải gọi điện cho phụ nữ. Vì vậy, lời dặn lần này khiến Phương Khải vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có phần sửng sốt. Trình Lục Dương cũng đã ba mươi tuổi, không bàn đến ngoại hình chỉ nói đến thân phận và địa vị của anh thôi thì đã có thể khoanh vùng đối tượng thích anh rồi. Các cô gái kết anh trải dài từ lứa tuổi trẻ trung xinh tươi mơn mởn cho đến những người phụ nữ từng trải đã qua một đời chồng.
Lúc đầu anh còn có ý kén chọn nhưng đến khi tuổi gần đầu ba thì cũng ngầm đồng ý để bố mẹ sắp đặt, mai mối. Anh gặp gỡ tổng cộng ba người, nhưng rồi cũng chỉ làm bạn mà không thể tiến xa hơn. Có lẽ bởi họ hẹn hò theo kiểu xã giao, trông bề ngoài thì giống người yêu, kì thực lại chẳng hơn bạn bè bình thường là mấy.
Cũng tặng hoa, xem phim, rồi ăn cơm, đưa đón, từ đầu đến cuối chỉ là những mô típ quen thuộc. Anh giống như một diễn viên vô cảm hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình bằng trách nhiệm mà không hề có chút cảm xúc, rung động nào với đối phương.
Không ai có thể tưởng tượng được một người miệng lưỡi ngoa ngoắt như anh mà trong chuyện yêu đương lại nhàm chán, tẻ nhạt như vậy. Cuối cùng, không cô nào chịu nổi thái độ này của anh, bà chủ quán cà phê xinh đẹp khi nãy cũng đã từng trách móc: Rốt cuộc anh có coi em là bạn gái hay không?
Anh sẽ đáp trả lại câu hỏi: Vậy em muốn thế nào?
Câu nói của anh không khỏi khiến đối phương cứng họng, quả đúng là trong khoảng thời gian hẹn hò anh luôn làm tốt mọi việc, anh tỏ ra là người đàn ông phong độ, hào phóng, ga lăng, bạn gái muốn gì đều đáp ứng, không lần gặp nào mà không có một bó hoa đắt tiền, rốt cuộc họ còn muốn thế nào nữa đây?
Thực tế là, Trình Lục Dương chỉ làm mọi việc theo đúng nghĩa vụ của một người bạn trai, không chút cảm xúc, không chút rung động. Cuối cùng, anh cũng quyết định không yêu đương gì nữa. Nếu sớm biết dây dưa đến chuyện tình cảm mang đến nhiều phiền phức và lãng phí thời gian như vậy thì ngay từ đầu anh đã chẳng bận tâm làm gì.
... Cô Tần? Phương Khải bắt đầu vắt óc nhớ lại các buổi tiệc rượu trước đây để xem tổng giám đốc đã quen cô Tần nào, chẳng lẽ tổng giám đốc lại muốn gây sự với con gái nhà người ta?
Khi nói chuyện với tôi, cậu làm ơn dẹp mấy cái sóng não dư thừa trong đầu lại, đừng có tưởng tượng, mơ mộng nhiều quá. Toàn những ý nghĩ viển vông! Trình Lục Dương liếc nhìn Phương Khải, dễ dàng nhận ra sự bối rối của chàng trợ lí. Trình Lục Dương nói tiếp: Tôi đang nói đến cái cô Tần tông vào đuôi xe đó.
Phương Khải hơi giật mình, lẽ nào tổng giám đốc lại muốn theo đuổi chính cô gái đã đâm vào đuôi xe mình? Lúc này anh ấy bỗng cảm thấy vô cùng kính nể tổng giám đốc nhà mình, đây mới chính là sự trả thù ngọt ngào mà đau đớn nhất. Với con gái, mất tiền là chuyện nhỏ, mất trinh tiết là chuyện lớn, nhưng chẳng điều gì khủng khiếp bằng việc trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc Trình.
Trình Lục Dương thấy Phương Khải mãi không phản ứng gì bèn ngẩng đầu nhìn, khi thấy trong mắt anh chàng rạng ngời niềm ngưỡng mộ thì tức khắc sa sầm mặt: Bỏ ngay những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, nghe rõ chưa?
Tần Chân nhìn số tiền dư trên ATM, cảm thấy vô cùng chán nản.
2502,50 tệ. Hai năm mươi? Đến mày cũng mắng tao ngu hả tiền?
Cô ngây người một lát rồi mới chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản của mẹ, nghĩ tới tin nhắn của Tần Thiên năn nỉ cô mua cho nó mua một đôi giày chơi bóng mới... thì cô khẽ cắn răng, chuyển thêm ba trăm tệ nữa.
Không thể nhiều hơn nữa được, mặc dù cô biết ba trăm tệ thì không thể nào mua được đôi giày Nike, nhưng cô chỉ cố được đến vậy.
Giờ mới là mùng ba, tới tận mười lăm cô mới lĩnh lương, còn những mười hai ngày nữa, mà cô chỉ còn hai trăm tệ ít ỏi để sống những tháng ngày này, chưa kể riêng tiền đi xe buýt đã tốn đến bảy, tám đồng mỗi ngày, có thể thấy đến viễn cảnh cuộc sống của cô khốn đốn đến mức nào.
Sau khi về công ty, cô do dự một lát rồi đến phòng làm việc của Lưu Trân Châu.
Thấy cô tới, Lưu Trân Châu vẫn chưa hết giận, hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý tới cô, tiếp tục lướt Taobao trên máy tính.
Tần Chân chỉ có thể vừa cười vừa làm lành vừa đi tới trước bàn sếp. Cô cúi người: Trưởng phòng Lưu, thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho chị rồi...
Ấy ấy, phải trân trọng tấm thân ngọc ngà của cô chứ, mau đứng lên, mau đứng lên! Lưu Trân Châu chế nhạo, chiếc cằm chẻ của bà ta không ngừng rung lên: Cô nói xem, mấy tháng nay cô đã liên tiếp gây cho tôi bao nhiêu là chuyện? Thành tích đã không tốt, lại còn luôn mắc lỗi, có mấy căn nhà mà bán cũng không xong, các khách hàng cũ cũng bỏ đi, tôi nói này Tần Chân, có phải cô nghĩ là tôi hiền lành tử tế nên không dám đuổi việc cô phải không?
Tần Chân: ...
Người hiền lành tử tế ư? Cô suýt phát khóc trước vẻ mặt tự tin thái quá của Lưu Trân Châu. Nhưng quả thật Tần Chân cũng không có sở trường đặc biệt như nhiều người khác, khả năng lớn nhất của cô chính là nhận lỗi, chỉ cần không quá đụng chạm thì cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng tất cả khổ sở, sau đó chân thành xin lỗi cho đến khi đối phương nhận ra cô thật sự hối hận và sẵn sàng sửa đổi với lí tưởng của người tình nguyện giải cứu thế giới.
Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Lưu Trân Châu cũng mềm lòng thoả hiệp thêm một lần, trừng mắt với Tần Chân: Không-có-lần-sau! Nếu không thì biến ngay cho tôi!
Mấy câu này lần nào bà ta cũng nói, nhưng kết quả là Tần Chân vẫn còn ở đây. Bình thường sau khi nghe Lưu Trân Châu trút giận xong cô sẽ ra khỏi phòng của bà ta, nhưng hôm nay cô vẫn còn ở lại, lưỡng lự rồi ấp úng trông như có điều gì khó xử không tiện nói.
Lưu Trân Châu tức giận hỏi: Còn chuyện gì nữa đây?
Tôi muốn hỏi... Hiện giờ chị còn khoản dư nào không?
Cô đùa đấy à? Tôi cũng không biết khi nào thì mình có thừa tiền nữa. Cô tưởng ai cũng nhiều tiền chắc? Lưu Trân Châu trừng mắt. Tần Chân mang vẻ mặt đưa đám kể lại chuyện lúc mình học lái xe gây ra sự cố tông vào đuôi xe người khác. Lưu Trân Châu nghe xong thì sầm mặt, người phụ nữ này tuy độc mồm độc miệng nhưng lại dễ mềm lòng, mặc dù hằng ngày hay mắng mỏ cô nhưng vẫn luôn quan tâm giúp đỡ cô.
Cần bao nhiêu? Lưu Trân Châu nhẫn nại hỏi.
37532 tệ. Tần Chân lập tức thông báo con số.
Lưu Trân Châu há hốc mồm, cuối cùng thốt ra một câu: Núi xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài*, tráng sĩ, từ nay chúng ta giang hồ cáo biệt!
*Ý nói coi như hai người không có dính dáng gì đến nhau, đường ai nấy đi, việc ai người nấy lo.
Tần Chân đổ phịch một tiếng xuống sàn, ôm lấy bắp đùi mập mạp của bà ta mà kêu khóc: Đại hiệp! Thiên sứ! Hoàng hậu nương nương! Xin người mở lòng từ bi mà cứu lấy tiểu nữ, kiếp sau dù có làm nô tì, làm trâu ngựa, tiểu nữ cũng không quên đại ân đại đức của người! Người là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến ta chỉ muốn giữ người lại*!
*Lời bài hát Phong tục dân tộc đẹp nhất của nhóm nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Lưu Trân Châu rưng rưng xúc động, vỗ vai cô nói: Tần Chân, mau biến khỏi đây ngay!
Bỗng cô nhận được điện thoại của Phương Khải. Tưởng anh ấy gọi đến giục nợ nên ngay khi đối phương thốt ra mấy chữ cô Tần thì cô thành thật khai báo: Trợ lí Phương phải không? Thế này nhé, mặc dù hiện giờ tôi không có tiền, nhưng lúc nãy tôi đã năn nỉ hết lời với trưởng phòng chúng tôi và vay được một ít, để lát nữa tôi xuống ngân hàng dưới tầng chuyển khoản cho anh, anh xem vậy có được không?
Thực ra là tổng giám đốc của tôi...
Tôi hiểu, tôi hiểu, anh ta không đồng ý cho tôi trả góp, chẳng phải tôi đang đi gom đủ tiền để trả luôn hay sao? Đến khi anh kiểm tra sổ sách xong, tôi đảm bảo chuyện này đến đây là chấm dứt! Cô liến thoắng.
Phương Khải bật cười: Không, không, không, cô hiểu lầm ý tôi rồi, thực ra tôi gọi điện thoại tới là để nói với cô, trên danh nghĩa là cô phải trả chi phí sửa chữa xe nhưng căn cứ theo hợp đồng của trường dạy lái xe thì trong thời gian học lái xe tại trường nếu học viên có gây tai nạn giao thông thì mọi phí tổn đều do nhà trường chi trả, vậy nên cô không phải trả khoản tiền này.
... Tần Chân ngẩn tò te.
Phương Khải tiếp tục nói: Lúc trước bắt cô bồi thường vì cô là người trực tiếp tông xe, còn về phía nhà trường thì cô sẽ phải tự mình liên lạc. Nhưng có vẻ như đến bây giờ cô vẫn không hay biết chuyện này, cho nên tôi mới gọi điện thoại tới nhắc cho cô biết, tránh việc trường dạy lái xe thoái thác trách nhiệm khiến cô phải chịu thiệt.
Phía bên kia bỗng im lặng vài giây, Phương Khải nín thở. Trong khi anh đang thắc mắc sao cô không phản ứng gì, thì một tiếng hét lớn đến chói tai vang lên khiến anh giật mình, suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại di động đi.
Tần Chân mừng đến suýt khóc, tay nắm chặt điện thoại: Điều anh nói là thạt chứ? Tôi sẽ không phải trả số tiền này mà trường lái sẽ trả phải không? Anh không đùa tôi đấy chứ? Ôi tôi sung sướng như vừa trúng số năm triệu vậy! Làm sao bây giờ?
...
Phương Khải nghe ở đầu bên kia vẫn vang lên những âm thanh kì quái, nếu giờ anh tắt máy luôn xem ra có vẻ không được lịch sự cho lắm, mãi hồi lâu anh mới thốt ra được một câu: Hay là ra ngoài ăn mừng một bữa được không?
Tiếng la hét ở đầu bên kia bỗng dưng im bặt, Tần Chân suy nghĩ một chút, hào hứng trả lời: Không thành vấn đề, anh muốn đi ăn ở đâu?
Hả? Phương Khải giật mình, anh gợi ý cô tự đi ăn mừng một mình cơ mà? Sao bỗng dưng lại kéo anh vào?
Tần Chân vội càng kể tên một vài quán lẩu, hứng khởi nói: Anh thấy được không?
Phương Khải ngập ngừng, nói: Được thì được, nhưng mà...
Vậy quyết định thế nhé, tôi xong việc lúc 6 giờ, tôi sẽ đợi anh ở dưới sảnh nhé! À, anh biết chỗ làm của tôi chưa? Tần Chân cung cấp địa chỉ cho anh, vẫn đang lâng lâng như người từ cõi chết trở về. Phương Khải đang muốn giải thích thì Tần Chân đã tắt máy luôn rồi!
Tắt máy rồi ư?!
Ăn lẩu được thì được thật, nhưng vấn đề là bọn họ vốn không quen biết, ngồi đối diện nhau ăn lẩu suốt mấy tiếng đồng hồ làm sao mà không ngượng ngùng, xấu hổ cho được?
Hết giờ làm, Phương Khải xin phép Trình Lục Dương rằng hôm nay không thể lái xe đưa anh về nhà.
Trình Lục Dương nhẹ nhàng dừng bước, quay đầu lại hỏi: Ý của cậu là, muốn tôi tự đi xe về?
Tổng giám đốc, anh không biết lái xe cũng đâu phải lỗi của tôi!
Phương Khải oan ức nói: Tôi đã nói với Lý Mật phòng bên cạnh rồi, hôm nay cô ấy sẽ thay tôi đưa anh về.
Vì việc nhỏ này mà anh phải bỏ tiền ra mua một tấm vé xem ca nhạc cho Lý Mật, có phải nhờ vả không công đâu...
Trình Lục Dương cố lục lọi cái tên Lý Mật trong trí nhớ: Cậu nói đến Lý Mật phụ trách hiệu đính ở phòng bên cạnh? Chính là người mà mỗi lần gặp không thể ngừng dán mắt vào người tôi ấy hả?
... Phương Khải im lặng tán thưởng... rồi vội vàng gật đầu nhẹ.
Không được, tôi không muốn! Trình Lục Dương khăng khăng từ chối: Ánh mắt cô ta nhìn tôi quá dâm dục, như kiểu chỉ muốn lột hết quần áo của tôi ra, tôi sợ cô ta sẽ đưa tôi tới một chỗ vắng người, hủy hoại sự trong sạch của tôi, có khi hiếp trước giết sau cũng nên.
Hơn nữa vòng một của cô ta quá nhỏ, trông chỉ cỡ A là cùng, Trình Lục Dương này mà bị hãm hại trong tay một người như thế chẳng phải là nhục nhã lắm sao.
Không còn cách nào khác, Phương Khải đành lẽo đẽo theo tổng giám đốc đi về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tần Chân: Thật ngại quá cô Tần, tôi có thể sẽ đến muộn nửa tiếng, cô xem có cần đổi sang hôm khác không, hay là cô ngồi đợi tôi một lát... Như vậy có phải đã làm phiền cô quá hay không? Tôi sợ cô đói không chịu nổi... Được được, vậy tôi sẽ cố gắng tới sớm nhất có thể.
Trình Lục Dương nghe rõ mười mươi hai chữ cô Tần , nheo mắt ra chiều nghĩ ngợi: Cô Tần mà cậu vừa nói chuyện cùng không phải là cô Tần mà tôi đang nghĩ tới đấy chứ hả?
Phương Khải đỏ mặt, vội vàng giải thích: Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói, tôi gọi nói cho cô ấy biết việc cô ấy không phải trả chi phí sửa xe theo lời dặn dò của anh, ai ngờ cô ấy bỗng nhiên mời tôi đi ăn, mà tôi thì không tiện từ chối, cho nên...
Cậu giải thích với tôi làm gì? Còn mang cái vẻ mặt như bị bắt quả tang tại trận không bằng. Trình Lục Dương khẽ lườm Phương Khải một cái, Cậu có quyền tự do qua lại, đi ăn cơm, hẹn hò với ai đều không cần phải báo cáo với tôi.
... Thì tôi có báo cáo đâu, chính anh lên tiếng hỏi trước cơ mà?
Nhưng mà... Trình Lục Dương cười cười: Cô gái đó, ngay lần gặp đầu tiên đã quan tâm đến cậu, chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp gì đâu!
Tuy không nói ra tình cảnh khó khăn đến túng quẫn của Tần Chân khi anh và cô nói chuyện với nhau trong quán cà phê nhưng Trình Lục Dương thì mình cũng nên nhắc nhở Phương Khải về điều này, Cậu nên cẩn thận thì hơn, người ta quan tâm, xem trọng cậu cũng được, nhưng đừng để cho họ có cơ hội lợi dụng.
Phương Khải giật mình: Lợi dụng? Tôi có cái gì đáng để lợi dụng?
Trình Lục Dương ngừng lại: Cũng phải, cậu thì có gì đáng để lợi dụng? Tiền lương thì không cao, mặt mũi thì bình thường, chiều cao cũng chỉ hơn người ngồi xe lăn một chút, chỉ có mỗi căn nhà mua ở nơi hang cùng ngõ hẻm vành đai ba. Vậy thì cô ta coi trọng gì ở cậu nhỉ? Rồi anh nhanh chóng kết luận: Xem ra là tôi lo xa quá rồi.
... Phương Khải ức phát khóc. Tổng giám đốc anh có thể đừng làm tổn thương tôi trực diện như vậy được không? Nếu buộc phải tổn thương thì xin anh hãy báo trước cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý!
Phương Khải bỗng nhiên nhận thấy, nếu chẳng may Lý Mật có đưa tổng giám đốc tới một vùng ngoại thành nào đó rồi hiếp trước giết sau thì quả thật là cũng quá hời cho tổng giám đốc rồi! Bởi vì trong suốt quá trình cưỡng hiếp đó, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không ngừng công kích Lý Mật một cách khủng khiếp, thảm hại - bằng lời nói. Như thế người chịu thiệt không phải là tổng giám đốc mà chính là cô nàng Lý Mật kia. Vậy ai mới là người chịu thiệt thòi đây?
Lúc Trình Lục Dương xuống xe còn tốt bụng dặn dò Phương Khải: Chú ý giữ gìn bản thân, đừng có thiếu cảnh giác để rồi vừa bị người ta hãm hại lại còn bị lừa mất cả tiền nhé!
Phương Khải vô cùng kinh hãi khi Trình Lục Dương dám biên tập lại một câu danh ngôn sâu sắc đến vậy.
Sao lại có cảm giác như sắp xông vào đầu rồng hang hổ gặp yêu quái Tiểu Thiến* thế nhỉ? Cứ làm như Tần Chân là một nữ yêu quái chuyên đi hút tinh khí của con người không bằng.
*Tiểu Thiến: Nhân vật trong phim Thiện nữ u hồn nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông, chuyển thể từ một truyện trong bộ Liễu Trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Phương Khải nhớ lại hai lần gặp Tần Chân trước đó, mặc dù cô chỉ mặc đồ công sở, xem chừng cũng chỉ khoảng 25, 26 tuổi, tuy không được coi là mỹ nữ nhưng cũng rất xinh đẹp. Dù cô có là yêu quái, thì cũng là yêu quái có thể khiến người ta tự nguyện dâng tinh khí.
Nghĩ vậy nên Phương Khải rất vui vẻ lái xe đi ăn lẩu, sợ vị tổng giám đốc hay soi mói kia có chuyện hay không cũng đều gọi điện thoại đến làm phiền, anh còn đặc biệt kéo tên đối phương vào danh sách chặn cuộc gọi nhầm đảm bảo cuộc hẹn tối nay tuyệt đối không bị phá hỏng!
Trình Lục Dương phần nào cảm thấy không vừa lòng. Tại sao Phương Khải có lẩu để ăn, còn anh thì phải tự về nhà gọi đồ ăn ngoài?
Căn hộ cao cấp mà anh đang ở nằm tại tầng trên cùng của một toà cao ốc. Dưới tài thiết kế tinh tế của anh, trông nó cực kỳ ấm cúng và trang nhã. Nhưng một mình anh sống trong căn phòng quá rộng, không tránh khỏi việc cảm thấy trống trải.
Sau khi đẩy cửa bước vào phòng, anh ngồi xuống ghế bành, lấy ra một quyển thực đơn dày cộp từ trong ngăn kéo bàn uống nước, vừa xem vừa trầm tư suy nghĩ.
Quyền thực đơn này là do Phương Khải tổng hợp, bên trong có dán tên các nhà hàng và món ăn đặc sắc ở trung tâm thành phố đã được anh thưởng thức và công nhận. Vì biết ông chủ khá khó tính nên Phương Khải cũng không quên in hình ảnh các món ăn ra một cách rõ nét, đẹp mắt với cùng một kích cỡ.
Trình Lục Dương càng nhìn càng tức giận, ngay cả việc gọi điện thoại cũng là anh bảo Phương Khải gọi, cũng chính anh là người giúp Tần Chân không phải trả phí sửa xe, thế mà đến khi cô mời khách lại chỉ mời có một mình Phương Khải?
Trước đó anh từng nghe Phương Khải nhắc tới cái quán lẩu ấy, ở chỗ nào nhỉ? Phố bình dân thì phải? Vừa nghe tên đã biết không thuộc gu của anh, cho dù Tần Chân có đem kiệu lớn tám người khiêng tới mời thì anh cũng không thèm đi. Hơn nữa, việc cô không mời anh đã động chạm đến sĩ diện của anh.
Trình Lục Dương ném quyển thực đơn lên ghế bành, cầm điện thoại gọi cho Phương Khải, nhưng lại chỉ nghe được giọng nữ lạnh lùng như hắt hủi: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.
Chiếc di động tội nghiệp bị anh ném lên ghế một cách không thương tiếc.
Cuối cùng, với tâm trạng có phần bức xúc, lúc gọi món Trình Lục Dương đã yêu cầu: Có món nào ngon mang hết đến đây cho tôi!
Đối phương bị anh làm cho kích động: Xin lỗi, anh vừa mới nói gì? Anh có thể nhắc lại được không ạ?
Đổi người có lỗ tai tốt hơn tới nghe điện thoại đi! Trình Lục Dương ngạo mạn quát đối phương.
...
Một tiếng sau, một mâm toàn những món ăn đặc sắc được mang tới.
Trả tiền xong, Trình Lục Dương cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nhưng khi thấy một bàn đầy thức ăn, anh bỗng nhận ra một vấn đề nan giải, đó là anh đã quên dặn nhân viên nhà hàng đừng cho ớt! Cho nên trong 12 món ăn này, anh không tài nào nhận biết được món nào có ớt món nào không.
Một người mù màu xanh và đỏ lại không ăn được cay, không phân biệt được màu của ớt thì phải làm sao đây? Nếm thử? Nếu chẳng may ăn phải món có ớt thì lập tức uống hai chai nước là được chứ gì? Sau đó lại tiếp tục ăn thử từng món?
Trình Lục Dương tức giận quăng đôi đũa, rồi cầm di động ra ngoài tìm Phương Khải.
... Tại sao lại tìm Phương Khải? Ha ha ha, tổng giám đốc Trình sẽ chẳng bao giờ thừa nhận rằng trên thế giới này, ngoại trừ người trợ lý này ra, anh không biết vác mặt đi tìm ai để giúp anh phân biệt món ăn nào có ớt, món nào không.
Trình Lục Dương không thể tự lái xe vì anh bị mù màu xanh và đỏ nên anh vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng nói tên của quán lẩu, xe vừa đi được nửa đường thì có khách khác vẫy.
Xe taxi là phương tiện giao thông rất phổ biến ở các thành phố lớn, chuyện ghép xe cũng không có gì là lạ, nhưng khi cô gái son phấn loè loẹt kia vừa mở cửa xe thì Trình Lục Dương lập tức đóng cửa lại với khuôn mặt không chút biểu cảm. Anh nói với người tài xế đang giật mình kia: Xin lỗi, tôi không chấp nhận ghép xe.
Tài xế khó xử: Vậy là sao, tôi cũng muốn làm ăn mà?
Trình Lục Dương không nói thêm lời nào, lấy 100 đồng ra. Tài xế vui mừng nhận lấy, rồi đạp ga, hồ hởi đưa vị đại gia này đi ăn lẩu.
***
Trong quán lẩu nghi ngút khói, Tần Chân và Phương Khải ngồi đối diện nhau ở một góc trong sảnh lớn, ăn uống rất vui vẻ.
Tần Chân tốt tính, chỉ cần người đối diện không phải là khách hàng và cấp trên thì với ai cô cũng có thể buôn chuyện trên trời dưới bể. Phương Khải mặc dù là người hướng nội, nhưng dưới sự tác động của Tần Chân, anh cũng mở lòng rất thoải mái, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói chuyện vô cùng hào hứng.
Tần Chân nói: May mà có trợ lý Phương tôi mới không bị mất hơn ba mươi ngàn. Nếu anh không gọi điện cho tôi chắc tôi vẫn không hay biết mà tự bỏ tiền túi ra để trả. Phương Khải ngượng ngùng đáp: Có gì đâu, việc nên làm mà, lẽ nào tôi biết mà lại để cô phải mất tiền trong khi thực tế là cô đâu cần phải nộp tiền, tôi cũng chỉ là...
Anh ấy vốn định nói mình gọi điện cho cô theo lời căn dặn của tổng giám đốc nhưng khi lời sắp thoát ra khỏi miệng, anh vội sửa lại thành: Tôi cũng chỉ lo nhỡ cô không biết mà biết trường dạy lái xe lừa bắt phải nộp tiền thôi. Tần Chân cười rạng rỡ: Trợ lí Phương thật tốt bụng, chẳng hẹp hòi như tổng giám đốc của anh, khi tôi vừa mới ngỏ lời muốn được trả góp, tôi cứ nghĩ người giàu có như anh ta sẽ chẳng bao giờ tính toán so đo thiệt hơn làm gì, nào ngờ anh ta không thèm quan tâm những gì tôi nói, lại còn quay lưng bỏ đi, cứ như là nói chuyện với tôi một câu sẽ làm ô uế cái miệng của anh ta không bằng!
Phương Khải biết rất rõ tổng giám đốc nhà mình bề ngoài thì xấu xa đáng ghét nhưng thực ra lại tốt bụng vô cùng, nếu không thì anh đã chẳng bảo Phương Khải gọi điện nói cho Tần Chân biết chuyện trường lái xe thanh toán chi phí sửa chữa xe rồi.
Hai người ngồi cách nhau một cái bàn, Phương Khải có thể cảm nhận được nụ cười thân thiện của cô dành cho mình. Tần Chân có nước da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn. Dưới hơi nóng của bếp lẩu, khuôn mặt của cô ửng hồng, đôi mắt sáng cũng trở nên long lanh ngập nước, vừa đen láy vừa yêu kiều. Không biết tại sao, Phương Khải chột dạ cúi đầu, không giải thích cho cô ngọn ngành sự việc.
Hai người ăn được nửa bữa, Phương Khải đã hoàn toàn thoải mái, không còn ngượng ngùng gì với Tần Chân nữa, anh cũng tươi cười cùng hùa với Tần Chân nói xấu cấp trên của mình.
Tần Chân kể trưởng phòng của cô là bà Lưu Trân Châu hay có thói quen giũa móng chân ngay trong phòng làm việc, giũa móng chân xong lại đưa tay lên ngoáy mũi, Phương Khải đang ăn miếng thịt bò, nghe đến đây thì nghẹn họng, không sao nuốt trôi được nữa.
Tuy bề ngoài bà ấy nói năng chua ngoa nhưng thực ra lại tốt bụng, tôi biết bà ấy vẫn rất quan tâm đến tôi.
Hai người uống hết một cốc bia, mắt sáng long lanh, cảm giác như mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi ổn thỏa không còn vướng bận gì nữa. Phương Khải cảm thấy nếu Tần Chân đã chia sẻ thẳng thắn như vậy thì mình cũng chẳng cần phải giả bộ quân tử làm gì, thế là sau khi là một hơi hết cốc bia, anh ấy cũng bắt đầu nói xấu tổng giám đốc.
... Nói thật, tôi không hiểu nổi do đâu mà anh ấy có cái gu thẩm mỹ như bây giờ. Cô biết không, có một dạo cả tuần liền anh ấy mặc suốt một bộ Âu phục màu cam chói lóa, rồi cả bộ đồ ngủ màu xanh da trời, đấy là còn chưa kể tới bộ đồ màu xanh lá cây trông chẳng khác gì quả địa cầu. Ở tầng dưới có một đám người hâm mộ đặt cho anh ấy biệt danh 'đứa con của cầu vồng', vì thế, mỗi lần đi sau anh ấy, tôi đều xấu hổ đến nỗi muốn tháo tất ra mà che mặt!
... Chưa hết, Sự đòi hỏi của anh ấy đối với tôi chắc trên đời này chả có ai sánh nổi. Chưa kể tới việc hễ cứ ra ngoài là tôi phải xe đưa xe đón, ngay cả tập tài liệu nhỏ chỉ cần với tay là lấy được mà cũng phải gọi điện yêu cầu tôi về lấy cho. Còn nữa, trong dịp sinh nhật tròn một tuổi của cháu gái anh ấy, anh ấy muốn tặng món đồ màu đỏ cho cháu bé, việc chỉ có vậy mà cũng bắt tôi phải đi mua hộ. Trên danh nghĩa tôi là trợ lý của anh ấy nhưng kỳ thực có khác gì bảo mẫu. Cũng may tôi là đàn ông chứ không thì sợ rằng mấy việc lo ăn, lo mặc rồi cả chuyện ngủ nghỉ của anh ấy tôi cũng phải lo hết.
Tần Chân cười ngặt nghẽo, đặt đôi đũa xuống, nói: Tổng giám đốc nhà anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa vậy?
Phương Khải ngạc nhiên, tưởng cô có ý với tổng giám đốc, thót tim nói: 31 tuổi rồi nhưng chưa có người yêu, sao vậy? Cô...
Đừng đoán mò, ý tôi là, đã nhiều tuổi thế mà còn chưa có bạn gái thì làm sao anh biết được anh ta có thực sự cần anh nâng khăn sửa túi cho hay không? Tần Chân nói một cách đầy ẩn ý.
Phương Khải tức khắc đỏ mặt: Không đâu không đâu, khuynh hướng tình dục của anh ấy vẫn rất bình thường.
Biết người biết mặt không biết lòng. Tần Chân nâng cốc bia lên: Nào nào nào, cạn ly, chúc anh công việc thuận lợi, không bị vị tổng giám đốc lòng dạ đen tối xấu xa kia hành hạ về thể xác và tinh thần nữa! Động tác của Tần Chân hơi mạnh nên chẳng may làm rơi đũa, cô đành thất lễ để cốc xuống rồi cúi người nhặt đũa lên.
Cô vừa khom lưng xuống thì tầm mắt của Phương Khải hướng thẳng tới lưng của một người khách ngồi phía sau Tần Chân, vóc dáng của người này sao mà giống tổng giám đốc quá vậy. Tay chân Phương Khải tê cứng, đúng lúc đó, người đàn ông phía sau Tần Chân Từ từ quay người lại, khẽ mỉm cười nói: Thật trùng hợp, trợ lý Phương.
Tần Chân cuối cùng cũng nhặt được đũa lên, khi quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng thì ngây người.
Trình Lục Dương tia thấy Tần Chân, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lại càng nồng đậm: Cô Tần thật có tài ăn nói. Tôi thật sự là có mắt như không, sao từ đầu lại không nhận ra khả năng này của cô nhỉ? Cô và trợ lý của tôi đúng là một cặp trời sinh, hai người có cần tôi đứng ra mai mối, se duyên cho không?
Tần Chân: ...
Phương Khải: ...
Nhiệt độ nóng hừng hực trong quán lẩu bỗng nhiên giảm xuống vài độ, Trình Lục Dương vẫn cười mờ ám, nhìn chằm chằm hai người đang im như thóc kia với ánh mắt sắc bén: Tôi đã nói mà, hai người tâm đầu ý hợp, mới gặp đã nảy sinh tình cảm như vậy, thì ra là một nam cặn bã, một nữ đê tiện, một cặp xứng lứa vừa đôi mà thôi. Ra sức nói xấu sau lưng người khác, mắc chứng hoang tưởng nặng mà không biết đường uống thuốc, người nhà các vị có biết bệnh tình của các vị không?
Anh nhìn Phương Khải: 'Đứa con của cầu vồng' à?
Phương Khải sắp khóc rồi.
Anh lại chuyển hướng sang Tần Chân: Tìm người đàn ông để nâng khăn sửa túi à?
Tần Chân đỏ mặt tía tai.
Lúc này, cơn giận vô cớ của Trình Lục Dương đã dâng ngùn ngụt tới đỉnh điểm, anh cầm chai rượu do chủ quán tặng, mở nắp chai hướng về phía hai người kia mà chả buồn quan tâm xem nhãn hiệu của nó rẻ tiền ra sao: Mời cô cậu, quả đúng là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch. Sự đê tiện, bỉ ổi của hai người đúng là xưa nay chưa từng thấy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chả thế mà có nhà thơ từng nói ngay cả Đức Phật cũng phải đợi tới năm trăm năm mới tìm được tri âm. Mặc dù người ta vẫn nói làm người xấu xa thì dễ, nhưng đê tiện như hai người thì quả không dễ dàng gì. Huống chi hôm nay hai người cùng kết hợp lại với nhau thì thật sự khiến người ta không thể thốt lên lời, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đích thực là dịp may hiếm có, năm trăm năm chắc mới gặp một lần. Nào, lại đây, chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Cuối cùng, anh đặt mạnh chai rượu lên bàn đánh cạch một tiếng rồi lạnh lùng quay người bỏ đi trong lúc hai người kia vẫn còn đang lúng túng.
Lúc Tần Chân nhận được điện thoại của Phương Khải thì đã là một tuần sau khi vụ đụng xe xảy ra.
Đang kiên nhẫn đưa một vị khách hàng đi xem căn nhà thứ tư, khi đã nói đến sùi cả bọt mép mà vị khách vẫn chưa cảm thấy hài lòng, cô bèn lấy cớ đi vệ sinh, tự nhìn mình trong gương rồi lại động viên chính mình: phải cố, phải cố.
Bỗng điện thoại của cô rung lên. Là Phương Khải gọi tới. Phương Khải lịch sự hỏi cô chiều nay có bận không? Nếu không thì hẹn gặp cô tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố vào lúc một giờ chiều để cùng trao đổi về phương án giải quyết sự cố tông xe giữa hai người. Tần Chân liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 45, nếu như khách hàng vẫn không hài lòng với căn hộ thứ tư này thì xem ra cuộc mua bán hôm nay khó mà thành công được. Nghĩ vậy, cô liền đồng ý gặp Phương Khải.
Rõ ràng bà Lý không hề có ý muốn mua nhà. Bà ta không tiếc lời phàn nàn, chê bai khiến cho Tần Chân không khỏi bực bội. Cô cúi mặt lẩm bẩm: Nếu đã không vừa ý thì thôi đừng xem nữa, cần gì phải lãng phí thời gian của cả hai bên!
Bà Lý tai thính như mèo, quay ngoắt lại lườm Tần Chân: Cô nói vậy là có ý gì?
Tần Chân vội vàng tươi cười: Đâu có, đâu có, ý tôi là cũng đã trưa rồi, nếu như bà đói bụng thì chúng ta có thể nghỉ đi ăn trưa, chiều nay một nhân viên khác bên công ty chúng tôi sẽ tiếp tục đưa bà đi xem nhà!
Hừ cô chê tôi kén chọn khó chiều chứ gì? Cô không chịu nổi tôi nên muốn đổi người khác chứ gì? Bà Lý mặt hầm hầm, Tôi nói cho cô biết, tôi đã từng làm việc với rất nhiều công ty bất động sản rồi, chưa từng gặp nhân viên nào kênh kiệu như cô, dám tỏ thái độ với khách hàng, cô không biết khách hàng là Thượng đế hay sao?
Dạ, dạ, dạ, khách hàng là Thượng đế, là Thượng đế... Tần Chân rối rít xin lỗi. Trước đây cô chưa từng như vậy, dẫu khách hàng có soi mói hay khó tính đến đâu, cô cũng có thể chịu đựng bằng một tinh thần thép. Nhưng hôm nay, nghĩ đến những rắc rối sắp tới phải giải quyết, cô cảm thấy bứt rứt khó chịu, vô tình thốt ra những lời trách móc đó. Nhưng dù nói thế nào thì bà Lý cũng không cho qua. Bà ta quay phắt người bỏ đi, còn không quên ném lại một câu: Tần Chân đúng không? Quản lí kinh doanh đúng không? Được lắm, tôi sẽ khiếu nại với cấp trên của cô!
... Tần Chân không còn đủ sức để mà khóc nữa.
Từ đường vành đai hai đến trung tâm thành phố đi xe buýt mất khoảng ba mươi phút nhưng vì muốn mua bánh bao ăn trưa dọc đường nên Tần Chân đã vẫy taxi. Không ngờ đi được nửa đường thì kẹt xe.
Lúc Tần Chân ba chân bốn cẳng chạy tới quán cà phê mà Phương Khải hẹn gặp thì đã là 13 giờ 17 phút, nghĩa là cô đã muộn mất 17 phút.
Không may, trong 17 phút này, Trình Lục Dương đã gọi điện thoại cho Phương Khải, bởi vì không có Phương Khải, anh không thể tìm được tài liệu mình cần.
Phương Khải rất kiên nhẫn nói với anh: Cô gái kia còn chưa tới, tổng giám đốc có thể tự mình đi lấy tài liệu được không, nó được để trong túi tài liệu màu đỏ sậm ở ngăn thứ ba của tủ hồ sơ ấy.
Trình Lục Dương đi tìm theo lời Phương Khải, nhưng ngăn tủ thứ ba gần như được xếp đầy các túi hồ sơ dày cộp, chúng có màu sắc khác nhau, ít nhất cũng phải ba bốn chục cái. Cái túi màu đỏ sậm là cái nào?
Trình Lục Dương loay hoay một hồi chưa xong, cuối cùng vẫn phải gọi điện thoại lại cho Phương Khải: Tôi không tìm được.
Nhưng trong các tập tài liệu đó chỉ có một túi hồ sơ màu đỏ sậm mà!
Bớt nói nhảm đi, tôi chờ cậu về tìm , Trình Lục Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Phương Khải khó xử: Nhưng mà cô Tần kia vẫn còn chưa tới...
Trình Lục Dương nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: Người không đúng giờ như vậy, chẳng trách lái xe cũng cẩu thả đến nỗi đâm cả vào xe người khác. Nếu 5 phút nữa cô ta vẫn chưa tới thì cậu cứ về trước, bảo cô ta chờ mà nhận thư của luật sư.
May mà trong 5 phút đó Tần Chân đã kịp thời chạy tới. Cô không hề hay biết suýt chút nữa tai họa đã ập lên đầu. Tần Chân hết lời xin lỗi Phương Khải, giải thích rằng dọc đường không ngờ kẹt xe khủng khiếp đến vậy. Phương Khải đang định nhẹ nhàng nói với cô là không sao thì sau lưng Tần Chân đã vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng: Cô Tần không phải là người thành phố phải không? Không tắc đường thì gọi gì là đường thành phố nữa, không tắc đường thì nơi này thành vùng xa xôi hẻo lánh của cô à?
... Tần Chân giật mình, quay người lại, trông thấy vẻ mặt lạnh như băng của Trình Lục Dương.
Cô lại bắt đầu xin lỗi: Xin lỗi xin lỗi, tại tôi sơ suất, không nghĩ đến chuyện kẹt xe, vì vội vàng chạy tới đây mà ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, cho nên...
Cô còn chưa nói hết câu thì Trình Lục Dương đã ngắt lời: Cô Tần, ngại quá, tôi tới đây không phải nghe cô kể lể.
Sau đó anh nói với Phương Khải: Cậu về tìm tài liệu đi, tổng giám đốc Triệu đang đợi ở trong phòng nghỉ đấy, ông ấy cần tài liệu gấp , sau đó, anh ngồi vào chỗ của Phương Khải bên chiếc bàn kính, khẽ hất hàm ra hiệu cho Tần Chân ngồi xuống vị trí đối diện.
Tần Chân ngồi xuống, toan mở miệng thì Trình Lục Dương giơ tay vẫy nhân viên phục vụ, vừa trông thấy anh, nhân viên phục vụ lập tức chạy vào phòng nghỉ sau quầy. Lát sau, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đỏ chót uyển chuyển bước ra.
Lục Dương, sao bỗng dưng rảnh rỗi xuống đây uống cà phê vậy? Giọng nói của người đẹp cũng quyến rũ hệt như thân hình của cô ta vậy.
Trình Lục Dương cau mày, Một Latte với ba viên đường.
... Người đẹp bị đối xử như nhân viên phục vụ, bĩu môi tỏ ý không vừa lòng.
Thấy cô gái còn ở đó chưa đi, Trình Lục Dương càng nhíu mày chặt hơn: Tôi cứ nghĩ thái độ phục vụ ở đây tốt lắm, với khách VIP thì đích thân bà chủ ra tiếp đón, nhưng mà, như cô thấy đó, tôi có việc cần bàn, phiền cô đi chuẩn bị cà phê!
Người đẹp mặt biến sắc, thấp giọng mắng: Đồ vô lương tâm! nhưng cũng không dám phản ứng mạnh hơn, chỉ biết hậm hực quay vào.
Tần Chân buột miệng hỏi: Cô ấy là...
Bà chủ.
Tôi muốn hỏi, cô ấy đối với anh là...
Bạn gái cũ...
Bạn gái cũ? Tần Chân tròn mắt ngạc nhiên: Vậy sao anh...
Cô Tần, cô không cảm thấy cô hơi nhiều chuyện sao? Trình Lục Dương liếc nhìn Tần Chân, cảm thấy hài lòng khi cô đã ngậm miệng lại, sau đó đẩy xấp giấy tờ lúc nãy Phương Khải để trên bàn tới trước mặt cô: Đây là chi phí sửa xe, mời cô xem qua.
Tay Tần Chân bắt đầu run rẩy, không khỏi lo sợ giây phút xấp giấy được mở ra, miệng cô không ngừng niệm câu A di đà Phật.” Sau khi nhìn thấy dãy số trên tờ hoá đơn, cô sững người, bàn tay run rẩy, tập giấy tờ trên tay vì thế mà rơi xuống đất. 37532 tệ?
Khó khăn lắm Tần Chân mới định hình được những con số này.
Ánh mắt của Trình Lục Dương từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, trông thấy đôi tay run rẩy của Tần Chân, gương mặt anh thoáng vẻ khinh thường. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, anh cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Ly cà phê thơm ngào ngạt, cộng thêm độ ngọt vừa phải của ba viên đường khiến chân mày anh giãn ra, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đây cũng là lí do mà sau khi chia tay, anh vẫn sai Phương Khải ngày ngày đến đây mua cà phê rồi đem lên phòng làm việc cho mình.
Anh chậm rãi đặt tách cà phê xuống, khẽ mỉm cười: Cô Tần, số thẻ tín dụng của tôi được viết rõ trong hoá đơn, sau khi xác nhận không có gì sai sót, phiền cô chuyển tiền vào đó, tôi hi vọng chuyện này đến đây là kết thúc, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
Cuối cùng Tần Chân cũng trấn tĩnh lại, lảo đảo cúi xuống nhặt tờ giấy kia lên, lúc ngồi dậy, trông cô giống như vừa trải qua một trận giằng xé nội tâm sâu sắc, cô đỏ mặt hỏi: Tôi trả góp được không?
Trình Lục Dương dừng lại một chút: Bao lâu?
Nửa năm được không... Trông thấy sắc mặt khó coi của đối phương, Tần Chân vội vàng sửa lại: Năm tháng, năm tháng thôi... không thì bốn tháng cũng được.
Trình Lục Dương yên lặng một lát rồi nhìn cô chằm chằm, nói: Thật ngại quá, cô cho rằng tôi là đồng nghiệp với cô chắc? Trả góp ư? Cô mua nhà hả?
Tần Chân lúng túng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nghĩ đến khả năng tài chính của mình, đành phải cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích: Thực sự gần đây tôi mới mua một căn hộ nhỏ, hiện giờ trong người tôi cũng không còn tiền, hơn nữa lúc mua căn hộ đó tôi cũng phải đi vay mượn thêm một ít nên hiện tại cũng ngại đi mượn tiếp... Anh Trình, không phải tôi muốn quỵt nợ, mà tôi chỉ muốn nói, nếu như số tiền này anh không cần gấp, anh có thể gia hạn cho tôi thêm vài ngày được không? Xem như giúp đỡ tôi vậy... Tôi nhất định sẽ trả mà.
Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy hi vọng. Nhưng thấy anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, hi vọng trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Trình Lục Dương để cốc Latte trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng dậy, giả câm giả điếc bỏ đi, mặc kệ Tần Chân đỏ mặt ở đó. Dáng vẻ y như khủng long bạo chúa của Trình Lục Dương khiến Tần Chân chỉ muốn cầm cốc cà phê ném thẳng vào mặt anh.
Khi Tần Chân thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì nhân viên phục vụ đến bên cạnh lịch sự nhắc nhở: Thưa cô, mời cô thanh toán, tổng cộng là 175 tệ.
... Thế nào gọi là chó cắn áo rách? Đến hôm nay, sau khi tự mình nếm trải, cô mới thực sự hiểu được!
Cô ôm cục tức bước ra cửa, để tiết kiệm tiền taxi, cô đi bộ về hướng trạm xe buýt tít đằng xa, đang đi thì nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Vừa mới kịp nói một tiếng: Trưởng phòng Lưu thì cô đã nghe đối phương tức giận la hét: Tần Chân! Tại sao lại là cô? Cô có biết là có khách hàng vừa mới khiếu nại cô không? Lần này không phải là tới trễ mà là muốn thể hiện đúng không? Tôi đã nói với cô rồi, ra ngoài làm việc thì đừng có tự coi mình như thiên kim đại tiểu thư mà tỏ thái độ kiêu căng, tự cao tự đại? Lại còn bày đặt đổi người đưa khách đi xem nhà, nói vậy chẳng phải từ chối bán nhà cho khách hay sao? Những lời khó nghe được dịp dồn dập trút lên đầu cô, trong lòng Tần Chân vốn đã hoảng loạn, lúc này đây như muốn nổ tung. Bình thường theo thói quen cô sẽ chịu đựng bằng cách nói vài câu xin lỗi, nhưng đối phương không thèm đếm xỉa đến cô, cũng không để cho cô được nói lời nào, đầu óc Tần Chân trống rỗng. Cô im lặng ấn nút bấm máy.
Đầu xuân tiết trời rất đẹp, quang đãng trong xanh vô cùng, đến nỗi cái thành phố quanh năm bị lớp sương mù khói bụi bao phủ bỗng trở nên tươi mới lạ kì. Nhưng đối với Tần Chân, mọi thứ chỉ toàn một màu xám xịt. Cô bước đi trong vô thức. Cõi lòng tăm tối không một tia hi vọng.
Trong hộp thư đến của cô vẫn còn mấy tin nhắn, mẹ hỏi cô tiền lương tháng này sao chưa gửi, ở nhà vừa đóng học phí cho em trai nên tháng này kinh tế eo hẹp hơn nhiều. Rồi tiếp đó là tin nhắn than nghèo kể khổ của em trai cô, nó nói đôi giày Nike của nó đã mòn rồi, tháng sau trường lại có trận thi đấu, nó muốn mua một đôi mới nhưng mẹ không cho.
Tiền tiền tiền, cô làm như không có tiền thì Trái đất sẽ ngừng quay không bằng. Tần Chân giận dữ nắm chặt di động, bước lên xe buýt, sau khi tìm được chỗ ngồi liền mở máy gửi một tin nhắn cho Lưu Trân Châu với nội dung: Xin lỗi trưởng phòng Lưu, khi nãy điện thoại bị mất tín hiệu. Xin lỗi bà, rất xin lỗi bà, lần sau nhất định tôi sẽ sửa!
Không phải là cô không nhìn ra, trong lúc cô mặt dày xin xỏ, Trình Lục Dương đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và ánh mắt xem thường cô như thế nào. Cô hiểu hơn ai hết, người nghèo khó luôn thua thiệt hơn những người khác. Không phải cô không biết tức giận, không phải việc gì cô cũng nhịn được, nhưng thói đời có quy tắc riêng của nó, địa vị vốn có của bạn không thể nào thay đổi được, bạn chỉ có thể thỏa hiệp, bằng lòng với nó mà thôi.
Khi Trình Lục Dương trở lại phòng làm việc, Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ sậm mà tổng giám đốc Triệu đã xem bước tới, sau khi truyền đạt lại ý của tổng giám đốc Triệu, Phương Khải đang định đi ra thì bị Trình Lục Dương gọi lại. Trình Lục Dương vừa cởi chiếc blazer treo lên mắc, vừa thờ ơ dặn: Lát nữa cậu gọi điện cho cô Tần.
Nếu không phải là đối tác làm ăn hoặc ở cái thời anh có bạn gái thì gần như chẳng bao giờ Trình Lục Dương dặn Phương Khải gọi điện cho phụ nữ. Vì vậy, lời dặn lần này khiến Phương Khải vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có phần sửng sốt. Trình Lục Dương cũng đã ba mươi tuổi, không bàn đến ngoại hình chỉ nói đến thân phận và địa vị của anh thôi thì đã có thể khoanh vùng đối tượng thích anh rồi. Các cô gái kết anh trải dài từ lứa tuổi trẻ trung xinh tươi mơn mởn cho đến những người phụ nữ từng trải đã qua một đời chồng.
Lúc đầu anh còn có ý kén chọn nhưng đến khi tuổi gần đầu ba thì cũng ngầm đồng ý để bố mẹ sắp đặt, mai mối. Anh gặp gỡ tổng cộng ba người, nhưng rồi cũng chỉ làm bạn mà không thể tiến xa hơn. Có lẽ bởi họ hẹn hò theo kiểu xã giao, trông bề ngoài thì giống người yêu, kì thực lại chẳng hơn bạn bè bình thường là mấy.
Cũng tặng hoa, xem phim, rồi ăn cơm, đưa đón, từ đầu đến cuối chỉ là những mô típ quen thuộc. Anh giống như một diễn viên vô cảm hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình bằng trách nhiệm mà không hề có chút cảm xúc, rung động nào với đối phương.
Không ai có thể tưởng tượng được một người miệng lưỡi ngoa ngoắt như anh mà trong chuyện yêu đương lại nhàm chán, tẻ nhạt như vậy. Cuối cùng, không cô nào chịu nổi thái độ này của anh, bà chủ quán cà phê xinh đẹp khi nãy cũng đã từng trách móc: Rốt cuộc anh có coi em là bạn gái hay không?
Anh sẽ đáp trả lại câu hỏi: Vậy em muốn thế nào?
Câu nói của anh không khỏi khiến đối phương cứng họng, quả đúng là trong khoảng thời gian hẹn hò anh luôn làm tốt mọi việc, anh tỏ ra là người đàn ông phong độ, hào phóng, ga lăng, bạn gái muốn gì đều đáp ứng, không lần gặp nào mà không có một bó hoa đắt tiền, rốt cuộc họ còn muốn thế nào nữa đây?
Thực tế là, Trình Lục Dương chỉ làm mọi việc theo đúng nghĩa vụ của một người bạn trai, không chút cảm xúc, không chút rung động. Cuối cùng, anh cũng quyết định không yêu đương gì nữa. Nếu sớm biết dây dưa đến chuyện tình cảm mang đến nhiều phiền phức và lãng phí thời gian như vậy thì ngay từ đầu anh đã chẳng bận tâm làm gì.
... Cô Tần? Phương Khải bắt đầu vắt óc nhớ lại các buổi tiệc rượu trước đây để xem tổng giám đốc đã quen cô Tần nào, chẳng lẽ tổng giám đốc lại muốn gây sự với con gái nhà người ta?
Khi nói chuyện với tôi, cậu làm ơn dẹp mấy cái sóng não dư thừa trong đầu lại, đừng có tưởng tượng, mơ mộng nhiều quá. Toàn những ý nghĩ viển vông! Trình Lục Dương liếc nhìn Phương Khải, dễ dàng nhận ra sự bối rối của chàng trợ lí. Trình Lục Dương nói tiếp: Tôi đang nói đến cái cô Tần tông vào đuôi xe đó.
Phương Khải hơi giật mình, lẽ nào tổng giám đốc lại muốn theo đuổi chính cô gái đã đâm vào đuôi xe mình? Lúc này anh ấy bỗng cảm thấy vô cùng kính nể tổng giám đốc nhà mình, đây mới chính là sự trả thù ngọt ngào mà đau đớn nhất. Với con gái, mất tiền là chuyện nhỏ, mất trinh tiết là chuyện lớn, nhưng chẳng điều gì khủng khiếp bằng việc trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc Trình.
Trình Lục Dương thấy Phương Khải mãi không phản ứng gì bèn ngẩng đầu nhìn, khi thấy trong mắt anh chàng rạng ngời niềm ngưỡng mộ thì tức khắc sa sầm mặt: Bỏ ngay những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, nghe rõ chưa?
Tần Chân nhìn số tiền dư trên ATM, cảm thấy vô cùng chán nản.
2502,50 tệ. Hai năm mươi? Đến mày cũng mắng tao ngu hả tiền?
Cô ngây người một lát rồi mới chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản của mẹ, nghĩ tới tin nhắn của Tần Thiên năn nỉ cô mua cho nó mua một đôi giày chơi bóng mới... thì cô khẽ cắn răng, chuyển thêm ba trăm tệ nữa.
Không thể nhiều hơn nữa được, mặc dù cô biết ba trăm tệ thì không thể nào mua được đôi giày Nike, nhưng cô chỉ cố được đến vậy.
Giờ mới là mùng ba, tới tận mười lăm cô mới lĩnh lương, còn những mười hai ngày nữa, mà cô chỉ còn hai trăm tệ ít ỏi để sống những tháng ngày này, chưa kể riêng tiền đi xe buýt đã tốn đến bảy, tám đồng mỗi ngày, có thể thấy đến viễn cảnh cuộc sống của cô khốn đốn đến mức nào.
Sau khi về công ty, cô do dự một lát rồi đến phòng làm việc của Lưu Trân Châu.
Thấy cô tới, Lưu Trân Châu vẫn chưa hết giận, hừ mạnh một tiếng, không thèm để ý tới cô, tiếp tục lướt Taobao trên máy tính.
Tần Chân chỉ có thể vừa cười vừa làm lành vừa đi tới trước bàn sếp. Cô cúi người: Trưởng phòng Lưu, thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho chị rồi...
Ấy ấy, phải trân trọng tấm thân ngọc ngà của cô chứ, mau đứng lên, mau đứng lên! Lưu Trân Châu chế nhạo, chiếc cằm chẻ của bà ta không ngừng rung lên: Cô nói xem, mấy tháng nay cô đã liên tiếp gây cho tôi bao nhiêu là chuyện? Thành tích đã không tốt, lại còn luôn mắc lỗi, có mấy căn nhà mà bán cũng không xong, các khách hàng cũ cũng bỏ đi, tôi nói này Tần Chân, có phải cô nghĩ là tôi hiền lành tử tế nên không dám đuổi việc cô phải không?
Tần Chân: ...
Người hiền lành tử tế ư? Cô suýt phát khóc trước vẻ mặt tự tin thái quá của Lưu Trân Châu. Nhưng quả thật Tần Chân cũng không có sở trường đặc biệt như nhiều người khác, khả năng lớn nhất của cô chính là nhận lỗi, chỉ cần không quá đụng chạm thì cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng tất cả khổ sở, sau đó chân thành xin lỗi cho đến khi đối phương nhận ra cô thật sự hối hận và sẵn sàng sửa đổi với lí tưởng của người tình nguyện giải cứu thế giới.
Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Lưu Trân Châu cũng mềm lòng thoả hiệp thêm một lần, trừng mắt với Tần Chân: Không-có-lần-sau! Nếu không thì biến ngay cho tôi!
Mấy câu này lần nào bà ta cũng nói, nhưng kết quả là Tần Chân vẫn còn ở đây. Bình thường sau khi nghe Lưu Trân Châu trút giận xong cô sẽ ra khỏi phòng của bà ta, nhưng hôm nay cô vẫn còn ở lại, lưỡng lự rồi ấp úng trông như có điều gì khó xử không tiện nói.
Lưu Trân Châu tức giận hỏi: Còn chuyện gì nữa đây?
Tôi muốn hỏi... Hiện giờ chị còn khoản dư nào không?
Cô đùa đấy à? Tôi cũng không biết khi nào thì mình có thừa tiền nữa. Cô tưởng ai cũng nhiều tiền chắc? Lưu Trân Châu trừng mắt. Tần Chân mang vẻ mặt đưa đám kể lại chuyện lúc mình học lái xe gây ra sự cố tông vào đuôi xe người khác. Lưu Trân Châu nghe xong thì sầm mặt, người phụ nữ này tuy độc mồm độc miệng nhưng lại dễ mềm lòng, mặc dù hằng ngày hay mắng mỏ cô nhưng vẫn luôn quan tâm giúp đỡ cô.
Cần bao nhiêu? Lưu Trân Châu nhẫn nại hỏi.
37532 tệ. Tần Chân lập tức thông báo con số.
Lưu Trân Châu há hốc mồm, cuối cùng thốt ra một câu: Núi xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài*, tráng sĩ, từ nay chúng ta giang hồ cáo biệt!
*Ý nói coi như hai người không có dính dáng gì đến nhau, đường ai nấy đi, việc ai người nấy lo.
Tần Chân đổ phịch một tiếng xuống sàn, ôm lấy bắp đùi mập mạp của bà ta mà kêu khóc: Đại hiệp! Thiên sứ! Hoàng hậu nương nương! Xin người mở lòng từ bi mà cứu lấy tiểu nữ, kiếp sau dù có làm nô tì, làm trâu ngựa, tiểu nữ cũng không quên đại ân đại đức của người! Người là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến ta chỉ muốn giữ người lại*!
*Lời bài hát Phong tục dân tộc đẹp nhất của nhóm nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Lưu Trân Châu rưng rưng xúc động, vỗ vai cô nói: Tần Chân, mau biến khỏi đây ngay!
Bỗng cô nhận được điện thoại của Phương Khải. Tưởng anh ấy gọi đến giục nợ nên ngay khi đối phương thốt ra mấy chữ cô Tần thì cô thành thật khai báo: Trợ lí Phương phải không? Thế này nhé, mặc dù hiện giờ tôi không có tiền, nhưng lúc nãy tôi đã năn nỉ hết lời với trưởng phòng chúng tôi và vay được một ít, để lát nữa tôi xuống ngân hàng dưới tầng chuyển khoản cho anh, anh xem vậy có được không?
Thực ra là tổng giám đốc của tôi...
Tôi hiểu, tôi hiểu, anh ta không đồng ý cho tôi trả góp, chẳng phải tôi đang đi gom đủ tiền để trả luôn hay sao? Đến khi anh kiểm tra sổ sách xong, tôi đảm bảo chuyện này đến đây là chấm dứt! Cô liến thoắng.
Phương Khải bật cười: Không, không, không, cô hiểu lầm ý tôi rồi, thực ra tôi gọi điện thoại tới là để nói với cô, trên danh nghĩa là cô phải trả chi phí sửa chữa xe nhưng căn cứ theo hợp đồng của trường dạy lái xe thì trong thời gian học lái xe tại trường nếu học viên có gây tai nạn giao thông thì mọi phí tổn đều do nhà trường chi trả, vậy nên cô không phải trả khoản tiền này.
... Tần Chân ngẩn tò te.
Phương Khải tiếp tục nói: Lúc trước bắt cô bồi thường vì cô là người trực tiếp tông xe, còn về phía nhà trường thì cô sẽ phải tự mình liên lạc. Nhưng có vẻ như đến bây giờ cô vẫn không hay biết chuyện này, cho nên tôi mới gọi điện thoại tới nhắc cho cô biết, tránh việc trường dạy lái xe thoái thác trách nhiệm khiến cô phải chịu thiệt.
Phía bên kia bỗng im lặng vài giây, Phương Khải nín thở. Trong khi anh đang thắc mắc sao cô không phản ứng gì, thì một tiếng hét lớn đến chói tai vang lên khiến anh giật mình, suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại di động đi.
Tần Chân mừng đến suýt khóc, tay nắm chặt điện thoại: Điều anh nói là thạt chứ? Tôi sẽ không phải trả số tiền này mà trường lái sẽ trả phải không? Anh không đùa tôi đấy chứ? Ôi tôi sung sướng như vừa trúng số năm triệu vậy! Làm sao bây giờ?
...
Phương Khải nghe ở đầu bên kia vẫn vang lên những âm thanh kì quái, nếu giờ anh tắt máy luôn xem ra có vẻ không được lịch sự cho lắm, mãi hồi lâu anh mới thốt ra được một câu: Hay là ra ngoài ăn mừng một bữa được không?
Tiếng la hét ở đầu bên kia bỗng dưng im bặt, Tần Chân suy nghĩ một chút, hào hứng trả lời: Không thành vấn đề, anh muốn đi ăn ở đâu?
Hả? Phương Khải giật mình, anh gợi ý cô tự đi ăn mừng một mình cơ mà? Sao bỗng dưng lại kéo anh vào?
Tần Chân vội càng kể tên một vài quán lẩu, hứng khởi nói: Anh thấy được không?
Phương Khải ngập ngừng, nói: Được thì được, nhưng mà...
Vậy quyết định thế nhé, tôi xong việc lúc 6 giờ, tôi sẽ đợi anh ở dưới sảnh nhé! À, anh biết chỗ làm của tôi chưa? Tần Chân cung cấp địa chỉ cho anh, vẫn đang lâng lâng như người từ cõi chết trở về. Phương Khải đang muốn giải thích thì Tần Chân đã tắt máy luôn rồi!
Tắt máy rồi ư?!
Ăn lẩu được thì được thật, nhưng vấn đề là bọn họ vốn không quen biết, ngồi đối diện nhau ăn lẩu suốt mấy tiếng đồng hồ làm sao mà không ngượng ngùng, xấu hổ cho được?
Hết giờ làm, Phương Khải xin phép Trình Lục Dương rằng hôm nay không thể lái xe đưa anh về nhà.
Trình Lục Dương nhẹ nhàng dừng bước, quay đầu lại hỏi: Ý của cậu là, muốn tôi tự đi xe về?
Tổng giám đốc, anh không biết lái xe cũng đâu phải lỗi của tôi!
Phương Khải oan ức nói: Tôi đã nói với Lý Mật phòng bên cạnh rồi, hôm nay cô ấy sẽ thay tôi đưa anh về.
Vì việc nhỏ này mà anh phải bỏ tiền ra mua một tấm vé xem ca nhạc cho Lý Mật, có phải nhờ vả không công đâu...
Trình Lục Dương cố lục lọi cái tên Lý Mật trong trí nhớ: Cậu nói đến Lý Mật phụ trách hiệu đính ở phòng bên cạnh? Chính là người mà mỗi lần gặp không thể ngừng dán mắt vào người tôi ấy hả?
... Phương Khải im lặng tán thưởng... rồi vội vàng gật đầu nhẹ.
Không được, tôi không muốn! Trình Lục Dương khăng khăng từ chối: Ánh mắt cô ta nhìn tôi quá dâm dục, như kiểu chỉ muốn lột hết quần áo của tôi ra, tôi sợ cô ta sẽ đưa tôi tới một chỗ vắng người, hủy hoại sự trong sạch của tôi, có khi hiếp trước giết sau cũng nên.
Hơn nữa vòng một của cô ta quá nhỏ, trông chỉ cỡ A là cùng, Trình Lục Dương này mà bị hãm hại trong tay một người như thế chẳng phải là nhục nhã lắm sao.
Không còn cách nào khác, Phương Khải đành lẽo đẽo theo tổng giám đốc đi về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tần Chân: Thật ngại quá cô Tần, tôi có thể sẽ đến muộn nửa tiếng, cô xem có cần đổi sang hôm khác không, hay là cô ngồi đợi tôi một lát... Như vậy có phải đã làm phiền cô quá hay không? Tôi sợ cô đói không chịu nổi... Được được, vậy tôi sẽ cố gắng tới sớm nhất có thể.
Trình Lục Dương nghe rõ mười mươi hai chữ cô Tần , nheo mắt ra chiều nghĩ ngợi: Cô Tần mà cậu vừa nói chuyện cùng không phải là cô Tần mà tôi đang nghĩ tới đấy chứ hả?
Phương Khải đỏ mặt, vội vàng giải thích: Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói, tôi gọi nói cho cô ấy biết việc cô ấy không phải trả chi phí sửa xe theo lời dặn dò của anh, ai ngờ cô ấy bỗng nhiên mời tôi đi ăn, mà tôi thì không tiện từ chối, cho nên...
Cậu giải thích với tôi làm gì? Còn mang cái vẻ mặt như bị bắt quả tang tại trận không bằng. Trình Lục Dương khẽ lườm Phương Khải một cái, Cậu có quyền tự do qua lại, đi ăn cơm, hẹn hò với ai đều không cần phải báo cáo với tôi.
... Thì tôi có báo cáo đâu, chính anh lên tiếng hỏi trước cơ mà?
Nhưng mà... Trình Lục Dương cười cười: Cô gái đó, ngay lần gặp đầu tiên đã quan tâm đến cậu, chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp gì đâu!
Tuy không nói ra tình cảnh khó khăn đến túng quẫn của Tần Chân khi anh và cô nói chuyện với nhau trong quán cà phê nhưng Trình Lục Dương thì mình cũng nên nhắc nhở Phương Khải về điều này, Cậu nên cẩn thận thì hơn, người ta quan tâm, xem trọng cậu cũng được, nhưng đừng để cho họ có cơ hội lợi dụng.
Phương Khải giật mình: Lợi dụng? Tôi có cái gì đáng để lợi dụng?
Trình Lục Dương ngừng lại: Cũng phải, cậu thì có gì đáng để lợi dụng? Tiền lương thì không cao, mặt mũi thì bình thường, chiều cao cũng chỉ hơn người ngồi xe lăn một chút, chỉ có mỗi căn nhà mua ở nơi hang cùng ngõ hẻm vành đai ba. Vậy thì cô ta coi trọng gì ở cậu nhỉ? Rồi anh nhanh chóng kết luận: Xem ra là tôi lo xa quá rồi.
... Phương Khải ức phát khóc. Tổng giám đốc anh có thể đừng làm tổn thương tôi trực diện như vậy được không? Nếu buộc phải tổn thương thì xin anh hãy báo trước cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý!
Phương Khải bỗng nhiên nhận thấy, nếu chẳng may Lý Mật có đưa tổng giám đốc tới một vùng ngoại thành nào đó rồi hiếp trước giết sau thì quả thật là cũng quá hời cho tổng giám đốc rồi! Bởi vì trong suốt quá trình cưỡng hiếp đó, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không ngừng công kích Lý Mật một cách khủng khiếp, thảm hại - bằng lời nói. Như thế người chịu thiệt không phải là tổng giám đốc mà chính là cô nàng Lý Mật kia. Vậy ai mới là người chịu thiệt thòi đây?
Lúc Trình Lục Dương xuống xe còn tốt bụng dặn dò Phương Khải: Chú ý giữ gìn bản thân, đừng có thiếu cảnh giác để rồi vừa bị người ta hãm hại lại còn bị lừa mất cả tiền nhé!
Phương Khải vô cùng kinh hãi khi Trình Lục Dương dám biên tập lại một câu danh ngôn sâu sắc đến vậy.
Sao lại có cảm giác như sắp xông vào đầu rồng hang hổ gặp yêu quái Tiểu Thiến* thế nhỉ? Cứ làm như Tần Chân là một nữ yêu quái chuyên đi hút tinh khí của con người không bằng.
*Tiểu Thiến: Nhân vật trong phim Thiện nữ u hồn nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông, chuyển thể từ một truyện trong bộ Liễu Trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Phương Khải nhớ lại hai lần gặp Tần Chân trước đó, mặc dù cô chỉ mặc đồ công sở, xem chừng cũng chỉ khoảng 25, 26 tuổi, tuy không được coi là mỹ nữ nhưng cũng rất xinh đẹp. Dù cô có là yêu quái, thì cũng là yêu quái có thể khiến người ta tự nguyện dâng tinh khí.
Nghĩ vậy nên Phương Khải rất vui vẻ lái xe đi ăn lẩu, sợ vị tổng giám đốc hay soi mói kia có chuyện hay không cũng đều gọi điện thoại đến làm phiền, anh còn đặc biệt kéo tên đối phương vào danh sách chặn cuộc gọi nhầm đảm bảo cuộc hẹn tối nay tuyệt đối không bị phá hỏng!
Trình Lục Dương phần nào cảm thấy không vừa lòng. Tại sao Phương Khải có lẩu để ăn, còn anh thì phải tự về nhà gọi đồ ăn ngoài?
Căn hộ cao cấp mà anh đang ở nằm tại tầng trên cùng của một toà cao ốc. Dưới tài thiết kế tinh tế của anh, trông nó cực kỳ ấm cúng và trang nhã. Nhưng một mình anh sống trong căn phòng quá rộng, không tránh khỏi việc cảm thấy trống trải.
Sau khi đẩy cửa bước vào phòng, anh ngồi xuống ghế bành, lấy ra một quyển thực đơn dày cộp từ trong ngăn kéo bàn uống nước, vừa xem vừa trầm tư suy nghĩ.
Quyền thực đơn này là do Phương Khải tổng hợp, bên trong có dán tên các nhà hàng và món ăn đặc sắc ở trung tâm thành phố đã được anh thưởng thức và công nhận. Vì biết ông chủ khá khó tính nên Phương Khải cũng không quên in hình ảnh các món ăn ra một cách rõ nét, đẹp mắt với cùng một kích cỡ.
Trình Lục Dương càng nhìn càng tức giận, ngay cả việc gọi điện thoại cũng là anh bảo Phương Khải gọi, cũng chính anh là người giúp Tần Chân không phải trả phí sửa xe, thế mà đến khi cô mời khách lại chỉ mời có một mình Phương Khải?
Trước đó anh từng nghe Phương Khải nhắc tới cái quán lẩu ấy, ở chỗ nào nhỉ? Phố bình dân thì phải? Vừa nghe tên đã biết không thuộc gu của anh, cho dù Tần Chân có đem kiệu lớn tám người khiêng tới mời thì anh cũng không thèm đi. Hơn nữa, việc cô không mời anh đã động chạm đến sĩ diện của anh.
Trình Lục Dương ném quyển thực đơn lên ghế bành, cầm điện thoại gọi cho Phương Khải, nhưng lại chỉ nghe được giọng nữ lạnh lùng như hắt hủi: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.
Chiếc di động tội nghiệp bị anh ném lên ghế một cách không thương tiếc.
Cuối cùng, với tâm trạng có phần bức xúc, lúc gọi món Trình Lục Dương đã yêu cầu: Có món nào ngon mang hết đến đây cho tôi!
Đối phương bị anh làm cho kích động: Xin lỗi, anh vừa mới nói gì? Anh có thể nhắc lại được không ạ?
Đổi người có lỗ tai tốt hơn tới nghe điện thoại đi! Trình Lục Dương ngạo mạn quát đối phương.
...
Một tiếng sau, một mâm toàn những món ăn đặc sắc được mang tới.
Trả tiền xong, Trình Lục Dương cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nhưng khi thấy một bàn đầy thức ăn, anh bỗng nhận ra một vấn đề nan giải, đó là anh đã quên dặn nhân viên nhà hàng đừng cho ớt! Cho nên trong 12 món ăn này, anh không tài nào nhận biết được món nào có ớt món nào không.
Một người mù màu xanh và đỏ lại không ăn được cay, không phân biệt được màu của ớt thì phải làm sao đây? Nếm thử? Nếu chẳng may ăn phải món có ớt thì lập tức uống hai chai nước là được chứ gì? Sau đó lại tiếp tục ăn thử từng món?
Trình Lục Dương tức giận quăng đôi đũa, rồi cầm di động ra ngoài tìm Phương Khải.
... Tại sao lại tìm Phương Khải? Ha ha ha, tổng giám đốc Trình sẽ chẳng bao giờ thừa nhận rằng trên thế giới này, ngoại trừ người trợ lý này ra, anh không biết vác mặt đi tìm ai để giúp anh phân biệt món ăn nào có ớt, món nào không.
Trình Lục Dương không thể tự lái xe vì anh bị mù màu xanh và đỏ nên anh vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng nói tên của quán lẩu, xe vừa đi được nửa đường thì có khách khác vẫy.
Xe taxi là phương tiện giao thông rất phổ biến ở các thành phố lớn, chuyện ghép xe cũng không có gì là lạ, nhưng khi cô gái son phấn loè loẹt kia vừa mở cửa xe thì Trình Lục Dương lập tức đóng cửa lại với khuôn mặt không chút biểu cảm. Anh nói với người tài xế đang giật mình kia: Xin lỗi, tôi không chấp nhận ghép xe.
Tài xế khó xử: Vậy là sao, tôi cũng muốn làm ăn mà?
Trình Lục Dương không nói thêm lời nào, lấy 100 đồng ra. Tài xế vui mừng nhận lấy, rồi đạp ga, hồ hởi đưa vị đại gia này đi ăn lẩu.
***
Trong quán lẩu nghi ngút khói, Tần Chân và Phương Khải ngồi đối diện nhau ở một góc trong sảnh lớn, ăn uống rất vui vẻ.
Tần Chân tốt tính, chỉ cần người đối diện không phải là khách hàng và cấp trên thì với ai cô cũng có thể buôn chuyện trên trời dưới bể. Phương Khải mặc dù là người hướng nội, nhưng dưới sự tác động của Tần Chân, anh cũng mở lòng rất thoải mái, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói chuyện vô cùng hào hứng.
Tần Chân nói: May mà có trợ lý Phương tôi mới không bị mất hơn ba mươi ngàn. Nếu anh không gọi điện cho tôi chắc tôi vẫn không hay biết mà tự bỏ tiền túi ra để trả. Phương Khải ngượng ngùng đáp: Có gì đâu, việc nên làm mà, lẽ nào tôi biết mà lại để cô phải mất tiền trong khi thực tế là cô đâu cần phải nộp tiền, tôi cũng chỉ là...
Anh ấy vốn định nói mình gọi điện cho cô theo lời căn dặn của tổng giám đốc nhưng khi lời sắp thoát ra khỏi miệng, anh vội sửa lại thành: Tôi cũng chỉ lo nhỡ cô không biết mà biết trường dạy lái xe lừa bắt phải nộp tiền thôi. Tần Chân cười rạng rỡ: Trợ lí Phương thật tốt bụng, chẳng hẹp hòi như tổng giám đốc của anh, khi tôi vừa mới ngỏ lời muốn được trả góp, tôi cứ nghĩ người giàu có như anh ta sẽ chẳng bao giờ tính toán so đo thiệt hơn làm gì, nào ngờ anh ta không thèm quan tâm những gì tôi nói, lại còn quay lưng bỏ đi, cứ như là nói chuyện với tôi một câu sẽ làm ô uế cái miệng của anh ta không bằng!
Phương Khải biết rất rõ tổng giám đốc nhà mình bề ngoài thì xấu xa đáng ghét nhưng thực ra lại tốt bụng vô cùng, nếu không thì anh đã chẳng bảo Phương Khải gọi điện nói cho Tần Chân biết chuyện trường lái xe thanh toán chi phí sửa chữa xe rồi.
Hai người ngồi cách nhau một cái bàn, Phương Khải có thể cảm nhận được nụ cười thân thiện của cô dành cho mình. Tần Chân có nước da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn. Dưới hơi nóng của bếp lẩu, khuôn mặt của cô ửng hồng, đôi mắt sáng cũng trở nên long lanh ngập nước, vừa đen láy vừa yêu kiều. Không biết tại sao, Phương Khải chột dạ cúi đầu, không giải thích cho cô ngọn ngành sự việc.
Hai người ăn được nửa bữa, Phương Khải đã hoàn toàn thoải mái, không còn ngượng ngùng gì với Tần Chân nữa, anh cũng tươi cười cùng hùa với Tần Chân nói xấu cấp trên của mình.
Tần Chân kể trưởng phòng của cô là bà Lưu Trân Châu hay có thói quen giũa móng chân ngay trong phòng làm việc, giũa móng chân xong lại đưa tay lên ngoáy mũi, Phương Khải đang ăn miếng thịt bò, nghe đến đây thì nghẹn họng, không sao nuốt trôi được nữa.
Tuy bề ngoài bà ấy nói năng chua ngoa nhưng thực ra lại tốt bụng, tôi biết bà ấy vẫn rất quan tâm đến tôi.
Hai người uống hết một cốc bia, mắt sáng long lanh, cảm giác như mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi ổn thỏa không còn vướng bận gì nữa. Phương Khải cảm thấy nếu Tần Chân đã chia sẻ thẳng thắn như vậy thì mình cũng chẳng cần phải giả bộ quân tử làm gì, thế là sau khi là một hơi hết cốc bia, anh ấy cũng bắt đầu nói xấu tổng giám đốc.
... Nói thật, tôi không hiểu nổi do đâu mà anh ấy có cái gu thẩm mỹ như bây giờ. Cô biết không, có một dạo cả tuần liền anh ấy mặc suốt một bộ Âu phục màu cam chói lóa, rồi cả bộ đồ ngủ màu xanh da trời, đấy là còn chưa kể tới bộ đồ màu xanh lá cây trông chẳng khác gì quả địa cầu. Ở tầng dưới có một đám người hâm mộ đặt cho anh ấy biệt danh 'đứa con của cầu vồng', vì thế, mỗi lần đi sau anh ấy, tôi đều xấu hổ đến nỗi muốn tháo tất ra mà che mặt!
... Chưa hết, Sự đòi hỏi của anh ấy đối với tôi chắc trên đời này chả có ai sánh nổi. Chưa kể tới việc hễ cứ ra ngoài là tôi phải xe đưa xe đón, ngay cả tập tài liệu nhỏ chỉ cần với tay là lấy được mà cũng phải gọi điện yêu cầu tôi về lấy cho. Còn nữa, trong dịp sinh nhật tròn một tuổi của cháu gái anh ấy, anh ấy muốn tặng món đồ màu đỏ cho cháu bé, việc chỉ có vậy mà cũng bắt tôi phải đi mua hộ. Trên danh nghĩa tôi là trợ lý của anh ấy nhưng kỳ thực có khác gì bảo mẫu. Cũng may tôi là đàn ông chứ không thì sợ rằng mấy việc lo ăn, lo mặc rồi cả chuyện ngủ nghỉ của anh ấy tôi cũng phải lo hết.
Tần Chân cười ngặt nghẽo, đặt đôi đũa xuống, nói: Tổng giám đốc nhà anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa vậy?
Phương Khải ngạc nhiên, tưởng cô có ý với tổng giám đốc, thót tim nói: 31 tuổi rồi nhưng chưa có người yêu, sao vậy? Cô...
Đừng đoán mò, ý tôi là, đã nhiều tuổi thế mà còn chưa có bạn gái thì làm sao anh biết được anh ta có thực sự cần anh nâng khăn sửa túi cho hay không? Tần Chân nói một cách đầy ẩn ý.
Phương Khải tức khắc đỏ mặt: Không đâu không đâu, khuynh hướng tình dục của anh ấy vẫn rất bình thường.
Biết người biết mặt không biết lòng. Tần Chân nâng cốc bia lên: Nào nào nào, cạn ly, chúc anh công việc thuận lợi, không bị vị tổng giám đốc lòng dạ đen tối xấu xa kia hành hạ về thể xác và tinh thần nữa! Động tác của Tần Chân hơi mạnh nên chẳng may làm rơi đũa, cô đành thất lễ để cốc xuống rồi cúi người nhặt đũa lên.
Cô vừa khom lưng xuống thì tầm mắt của Phương Khải hướng thẳng tới lưng của một người khách ngồi phía sau Tần Chân, vóc dáng của người này sao mà giống tổng giám đốc quá vậy. Tay chân Phương Khải tê cứng, đúng lúc đó, người đàn ông phía sau Tần Chân Từ từ quay người lại, khẽ mỉm cười nói: Thật trùng hợp, trợ lý Phương.
Tần Chân cuối cùng cũng nhặt được đũa lên, khi quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng thì ngây người.
Trình Lục Dương tia thấy Tần Chân, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lại càng nồng đậm: Cô Tần thật có tài ăn nói. Tôi thật sự là có mắt như không, sao từ đầu lại không nhận ra khả năng này của cô nhỉ? Cô và trợ lý của tôi đúng là một cặp trời sinh, hai người có cần tôi đứng ra mai mối, se duyên cho không?
Tần Chân: ...
Phương Khải: ...
Nhiệt độ nóng hừng hực trong quán lẩu bỗng nhiên giảm xuống vài độ, Trình Lục Dương vẫn cười mờ ám, nhìn chằm chằm hai người đang im như thóc kia với ánh mắt sắc bén: Tôi đã nói mà, hai người tâm đầu ý hợp, mới gặp đã nảy sinh tình cảm như vậy, thì ra là một nam cặn bã, một nữ đê tiện, một cặp xứng lứa vừa đôi mà thôi. Ra sức nói xấu sau lưng người khác, mắc chứng hoang tưởng nặng mà không biết đường uống thuốc, người nhà các vị có biết bệnh tình của các vị không?
Anh nhìn Phương Khải: 'Đứa con của cầu vồng' à?
Phương Khải sắp khóc rồi.
Anh lại chuyển hướng sang Tần Chân: Tìm người đàn ông để nâng khăn sửa túi à?
Tần Chân đỏ mặt tía tai.
Lúc này, cơn giận vô cớ của Trình Lục Dương đã dâng ngùn ngụt tới đỉnh điểm, anh cầm chai rượu do chủ quán tặng, mở nắp chai hướng về phía hai người kia mà chả buồn quan tâm xem nhãn hiệu của nó rẻ tiền ra sao: Mời cô cậu, quả đúng là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch. Sự đê tiện, bỉ ổi của hai người đúng là xưa nay chưa từng thấy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chả thế mà có nhà thơ từng nói ngay cả Đức Phật cũng phải đợi tới năm trăm năm mới tìm được tri âm. Mặc dù người ta vẫn nói làm người xấu xa thì dễ, nhưng đê tiện như hai người thì quả không dễ dàng gì. Huống chi hôm nay hai người cùng kết hợp lại với nhau thì thật sự khiến người ta không thể thốt lên lời, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đích thực là dịp may hiếm có, năm trăm năm chắc mới gặp một lần. Nào, lại đây, chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Cuối cùng, anh đặt mạnh chai rượu lên bàn đánh cạch một tiếng rồi lạnh lùng quay người bỏ đi trong lúc hai người kia vẫn còn đang lúng túng.
/25
|