“Mau nói đi, chuyện hôm qua thế nào rồi?” Phương Thanh Quỳ chống tay lên bàn, hai con mắt lấp lánh những tia sáng tò mò vô hạn, bám riết lấy cô nàng đang vùi đầu vào việc ăn uống ở phía bên kia.
“Hôm qua á?” Giả Thược lúc này đang phồng mồm trợn má nhai mì, giọng nói cũng trở nên không được rõ ràng cho lắm: “Hôm qua cái gì cơ?”
Chỉ tay về phía quán cà phê ở cách đó không xa, Phương Thanh Quỳ nháy nháy mắt, ý bảo chính là chuyện mà chỉ có mi biết ta biết đó.
Giả Thược còn chưa ăn no, trí nhớ cũng không được tốt lắm, đờ đẫn hỏi ngược lại: “Cái gì cơ?”
Phương Thanh Quỳ rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, trợn trừng mắt lên: “Hôm qua sau khi mi tới đó đã xảy ra những chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì à?” Giả Thược miệng đang nhai mì, trong đầu chỉ còn nhớ được những miếng bánh chẻo của cửa hàng đó: “Hôm qua trong bánh chẻo nhân tôm bọn họ cho rau cải, không phải rau thơm.”
“Ai hỏi mi chuyện bánh chẻo chứ hả?”
Giả Thược vét nốt những sợi mì cuối cùng trong bát, đưa tay sờ cái bụng lúc này đã lưng lửng: “À, cơm hấp hải sản của bọn họ hôm qua cũng không tệ!”
Quả thật là không tệ, làm cô ăn xong một suất vẫn còn thấy hơi đói.
Rồi da mặt cô bị hai ngón tay thon véo chặt và kéo mạnh ra ngoài, chỉ nghe Phương Thanh Quỳ giận dữ quát lên: “Mi đang đùa với ta đấy hả? Ta hỏi mi việc xem mặt hôm qua thế nào rồi? Gã đó có ổn không?”
Giả Thược thòm thèm nhìn chiếc bát giấy đã bị vét sạch, vứt nó vào trong thùng rác, rồi vỗ vỗ bụng, trả lời bằng bốn chữ ngắn gọn cực kỳ: “Không nhớ nữa rồi.”
“Không nhớ nữa?” Giọng của Phương Thanh Quỳ lập tức cao hẳn lên: “Thế mi còn nhớ được cái gì?”
“À…” Giả Thược cố gắng nhớ lại: “Món bò bít tết hôm qua hình như cũng rất tuyệt.”
Đáng tiếc, đã bị cái gã Chân Lãng đó ăn hết mất rồi.
Là bạn tốt với nhau bao năm nay, nhìn phản ứng của Giả Thược, Phương Thanh Quỳ dễ dàng đoán được cô nàng này vẫn chưa ăn no.
Cô chậm rãi cất bước rời đi, không lâu sau liền cầm theo một chiếc bát giấy trở về, đưa qua đưa lại trước mũi Giả Thược: “Nào, Giả Thược ngoan, mau nhớ lại đi, người hôm qua trông thế nào?”
Miếng đậu phụ non trắng mềm béo ngậy trong bát lập tức thu hút sự chú ý của Giả Thược, cặp mắt cô nàng không ngừng đung đưa qua lại theo nhịp chuyển động của chiếc bát: “Người hôm qua nói là tôi không có việc làm cũng không sao, hắn sẽ nuôi tôi.”
“Oa!” Phương Thanh Quỳ lập tức trầm trồ kêu lên: “Gặp được kẻ có tiền rồi hả?”
Trong mắt Giả Thược lúc này chỉ có dáng vẻ hấp dẫn của miếng đậu phụ non đang rung rinh theo nhịp đung đưa của chiếc bát, đờ đẫn trả lời theo bản năng: “Mỗi tháng hắn cho tớ hai trăm đồng, bảo tớ tiêu tiết kiệm một chút.”
“Phì!” Phương Thanh Quỳ không nhịn được bật thốt lên: “Hai trăm á?”
“Ừ, hai trăm.” Nhân lúc Phương Thanh Quỳ ngẩn ra, Giả Thược liền giật ngay lấy chiếc bát, xúc một miếng lớn lên ăn, vui vẻ nheo mắt lại: “Thật là thơm!”
Phương Thanh Quỳ lại trừng mắt lên nhìn cô nàng đang vùi đầu vào việc ăn uống kia: “Kẻ keo kiệt như thế mà cũng chịu mời mi ăn bánh chẻo nhân tôm và cơm hấp hải sản sao? Không phải là mi thanh toán đấy chứ?”
“Không!” Giả Thược đờ đẫn ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên nở một nụ cười vui vẻ: “Mấy món đó đều là đồ ăn đêm của Chân Lãng, bị tôi cướp được, đêm qua hắn phải chịu đói.”
“Hửm?” Cặp mắt Phương Thanh Quỳ rực sáng: “Hôm qua Chân Lãng có phản ứng thế nào?”
“Hừ!” Giả Thược trợn tròn đôi mắt: “Hắn biết tôi cần phải kiềm chế bản thân, không ngờ lại ăn bò bít tết ở chỗ mà tôi có thể nhìn thấy được, đồ tiểu nhân!”
“Sau đó thì sao?” Phương Thanh Quỳ bắt đầu hiểu ra căn nguyên sự việc: “Có phải sau đó mi chỉ quan tâm đến bò bít tết, đến cơm hấp hải sản, đến bánh chẻo nhân tôm của người ta, rồi quên luôn cả việc xem mặt không?”
Giả Thược trề môi ra, không chịu thừa nhận chân tướng đã bị cô bạn tốt vạch trần.
Phương Thanh Quỳ đưa tay lên day trán, không kìm được thở dài: “Mi đúng là cái đồ đầu đất ngốc nghếch, chẳng lẽ mi không biết Chân Lãng đã giở trò gì sao?”
“Hắn đã giở trò gì chứ?” Giả Thược ngô nghê hỏi: “Chẳng phải chỉ là ăn bò bít tết tại nơi tôi có thể nhìn thấy, khiến cho tôi thèm, khiến cho tôi khó chịu thôi sao?”
“Dốt quá!” Phương Thanh Quỳ trừng mắt mắng lớn: “Hắn ta đã dùng những món ăn đó để thu hút toàn bộ sự chú ý của mi, khiến mi không còn lòng dạ nào mà xem mặt, khiến mi không thể lấy chồng!”
Giả Thược chớp chớp hai hàng lông mi dài đen láy, khuôn mặt vốn bình tĩnh bắt đầu trở nên nhăn nhúm, nắm đấm cũng nắm chặt lại, càng lúc càng chặt hơn…
Phương Thanh Quỳ lúc này cũng chẳng còn để ý gì đến việc đoan trang thanh lịch nữa, nằm bò cả người lên chiếc bàn nhỏ trước mặt: “Nể tình ta đã nhắc nhớ mi, mi đừng có đập cái bàn này của ta đấy!”
“Không đập!” Giả Thược nghiến chặt răng, ánh mắt hằn học nhìn về phía bệnh viện ở đối diện với tiệm chụp hình, nơi mà Chân Lãng đang làm việc: “Cậu nói xem, nếu hắn mà phải nằm viện, liệu có được giảm giá không nhỉ?”
Phương Thanh Quỳ nằm bò trên bàn, đưa tay che mặt, cố gắng giấu giếm việc mình đang cảm thấy rất tức cười: “Hay là lần sau trước khi đi xem mặt, mi hãy ăn thật nhiều vào, như thế hắn sẽ không thể dụ dỗ mi nữa.”
Giả Thược: “…”
* * *
Khi Chân Lãng lại một lần nữa bước vào cửa lớn của tiệm chụp hình “Hướng Dương Vàng”, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là vô số những loại đồ ăn nằm ngổn ngang trên chiếc bàn nhỏ xinh xắn, còn Giả Thược thì đang ngồi cạnh đó ăn cơm rang thập cẩm, cái dĩa nhanh chóng xiên lấy một viên thịt viên đưa lên miệng cắn một miếng.
Thấy anh bước vào, Giả Thược liền ngẩng đầu lên, dừng ngay việc ăn uống lại, sau đó đột ngột nhảy dựng lên, hỏi bằng giọng ngọng nghịu: “Anh ến ây àm ì?” (Anh đến đây làm gì)
Sắc mặt Chân Lãng không hề thay đổi, nhẹ nhàng phủi một hạt cơm dính trên áo xuống: “Tìm cô có chút chuyện.”
“Ôi ải i em ặt.” Vừa nhá cơm Giả Thược vừa giơ viên thịt trong tay lên, khua khoắng nó trước mặt Chân Lãng như là vũ khí: “Ó ì í ữa ói.” (Tôi phải đi xem mặt; Có gì tí nữa nói.)
Chân Lãng khẽ nở một nụ cười tươi, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hắn ta muốn làm giống như hôm qua, tiếp tục ngồi ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà gọi đồ ăn, rồi dùng đồ ăn thu hút sự chú ý của cô ư? Không có cửa nữa đâu nhé!
Giả Thược trề cái môi dính đầy dầu mỡ ra, nở một nụ cười méo mó, lại nhét nốt miếng thịt viên còn lại vào trong miệng: “Ôm ay, anh ông ụ ỗ ược ôi âu.” (Hôm nay, anh không dụ dỗ được tôi đâu.)
Chân Lãng hơi nhướng mày lên, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, rồi vắt chân chữ ngũ một cách tự nhiên, đưa mắt nhìn Giả Thược.
Mà cô nàng nào đó vừa thề rằng sẽ không bị anh dụ dỗ lại tiếp tục công việc trọng đại của mình, cứ như là quỷ đói đầu thai.
Sau khi tất cả thức ăn trên bàn đều bị càn quét sạch sẽ, Giả Thược đưa tay xoa xoa bụng, cảm thấy mình sắp nôn ra đến nơi mất.
Hình như, vừa rồi cô đã ăn hơi nhiều.
Tất nhiên, bất kể thế nào cô nàng cũng sẽ không chịu nói với Chân Lãng một sự thực, rằng là giờ đây cô đã quá no.
Lắc lư cái đầu một cách vui vẻ, Giả Thược nhăn răng cười nói với Chân Lãng: “Bây giờ có thể đi rồi.”
“A.” Chân Lãng dường như vừa tỉnh táo trở lại sau cơn trầm tư, khẽ hô lên một tiếng: “Tôi quên mất, hôm nay tôi có một cuộc hội chẩn, đến đây là để nhắc cô một tiếng rằng tôi không cùng cô đi xem mặt được, tôi sẽ ước lượng thời gian để tới đón cô, rồi chúng ta cùng về nhà.”
Cái, cái gì?
Cơn giận của Giả Thược tắc nghẹn trong cổ họng, những thứ đồ ăn vừa nuốt xuống thiếu chút nữa đã hóa thành một dòng máu tươi mà phun ra ngoài.
Hắn ta không thể đi với mình? Không thể dùng những món ăn ngon mà dụ dỗ mình nữa? Vậy mình vừa cố sống cố chết nốc đồ ăn như vậy chẳng phải là phí công rồi sao?
“Anh…” Trong mắt Giả Thược bùng lên ngọn lửa giận dữ, tiếng nghiến răng ken két vang lên: “Vừa rồi tại sao anh không nói?”
Chân Lãng mỉm cười vẻ vô tội: “Không phải cô vừa bảo tôi là có gì tí nữa nói sao?”
“Ọe!” Lần này không phải vì tức giận, mà cô thật sự thiếu chút nữa đã nôn ra.
“Chà chà.” Chân Lãng khẽ lắc đầu: “Lúc trước một chiếc bánh kem bơ đã khiến cô kiên quyết không bao giờ đụng vào đồ ngọt nữa, chẳng lẽ sau này cô lại chuẩn bị không ăn cơm nữa hay sao?”
“Tôi đánh chết anh!” Giả Thược nhảy vụt tới, cái chân vung ra giữa không trung.
Chân Lãng thản nhiên đứng đó, lẳng lặng nhìn mũi bàn chân của Giả Thược càng lúc càng tới gần, đá thẳng về phía mặt anh.
“Rầm!”
…
… …
Khi Phương Thanh Quỳ hoảng hốt chạy từ tầng trên xuống, đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này.
Chân Lãng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh tròn trước ngực, bên khóe miệng là một nụ cười mỉm hờ hững.
Một cái chân gác lên bức tường bên phải khuôn mặt anh, lớp sơn màu trắng trên tường lấy mũi bàn chân làm trung tâm, rạn nứt cả một mảng lớn, những hạt bụi rơi xuống rất nhiều, dính đầy lên vai Chân Lãng.
Một xen ti mét, chỉ lệch đúng một xen ti mét, sơ sảy một chút thôi là khuôn mặt đẹp trai kia coi như lụi tàn.
Nụ cười dần trở nên tươi tắn, Chân Lãng nhìn chằm chằm vào Giả Thược: “Còn có chuyện gì không? Nếu không tôi đi trước đây.”
Lồng ngực Giả Thược không ngừng phập phồng lên xuống, bàn tay nắm chặt làm phát ra những tiếng răng rắc rất vang. Nhìn nụ cười của Chân Lãng, cô chỉ muốn được lập tức lao tới xé nát nó ra và vứt xuống dưới chân giẫm cho bẹp dí một ngàn lần, một vạn lần.
Nhưng hết cách, cô rốt cuộc chỉ đành thu chân lại: “Đợi mẹ tôi đi rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với anh.”
Không thèm nhìn cái gã đó thêm lần nào nữa, cô lập tức chạy véo lên tầng trên. Khi chạy ngang qua chỗ Phương Thanh Quỳ, cô còn nghe thấy cô bạn thân của mình nhắc nhở: “Không được đập tường, không được đạp cửa, không được phá hoại bất cứ thứ trang thiết bị gì, tiền sơn lại bức tường kia sẽ trừ vào lương của mi.”
Đáp lại Phương Thanh Quỳ là một cơn chấn động dữ dội như có động đất ở tầng hai của cửa tiệm.
Bụi bặm rào rào rơi xuống, đứng giữa đám bụi mịt mù, Phương Thanh Quỳ quay sang phía Chân Lãng nở một nụ cười giả lả: “Thật ngại quá…”
“Hôm qua á?” Giả Thược lúc này đang phồng mồm trợn má nhai mì, giọng nói cũng trở nên không được rõ ràng cho lắm: “Hôm qua cái gì cơ?”
Chỉ tay về phía quán cà phê ở cách đó không xa, Phương Thanh Quỳ nháy nháy mắt, ý bảo chính là chuyện mà chỉ có mi biết ta biết đó.
Giả Thược còn chưa ăn no, trí nhớ cũng không được tốt lắm, đờ đẫn hỏi ngược lại: “Cái gì cơ?”
Phương Thanh Quỳ rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, trợn trừng mắt lên: “Hôm qua sau khi mi tới đó đã xảy ra những chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì à?” Giả Thược miệng đang nhai mì, trong đầu chỉ còn nhớ được những miếng bánh chẻo của cửa hàng đó: “Hôm qua trong bánh chẻo nhân tôm bọn họ cho rau cải, không phải rau thơm.”
“Ai hỏi mi chuyện bánh chẻo chứ hả?”
Giả Thược vét nốt những sợi mì cuối cùng trong bát, đưa tay sờ cái bụng lúc này đã lưng lửng: “À, cơm hấp hải sản của bọn họ hôm qua cũng không tệ!”
Quả thật là không tệ, làm cô ăn xong một suất vẫn còn thấy hơi đói.
Rồi da mặt cô bị hai ngón tay thon véo chặt và kéo mạnh ra ngoài, chỉ nghe Phương Thanh Quỳ giận dữ quát lên: “Mi đang đùa với ta đấy hả? Ta hỏi mi việc xem mặt hôm qua thế nào rồi? Gã đó có ổn không?”
Giả Thược thòm thèm nhìn chiếc bát giấy đã bị vét sạch, vứt nó vào trong thùng rác, rồi vỗ vỗ bụng, trả lời bằng bốn chữ ngắn gọn cực kỳ: “Không nhớ nữa rồi.”
“Không nhớ nữa?” Giọng của Phương Thanh Quỳ lập tức cao hẳn lên: “Thế mi còn nhớ được cái gì?”
“À…” Giả Thược cố gắng nhớ lại: “Món bò bít tết hôm qua hình như cũng rất tuyệt.”
Đáng tiếc, đã bị cái gã Chân Lãng đó ăn hết mất rồi.
Là bạn tốt với nhau bao năm nay, nhìn phản ứng của Giả Thược, Phương Thanh Quỳ dễ dàng đoán được cô nàng này vẫn chưa ăn no.
Cô chậm rãi cất bước rời đi, không lâu sau liền cầm theo một chiếc bát giấy trở về, đưa qua đưa lại trước mũi Giả Thược: “Nào, Giả Thược ngoan, mau nhớ lại đi, người hôm qua trông thế nào?”
Miếng đậu phụ non trắng mềm béo ngậy trong bát lập tức thu hút sự chú ý của Giả Thược, cặp mắt cô nàng không ngừng đung đưa qua lại theo nhịp chuyển động của chiếc bát: “Người hôm qua nói là tôi không có việc làm cũng không sao, hắn sẽ nuôi tôi.”
“Oa!” Phương Thanh Quỳ lập tức trầm trồ kêu lên: “Gặp được kẻ có tiền rồi hả?”
Trong mắt Giả Thược lúc này chỉ có dáng vẻ hấp dẫn của miếng đậu phụ non đang rung rinh theo nhịp đung đưa của chiếc bát, đờ đẫn trả lời theo bản năng: “Mỗi tháng hắn cho tớ hai trăm đồng, bảo tớ tiêu tiết kiệm một chút.”
“Phì!” Phương Thanh Quỳ không nhịn được bật thốt lên: “Hai trăm á?”
“Ừ, hai trăm.” Nhân lúc Phương Thanh Quỳ ngẩn ra, Giả Thược liền giật ngay lấy chiếc bát, xúc một miếng lớn lên ăn, vui vẻ nheo mắt lại: “Thật là thơm!”
Phương Thanh Quỳ lại trừng mắt lên nhìn cô nàng đang vùi đầu vào việc ăn uống kia: “Kẻ keo kiệt như thế mà cũng chịu mời mi ăn bánh chẻo nhân tôm và cơm hấp hải sản sao? Không phải là mi thanh toán đấy chứ?”
“Không!” Giả Thược đờ đẫn ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên nở một nụ cười vui vẻ: “Mấy món đó đều là đồ ăn đêm của Chân Lãng, bị tôi cướp được, đêm qua hắn phải chịu đói.”
“Hửm?” Cặp mắt Phương Thanh Quỳ rực sáng: “Hôm qua Chân Lãng có phản ứng thế nào?”
“Hừ!” Giả Thược trợn tròn đôi mắt: “Hắn biết tôi cần phải kiềm chế bản thân, không ngờ lại ăn bò bít tết ở chỗ mà tôi có thể nhìn thấy được, đồ tiểu nhân!”
“Sau đó thì sao?” Phương Thanh Quỳ bắt đầu hiểu ra căn nguyên sự việc: “Có phải sau đó mi chỉ quan tâm đến bò bít tết, đến cơm hấp hải sản, đến bánh chẻo nhân tôm của người ta, rồi quên luôn cả việc xem mặt không?”
Giả Thược trề môi ra, không chịu thừa nhận chân tướng đã bị cô bạn tốt vạch trần.
Phương Thanh Quỳ đưa tay lên day trán, không kìm được thở dài: “Mi đúng là cái đồ đầu đất ngốc nghếch, chẳng lẽ mi không biết Chân Lãng đã giở trò gì sao?”
“Hắn đã giở trò gì chứ?” Giả Thược ngô nghê hỏi: “Chẳng phải chỉ là ăn bò bít tết tại nơi tôi có thể nhìn thấy, khiến cho tôi thèm, khiến cho tôi khó chịu thôi sao?”
“Dốt quá!” Phương Thanh Quỳ trừng mắt mắng lớn: “Hắn ta đã dùng những món ăn đó để thu hút toàn bộ sự chú ý của mi, khiến mi không còn lòng dạ nào mà xem mặt, khiến mi không thể lấy chồng!”
Giả Thược chớp chớp hai hàng lông mi dài đen láy, khuôn mặt vốn bình tĩnh bắt đầu trở nên nhăn nhúm, nắm đấm cũng nắm chặt lại, càng lúc càng chặt hơn…
Phương Thanh Quỳ lúc này cũng chẳng còn để ý gì đến việc đoan trang thanh lịch nữa, nằm bò cả người lên chiếc bàn nhỏ trước mặt: “Nể tình ta đã nhắc nhớ mi, mi đừng có đập cái bàn này của ta đấy!”
“Không đập!” Giả Thược nghiến chặt răng, ánh mắt hằn học nhìn về phía bệnh viện ở đối diện với tiệm chụp hình, nơi mà Chân Lãng đang làm việc: “Cậu nói xem, nếu hắn mà phải nằm viện, liệu có được giảm giá không nhỉ?”
Phương Thanh Quỳ nằm bò trên bàn, đưa tay che mặt, cố gắng giấu giếm việc mình đang cảm thấy rất tức cười: “Hay là lần sau trước khi đi xem mặt, mi hãy ăn thật nhiều vào, như thế hắn sẽ không thể dụ dỗ mi nữa.”
Giả Thược: “…”
* * *
Khi Chân Lãng lại một lần nữa bước vào cửa lớn của tiệm chụp hình “Hướng Dương Vàng”, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là vô số những loại đồ ăn nằm ngổn ngang trên chiếc bàn nhỏ xinh xắn, còn Giả Thược thì đang ngồi cạnh đó ăn cơm rang thập cẩm, cái dĩa nhanh chóng xiên lấy một viên thịt viên đưa lên miệng cắn một miếng.
Thấy anh bước vào, Giả Thược liền ngẩng đầu lên, dừng ngay việc ăn uống lại, sau đó đột ngột nhảy dựng lên, hỏi bằng giọng ngọng nghịu: “Anh ến ây àm ì?” (Anh đến đây làm gì)
Sắc mặt Chân Lãng không hề thay đổi, nhẹ nhàng phủi một hạt cơm dính trên áo xuống: “Tìm cô có chút chuyện.”
“Ôi ải i em ặt.” Vừa nhá cơm Giả Thược vừa giơ viên thịt trong tay lên, khua khoắng nó trước mặt Chân Lãng như là vũ khí: “Ó ì í ữa ói.” (Tôi phải đi xem mặt; Có gì tí nữa nói.)
Chân Lãng khẽ nở một nụ cười tươi, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hắn ta muốn làm giống như hôm qua, tiếp tục ngồi ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà gọi đồ ăn, rồi dùng đồ ăn thu hút sự chú ý của cô ư? Không có cửa nữa đâu nhé!
Giả Thược trề cái môi dính đầy dầu mỡ ra, nở một nụ cười méo mó, lại nhét nốt miếng thịt viên còn lại vào trong miệng: “Ôm ay, anh ông ụ ỗ ược ôi âu.” (Hôm nay, anh không dụ dỗ được tôi đâu.)
Chân Lãng hơi nhướng mày lên, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, rồi vắt chân chữ ngũ một cách tự nhiên, đưa mắt nhìn Giả Thược.
Mà cô nàng nào đó vừa thề rằng sẽ không bị anh dụ dỗ lại tiếp tục công việc trọng đại của mình, cứ như là quỷ đói đầu thai.
Sau khi tất cả thức ăn trên bàn đều bị càn quét sạch sẽ, Giả Thược đưa tay xoa xoa bụng, cảm thấy mình sắp nôn ra đến nơi mất.
Hình như, vừa rồi cô đã ăn hơi nhiều.
Tất nhiên, bất kể thế nào cô nàng cũng sẽ không chịu nói với Chân Lãng một sự thực, rằng là giờ đây cô đã quá no.
Lắc lư cái đầu một cách vui vẻ, Giả Thược nhăn răng cười nói với Chân Lãng: “Bây giờ có thể đi rồi.”
“A.” Chân Lãng dường như vừa tỉnh táo trở lại sau cơn trầm tư, khẽ hô lên một tiếng: “Tôi quên mất, hôm nay tôi có một cuộc hội chẩn, đến đây là để nhắc cô một tiếng rằng tôi không cùng cô đi xem mặt được, tôi sẽ ước lượng thời gian để tới đón cô, rồi chúng ta cùng về nhà.”
Cái, cái gì?
Cơn giận của Giả Thược tắc nghẹn trong cổ họng, những thứ đồ ăn vừa nuốt xuống thiếu chút nữa đã hóa thành một dòng máu tươi mà phun ra ngoài.
Hắn ta không thể đi với mình? Không thể dùng những món ăn ngon mà dụ dỗ mình nữa? Vậy mình vừa cố sống cố chết nốc đồ ăn như vậy chẳng phải là phí công rồi sao?
“Anh…” Trong mắt Giả Thược bùng lên ngọn lửa giận dữ, tiếng nghiến răng ken két vang lên: “Vừa rồi tại sao anh không nói?”
Chân Lãng mỉm cười vẻ vô tội: “Không phải cô vừa bảo tôi là có gì tí nữa nói sao?”
“Ọe!” Lần này không phải vì tức giận, mà cô thật sự thiếu chút nữa đã nôn ra.
“Chà chà.” Chân Lãng khẽ lắc đầu: “Lúc trước một chiếc bánh kem bơ đã khiến cô kiên quyết không bao giờ đụng vào đồ ngọt nữa, chẳng lẽ sau này cô lại chuẩn bị không ăn cơm nữa hay sao?”
“Tôi đánh chết anh!” Giả Thược nhảy vụt tới, cái chân vung ra giữa không trung.
Chân Lãng thản nhiên đứng đó, lẳng lặng nhìn mũi bàn chân của Giả Thược càng lúc càng tới gần, đá thẳng về phía mặt anh.
“Rầm!”
…
… …
Khi Phương Thanh Quỳ hoảng hốt chạy từ tầng trên xuống, đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này.
Chân Lãng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh tròn trước ngực, bên khóe miệng là một nụ cười mỉm hờ hững.
Một cái chân gác lên bức tường bên phải khuôn mặt anh, lớp sơn màu trắng trên tường lấy mũi bàn chân làm trung tâm, rạn nứt cả một mảng lớn, những hạt bụi rơi xuống rất nhiều, dính đầy lên vai Chân Lãng.
Một xen ti mét, chỉ lệch đúng một xen ti mét, sơ sảy một chút thôi là khuôn mặt đẹp trai kia coi như lụi tàn.
Nụ cười dần trở nên tươi tắn, Chân Lãng nhìn chằm chằm vào Giả Thược: “Còn có chuyện gì không? Nếu không tôi đi trước đây.”
Lồng ngực Giả Thược không ngừng phập phồng lên xuống, bàn tay nắm chặt làm phát ra những tiếng răng rắc rất vang. Nhìn nụ cười của Chân Lãng, cô chỉ muốn được lập tức lao tới xé nát nó ra và vứt xuống dưới chân giẫm cho bẹp dí một ngàn lần, một vạn lần.
Nhưng hết cách, cô rốt cuộc chỉ đành thu chân lại: “Đợi mẹ tôi đi rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với anh.”
Không thèm nhìn cái gã đó thêm lần nào nữa, cô lập tức chạy véo lên tầng trên. Khi chạy ngang qua chỗ Phương Thanh Quỳ, cô còn nghe thấy cô bạn thân của mình nhắc nhở: “Không được đập tường, không được đạp cửa, không được phá hoại bất cứ thứ trang thiết bị gì, tiền sơn lại bức tường kia sẽ trừ vào lương của mi.”
Đáp lại Phương Thanh Quỳ là một cơn chấn động dữ dội như có động đất ở tầng hai của cửa tiệm.
Bụi bặm rào rào rơi xuống, đứng giữa đám bụi mịt mù, Phương Thanh Quỳ quay sang phía Chân Lãng nở một nụ cười giả lả: “Thật ngại quá…”
/31
|