Trích lời Giả Thược: “Ai cũng nói con trai và con gái ban đầu vốn là một cơ thể, lưng dựa vào lưng nhau, sau khi bị chia tách ra liền cố gắng tìm lại nửa bên kia trong biển người vô tận. Nếu người tôi tìm được nhất định phải là anh, vậy tôi thà rằng chúng ta chưa bao giờ bị chia tách, bởi như thế cả đời này tôi có thể quay mông về phía anh và chẳng cần phải nhìn thấy cái bản mặt anh.”
* * *
Hôm nay tâm trạng bác sĩ Chân rất tốt.
Đây là kết luận được các y tá đưa ra sau khi đã lén quan sát hồi lâu, bởi vì vừa sáng sớm đã có người nhìn thấy bác sĩ Chân vừa ngâm nga một bài hát vừa bước vào cổng lớn của bệnh viện, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười kỳ lạ vô cùng. Tuy trong công việc anh vẫn lạnh lùng và tỉnh táo như cũ, nhưng mọi người luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường.
“Mọi người thử nói xem, liệu chuyện này có liên quan gì đến anh chàng điển trai hôm qua không nhỉ?” Một cô y tá hấp háy đôi mắt sáng long lanh, tò mò đưa ra ý kiến của mình.
“Có thể như vậy lắm, không nghe thấy hôm qua bọn họ đã hẹn nhau những gì sao, chắc chắn là bác sĩ Chân đã được thỏa mãn cả về tinh thần và thể xác, do đó mới vui vẻ như vậy.” Một cô y tá khác buồn bực cất tiếng phụ họa theo.
Lại có một cô y tá khác mặt mày ủ ê nói: “Chẳng trách thường ngày bác sĩ Chân lại không mấy khi gần gũi với bọn mình, thì ra anh ấy thích cái món này.”
“Thế giới này đúng là đã thay đổi rồi, phụ nữ không những phải tranh đàn ông với phụ nữ, còn phải tranh đàn ông với đàn ông nữa…” Một giọng nói đau buồn vô hạn vang lên, mấy cô y tá đồng thời cúi đầu than thở.
“Nhưng bọn họ ở cạnh nhau cũng xứng đôi thật đấy!” Không biết là ai nhỏ giọng lầm bầm, mấy cái mặt đang ủ ê cúi gằm nhanh chóng ngẩng lên, cuối cùng đều gật đầu thật mạnh.
Còn cái người nào đó đang được các cô y tá có lớn có nhỏ kia nhắc tới lúc này đang cúi đầu viết lách, hoàn toàn không hề hay biết mình đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, tất cả đều đang thầm phán đoán xem anh là người ở bên trên hay bên dưới.
Cây bút trong tay không ngừng phát ra những tiếng sột soạt, anh nhớ lại tình hình hồi sáng, khi anh ngủ dậy thì người đó sớm đã không còn tung tích gì nữa rồi, hiển nhiên là cố ý né tránh anh, xem ra cơn giận của cô nàng quả thực không nhỏ.
Hồi tối anh còn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên, kèm theo đó là một cơn động đất cấp 5, cho nên sáng nay anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy một vết nứt lớn trên chiếc bàn trà. Ôi, chiếc bàn ấy được làm bằng thủy tinh công nghiệp, mặt bàn cũng phải dày tới hơn một xen ti mét, vậy mà…
Không biết từ lúc nào anh đã dừng cây bút lại, tháo chiếc kính xuống, đưa tay lên day day mắt. Những ngón tay dài mảnh khảnh kết hợp với khuôn mặt điển trai và nụ cười sâu sắc trên khóe môi, trông anh lúc này quả thực là cuốn hút vô cùng.
Đã lâu lắm rồi không chơi đùa với cô nàng đó, cảm giác thật không tệ.
Vương Thiếu Hoàn đứng trước cửa, nhìn thấy bộ dạng của Chân Lãng trong khoảnh khắc ấy, như cười mà chẳng phải cười, ẩn hiện một nét xấu xa, lại giao hòa với vẻ bình tĩnh điềm đạm trên người, quả thực là rất kỳ lạ. Cô ngẩn ra hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, cánh tay đang đưa lên gõ cửa có chút căng thẳng.
“Cốc, cốc…”
Tiếng gõ cửa khiến Chân Lãng ngẩng đầu lên, nụ cười ẩn trong ánh mắt đã biến mất, chỉ còn lại vẻ nhã nhặn đầy khách sáo.
Hôm nay Vương Thiếu Hoàn mặc một bộ đồ văn phòng màu đen bó sát người, tôn lên một thân hình uốn lượn vô cùng quyến rũ, mái tóc cô được búi gọn lại, mấy sợi tóc rủ xuống bên tai, cái cổ thon thả mà xinh đẹp: “Bác sĩ Chân, có thể nói chuyện với anh vài câu không?”
“Mời vào!” Chân Lãng đưa tay ra hiệu.
Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, nhưng không bước vào, ánh mắt dừng lại tại chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Hôm qua còn chưa nói chuyện xong với anh, tôi chỉ đành đến đây thêm lần nữa, kết quả là y tá nói anh đang bận, hy vọng sẽ không quấy rầy thời gian dùng bữa trưa của anh.”
Chân Lãng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi đứng dậy vẻ hiểu ý: “Thật ngại quá, cho phép tôi mời cô Vương dùng bữa trưa được không?”
Vương Thiếu Hoàn nở một nụ cười nền nã, gật đầu bước ra ngoài cửa.
Cởi bỏ bộ đồ bác sĩ và thay bằng âu phục, trông Chân Lãng càng thêm cao lớn tuấn tú hơn, khi đi trên đường khiến rất nhiều người phải ngoảnh đầu lại liếc nhìn. Vương Thiếu Hoàn đứng bên cạnh anh cũng cảm nhận được những ánh mắt ấy, trong lòng không ngờ lại sinh ra cảm giác tự hào.
Nơi Chân Lãng lựa chọn là một quán cà phê yên tĩnh, giữa các bàn được ngăn cách bởi một hàng rào gỗ có hoa văn hết sức tinh xảo, tiếng âm nhạc du dương phảng phất xung quanh, rất hợp cho một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, cũng hợp cho... một cặp trai gái đang yêu.
Vương Thiếu Hoàn đưa mắt nhìn những thứ đồ uống và bánh ngọt có hàm lượng calo cao trong cuốn thực đơn, nhẹ nhàng gấp nó lại: “Cho tôi một cốc nước lạnh!”
Chân Lãng trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn Vương Thiếu Hoàn hỏi: “Hôm qua cô có nhắc đến chuyện bữa tiệc rượu với tôi phải không?”
Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Tuy nói là tiệc rượu, nhưng thực ra chỉ là một cuộc gặp gỡ nhỏ của người trong gia đình với nhau thôi. Ngày mai là chủ nhật, không biết bác sĩ Chân có thời gian rảnh không?”
Chân Lãng còn chưa trả lời, Vương Thiếu Hoàn đã cười nói tiếp: “Ông nội tôi rất mong anh có thể tới tham gia, do đó mới lựa chọn thời gian đó để tổ chức bữa tiệc. Nể mặt tôi hai lần đến tận nơi mời, bác sĩ Chân nhất định phải tới tham dự đấy nhé!”
Chân Lãng trầm ngâm hồi lâu rồi mới trả lời: “Rượu là đồ cấm kị đối với bác sĩ, cho dù là trong ngày nghỉ bác sĩ khoa ngoại cũng không được uống rượu, bởi vì không biết lúc nào thì có chuyện khẩn cấp xảy ra, do đó…”
Lời từ chối còn chưa kịp nói xong, một bóng đen không biết từ đâu chạy tới đã che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu hai người bọn anh rồi, còn có một giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm vang lên kèm theo một cánh tay khoác qua vai Chân Lãng với vẻ hết sức thân mật: “A Lãng, anh ở đây à, sao không gọi em tới cùng ăn trưa thế?”
Giả Thược nghiêng mặt nhìn qua phía Chân Lãng, nụ cười trên đôi môi rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng cặp mắt thì lại vô cùng sắc bén, ẩn chứa những sự hung dữ mà chỉ mình anh mới có thể hiểu được.
“Không ngờ em lại biết anh ở đây, đúng là trùng hợp quá!” Chân Lãng không hề e ngại, ánh mắt hai người lặng lẽ gặp nhau giữa không trung. Vương Thiếu Hoàn ở phía đối diện dường như có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau chan chát, nhưng khi định thần nhìn kỹ, rõ ràng là một cảnh tượng tương thân tương ái hòa hợp vô cùng.
Giả Thược đang nghiến chặt răng, nhưng vẻ mặt thì lại ngọt ngào đến độ có thể thu hút ong mật tới: “Em sao có thể không biết người yêu của mình ở đâu chứ? Chúng ta như thế này gọi là tâm đầu ý hợp, lòng đã hiểu lòng.”
Cô đương nhiên phải biết rồi, bởi vì suốt cả buổi sáng hôm nay cô đều ngồi trong tiệm chụp hình… rủa xả Chân Lãng.
* * *
Hôm nay tâm trạng bác sĩ Chân rất tốt.
Đây là kết luận được các y tá đưa ra sau khi đã lén quan sát hồi lâu, bởi vì vừa sáng sớm đã có người nhìn thấy bác sĩ Chân vừa ngâm nga một bài hát vừa bước vào cổng lớn của bệnh viện, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười kỳ lạ vô cùng. Tuy trong công việc anh vẫn lạnh lùng và tỉnh táo như cũ, nhưng mọi người luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường.
“Mọi người thử nói xem, liệu chuyện này có liên quan gì đến anh chàng điển trai hôm qua không nhỉ?” Một cô y tá hấp háy đôi mắt sáng long lanh, tò mò đưa ra ý kiến của mình.
“Có thể như vậy lắm, không nghe thấy hôm qua bọn họ đã hẹn nhau những gì sao, chắc chắn là bác sĩ Chân đã được thỏa mãn cả về tinh thần và thể xác, do đó mới vui vẻ như vậy.” Một cô y tá khác buồn bực cất tiếng phụ họa theo.
Lại có một cô y tá khác mặt mày ủ ê nói: “Chẳng trách thường ngày bác sĩ Chân lại không mấy khi gần gũi với bọn mình, thì ra anh ấy thích cái món này.”
“Thế giới này đúng là đã thay đổi rồi, phụ nữ không những phải tranh đàn ông với phụ nữ, còn phải tranh đàn ông với đàn ông nữa…” Một giọng nói đau buồn vô hạn vang lên, mấy cô y tá đồng thời cúi đầu than thở.
“Nhưng bọn họ ở cạnh nhau cũng xứng đôi thật đấy!” Không biết là ai nhỏ giọng lầm bầm, mấy cái mặt đang ủ ê cúi gằm nhanh chóng ngẩng lên, cuối cùng đều gật đầu thật mạnh.
Còn cái người nào đó đang được các cô y tá có lớn có nhỏ kia nhắc tới lúc này đang cúi đầu viết lách, hoàn toàn không hề hay biết mình đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, tất cả đều đang thầm phán đoán xem anh là người ở bên trên hay bên dưới.
Cây bút trong tay không ngừng phát ra những tiếng sột soạt, anh nhớ lại tình hình hồi sáng, khi anh ngủ dậy thì người đó sớm đã không còn tung tích gì nữa rồi, hiển nhiên là cố ý né tránh anh, xem ra cơn giận của cô nàng quả thực không nhỏ.
Hồi tối anh còn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên, kèm theo đó là một cơn động đất cấp 5, cho nên sáng nay anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy một vết nứt lớn trên chiếc bàn trà. Ôi, chiếc bàn ấy được làm bằng thủy tinh công nghiệp, mặt bàn cũng phải dày tới hơn một xen ti mét, vậy mà…
Không biết từ lúc nào anh đã dừng cây bút lại, tháo chiếc kính xuống, đưa tay lên day day mắt. Những ngón tay dài mảnh khảnh kết hợp với khuôn mặt điển trai và nụ cười sâu sắc trên khóe môi, trông anh lúc này quả thực là cuốn hút vô cùng.
Đã lâu lắm rồi không chơi đùa với cô nàng đó, cảm giác thật không tệ.
Vương Thiếu Hoàn đứng trước cửa, nhìn thấy bộ dạng của Chân Lãng trong khoảnh khắc ấy, như cười mà chẳng phải cười, ẩn hiện một nét xấu xa, lại giao hòa với vẻ bình tĩnh điềm đạm trên người, quả thực là rất kỳ lạ. Cô ngẩn ra hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, cánh tay đang đưa lên gõ cửa có chút căng thẳng.
“Cốc, cốc…”
Tiếng gõ cửa khiến Chân Lãng ngẩng đầu lên, nụ cười ẩn trong ánh mắt đã biến mất, chỉ còn lại vẻ nhã nhặn đầy khách sáo.
Hôm nay Vương Thiếu Hoàn mặc một bộ đồ văn phòng màu đen bó sát người, tôn lên một thân hình uốn lượn vô cùng quyến rũ, mái tóc cô được búi gọn lại, mấy sợi tóc rủ xuống bên tai, cái cổ thon thả mà xinh đẹp: “Bác sĩ Chân, có thể nói chuyện với anh vài câu không?”
“Mời vào!” Chân Lãng đưa tay ra hiệu.
Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, nhưng không bước vào, ánh mắt dừng lại tại chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Hôm qua còn chưa nói chuyện xong với anh, tôi chỉ đành đến đây thêm lần nữa, kết quả là y tá nói anh đang bận, hy vọng sẽ không quấy rầy thời gian dùng bữa trưa của anh.”
Chân Lãng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi đứng dậy vẻ hiểu ý: “Thật ngại quá, cho phép tôi mời cô Vương dùng bữa trưa được không?”
Vương Thiếu Hoàn nở một nụ cười nền nã, gật đầu bước ra ngoài cửa.
Cởi bỏ bộ đồ bác sĩ và thay bằng âu phục, trông Chân Lãng càng thêm cao lớn tuấn tú hơn, khi đi trên đường khiến rất nhiều người phải ngoảnh đầu lại liếc nhìn. Vương Thiếu Hoàn đứng bên cạnh anh cũng cảm nhận được những ánh mắt ấy, trong lòng không ngờ lại sinh ra cảm giác tự hào.
Nơi Chân Lãng lựa chọn là một quán cà phê yên tĩnh, giữa các bàn được ngăn cách bởi một hàng rào gỗ có hoa văn hết sức tinh xảo, tiếng âm nhạc du dương phảng phất xung quanh, rất hợp cho một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, cũng hợp cho... một cặp trai gái đang yêu.
Vương Thiếu Hoàn đưa mắt nhìn những thứ đồ uống và bánh ngọt có hàm lượng calo cao trong cuốn thực đơn, nhẹ nhàng gấp nó lại: “Cho tôi một cốc nước lạnh!”
Chân Lãng trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn Vương Thiếu Hoàn hỏi: “Hôm qua cô có nhắc đến chuyện bữa tiệc rượu với tôi phải không?”
Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Tuy nói là tiệc rượu, nhưng thực ra chỉ là một cuộc gặp gỡ nhỏ của người trong gia đình với nhau thôi. Ngày mai là chủ nhật, không biết bác sĩ Chân có thời gian rảnh không?”
Chân Lãng còn chưa trả lời, Vương Thiếu Hoàn đã cười nói tiếp: “Ông nội tôi rất mong anh có thể tới tham gia, do đó mới lựa chọn thời gian đó để tổ chức bữa tiệc. Nể mặt tôi hai lần đến tận nơi mời, bác sĩ Chân nhất định phải tới tham dự đấy nhé!”
Chân Lãng trầm ngâm hồi lâu rồi mới trả lời: “Rượu là đồ cấm kị đối với bác sĩ, cho dù là trong ngày nghỉ bác sĩ khoa ngoại cũng không được uống rượu, bởi vì không biết lúc nào thì có chuyện khẩn cấp xảy ra, do đó…”
Lời từ chối còn chưa kịp nói xong, một bóng đen không biết từ đâu chạy tới đã che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu hai người bọn anh rồi, còn có một giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm vang lên kèm theo một cánh tay khoác qua vai Chân Lãng với vẻ hết sức thân mật: “A Lãng, anh ở đây à, sao không gọi em tới cùng ăn trưa thế?”
Giả Thược nghiêng mặt nhìn qua phía Chân Lãng, nụ cười trên đôi môi rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng cặp mắt thì lại vô cùng sắc bén, ẩn chứa những sự hung dữ mà chỉ mình anh mới có thể hiểu được.
“Không ngờ em lại biết anh ở đây, đúng là trùng hợp quá!” Chân Lãng không hề e ngại, ánh mắt hai người lặng lẽ gặp nhau giữa không trung. Vương Thiếu Hoàn ở phía đối diện dường như có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau chan chát, nhưng khi định thần nhìn kỹ, rõ ràng là một cảnh tượng tương thân tương ái hòa hợp vô cùng.
Giả Thược đang nghiến chặt răng, nhưng vẻ mặt thì lại ngọt ngào đến độ có thể thu hút ong mật tới: “Em sao có thể không biết người yêu của mình ở đâu chứ? Chúng ta như thế này gọi là tâm đầu ý hợp, lòng đã hiểu lòng.”
Cô đương nhiên phải biết rồi, bởi vì suốt cả buổi sáng hôm nay cô đều ngồi trong tiệm chụp hình… rủa xả Chân Lãng.
/31
|