Trên đời này, cái gì cũng có giá của nó. Nghiêm Thành đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đi nước cờ này.
Đám người này nghề nghiệp của họ là lừa đảo, công việc chủ yếu cũng là lừa đảo. Để đạt được mục đích, bọn họ cũng như anh- bất chấp thủ đoạn.Họ sẽ thực hiện khéo léo hơn những người khác, dù sao trong năm năm nay, đây không phải là lần đầu anh gạt Diệp Tâm.
Năm năm trước, cô bị mẹ của Thẩm Thanh Dương sai người ám sát. Nghiêm Thành nhận được tin tức khi đang bị tạm giam. Trong thế cùng đường đó, anh cũng phải sắp xếp cho một cái chết giả, đưa Diệp Tâm ra nước ngoài.
Cô là một cô gái thơ ngây, không có nhiều kinh nghiệm sống. Diệp Tâm tin ngay vào câu chuyện, sát thủ động lòng, cứu cô ngay phút cuối cùng.
Sát thủ là kẻ lấy mạng người để kiếm tiền, làm gì có chuyện “hoàn lương trong phút chốc”. Nghiêm Thành xoay xoay ly rượu. Nhưng cứ để cô nghĩ vậy, để Diệp Tâm nhìn thấy xung quanh mình còn nhiều người tốt….Cô ấy không như anh, mọi thứ xung quanh đều là màu xám xịt. Thà anh dùng tiền để thuê một đám người lừa đảo, còn hơn đặt lòng tin vào một điều gì đó, khi nhận ra mình bị phản bội sẽ càng thất vọng nhiều hơn.
-Khi nào “ông chủ” đến nhà?
-Khi thuận lợi.- Nghiêm Thành đặt ly rượu xuống bàn- Mục đích cuối cùng là như vậy. Cách thức không quan trọng/
-Ừ.
Hợp đồng lần này, vai chính là hai người: phụ nữ và trẻ nhỏ. Khang Kỳ Bách đóng vai người chồng, người cha lý tưởng, hết lòng yêu vợ, thương con.
Vai diễn của Tiểu Lạc là một cậu bé linh lợi, hồn nhiên, trưởng thành trong sự yêu thương của ba mẹ. Môi luôn mỉm cười, luôn phải tỏ ra vui vẻ, khơi gợi trong lòng cô bé con khát khao về vai trò của một người cha.
Nhiếp Ân là người phụ nữ mãn nguyện trong hôn nhân, được chồng thương yêu, con trai ngoan ngoãn. Cô khơi lên trong lòng người phụ nữ phải đơn thân chăm sóc con gái cảm giác tủi thân, cảm giác thiếu thốn khi bên cạnh mình không có bàn tay của người đàn ông chở che, để Hân Hân nương tựa suốt đời.
Ba vai diễn có chung một mục đích, nhằm tôn lên vai trò của người cha, người chồng- tạo thuận lợi cho Nghiêm Thành bước vào cuộc sống của hai mẹ con. Thành công- số tiền được trả không phải nhỏ. Thất bại-ba tên lừa đảo chuyên nghiệp ngay cả một đứa trẻ con và một người mẹ đơn thân cũng không gạt được, kéo theo là việc chẳng còn cơ hội tham gia các phi vụ lừa đảo lớn, xem như mất luôn vị trí trong giới giang hồ.
Để hạn chế tối đa sự nghi ngờ của Hân Hân, những ngày sau đó mọi chuyện xảy ra rất bình lặng. Người lớn thì chuyên tâm làm công việc, trẻ nhỏ hăng hái tham gia việc chơi đùa.
Đến tuần thứ ba, dường như mọi đề phòng trong lòng Hân Hân đã vơi đi gần hết. Cô cũng nhận lời phụ việc trong bếp. Bữa cơm đầu tiên cả nhà đông đủ quả thật rất ngon.
-Anh ơi, ngon không?
-Ngon…
Trong lòng Tiểu Lạc, việc chơi đùa với một con nhóc bốn tuổi, thời gian phần lớn dành cho Tiểu Mật Đào, Bibi thật chán nản. Dù bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nhưng việc nghe Đào Đào nói chuyện, xưng chị gọi em với những con búp bê đó quả thật vừa ấu trĩ, vừa buồn chán. Đôi khi Tiểu Lạc cũng phục khả năng nhập vai của mình. Trong người thì bực bội song ngoài môi vẫn cứ tươi cười.
-Đào Đào nè…
Trong bàn tay Tiểu Lạc, một con cào cào bằng lá được thắt rất đẹp. Cô bé thích thú chạm vào con vật, giọng trong trẻo như chuông ngân:
-Đẹp quá à!
-Là ba làm cho anh- Tiểu Lạc cười thật tươi- Em thấy có đẹp không?
-Đẹp lắm ạ -Cô bé ngẩng lên- Mà sao anh Tiểu Lạc lại có nhiều đồ chơi ba cho vậy ạ? Ba thương anh Tiểu Lạc…
Một câu trả lời ngu ngốc. Nhưng Tiểu Lạc vẫn nựng má cô bé, cười cười:
-Ba thương anh nhất. Ba hay cõng anh, còn hái lá thắt cào cào cho anh nữa. Mùa gió, ba cùng anh đi thả diều.
Con diều hiện ra trước mắt. Là một cánh nhiều nhỏ xíu, chủ yếu được làm từ giấy và mớ hồ dán rẻ tiền. Toàn mình mình ôm lấy nó, ì ạch kéo lê mãi mà nó không bay lên. Con cào cào này là do mình thắt. Cái tên võ biền ngốc nghếch đó,chỉ có giết người là giỏi làm gì biết thắt cào cào.
-Đào Đào sẽ nói mẹ đi thả diều chung với em.
-Mẹ em sao bằng ba anh được. Diều không lên cao….
-Được mà…
-Không đâu. Sức phụ nữ yếu lắm.
–Vậy mẹ anh Tiểu Lạc làm gì?
-Mẹ anh Tiểu Lạc cầm theo chai nước, anh khát sẽ cho anh uống và hỏi anh có mệt không?
Sự thật, người phụ nữ kia chắc sẽ quăng chai nước vào người mình và nói: “Có miệng thì tự uống đi!”
-Ba anh Tiểu Lạc còn làm gì nữa ạ?
-Nhiều lắm -Tiểu Lạc hơi bối rối- Ngoài những việc….người cha hay làm trên phim truyền hình đó, Tiểu Lạc cũng không có cha, làm sao biết người cha sẽ làm gì?
-Làm nhiều lắm. Anh quên rồi.
-Ba anh Lạc Lạc có dẫn anh đi công viên không?
-Có chứ. Đi công viên vui lắm.
-Ba anh Lạc Lạc có nắm tay anh chặt ơi là chặt không?
-Có chứ…
-Ba anh Lạc Lạc có hôn anh Lạc Lạc không?
-Có chứ. Hôn nhiều lắm….
-Vậy thì có ba vui quá. Đào Đào thích như vậy lắm. Nhưng ba em đi xa lắm. Ba không về kịp, Đào Đào không muốn ba mệt….Từ từ ba em về cũng được. Em không hối ba đâu.
Lạc Lạc không cười được nữa…Người cha trong tâm trí Lạc Lạc mịt mù không rõ…Nhưng ông ta hay say rượu, rất hay say rượu. Ông ta ra ngoài mất biệt, Tiểu Lạc cũng không hối ông ấy mau về.
Nhưng không phải vì sợ ông ta mệt. Ông ta mệt đến chết luôn cũng được. Chỉ cần không về nữa, không đánh Lạc Lạc nữa là được rồi….Là được lắm rồi…
Đám người này nghề nghiệp của họ là lừa đảo, công việc chủ yếu cũng là lừa đảo. Để đạt được mục đích, bọn họ cũng như anh- bất chấp thủ đoạn.Họ sẽ thực hiện khéo léo hơn những người khác, dù sao trong năm năm nay, đây không phải là lần đầu anh gạt Diệp Tâm.
Năm năm trước, cô bị mẹ của Thẩm Thanh Dương sai người ám sát. Nghiêm Thành nhận được tin tức khi đang bị tạm giam. Trong thế cùng đường đó, anh cũng phải sắp xếp cho một cái chết giả, đưa Diệp Tâm ra nước ngoài.
Cô là một cô gái thơ ngây, không có nhiều kinh nghiệm sống. Diệp Tâm tin ngay vào câu chuyện, sát thủ động lòng, cứu cô ngay phút cuối cùng.
Sát thủ là kẻ lấy mạng người để kiếm tiền, làm gì có chuyện “hoàn lương trong phút chốc”. Nghiêm Thành xoay xoay ly rượu. Nhưng cứ để cô nghĩ vậy, để Diệp Tâm nhìn thấy xung quanh mình còn nhiều người tốt….Cô ấy không như anh, mọi thứ xung quanh đều là màu xám xịt. Thà anh dùng tiền để thuê một đám người lừa đảo, còn hơn đặt lòng tin vào một điều gì đó, khi nhận ra mình bị phản bội sẽ càng thất vọng nhiều hơn.
-Khi nào “ông chủ” đến nhà?
-Khi thuận lợi.- Nghiêm Thành đặt ly rượu xuống bàn- Mục đích cuối cùng là như vậy. Cách thức không quan trọng/
-Ừ.
Hợp đồng lần này, vai chính là hai người: phụ nữ và trẻ nhỏ. Khang Kỳ Bách đóng vai người chồng, người cha lý tưởng, hết lòng yêu vợ, thương con.
Vai diễn của Tiểu Lạc là một cậu bé linh lợi, hồn nhiên, trưởng thành trong sự yêu thương của ba mẹ. Môi luôn mỉm cười, luôn phải tỏ ra vui vẻ, khơi gợi trong lòng cô bé con khát khao về vai trò của một người cha.
Nhiếp Ân là người phụ nữ mãn nguyện trong hôn nhân, được chồng thương yêu, con trai ngoan ngoãn. Cô khơi lên trong lòng người phụ nữ phải đơn thân chăm sóc con gái cảm giác tủi thân, cảm giác thiếu thốn khi bên cạnh mình không có bàn tay của người đàn ông chở che, để Hân Hân nương tựa suốt đời.
Ba vai diễn có chung một mục đích, nhằm tôn lên vai trò của người cha, người chồng- tạo thuận lợi cho Nghiêm Thành bước vào cuộc sống của hai mẹ con. Thành công- số tiền được trả không phải nhỏ. Thất bại-ba tên lừa đảo chuyên nghiệp ngay cả một đứa trẻ con và một người mẹ đơn thân cũng không gạt được, kéo theo là việc chẳng còn cơ hội tham gia các phi vụ lừa đảo lớn, xem như mất luôn vị trí trong giới giang hồ.
Để hạn chế tối đa sự nghi ngờ của Hân Hân, những ngày sau đó mọi chuyện xảy ra rất bình lặng. Người lớn thì chuyên tâm làm công việc, trẻ nhỏ hăng hái tham gia việc chơi đùa.
Đến tuần thứ ba, dường như mọi đề phòng trong lòng Hân Hân đã vơi đi gần hết. Cô cũng nhận lời phụ việc trong bếp. Bữa cơm đầu tiên cả nhà đông đủ quả thật rất ngon.
-Anh ơi, ngon không?
-Ngon…
Trong lòng Tiểu Lạc, việc chơi đùa với một con nhóc bốn tuổi, thời gian phần lớn dành cho Tiểu Mật Đào, Bibi thật chán nản. Dù bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nhưng việc nghe Đào Đào nói chuyện, xưng chị gọi em với những con búp bê đó quả thật vừa ấu trĩ, vừa buồn chán. Đôi khi Tiểu Lạc cũng phục khả năng nhập vai của mình. Trong người thì bực bội song ngoài môi vẫn cứ tươi cười.
-Đào Đào nè…
Trong bàn tay Tiểu Lạc, một con cào cào bằng lá được thắt rất đẹp. Cô bé thích thú chạm vào con vật, giọng trong trẻo như chuông ngân:
-Đẹp quá à!
-Là ba làm cho anh- Tiểu Lạc cười thật tươi- Em thấy có đẹp không?
-Đẹp lắm ạ -Cô bé ngẩng lên- Mà sao anh Tiểu Lạc lại có nhiều đồ chơi ba cho vậy ạ? Ba thương anh Tiểu Lạc…
Một câu trả lời ngu ngốc. Nhưng Tiểu Lạc vẫn nựng má cô bé, cười cười:
-Ba thương anh nhất. Ba hay cõng anh, còn hái lá thắt cào cào cho anh nữa. Mùa gió, ba cùng anh đi thả diều.
Con diều hiện ra trước mắt. Là một cánh nhiều nhỏ xíu, chủ yếu được làm từ giấy và mớ hồ dán rẻ tiền. Toàn mình mình ôm lấy nó, ì ạch kéo lê mãi mà nó không bay lên. Con cào cào này là do mình thắt. Cái tên võ biền ngốc nghếch đó,chỉ có giết người là giỏi làm gì biết thắt cào cào.
-Đào Đào sẽ nói mẹ đi thả diều chung với em.
-Mẹ em sao bằng ba anh được. Diều không lên cao….
-Được mà…
-Không đâu. Sức phụ nữ yếu lắm.
–Vậy mẹ anh Tiểu Lạc làm gì?
-Mẹ anh Tiểu Lạc cầm theo chai nước, anh khát sẽ cho anh uống và hỏi anh có mệt không?
Sự thật, người phụ nữ kia chắc sẽ quăng chai nước vào người mình và nói: “Có miệng thì tự uống đi!”
-Ba anh Tiểu Lạc còn làm gì nữa ạ?
-Nhiều lắm -Tiểu Lạc hơi bối rối- Ngoài những việc….người cha hay làm trên phim truyền hình đó, Tiểu Lạc cũng không có cha, làm sao biết người cha sẽ làm gì?
-Làm nhiều lắm. Anh quên rồi.
-Ba anh Lạc Lạc có dẫn anh đi công viên không?
-Có chứ. Đi công viên vui lắm.
-Ba anh Lạc Lạc có nắm tay anh chặt ơi là chặt không?
-Có chứ…
-Ba anh Lạc Lạc có hôn anh Lạc Lạc không?
-Có chứ. Hôn nhiều lắm….
-Vậy thì có ba vui quá. Đào Đào thích như vậy lắm. Nhưng ba em đi xa lắm. Ba không về kịp, Đào Đào không muốn ba mệt….Từ từ ba em về cũng được. Em không hối ba đâu.
Lạc Lạc không cười được nữa…Người cha trong tâm trí Lạc Lạc mịt mù không rõ…Nhưng ông ta hay say rượu, rất hay say rượu. Ông ta ra ngoài mất biệt, Tiểu Lạc cũng không hối ông ấy mau về.
Nhưng không phải vì sợ ông ta mệt. Ông ta mệt đến chết luôn cũng được. Chỉ cần không về nữa, không đánh Lạc Lạc nữa là được rồi….Là được lắm rồi…
/51
|