*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Z – Beta: Jung.
Đúng lúc này, Ngụy Vũ Hoàn bảo lái xe dừng xe, Tạ Tiểu Giang nhìn qua cửa sổ, thấy mình đang ở đoạn đường náo nhiệt nhất của khu A.
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Thấy tốt không?”
Tạ Tiểu Giang hỏi: “Gì cơ?”
Hắn nhìn cậu, hỏi tiếp: “Còn không trốn?”
Tạ Tiểu Giang cắn môi, đáp: “Anh không nộp tôi cho cảnh sát thì tôi sẽ không trốn.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Cậu nghĩ mình có khả năng để tôi tin tưởng sao?”
Tạ Tiểu Giang hơi phồng miệng, có chút há hốc miệng… Làm thế nào để người này tin tưởng? Chẳng lẽ cậu còn phải thề độc sao?
Ngụy Vũ Hoàn bị bộ dạng tương đối ngốc này của đối phương chọc cho phì cười một tiếng, mở cửa xe bảo: “Xuống đây.”, hắn đã sớm nhận thấy “Tạ Tiểu Khê” có lực uy hiếp với đối phương, cho nên ban nãy mình chỉ thuận miệng hỏi, căn bản không có tí sợ nào.
Xuống xe, Tạ Tiểu Giang vẫn còn ngẩn người.
Trước mắt là trung tâm thương mại tổng hợp nổi tiếng “Thần Tinh Cảng”, được xây dựng hai năm trước, là tân địa tiêu của thành phố S.
Lúc cậu vừa đặt chân tới thành phố S, đồng hương kia dẫn cậu tới đây một lần. Lúc ấy cậu chỉ dám ngó nghiêng ở bên ngoài, không dám đi vào, sợ mình ăn mặc bô nhếch bị người ta đuổi ra. Người đồng hương thổi phồng với cậu rằng, đợi làm việc ở đây một năm là có thể vào chỗ này mua sắm.
Nhưng mãi cho đến hôm nay, Tạ Tiểu Giang vẫn chưa từng đặt chân vào đây, giống như là trong phim khoa học viễn tưởng vậy, giống như là đi qua cửa để đặt chân đến một thế giới khác.
Nhưng hiện tại, Ngụy Vũ Hoàn lại dẫn cậu tới đây, hơn nữa rõ ràng là muốn dẫn cậu vào trong.
Trong nháy mắt, Tạ Tiểu Giang vẫn theo bản năng muốn co cẳng bỏ chạy. Bị nhốt trong xe nguyên một buổi chiều, cậu đã nghĩ ra rất nhiều cách thoát thân, hiện tại đang trong khu vực “tự do”, sao cậu lại không động tâm chứ?
Nhưng nếu cậu thực sự chạy thì liệu Tạ Tiểu Khê có gặp nguy hiểm hay không? Tạ Tiểu Giang khẽ khàng liếc mắt qua xem xét Ngụy Vũ Hoàn, cậu cảm thấy người đàn ông này cũng không giống một tên hiền lành gì cho cam.
Tạ Tiểu Giang bắt đầu đấu tranh tư tưởng dữ dội, rốt cuộc phải bỏ đi suy nghĩ chạy trốn, ngoan ngoãn đi theo.
Nơi đây người đến người đi, chúng mắt nghìn trừng, cậu đã lường trước là tên họ Ngụy này sẽ không làm gì mình…
Thần Tinh Cảng lấy màu chủ đạo là trắng vàng, bóng loáng bóng loáng, trần pha lê treo mộ bộ đèn chùm bằng pha lên, thật giống như để người ta ngước lên nhìn bầu trời đêm rực rỡ vậy.
Những người đi tới đi lui đều là thành phần tri thức thành phố mặc quần áo đắt tiền, Tạ Tiểu Giang cẩn thận đi phía sau Ngụy Vũ Hoàn, rón ra rón rén chỉ sợ làm bẩn sàn. Cậu một bên tò bò một bên đánh giá mọi thứ quanh mình: vali xa xỉ rực rỡ muôn màu, đồ dưỡng, đồ make-up toàn lòe sáng những Logo tiếng Anh mà cậu không biết tên, xuyên qua cửa kính nhìn thấy những nam nữ thời thượng, thần thái phi dương, gương mặt vui vẻ đang đang quẹt thẻ vàng lên máy pos.
Tạ Tiểu Giang có chút ngẩn ngơ, rõ ràng đều là sống cùng một thế giới, mà vì sao người với người lại chênh lệch nhau nhiều đến vậy?
Hai người đi thang cuốn tự động lên khu nhà hàng trên tầng bốn, Ngụy Vũ Hoàn chọn một nhà hàng phục vụ đồ ăn cùng trà không tồi, đi vào.
Phục vụ trước cửa ân cần hỏi: “Xin hỏi tiên sinh đi mấy người?”
Ngụy Vũ Hoàn đáp: “Hai người, một bàn lớn có sopha.”
Phụ vụ lịch sự nói: “Vâng, mời đi bên này!”
Đến bàn, Ngụy Vũ Hoàn còn tự mình kéo ghế ra cho Tạ Tiểu Giang ngồi.
Tạ Tiểu Giang càng không biết hắn muốn làm cái gì, cậu liếc mắt nhìn menu giới thiệu món ăn nên thử trên bàn… Má ơi! Một món cũng phải mấy chục gần trăm, quả nhiên đây đúng là chỗ chỉ cho người có tiền!
“Muốn ăn gì?” Ngụy Vũ Hoàn lật menu, không ngẩng đầu lên hỏi.
Tạ Tiểu Giang làm gì có tâm tư ăn cái gì, cậu dùng vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, thực sự rất nôn nóng trước tình trạng của mình hiện tại.
Ngụy Vũ Hoàn không thấy cậu đáp liền trực tiếp gọi phục vụ đến, tự gọi cháo hải sản, một phần thịt quay ba kiểu, cùng vài món dimsum kinh điển.
Tạ Tiểu Giang nghe hắn gọi mà lòng nóng như lửa đốt, thực sự nhịn không được, mở miệng hỏi: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì vậy?”
“Ăn tối.” Ngụy Vũ Hoàn chỉ đồng hồ trên tay, giở giọng đương nhiên: “Sáu rưỡi rồi, cậu không đói nhưng tôi thì đói.”
Cậu ngẩn người, hỏi: “Anh mời tôi ăn?”
Hắn trêu ghẹo: “Chẳng lẽ cậu định mời tôi hả?”
Mặt Tạ Tiểu Giang đỏ lên: “Tôi không có nhiều tiền như thế…”
Ngụy Vũ Hoàn thầm cười cười: “Vậy cậu hỏi làm gì?”, đùa với trẻ con rất thú vị đó!
Tạ Tiểu Giang không đáp, chỉ ngơ ngáp chớp chớp mắt, lòng hồ nghi. Người này không mắng chửi mình, còn đưa mình đi ăn cơm, không biết trong bụng đang toan tính gì nữa!
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, phục vụ hỏi hắn có muốn dùng thêm đồ uống gì không. Ngụy Vũ Hoàn thì không, hắn nhìn qua Tạ Tiểu Giang bản tính trẻ con, theo bản năng nói: “Một ly trà sữa.”
Phục vụ nói: “Chúng tôi có ba loại truyền thống Hồng Kông, uyên ương và trà vớ, loại trà cuối cùng là một nét đặc sắc của nhà hàng, xin hỏi tiên sinh muốn dùng gì?”
“Cái cuối cùng.” Nói xong, Ngụy Vũ Hoàn múc cho Tạ Tiểu Giang một bát cháo rồi đẩy qua.
Đối mặt với bát cháo tỏa hương nghi ngút cùng vịt nướng, xá xíu lóe sáng lóe sáng, kể cả Tạ Tiểu Giang có thấy lo lắng đến đâu thì cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của mỹ thực.
… Mịa! Kệ cha nó đi! Không nhịn nữa! Ăn no rồi nói sau!
Cậu ôm bát cháo, trước tiên là khẽ ngó qua nhìn Ngụy Vũ Hoàn, thấy đối phương có ý cho mình ăn liền không nhăn nhó nữa, bắt đầu vùi đầu to mồm ăn.
Hai người yên lặng ăn trong chốc lát thì phục vụ bưng trà sữa lên: “Tiên sinh, đây là trà sữa vớ của ngài.”
Ngụy Vũ Hoàn bảo cô đặt sang chỗ Tạ Tiểu Giang.
“Cho tôi?” Cậu mở to mắt.
Ngụy Vũ Hoàn gật đầu: “Ừ, uống đi.”
Tạ Tiểu Giang nghiêng đầu quan sát ly trà sữa hồi lâu, mắt càng ngày càng tròn hơn: “Sao lại gọi là vớ? Trong này có tất à?”
Ngụy Vũ Hoàn suýt thì cười thành tiếng, lắc đầu giải thích cho cậu: “Pha trà này cần lọc qua một cái túi vải, túi vải có màu giống như vớ nên gọi như thế.”
Tạ Tiểu Giang như hiểu ra gật đầu, nếm một ngụm, nói: “Uống rất ngon.”
Ngụy Vũ Hoàn cũng không hiểu vì sao mình lại đưa Tạ Tiểu Giang đến chỗ này ăn tối.
Đối với đứa nhỏ giảo hoạt này, không phải hắn nên đánh mông đánh mông, đe đe dọa dọa sao?
Nhưng mà, lúc Tạ Tiểu Giang cúi đầu giải thích với mình, Ngụy Vũ Hoàn lại mềm lòng.
Hắn biết trông mặt mà bắt hình dong có thể chịu thiệt ngã lần nữa, nhưng chỉ có con cua nhỏ này có bản lĩnh khiến hắn can tâm tình nguyện mạo hiểm.
Ngụy Vũ Hoàn ăn được một lúc, để đũa xuống, vào chủ đề chính: “Tạ Tiểu Giang, chúng ta làm cái thương lượng này đi, cậu giúp tôi một việc thì chuyện trước huề nhau, thấy sao?”
Tạ Tiểu Giang còn đang nhấm nháp chút trà sữa cuối cùng, nghe vậy lập tức ngơ ngẩn… Má! Cậu biết ngay là ở đây có hố! Đang chờ cậu ở chỗ này mà!
“Chuyện gì?!” Cậu dựng thẳng tóc gáy, hồi bé cậu từng xem ké một bộ phim truyền hình Hồng Kông ở hàng bán quà vặt, nhân vật đại ca xã hội đen trong phim đó muốn giết người không cần động thủ thì sẽ kiếm kẻ nợ mình ân tình làm thay… Cậu nghĩ, tên họ Ngụy này sẽ không để cậu thay hắn đi giải quyết kẻ thù nào đó chứ?
Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Nói trước, mấy chuyện giết người phóng hỏa tôi sẽ không làm.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tạ Tiểu Giang bĩu môi, lầu bầu nói: “Còn nữa, tôi cũng sẽ không ăn trộm.”
Đây là đang giận hắn vì dám vu cậu là “kẻ trộm” sao? Ngụy Vũ Hoàn giở khóc giở cười.
“Không giết người, không phóng hỏa, cũng không đi ăn trộm. Yên tâm, là việc không trái pháp luật.”
Đôi mắt Tạ Tiểu Giang chuyện loạn nhưng đang đoán lời của hắn có bao nhiêu là thật: “Đó là chuyện gì?”
Hắn không nhanh không chậm hỏi: “Trước tiên trả lời tôi mấy vấn đề, tôi hỏi gì cậu đáp cái đó.”
Tạ Tiểu Giang: “Hơ…”
Hắn hỏi: “Tửu lượng của cậu tốt đến đâu?”
Nghe câu hỏi này, gương mặt Tạ Tiểu Giang lại lộ ra vẻ kiêu ngạo thản nhiên: “Không biết, dù sao tôi cũng không tính toán cái đó.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Thế một lần uống được bao nhiêu?”
Tạ Tiểu Giang cúi đầu nghĩ: “Hình như năm mười hai tuổi, tôi uống rượu với ông nội, ông mở một vò rượu nhà ủ, một vò chắc cũng phải mười cân. Chúng tôi uống cả đêm, thấy cả đáy. Ông say mà tôi chưa có say, tôi uống nhiều hơn đó.”
Ngụy Vũ Hoàn nghe đến líu lưỡi, theo như lời cậu nói thì một mình cậu có thể uống ít nhất năm cân rượu, hơn nữa lúc đó mới có mười hai tuổi?! (Tác giả nhắn nhủ: Truyện là bịa đó, các em nhỏ đừng học theo nha!)
“Rượu nhà cậu khoảng bao nhiêu độ?” Hắn không tin nổi hỏi.
“Khoảng bốn, năm mươi độ đi.” Tạ Tiểu Giang gãi đầu: “Cụ thể tôi cũng không biết, nhưng đợt họ hàng nhà tôi tổ chức đám cưới, tôi được uống ké mấy chén Phi Thiên Mao Thai năm mươi mấy độ, thấy vị khá ngon.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”, lần trước mưu kế chuốc rượu cậu ở Phong Nhụy đúng là một kế ngu nhất quả đất!
Tạ Tiểu Giang cười cười, nói với Ngụy Vũ Hoàn: “Ông nội tôi là người uống tốt nhất nhì làng, ông uống không nổi nữa thì tôi vẫn tiếp tục được. Cho nên anh hiểu vì sao lúc đó tôi lại nói anh không thể chuốc say tôi được chưa?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…” Mịa! Đứa nhỏ này còn dám bổ đao nữa!
“Mà anh hỏi tôi chuyện này làm gì?” Tạ Tiểu Giang suy đoán hỏi: “Không phải là muốn tôi giúp anh đi uống rượu chứ?”
“Ừ.” Hắn vuốt cằm, đứa nhỏ này rất thông minh.
“Chỉ là việc này thôi?” Cậu cảm thấy hơi khó tin.
“Ừ, chỉ có thế thôi.” Ngụy Vũ Hoàn cười cười, cũng không sốt sắng khui ra mục đích chính của mình, trước tiên phải để đứa nhỏ này dỡ bức phòng bị đã, còn nhiều thời gian mà.
Cũng quá dễ, uống rượu với cậu là một sự hưởng thụ… Mệt cậu cả một buổi chiều phải lo lắng đề phòng, sợ rằng họ Ngụy sẽ làm gì mình.
Nháy mắt Tạ Tiểu Giang bình thường trở lại, vỗ ngực nói: “Hiểu rồi, cứ yên tâm giao cho tôi.”
Khóe mắt Ngụy Vũ Hoàn giật giật: “Đừng vội vỗ ngực, trước mắt tôi còn phải xem thử tửu lượng của cậu đã, người cậu cần đối phó cũng không phải người bình thường.”
Tạ Tiẻu Giang không hề gì gật đầu, cậu cảm thấy tự tin lắm, không sợ hãi chút nào.
Ngụy Vũ Hoàn trầm xuống, lại hỏi ít chuyện nhà của Tạ Tiểu Giang. Tuy hắn đã thuê thám tử điều tra được không ít thông tin, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói, đầu tiên là muốn thử xem nhân phẩm của đối phương thế nào, thứ hai là muốn mượn việc này để kéo gần quan hệ, làm tiền đề cho ít nữa.
Đương nhiên, trước khi hỏi thăm, Ngụy Vũ Hoàn tự mình nói cho cậu vì sao mình biết Tạ Tiểu Khê.
“Anh cho người điều tra tôi?”
Ngụy Vũ Hoàn cười xấu xa: “Đúng thế, nếu cậu còn dám chạy, chạy nữa, thì đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ túm được cậu.”
Lưng cậu chợt lạnh ngắt, vừa mới cảm thấy Ngụy Vũ Hoàn tốt bụng một tí thì bây giờ lại thấy hắn xấu xa lắm, cậu cảm thấy mình bị thiên la địa võng trói lấy, chỉ có thể làm theo những gì đối phương sai xử.
Khó trách cổ nhân có nói, thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân; thà rằng đắc tội người có tiền, chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân có tiền mà thông minh… Bởi vì một khi đã nghiêm túc thì thực sự muốn đòi mạng đó!
Hu hu hu…
Cháo hải sản:
Thịt quay ba kiểu:
Dimsum:
Trà vớ:
Phi Thiên Mao Thai:
Trans: Z – Beta: Jung.
Đúng lúc này, Ngụy Vũ Hoàn bảo lái xe dừng xe, Tạ Tiểu Giang nhìn qua cửa sổ, thấy mình đang ở đoạn đường náo nhiệt nhất của khu A.
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Thấy tốt không?”
Tạ Tiểu Giang hỏi: “Gì cơ?”
Hắn nhìn cậu, hỏi tiếp: “Còn không trốn?”
Tạ Tiểu Giang cắn môi, đáp: “Anh không nộp tôi cho cảnh sát thì tôi sẽ không trốn.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Cậu nghĩ mình có khả năng để tôi tin tưởng sao?”
Tạ Tiểu Giang hơi phồng miệng, có chút há hốc miệng… Làm thế nào để người này tin tưởng? Chẳng lẽ cậu còn phải thề độc sao?
Ngụy Vũ Hoàn bị bộ dạng tương đối ngốc này của đối phương chọc cho phì cười một tiếng, mở cửa xe bảo: “Xuống đây.”, hắn đã sớm nhận thấy “Tạ Tiểu Khê” có lực uy hiếp với đối phương, cho nên ban nãy mình chỉ thuận miệng hỏi, căn bản không có tí sợ nào.
Xuống xe, Tạ Tiểu Giang vẫn còn ngẩn người.
Trước mắt là trung tâm thương mại tổng hợp nổi tiếng “Thần Tinh Cảng”, được xây dựng hai năm trước, là tân địa tiêu của thành phố S.
Lúc cậu vừa đặt chân tới thành phố S, đồng hương kia dẫn cậu tới đây một lần. Lúc ấy cậu chỉ dám ngó nghiêng ở bên ngoài, không dám đi vào, sợ mình ăn mặc bô nhếch bị người ta đuổi ra. Người đồng hương thổi phồng với cậu rằng, đợi làm việc ở đây một năm là có thể vào chỗ này mua sắm.
Nhưng mãi cho đến hôm nay, Tạ Tiểu Giang vẫn chưa từng đặt chân vào đây, giống như là trong phim khoa học viễn tưởng vậy, giống như là đi qua cửa để đặt chân đến một thế giới khác.
Nhưng hiện tại, Ngụy Vũ Hoàn lại dẫn cậu tới đây, hơn nữa rõ ràng là muốn dẫn cậu vào trong.
Trong nháy mắt, Tạ Tiểu Giang vẫn theo bản năng muốn co cẳng bỏ chạy. Bị nhốt trong xe nguyên một buổi chiều, cậu đã nghĩ ra rất nhiều cách thoát thân, hiện tại đang trong khu vực “tự do”, sao cậu lại không động tâm chứ?
Nhưng nếu cậu thực sự chạy thì liệu Tạ Tiểu Khê có gặp nguy hiểm hay không? Tạ Tiểu Giang khẽ khàng liếc mắt qua xem xét Ngụy Vũ Hoàn, cậu cảm thấy người đàn ông này cũng không giống một tên hiền lành gì cho cam.
Tạ Tiểu Giang bắt đầu đấu tranh tư tưởng dữ dội, rốt cuộc phải bỏ đi suy nghĩ chạy trốn, ngoan ngoãn đi theo.
Nơi đây người đến người đi, chúng mắt nghìn trừng, cậu đã lường trước là tên họ Ngụy này sẽ không làm gì mình…
Thần Tinh Cảng lấy màu chủ đạo là trắng vàng, bóng loáng bóng loáng, trần pha lê treo mộ bộ đèn chùm bằng pha lên, thật giống như để người ta ngước lên nhìn bầu trời đêm rực rỡ vậy.
Những người đi tới đi lui đều là thành phần tri thức thành phố mặc quần áo đắt tiền, Tạ Tiểu Giang cẩn thận đi phía sau Ngụy Vũ Hoàn, rón ra rón rén chỉ sợ làm bẩn sàn. Cậu một bên tò bò một bên đánh giá mọi thứ quanh mình: vali xa xỉ rực rỡ muôn màu, đồ dưỡng, đồ make-up toàn lòe sáng những Logo tiếng Anh mà cậu không biết tên, xuyên qua cửa kính nhìn thấy những nam nữ thời thượng, thần thái phi dương, gương mặt vui vẻ đang đang quẹt thẻ vàng lên máy pos.
Tạ Tiểu Giang có chút ngẩn ngơ, rõ ràng đều là sống cùng một thế giới, mà vì sao người với người lại chênh lệch nhau nhiều đến vậy?
Hai người đi thang cuốn tự động lên khu nhà hàng trên tầng bốn, Ngụy Vũ Hoàn chọn một nhà hàng phục vụ đồ ăn cùng trà không tồi, đi vào.
Phục vụ trước cửa ân cần hỏi: “Xin hỏi tiên sinh đi mấy người?”
Ngụy Vũ Hoàn đáp: “Hai người, một bàn lớn có sopha.”
Phụ vụ lịch sự nói: “Vâng, mời đi bên này!”
Đến bàn, Ngụy Vũ Hoàn còn tự mình kéo ghế ra cho Tạ Tiểu Giang ngồi.
Tạ Tiểu Giang càng không biết hắn muốn làm cái gì, cậu liếc mắt nhìn menu giới thiệu món ăn nên thử trên bàn… Má ơi! Một món cũng phải mấy chục gần trăm, quả nhiên đây đúng là chỗ chỉ cho người có tiền!
“Muốn ăn gì?” Ngụy Vũ Hoàn lật menu, không ngẩng đầu lên hỏi.
Tạ Tiểu Giang làm gì có tâm tư ăn cái gì, cậu dùng vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, thực sự rất nôn nóng trước tình trạng của mình hiện tại.
Ngụy Vũ Hoàn không thấy cậu đáp liền trực tiếp gọi phục vụ đến, tự gọi cháo hải sản, một phần thịt quay ba kiểu, cùng vài món dimsum kinh điển.
Tạ Tiểu Giang nghe hắn gọi mà lòng nóng như lửa đốt, thực sự nhịn không được, mở miệng hỏi: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì vậy?”
“Ăn tối.” Ngụy Vũ Hoàn chỉ đồng hồ trên tay, giở giọng đương nhiên: “Sáu rưỡi rồi, cậu không đói nhưng tôi thì đói.”
Cậu ngẩn người, hỏi: “Anh mời tôi ăn?”
Hắn trêu ghẹo: “Chẳng lẽ cậu định mời tôi hả?”
Mặt Tạ Tiểu Giang đỏ lên: “Tôi không có nhiều tiền như thế…”
Ngụy Vũ Hoàn thầm cười cười: “Vậy cậu hỏi làm gì?”, đùa với trẻ con rất thú vị đó!
Tạ Tiểu Giang không đáp, chỉ ngơ ngáp chớp chớp mắt, lòng hồ nghi. Người này không mắng chửi mình, còn đưa mình đi ăn cơm, không biết trong bụng đang toan tính gì nữa!
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, phục vụ hỏi hắn có muốn dùng thêm đồ uống gì không. Ngụy Vũ Hoàn thì không, hắn nhìn qua Tạ Tiểu Giang bản tính trẻ con, theo bản năng nói: “Một ly trà sữa.”
Phục vụ nói: “Chúng tôi có ba loại truyền thống Hồng Kông, uyên ương và trà vớ, loại trà cuối cùng là một nét đặc sắc của nhà hàng, xin hỏi tiên sinh muốn dùng gì?”
“Cái cuối cùng.” Nói xong, Ngụy Vũ Hoàn múc cho Tạ Tiểu Giang một bát cháo rồi đẩy qua.
Đối mặt với bát cháo tỏa hương nghi ngút cùng vịt nướng, xá xíu lóe sáng lóe sáng, kể cả Tạ Tiểu Giang có thấy lo lắng đến đâu thì cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của mỹ thực.
… Mịa! Kệ cha nó đi! Không nhịn nữa! Ăn no rồi nói sau!
Cậu ôm bát cháo, trước tiên là khẽ ngó qua nhìn Ngụy Vũ Hoàn, thấy đối phương có ý cho mình ăn liền không nhăn nhó nữa, bắt đầu vùi đầu to mồm ăn.
Hai người yên lặng ăn trong chốc lát thì phục vụ bưng trà sữa lên: “Tiên sinh, đây là trà sữa vớ của ngài.”
Ngụy Vũ Hoàn bảo cô đặt sang chỗ Tạ Tiểu Giang.
“Cho tôi?” Cậu mở to mắt.
Ngụy Vũ Hoàn gật đầu: “Ừ, uống đi.”
Tạ Tiểu Giang nghiêng đầu quan sát ly trà sữa hồi lâu, mắt càng ngày càng tròn hơn: “Sao lại gọi là vớ? Trong này có tất à?”
Ngụy Vũ Hoàn suýt thì cười thành tiếng, lắc đầu giải thích cho cậu: “Pha trà này cần lọc qua một cái túi vải, túi vải có màu giống như vớ nên gọi như thế.”
Tạ Tiểu Giang như hiểu ra gật đầu, nếm một ngụm, nói: “Uống rất ngon.”
Ngụy Vũ Hoàn cũng không hiểu vì sao mình lại đưa Tạ Tiểu Giang đến chỗ này ăn tối.
Đối với đứa nhỏ giảo hoạt này, không phải hắn nên đánh mông đánh mông, đe đe dọa dọa sao?
Nhưng mà, lúc Tạ Tiểu Giang cúi đầu giải thích với mình, Ngụy Vũ Hoàn lại mềm lòng.
Hắn biết trông mặt mà bắt hình dong có thể chịu thiệt ngã lần nữa, nhưng chỉ có con cua nhỏ này có bản lĩnh khiến hắn can tâm tình nguyện mạo hiểm.
Ngụy Vũ Hoàn ăn được một lúc, để đũa xuống, vào chủ đề chính: “Tạ Tiểu Giang, chúng ta làm cái thương lượng này đi, cậu giúp tôi một việc thì chuyện trước huề nhau, thấy sao?”
Tạ Tiểu Giang còn đang nhấm nháp chút trà sữa cuối cùng, nghe vậy lập tức ngơ ngẩn… Má! Cậu biết ngay là ở đây có hố! Đang chờ cậu ở chỗ này mà!
“Chuyện gì?!” Cậu dựng thẳng tóc gáy, hồi bé cậu từng xem ké một bộ phim truyền hình Hồng Kông ở hàng bán quà vặt, nhân vật đại ca xã hội đen trong phim đó muốn giết người không cần động thủ thì sẽ kiếm kẻ nợ mình ân tình làm thay… Cậu nghĩ, tên họ Ngụy này sẽ không để cậu thay hắn đi giải quyết kẻ thù nào đó chứ?
Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Nói trước, mấy chuyện giết người phóng hỏa tôi sẽ không làm.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tạ Tiểu Giang bĩu môi, lầu bầu nói: “Còn nữa, tôi cũng sẽ không ăn trộm.”
Đây là đang giận hắn vì dám vu cậu là “kẻ trộm” sao? Ngụy Vũ Hoàn giở khóc giở cười.
“Không giết người, không phóng hỏa, cũng không đi ăn trộm. Yên tâm, là việc không trái pháp luật.”
Đôi mắt Tạ Tiểu Giang chuyện loạn nhưng đang đoán lời của hắn có bao nhiêu là thật: “Đó là chuyện gì?”
Hắn không nhanh không chậm hỏi: “Trước tiên trả lời tôi mấy vấn đề, tôi hỏi gì cậu đáp cái đó.”
Tạ Tiểu Giang: “Hơ…”
Hắn hỏi: “Tửu lượng của cậu tốt đến đâu?”
Nghe câu hỏi này, gương mặt Tạ Tiểu Giang lại lộ ra vẻ kiêu ngạo thản nhiên: “Không biết, dù sao tôi cũng không tính toán cái đó.”
Ngụy Vũ Hoàn hỏi: “Thế một lần uống được bao nhiêu?”
Tạ Tiểu Giang cúi đầu nghĩ: “Hình như năm mười hai tuổi, tôi uống rượu với ông nội, ông mở một vò rượu nhà ủ, một vò chắc cũng phải mười cân. Chúng tôi uống cả đêm, thấy cả đáy. Ông say mà tôi chưa có say, tôi uống nhiều hơn đó.”
Ngụy Vũ Hoàn nghe đến líu lưỡi, theo như lời cậu nói thì một mình cậu có thể uống ít nhất năm cân rượu, hơn nữa lúc đó mới có mười hai tuổi?! (Tác giả nhắn nhủ: Truyện là bịa đó, các em nhỏ đừng học theo nha!)
“Rượu nhà cậu khoảng bao nhiêu độ?” Hắn không tin nổi hỏi.
“Khoảng bốn, năm mươi độ đi.” Tạ Tiểu Giang gãi đầu: “Cụ thể tôi cũng không biết, nhưng đợt họ hàng nhà tôi tổ chức đám cưới, tôi được uống ké mấy chén Phi Thiên Mao Thai năm mươi mấy độ, thấy vị khá ngon.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”, lần trước mưu kế chuốc rượu cậu ở Phong Nhụy đúng là một kế ngu nhất quả đất!
Tạ Tiểu Giang cười cười, nói với Ngụy Vũ Hoàn: “Ông nội tôi là người uống tốt nhất nhì làng, ông uống không nổi nữa thì tôi vẫn tiếp tục được. Cho nên anh hiểu vì sao lúc đó tôi lại nói anh không thể chuốc say tôi được chưa?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…” Mịa! Đứa nhỏ này còn dám bổ đao nữa!
“Mà anh hỏi tôi chuyện này làm gì?” Tạ Tiểu Giang suy đoán hỏi: “Không phải là muốn tôi giúp anh đi uống rượu chứ?”
“Ừ.” Hắn vuốt cằm, đứa nhỏ này rất thông minh.
“Chỉ là việc này thôi?” Cậu cảm thấy hơi khó tin.
“Ừ, chỉ có thế thôi.” Ngụy Vũ Hoàn cười cười, cũng không sốt sắng khui ra mục đích chính của mình, trước tiên phải để đứa nhỏ này dỡ bức phòng bị đã, còn nhiều thời gian mà.
Cũng quá dễ, uống rượu với cậu là một sự hưởng thụ… Mệt cậu cả một buổi chiều phải lo lắng đề phòng, sợ rằng họ Ngụy sẽ làm gì mình.
Nháy mắt Tạ Tiểu Giang bình thường trở lại, vỗ ngực nói: “Hiểu rồi, cứ yên tâm giao cho tôi.”
Khóe mắt Ngụy Vũ Hoàn giật giật: “Đừng vội vỗ ngực, trước mắt tôi còn phải xem thử tửu lượng của cậu đã, người cậu cần đối phó cũng không phải người bình thường.”
Tạ Tiẻu Giang không hề gì gật đầu, cậu cảm thấy tự tin lắm, không sợ hãi chút nào.
Ngụy Vũ Hoàn trầm xuống, lại hỏi ít chuyện nhà của Tạ Tiểu Giang. Tuy hắn đã thuê thám tử điều tra được không ít thông tin, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cậu nói, đầu tiên là muốn thử xem nhân phẩm của đối phương thế nào, thứ hai là muốn mượn việc này để kéo gần quan hệ, làm tiền đề cho ít nữa.
Đương nhiên, trước khi hỏi thăm, Ngụy Vũ Hoàn tự mình nói cho cậu vì sao mình biết Tạ Tiểu Khê.
“Anh cho người điều tra tôi?”
Ngụy Vũ Hoàn cười xấu xa: “Đúng thế, nếu cậu còn dám chạy, chạy nữa, thì đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ túm được cậu.”
Lưng cậu chợt lạnh ngắt, vừa mới cảm thấy Ngụy Vũ Hoàn tốt bụng một tí thì bây giờ lại thấy hắn xấu xa lắm, cậu cảm thấy mình bị thiên la địa võng trói lấy, chỉ có thể làm theo những gì đối phương sai xử.
Khó trách cổ nhân có nói, thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân; thà rằng đắc tội người có tiền, chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân có tiền mà thông minh… Bởi vì một khi đã nghiêm túc thì thực sự muốn đòi mạng đó!
Hu hu hu…
Cháo hải sản:
Thịt quay ba kiểu:
Dimsum:
Trà vớ:
Phi Thiên Mao Thai:
/39
|