Các ông lão đối với mẹ đứa trẻ cảm thấy rất hứng thú, sinh được bảy đứa trẻ vừa ngoan lại thông minh. Một mình đảm đương chăm sóc không cần đến sự giúp đỡ của ai, cô cũng không có lợi dụng mấy đứa trẻ vào được một gia tộc nào đó trong bốn đại gia tộc lớn ở thành phố H làm phu nhân. Mạt thế đến không cần ai giúp đỡ hộ tống mà còn đến được đây, nghe nói còn cứu giúp không ít người nữa các ông nghĩ là mình cũng chưa chắc làm được. Ngọc Thiên Di từng làm sóng gió một thời tại thành phố H lúc ấy cũng chỉ là đứa trẻ, bây giờ đã lớn thành một người phụ nữ xuất sắc thì trời đất phải đảo lộn một phen.
Vấn đề là bây giờ nhà ăn chỉ có năm bàn giành cho năm đai gia tộc nhưng các bé đều muốn ngồi cùng mẹ, không bé nào nhường bé nào cả. Các ông, các bà, các anh lại được kiến thức một phen nhưng lý lẽ mới xuất hiện trên đời.
Cuộc chiến ngang tai ngang sức không ai chịu nhường ai nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười thôi. Tranh cãi giữa các bé sẽ làm tăng thêm tình cảm của các bé thôi chứ không có gì nghiêm trọng nên nàng cứ yên tâm nhìn các con lộ rõ bản tính trẻ con của mình ra mà không phải là ông cụ non.
Yên Ly và Tiểu Nghị đã được bố mẹ đón đi rồi nên nàng rất rảnh rang. Thiên Di lâu lâu nói câu được câu không với nàng.
Hai con thú sủng đã được nàng cho ăn no và phái đi tuần xung quanh rồi.
-Thôi, để baba nói kê thêm một bàn ăn để các con ngồi cùng mẹ dược không?
-Baba/Triệu baba tuyệt vời.
Người được khen (Triệu lão) vui mừng kẻ thì đen mặt. mấy ông lão còn lại đều ném cho mấy anh một cái lườm cháy khét luôn.
Bàn thức ăn mới nhanh chóng được xếp ra, mọi người đi vào bàn của mình mà ngồi. các ông lão luôn khích bác nhau chẳng lo mất mặt mũi trước mặt con cháu chút nào, các bà thì chỉa sẻ niềm vui khi cháu. Các anh chỉ lâu lâu thêm vào vài câu thôi.
Triệu Hàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi tới chỗ nàng và các con.
-Thiên Di, anh muốn mới em cùng với bọn anh cùng đi tới thành phố N để khảo sát được không?
-Khi nào?
-Ngày mai khởi hành sớm.
-Được.
-Cảm ơn em.
Anh đứng đó nhìn nàng và các con mỉm cười một lúc thì mới trở về chỗ ngồi. các ông lão hơi thắc mắc lại tại sao các con mình muốn một cô gái đi cùng thì nghe các con nói chiến tích hôm qua thì gật đầu đồng ý. Các hứa với nàng là sẽ chăm sóc các bảo bảo thật tốt.
-Mẹ ơi, Ân Ân đói bụng rồi.
-Con đợi một chút, còn người khác chưa đến nên các con chịu khó đợi một chút.
-Mẹ ơi, Chi Nhi cũng đói lắm.
-Tiểu Triệt cũng đói bụng.
-Các con ăn chút táo trước đi nhưng không được ăn no.
Nàng cũng không cố kỵ ở đây có nhưng người khác mà tự nhiên lấy từ không gian ra một giỏ táo đỏ đỏ hồng chín mọng nhìn là muốn ăn luôn cho các bé ăn trước. đối với táo trong không gian của nàng chứa đựng linh khí nên các bé ăn rất có lợi. nàng cũng đưa cho các bàn khác mỗi bàn một rổ.
Các bé vui vẻ kể chuyện hôm nay cho mẹ nghe.
Không khí nhà ăn đang vui vẻ thì có bốn người đi vào. Ngô Lâm đi vào cùng với bố me của mình và vị hôn thê_An Trinh.
-Ngô lão gia hôm nay đến thật muộn nha.
-Thất lễ rồi.
Ngô lão haha xin lỗi.
Bốn người đi vào nhìn thấy có thêm một bàn có một người phụ nữ, thanh thiên trẻ và bảy đứa trẻ đang ngồi.
-Tại sao ở đây lại có người không phận sự vậy?
Bà Ngô nhìn thấy trong mấy đứa trẻ có Ngọc Diên thì nghĩ cô gái kia chắc là mẹ cô bé nên khinh thường nói.
-Bà nói gì thế hả? đó là các cháu nội của tôi.
Bà An cũng chẳng phải người dễ chọc, thấy bà Ngô nói thế thì đáp lại ngay.
-haha, An phu nhân chắc cũng không biết lai lịch của cháu mình đâu nhỉ?
-Lai lịch gì thì đó cũng là cháu chúng tôi không phiền Ngô phu nhân quan tâm.
Âu Dương phu nhân không thích nghe giọng điệu âm dương quái khí đó nên ngay lập tức đáp trả.
-Mẹ, mẹ nói gì đó. Dầu gì đó cũng là con gái con, cháu của mẹ sao mẹ có thể nói thế.
Ngô Lâm nhìn bà Ngô bằng ánh mắt đầy thất vọng.
-Tiểu Lâm! Mẹ đã nói rồi, mẹ không chấp nhận đứa cháu kia càng không chấp nhận mẹ của nó.
-Bà nên giữ chút mặt mũi lại cho mình đi, ở đây có bao nhiêu người.
Ông Ngô quát bà Ngô.
-Bác bình tĩnh ạ.
-Vẫn là An Trinh là hiểu lòng bác nhất.
-Mẹ chúng ta cũng ngồi xuống đi.
Cả Ngô gia ngồi xuống. Triệu lão lên tiếng khai tiệc, mọi người ăn trong không khí trầm lặng. Ngô Lâm muốn đi lại gần Diên Nhi nhưng lại không dám.
Bỗng Ngô Hàn lên tiếng:
-Mẹ ơi! Con muốn ăn đùi gà kia cơ.
-Không được tiểu Chi Chi cũng muốn ăn, mẹ cho con đi.
-Ân Ân cũng muốn.
-Mẹ.
Nàng nhìn bọn trẻ làm nũng mà muốn lắc đầu. mấy đứa trẻ thật biết thừa cơ làm nũng, bình thường muốn chúng ăn cũng không chịu ăn.
Các ông các bà thương cháu nên đều đưa hết đùi gà qua cho các cháu, bây giờ mặt bé nào bé nấy đầy đau khổ. Các bé làm sao mà ăn hết đùi gà được chứ, huhu đây gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Thiên Quân thấy các cháu mình nhăn nhăn nhó nhó thì rất buồn cười nhưng cậu cũng không dám cười nhiều, các cháu của cậu quá đáng yêu đi.
Nàng thấy các con như thế cũng buồn cười nhưng nàng cũng không giúp được gì đâu. Múc cho mấy đứa một chén canh cá nhạt rồi nàng cũng ăn không thèm để ý đến mấy ánh mắt tội nghiệp của các bé.
Các bé thấy mẹ không để ý mình thì không còn cách nào khác đành phải ăn hết cái đùi gà cầm trong tay, uống chén canh nữa là no rồi. huhu các bé chưa nếm thử hết món ăn trên bàn mà.
Vấn đề là bây giờ nhà ăn chỉ có năm bàn giành cho năm đai gia tộc nhưng các bé đều muốn ngồi cùng mẹ, không bé nào nhường bé nào cả. Các ông, các bà, các anh lại được kiến thức một phen nhưng lý lẽ mới xuất hiện trên đời.
Cuộc chiến ngang tai ngang sức không ai chịu nhường ai nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười thôi. Tranh cãi giữa các bé sẽ làm tăng thêm tình cảm của các bé thôi chứ không có gì nghiêm trọng nên nàng cứ yên tâm nhìn các con lộ rõ bản tính trẻ con của mình ra mà không phải là ông cụ non.
Yên Ly và Tiểu Nghị đã được bố mẹ đón đi rồi nên nàng rất rảnh rang. Thiên Di lâu lâu nói câu được câu không với nàng.
Hai con thú sủng đã được nàng cho ăn no và phái đi tuần xung quanh rồi.
-Thôi, để baba nói kê thêm một bàn ăn để các con ngồi cùng mẹ dược không?
-Baba/Triệu baba tuyệt vời.
Người được khen (Triệu lão) vui mừng kẻ thì đen mặt. mấy ông lão còn lại đều ném cho mấy anh một cái lườm cháy khét luôn.
Bàn thức ăn mới nhanh chóng được xếp ra, mọi người đi vào bàn của mình mà ngồi. các ông lão luôn khích bác nhau chẳng lo mất mặt mũi trước mặt con cháu chút nào, các bà thì chỉa sẻ niềm vui khi cháu. Các anh chỉ lâu lâu thêm vào vài câu thôi.
Triệu Hàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi tới chỗ nàng và các con.
-Thiên Di, anh muốn mới em cùng với bọn anh cùng đi tới thành phố N để khảo sát được không?
-Khi nào?
-Ngày mai khởi hành sớm.
-Được.
-Cảm ơn em.
Anh đứng đó nhìn nàng và các con mỉm cười một lúc thì mới trở về chỗ ngồi. các ông lão hơi thắc mắc lại tại sao các con mình muốn một cô gái đi cùng thì nghe các con nói chiến tích hôm qua thì gật đầu đồng ý. Các hứa với nàng là sẽ chăm sóc các bảo bảo thật tốt.
-Mẹ ơi, Ân Ân đói bụng rồi.
-Con đợi một chút, còn người khác chưa đến nên các con chịu khó đợi một chút.
-Mẹ ơi, Chi Nhi cũng đói lắm.
-Tiểu Triệt cũng đói bụng.
-Các con ăn chút táo trước đi nhưng không được ăn no.
Nàng cũng không cố kỵ ở đây có nhưng người khác mà tự nhiên lấy từ không gian ra một giỏ táo đỏ đỏ hồng chín mọng nhìn là muốn ăn luôn cho các bé ăn trước. đối với táo trong không gian của nàng chứa đựng linh khí nên các bé ăn rất có lợi. nàng cũng đưa cho các bàn khác mỗi bàn một rổ.
Các bé vui vẻ kể chuyện hôm nay cho mẹ nghe.
Không khí nhà ăn đang vui vẻ thì có bốn người đi vào. Ngô Lâm đi vào cùng với bố me của mình và vị hôn thê_An Trinh.
-Ngô lão gia hôm nay đến thật muộn nha.
-Thất lễ rồi.
Ngô lão haha xin lỗi.
Bốn người đi vào nhìn thấy có thêm một bàn có một người phụ nữ, thanh thiên trẻ và bảy đứa trẻ đang ngồi.
-Tại sao ở đây lại có người không phận sự vậy?
Bà Ngô nhìn thấy trong mấy đứa trẻ có Ngọc Diên thì nghĩ cô gái kia chắc là mẹ cô bé nên khinh thường nói.
-Bà nói gì thế hả? đó là các cháu nội của tôi.
Bà An cũng chẳng phải người dễ chọc, thấy bà Ngô nói thế thì đáp lại ngay.
-haha, An phu nhân chắc cũng không biết lai lịch của cháu mình đâu nhỉ?
-Lai lịch gì thì đó cũng là cháu chúng tôi không phiền Ngô phu nhân quan tâm.
Âu Dương phu nhân không thích nghe giọng điệu âm dương quái khí đó nên ngay lập tức đáp trả.
-Mẹ, mẹ nói gì đó. Dầu gì đó cũng là con gái con, cháu của mẹ sao mẹ có thể nói thế.
Ngô Lâm nhìn bà Ngô bằng ánh mắt đầy thất vọng.
-Tiểu Lâm! Mẹ đã nói rồi, mẹ không chấp nhận đứa cháu kia càng không chấp nhận mẹ của nó.
-Bà nên giữ chút mặt mũi lại cho mình đi, ở đây có bao nhiêu người.
Ông Ngô quát bà Ngô.
-Bác bình tĩnh ạ.
-Vẫn là An Trinh là hiểu lòng bác nhất.
-Mẹ chúng ta cũng ngồi xuống đi.
Cả Ngô gia ngồi xuống. Triệu lão lên tiếng khai tiệc, mọi người ăn trong không khí trầm lặng. Ngô Lâm muốn đi lại gần Diên Nhi nhưng lại không dám.
Bỗng Ngô Hàn lên tiếng:
-Mẹ ơi! Con muốn ăn đùi gà kia cơ.
-Không được tiểu Chi Chi cũng muốn ăn, mẹ cho con đi.
-Ân Ân cũng muốn.
-Mẹ.
Nàng nhìn bọn trẻ làm nũng mà muốn lắc đầu. mấy đứa trẻ thật biết thừa cơ làm nũng, bình thường muốn chúng ăn cũng không chịu ăn.
Các ông các bà thương cháu nên đều đưa hết đùi gà qua cho các cháu, bây giờ mặt bé nào bé nấy đầy đau khổ. Các bé làm sao mà ăn hết đùi gà được chứ, huhu đây gọi là tự lấy đá đập chân mình.
Thiên Quân thấy các cháu mình nhăn nhăn nhó nhó thì rất buồn cười nhưng cậu cũng không dám cười nhiều, các cháu của cậu quá đáng yêu đi.
Nàng thấy các con như thế cũng buồn cười nhưng nàng cũng không giúp được gì đâu. Múc cho mấy đứa một chén canh cá nhạt rồi nàng cũng ăn không thèm để ý đến mấy ánh mắt tội nghiệp của các bé.
Các bé thấy mẹ không để ý mình thì không còn cách nào khác đành phải ăn hết cái đùi gà cầm trong tay, uống chén canh nữa là no rồi. huhu các bé chưa nếm thử hết món ăn trên bàn mà.
/59
|