Mọi việc cứ lẳng lẳng mà trôi qua, đã một tuần kể từ khi bà người Triệu Hàng, Âu
Dương Hạo và Đường Nhiên bị thương. Vết thương của ba người tuy đã lành hẳn nhưng do mất máu quá nhiều nên vẫn cứ phải nằm tĩnh dưỡng thêm một thời gian thì mới long sinh hoạt hổ được như trước. Ba người lợi dụng cơ hội này mà vậy quanh nàng, hôm nay đau nơi này, mai đau nơi khác để có cơ hội tố khổ với nàng.
Bốn anh chàng kia cứ nhìn mà nổ đom đóm mắt. Bảy chàng tinh anh lý trí lạnh lùng hồi xưa đã bay mất.
Các bé thấy baba trở nên thân cận hơn trước thì càng vui mừng hơn, vây quanh vui đùa với các baba mà không cần giứ kẽ. Bốn người kia thấy thế thì giận dỗi mà không có chỗ nào phát tiết đành trút giận lên mấy con tang thi tội nghiệp, cấp dưới thấy mà hoảng hồn. mấy vị đội trưởng cứ như là pháo đụng vào là nổ. các anh càng đánh càng hăng, dị năng cứ gọi là tăng lên vù vù.
Nàng luôn luôn tỏ ra bình thản, hờ hững không quan tâm xung quanh mọi việc nhưng thâm tâm nàng lại không như vậy.
Vật tư của đoàn xe đã thu thập được kha khá, hầu như cả thành phố N này đều được lục soát một lượt. Dân cư thành phố cũng đi theo đoàn xe một phần, còn những phàn còn lại đã đầu nhập vào chính phủ.
Khi biết ở đây còn có thành phần “chính phủ” tồn tại thì đoàn xe trở nên khẩn trương hơn, các tòa nhà được cắt cử canh gác nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Trong ngày, có một tiếng đồng hồ là nàng biến mất. Mới đầu các anh còn rất lo lắng nhưng khi được các bé giải thích thì lại bình thường. Thêm nữa các anh còn kinh ngạc hơn về bản lĩnh cùng tài năng của nàng.
*********
Tại Ngọc gia, Ngọc Nhã lo lắng đi đi lại lại ở trong căn phòng trống vắng không người này. Cô ta nhìn căn phòng trống vắng này mà tim cứ đập bùm bụp liên hồi.
Mẹ cô ta lúc này đã trở thành một quý phụ phu nhân như xưa, tụ tập tam cô lục bà tán gẫu chuyên này đến chuyện kia: hôm nay có ai bộc phát dị năng, cô gái nào hôm nay đi theo kẻ nào..đây điển hình là những kẻ không có việc làm, nhàn rỗi ăn không ngồi rồi.
Còn Ngọc Bân, em trai cô ta chắc giờ này lại đang tiếp tục chiến đấu với mong muốn làm đại ca tòa nhà C này, nó ngày ngày kéo đàn em ra ngoài đánh nhau, nhưng càng chiến càng bại, không có ai tỏ ra sợ hãi nó nữa cả cũng như cái danh Ngọc gia nữa.
Cô ta có cảm giác dạo này luôn có một ánh mắt theo dõi mình, mọi chuyện mình làm đều có người quan sát nhưng cô ta lại không biết đó là ai.
Lạch ….cạch….
Tiếng mở cửa mở ra, một người đàn ông bước. đó là Ngọc Chính, bố của Ngọc Nhã. Ông ta nhíu mày nhìn đứa con gái của mình cứ đi đi lại lại trong phòng, kể cả khi ông ta bước vào cũng không phát hiện.
-Có chuyện gì sao Tiểu Nhã?
-Bố à! Con cảm thấy rất nóng lòng, bồn chồn như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
-Đừng lo lắng quá như thế, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
-Nhưng con thấy dạo này mình bị người theo dõi.
-Con có chắc không?
-Linh cảm của con chắc không sai đâu, sẽ không có chuyện thật chứ ạ?
-Ừ, không có chuyện gì cả, con an tâm đi.
-Dạ.
Ngọc chính im lăng suy tư, ông ta biết chắc rằng có kẻ theo dõi con gái mình.
Ngọc Chính là một con cáo gia chính hiệu, có những việc ông ta làm kể cả người nhà ông ta cũng chẳng biết. con gái ông ta cũng chỉ biết ông ta hợp tác với chính phủ mà không biết ông ta hợp tác với kẻ siêu cuồng biến thái trong viện nghiên cứu của chính phủ. Ông ta thường cung cấp người cho bon họ để làm thí nghiệm.
Và sắp tới ông ta phải bắt được vài người đưa qua và cả cô cháu gái yêu quý Thiên Di nữa. không biết tại sao bọn chính phủ lại biết nó có khả năng chữa trị cho những kẻ bị tang thi cào thương nữa.
-Tiểu Nhã! Con hãy chuẩn bị mọi thứ đi, sắp tới chúng ta có chuyện phải làm rồi.
-Chuyện gì ạ?
-Con hãy làm việc của con đi, còn lại thì đừng hỏi nhiều.
-Vâng.
********
Hôm nay, Thiên Di cho triệu tập một cuộc họp gia đình khẩn cấp, các anh cũng được tham dự. mọi người bàn bạc thảo luận rất lâu, đến khi đi ra thì ai nấy đều mang vẻ lo lắng. các bé cũng nghiêm túc hơn, nàng phát cho các bé nhiều lá bùa phòng thân hơn và thêm vài thứ có thể bảo vệ mình và tấn công kẻ khác.
Bầu trời hôm nay trở nên u ám hơn thường ngày, các bé hôm nay luôn ở yên trong phòng chứ không đi đâu. Tự nhiên có người đến gọi nàng, Thiên Quân tới phòng họp có chút việc. đến khi ba người vừa rời khỏi thì có vài kẻ lại mặt xông vào phun thuốc mê làm các bé xỉu và mang các bé đi. Bọn chúng cứ nghĩ các bé đều vô hại, mang các bé đi mà không lo lắng gì nhưng họ lại không biết sự vô tư của bọn họ là một mầm tai họa.
Nàng và Thiên Quân đi tới phòng họp không thấy ai ở đó, quay lại phòng thì không thấy các bé đâu cả. cùng ngày việc các bảo bảo mất tích được truyền đi nhanh chóng, cả năm đại gia tộc loạn cả lên, đoàn xe cũng trở nên hỗn loạn.
Dương Hạo và Đường Nhiên bị thương. Vết thương của ba người tuy đã lành hẳn nhưng do mất máu quá nhiều nên vẫn cứ phải nằm tĩnh dưỡng thêm một thời gian thì mới long sinh hoạt hổ được như trước. Ba người lợi dụng cơ hội này mà vậy quanh nàng, hôm nay đau nơi này, mai đau nơi khác để có cơ hội tố khổ với nàng.
Bốn anh chàng kia cứ nhìn mà nổ đom đóm mắt. Bảy chàng tinh anh lý trí lạnh lùng hồi xưa đã bay mất.
Các bé thấy baba trở nên thân cận hơn trước thì càng vui mừng hơn, vây quanh vui đùa với các baba mà không cần giứ kẽ. Bốn người kia thấy thế thì giận dỗi mà không có chỗ nào phát tiết đành trút giận lên mấy con tang thi tội nghiệp, cấp dưới thấy mà hoảng hồn. mấy vị đội trưởng cứ như là pháo đụng vào là nổ. các anh càng đánh càng hăng, dị năng cứ gọi là tăng lên vù vù.
Nàng luôn luôn tỏ ra bình thản, hờ hững không quan tâm xung quanh mọi việc nhưng thâm tâm nàng lại không như vậy.
Vật tư của đoàn xe đã thu thập được kha khá, hầu như cả thành phố N này đều được lục soát một lượt. Dân cư thành phố cũng đi theo đoàn xe một phần, còn những phàn còn lại đã đầu nhập vào chính phủ.
Khi biết ở đây còn có thành phần “chính phủ” tồn tại thì đoàn xe trở nên khẩn trương hơn, các tòa nhà được cắt cử canh gác nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Trong ngày, có một tiếng đồng hồ là nàng biến mất. Mới đầu các anh còn rất lo lắng nhưng khi được các bé giải thích thì lại bình thường. Thêm nữa các anh còn kinh ngạc hơn về bản lĩnh cùng tài năng của nàng.
*********
Tại Ngọc gia, Ngọc Nhã lo lắng đi đi lại lại ở trong căn phòng trống vắng không người này. Cô ta nhìn căn phòng trống vắng này mà tim cứ đập bùm bụp liên hồi.
Mẹ cô ta lúc này đã trở thành một quý phụ phu nhân như xưa, tụ tập tam cô lục bà tán gẫu chuyên này đến chuyện kia: hôm nay có ai bộc phát dị năng, cô gái nào hôm nay đi theo kẻ nào..đây điển hình là những kẻ không có việc làm, nhàn rỗi ăn không ngồi rồi.
Còn Ngọc Bân, em trai cô ta chắc giờ này lại đang tiếp tục chiến đấu với mong muốn làm đại ca tòa nhà C này, nó ngày ngày kéo đàn em ra ngoài đánh nhau, nhưng càng chiến càng bại, không có ai tỏ ra sợ hãi nó nữa cả cũng như cái danh Ngọc gia nữa.
Cô ta có cảm giác dạo này luôn có một ánh mắt theo dõi mình, mọi chuyện mình làm đều có người quan sát nhưng cô ta lại không biết đó là ai.
Lạch ….cạch….
Tiếng mở cửa mở ra, một người đàn ông bước. đó là Ngọc Chính, bố của Ngọc Nhã. Ông ta nhíu mày nhìn đứa con gái của mình cứ đi đi lại lại trong phòng, kể cả khi ông ta bước vào cũng không phát hiện.
-Có chuyện gì sao Tiểu Nhã?
-Bố à! Con cảm thấy rất nóng lòng, bồn chồn như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
-Đừng lo lắng quá như thế, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
-Nhưng con thấy dạo này mình bị người theo dõi.
-Con có chắc không?
-Linh cảm của con chắc không sai đâu, sẽ không có chuyện thật chứ ạ?
-Ừ, không có chuyện gì cả, con an tâm đi.
-Dạ.
Ngọc chính im lăng suy tư, ông ta biết chắc rằng có kẻ theo dõi con gái mình.
Ngọc Chính là một con cáo gia chính hiệu, có những việc ông ta làm kể cả người nhà ông ta cũng chẳng biết. con gái ông ta cũng chỉ biết ông ta hợp tác với chính phủ mà không biết ông ta hợp tác với kẻ siêu cuồng biến thái trong viện nghiên cứu của chính phủ. Ông ta thường cung cấp người cho bon họ để làm thí nghiệm.
Và sắp tới ông ta phải bắt được vài người đưa qua và cả cô cháu gái yêu quý Thiên Di nữa. không biết tại sao bọn chính phủ lại biết nó có khả năng chữa trị cho những kẻ bị tang thi cào thương nữa.
-Tiểu Nhã! Con hãy chuẩn bị mọi thứ đi, sắp tới chúng ta có chuyện phải làm rồi.
-Chuyện gì ạ?
-Con hãy làm việc của con đi, còn lại thì đừng hỏi nhiều.
-Vâng.
********
Hôm nay, Thiên Di cho triệu tập một cuộc họp gia đình khẩn cấp, các anh cũng được tham dự. mọi người bàn bạc thảo luận rất lâu, đến khi đi ra thì ai nấy đều mang vẻ lo lắng. các bé cũng nghiêm túc hơn, nàng phát cho các bé nhiều lá bùa phòng thân hơn và thêm vài thứ có thể bảo vệ mình và tấn công kẻ khác.
Bầu trời hôm nay trở nên u ám hơn thường ngày, các bé hôm nay luôn ở yên trong phòng chứ không đi đâu. Tự nhiên có người đến gọi nàng, Thiên Quân tới phòng họp có chút việc. đến khi ba người vừa rời khỏi thì có vài kẻ lại mặt xông vào phun thuốc mê làm các bé xỉu và mang các bé đi. Bọn chúng cứ nghĩ các bé đều vô hại, mang các bé đi mà không lo lắng gì nhưng họ lại không biết sự vô tư của bọn họ là một mầm tai họa.
Nàng và Thiên Quân đi tới phòng họp không thấy ai ở đó, quay lại phòng thì không thấy các bé đâu cả. cùng ngày việc các bảo bảo mất tích được truyền đi nhanh chóng, cả năm đại gia tộc loạn cả lên, đoàn xe cũng trở nên hỗn loạn.
/59
|