Không thể không nói thân hình của bọn họ quả thật rất tốt…
Đây quả thật là người mẫu bước ra từ trong tạp chí.
“Chị thường xuyên tới đây hả?” Thương Mẫn tiến đến bên tai của Đồng Tiên.
“Đúng rồi.” Đồng Tiên nhét một miếng dưa hấu vào trong miệng: “Ít nhất là mỗi tháng sẽ đến đây một lần, lúc nào có nhu cầu thì sẽ tới nhiều lần.”
Thương Mẫn cảm thấy nhức hết cả đầu, cô quét nhìn Đồng Tiên từ trên xuống dưới, cảm thấy cô ta quả thật là người sói.
“Trữ Trình có biết chuyện này không?” Thương Mẫn hỏi cô ta.
“Biết chứ.” Đồng Tiên hào phóng trả lời cô: “Tôi đến đây thì có liên quan gì tới anh ấy? Mặc dù dáng người của Trữ Trình cũng rất tốt, nhưng mà dù sao cũng không phải là người chuyên nghiệp, mấy chuyện chuyên nghiệp đương nhiên cần phải tìm người chuyên nghiệp làm rồi.”
Thương Mẫn gần như muốn ngất xỉu.
Đồng Tiên không thèm để ý đến ánh mắt biến thái của Thương Mẫn, cô ta đứng dậy bưng mâm đựng trái cây đến trước mặt của mấy người đàn ông, ánh mắt của cô ta không hề e ngại một chút nào mà quét nhìn thân thể của bọn họ từ trên xuống dưới.
“Chậc, mắt nhìn của tôi quả nhiên không tệ.” Đồng Tiên tự khẳng định mình.
“Đó là điều đương nhiên, chị Đồng là khách hàng của chúng tôi mà.” Quản lý cười vô cùng tươi: “Người được đề cử cho chị đương nhiên cũng phải là hàng cao cấp.”
“Ủa, sao chưa từng nhìn thấy người này?” Ánh mắt của Đồng Tiên dừng ở trên người của một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Thương Mẫn cũng nhìn sang theo tầm mắt của cô ta, tất cả mọi người đều đã cởi đồ, chỉ có cậu trai này, cậu ta chỉ đứng ở đó, trong ánh mắt mang theo một tia quật cường.
Lúc nãy khi mà cô hỏi tất cả mọi người đều trả lời, chỉ có một mình cậu ta là không nói lời nào, vẫn cứ luôn trầm mặc.
“Đây chính là người vừa mới tới hồi tuần trước, vẫn còn chưa hiểu quy cũ.” Quản lý vội vàng đi đến bên cạnh chàng trai đó: “Bạch Chấp, đi đi, đi tới cho chị Đồng nhìn rõ một chút.”
Bạch Chấp.
Quả nhiên là một cái tên rất xứng với vẻ bề ngoài của cậu ta.
Bạch Chấp không lên tiếng, nhưng mà bước chân lại di chuyển một chút.
“Không cần không cần.” Đồng Tiên nâng tay lên: “Tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác.”
Nói xong, Đồng Tiên lại trở về ghế salon một lần nữa: “Nè, cô cảm thấy như thế nào?”
Thương Mẫn ngẩng đầu lên, cứ luôn cảm thấy có một ánh mắt đang dừng ở trên người cô.
“Tôi đã xem bản thảo thiết kế của cô, phần lớn phong cách của cô thiên về sở thích của người châu á, ai là ứng cử viên lý tưởng trong suy nghĩ của cô?”
“Bản thảo thiết kế?” Thương Mẫn ngơ ngác.
“Đúng rồi.” Đồng Tiên kỳ quái nhìn cô: “Nơi này chính là căn cứ người mẫu nam nổi tiếng ở thành phố Nam, cô cũng là nhà thiết kế, đương nhiên biết cái chuyện người mẫu chắc chắn không thể chỉ dựa vào mấy người trong công ty mình, thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài quan sát.”
“Cho nên chị tìm tôi đến đây là để cho tôi chọn người mẫu?” Hai mắt của Thương Mẫn gần như muốn rơi ra.
“Không phải thì sao?” Lần này Đồng Tiên đã nhận thức được biểu cảm đỏ bừng không hiểu trên gương mặt của Thương Mẫn, chỉ nhìn vào gương mặt của cô, quả thật không dám tin: “Má ơi, Thương Mẫn, đầu óc của cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Lần này những người mẫu Đạt Phan trúng tuyển để được đến Milan vốn dĩ nữ nhiều nam ít, ra nước ngoài, cô đi đâu để tìm được mẫu nam chuyên nghiệp đây.”
Thương Mẫn thở một hơi thật dài, tâm trạng bất ổn rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.
Người mẫu nam hả… đúng là, sao lại không chịu nói sớm, làm hại cô còn tưởng rằng…
Đều là do Tô Huệ Phi lần nào cũng cho cô xem mấy đồ vật không lành mạnh, làm cho ý thức của cô nghĩ rằng nơi này…
“Đạt Phan có quy định cho mời người ngoài hả?” Thương Mẫn có hơi lo lắng.
“Không có nói là có thể mời…” Đồng Tiên chớp chớp mắt: “Nhưng mà cũng không nói là không thể mời.”
“Thật là, dù sao thì cô cứ lớn gan dùng đi, cô là cấp dưới của tôi, trời có sập xuống thì cũng đã có tôi che chắn cho cô.” Đồng Tiên vỗ vỗ ngực: “Cô nhìn đi, có phải là đủ ý tứ không, phần quà này có thích không thế?”
Ánh mắt của Thương Mẫn lại di chuyển đến trên người của mấy người đàn ông, biết bọn họ là mẫu nam, ánh mắt của cô đã thuần khiết hơn nhiều.
“Người đó…” Thương Mẫn giơ ngón tay lên, ngón tay rơi vào một người mặc đồ trắng: “Chọn cậu ta đi.”.
/297
|