Thương Mẫn đối diện với ánh mắt của Mâu Chí Tình, bầu không khí của hai người bỗng chốc lại căng cứng.
“Cho dù con dâu có xấu thì cũng phải gặp ba mẹ chồng mà.” Khuôn mặt của Thương Mẫn nở một nụ cười tươi rói.
“Hơn nữa, tôi tin là lần này bác trai không có ác ý với tôi.”
“Sao lại biết như thế?” Mâu Chí Tình hỏi cô.
“Nếu như bác muốn xử lý tôi, chắc có lẽ sẽ giống như lần trước, chắc chắn là sẽ cho người bắt cóc tôi trên đường mà không phải để người thân cận bên cạnh bác đến đón tôi, hơn nữa bác lại chọn địa điểm gặp mặt là ở trang viên trà nhà họ Mạc, rất rõ ràng đây chính là vì muốn làm chủ cho Mạc Hậu.
Nhưng mà tôi cũng không có làm chuyện gì khác người, tôi không thẹn với lương tâm.” Thương Mẫn không kiêu ngạo không tự ti mà trả lời lại.
“Hừ.” Mâu Chí Tình hừ lạnh: “Cô rất biết nói chuyện, có điều đáng tiếc là dựa vào há miệng thì có thể thay đổi được cái gì?”
“Tôi có thể thay đổi cái gì thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết bác muốn gặp tôi cũng không đơn giản là muốn lấy lại công bằng cho Mạc Hậu, hơn nữa bác sinh ra tò mò với tôi có đúng không?”
Mạc Hậu là người có tính cách như thế nào, Thương Mẫn tin là Mâu Chí Tình biết rất rõ ràng, nếu như ông ta nhận định là cô làm Mạc Hậu bị thương, chắc có lẽ người đến đón cô sẽ là cảnh sát.
Ông ta biết là Mạc Hậu không có chứng cứ, mà ông ta lại muốn tìm lý do để gặp cô một chút, cho nên thuận nước đẩy thuyền.
Mâu Chí Tình vẫn ném đồ ăn vào trong bể nước, con rùa nhỏ ăn rất vui vẻ, Thương Mẫn sờ lên chiếc nhẫn ở trên tay, đưa tay ra rót một ly trà cho Mâu Chí Tình.
“Đúng là tôi vẫn đang luôn quan sát động tĩnh của cô.” Mâu Chí Tình không nhìn cô.
Bắt đầu kể từ khi cô bước chân vào Đạt Phan, nhất cử nhất động của cô đều lọt vào trong mắt của ông ta.
“Cô rất không tệ, tài năng cực kỳ cao, bản thân cũng đủ lanh lẹ, chỉ là cuối cùng cô vẫn còn quá trẻ nên không biết nặng nhẹ.” Giọng nói của Mâu Chí Tình trầm xuống: “Chắc là cô cũng biết tôi, cả đời này của tôi không thích nhất chính là người ra chiêu không theo lẽ thường như cô, cho nên cho dù có tốt đi nữa thì cũng không có cách nào trở thành con dâu của nhà họ Mâu.”
Thương Mẫn nhún vai, cô đổi thành một cái tay khác nâng ly trà lên, uống một hơi cạnh sạch ly trà trước mặt của Mâu Chí Tình.
“Chắc là cô cũng biết dựa vào năng lực của cô, tôi muốn cô biến mất khỏi trái đất này ở ngay tại đây cũng không phải là chuyện gì khó.”
Thương Mẫn đặt ly trà ở trong tay xuống, vết sẹo bên cổ tay của cô lộ ra, Mâu Chí Tình nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô, trong con ngươi âm u đột nhiên tuôn ra một cỗ sát ý.
“Cô gái nhỏ, vết thương trên tay chắc là đau lắm.”
Sắc mặt của Thương Mẫn thay đổi, yết hầu giật giật, lại cười như cũ.
“Nếu như bác giết tôi thì bác sẽ nói chuyện với Mâu Nghiên như thế nào đây?”
“Tôi cần gì phải giải thích với nó?” Mâu Chí Tình khinh thường: “Cũng chỉ là một người phụ nữ, cho dù không có cô thì sau này con trai của tôi sẽ có rất nhiều phụ nữ, thời gian lâu dài cũng sẽ quên đi, nó còn có thể cắt đứt quan hệ với tôi được à?”
Thương Mẫn cảm thấy rất buồn cười.
“Cô cười cái gì?” Mâu Chí Tình không hiểu.
“Tôi cười bác thân là ba của Mâu Nghiên nhưng mà lại không biết một chút gì về con trai của mình.” Thương Mẫn trả lời: “Không phải là bác cảm thấy bởi vì lúc trước có một ví dụ như thế, Khải gia đã mất đi người yêu, cũng không vì vậy mà ghi hận bác, cho nên bác liền cho rằng biện pháp này sẽ thành công.”
Mâu Chí Tình im lặng.
“Không nói tới chuyện tính cách của hai đứa con trai của bác khác biệt nhau, cho dù có giống nhau, Khải gia cũng sẽ dựa vào ơn nuôi dưỡng của bác, anh ta sẽ nén giận.
Mà Mâu Nghiên, theo như tôi được biết thì mối quan hệ của anh ấy với bác cũng không tốt cho lắm.” Thương Mẫn tuyệt đối không hề e ngại.
“Nếu như bác đụng vào tôi, tôi không dám hứa chắc là Mâu Nghiên sẽ báo thù cho tôi, nhưng mà hai ba con các người trở mặt với nhau là chuyện chắc chắn, gia nghiệp của nhà họ Mâu lớn như thế, cho dù bác có không nỡ cở nào đi nữa, cuối cùng vẫn sẽ truyền vào trong tay con trai ruột của mình, bác không chỉ có thể dựa vào Mâu Nghiên để phát triển Đạt Phan lớn mạnh, còn có thể làm cho liệt tổ liệt tông vẻ vang không phải à?”
“Cô đang uy hiếp tôi?” Khí tức trên người Mâu Chí Tình càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Sao tôi dám làm vậy.” Thương Mẫn nhẹ giọng nói: “Cho dù tôi có muốn dùng cái này uy hiếp bác thì cũng phải là bản thân của Mâu Nghiên muốn tài sản nhà họ Mâu mới được, nếu không thì cho dù bác có muốn cho đi nữa, anh ấy cũng sẽ không nhận đâu, bác nói xem có đúng không?”
“Ha.” Mâu Chí Tình cười lạnh một tiếng: “Tuổi tác của cô không lớn lắm, vậy mà rất có mắt nhìn, cô có biết đến bây giờ cũng không có ai dám nói chuyện với tôi như thế không hả?”
“Cũng là bởi vì ở bên cạnh không có người nào dám nói chuyện với bác như thế mới có thể để cho bác không phân phải trái, người ngồi ở địa vị cao nhưng mà lại không nhìn thấy rõ lòng người.” Thương Mẫn trả lời ông ta: “Bác thành thạo chuyện hành quân đánh trận, con cháu cũng rất bội phục.
Nhưng mà nếu như bàn về mối quan hệ giữa người và người, người có thân phận thấp là tôi đây còn mạnh hơn bác một chút, dù sao thì tôi cũng sẽ không luôn đề phòng có người đến ám sát tôi, cho dù tôi có gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng vô cùng rõ ràng mình chết trong tay ai.”
“Cô có tin là chỉ dựa vào những lời nói này của cô, tôi đã có thể lôi cô ra ngoài đánh cô đến chết không hả?” Ánh mắt của Mâu Chí Tình hung ác.
Đôi mắt của Thương Mẫn run lên.
Cô tin chứ.
Cô đã đích thân trải nghiệm thủ đoạn độc ác của Mâu Chí Tình, cô biết ông ta tuyệt đối có thể làm ra được chuyện đó.
“Ông chủ.” Giọng nói của Châu Phúc vang lên từ bên ngoài: “Cậu cả đến.”
Lông mày của Mâu Chí Tình giật giật.
Cậu cả? Thương Mẫn cũng rất tò mò tại sao không phải là Mâu Nghiên chạy tới trước tiên mà lại là Mâu Khải?
“Nó tới đây làm cái gì?” Mâu Chí Tình bất ngờ, nhưng mà rất nhanh ông ta liền quét nhìn Thương Mẫn, hừ lạnh một tiếng..
/297
|