Mấy cái này là biện pháp mà Tần Kha đã nghĩ đó hả? Đây rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa rõ ràng đám lửa này đã cháy to đến nỗi làm cho cô không có cách nào dập tắt.
“Cái tên khốn nạn Tần Kha đó!” Thương Mẫn khó thở: “Anh ta muốn ăn đòn rồi!”
“Anh còn có thể tin anh ta, rõ ràng là anh ta đang muốn chỉnh anh, mà mấy trò đùa ác giữa bọn anh cần gì phải lôi kéo em vào làm pháo hôi? Có thù hằn gì thì anh cứ tìm anh ta mà đánh một trận đi, dựa vào thể trạng hiện tại của anh, chắc là cũng không tới mức bị anh ta đánh ngã đâu.”
Thương Mẫn nói xong lời này thì liền thấy hối hận, nhưng mà nói cũng đã nói xong rồi, cô cũng không kịp nuốt xuống, quả nhiên là sau khi nói câu nói đó xong, gương mặt âm trầm của Mâu Nghiên lại càng lạnh lẽo hơn nữa.
Tiêu đời rồi!”
Cô đã thật sự phơi bày góc khuất của anh khi anh đang tức giận!
“Đúng không…?”
Mâu Nghiên đạp chân ga, đuôi xe cuốn theo một luồng gió lạnh, nghênh ngang rời đi.
“Lên…” Thương Mẫn nói ra từ cuối cùng, vô cùng bất đắc dĩ nhún vai.
OK!
Không có tình trạng nào có thể hỏng bét hơn so với hiện tại.
Thương Mẫn ngổn ngang trong gió.
Cô bị hai người đàn ông này làm cho tức giận muốn chết, vậy nên tự mình đi tìm một cửa hàng thịt nướng, liên tục ăn mấy mâm thịt lớn để xua đi cơn tức giận, nhưng cuối cùng khi cô đã ăn no nê, Lê Chuẩn gọi điện thoại tới.
“Chị dâu, chị dâu, chuyện lớn rồi!”
Giọng nói của Lê Chuẩn khiến Thương Mẫn lo lắng, vội vàng đứng dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Thương Mẫn hỏi.
“Lão Đại và Tần Kha đánh nhau.” Giọng Lê Chuẩn ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn.
Đánh nhau? Thương Mẫn nhíu mày.
Mâu Nghiên thật sự đi tìm Tần Kha đánh nhau?
“Vậy cứ để cho bọn họ đánh!” Trái tim vốn đang lo lắng của Thương Mẫn liền thả lỏng, cô từ từ lau miệng.
Dù sao thì bọn họ cũng không phải người tốt lành gì, một người thì bày sắc mặt lạnh nhạt với cô, một người thì bày trò chơi khăm cô, cứ để bọn họ dạy dỗ lẫn nhau mới được.
“Cái này...!Tình hình chiến đấu có chút khốc liệt!” Lê Chuẩn đã lui ra khỏi văn phòng Tần Kha, không được bao lâu, bên trong lại truyền đến tiếc chai rượu vang đỏ rơi vỡ dưới đất.
“Ai chiếm thế thượng phong?” Thương Mẫn đứng dậy, đi đến quầy lễ tân thanh toán.
Lê Chuẩn lặng lẽ hé cửa một chút nhìn vào bên trong, Mâu Nghiên đá một cú hướng về phía Tần Kha, Tần Kha nhanh nhẹn né tránh, nhưng chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim kia lại gặp tai vạ, một chiếc chân bàn cứ như vậy gãy đi, đồ đạc phía trên rơi xuống đất thành một mớ hỗn độn.
“Này này này! Anh có nói lý lẽ không vậy?” Tần Kha vừa né tránh vừa hô: “Tôi là muốn cho cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của anh thêm một chút tình thú, anh không cảm kích thì thôi đi, lại còn muốn tới tìm tôi gây phiền phức?”
Mâu Nghiên híp mắt, chiêu thức trên tay đã phát ra.
“Ôi ôi ôi, đừng đừng đừng, đừng đánh vào mặt…” Tần Kha kêu, nhưng tiếng kêu sau cùng đã bị cắt ngang.
Một cú đấm mạnh mẽ đánh xuống quai hàm Tần Kha, anh ta bị đánh một cái, nặng nề ngã xuống đất.
Lê Chuẩn cẩn thận đóng cửa lại lần nữa, thấp giọng nói với đầu dây bên kia: “Trước mắt thì lão đại hơn một chút!”
“Gửi địa chỉ tới, tôi đi qua nhặt xác!” Thương Mẫn cực kì bình tĩnh.
Cô cúp điện thoại, dựa theo địa chỉ mà Lê Chuẩn cho, lần nữa trở về công ty của Tần Kha.
Vừa mới vào cửa, đã nghe thấy tiếng xôn xao từ bên trong truyền đến.
“Không thể nào, thảm như vậy sao? Cái gì thù cái gì oán, tôi thấy cánh tay của Tần tổng đã bị trật khớp!”
“Đâu chỉ thế, mặt cũng sưng giống như đầu heo.
Không phải nói đối phương là Mâu nhị gia của Đạt Phan sao? Giữa anh ta và Tần tổng có ân oán thế nào? Chẳng lẽ là tranh giành phụ nữ?”
“Ai biết được, hai người này không hợp nhau không phải mọi người đều biết sao? Tần tổng của chúng ta không phải kiểu người sợ phiền phức, không sao, bị đánh thì chịu, chịu nhiều rồi sẽ quen thôi!”.
/297
|