“Em vẫn luôn thuyết phục mình, quan hệ của chúng là dựa vào việc anh chủ động mới có thể đi đến bây giờ, vậy nên, cho dù anh giận em, em cũng rất nhiều lần mặt dày mày dạn quấn lấy anh, dỗ dành anh.
Anh đi về phía em một bước, còn lại chín mươi chín bước, em cũng có dũng khí đi tới, nhưng em hi vọng, em cố gắng đi về phía anh như vậy, ít nhất anh cũng đừng lui về phía sau, được không?”
Mâu Nghiên bình tĩnh thở ra một hơi.
Anh quay người, cúi đầu nhìn xuống Thương Mẫn chỉ cao đến ngực mình.
“Anh không tức giận.” Anh trả lời.
“Vậy anh còn đánh nhau với Tần Kha?” Thương Mẫn không hiểu.
Anh mắt Mâu Nghiên có chút chột dạ, anh nhắm mặt lại, vẻ mặt xoắn xuýt.
“Anh…” Nắm đấm của Mâu Nghiên chậm rãi siết chặt: “Anh chỉ muốn chứng minh cho em biết rằng anh sẽ không bị anh ta đánh bại lần nữa!”
Hả???
Thương Mẫn sửng sốt.
Vậy nên anh tới, không phải vì Tần Kha làm chuyện gì khiến anh tức giận, mà là đến để rửa sạch nỗi nhục?
“Anh thắng.” Mâu Nghiên chủ động kéo cánh tay Thương Mẫn: “Sau này, không được nói đến chuyện kia nữa!”
Thương Mẫn bật cười thành tiếng.
“Chỉ vì cái đó mà anh đánh Tần Kha thành như vậy? Em còn tưởng rằng anh tin anh ta…”
Thương Mẫn vẫn còn chưa nói xong, cánh tay Mâu Nghiêm đã nắm thật chặt eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
“Lúc vừa nhìn thấy đúng là có chút tức giận, nhưng sau đó suy nghĩ lại, lại cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” Thương Mẫn tò mò.
“Một người đã ăn quen thịt cá, sẽ không quen mấy món canh thanh đạm!” Hai mắt Mâu Nghiên nỏng bỏng.
Thương Mẫn cảm thấy anh đang lái xe, nhưng lại không có chứng cứ: “Anh nói cái gì đó?”
Mâu Nghiên giơ cánh tay của mình lên, đem vết thương của mình cho cô xem: “Có đau một chút, về nhà bôi thuốc cho anh!”
Người đàn ông sắt thép làm nũng, vậy mà không có chút cảm giác không hài hòa nào, Thương Mẫn bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng anh đi ra ngoài.
“Mâu nhị gia.” Mấy người đàn ông mặc tây trang đứng ở ngoài cửa, trong đó có một người cầm giấy bút và máy tính trên tay, nhìn thấy hai người, anh ta cô cùng cung kính hành lễ: “Tôi là nhân viên tài vụ của công ty, Tần tổng muốn tôi tới để kiểm kê đồ đạc bị tổn thất, ngài xem…”
“Tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh ta…” Mâu Nghiên xem thường.
“Chờ một chút!” Thương Mẫn vội vàng ngăn cản: “Tòa cao ốc này không phải anh mua cho anh ta sao? Đồ đạc trong này vốn là anh đặt mua, chính anh ta được tiện nghi, tại sao lại còn có thể đòi nợ anh?”
“Cái này...” Nhân viên tài vụ có chút sợ hãi: “Vậy tiền thuốc men của Tần tổng…?”
“Tự anh ta làm thì phải chết, tự mình gánh chịu tránh nhiệm đi!” Thương Mẫn kiên quyết: “Đòi tiền không có, chỉ có một cái mạng!”
Có cô ở đây, đừng ai nghĩ lừa được một đồng nào từ trong tay Mâu Nghiên.
“Nhị gia…” Nhân viên tài vụ khó xử nhìn Mâu Nghiên.
“Anh nghe rồi đấy!” Mâu Nghiên đổi ý: “Không có tiền.”
Mâu Nghiên đi vào phòng thay quần áo, Thương Mẫn và Lê Chuẩn chờ ở bên ngoài.
“Này, Lê Chuẩn, anh nói cho tôi nghe một chút, năm đó sao Mâu Nghiên lại bị Tần Kha đánh bại, cái này không hợp với lẽ thường nha.
Hơn nữa, anh em mấy người, anh vẫn luôn nghe lời anh ấy, anh Đoàn thành thục ổn trọng nhất được anh ấy rất tin tưởng, tại sao lại duy chỉ có Tần Kha này, lần nào cũng vùng vẫy bên bờ vực của cái chết vậy?”
Lê Chuẩn thấp giọng, tiến đến bên tai Thương Mẫn.
“Tôi nói nhỏ cho cô biết!” Lê Chuẩn thần thần bí bí: “Cô đừng nhìn bây giờ lão đại 1m88 to con, khi 17 tuổi anh ấy tiến vào quân trường học, mới chỉ cao 1m65, là người thấp nhất trong lớp!”
“Cái gì?” Thương Mẫn giống như phát hiện ra một lúc địa mới nào đó.
“Tần Kha là có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, lúc ấy trong trường học đi khiêu khích khắp nơi, Mâu Nghiên tính tình cứng rắn, hai người xảy ra xung đột, đánh một trận.
Kết quả đương nhiên cô biết, lão đại bị đánh bại.
Sau đó, thời gian không đến ba năm, vóc dáng của lão đại lập tức cao lên, công phu cũng ngày càng tốt, mỗi lần gây sự Tần Kha đều bị đánh quá sức, hai người đánh nhau nhiều cũng có tình cảm, nhiều năm như vậy, tôi cũng đã quen!”.
/297
|