“Thương Mẫn?” Giọng nói êm tai của Mâu Khải truyền đến.
Thương Mẫn vội vàng muốn giấu hai tay của mình đi, nhưng lại rất buồn bực vì đằng trước không có thứ gì để che chắn cả, mà Mâu Khải nhìn thấy động tác kỳ lạ của cô thì đã nhìn thấy hai tay của cô bị còng tay còng lại.
“Cô đây là…” Mâu Khải cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên, cô gái này sẽ không có lần nào xuất hiện bình thường ở trước mặt anh ta cả.
Tiêu Song ở đằng sau cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Tôi, tôi đang nghiên cứu yếu tố thiết kế mới.” Thương Mẫn vì để cứu vãn tôn nghiêm của mình mà giải thích, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Song và Mâu Khải, lại như bóng xì hơi: “Được rồi, là tôi ngu ngốc, tôi không tháo được còng tay…”
Cô bỗng khuỵu xuống.
“Chìa khóa đâu?” Mâu Khải hỏi cô.
“Mất đi.” Cô không dám nói chìa khóa ở trong tay Mâu Nghiên.
“Đưa cho tôi xem thử.” Giọng nói của Mâu Khải rất dịu dàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Thương Mẫn đưa hai tay đến trước mặt anh ta, Mâu Khải nắm tay của cô, trên tay của cô có để lại vết đỏ do dùng sức quá nhiều khi cô giãy giụa, anh ta nhíu mày.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, trong khoảnh khắc này, Thương Mẫn vậy mà từ trong mắt của Mâu Khải nhìn thấy một tia thương xót và đau lòng.
“Vẫn may, không có rách da.” Mâu Khải nghiêm túc nhìn cổ tay của cô: “Loại đồ như chiếc vòng tay này, dùng lực mạnh sẽ không mở ra được.”
Thương Mẫn bĩu môi.
“Tiêu Song.” Mâu Khải căn dặn Tiêu Song ở đằng sau một tiếng: “Cậu đi tìm quản lý của khách sạn, bảo ông ta giới thiệu một thợ mở khóa ở gần đây.”
“Được.” Tiêu Song đáp.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Mâu Khải vẫn mang vẻ ôn văn nho nhã, trong chiếc cốc trên tay có trà sữa đang bốc hơi nóng, Thương Mẫn nhìn gương mặt của anh ta, có thể nhìn thấy ánh đèn trên đầu anh ta hắt xuống, khiến lông mi của anh ta để lại cái bóng trên mặt.
Người đẹp trai lại dịu dàng như vậy, nếu như không phải bị thương ở chân, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích anh ta.
Không không không, Thương Mẫn lập tức tỉnh táo lại.
Thứ lỗi cho cô nói thẳng, cho dù anh ta như này, cũng có rất nhiều nữ sinh thích anh ta.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Thấy Thương Mẫn nhìn anh ta đến ngây người mắt cũng không chớp, Mâu Khải ngước mắt, khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Á, tôi không có.” Thương Mẫn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, sợ anh ta nhìn ra trong lòng mình đang nghĩ cái gì.
“Cô tại sao không sợ tôi?” Mâu Khải hỏi cô.
“Sợ?” Thương Mẫn không quá hiểu từ này: “Tôi tại sao phải sợ anh chứ?”
Mâu Khải nhìn chằm chằm cô ta, muốn ở trong mắt cô tìm được thứ gì đó: “Cô và Mâu Nghiên ở bên nhau, lẽ nào không có nghe nói chuyện của tôi sao?”
Chuyện của anh ta… chuyện của anh ta và dì út của Mâu Nghiên sao?
“Ai cũng tránh tôi như tránh rắn rết, ngoài mặt thì cung kính, cũng chẳng qua là nể tôi là con nuôi của nhà họ Mâu, cô thì sao? Cô sau khi biết thân phận của tôi, nghĩ như nào?”
Trong mắt của Mâu Khải mang theo sự mong chờ, giống như rất muốn biết đáp án của cô.
Thương Mẫn phì cười một tiếng.
“Con nuôi của nhà họ Mâu… cho nên, anh chắc rất giàu nhỉ.”
Mâu Khải nhướn mày: “Không tính là giàu, có điều dưới tên cũng có một số sản nghiệp, không cần lo cái ăn cái mặc.”
Thương Mẫn chớp chớp mắt: “Anh giàu có, trông lại đẹp trai, tính cách cũng tốt, vậy tôi tại sao phải sợ anh chứ?”
Ánh mắt của Mâu Khải trở nên ôn hòa: “Cô rất thích tiền sao?”
“Thích chứ.” Thương Mẫn rất thành thật nói với anh ta: “Vào Đạt Phan, tham gia cuộc thi thiết kế đều là vì để kiếm nhiều tiền hơn.”
“Vậy, tiếp cận Mâu Nghiên thì sao?” Mâu Khải mỉm cười: “Cũng là vì tiền sao?”.
/297
|