“Ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không đi, hiện tại tôi liền đi tìm người hỗ trợ.” Tô Huệ Phi cầm lấy y phục của mình, ý đồ tránh bà ta cầm chặt.
“Plese…” Trong miệng của bà công nhân vệ sinh miệng còn đang lẩm bẩm, vẫn luôn lôi kéo cánh tay của cô.
Tô Huệ Phi đối mặt với bà ta, ánh mắt của bà ta đục ngầu, trên mặt dường như vì bị thương mà đau đớn khó nhịn, thế nhưng, dưới tình huống như vậy, khí lực của bàn tay bà ta lại không hề buông lỏng một chút, dù là một người trẻ tuổi như Tô Huệ Phi cũng không thể kéo tay áo của mình ra khỏi tay của bà ta.
Kỳ quái…
“Ngài nhẫn nại một chút, tôi sẽ lập tức liền gọi người tới.” Tô Huệ Phi phí sức lực chín trâu hai hổ mới tránh thoát được khỏi sự trói buộc của bà ta, nhấc rương lên bước nhanh: “Ngài không nên động đậy, rất nhanh tôi sẽ quay lại.”
Bà lão lại ngã xuống đất, kêu lên ai da, dáng vẻ đau đớn khiến Tô Huệ Phi không đành lòng, cô dừng bước.
Thấy cô dừng lại, bà lão còn nói gì đó, trong tay còn làm lấy thủ thế, Tô Huệ Phi thật sự không nghe hiểu, đành phải tạm thời để bà ta ở chỗ này, tự mình rời đi.
Trong hội trường có không ít nhân viên công tác hiểu tiếng R, Tô Huệ Phi bắt lấy một người trong đó, nói rõ nguyên do với bọn họ, mấy người vội vàng đuổi đến hành lang.
“Chính là ở đây, bà ấy bị thương rất nghiêm trọng.” Tô Huệ Phi chạy đến, lần nữa quay về nơi lúc nãy.
Thế nhưng, từ góc rẽ đi tới, bà lão và xe đẩy nhỏ đã không thấy, bên trên hành lang trống rỗng, làm gì còn bóng người nào.
“Ở đó?” Nhân viên công tác cũng nghi hoặc.
chỗ, hai mặt nhìn nhau, không biết là xảy ra chuyện gì.
Mà chờ đến sau khi tất cả mọi người biến mất, cửa ở đường phòng cháy lại yên lặng mở ra, bà lão vững vàng đi ra từ sau cửa, nhìn bóng dáng rời đi của Tô Huệ Phi, híp mắt, thần sắc hung ác nham hiểm.
Bà ta lấy điện thoại di động ra, cúi đầu, lại lần nữa lùi về phía sau cửa.
Các người mẫu đã bắt đầu tiến vào phòng chờ, Thương Mẫn luống cuống, cô đang chen chúc ở bên trong nhân viên công tác, tìm kiếm khắp nơi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tô Huệ Phi.
“Lê Chuẩn, đã tìm được chưa?” Thương Mẫn hỏi Lê Chuẩn ở đầu bên kia điện thoại.
“Còn chưa thấy.” Lê Chuẩn trả lời cô.
Thương Mẫn không thể áp chế nổi cảm giác khẩn trương, tiếng anh của Tô Huệ Phi không tốt, ở nơi đất khách quê người, đến cả điện thoại cũng không mang, nếu thật sự lạc đường, hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô nên đi chỗ nào tìm cô ấy?
Thương Mẫn không ngừng hỏi thăm, hỏi từng người một, mọi người lại chỉ lắc đầu, chưa có ai gặp trợ lý nhỏ của cô cả.
“Thương Mẫn!” Âm thanh của Tô Huệ Phi xuất hiện ở trong đám người dày đặc, cô ta giơ tay lên, vẫy vẫy với Thương Mẫn: “Tớ ở đây.”
Nhìn thấy Tô Huệ Phi bình yên vô sự, tảng đá trong lòng của Thương Mẫn cũng rơi xuống.
Tô Huệ Phi đi tới, vội vàng đưa cái rương trong tay giao cho Bạch Chấp: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ tới chậm.”
Thương Mẫn nhận lấy đồ vật, cấp tốc trở về phòng, để Bạch Chấp thay đổi y phục.
Chờ đến khi Thương Mẫn mang theo Bạch Chấp đuổi tới phòng chờ, cuộc thi đã bắt đầu.
“Tại sao lại là cô?” Người phụ trách rất không kiên nhẫn nói: “Lần trước là xảy ra ngoài ý muốn, lần này chẳng lẽ lại huỷ tác phẩm của cô?”
“Thật xin lỗi.” Thương Mẫn vội vàng nói lời xin lỗi..
/297
|