Anh ta biết mình và Mạc Hậu không thể nào đến được với nhau, cũng chưa bao giờ có ước muốn gì quá xa vời.
Anh ta thích Mạc Hậu, vậy nên anh ta mới giúp cô ta hãm hại người mà cô ta ghét.
Nhưng chuyện anh ta không ngờ được đó chính là Mâu Nghiên lại vì Thương Mẫn mà đối phó với anh ta.
Mặc dù anh ta là thiết kế chính của L&W, nhưng tất cả những thứ này đều phải dựa trên tiền đề là anh ta có thể ở lại L&W, anh ta không có gia thế hiển hách, một khi sự việc này bị bại lộ, anh ta sẽ mắt hết tất cả.
Hai tay Jason chống lên bàn, xoa mặt, khẽ thở dài.
Tô Huệ Phi ngồi trên hành lang dài của bệnh viện, trong căn phòng phía sau cô, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Mạnh Kha, Thương Mẫn thì đứng bên cạnh trông chừng cô ta.
Tô Huệ Phi cúi thấp đầu, hai mắt đã sưng đỏ, đã một lúc lâu cô không phát ra chút âm thanh nào rồi, tinh thần vô cùng sa sút.
Chiếc ghế bên cạnh khẽ động, Tô Huệ Phi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, một lúc sau, một ly trà sữa nóng hỗi đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Tô Huệ Phi ngạc nhiên, quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lê Chuẩn, thấy anh ta đang tự uống ly sữa của mình.
“Làm gì vậy?” Vì khóc quá lâu nên giọng nói của Tô Huệ Phi có hơi khàn khàn.
“Cô đừng hiểu lầm.” Lê Chuẩn không được tự nhiên mà lên tiếng: “Không phải là tôi cố ý quan tâm cô đâu, vừa nãy ra ngoài mua trà sữa, mua một tặng một.”
Tô Huệ Phi liếc mắt xem thường anh ta, nhận lấy trà sữa, khẽ cắn ống hút.
Chất lỏng ấm áp theo khoang miệng trôi xuống thực quản, cũng khiến trái tim cô trở nên ấm áp hơn.
“Từ lúc đến Milan, cô ấy luôn gặp phải những chuyện phiền phức, mỗi trận đấu đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy có cảm thấy phiền lòng thì cũng là chuyện bình thường thôi.” Lê Chuẩn không nhìn cô, lực chú ý của anh ta vẫn đang đặt trên ly trà sữa của mình: “Tóm lại là, cô đừng quá bận tâm.”
“Dừng.” Tô Huệ Phi hít hít mũi: “Tôi và cậu ấy là bạn bè đã hai mươi mấy năm rồi đấy, tính cách của cậu ấy như thế nào tôi còn cần một người ngoài như anh nhắc nhở hay sao?”
Nhưng nghĩ lại, họ là bạn bè hai mươi mấy năm nhưng đây lại lần đầu tiên hai người họ xảy ra mâu thuẫn lớn như thế này.
Trước đây, lúc hai người giành nhau đồ chơi, hai người cũng chưa bao giờ khóc cả, hai người vẫn luôn như hình với bóng, vậy mà mà bây giờ, Thương Mẫn nói không cần cô nữa.
“Có phải tôi thật sự rất kém cỏi không?” Tô Huệ Phi vừa nghĩ đến những lời trước đó Thương Mẫn đã nói thì nhịn không được cảm tháy rất khổ sở.
“Mạnh Kha mới quen Thương Mẫn được có máy tháng, vậy mà thà đề bản thân bị thương cũng không muốn làm loạn trận đấu của cô ấy.
Nhưng tôi… Tôi lúc nào cũng cầu thả, sơ suất, luôn gây ra phiền phức cản trở cậu ấy.” Tô Huệ Phi nói rồi lại bắt đầu nghẹn ngào.
“Tôi cũng muốn cố gắng, nhưng… Từ nhỏ tôi đã không thông minh bằng cậu ấy, gặp phải chuyện gì cũng kích động, hoảng sợ.
Trong lòng vô cùng vui vẻ mà đến Milan, còn tưởng rằng đây sẽ là một chuyện rất thú vị, làm sao biết được nó lại nguy hiểm đến vậy?”
Từ trước đến giờ, Tô Huệ Phi chưa bao giờ gặp phải tình huống giống như vậy cả, ba mẹ bảo vệ cô cực kỳ tốt, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trải qua chút sóng gió nào, mà hôm nay lại có nhiều người muốn làm hại Thương Mẫn như vậy, cô đi bên cạnh Thương Mẫn, thật chẳng khác gì một chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng trong cơn bão táp, bắt cứ lúc nào cũng có thể bị lật cả.
“Thật ra…” Lê Chuẩn nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô thì nói: “Đúng là không thông minh thật, nhưng cũng không kém như cô nói.”
“Này, anh có biết an ủi người khác không vậy?” Tô Huệ Phi lau nước mắt, không vui nhìn anh ta.
Lê Chuẩn chỉ đành nhún nhún vai, nói: “Tôi lớn như thế này rồi nhưng rất ít khi an ủi người khác.”
“Tôi biết, trừ Thương Mẫn ra, anh sẽ không an ủi người khác.” Tô Huệ Phi cười nhạt.
Lê Chuẩn cảm thấy Tô Huệ Phi có chút kỷ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, trong lúc hai người đang yên lặng thì bóng dáng của Mâu Nghiên xuất hiện trong tầm mắt họ..
/297
|