Đôi mắt của anh vẫn sâu sắc như cũ, nhưng mà ánh sáng nỗi bật trong đêm tối, tất cả trong mắt đều là khuôn mặt của cô.
Cả đêm Thương Mẫn đều mơ những giấc mơ kỳ lạ.
Đầu tiên là cái chết của Du Thắng lần lượt được phát lại trong mơ, sau lại là Lê Chuẩn và Mạnh Kha cả người toàn máu nằm bên cạnh cô, sau đó, lại đến lượt Tô Huệ Phi.
Đến cuối cùng, đập vào trong mắt cô là Mâu Nghiên bị roi đánh sau lưng máu thịt lẫn lộn, anh đưa lưng về phía cô, chịu đựng đau đớn, không chịu phát ra âm thanh.
Mỗi người bên cạnh cô, đều đang trải qua tốn thương, mà cô không làm được cái gì.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Thương Mẫn bừng tỉnh.
Ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh sáng lộ ra từ bức rèm cửa, thong thả từ cảnh trong mơ đi ra hiện thực.
Xem ra cô nhất định phải làm cái gì đó.
Thương Mẫn xoay người dậy, xuống giường đi thẳng ra cửa.
Chu Lị Lị nhận được tin tức của cô đã chờ ở trong hoa viên, Thương Mẫn đem những thứ đã chuẩn bị tốt giao vào tay cô ta.
Tô Huệ Phi sáng sớm thức dậy đã không nhìn thấy Thương Mẫn, đành phải một mình đi ăn bữa sáng, nhưng vừa mới ngồi xuống, liền thấy Thương Mẫn đi vào nhà ăn.
Trên mặt cô vui vẻ, đang muốn kêu cô, lại phát hiện Chu Lị Lị từ phía sau Thương Mẫn đi ra.
Hai người bọn họ vừa nói vừa cười, cùng đi lấy cơm, từ đầu đến cuối, Thương Mẫn đều không có liếc mắt về phía cô nhìn một cái.
Sự nhiệt tình của Tô Huệ Phi vừa mới bay lên trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Cô ăn thật vô vị, nhanh chóng và vài miếng rồi buông dao nĩa xuống.
Cô tự nhận đã đem tất cả cảm xúc của mình đều che dấu sạch sẽ, nhưng mà không có phát hiện một đôi mắt rơi trên người cô từ khi cô bước vào cửa.
Tô Huệ Phi đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra nhà ăn thì từ phía sau truyền đến một giọng nói.
“Ò.” Lưu Tử Vi khoanh tay trước ngực đi tới bên cạnh Tô Huệ Phi: “Chuyện này là sao vậy? Không phải mắy ngày hôm trước Thương Mẫn còn nói cô là bạn của cô ta vì vậy ra mặt thay cho cô hay sao? Nhưng sao tôi lại nghe nói, cô ta lại không để cho cô làm trợ lý của cô ta?”
Tô Huệ Phi không muốn đề ý đến cô ta, tăng tốc độ nhanh hơn một chút, nhưng mà Lưu Tử Vi cũng không muốn dễ dàng buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này.
“Chạy cái gì hả?” Lưu Tử Vi đuổi kịp bước đi của cô: “Tô Huệ Phi, không phải cô luôn đi theo bên cạnh Thương Mẫn để phô trương thân thế sao? Làm sao hôm nay không ngang ngược vậy?”
“Liên quan gì tới cô?” Tô Huệ Phi nghẹn lại một câu.
“Vị trí của cô bị cướp đương nhiên không liên quan gì tới chuyện của tôi, nhưng mà, Chu Lị Lị là trợ lý của tôi, Thương Mẫn xúi giục cô ta phá hủy trận đấu của tôi thì đương nhiên liên quan đến chuyện của tôi.” Lưu Tử Vi không cam lòng: “Tô Huệ Phi, tài năng của cô không kém Thương Mẫn, chính tổng giám Đồng cũng rất tán thưởng cô, nhưng mà cô ở bên cạnh Thương Mẫn, vẫn chỉ có thể làm nền, làm trợ lý tùy tùng cho cô ta, chẳng lẽ cô liền chịu phục hay sao?”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Tô Huệ Phi dừng bước chân, chất vấn cô ta.
Lưu Tử Vi cười lạnh một cái, cô ta nhìn bộ dáng Thương Mẫn và Chu Lị Lị ngồi nói chuyện cùng nhau trong nhà ăn, quay đầu, lại dừng ở Tô Huệ Phi.
“Cô đã không làm tròn trách nhiệm trong công việc, trở lại trong nước, chắc chắn không có cách nào thông qua thử việc, không bằng chúng ta hợp tác, tôi không những có thể đảm bảo cô ở lại được Đạt Phan, mà còn có thể để cho cô không bị Thương Mẫn áp bách, thăng chức trở thành nhà thiết kế cấp đồng.” Lưu Tử Vi cười nói.
Tô Huệ Phi rất nghi ngờ liếc mắt một cái từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Tử Vi: “Chỉ bằng cô?”
Lưu Tử Vi mắt tự nhiên liếc mắt nhìn chỗ khác: “Bằng vào tôi quả thật là có chút khó khăn, nhưng mà…
Không có nghĩa là người sau lưng tôi không được.”
Tô Huệ Phi nhíu mày, dường như có chút đăm chiêu.
Người sau lưng cô ta, nếu đoán không sai, hẳn là… Mạc Hậu?.
/297
|