“Cô ấy giỏi hơn cô gấp ngàn vạn lần… Cô là một người phụ nữ ghê tởm như vậy, đáng đời cô không được Mâu Nghiên thích… Thương mẫn sẽ báo thù cho tôi… Tôi sẽ chờ…” Thanh âm của Tô Huệ Phi càng ngày càng nhỏ.
“Câm miệng!” Mạc Hậu không nhịn được giơ tay lên cho Tô Huệ Phi một bạt tai.
Vốn dĩ bị cảm giác đau đớn tới cực hạn bao trùm, một bạt tai này của Mạc Hậu cũng dùng toàn bộ sức lực, trong nháy mắt Tô Huệ Phi liền hôn mê.
Mạc Hậu thở dốc, cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân.
“Chu Lâm.” Mạc Hậu lên tiếng: “Nơi này giao cho cô, trước sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả.”
Mà bên kia…
Thương Mẫn buồn ngủ dựa vào cửa số xe, xe bị kẹt trên đường, đi một lúc dừng một lúc.
Liên tiếp mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, buồn ngủ mệt mỏi, ý thức của Thương Mẫn tan rã.
Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên, Thương Mẫn mơ mơ màng màng lấy điện thoại ra, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp áp vào bên tai.
*Alo…
“Ha ha.” Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của một người phụ nữ.
Thương Mẫn bị tiếng cười lạnh lùng này làm cho sởn tóc gáy, dần dần tỉnh táo lại, nhìn nhìn màn hình điện thoại, xác định đây là một dãy số xa lạ ở nước ngoài.
“Nếu tôi đoán không nhằm, bây giờ cô đang ở cùng một chỗ với Lê Chuẩn đúng không?” Giọng nói ở đầu bên kia lần nữa vang lên.
Thương Mẫn ngồi thẳng dậy, giọng nói này, cô rất quen thuộc, trừ Mạc Hậu ra thì còn ai vào đây nữa chứ.
Thương Mẫn đang định nói thì bị Mạc Hậu cướp lời: “Cô nghe đã, không cần nói chuyện.”
Thương Mẫn cảm thấy khó hiểu, một lúc sau điện thoại lại rung lên, một số lạ khác gửi tới một tin nhắn, cô mở ra xem, trong nháy mắt hô hấp ngưng trệ.
Trên màn hình, một cô gái toàn thân bê bết máu đang quỳ trên mặt đất, bị người đàn ông mặc đồ đen giữ lại, không biết còn sống hay là đã chết.
Tô Huệ Phi…
Thương Mẫn kinh hãi.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay run rầy kịch liệt, ánh mắt lập tức đỏ bừng.
“Mâu Nghiên sẽ ở quảng trường đợi cô, tối hôm nay, anh ấy sẽ cầu hôn cô.” Mạc Hậu nhàn nhạt nói: “Cô cũng thấy rồi, Tô Huệ Phi đang nằm trong tay tôi, cô yên tâm, cô ta tạm thời còn sống, nhưng mà có thể sống được bao lâu thì còn phải xem biểu hiện của cô rồi.”
Hơi thở của Thương Mẫn dần hỗn loạn, Lê Chuẩn nhìn cô qua gương chiều hậu, quan tâm hỏi một câu.
“Ai gọi tới vậy?”
Thương Mẫn sửng sốt, cô vội vàng nhắm mắt lại, tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì, gọi nhầm thôi.”
“Cô sao thế?” Lê Chuẩn cảm thấy cô có gì đó không đúng lắm.
Cô khó khăn nuốt nước bọt: “Hơi say xe thôi.”.
/297
|