Tiêu Song đẩy Mâu Khải đứng trước đám đông, giờ này khắc này anh ta vẫn như cũ nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt không rõ nhìn về phía hai người.
“Quỳ xuống đi! Quỳ xuống đi!” Không biết là vị người nước R nào trong đám đông đột nhiên hô to lên, ngay sau đó, cũng có một số vài giọng tiếng R vang lên, ào ào võ tay.
Từ đầu tới cuối, Thương Mẫn vẫn luôn im lặng, Mâu Nghiên cảm thấy không ổn, thấy mọi người ầm ï, rốt cuộc cũng hiểu ra cái gì đó, sau đó lui xuống một bước.
“Có phải là cảm thấy anh chưa đủ thành ý không?” Mâu Nghiên cười, quỳ một gối xuống đất, anh đặt bó hoa xuống đất, hai tay nâng hộp nhẫn lên.
Lòng Thương Mẫn càng ngày càng đau đớn.
Cuộc đời này cô đã trải qua hai lần cầu hôn, một lần là Du Thắng, lúc đó bọn họ trong tiếng chúc phúc của bạn học mà ôm chằm lấy nhau hôn môi, mà lần này…
Mâu Nghiên tốt đẹp như hoàng tử vậy lúc này đang quỳ gồi trước mặt cô, đây chắc hẳn là cảnh tượng mà rất nhiều cô gái tha thiết ước mơ.
Nếu như có thể, cô cũng muốn nhận lần chiếc nhẫn trong tay Mâu Nghiên, không quan tâm ân oán tình thù gì đó cũng từ bỏ hết, chỉ muốn nhào vào lòng anh, hưởng thụ hạnh phúc anh mang tới.
Nhưng mà….
Vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ Tô Huệ Phi toàn thân đầy máu lại hiện ra trước mắt cô.
Cô không thể ích kỷ như vậy được.
“Được rồi, nếu như em muốn để anh quỳ gồi, đến lúc trở lại khách sạn anh có thể quỳ đến lúc nào emm hài lòng mới thôi, nhưng mà bây giờ, em không thể cho anh chút thể diện nào sao?” Mâu Nghiên thấy cô thất thần liền nhắc nhở cô.
Thương Mẫn bừng tỉnh trong cơn mộng.
Âm thanh ồn ào xung quanh lại truyền vào tai cô, cô nắm chặt nắm đắm, nhìn Mâu Nghiên trước mặt, thở hắt ra một hơi dài.
Cô chậm rãi giơ tay lên, từ từ đưa tay tới trước mặt Mâu Nghiên.
Trong mắt Mâu Nghiên lóe lên một tia mong chờ, nhưng mà một giây sau, tay Thương Mẫn dùng sức hất hộp nhẫn xuống đắt.
Những tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt, ai cũng không thể ngờ Thương Mẫn lại có phản ứng như vậy.
Vẻ mặt Mâu Nghiên sửng sốt, ánh mắt anh nhìn hộp nhẫn trong tay rơi xuống đất, hộp nhẫn tinh xảo xoay một vòng trên mặt đất, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
“Mâu Nghiên, anh ồn ào đủ chưa?” Thương Mẫn cười khẩy.
Đôi mắt Mâu Nghiên nhíu lại, trên người tỏa ra một mùi nguy hiểm.
“Thật là quá mắt mặt.” Thương Mẫn nhắm mắt lại, không hề nhìn anh.
Cử động của Thương Mẫn là điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới, dù sao, nếu có một người đàn ông, lớn lên đẹp trai, nhiều tiền, lại đồng ý vì người con gái mình yêu thương làm được như vậy, thật sự không có máy người con gái có thể từ chối.
Đến cả Mâu Nghiên cũng cảm thấy phản ứng của Thương Mẫn đã vượt quá dự liệu của anh.
“Em nói cái gì?” Mâu Nghiên hỏi cô.
“Em nói, anh đừng nằm mơ nữa.” Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào anh: “Anh không cảm thấy anh mua những bông hoa này, em sẽ tha thứ tất cả những việc anh làm đi.”
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đang rơi trên đất, rất lâu không nói gì..
/297
|